Quyển 1 - Chương 50: Hoả phù
Phong Ngự Cửu Thu
24/06/2017
Mọi người nghe vậy nối đuôi vào điện, mỗi người đứng yên ở vị trí của mình.
"Bảy người hợp lực dời nắp quan tài." Thanh âm Triệu chân nhân từ trên pháp đài truyền tới.
Lúc này là giữa trưa, mặt trời chiếu sáng một nửa đại điện, ánh sáng chói chang làm bớt đi vẻ âm u của quan tài đá. Mọi người lại gần cỗ quan tài đá nắm chặt nắp quan tài, nắp quan tài nặng đến hơn hai trăm cân, chia ra thì mỗi người phải nâng lên ba mươi mấy cân nhưng mọi người cũng không thấy quá nặng. Có điều lúc nâng nắp quan tài lên cả bọn suýt nữa buông tay, vì trong quan tài đá không phải thi hài mục nát, mà là một đạo nhân trẻ tuổi mặc đạo bào cao công, đầu đội Tam Thanh Kim quan. Người này tuổi chừng 26, 27, dáng người cao ráo, trông rất anh tuấn, mặt đang mỉm cười, thần thái an tường.
"Đây là thân thể ta trăm năm trước." Phía bên phải lại truyền đến thanh âm Triệu chân nhân.
"Chân nhân pháp thuật thông thiên, Tiên thể giữ được tới trăm năm, vãn bối vô cùng ngưỡng mộ." Dạ Tiêu Diêu tiếp lời đồng thời cùng mọi người để nắp quan tài xuống bên cạnh.
"Trăm năm? Này là đây là thân thể vạn năm không mục nát đó, ha ha ha ha." Triệu chân nhân cười lớn, tiếng cười vang vọng khắp điện.
Nghe Triệu chân nhân cười, mọi người hơi lấy làm lạ, bởi vì Triệu chân nhân mặc dù đang cười như điên, nhưng không phải tiếng cười đắc ý, mà là rùng mình đáng sợ, lạnh lẽo thấu xương.
Cùng lúc đó, bỗng nhiên tay phải của thi thể trong quan tài lộ ra ngoài. Mọi người thấy vậy nhưng không hoảng sợ, bởi vì bảy người đều chú ý tới ống tay áo cao hơn cánh tay, nói cách khác hồn phách Triệu chân nhân đang tự nhấc tay phải mình lên.
"Ta lúc còn sống chỉ bởi một ý nghĩ sai lầm mà gây nên đại hoạ, sau khi chết đi linh khiếu bị tắc nghẽn, hồn phách không thể rời thân thể, gân cốt sai lệch hết không thể cử động được, nằm dưới lòng đất tối tăm không ánh mặt trời đau khổ suốt trăm năm, nếu không phải tổ sư rủ lòng thương xót, thì suốt đời này khó mà siêu thoát." Triệu chân nhân nói xong, ống tay áo phải liền từ từ rủ xuống, chỉ thấy trên cánh tay phải của thi thể gân cốt đêu bị sai vị trí, vặn vẹo nghiêm trọng, năm móng tay trên tay phải cũng đã rụng sạch, có thể thấy Triệu chân nhân ở trong quan tài đã phải chịu đủ các loại đau khổ khó có thể tưởng tượng được.
"Nếu là người bình thường dù làm việc ác tới mấy cũng không đủ để gây ra đại họa. Bảy người các ngươi luyện tập bí thuật Thượng Thanh tông, sau khi pháp thuật đại thành có thể có được sức mạnh dời non lấp bể, hô mưa gọi gió. Quan phủ triều đình đương nhiên không làm gì được các ngươi, đến lúc đó làm việc chỉ bị ràng buộc bởi chính mình. Các ngươi chú ý trong lòng phải luôn lương thiện, sát phạt có độ, nếu đi sai một bước sẽ vĩnh viễn chìm trong bể khổ. Ta chính là tấm gương rõ ràng nhất, bọn ngươi không được đi vào vết xe đổ của ta." Triệu chân nhân buông tay phải xuống, lên tiếng dặn dò.
"Chúng ta khắc ghi lời chân nhân dạy bảo hôm nay." Mạc Vấn dẫn đầu nói, những người khác cũng khom người thụ giáo. Tới lúc này mọi người mới hiểu được Triệu chân nhân mang theo quan tài đá tới là muốn dùng chính thân hắn giải thích, cảnh tỉnh mọi người không được làm điều ác. Người trên thế gian đều là “đôi mắt đứng trước đôi tai”, nghiêm khắc răn dạy đến mấy cũng không bằng ví dụ ngay trước mắt.
"Hiện tại yêu nghiệt nắm quyền, chiến loạn nổi lên khắp nơi, chính là thời cơ tốt để bọn ngươi tích đức tu hành, nếu được đại thành sẽ có thể thọ ngang trời đất, ung dung tự tại dưới vòm trời. Dù chỉ có chút thành tựu thôi cũng có thể được linh thức (linh hồn) bất diệt, giữ các chức vụ trên thiên đình. Bọn ngươi nhất định phải quý trọng, không được lãng phí thời giờ, sống hoài sống phí." Triệu chân nhân lại nói.
Mọi người nghe vậy gật đầu nói phải, lời của Triệu chân nhân làm mọi người càng có thái độ thận trọng hơn đối với việc thi pháp dụng chú (làm phép + dùng bùa chú), cũng khiến trong lòng mỗi người mơ hồ sinh ra một loại hào khí. Mặc dù hiện tại mọi người đạo pháp kém cỏi, nhưng chỉ cần khổ công tu hành thì sau này nhất định có thể mượn lực Càn Khôn, dời non lấp bể.
"Thiên Lang Hào cực kỳ thần diệu, cần lĩnh hội thêm mấy điều nữa mới có thể sử dụng được. Thiên Khu Tử ở lại, những người khác ra ngoài điện xử lý cỗ thi thể kia đi." Triệu chân nhân hạ lệnh.
Sáu người khác chắp tay cáo lui, xoay người ra điện. A Cửu đi ra cuối cùng, lúc ra cửa lấy tay đóng cửa điện lại.
Sau khi mọi người đi hết, bên trong quan tài bỗng hiện lên một chiếc hộp gỗ. Hộp gỗ này lúc trước giấu trong ống tay áo trái của thi thể, trông rất tinh xảo, dài không quá nửa thước, rộng chừng ba tấc, cả cái hộp ánh lên một màu đen bóng ưa nhìn.
Hộp gỗ bay ra khỏi quan tài liền tự động mở nắp ra. Hộp được chạm khắc rất công phu, bên trong có một cái nghiên mực, một hộp tròn đựng chu sa, một xấp lá bùa đã phai sắc nhưng chưa mục nát, một chiếc bút lông nom không khác gì bút lông bình thường.
"Càng là thần vật thì trông càng bình thường, vật trong hộp kia chính là Thiên Lang Hào, mấy món còn lại là những thứ ta sử dụng khi còn sống, cũng đưa cả cho ngươi." Triệu chân nhân vừa nói chuyện vừa lấy ra xấp lá bùa, chuyển hộp gỗ về phía Mạc Vấn, "Thiên Lang Hào mặc dù thần kỳ nhưng cuối cùng vẫn là vật chết, không cần lĩnh hội thêm gì cả. Khi sử dụng chỉ cần lấy giọt sương sớm khi mặt trời chưa lên để pha mực là được, dùng cái này vẽ bùa vốn đã rất uy lực rồi, không cần phải nhỏ máu trợ uy."
"Tạ ơn chân nhân đã ban cho, Thiên Khu Tử nhất định cất giữ sử dụng cẩn thận." Mạc Vấn nhận lấy hộp gỗ lên tiếng cảm tạ. Triệu chân nhân tâm tư kín đáo, nhìn xa trông rộng, lúc trước hắn không nói thật với những người kia là để tránh cho đồng môn thèm thuồng, ra tay cướp đoạt.
"Đại sự đã xong, vẽ nhanh cho ta một cái hỏa phù, để ta được siêu thoát." Thanh âm Triệu chân nhân từ trong quan tài truyền ra, cùng lúc đó xấp lá bùa đang lơ lửng bỗng rơi cả xuống, trong đó mấy tờ đã trăm năm rồi mà sắc tím vẫn chưa phai.
Mạc Vấn nghe lệnh đi tới chỗ quan tài đá cúi người xem xét, chỉ thấy thi thể trong quan tài đã mở mắt, vẻ mặt vô cùng thống khổ.
Hỏa phù là Tinh tú Đại phù, lúc này hắn vốn không thể viết được, nhưng Triệu chân nhân nếu đã nói thế dĩ nhiên là muốn hắn dùng Thiên Lang Hào để viết. Trên bàn gỗ của mọi người đều có lá bùa, Mạc Vấn bước nhanh về phía đó, mở hộp đồng đựng chu sa ra, phát hiện bên trong còn sót lại chu sa chưa khô hết, vội vàng trải phẳng lá bùa cầm Thiên Lang Hào lên. Khi cầm lên tay hắn liền phát hiện Thiên Lang Hào khác với bút lông bình thường, cán bút tuy cũng làm bằng trúc nhưng không phải cây trúc tầm thường, cầm vào tay rất nặng.
"Dám hỏi chân nhân, Đông Tây Nam Bắc chọn lựa thế nào?" Mạc Vấn cầm bút lên rồi hỏi. Hai mươi tám loại Tinh tú Đại phù mỗi cái lại đối ứng với một ngôi sao trên trời, bùa chú thuộc Hoả có bốn loại, Mạc Vấn không dám tùy ý lựa chọn.
"Hổ." Thanh âm Triệu chân nhân trong quan tài đá truyền tới.
"Hổ?!" Mạc Vấn nghe vậy ngạc nhiên kinh hãi. Tinh tú chia làm Đông Nam Tây Bắc bốn phương, trong bốn phương lại chia ra Nhật, Nguyệt, Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ bảy thuộc tính. Hổ là Đông phương chi hoả, là loại đại hung. Lúc này lại đang là giữa trưa, hoả phù uy lực càng lớn, nếu dùng lên thân người thì sẽ hủy thân diệt hồn.
Mạc Vấn mặc dù kinh ngạc, nhưng trong quan tài không có nói gì thêm nữa, hắn chỉ có thể cầm bút vẽ bùa, đóng dấu pháp ấn.
Bùa chú vẽ xong, Mạc Vấn cầm lá bùa đi tới quan tài đá. Triệu chân nhân nhìn hắn một cái rồi nhắm mắt lại, miệng niệm, "Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn."
"Vô Lượng Thiên Tôn." Mạc Vấn cầm hỏa phù tới cạnh quan tài đá, nhắm mắt buông tay.
Phẩm cấp phù chỉ vẽ bùa chú khác nhau uy lực cũng không giống nhau, Mạc Vấn sử dụng là loại giấy vàng đẳng cấp thấp nhất, cho nên ngọn lửa trong quan tài chỉ cao nửa thước, ngọn lửa màu xanh, cũng không quá nóng.
"Số Linh tinh còn lại thuộc về ngươi, giúp ngươi tu hành." Triệu chân nhân trước khi qua đời nhẹ giọng mở miệng.
"Chân nhân nguyên quán ở đâu, Thiên Khu Tử nguyện đưa ngài trở về cố thổ." Mạc Vấn không dám nhìn thẳng cỗ quan tài, nghiêng đầu rơi lệ. Hai người không có danh phận thầy trò, quen biết nhau cũng chỉ có nửa tháng, nhưng Triệu chân nhân có ân quá lớn với hắn, giống như người anh cả vậy. Ân này nếu không báo đáp, Mạc Vấn sẽ ân hận suốt đời.
"Nam quận huyện Hán Xuyên..." Lời nói đến đây thì ngắt, không còn nghe thấy gì nữa.
Mạc Vấn chờ thêm chốc lát, trong quan tài cũng không có thanh âm truyền tới, lúc này mới thở dài lau đi nước mắt mở cửa điện. Sáu người khác đều đang đứng chờ, chuyện dọn dẹp thi thể đã có đạo nhân què làm rồi.
"Triệu chân nhân đã về cõi tiên, chúng ta tiễn hắn một đoạn đường." Mạc Vấn nói với mọi người.
Mọi người nghe vậy bước nhanh vào điện, lúc này trong quan tài ngọn lửa vẫn chưa tắt, mọi người ngồi xếp bằng trước quan tài tụng kinh văn siêu độ. Kì thực Triệu chân nhân hồn phách đã bị huỷ rồi, siêu độ cũng chẳng có tác dụng, chẳng qua mọi người vẫn muốn bày tỏ lòng thành kính của mình với gã.
Sau nửa nén hương ngọn lửa trong quan tài tắt đi, mọi người đọc xong chín lần kinh văn Độ Ách rồi mới đứng lên.
Trong Đạo gia nếu có đồng môn giá hạc (mất), những đạo nhân còn lại không được quá bi thương, càng không được rơi lệ, đây là một trong năm quy tắc của Đạo gia, đi chính là đi.
"Triệu chân nhân tại sao phải hỏa táng?" A Cửu mở miệng hỏi trước tiên. Đạo Gia coi trọng việc giữ thân xác nguyên vẹn, cực ít có người hỏa táng.
"Triệu chân nhân gân cốt sai lệch hêt, vì để chấm dứt đau khổ nên mới hỏa táng." Lưu Thiếu Khanh tiếp lời.
Mạc Vấn quay đầu nhìn Lưu Thiếu Khanh rồi bước về phía quan tài đá, cúi đầu phát hiện hài cốt còn lại của Triệu chân nhân cũng không nhiều, chính giữa quan tài đá có mấy hạt Linh tinh màu đỏ nhạt. Những hạt Linh tinh mày mượt mà trong suốt, lớn nhỏ không đều, cái lớn cỡ trứng chim câu, cái nhỏ như hạt đậu nành, tổng cộng có sáu hạt.
Linh tinh của Đạo nhân có chút tương tự Xá Lợi của tăng nhân, đều do linh khí ngưng kết mà thành. Chỉ là người trong Đạo môn sau khi chết đi không hề hỏa táng, cho nên không thấy sót lại Linh tinh. Ngoài ra Đạo Gia tinh thông pháp môn luyện khí, linh khí tụ ở Khí Hải, nếu là hỏa táng, thì Linh tinh ngưng kết từ linh khí mà thành sẽ tập trung ở bụng. Mà Phật gia từ Tây Vực truyền vào, không tinh thông pháp môn luyện khí, cho nên lúc ngồi tĩnh tọa linh khí sẽ phân tán khắp toàn thân, lúc hỏa táng linh khí thấm vào máu xương, Xá Lợi lưu lại sẽ có hình dáng giống máu xương, mà không phải là dạng tinh thạch mượt mà thuần túy linh khí.
"Triệu chân nhân lưu lại sáu miếng Linh tinh, ta đã được Thiên Lang hào, Linh tinh đương nhiên phân tặng chư vị đồng môn." Mạc Vấn đặt Linh tinh xuống pháp đài, mọi người dựa theo vị trí lần lượt lấy một quả, lấy xong lại chắp tay bái tạ cỗ quan tài đá.
Mạc Vấn trở về phòng lấy ra bọc quần áo, cẩn thận bọc lại cất giữ hài cốt Triệu chân nhân. Lúc lâm chung Triệu chân nhân chỉ nói khu vực đại khái, sau này tìm kiếm nhất định hết sức khó khăn. Nhưng dù khó khăn đến mấy, hắn cũng phải đem hài cốt đưa về quê cũ. Đạo sĩ tuy không còn dùng tên họ tục gia, nhưng cũng không rời bỏ tổ tông, từ đâu mà tới thì sau cùng cũng phải trở về nơi đó.
Công việc quét dọn không cần mọi người làm, đã có đạo nhân què dẫn đạo đồng lo liệu rồi. Mặc dù trong lòng rất thương cảm nhưng Mạc Vấn vẫn bình thản đưa Thiên Lang Hào ra cho mọi người xem. Cả đám cũng không quá mức tò mò với nó, xem xong thì thôi.
Khi mọi người còn chưa kịp bình ổn tâm trạng thì sáng sớm hôm sau, vị tôn trưởng truyền thụ pháp thuật đã chậm rãi đi tới...
"Bảy người hợp lực dời nắp quan tài." Thanh âm Triệu chân nhân từ trên pháp đài truyền tới.
Lúc này là giữa trưa, mặt trời chiếu sáng một nửa đại điện, ánh sáng chói chang làm bớt đi vẻ âm u của quan tài đá. Mọi người lại gần cỗ quan tài đá nắm chặt nắp quan tài, nắp quan tài nặng đến hơn hai trăm cân, chia ra thì mỗi người phải nâng lên ba mươi mấy cân nhưng mọi người cũng không thấy quá nặng. Có điều lúc nâng nắp quan tài lên cả bọn suýt nữa buông tay, vì trong quan tài đá không phải thi hài mục nát, mà là một đạo nhân trẻ tuổi mặc đạo bào cao công, đầu đội Tam Thanh Kim quan. Người này tuổi chừng 26, 27, dáng người cao ráo, trông rất anh tuấn, mặt đang mỉm cười, thần thái an tường.
"Đây là thân thể ta trăm năm trước." Phía bên phải lại truyền đến thanh âm Triệu chân nhân.
"Chân nhân pháp thuật thông thiên, Tiên thể giữ được tới trăm năm, vãn bối vô cùng ngưỡng mộ." Dạ Tiêu Diêu tiếp lời đồng thời cùng mọi người để nắp quan tài xuống bên cạnh.
"Trăm năm? Này là đây là thân thể vạn năm không mục nát đó, ha ha ha ha." Triệu chân nhân cười lớn, tiếng cười vang vọng khắp điện.
Nghe Triệu chân nhân cười, mọi người hơi lấy làm lạ, bởi vì Triệu chân nhân mặc dù đang cười như điên, nhưng không phải tiếng cười đắc ý, mà là rùng mình đáng sợ, lạnh lẽo thấu xương.
Cùng lúc đó, bỗng nhiên tay phải của thi thể trong quan tài lộ ra ngoài. Mọi người thấy vậy nhưng không hoảng sợ, bởi vì bảy người đều chú ý tới ống tay áo cao hơn cánh tay, nói cách khác hồn phách Triệu chân nhân đang tự nhấc tay phải mình lên.
"Ta lúc còn sống chỉ bởi một ý nghĩ sai lầm mà gây nên đại hoạ, sau khi chết đi linh khiếu bị tắc nghẽn, hồn phách không thể rời thân thể, gân cốt sai lệch hết không thể cử động được, nằm dưới lòng đất tối tăm không ánh mặt trời đau khổ suốt trăm năm, nếu không phải tổ sư rủ lòng thương xót, thì suốt đời này khó mà siêu thoát." Triệu chân nhân nói xong, ống tay áo phải liền từ từ rủ xuống, chỉ thấy trên cánh tay phải của thi thể gân cốt đêu bị sai vị trí, vặn vẹo nghiêm trọng, năm móng tay trên tay phải cũng đã rụng sạch, có thể thấy Triệu chân nhân ở trong quan tài đã phải chịu đủ các loại đau khổ khó có thể tưởng tượng được.
"Nếu là người bình thường dù làm việc ác tới mấy cũng không đủ để gây ra đại họa. Bảy người các ngươi luyện tập bí thuật Thượng Thanh tông, sau khi pháp thuật đại thành có thể có được sức mạnh dời non lấp bể, hô mưa gọi gió. Quan phủ triều đình đương nhiên không làm gì được các ngươi, đến lúc đó làm việc chỉ bị ràng buộc bởi chính mình. Các ngươi chú ý trong lòng phải luôn lương thiện, sát phạt có độ, nếu đi sai một bước sẽ vĩnh viễn chìm trong bể khổ. Ta chính là tấm gương rõ ràng nhất, bọn ngươi không được đi vào vết xe đổ của ta." Triệu chân nhân buông tay phải xuống, lên tiếng dặn dò.
"Chúng ta khắc ghi lời chân nhân dạy bảo hôm nay." Mạc Vấn dẫn đầu nói, những người khác cũng khom người thụ giáo. Tới lúc này mọi người mới hiểu được Triệu chân nhân mang theo quan tài đá tới là muốn dùng chính thân hắn giải thích, cảnh tỉnh mọi người không được làm điều ác. Người trên thế gian đều là “đôi mắt đứng trước đôi tai”, nghiêm khắc răn dạy đến mấy cũng không bằng ví dụ ngay trước mắt.
"Hiện tại yêu nghiệt nắm quyền, chiến loạn nổi lên khắp nơi, chính là thời cơ tốt để bọn ngươi tích đức tu hành, nếu được đại thành sẽ có thể thọ ngang trời đất, ung dung tự tại dưới vòm trời. Dù chỉ có chút thành tựu thôi cũng có thể được linh thức (linh hồn) bất diệt, giữ các chức vụ trên thiên đình. Bọn ngươi nhất định phải quý trọng, không được lãng phí thời giờ, sống hoài sống phí." Triệu chân nhân lại nói.
Mọi người nghe vậy gật đầu nói phải, lời của Triệu chân nhân làm mọi người càng có thái độ thận trọng hơn đối với việc thi pháp dụng chú (làm phép + dùng bùa chú), cũng khiến trong lòng mỗi người mơ hồ sinh ra một loại hào khí. Mặc dù hiện tại mọi người đạo pháp kém cỏi, nhưng chỉ cần khổ công tu hành thì sau này nhất định có thể mượn lực Càn Khôn, dời non lấp bể.
"Thiên Lang Hào cực kỳ thần diệu, cần lĩnh hội thêm mấy điều nữa mới có thể sử dụng được. Thiên Khu Tử ở lại, những người khác ra ngoài điện xử lý cỗ thi thể kia đi." Triệu chân nhân hạ lệnh.
Sáu người khác chắp tay cáo lui, xoay người ra điện. A Cửu đi ra cuối cùng, lúc ra cửa lấy tay đóng cửa điện lại.
Sau khi mọi người đi hết, bên trong quan tài bỗng hiện lên một chiếc hộp gỗ. Hộp gỗ này lúc trước giấu trong ống tay áo trái của thi thể, trông rất tinh xảo, dài không quá nửa thước, rộng chừng ba tấc, cả cái hộp ánh lên một màu đen bóng ưa nhìn.
Hộp gỗ bay ra khỏi quan tài liền tự động mở nắp ra. Hộp được chạm khắc rất công phu, bên trong có một cái nghiên mực, một hộp tròn đựng chu sa, một xấp lá bùa đã phai sắc nhưng chưa mục nát, một chiếc bút lông nom không khác gì bút lông bình thường.
"Càng là thần vật thì trông càng bình thường, vật trong hộp kia chính là Thiên Lang Hào, mấy món còn lại là những thứ ta sử dụng khi còn sống, cũng đưa cả cho ngươi." Triệu chân nhân vừa nói chuyện vừa lấy ra xấp lá bùa, chuyển hộp gỗ về phía Mạc Vấn, "Thiên Lang Hào mặc dù thần kỳ nhưng cuối cùng vẫn là vật chết, không cần lĩnh hội thêm gì cả. Khi sử dụng chỉ cần lấy giọt sương sớm khi mặt trời chưa lên để pha mực là được, dùng cái này vẽ bùa vốn đã rất uy lực rồi, không cần phải nhỏ máu trợ uy."
"Tạ ơn chân nhân đã ban cho, Thiên Khu Tử nhất định cất giữ sử dụng cẩn thận." Mạc Vấn nhận lấy hộp gỗ lên tiếng cảm tạ. Triệu chân nhân tâm tư kín đáo, nhìn xa trông rộng, lúc trước hắn không nói thật với những người kia là để tránh cho đồng môn thèm thuồng, ra tay cướp đoạt.
"Đại sự đã xong, vẽ nhanh cho ta một cái hỏa phù, để ta được siêu thoát." Thanh âm Triệu chân nhân từ trong quan tài truyền ra, cùng lúc đó xấp lá bùa đang lơ lửng bỗng rơi cả xuống, trong đó mấy tờ đã trăm năm rồi mà sắc tím vẫn chưa phai.
Mạc Vấn nghe lệnh đi tới chỗ quan tài đá cúi người xem xét, chỉ thấy thi thể trong quan tài đã mở mắt, vẻ mặt vô cùng thống khổ.
Hỏa phù là Tinh tú Đại phù, lúc này hắn vốn không thể viết được, nhưng Triệu chân nhân nếu đã nói thế dĩ nhiên là muốn hắn dùng Thiên Lang Hào để viết. Trên bàn gỗ của mọi người đều có lá bùa, Mạc Vấn bước nhanh về phía đó, mở hộp đồng đựng chu sa ra, phát hiện bên trong còn sót lại chu sa chưa khô hết, vội vàng trải phẳng lá bùa cầm Thiên Lang Hào lên. Khi cầm lên tay hắn liền phát hiện Thiên Lang Hào khác với bút lông bình thường, cán bút tuy cũng làm bằng trúc nhưng không phải cây trúc tầm thường, cầm vào tay rất nặng.
"Dám hỏi chân nhân, Đông Tây Nam Bắc chọn lựa thế nào?" Mạc Vấn cầm bút lên rồi hỏi. Hai mươi tám loại Tinh tú Đại phù mỗi cái lại đối ứng với một ngôi sao trên trời, bùa chú thuộc Hoả có bốn loại, Mạc Vấn không dám tùy ý lựa chọn.
"Hổ." Thanh âm Triệu chân nhân trong quan tài đá truyền tới.
"Hổ?!" Mạc Vấn nghe vậy ngạc nhiên kinh hãi. Tinh tú chia làm Đông Nam Tây Bắc bốn phương, trong bốn phương lại chia ra Nhật, Nguyệt, Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ bảy thuộc tính. Hổ là Đông phương chi hoả, là loại đại hung. Lúc này lại đang là giữa trưa, hoả phù uy lực càng lớn, nếu dùng lên thân người thì sẽ hủy thân diệt hồn.
Mạc Vấn mặc dù kinh ngạc, nhưng trong quan tài không có nói gì thêm nữa, hắn chỉ có thể cầm bút vẽ bùa, đóng dấu pháp ấn.
Bùa chú vẽ xong, Mạc Vấn cầm lá bùa đi tới quan tài đá. Triệu chân nhân nhìn hắn một cái rồi nhắm mắt lại, miệng niệm, "Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn."
"Vô Lượng Thiên Tôn." Mạc Vấn cầm hỏa phù tới cạnh quan tài đá, nhắm mắt buông tay.
Phẩm cấp phù chỉ vẽ bùa chú khác nhau uy lực cũng không giống nhau, Mạc Vấn sử dụng là loại giấy vàng đẳng cấp thấp nhất, cho nên ngọn lửa trong quan tài chỉ cao nửa thước, ngọn lửa màu xanh, cũng không quá nóng.
"Số Linh tinh còn lại thuộc về ngươi, giúp ngươi tu hành." Triệu chân nhân trước khi qua đời nhẹ giọng mở miệng.
"Chân nhân nguyên quán ở đâu, Thiên Khu Tử nguyện đưa ngài trở về cố thổ." Mạc Vấn không dám nhìn thẳng cỗ quan tài, nghiêng đầu rơi lệ. Hai người không có danh phận thầy trò, quen biết nhau cũng chỉ có nửa tháng, nhưng Triệu chân nhân có ân quá lớn với hắn, giống như người anh cả vậy. Ân này nếu không báo đáp, Mạc Vấn sẽ ân hận suốt đời.
"Nam quận huyện Hán Xuyên..." Lời nói đến đây thì ngắt, không còn nghe thấy gì nữa.
Mạc Vấn chờ thêm chốc lát, trong quan tài cũng không có thanh âm truyền tới, lúc này mới thở dài lau đi nước mắt mở cửa điện. Sáu người khác đều đang đứng chờ, chuyện dọn dẹp thi thể đã có đạo nhân què làm rồi.
"Triệu chân nhân đã về cõi tiên, chúng ta tiễn hắn một đoạn đường." Mạc Vấn nói với mọi người.
Mọi người nghe vậy bước nhanh vào điện, lúc này trong quan tài ngọn lửa vẫn chưa tắt, mọi người ngồi xếp bằng trước quan tài tụng kinh văn siêu độ. Kì thực Triệu chân nhân hồn phách đã bị huỷ rồi, siêu độ cũng chẳng có tác dụng, chẳng qua mọi người vẫn muốn bày tỏ lòng thành kính của mình với gã.
Sau nửa nén hương ngọn lửa trong quan tài tắt đi, mọi người đọc xong chín lần kinh văn Độ Ách rồi mới đứng lên.
Trong Đạo gia nếu có đồng môn giá hạc (mất), những đạo nhân còn lại không được quá bi thương, càng không được rơi lệ, đây là một trong năm quy tắc của Đạo gia, đi chính là đi.
"Triệu chân nhân tại sao phải hỏa táng?" A Cửu mở miệng hỏi trước tiên. Đạo Gia coi trọng việc giữ thân xác nguyên vẹn, cực ít có người hỏa táng.
"Triệu chân nhân gân cốt sai lệch hêt, vì để chấm dứt đau khổ nên mới hỏa táng." Lưu Thiếu Khanh tiếp lời.
Mạc Vấn quay đầu nhìn Lưu Thiếu Khanh rồi bước về phía quan tài đá, cúi đầu phát hiện hài cốt còn lại của Triệu chân nhân cũng không nhiều, chính giữa quan tài đá có mấy hạt Linh tinh màu đỏ nhạt. Những hạt Linh tinh mày mượt mà trong suốt, lớn nhỏ không đều, cái lớn cỡ trứng chim câu, cái nhỏ như hạt đậu nành, tổng cộng có sáu hạt.
Linh tinh của Đạo nhân có chút tương tự Xá Lợi của tăng nhân, đều do linh khí ngưng kết mà thành. Chỉ là người trong Đạo môn sau khi chết đi không hề hỏa táng, cho nên không thấy sót lại Linh tinh. Ngoài ra Đạo Gia tinh thông pháp môn luyện khí, linh khí tụ ở Khí Hải, nếu là hỏa táng, thì Linh tinh ngưng kết từ linh khí mà thành sẽ tập trung ở bụng. Mà Phật gia từ Tây Vực truyền vào, không tinh thông pháp môn luyện khí, cho nên lúc ngồi tĩnh tọa linh khí sẽ phân tán khắp toàn thân, lúc hỏa táng linh khí thấm vào máu xương, Xá Lợi lưu lại sẽ có hình dáng giống máu xương, mà không phải là dạng tinh thạch mượt mà thuần túy linh khí.
"Triệu chân nhân lưu lại sáu miếng Linh tinh, ta đã được Thiên Lang hào, Linh tinh đương nhiên phân tặng chư vị đồng môn." Mạc Vấn đặt Linh tinh xuống pháp đài, mọi người dựa theo vị trí lần lượt lấy một quả, lấy xong lại chắp tay bái tạ cỗ quan tài đá.
Mạc Vấn trở về phòng lấy ra bọc quần áo, cẩn thận bọc lại cất giữ hài cốt Triệu chân nhân. Lúc lâm chung Triệu chân nhân chỉ nói khu vực đại khái, sau này tìm kiếm nhất định hết sức khó khăn. Nhưng dù khó khăn đến mấy, hắn cũng phải đem hài cốt đưa về quê cũ. Đạo sĩ tuy không còn dùng tên họ tục gia, nhưng cũng không rời bỏ tổ tông, từ đâu mà tới thì sau cùng cũng phải trở về nơi đó.
Công việc quét dọn không cần mọi người làm, đã có đạo nhân què dẫn đạo đồng lo liệu rồi. Mặc dù trong lòng rất thương cảm nhưng Mạc Vấn vẫn bình thản đưa Thiên Lang Hào ra cho mọi người xem. Cả đám cũng không quá mức tò mò với nó, xem xong thì thôi.
Khi mọi người còn chưa kịp bình ổn tâm trạng thì sáng sớm hôm sau, vị tôn trưởng truyền thụ pháp thuật đã chậm rãi đi tới...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.