Chương 414: Khiêu chiến.
Vũ Phong
24/03/2013
Đừng nói Hắc Ưng là cao thủ tứ tinh Đấu Tôn, cho dù ngũ tinh Đấu Tôn đỉnh phong Nhạc Thành cũng không sợ, Hỏa Lão không hề lo lắng cho hắn, chỉ là Nhạc Thành nãy giờ không nói không biết là vì sao, ông cảm thấy thật kỳ quái.
- Ngươi tên là Nhạc Thành phải không, ta là Bạch Ưng, trước hết ta khiêu chiến với ngươi, nếu như ngươi thắng được bốn người chúng ta thì sau này Vũ Văn gia tộc không có ai nói gì với ngươi nữa.
Bạch Ưng nhìn Nhạc Thành, trong mắt hiện ra một vẻ khinh thường.
- Được, như vậy đi, nếu như Nhạc Thành có thể thắng hoặc hòa Bạch Ưng thì sau đó hôn sự của Hiểu Kỳ ta Vũ Văn Quyên sẽ đồng ý, về vấn đề huyết mạch cũng không tất yếu, Minh Châu cũng không phải lấy người thuộc huyết mạch Vũ Văn gia mà cũng có thể sinh ra Yến Hiểu Kỳ chín thành huyết mạch, điều này phải giải thích thế nào?
Vũ Văn Quyên nhìn đám người trong đại sảnh rồi nsoi.
Thấy tộc trưởng phu nhân nói như vậy đám trưởng lão cũng im lặng.
- Nhạc Thành, ngươi xem xem, dù cho ngươi đã từng đính ước với Hiểu Kỳ dựa theo quy củ thế tục chúng ta không nên phản đối nhưng dù sao ngươi cũng nên cho Hiểu Kỳ một chút thể diện, nếu như ngươi có thể hòa Bạch Ưng thì về sau mọi người sẽ không nói bất kỳ điều gì về ngươi.
Vũ Văn Quyên nhìn Nhạc Thành mà nói.
- Khục.
Nhạc Thành cuối cùng cũng phản ứng, sau đó nhìn đám người trong đại sảnh mà nhỏ nhẹ nói:
- Nếu như tại hạ không cẩn thận làm hắn bị thương thì phải làm sao?
- Hừ, tên tiểu tử này thật lớn giọng, yên tâm, theo quy củ, trong tỷ thí tổn thương khó miễn ngươi có bản lĩnh thì cho dù giết ta cũng không có người tìm ngươi gây phiền toái, cứ yên tâm, ta nhất định sẽ không giết ngươi, đối với mạng của ngươi ta không có hứng thú.
Bạch Ưng nhìn Nhạc Thành mà khinh bỉ nói.
Nghe thấy lời nói của Nhạc Thành, đám trưởng lão liền nghĩ rằng thanh niên kia thật ngông cuồng.
- Nhạc Thành, quên đi, con không cần phải tiếp nhận khiêu chiến.
Vũ Văn Minh Châu cất tiếng nói.
Trong lòng Vũ Văn Minh Châu, Nhạc Thành chỉ là một người của tiểu gia tộc ở Lập Anh trấn, nữ nhi hai ngày trước đã nói cho nàng biết, thanh niên xuất thân từ trong một tiểu gia tộc làm sao có thể đánh bại được Bạch ưng.
Tỉ thí này nếu như có tổn thương phát sinh, Vũ Văn Minh Châu thật không muốn.
- Mẫu thân, kệ huynh ấy đi.
Yến Hiểu Kỳ nói với Vũ Văn Minh Châu rồi hướng sang Nhạc Thành:
- Huynh cẩn thân một chút là được rồi, muội không ngăn cản.
- ừ, không có chuyện gì đâu.
Khóe miệng Nhạc Thành nở ra một nụ cười rồi đi ra ngoài đại sảnh.
-Nhạc Thành, không nên quá để ý tới bọn họ.
Nhìn thấy Nhạc Thành muốn đi ra khỏi đại sảnh, Vũ Văn Minh Quang gọi theo, trong ánh mắt tràn đầy áy náy.
- Không có biện pháp, một số người tìm tới thì ta cũng không có cách nào.
Nhạc Thành biến đổi sắc mặt, lời nói của Vũ Văn Minh Quang Nhạc Thành dĩ nhiên biết là ông kêu hắn hạ thủ lưu tình.
Nhưng mà Nhạc Thành hiện tại không thể, đối với các trưởng lão đang vui mừng trong kia, Nhạc Thành muốn cho bọn họ mở rộng tầm mắt.
- Là ngươi muốn khiêu chiến ta, ta cho ngươi cơ hội đầu tiên, bây giờ mau cút xéo, mặc dù ta không muốn mạng của ngươi nhưng ta cam đoan sẽ khiến ngươi không dễ chịu.
Nhạc Thành từ từ nói với Bạch Ưng.
- Hừ, ta cũng muốn thử xem.
Hàn ý của Bạch Ưng tràn ngập.
- Aizzz.
Nhạc Thành mỉm cười dò xét, sau đó thân ảnh vượt qua xuất hiện bên cạnh Bạch Ưng mà nói:
- Ra tay đi, ta mà ra tay thì ngươi không có cơ hội.
- Tiểu tử ăn nói thật ngông cuồng, không biết trời cao đất rộng..
Bạch Ưng biến sắc rồi lập tức nói:
- Đúng là ngươi là khách nhân, đừng nói Vũ Văn gia tộc khi dễ ngươi.
Giữa không trung, Nhạc Thành nở ra một nụ cười thản nhiên, trong đại sảnh có một số người lộ vẻ biểu tình khác nhau, Yêu Huyên thì vẫn khẽ mỉm cười, chỉ có Vũ Văn Minh Quang là hơi bận tâm, lo lắng Nhạc Thành vì ủy khuất mà khiên cho Vũ Văn gia tộc phải đẹp mắt.
Ở trong đại sảnh thì đám trưởng lão khinh bỉ mà nhìn Nhạc Thành, Vũ Văn Quyên cùng với Vũ Văn Hạo Nguyên thì cũng kỳ quái nghi hoặc, bọn họ nhìn không ra thực lực của Nhạc Thành.
- Mau ra tay đi, ta sẽ nhường ngươi ba chiêu là được rồi, loại người có thực lực như ngươi, Vũ Văn gia thật đúng là không có người nào ra gì.
Nhạc Thành ở trên không trung mà nhẹ nhàng nói, sau đó nhìn thực lực tam tinh Đấu Tôn của Bạch Ưng, Nhạc Thành căn bản không để thực lực của hắn ở trong lòng, cho dù không sử dụng Ám Ảnh Kiếm và Âm Dương Kiếm cũng đủ đối phó.
- Được, ngươi đúng là ngông cuồng, đã vậy ta sẽ không khách khí.
Bạch Ưng sắc mặt trầm xuống. trên mặt hiện ra hàn ý tràn ngập,
- Đặt chân từ trên trời xuống.
Một mảng đấu khí cường hãn ngưng tụ quanh thân của Bạch Ưng, một mảng theo một mảng chói mắt quang mang, cùng lúc đó, một vầng sáng chói mắt kéo dài, tạo thành một chưởng ấn.
Chưởng ấn mang theo một khí tức cường hãn., mà lúc này bên người Hắc Ưng đã có một người rời khỏi giữa không trung, xung quanh mọi người nhìn thấy Bạch Ưng ra tay, không ít cươn
Thân là tứ đại hộ vệ cũng là đội trưởng của Vũ Văn gia, là người trẻ tuổi nhất nhưng Bạch Ưng đã có sức mạnh cường đại.
Nhìn thấy Bạch Ưng ngưng tụ chưởng mang, Vũ Văn Minh Châu liền ngưng tụ sắc mặt lên vài phần, đây là đấu kỹ địa cấp so với đấu kỹ thiên cấp còn kém không xa uy lực vô cùng lớn.
- Ta xem ngươi còn có thể ngông cuồng thế nào nữa?
Bạch Ưng lạnh lùng quát lớn.
Một chưởng máu làm tràn ngập khí tức cuồn cuộn bổ về phía Nhạc Thành, khí tức cường hãn này khiến cho một số trưởng lão cũng biến sắc, thực lực tam tinh Đấu Tôn, trong đám người trẻ tuổi đã là rất mạnh.
- Xoẹt.
Hắc ảnh giữa không trung biến mất ngay tại chỗ, sau đó đã xuất hiện sau lưng của bạch ưng.
- Thịch.
Ở giữa không trung vang lên một tiếng thật lớn, sau đó bệ đá mà Bạch Ưng đặt chân đã bị nổ vang tung tóe, trên mặt đất cũng để lại hố sâu rất lớn.
- Ngươi có hai cơ hội xuất thủ.
Nhạc Thành thản nhiên nói, sắc mặt của hắn cũng không có quá nhiều biểu tình.
- A.
Tất cả mọi người ở trong đại sảnh đều biến sắc mặt, tựa hồ đều cảm thấy bất ngờ.
- Hừ.
Bạch Ưng oán hận mà quát, sắc mặt sau đó liền biến chuyển, lãnh ý càng thêm nồng đậm.
- Phi Sa quyền.
Quanh thân hắn đấu khí đột nhiên điên dại chuyển động, hai tay của Bạch Ưng tạo ra hai vòng cung, ngay lập tức đấu khí ở trên không trung cũng điên dại ngưng tụ.
- Thiên cấp sơ giai đấu kỹ.
Khóe miệng của Nhạc Thành nở ra một nụ cười, sau đó thủ ấn quỷ dị của hắn nghiêng nghiêng đánh tới.
Các trưởng lão trong đại sảnh đều mỉm cười với hắn, tất cả hầu như đã nghĩ Nhạc Thành khó mà chống lại được Bạch Ưng.
- Xoẹt.
Quyền mang của Bạch Ưng biến mất cùng với thân ảnh của Nhạc Thành, sau đó tiêu tán ở chân trời, thân ảnh của Bạch Ưng từ từ rơi xuống.
- Còn có một cơ hội cuối cùng, đừng khiến ta thất vọng.
Thanh âm cuả Nhạc Thành một lần nữa bình tĩnh vang lên ở trên không trung.
- Ngươi thật đáng chết.
Bạch Ưng oán hận nhìn Nhạc Thành, liên tục hai chiêu không có tác dụng, đây tuyệt đối là đả kích rất lớn đối với hắn.
- Người này tựa hồ vẫn chưa hài lòng.
Vũ Văn Minh Quang nhìn thân ảnh của Nhạc Thành trên không trung phía xa xa mà thì thầm nói.
Nhạc Thành cũng muốn cho Vũ Văn gia một bài học, hắn cố ý nhường ba chiêu, nếu như Bạch Ưng ngay cả một góc áo cũng không nắm được mà truyền ra ngoài thì Vũ Văn gia thật mất mặt.
- Có bản lĩnh chớ né tránh.
Bạch Ưng cắn răng, hắn do dự một chút rồi trầm sắc mặt xuống, quanh thân sau đó lại ngưng tụ một mảng đấu khí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.