Từ Hôm Nay Trở Đi Nuôi Cổ ( Dịch)
Chương 2: Ngón Tay Vàng (2)
Suất Đích Kinh Thiên Động Địa
03/10/2022
Editor: Kingofbattle
Sau khi suy nghĩ xong, cuối cùng Phong Vân cũng đứng dậy, bước dọc theo bờ sông trở về gia tộc.
Gia tộc của hắn gọi là Phong gia trại, sở hữu không ít cổ Trùng độc môn mạnh mẽ, danh tiếng lẫy lừng ở trùng cốc, là một trong chín đại gia tộc cổ sư mạnh nhất trong trùng cốc.
Đây cũng là nguyên nhân hắn dám một mình đi đến chỗ này tu luyện.
Nhưng mà đi chưa được bao lâu, hắn lại phát hiện một gốc Nguyệt Quang Thảo mà hắn vừa ném, lại trôi nổi trên dòng nước, chậm rãi trôi xuống hạ du.
Tâm tình vừa bình phục của hắn lúc này lại gợn sóng, ánh mắt lộ ra một tia không cam lòng, Phong Vân cố nén xúc động, tiếp tục đi về phía gia tộc.
Kết quả đi không được bao lâu, rốt cuộc hắn lại nhìn thấy một gốc Nguyệt Quang Thảo, toả ra ánh sáng nhàn nhạt trên mặt sông, rất bắt mắt, thu hút sự chú ý của hắn.
"Đã xảy ra chuyện gì ? Ai lại phá của như vậy, cũng bắt chước mình vứt Nguyệt Quang Thảo vào trong sông thế này?"
Trong lúc Phong Vân đang suy nghĩ như vậy, lại có một gốc Nguyệt Quang Thảo trôi qua trước mắt hắn, lại toả ra ánh sáng nhàn nhạt, khiến hắn cảm thấy có chút quỷ dị.
Phong Vân ý thức được có chuyện gì đó bất thường, vội vàng nhảy vào trong dòng sông, nhặt lên tất cả Nguyệt Quang Thảo trên mặt nước.
Hắn còn chưa kịp kiểm tra, thì ngay lúc này có một gốc Nguyệt Quang Thảo trôi từ thượng du xuống, hắn chỉ có thể bơi về phía thượng du.
Kết quả lại nhìn thấy một đống Nguyệt Quang Thảo đang nối đuôi nhau, dường như không thấy điểm cuối.
Hắn chỉ có thể liên tục bơi lên thượng du, không biết từ lúc nào mà trong tay đã có hơn 30 gốc Nguyệt Quang Thảo.
Phong Vân triệt để kinh ngạc, với số lượng Nguyệt Quang Thảo này đã giúp hắn có hi vọng khai huyệt. Chuyện này làm cho tia hy vọng đã dập tắt trong lòng hắn bắt đầu bốc cháy, nhịp tim cũng đập gấp hơn.
Hắn cố gắng khôi phục tỉnh táo, tiếp tục bơi về phía trước, cuối cùng quay về vị trí vừa nãy hắn đã ngồi, cuối cùng ánh mắt tập trung vào một chiếc đỉnh nằm trên mặt sông.
Chiếc đỉnh này có màu thanh đồng, ba chân, hình tròn, bên ngoài khắc đầy hoa văn thần bí, phong cách rất cổ xưa.
Mà thứ bên trong đỉnh lại khiến Phong Vân trợn mắt há mồm, chính là một đống Nguyệt Quang Thảo.
Bởi vì không thể chứa hết, nên thỉnh thoảng sẽ có một gốc Nguyệt Quang Thảo rơi từ trong đỉnh ra ngoài, chậm rãi trôi xuống hạ du.
Đến lúc trôi qua người Phong Vân, hắn cũng không có đi nhặt, bởi vì lúc này hắn đã hoàn toàn ngây dại.
Nếu như hắn nhớ không lầm, lúc trước hắn đã vứt Nguyệt Quang Thảo xuống chỗ này, chỉ là không có phát hiện chỗ này có một cái đỉnh. Nếu không phải Nguyệt Quang Thảo tràn ra ngoài, thì đúng là hắn khó có thể phát hiện.
"Chẳng lẽ chiếc đỉnh này có tác dụng nhân đôi đồ vật bên trong ?"
Vừa nghĩ tới khả năng này, hắn liền không thể bình tĩnh nổi.
Phong Vân cố nén kích động trong lòng, vội vàng mang cái đỉnh lên bờ, cũng đổ hết Nguyệt Quang Thảo bên trong ra ngoài.
Sau đó lại tuỳ tiện nhặt một hòn đá lên, ném vào bên trong đỉnh.
Rất nhanh một màn thần kỳ xảy ra, bên trong đỉnh bắt đầu xuất hiện thanh quang yếu ớt, sau đó hòn đá bên trong đỉnh lại biến thành hai khối.
Trong lúc Phong Vân đang tưởng mình hoa mắt, hai khối đá lại biến thành bốn khối, ngay sau đó lại biến thành tám khối, sau đó chính là mười sáu khối...
Phong Vân sợ ngây người, có lẽ là hòn đá này quá bình thường, cho nên tốc độ nhân lên nhanh hơn Nguyệt Quang Thảo rất nhiều lần.
Chỉ trong vòng mấy hơi thở mà số lượng đá đã lấp đầy Thần Đỉnh, cũng bắt đầu tràn ra ngoài với tốc độ cực nhanh, chỉ một lát đã tràn khắp mặt đất, tạo thành một đống đá nhỏ.
Mỗi một hòn đá đều có hình dạng khác nhau, dường như chiếc đỉnh này có thể bỏ qua định luật vật lý, không cần thứ gì cũng có thể nhân đôi vật phẩm, nhưng mà vật tạo ra lại không nhất định là giống với nguyên bản.
Phong Vân dụi mắt, kinh ngạc đến mức há hốc mồm, vội vàng đổ hết đá trong đỉnh ra, hắn sợ nếu không ngăn cản kịp thời, chẳng mấy chốc chỗ này sẽ trở thành một tòa núi đá.
Phong Vân vội vàng nhìn xung quanh, phát hiện bốn phía không có người, liền vứt đống đá vào trong sông, sau đó cất toàn bộ Nguyệt Quang Thảo cùng Thần Đỉnh vào túi Dục Trùng, cố gắng làm ra vẻ bình thường, chạy một mạch về phía Phong gia trại.
Về đến nhà, Phong Vân lập tức đóng kín các cửa, sau đó vội vàng lấy Nguyệt Quang Thảo cùng Thần Đỉnh từ trong túi Dục Trùng ra, đặt lên bàn.
Trong nhà chỉ có một mình hắn, chủ nhân trước của thân thể này là một cô nhi, ba năm trước cha mẹ hắn đã chết khi ra ngoài làm nhiệm vụ, chỉ để lại cho hắn một căn phòng cùng một túi Dục Trùng và một ít tiền.
Túi Dục Trùng là một vật phẩm không gian dùng để chứa cổ Trùng, tuy là hiện tại hắn không có nỗi một con cổ trùng, nhưng Túi Dục Trùng vẫn có thể chứa vật sống, cho nên hắn vẫn mang theo bên người.
Số tiền cha mẹ lưu lại hắn đã sớm tiêu sạch sẽ, hiện tại nghèo rớt mùng tơi, ngay cả ăn cơm cũng là một vấn đề, thậm chí trong nhà không có nổi một hạt gạo.
Nhưng hắn cũng không cần rầu rĩ về vấn đề thức hắn nữa, nhìn thấy Nguyệt Quang Thảo chất đầy bàn, trong lòng Phong Vân không nhịn được mà thấy sợ hãi.
Sau khi suy nghĩ xong, cuối cùng Phong Vân cũng đứng dậy, bước dọc theo bờ sông trở về gia tộc.
Gia tộc của hắn gọi là Phong gia trại, sở hữu không ít cổ Trùng độc môn mạnh mẽ, danh tiếng lẫy lừng ở trùng cốc, là một trong chín đại gia tộc cổ sư mạnh nhất trong trùng cốc.
Đây cũng là nguyên nhân hắn dám một mình đi đến chỗ này tu luyện.
Nhưng mà đi chưa được bao lâu, hắn lại phát hiện một gốc Nguyệt Quang Thảo mà hắn vừa ném, lại trôi nổi trên dòng nước, chậm rãi trôi xuống hạ du.
Tâm tình vừa bình phục của hắn lúc này lại gợn sóng, ánh mắt lộ ra một tia không cam lòng, Phong Vân cố nén xúc động, tiếp tục đi về phía gia tộc.
Kết quả đi không được bao lâu, rốt cuộc hắn lại nhìn thấy một gốc Nguyệt Quang Thảo, toả ra ánh sáng nhàn nhạt trên mặt sông, rất bắt mắt, thu hút sự chú ý của hắn.
"Đã xảy ra chuyện gì ? Ai lại phá của như vậy, cũng bắt chước mình vứt Nguyệt Quang Thảo vào trong sông thế này?"
Trong lúc Phong Vân đang suy nghĩ như vậy, lại có một gốc Nguyệt Quang Thảo trôi qua trước mắt hắn, lại toả ra ánh sáng nhàn nhạt, khiến hắn cảm thấy có chút quỷ dị.
Phong Vân ý thức được có chuyện gì đó bất thường, vội vàng nhảy vào trong dòng sông, nhặt lên tất cả Nguyệt Quang Thảo trên mặt nước.
Hắn còn chưa kịp kiểm tra, thì ngay lúc này có một gốc Nguyệt Quang Thảo trôi từ thượng du xuống, hắn chỉ có thể bơi về phía thượng du.
Kết quả lại nhìn thấy một đống Nguyệt Quang Thảo đang nối đuôi nhau, dường như không thấy điểm cuối.
Hắn chỉ có thể liên tục bơi lên thượng du, không biết từ lúc nào mà trong tay đã có hơn 30 gốc Nguyệt Quang Thảo.
Phong Vân triệt để kinh ngạc, với số lượng Nguyệt Quang Thảo này đã giúp hắn có hi vọng khai huyệt. Chuyện này làm cho tia hy vọng đã dập tắt trong lòng hắn bắt đầu bốc cháy, nhịp tim cũng đập gấp hơn.
Hắn cố gắng khôi phục tỉnh táo, tiếp tục bơi về phía trước, cuối cùng quay về vị trí vừa nãy hắn đã ngồi, cuối cùng ánh mắt tập trung vào một chiếc đỉnh nằm trên mặt sông.
Chiếc đỉnh này có màu thanh đồng, ba chân, hình tròn, bên ngoài khắc đầy hoa văn thần bí, phong cách rất cổ xưa.
Mà thứ bên trong đỉnh lại khiến Phong Vân trợn mắt há mồm, chính là một đống Nguyệt Quang Thảo.
Bởi vì không thể chứa hết, nên thỉnh thoảng sẽ có một gốc Nguyệt Quang Thảo rơi từ trong đỉnh ra ngoài, chậm rãi trôi xuống hạ du.
Đến lúc trôi qua người Phong Vân, hắn cũng không có đi nhặt, bởi vì lúc này hắn đã hoàn toàn ngây dại.
Nếu như hắn nhớ không lầm, lúc trước hắn đã vứt Nguyệt Quang Thảo xuống chỗ này, chỉ là không có phát hiện chỗ này có một cái đỉnh. Nếu không phải Nguyệt Quang Thảo tràn ra ngoài, thì đúng là hắn khó có thể phát hiện.
"Chẳng lẽ chiếc đỉnh này có tác dụng nhân đôi đồ vật bên trong ?"
Vừa nghĩ tới khả năng này, hắn liền không thể bình tĩnh nổi.
Phong Vân cố nén kích động trong lòng, vội vàng mang cái đỉnh lên bờ, cũng đổ hết Nguyệt Quang Thảo bên trong ra ngoài.
Sau đó lại tuỳ tiện nhặt một hòn đá lên, ném vào bên trong đỉnh.
Rất nhanh một màn thần kỳ xảy ra, bên trong đỉnh bắt đầu xuất hiện thanh quang yếu ớt, sau đó hòn đá bên trong đỉnh lại biến thành hai khối.
Trong lúc Phong Vân đang tưởng mình hoa mắt, hai khối đá lại biến thành bốn khối, ngay sau đó lại biến thành tám khối, sau đó chính là mười sáu khối...
Phong Vân sợ ngây người, có lẽ là hòn đá này quá bình thường, cho nên tốc độ nhân lên nhanh hơn Nguyệt Quang Thảo rất nhiều lần.
Chỉ trong vòng mấy hơi thở mà số lượng đá đã lấp đầy Thần Đỉnh, cũng bắt đầu tràn ra ngoài với tốc độ cực nhanh, chỉ một lát đã tràn khắp mặt đất, tạo thành một đống đá nhỏ.
Mỗi một hòn đá đều có hình dạng khác nhau, dường như chiếc đỉnh này có thể bỏ qua định luật vật lý, không cần thứ gì cũng có thể nhân đôi vật phẩm, nhưng mà vật tạo ra lại không nhất định là giống với nguyên bản.
Phong Vân dụi mắt, kinh ngạc đến mức há hốc mồm, vội vàng đổ hết đá trong đỉnh ra, hắn sợ nếu không ngăn cản kịp thời, chẳng mấy chốc chỗ này sẽ trở thành một tòa núi đá.
Phong Vân vội vàng nhìn xung quanh, phát hiện bốn phía không có người, liền vứt đống đá vào trong sông, sau đó cất toàn bộ Nguyệt Quang Thảo cùng Thần Đỉnh vào túi Dục Trùng, cố gắng làm ra vẻ bình thường, chạy một mạch về phía Phong gia trại.
Về đến nhà, Phong Vân lập tức đóng kín các cửa, sau đó vội vàng lấy Nguyệt Quang Thảo cùng Thần Đỉnh từ trong túi Dục Trùng ra, đặt lên bàn.
Trong nhà chỉ có một mình hắn, chủ nhân trước của thân thể này là một cô nhi, ba năm trước cha mẹ hắn đã chết khi ra ngoài làm nhiệm vụ, chỉ để lại cho hắn một căn phòng cùng một túi Dục Trùng và một ít tiền.
Túi Dục Trùng là một vật phẩm không gian dùng để chứa cổ Trùng, tuy là hiện tại hắn không có nỗi một con cổ trùng, nhưng Túi Dục Trùng vẫn có thể chứa vật sống, cho nên hắn vẫn mang theo bên người.
Số tiền cha mẹ lưu lại hắn đã sớm tiêu sạch sẽ, hiện tại nghèo rớt mùng tơi, ngay cả ăn cơm cũng là một vấn đề, thậm chí trong nhà không có nổi một hạt gạo.
Nhưng hắn cũng không cần rầu rĩ về vấn đề thức hắn nữa, nhìn thấy Nguyệt Quang Thảo chất đầy bàn, trong lòng Phong Vân không nhịn được mà thấy sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.