Từ Hôm Nay Trở Đi Nuôi Cổ ( Dịch)
Chương 7: Phong Vô Nguyệt (1)
Suất Đích Kinh Thiên Động Địa
03/10/2022
Editor: Kingofbattle
Vương đan sư thản nhiên liếc nàng một cái, bất đắc dĩ nói ra: "Ngươi cho rằng ta muốn sao? Mấy đại gia tộc đều coi trọng cổ phương độc môn của bọn hắn, cũng không truyền thụ cho người bên ngoài, cho dù bất chấp bỏ ra điều kiện gì cũng vô dụng, ta còn có cách nào sao? "
"Lão phu vốn là một tán tu, ngoại trừ vài lần gặp được kỳ ngộ, căn bản không có cơ hội học được cổ phương, lão phu lại chướng mắt những cổ phương thông thường vô dụng kia, nên chỉ có thể mặt dày đến Phong gia trại tìm kiếm cơ hội. "
"Nào ngờ lão phu nguyện ý bỏ ra một cái giá đắt, thế mà mấy lão già kia vẫn không chịu hé rặng, cuối cùng ta phải trả giá lớn, luyện đan tại Phong gia trại mới lấy được cổ phương này, ngay cả cổ phương độc môn cũng không phải, khiến lão phu phải nuốt hận. "
Nghĩ vậy, Vương đan sư tức giận tới mức râu dựng ngược, ánh mắt liếc về hai người càng thấy chướng mắt, khó chịu.
"Trong số cổ trùng cấp hai, thì Đoạt Mệnh Cổ chính một trong những tồn tại mạnh nhất, tại thời kì thượng cổ rất nổi danh, hôm nay đã trôi qua thời gian ngàn năm, mà vẫn không có ai luyện thành. "
"Năm đó lão phu kiêu căng tự mãn, cho rằng mình có thể phá vỡ kỷ lục của tiền nhân, cộng với mấy lão thất phum kia khích tướng, liền ấm đầu quyết định đánh cược. "
"Chấp nhận đánh đổi luyện đan tại Phong gia trại, để đổi lấy cổ phương Đoạt Mệnh Cổ, kỳ hạn luyện đan chính là khi nào luyện ra Đoạt Mệnh Cổ sẽ chấm dứt. Bây giờ nghĩ lại chỉ thấy hối hận, thật sự là biết vậy chẳng làm...! "
Vương đan sư giậm chân đấm ngực, sắc mặt căm tức bi phẫn.
Thần sắc trên mặt Phong Vân lộ vẻ đồng tình, không khỏi cảm thán những lão già kia thật là hung ác, vậy mà đào một cái hố lớn như vậy cho Vương đan sư. Đoạt Mệnh Cổ há có thể dễ luyện chế như vậy, quả thật Vương đan sư không cẩn thận sẽ phải ở lại Phong gia trại cả đời, làm ô-sin cả đời.
Phong Nguyệt Vũ cũng dùng ánh mắt [ngươi tiêu rồi] nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy thương cảm.
Sau đó Vương đan sư giới thiệu những việc cần chú ý khi chăm sóc cổ trùng, kế tiếp lại mang hai người vào một mảnh dược viên, thân là Luyện Đan Sư, sao có thể không có dược viên của mình?
Nhìn thấy một mảnh đồng ruộng xanh mơn mởn, nếu không có gì ngoài ý muốn, bọn hắn sẽ sống tại đây, xem diện tích lớn thế này, chắc chắn khối lượng công việc không ít, thấy một màn như vậy, gương mặt Phong Nguyệt Vũ liền đen như đít nồi.
Mới chớp mắt mà thời gian đã trôi qua nhanh chóng, Phong Vân từ Tụ Linh sơ kỳ đã đột phá Tụ Linh trung kỳ.
Trừ hắn ra, thời gian này cũng có hai thiên tài tam phẩm đạt đến Tụ Linh trung kỳ, trừ ba người bọn hắn ra, cũng không có ai đạt tới cảnh giới này.
Hắn chậm hơn hai người kia, là người thứ ba đột phá, đây là do hắn làm quá nhiều chuyện vặt nên không có thời gian tu luyện, nếu không thì chẳng biết hươu chết về tay.
Bất quá hắn đang bắt tay vào chuẩn bị làm người luyện cổ, tất nhiên là phần thưởng trong tộc hắn không để vào mắt, ngay cả phần thưởng hạng ba hắn cũng chả thèm nhận.
Chuyện hắn đột phá Tụ Linh trung kỳ cũng không nói cho ai, trong tộc không có bất kỳ ai biết hắn đã âm thầm đột phá trung kỳ.
Một mặt là bởi vì phần thưởng đã không còn hấp dẫn, khiêm tốn một chút vẫn tốt hơn.
Một phương diện khác là bởi vì hắn không thể giải thích tốc độ tu luyện của bản thân, tư chất bát phẩm mà có thể sánh ngang với tư chất tam phẩm? Chẳng lẽ hắn dám nói cho người khác biết, bản thân ăn linh thạch như cơm bữa?
Đồng thời trong ba tháng này hắn cũng góp nhặt một số linh trùng bên trong trùng thất, cùng linh dược bên trong dược viên, đồng thời còn thu tập được một phần trứng linh trùng thượng phẩm, vô cùng quý hiếm mỗi trăm năm mới đẻ trứng một lần.
Phương thức làm rất đơn giản, chính là lợi dụng công việc để tham ô đủ loại tài liệu, sau khi dùng Thần Đỉnh nhân đôi tài liệu, lại trả tài liệu về chỗ cũ.
Vương đan sư tại kiểm tra không thiếu thứ gì, căn bản là không thể hoài nghi trên đầu hắn.
Duy chỉ có một phiền phức chính là Phong Nguyệt Vũ, lúc có mặt nàng, nhiều khi cũng không tiện ra tay.
Vì thế hắn chỉ có thể giả bộ làm người tốt, sẵn lòng thay nàng làm việc, để cho nàng có thời gian tu luyện.
Bởi vì ba tháng này nàng không làm bao nhiêu việc vặt, nên không có hao tốn quá nhiều thời gian tu luyện, tu vi cũng không hạ thấp, bây giờ chỉ cách Tụ Linh trung kỳ một bước ngắn.
Vương đan sư cũng là người tốt, cũng không che giấu việc luyện cổ luyện đan, hắn cũng thừa dịp lúc giao tài liệu mà học trộm một ít, thậm chí hắn còn thử luyện 30 lần Đoạt Mệnh Cổ.
Nhưng đều thất bại, căn bản là người thường không thể luyện ra Đoạt Mệnh Cổ, Vương đan sư luyện hơn 200 lần còn chưa thành công, nếu hắn chỉ dùng 30 lần mà có thể thành công thì chính là gặp quỷ rồi.
Bất quá hắn cũng không nản lòng, lợi thế lớn nhất của hắn chính là không sợ hao tài liệu, có thể thử vô số lần.
Một trăm lần không thành công thì một ngàn lần, một ngàn lần không được thì một vạn lần, hắn cũng không tin một vạn lần vẫn không thể thành công.
Vương đan sư thản nhiên liếc nàng một cái, bất đắc dĩ nói ra: "Ngươi cho rằng ta muốn sao? Mấy đại gia tộc đều coi trọng cổ phương độc môn của bọn hắn, cũng không truyền thụ cho người bên ngoài, cho dù bất chấp bỏ ra điều kiện gì cũng vô dụng, ta còn có cách nào sao? "
"Lão phu vốn là một tán tu, ngoại trừ vài lần gặp được kỳ ngộ, căn bản không có cơ hội học được cổ phương, lão phu lại chướng mắt những cổ phương thông thường vô dụng kia, nên chỉ có thể mặt dày đến Phong gia trại tìm kiếm cơ hội. "
"Nào ngờ lão phu nguyện ý bỏ ra một cái giá đắt, thế mà mấy lão già kia vẫn không chịu hé rặng, cuối cùng ta phải trả giá lớn, luyện đan tại Phong gia trại mới lấy được cổ phương này, ngay cả cổ phương độc môn cũng không phải, khiến lão phu phải nuốt hận. "
Nghĩ vậy, Vương đan sư tức giận tới mức râu dựng ngược, ánh mắt liếc về hai người càng thấy chướng mắt, khó chịu.
"Trong số cổ trùng cấp hai, thì Đoạt Mệnh Cổ chính một trong những tồn tại mạnh nhất, tại thời kì thượng cổ rất nổi danh, hôm nay đã trôi qua thời gian ngàn năm, mà vẫn không có ai luyện thành. "
"Năm đó lão phu kiêu căng tự mãn, cho rằng mình có thể phá vỡ kỷ lục của tiền nhân, cộng với mấy lão thất phum kia khích tướng, liền ấm đầu quyết định đánh cược. "
"Chấp nhận đánh đổi luyện đan tại Phong gia trại, để đổi lấy cổ phương Đoạt Mệnh Cổ, kỳ hạn luyện đan chính là khi nào luyện ra Đoạt Mệnh Cổ sẽ chấm dứt. Bây giờ nghĩ lại chỉ thấy hối hận, thật sự là biết vậy chẳng làm...! "
Vương đan sư giậm chân đấm ngực, sắc mặt căm tức bi phẫn.
Thần sắc trên mặt Phong Vân lộ vẻ đồng tình, không khỏi cảm thán những lão già kia thật là hung ác, vậy mà đào một cái hố lớn như vậy cho Vương đan sư. Đoạt Mệnh Cổ há có thể dễ luyện chế như vậy, quả thật Vương đan sư không cẩn thận sẽ phải ở lại Phong gia trại cả đời, làm ô-sin cả đời.
Phong Nguyệt Vũ cũng dùng ánh mắt [ngươi tiêu rồi] nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy thương cảm.
Sau đó Vương đan sư giới thiệu những việc cần chú ý khi chăm sóc cổ trùng, kế tiếp lại mang hai người vào một mảnh dược viên, thân là Luyện Đan Sư, sao có thể không có dược viên của mình?
Nhìn thấy một mảnh đồng ruộng xanh mơn mởn, nếu không có gì ngoài ý muốn, bọn hắn sẽ sống tại đây, xem diện tích lớn thế này, chắc chắn khối lượng công việc không ít, thấy một màn như vậy, gương mặt Phong Nguyệt Vũ liền đen như đít nồi.
Mới chớp mắt mà thời gian đã trôi qua nhanh chóng, Phong Vân từ Tụ Linh sơ kỳ đã đột phá Tụ Linh trung kỳ.
Trừ hắn ra, thời gian này cũng có hai thiên tài tam phẩm đạt đến Tụ Linh trung kỳ, trừ ba người bọn hắn ra, cũng không có ai đạt tới cảnh giới này.
Hắn chậm hơn hai người kia, là người thứ ba đột phá, đây là do hắn làm quá nhiều chuyện vặt nên không có thời gian tu luyện, nếu không thì chẳng biết hươu chết về tay.
Bất quá hắn đang bắt tay vào chuẩn bị làm người luyện cổ, tất nhiên là phần thưởng trong tộc hắn không để vào mắt, ngay cả phần thưởng hạng ba hắn cũng chả thèm nhận.
Chuyện hắn đột phá Tụ Linh trung kỳ cũng không nói cho ai, trong tộc không có bất kỳ ai biết hắn đã âm thầm đột phá trung kỳ.
Một mặt là bởi vì phần thưởng đã không còn hấp dẫn, khiêm tốn một chút vẫn tốt hơn.
Một phương diện khác là bởi vì hắn không thể giải thích tốc độ tu luyện của bản thân, tư chất bát phẩm mà có thể sánh ngang với tư chất tam phẩm? Chẳng lẽ hắn dám nói cho người khác biết, bản thân ăn linh thạch như cơm bữa?
Đồng thời trong ba tháng này hắn cũng góp nhặt một số linh trùng bên trong trùng thất, cùng linh dược bên trong dược viên, đồng thời còn thu tập được một phần trứng linh trùng thượng phẩm, vô cùng quý hiếm mỗi trăm năm mới đẻ trứng một lần.
Phương thức làm rất đơn giản, chính là lợi dụng công việc để tham ô đủ loại tài liệu, sau khi dùng Thần Đỉnh nhân đôi tài liệu, lại trả tài liệu về chỗ cũ.
Vương đan sư tại kiểm tra không thiếu thứ gì, căn bản là không thể hoài nghi trên đầu hắn.
Duy chỉ có một phiền phức chính là Phong Nguyệt Vũ, lúc có mặt nàng, nhiều khi cũng không tiện ra tay.
Vì thế hắn chỉ có thể giả bộ làm người tốt, sẵn lòng thay nàng làm việc, để cho nàng có thời gian tu luyện.
Bởi vì ba tháng này nàng không làm bao nhiêu việc vặt, nên không có hao tốn quá nhiều thời gian tu luyện, tu vi cũng không hạ thấp, bây giờ chỉ cách Tụ Linh trung kỳ một bước ngắn.
Vương đan sư cũng là người tốt, cũng không che giấu việc luyện cổ luyện đan, hắn cũng thừa dịp lúc giao tài liệu mà học trộm một ít, thậm chí hắn còn thử luyện 30 lần Đoạt Mệnh Cổ.
Nhưng đều thất bại, căn bản là người thường không thể luyện ra Đoạt Mệnh Cổ, Vương đan sư luyện hơn 200 lần còn chưa thành công, nếu hắn chỉ dùng 30 lần mà có thể thành công thì chính là gặp quỷ rồi.
Bất quá hắn cũng không nản lòng, lợi thế lớn nhất của hắn chính là không sợ hao tài liệu, có thể thử vô số lần.
Một trăm lần không thành công thì một ngàn lần, một ngàn lần không được thì một vạn lần, hắn cũng không tin một vạn lần vẫn không thể thành công.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.