Từ Hôm Nay Trở Đi Nuôi Cổ ( Dịch)

Chương 20: Chọn Công Pháp

Suất Đích Kinh Thiên Động Địa

07/10/2022

Editor: Kingofbattle

Hắn nhớ tới trong tay còn có một khối Phong Tự Lệnh chưa dùng, Phong Vân có ý định lần này dùng luôn, không cần phải giữ lại.

Hai người hạ quyết tâm, cùng nhau đi về phía Tàng Thư Các, sau đi dừng chân trước một toà lầu cổ xưa, hai người lấy ra Phong Tự Lệnh đặt trên tay, thủ vệ tiến lên kiểm tra lệnh bài của hai người rồi thu về.

"Đáng tiếc Phong Tự Lệnh không đổi được cổ phương độc môn của gia tộc, một khối Phong Tự Lệnh thì có thể đổi được cổ phương gì tốt. " Sau khi tiến vào lầu các, Phong Vô Nguyệt có chút bất mãn nói ra.

"Cổ phương càng tốt thì tiêu hao càng nhiều tài nguyên, cho dù có cho ngươi thì cũng không đủ tài lực luyện chế, nên biết đâu là đủ. " Phong Vân liền an ủi.

"Đạo lý đúng là như vậy, mục tiêu của chúng ta khác nhau, thôi thì tách ra hành động, chỗ này cũng có hạn chế thời gian. "

Vừa dứt lời, Phong Vô Nguyệt chủ động đi tới khu vực chứa cổ phương. Phong Vân cũng vui vẻ, chủ động đi tới nơi chứa công pháp.

Mục đích hắn tiền vào đây không phải vì cổ phương, đã có Đoạt Mệnh Cổ cho nên hắn không vừa mắt mấy cổ phương bình thường, lần này hắn muốn tìm kiếm công pháp.

Theo tu vi tăng cao, số lượng linh lực trong cơ thể ngày càng khổng lồ, nên càng ngày hắn càng khó khống chế linh lực của mình.

Hiện tại hắn phải tìm kiếm một vài công pháp vận chuyển linh lực, nếu không linh lực trong cơ thể sẽ ngày càng hỗn loạn, sớm muộn gì cũng gặp chuyện không may.

Mỗi Cổ Sư đều phải học tập ít nhất một loại công pháp, một số công pháp cao cấp không những gia tăng tốc độ tu luyện, còn có thể nâng cao sức chiến đấu lên phạm vi lớn.



Cổ Sư giai đoạn Tụ Linh sơ kỳ và trung kỳ, linh lực trong cơ thể rất thưa thớt, không cần dùng pháp để vận hành, mỗi ngày chỉ cần dùng linh thạch tu luyện là được rồi.

Nhưng mà một khi bước vào Tụ Linh hậu kỳ, nhất định phải học tập một loại công pháp, nếu số lượng linh lực khổng lồ trong người sẽ trở thành quả bom hẹn giờ, sớm muộn gì cũng phát nổ.

Phong Vô Nguyệt vẫn đang phiền muộn, vừa mới đột phá Tụ Linh trung kỳ thì tu luyện công pháp làm gì, đương nhiên hắn cũng không dám hỏi, dù sao hắn cũng đang chuẩn bị luyện cổ ở Tụ Linh Kỳ?

Tàng Thư Các ở Phong gia trại rất lớn, nhưng cũng không có nhiều thư tịch, dù sao thì cổ phương, đan phương, khí phương, công pháp, có thứ nào không phải đồ vật hiếm có chứ?

Bộ dáng này rất giống với thư viện của kiếp trước, bỏ ra mười kiếp cũng xem không hết.

Tựa hồ ở đây không có khái niệm giá sách, cơ bản đều là đặt mặt trước của quyển sách trên mặt bàn.

Bởi vậy đừng thấy diện tích của Tàng Thư Các rất lớn, kỳ thật thư tịch bên trong cũng không nhiều.

Phong Vân đi về phía những cái bàn đặt công pháp, khẳng định là không thể lật xem nội dung bên trong, chỉ có thể dựa vào miêu tả trên bìa, dù sao ở thế này người vừa nhìn đã ghi nhớ cũng không ít, cũng có rất nhiều cổ trùng có năng lực đọc qua là nhớ.

Trên bìa sách không miêu tả quá nhiều, Phong Vân vừa đọc lướt qua một lần, thì đã nhíu mày.

Công pháp rất đầy đủ, tính cả phần Tụ Linh Kỳ, cơ bản đều là năm tầng, có thể tu luyện tới Cổ Sư tứ giai.

Nhưng cũng không hơn, ngoại trừ có thể tu luyện tới cảnh giới Cổ Sư tứ giai, cơ bản đều không có thần thông gì, đều là công pháp bình thường.



Chắc hẳn cũng giống cổ phương bí truyền, gia tộc sẽ những không để tất cả mọi người quan sát công pháp cao cấp nhất, nếu không thì công pháp đỉnh cấp sẽ bị truyền ra ngoài.

Phong Vân cũng không muốn những công pháp bình thường này, dù sao thì mỗi Cổ Sư đều tu luyện một loại công pháp trong thời gian rất dài.

Nếu như mỗi ngày đều thua thiệt so với người khác, cứ thế kéo dài, chênh lệch cũng càng ngày càng lớn.

Con trai của tộc trưởng, tộc lão sẽ tu luyện những công pháp bình thường này sao ? Hiển nhiên là không rồi.

Hầu như bọn hắn không cần bỏ ra thứ gì cũng sẽ nhận được công pháp cường đại nhất, vừa mới bắt đầu đã vượt xa thế hệ cùng lứa.

Kỳ thật trong thế giới này không có gì là công bằng cả, nếu ngươi không có bối cảnh, chỉ có thể tu luyện những công pháp rác rưởi này, cuối cùng sẽ tầm thường cả đời.

Phong Vân thì không cam lòng, tuy là hắn có thể thông qua chuyện lập công, hoặc là cố gắng từ từ đi lên, cũng có cơ hội tiếp xúc với công pháp cấp cao nhất.

Nhưng đây là chuyện rất hao tốn thời gian, chẳng lẽ hắn phải tu luyện công pháp rác rưởi, ảnh hưởng đến tốc độ phát triển ? Hắn không thể chờ lâu như vậy được.

Gương mặt Phong Vân lộ vẻ sầu thảm, suy nghĩ cả buổi, cũng không thể tìm ra cách học trộm công pháp đỉnh cấp.

Dựa vào thực lực cùng tư chất hiện tại của hắn, thật đúng là bất lực, chẳng lẽ còn trông cậy vào người khác mang tới tận cửa?

Phong Vân tự cười nhạo chính mình, tiếp tục nhìn về mấy bộ công pháp khác, nhiều khi đối mặt với thực tế tàn khốc thì chỉ có thể chấp nhận, đúng là trước mắt hắn chỉ có thể chuyển sang chọn một bộ công pháp bình thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Từ Hôm Nay Trở Đi Nuôi Cổ ( Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook