Từ Hôm Nay Trở Đi Nuôi Cổ ( Dịch)
Chương 4: Làm Tạp Dịch !
Suất Đích Kinh Thiên Động Địa
03/10/2022
Editor: Kingofbattle
Ở thế giới này, bất kì làm gì thì xác xuất thành công đều thấp đến thảm hại, cho nên Luyện Đan Sư cũng trở thành nghề nghiệp hiếm có không gì sánh được.
Cũng chính bởi vì hiếm thấy, nên mới tạo cho bọn họ một thân phận cao quý không gì sánh được, địa vị kinh người, cho dù ở bất kỳ thế lực nào cũng có thể được mọi người tôn kính.
Vị đan sư họ Vương này có thể có quan hệ hợp tác cùng Phong gia trại, nếu không tộc trưởng cũng không cần cung kính như thế.
Sở dĩ Phong Vân để ý đến điều này, bởi vì hắn đột nhiên nảy sinh ý tưởng trở thành luyện đan sư.
Ở thế giới này luyện đan, luyện khí, luyện cổ đều có xác xuất thành công rất thấp, nhưng hắn có thể lợi dụng Thần Đỉnh để biến một phần tài liệu thành vô số phần, bởi vì có thể thử được nhiều lần, nên hắn không cần phải lo lắng về xác xuất thành công.
Có Thần Đỉnh ở trong tay, chỉ cần cho hắn một phần tài liệu, hắn liền nhất định có thể luyện ra đan dược.
Nếu như không có sư phụ, hắn cũng có thể trải qua vô số lần luyện tập cố gắng trở thành một tên Luyện Đan Sư.
Quan trọng nhất là hắn cũng không cần tiếp tục phải ăn cỏ, cho nên việc trở thành Luyện Đan Sư là chuyện bắt buộc phải làm.
Giáp trùng màu đen từ trên không trung hạ xuống, cả người Vương đan sư mặc trang phục màu đen, từ trên lưng giáp trùng nhảy xuống, nói:
"Gần đây lão phu đang luyện chế một loại cổ trùng rất khó thành công, trùng thất không có người chăm sóc, liền đến đây tìm hai gã tạp dịch."
"Hai người các ngươi đi theo ta."
Vừa dứt, Vương đan sư liền tùy tiện chỉ tay xuống, lại vừa chỉ đúng hướng mà Phong Vân và thiếu nữ duyên dáng đang đứng cạnh hắn.
Thiếu nữ chau mày, rõ ràng không tình nguyện.
Làm việc vặt sẽ làm lỡ thời gian tu luyện, vì tranh đoạt hai con thượng phẩm Linh Trùng, hiện tại nàng nhất định phải giành giật từng phút giây, căn bản không muốn có quá nhiều công việc khiến mình phân tâm.
Phong Vân cũng có chút kinh ngạc, tuy rằng hắn muốn trở thành Luyện Đan Sư, nhưng theo tính toán của hắn là mua mấy cuốn sách về tự học, trải qua nhiều lần thử để có thể trở nên quen tay.
Dù sao thì ở trên người hắn cũng có nhiều bí mật, căn bản không muốn ở chung với người có thực lực mạnh hơn hắn.
Những người còn lại đều tỏ vẻ vui sướng, ngược lại Phong Vân không quan tâm cho lắm.
Thiếu nữ cũng được tuyển chọn như hắn tên gọi là Phong Nguyệt Vũ, là thiên tài tứ phẩm, nếu như một ngày nàng được phân công cho nhiều công việc, vậy thì đồng nghĩa với chuyện thiếu đi một đối thủ cạnh tranh.
"Nếu Vương đan sư cần những người này, vậy mang đi, có thể bị Vương đan sư chọn trúng coi như là phúc khí của bọn hắn."
Tộc trưởng tất nhiên sẽ không vì hai cái đệ tử mà đắc tội với Vương đan sư, không chút do dự mà đồng ý, làm cho Phong Nguyệt Vũ như rơi vào Thâm Uyên.
"Vậy thì đa tạ."
Vương đan sư không muốn tiếp tục nói chuyện phiếm, thuận tay phất tay lên, hai người Phong Vân liền bị một loại lực lượng vô hình nắm lấy, rơi xuống trên lưng bọ cánh cứng, bỏ lại phía sau một đám ánh mắt hả hê, bay về phía bầu trời.
Chỗ ở của Vương đan sư nằm ngay tại Phong gia trại, cho nên khi Phong Vân còn chưa cảm nhận được gió mát đập vào mặt, thì đã đến nơi rồi.
Dưới sự dẫn dắt của Vương đan sư, Phong Vân cùng Phong Nguyệt Vũ đi theo hắn đến trùng thất, chỉ thấy bốn vách tường của gian phòng này chất đầy giá gỗ, trên giá gỗ bày đầy bồn chứa bằng gốm, bồn chứa có lớn có nhỏ, đủ loại hình dạng. ( trùng thất : phòng chứa cổ trùng)
Những ở giữa bồn chứa này đặt đủ loại côn trùng. Bên trong đám bồn chứa này vang lên tiếng "lạc lạc, chi chi chi......" Những loại âm thanh này khá chói tai, lại cực kỳ ồn ào, cho dù không mở nắp ra cũng biết bên trong chứa gì.
"Nhiệm vụ của các ngươi rất đơn giản, chính là cho côn trùng ăn mỗi ngày, các ngươi không nên xem thường chuyện này, càng là chủng loại quý hiếm thì thức ăn của bọn chúng càng đắt đỏ, càng thêm chú ý. "
"Tỷ như con Kim Thiền cổ này. " Vương đan sư mở nắp bồn chứa ra, chỉ vào một con quái trùng vàng kim có nhiều chân, rồi nói: "Thức ăn của nó là hoàng kim, và nó cũng chỉ ăn hoàng kim. "
"Sau này ta sẽ cho các ngươi hoàng kim, khi nào dùng hết thì báo cho ta một tiếng, nhớ kỹ không nên tham lam, một khi Kim Thiền cổ ăn không no thì các ngươi sẽ gặp nguy hiểm. "
Vương đan sư dùng ánh mắt nguy hiểm cảnh cáo hai người, sau đó tiếp tục giới thiệu các loại thức ăn của cổ trùng bên trong trùng thất.
Phong Vân nghe thấy mà âm thầm tắc luỡi, hắn cũng không ngờ tới nuôi cổ trùng lại đốt tiền như vậy.
Có loại ăn hoàng kim, có loại ăn linh dược trân quý, còn có ăn thịt linh thú, đây đâu phải là cho ăn, rõ ràng chính là đốt tiền.
Cổ sư bình thường đúng thật là nuôi không nổi, cũng may hắn là Luyện Đan Sư, nếu không đã sớm bị bọn cổ trùng này ăn đến sạt nghiệp.
Tựa hồ đã nhìn ra suy nghĩ trong lòng bọn hắn, Vương đan sư nghiền ngẫm nói: "Hiện tại các ngươi đã biết đến tột cùng làm một cổ sư đốt tiền đến cỡ nào rồi chứ? "
Ở thế giới này, bất kì làm gì thì xác xuất thành công đều thấp đến thảm hại, cho nên Luyện Đan Sư cũng trở thành nghề nghiệp hiếm có không gì sánh được.
Cũng chính bởi vì hiếm thấy, nên mới tạo cho bọn họ một thân phận cao quý không gì sánh được, địa vị kinh người, cho dù ở bất kỳ thế lực nào cũng có thể được mọi người tôn kính.
Vị đan sư họ Vương này có thể có quan hệ hợp tác cùng Phong gia trại, nếu không tộc trưởng cũng không cần cung kính như thế.
Sở dĩ Phong Vân để ý đến điều này, bởi vì hắn đột nhiên nảy sinh ý tưởng trở thành luyện đan sư.
Ở thế giới này luyện đan, luyện khí, luyện cổ đều có xác xuất thành công rất thấp, nhưng hắn có thể lợi dụng Thần Đỉnh để biến một phần tài liệu thành vô số phần, bởi vì có thể thử được nhiều lần, nên hắn không cần phải lo lắng về xác xuất thành công.
Có Thần Đỉnh ở trong tay, chỉ cần cho hắn một phần tài liệu, hắn liền nhất định có thể luyện ra đan dược.
Nếu như không có sư phụ, hắn cũng có thể trải qua vô số lần luyện tập cố gắng trở thành một tên Luyện Đan Sư.
Quan trọng nhất là hắn cũng không cần tiếp tục phải ăn cỏ, cho nên việc trở thành Luyện Đan Sư là chuyện bắt buộc phải làm.
Giáp trùng màu đen từ trên không trung hạ xuống, cả người Vương đan sư mặc trang phục màu đen, từ trên lưng giáp trùng nhảy xuống, nói:
"Gần đây lão phu đang luyện chế một loại cổ trùng rất khó thành công, trùng thất không có người chăm sóc, liền đến đây tìm hai gã tạp dịch."
"Hai người các ngươi đi theo ta."
Vừa dứt, Vương đan sư liền tùy tiện chỉ tay xuống, lại vừa chỉ đúng hướng mà Phong Vân và thiếu nữ duyên dáng đang đứng cạnh hắn.
Thiếu nữ chau mày, rõ ràng không tình nguyện.
Làm việc vặt sẽ làm lỡ thời gian tu luyện, vì tranh đoạt hai con thượng phẩm Linh Trùng, hiện tại nàng nhất định phải giành giật từng phút giây, căn bản không muốn có quá nhiều công việc khiến mình phân tâm.
Phong Vân cũng có chút kinh ngạc, tuy rằng hắn muốn trở thành Luyện Đan Sư, nhưng theo tính toán của hắn là mua mấy cuốn sách về tự học, trải qua nhiều lần thử để có thể trở nên quen tay.
Dù sao thì ở trên người hắn cũng có nhiều bí mật, căn bản không muốn ở chung với người có thực lực mạnh hơn hắn.
Những người còn lại đều tỏ vẻ vui sướng, ngược lại Phong Vân không quan tâm cho lắm.
Thiếu nữ cũng được tuyển chọn như hắn tên gọi là Phong Nguyệt Vũ, là thiên tài tứ phẩm, nếu như một ngày nàng được phân công cho nhiều công việc, vậy thì đồng nghĩa với chuyện thiếu đi một đối thủ cạnh tranh.
"Nếu Vương đan sư cần những người này, vậy mang đi, có thể bị Vương đan sư chọn trúng coi như là phúc khí của bọn hắn."
Tộc trưởng tất nhiên sẽ không vì hai cái đệ tử mà đắc tội với Vương đan sư, không chút do dự mà đồng ý, làm cho Phong Nguyệt Vũ như rơi vào Thâm Uyên.
"Vậy thì đa tạ."
Vương đan sư không muốn tiếp tục nói chuyện phiếm, thuận tay phất tay lên, hai người Phong Vân liền bị một loại lực lượng vô hình nắm lấy, rơi xuống trên lưng bọ cánh cứng, bỏ lại phía sau một đám ánh mắt hả hê, bay về phía bầu trời.
Chỗ ở của Vương đan sư nằm ngay tại Phong gia trại, cho nên khi Phong Vân còn chưa cảm nhận được gió mát đập vào mặt, thì đã đến nơi rồi.
Dưới sự dẫn dắt của Vương đan sư, Phong Vân cùng Phong Nguyệt Vũ đi theo hắn đến trùng thất, chỉ thấy bốn vách tường của gian phòng này chất đầy giá gỗ, trên giá gỗ bày đầy bồn chứa bằng gốm, bồn chứa có lớn có nhỏ, đủ loại hình dạng. ( trùng thất : phòng chứa cổ trùng)
Những ở giữa bồn chứa này đặt đủ loại côn trùng. Bên trong đám bồn chứa này vang lên tiếng "lạc lạc, chi chi chi......" Những loại âm thanh này khá chói tai, lại cực kỳ ồn ào, cho dù không mở nắp ra cũng biết bên trong chứa gì.
"Nhiệm vụ của các ngươi rất đơn giản, chính là cho côn trùng ăn mỗi ngày, các ngươi không nên xem thường chuyện này, càng là chủng loại quý hiếm thì thức ăn của bọn chúng càng đắt đỏ, càng thêm chú ý. "
"Tỷ như con Kim Thiền cổ này. " Vương đan sư mở nắp bồn chứa ra, chỉ vào một con quái trùng vàng kim có nhiều chân, rồi nói: "Thức ăn của nó là hoàng kim, và nó cũng chỉ ăn hoàng kim. "
"Sau này ta sẽ cho các ngươi hoàng kim, khi nào dùng hết thì báo cho ta một tiếng, nhớ kỹ không nên tham lam, một khi Kim Thiền cổ ăn không no thì các ngươi sẽ gặp nguy hiểm. "
Vương đan sư dùng ánh mắt nguy hiểm cảnh cáo hai người, sau đó tiếp tục giới thiệu các loại thức ăn của cổ trùng bên trong trùng thất.
Phong Vân nghe thấy mà âm thầm tắc luỡi, hắn cũng không ngờ tới nuôi cổ trùng lại đốt tiền như vậy.
Có loại ăn hoàng kim, có loại ăn linh dược trân quý, còn có ăn thịt linh thú, đây đâu phải là cho ăn, rõ ràng chính là đốt tiền.
Cổ sư bình thường đúng thật là nuôi không nổi, cũng may hắn là Luyện Đan Sư, nếu không đã sớm bị bọn cổ trùng này ăn đến sạt nghiệp.
Tựa hồ đã nhìn ra suy nghĩ trong lòng bọn hắn, Vương đan sư nghiền ngẫm nói: "Hiện tại các ngươi đã biết đến tột cùng làm một cổ sư đốt tiền đến cỡ nào rồi chứ? "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.