Từ Hôm Nay Trở Đi Nuôi Cổ ( Dịch)
Chương 30: Lần Đầu Xuất Ngoại (2)
Suất Đích Kinh Thiên Động Địa
10/10/2022
Editor: Kingofbattle
Về phần môt tả nhiệm vụ, hắn chỉ nhìn địa điểm nhiệm vụ, còn nội dung nhiệm vụ bên trong hắn cũng chưa nhìn một chữ, cơ bản là hắn không có dự tính hoàn thành nhiệm vụ này, dù sao thì người không hoàn thành nhiệm vụ rất nhiều, cộng thêm hắn cũng không sao.
Về phần công việc ở dược viên của Vương đan sư, cũng chỉ có thể dựa vào một mình Phong Nguyệt Vũ, đây là chuyện không có biện pháp, Vương Đan sư tìm hai người trông coi Dược Viên cũng vì tránh phát sinh loại chuyện này, một người vắng mặt thì người kia sẽ thay thế.
Sau khi Phong Vân rời khỏi Phong gia trại, liền trực tiếp chạy về phía đông nam.
Biên giới Trùng Cốc tổng cộng có tám phường thị, là Đông Phường, Nam Phường, Tây Phường, Bắc Phường, Đông Bắc Phường, Đông Nam Phường, Tây Bắc Phường, Tây Nam Phường.
Hắn cũng không có lựa chọn Nam Phường Thị kế bên Phong gia trại, khoảng cách từ Nam Phường Thị đến Phong gia trại quá gần, nơi đó có rất nhiều tộc nhân Phong thị.
Hắn không thể mạo hiểm bán ra linh dược ngàn năm trong địa bàn gia tộc, chỉ có thể bỏ gần tìm xa.
Bất quá Đông Nam Phường thị được xây dựng trong phạm vi thế lực của Lệ gia trại, chỗ đó có rất nhiều cổ sư Lệ thị.
Mà quan hệ giữa Lệ gia trại và Phong gia trại lại rất xấu, có nguy hiểm nhất định khi đến đó.
Phong Vân tự nhận mình là người khiêm tốn, người ở chỗ đó không thể biết mặt hắn.
Mà lúc bình thường hắn cũng không đeo ngân sức, cũng không giống với đám tộc nhân còn lại, ăn mặc trang phục Phong gia trại rêu rao khắp nơi. Cơ bản mỗi ngày hắn đều mặc trang phục rất bình thường, cho nên hắn không tin có người nhận ra mình.
Bất quá trước khi tiến vào Đông Nam Phường Thị, hắn còn có một chuyện quan trọng phải làm, cũng là một trong những kế hoạch khi hắn xuất ngoại.
Nuôi cổ đốt tiền ở chỗ thức ăn của cổ trùng, thức ăn của mỗi loại cổ trùng đều không giống nhau, cổ trùng càng hiếm thì thức ăn của nó càng quý giá.
Có rất nhiều cổ trùng kỳ lạ đều ăn những vật rất hiếm thấy, thậm chí cực kỳ khó tìm, cho dù gặp được thì giá của nó cũng cao ngất ngưỡng, có không ít Cổ Sư táng gia bại sản vì tìm thức ăn, cũng có không ít chủng loại cổ mạnh mẽ bị chết đói.
Khẩu phần ăn vẫn là vấn đề khiến tất cả Cổ Sư phải nhức đầu, hiện tại Phong Vân cũng bắt đầu rầu rĩ vì khẩu phần ăn của Đoạt Mệnh Cổ.
Đoạt Mệnh Cổ ăn thịt rắn, hơn nữa còn là loại linh xà ẩn chứa kịch độc.
Tuy rằng linh xà còn chưa hiếm đến mức khó gặp, nhưng cũng không tránh khỏi phiền phức.
Hầu hết mọi người đều kiếm tiền thông qua trồng trọt trong dược viên, cũng không có nhiều người kiếm tiền bằng cách mở nông trường.
Dù sao linh thú biết di chuyển, còn có tính công kích nhất định, nếu loại cao cấp một chút thì không thể nuôi nhốt được.
Cho dù có Cổ Sư thu thập tài nguyên thông qua nông trường, thì bọn hắn cũng nuôi linh thú ăn cỏ, có rất ít người đi nuôi rắn.
Vì thế mà Cổ Sư có cổ trùng ăn thịt sẽ rất cực nhọc, bọn họ chỉ có thể tự mình đi một chuyến đến Trùng cốc, hơn nữa còn phải thường xuyên chạy đến Trùng Cốc, sẽ tốn rất nhiều thời gian.
Còn phải đối mặt với đủ loại nguy hiểm, thời gian tu luyện cũng sẽ không còn nhiều như trước.
Cũng may Phong Vân có thể biến một khối thịt rắn thành vô hạn, rất dễ dàng giải quyết vấn đề khẩu phần ăn của Đoạt Mệnh Cổ, làm một mẻ sướng cả đời.
Người khác thì phải liên tục mạo hiểm trong Trùng Cốc, mà hắn chỉ cần giết một con linh xà là được.
Bất quá hắn vẫn không muốn đi vài bước, cực kỳ lười nhác.
Sau khi tiến vào Trùng Cốc, Phong Vân liền hiểu ra tại sao nơi này gọi là Trùng Cốc.
Nơi này có rất nhiều côn trùng, trên bầu trời, dưới mặt đất, đưa mắt nhìn đến đâu là có thể thấy côn trùng ở đó.
Nhất là dưới chân, thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy một tổ kiến khổng lồ, kiến kết thành đàn, căn bản là không thể đếm được.
Đương nhiên, tuy là có rất nhiều côn trùng, nhưng bọn nó cũng không phải linh trùng, chỉ thuộc về phàm trùng, một người bình thường tùy tiện là có thể một chân giẫm chết một mảng lớn.
Mặc dù số lượng rất đông, nhưng lại vô dụng, không có bất kỳ giá trị nào đối với Cổ Sư.
làm thế nào mà có nhiều linh trùng như vậy, linh trùng trong tự nhiên rất khó tìm, cho dù có tìm được một con linh trùng hạ phẩm, cũng đủ khiến cho một Cổ Sư bình thường phát tài.
Linh thú cũng tương tự, rắn là loại rất phổ biến, trên đường đi Phong Vân nhìn thấy không ít, nhưng đều là rắn thường, Đoạt Mệnh Cổ chỉ ăn linh thú, nếu không thì tại sao khẩu phần ăn của nó lại khó tìm đến vậy.
Linh trùng cùng linh thú ở xung quanh đã bị Cổ Sư bắt từ đời nào, muốn có bắt được chỉ có thể tiếp tục đi vào càng sâu.
Phong Vân cũng bó tay, chỉ có thể tiếp tục lãng phí thời gian đi càng sâu hơn, phàm là chỗ càng sâu thì càng nguy hiểm, đồng thời còn phải cẩn thận người trên đường, đứng từ góc độ nào đó mà nói, ở nơi này thứ nguy hiểm nhất chính là con người.
Về phần môt tả nhiệm vụ, hắn chỉ nhìn địa điểm nhiệm vụ, còn nội dung nhiệm vụ bên trong hắn cũng chưa nhìn một chữ, cơ bản là hắn không có dự tính hoàn thành nhiệm vụ này, dù sao thì người không hoàn thành nhiệm vụ rất nhiều, cộng thêm hắn cũng không sao.
Về phần công việc ở dược viên của Vương đan sư, cũng chỉ có thể dựa vào một mình Phong Nguyệt Vũ, đây là chuyện không có biện pháp, Vương Đan sư tìm hai người trông coi Dược Viên cũng vì tránh phát sinh loại chuyện này, một người vắng mặt thì người kia sẽ thay thế.
Sau khi Phong Vân rời khỏi Phong gia trại, liền trực tiếp chạy về phía đông nam.
Biên giới Trùng Cốc tổng cộng có tám phường thị, là Đông Phường, Nam Phường, Tây Phường, Bắc Phường, Đông Bắc Phường, Đông Nam Phường, Tây Bắc Phường, Tây Nam Phường.
Hắn cũng không có lựa chọn Nam Phường Thị kế bên Phong gia trại, khoảng cách từ Nam Phường Thị đến Phong gia trại quá gần, nơi đó có rất nhiều tộc nhân Phong thị.
Hắn không thể mạo hiểm bán ra linh dược ngàn năm trong địa bàn gia tộc, chỉ có thể bỏ gần tìm xa.
Bất quá Đông Nam Phường thị được xây dựng trong phạm vi thế lực của Lệ gia trại, chỗ đó có rất nhiều cổ sư Lệ thị.
Mà quan hệ giữa Lệ gia trại và Phong gia trại lại rất xấu, có nguy hiểm nhất định khi đến đó.
Phong Vân tự nhận mình là người khiêm tốn, người ở chỗ đó không thể biết mặt hắn.
Mà lúc bình thường hắn cũng không đeo ngân sức, cũng không giống với đám tộc nhân còn lại, ăn mặc trang phục Phong gia trại rêu rao khắp nơi. Cơ bản mỗi ngày hắn đều mặc trang phục rất bình thường, cho nên hắn không tin có người nhận ra mình.
Bất quá trước khi tiến vào Đông Nam Phường Thị, hắn còn có một chuyện quan trọng phải làm, cũng là một trong những kế hoạch khi hắn xuất ngoại.
Nuôi cổ đốt tiền ở chỗ thức ăn của cổ trùng, thức ăn của mỗi loại cổ trùng đều không giống nhau, cổ trùng càng hiếm thì thức ăn của nó càng quý giá.
Có rất nhiều cổ trùng kỳ lạ đều ăn những vật rất hiếm thấy, thậm chí cực kỳ khó tìm, cho dù gặp được thì giá của nó cũng cao ngất ngưỡng, có không ít Cổ Sư táng gia bại sản vì tìm thức ăn, cũng có không ít chủng loại cổ mạnh mẽ bị chết đói.
Khẩu phần ăn vẫn là vấn đề khiến tất cả Cổ Sư phải nhức đầu, hiện tại Phong Vân cũng bắt đầu rầu rĩ vì khẩu phần ăn của Đoạt Mệnh Cổ.
Đoạt Mệnh Cổ ăn thịt rắn, hơn nữa còn là loại linh xà ẩn chứa kịch độc.
Tuy rằng linh xà còn chưa hiếm đến mức khó gặp, nhưng cũng không tránh khỏi phiền phức.
Hầu hết mọi người đều kiếm tiền thông qua trồng trọt trong dược viên, cũng không có nhiều người kiếm tiền bằng cách mở nông trường.
Dù sao linh thú biết di chuyển, còn có tính công kích nhất định, nếu loại cao cấp một chút thì không thể nuôi nhốt được.
Cho dù có Cổ Sư thu thập tài nguyên thông qua nông trường, thì bọn hắn cũng nuôi linh thú ăn cỏ, có rất ít người đi nuôi rắn.
Vì thế mà Cổ Sư có cổ trùng ăn thịt sẽ rất cực nhọc, bọn họ chỉ có thể tự mình đi một chuyến đến Trùng cốc, hơn nữa còn phải thường xuyên chạy đến Trùng Cốc, sẽ tốn rất nhiều thời gian.
Còn phải đối mặt với đủ loại nguy hiểm, thời gian tu luyện cũng sẽ không còn nhiều như trước.
Cũng may Phong Vân có thể biến một khối thịt rắn thành vô hạn, rất dễ dàng giải quyết vấn đề khẩu phần ăn của Đoạt Mệnh Cổ, làm một mẻ sướng cả đời.
Người khác thì phải liên tục mạo hiểm trong Trùng Cốc, mà hắn chỉ cần giết một con linh xà là được.
Bất quá hắn vẫn không muốn đi vài bước, cực kỳ lười nhác.
Sau khi tiến vào Trùng Cốc, Phong Vân liền hiểu ra tại sao nơi này gọi là Trùng Cốc.
Nơi này có rất nhiều côn trùng, trên bầu trời, dưới mặt đất, đưa mắt nhìn đến đâu là có thể thấy côn trùng ở đó.
Nhất là dưới chân, thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy một tổ kiến khổng lồ, kiến kết thành đàn, căn bản là không thể đếm được.
Đương nhiên, tuy là có rất nhiều côn trùng, nhưng bọn nó cũng không phải linh trùng, chỉ thuộc về phàm trùng, một người bình thường tùy tiện là có thể một chân giẫm chết một mảng lớn.
Mặc dù số lượng rất đông, nhưng lại vô dụng, không có bất kỳ giá trị nào đối với Cổ Sư.
làm thế nào mà có nhiều linh trùng như vậy, linh trùng trong tự nhiên rất khó tìm, cho dù có tìm được một con linh trùng hạ phẩm, cũng đủ khiến cho một Cổ Sư bình thường phát tài.
Linh thú cũng tương tự, rắn là loại rất phổ biến, trên đường đi Phong Vân nhìn thấy không ít, nhưng đều là rắn thường, Đoạt Mệnh Cổ chỉ ăn linh thú, nếu không thì tại sao khẩu phần ăn của nó lại khó tìm đến vậy.
Linh trùng cùng linh thú ở xung quanh đã bị Cổ Sư bắt từ đời nào, muốn có bắt được chỉ có thể tiếp tục đi vào càng sâu.
Phong Vân cũng bó tay, chỉ có thể tiếp tục lãng phí thời gian đi càng sâu hơn, phàm là chỗ càng sâu thì càng nguy hiểm, đồng thời còn phải cẩn thận người trên đường, đứng từ góc độ nào đó mà nói, ở nơi này thứ nguy hiểm nhất chính là con người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.