Tu Chân Giả Tại Dị Thế

Chương 441: Lần sau tự gánh lấy hậu quả

Vũ Phong

24/03/2013



- Ám Ảnh Kiếm.

Nhạc Thành cũng không nói lời nào, thủ ấn của hắn biến đổi, đột nhiên một tiếng quát nhẹ, ba thanh Ám Ảnh Kiếm hóa thành ba vòng sáng mà bắn về phía Long Tam.

Vượt không gian ra tay, cộng thêm với khoảng cách năm mươi thước, Long Tam cũng không ngờ Nhạc Thành không phát ra khí tức mà đã công kích, đừng nói là Long Tam ai cũng không ngờ rằng Nhạc Thành sẽ động thủ.

Khoảng cách quá gần, Long Tam cũng giật mình, đành phải nhanh chóng lui lại, tạo thành một hồng mang vô cùng lớn bao bọc, vượt không gian mà lui lại vài trăm thước, tình huống cũng chật vật không thôi.

- Xoẹt xoẹt xoẹt.

Ba thanh Âm Dương Kiếm như hình với bóng, bắn về phía hồng mang kia.

- Xoẹt xoẹt xoẹt.

Ba thanh Ám Ảnh Kiếm đã bị một lực lượng vô hình của Long Tam ngăn lại, nhưng sau đó hồng mang cũng mờ đi.

Thủ ấn của Nhạc Thành biến đổi sau đó hắn trầm sắc mặt xuống, hắn cũng biết rằng không thể đánh lén Long Tam, hắn thu hồi Ám Ảnh Kiếm lại, hắn nghĩ rằng lần sau sẽ tìm cơ hội.

- Xoẹt.

Thu hồi hồng mang, sắc mặt của Long Tam chật vật không thôi, hắn nổi giận nhìn Nhạc Thành mà nói:

- Tiểu tử, ta sẽ không để yên,dám đánh lén ta.

- Cái đó là do ngươi, lần sau còn nói bậy thì sẽ tự nhận lấy hậu quả.

Nhạc Thành thản nhiên mà nói, hắn không thèm để ý tới Long Tam, bát tinh Đấu Tôn mà thôi, hắn không hề sợ.

- Được rồi, các vị nể mặt ta bớt giận được không, mọi người chuẩn bị lên phi hành ma thú mà trở về nào.

Trần Tân nhìn thấy Nhạc Thành và Long Tam động tay chân thì lập tức bước tới hòa giải.

Nhạc Thành cũng không thèm để ý, hắn không thèm liếc mắt nhìn Long Tam, Long Tam thấy vậy thì càng thêm oán hận.

Long Tam vốn không để Nhạc Thành vào trong mắt nhưng vừa rồi bị Nhạc Thành đánh lén thì hắn không khỏi khiếp sợ, hắn cảm nhận thấy nam tử áo đen này không ở dưới hắn.

Vũ Văn Minh Quang cũng bất ngờ, hắn cũng nhận ra, Nhạc Thành tuy tùy tiện ra một chiêu nhưng cũng có thể nhận ra so với ở viễn cổ kết giới lần trước thì mạnh hơn không ít.

Đặc biệt là Vũ Văn Minh Quang, lần trước ở Vũ Văn gia, Nhạc Thành không có thực lực mạnh như vậy.

Chỉ có Hỏa Lão và nhóm người Nhạc Thuần là không giật mình.

- Ô ô ô.

Ở giữa không trung xuất hiện mấy con phi hành ma thú, mỗi con cũng đủ cho hai ba mươi người ngồi.

Lập tức dưới sự sắp xếp của Trần Tân, Vũ Văn gia, Tôn gia và Nhạc gia tam tộc ngồi lên trên con ma thú phi hành, Tứ Đại Thú Tộc cũng ngồi lên một con ma thú.

Phi hành ma thú bay một khoảng thời gian là tới.

Ở trong đình viện, tam đại nhân tộc tụ hợp tại một chỗ, xung quanh đã được Vũ Văn Minh Quang thực hiện một cấm chế để đề phòng nghe lén, Nhạc Thành bất tri bất giác nhìn cấm chế một hồi mới yên tâm.

Tuy nhiên lúc này trong cấm chế của Trần gia, Trần Bưu bỗng nhiên trấn động, hắn lập tức tìm tòi khí tức xung quanh mà thì thào nói:

- Khí tức rất quan thuộc, là đại nhân, không sai đại nhân đang ở gần đây.

Linh hồn lực của Trần Bưu liền khuếch tán mà tìm kiếm nơi phát ra, trong lòng của hắn cũng kích động không thôi.

- Hắc Sơn, các ngươi cùng với Trần gia quan hệ không tệ, tại sao Trần gia lại trở nên như bây giờ vậy?

Ở trong đình viện Vũ Văn Minh Quang nghi hoặc hỏi.

- Ta cũng không biết, chuyện này ta chỉ nghe qua chứ không biết cụ thể.

Hắc Sơn cất tiếng nói:

- Nghe nói hơn mười năm trước tiền nhiệm tộc trưởng của bọn họ chết, theo đạo lý thì con của ông ta là Trần Bưu phải là người tiếp nhận tuy nhiên Trần Bưu đột nhiên biến mất không có tung tích cho nên Trần Tân lên ngôi tộc trưởng, mấy tháng trước Trần Bưu quay lại nói mình mất tích là do Trần tân hãm hại, cho nên hiện tại Trần gia chia làm ba phái, một phái hỗ trợ Trần Bưu, một phái hỗ trợ Trần Tân, còn có một phái trung lập.

- Hóa ra là như vậy, xem ra Trần Tân cũng không phải là người hiền.

Vũ Văn Minh Quang cất tiếng nói.

- Chúng ta không cần lo nhiều như vậy, nếu như Trần Tân trong lòng không có quỷ thì cũng không xuất ra nhiều vốn để tam đại nhân tộc và Tứ Đại Thú Tộc ủng hộ hắn.

- Nhạc Thành, ngươi thấy sao?

Vũ Văn Minh Quang cất tiếng hỏi Nhạc Thành.

- Tiểu bối thấy lời của Hắc Sơn trưởng lão rất đúng, chuyện của Trần gia chúng ta cứ xử sự theo hoàn cảnh là được.

Nhạc Thành cất tiếng nói, chuyện của Trần gia dĩ nhiên là hắn không để ý tới, hắn chỉ quan tâm đến viên linh châu thượng cổ của họ.



- Được rồi, sáng mai chúng ta cũng không để ý nhiều chuyện, chỉ cần Trần Tân yêu cầu, chúng ta hỗ trợ hắn là được, năm viên cửu phẩm trung giai đan dược, hắn cũng khá hào phóng.

- Cữu cữu, Hiểu Kỳ thế nò rồi?

Nhạc Thành cất tiếng hỏi Vũ Văn Minh Quang, hắn rời Vũ Văn gia cũng đã bốn tháng hắn muốn biết về tình hình của Yến Hiểu Kỳ.

- Nàng ta rất tốt, đã đột phá ma pháp sư cấp tám trung kỳ, đang còn tiếp tục bế quan.

Vũ Văn Minh Quang cất tiếng nói.

- Vậy là tốt rồi.

Nhạc Thành cất tiếng nói, hiện tại chỉ còn nửa năm nữa là tới Từ Đường Tẩy lễ Hiểu Kỳ còn có thể đột phá hay không cũng không nhất định.

Một lát sau, Hắc Sơn, Vũ Văn Minh Quang cùng với Nhạc Thành mới rời khỏi đình viện, Nhạc Thành cũng cùng với Vũ Văn Minh Quang cùng Hắc Sơn sau khi rời đi bố trí một cấm chế chuẩn bị nghỉ ngơi một phen.

- A, khí tức rất quen thuộc.

Nhạc Thành sau khi bố trí xong cấm chế thì cảm nhận được trên cấm chế có một luồng khí tức quen thuộc.

Sắc mặt của Nhạc Thành biến đổi hắn lập tức đánh thủ ấn ra, thần thức của hắn lập tức bố trí một cấm chế, sau đó hắn dùng thần thức theo dõi một lát sau, Nhạc Thành đã nhìn thấy một thanh niên aso trắng.

Tập trung khí tức Nhạc Thành xác định khí tức xem đó là của ai, sau khi xác định được hắn liền kinh ngạc.

- Trần Bưu, là ngươi, ngươi ở đây sao?

Nhạc Thành đánh thủ ấn ra, lập tức dùng linh hồn truyền âm.

- Đại nhân, đúng là đại nhân.

- Không sai, chính alf ta, tại sao ngươi lại tới Huyền Thiên Nội lục?

Nhạc Thành cất tiếng hỏi.

- Đại nhân, chuyện này rất dài dòng, trước kia thuộc hạ chưa từng nói với đại nhân, đại nhân đang ở chỗ của Trần Tân, thuộc hạ không thể nói chuyện được, không biết đại nhân có biện pháp nào gặp mặt không?

- Được rồi, ta đi ra gặp ngươi.

Nhạc Thành cát tiếng trả lời, sau đó thần thức hắn thu hồi, hắn nói với Hỏa Lão một tiễng rồi đánh thủ ấn ra.

- Ẩn thân phù.

Một tấm ẩn thân phù được hắn dán lên trên người của mình sau đó Nhạc Thành biến mất không thấy đâu nữa.

Một lát sau, ở trong một gian phòng, Trần Bưu phấn khởi đi qua đi lại, thần sắc cũng vô cùng hưng phấn.

- Xoẹt.

Một thân ảnh xuất hiện trước người của Trần Bưu, chính là Nhạc Thành tang hình.

- Đại nhân, Trần Bưu ra mắt đại nhân.

Trần Bưu nhìn thấy chủ nhân xuất hiện thì cũng không kỳ quái, thủ đoạn của chủ nhân rất quỷ dị.

- Được rồi, đứng lên đi, không ngờ ngươi cũng tới huyền thiên nội lục.

Nhạc Thành gợi ý Trần Bưu không cần đa lễ.

- Đại nhân, mọi chuyện rất dài dòng, thuộc hạ tính giải quyết xong mọi chuyện thì đi tìm đại nhân, không ngờ trong tộc lại có phiền toái.

Trần Bưu nói với Nhạc Thành, trên mặt hiện ra vẻ bất đắc dĩ.

- Vậy ngươi hãy nói cho ta biết một chút.

Nhạc Thành cất tiếng nói.

Trần Bưu liền đem toàn bộ mọi chuyện từ đầu nói cho Nhạc Thành biết, vốn Trần Bưu chính là thiếu gia của Trần gia, thân phận hiển hách vô cùng, chỉ vì biến cố gia tộc mà hắn bị thúc thúc là Trần Tân phong ấn linh hồn lực, về sau bị giải đi tới Huyền thiên đại lục.

- Trần Bưu, ngươi nói là Trần Tân đoạt vị tộc trưởng của ngươi phong ấn linh hồn của ngươi cũng là do Trần Tân làm sao?

Nghe thấy Trần Bưu nói xong, Nhạc Thành cất tiếng hỏi.

- Không sai, tất cả chuyện này đều là do Trần Tân gây nên.

Trần Bưu oán hận mà nói.

- Vậy hiện tại ngươi phải làm aso, nghe nói ngày mai các trưởng lão quyết định phân thắng thua, người thua nhất định là ngươi.

Nhạc Thành cất tiếng nói.

- Hiện tại thuộc hạ cũng không biết làm sao.

Trần Bưu nói.

- Vấn đề không phải là ai hỗ trợ Trần Tân mà là tại sao Thái thượng trưởng lão lại không ra mặt, chắc chắn có quan hệ sâu xa.



Nhạc Thành trầm sắc mặt xuống mà nghi hoặc hỏi.

- Thái thượng trưởng lão cũng là bất đắc dĩ mà thôi, những chuyện này thái thượng trưởng lão đều đã biết, theo đạo lý thì Trần Tân sẽ bị trục xuất ra khỏi Trần gia nhưng bọn họ không làm như vậy cũng là vì huyết mạch của thuộc hạ không có.

Trần Tân nói.

- Hóa ra là như vậy.

Nhạc Thành mỉm cười, chuyện này Nhạc Thành có thể hiểu được.

- Ngươi vừa rồi nói rằng nếu có người hỗ trợ ngươi thì những trưởng lão trung lập kia sẽ hỗ trợ ngươi?

Nhạc Thành cất tiếng hỏi.

- không sai.

- Vậy giao cho ta, Tứ Đại Thú Tộc ta không có cách nào nhưng Vũ Văn gia và Nhạc gia sáng mai sẽ hỗ trợ ngươi, hơn nữa về sau ngươi cũng đừng gọi ta là đại nhân, như thế cũng bất lợi.

Nhạc Thành hơi biên sắc trầm mặt xuống mà nói.

- Đại nhân, đại nhân có ý gì vậy, Trần Bưu tuyệt đối không muốn phản bội.

Trần Bưu nghe Nhạc Thành nói như vậy thì lập tức quỳ xuống.

- Mau đứng lên đi, bây giờ thân phận của ngươi không giống như trước, ngươi còn gọi ta là đại nhân thì đến lúc đó những trưởng lão kia ủng hộ ngươi thì thái thượng trưởng lão cũng không đồng ý, ngươi thân là tộc trưởng Trần gia mà lại là thuộc hạ của ta, chuyện này Trần gia dĩ nhiên là không thể chấp nhận.

Nhạc Thành kéo Trần Bưu mà nói.

Sắc mặt của Trần Bưu hơi biến hóa, chuyện này dĩ nhiên là hắn hiểu rõ ràng.

- Đại nhân, thuộc hạ phải nói rõ ràng, chức tộc trưởng thuộc hạ không cần cũng được nhưng thuộc hạ phải ở cạnh đại nhân.

Trần Bưu kiên định nói.

- Ngươi không làm tộc trưởng cũng được nhưng chẳng lẽ mối thù này không báo?

Nhạc Thành cất tiếng nói với Trần Bưu:

- Về sau ngươi gọi ta là đại ca là được rồi, ngươi có lòng đi theo ta còn xưng hô thế nào cũng không nên tính toán.

- Không đại nhân, thuộc hạ đã quyết định rồi, thuộc hạ nhất định phải ở cạnh đại nhân.

Trần Bưu cất tiếng nói.

- Ngươi đừng ngoan cố, về sau ngươi gọi ta là đại ca, ngươi còn phải ngồi trên địa vị tộc trưởng lâu dài, ta cũng sẽ hỗ trợ ngươi.

Nhạc Thành cất tiếng nói với Trần Bưu.

- Đại nhân muốn ta làm gì đây?

Trần Bưu vội vàng hỏi.

- Không vội, chờ ngươi ngồi lên vị trí tộc trưởng xong ta sẽ thu xếp giúp ngươi.

- Sáng ngày mai, Nhạc gia và Vũ Văn gia nhất định hỗ trợ ngươi còn lại là chờ xem ngươi có biện pháp hay không.

Nhạc Thành cất tiếng nói.

Vũ Văn gia cùng với Nhạc gia, hai gia tộc này muốn hỗ trợ thuộc hạ hẳn là không chắc.

Trần Bưu nghi hoặc nói.

- Hiện tại ta xem như là tộc trưởng của Nhạc gia, Hiểu Kỳ hiện tại là tiểu thư của Vũ Văn gia, dựa vào quan hệ này ngươi cứ yên tâm đi.

Nhạc Thành cất tiếng nói với Trần Bưu.

- Cái gì đại nhân là tộc trưởng của Nhạc gia, Hiểu Kỳ tiểu thư cũng là tiểu thư của Vũ Văn gia?

Trần Bưu liền trợn tròn hai mắt mà nói.

- Chuyện này rất dài dòng, sau này hãy nói.

Nhạc Thành nói với Trần Bưu.

- Chuyện này chỉ nắm chắc một nửa, nếu Tứ Đại Thú Tộc và Tôn gia đề hỗ trợ thì tuyệt đối nắm chắc.

Trần Bưu cất tiếng nói.

- Những trưởng lão trung lập kia có bao nhiêu người, bình thường làm gì vậy?

Nhạc Thành trầm sắc mặt xuống mà nói với Trần Bưu.

-o0o-

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tu Chân Giả Tại Dị Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook