Tứ Hợp Viện: Hệ Thống Bác Sĩ Thiên Tài
Chương 27: Mạc Tiểu Nhiễm Tới Hỗ Trợ
Nhất Dã Nhi
20/09/2023
Vương Diên Châu đi đến cửa phòng bệnh, hét lên với bác sĩ Phùng bên trong: “Bác sĩ Phùng mau ra ngoài, tôi cần dùng phòng bệnh.”
“Cậu cần phòng bệnh cái con khỉ, cậu chỉ muốn lừa ông đây ra ngoài.” Bác sĩ Phùng vẫn luôn trốn ở bên trong không biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài.
Ông ta ở bên trong, trong lòng vẫn còn tự đắc nghĩ.
Ông đây sẽ không ra ngoài, để xem các người có thể làm gì tôi.
Tuy nhiên, hành động của bác sĩ Phùng đã hoàn toàn chọc giận những những người đang chờ khám bệnh bên ngoài.
Bây giờ cũng không phải chỉ có tám người như lúc trước.
Bên ngoài lại có vài người lần lượt chạy tới.
Hiện tại bên ngoài trung tâm y tế đã có đến hơn chục người.
“Lão già ông còn không đi ra ngoài, ông đây đạp cửa xông vào.” Có người ở bên ngoài mắng.
“Các người có gan thì cứ đập phá, nơi này là cơ quan nhà nước, nếu đập phá chính là phá hoại của công, phải ngồi tù.” Bác sĩ Phùng ở bên trong đắc ý nói.
Nhóm người bên ngoài tức giận giậm chân trước bộ mặt vô liêm sỉ của bác sĩ Phùng.
Bọn họ thực sự không dám phá cửa.
Lúc mọi người ở đây không biết phải làm gì.
Vương Diên Châu ra tay.
Cũng không thấy hắn có nhiều động tác, chỉ dùng tay đẩy nhẹ một cái.
Cánh cửa ngã xuống.
Trong phòng, bác sĩ Phùng: “...”
Bên ngoài, người bệnh: “...”
“Mau ra đây, tôi phải dùng phòng bệnh.” Vương Diên Châu nhíu mày nói.
Lúc này, bác sĩ Phùng cũng không dám già mồm nữa.
Ông ta thật thà từ trong phòng bệnh đi ra.
Sau đó, nhân lúc những người khác không chú ý, ông ta vội vàng bỏ chạy.
Kỳ thật người khác không chú ý đến ông ta là do không thèm để ý.
Sau khi bác sĩ Phùng rời đi rồi.
Vương Diên Châu ngay lập tức bắt đầu sử dụng phòng bệnh, bắt đầu chữa bệnh cho mọi người.
Ở trong trung tâm y tế chữa bệnh cho người khác thoải mái hơn nhiều so ở ven đường.
Cũng nhanh hơn nhiều.
Trong vòng nửa giờ, bốn người đã được Vương Diên Châu chữa khỏi.
Ngay khi Vương Diên Châu chuẩn bị tiếp tục chữa trị cho người tiếp theo.
Có tiếng ồn ào bên ngoài phòng khám.
Bệnh nhân trong phòng đều quay đầu nhìn ra bên ngoài.
Bệnh nhân chắn tầm nhìn của Vương Diên Châu cũng nhường vị trí của mình để Vương Diên Châu có thể quan sát tình hình bên ngoài.
Chỉ thấy một đội ngũ khoảng bốn mươi năm mươi người ở bên ngoài.
Dẫn đầu là một nữ bác sĩ chân dài, rất trắng, rất cao lớn.
Vương Diên Châu chỉ cần nhìn nghiêng đã biết người này là Mạc Tiểu Nhiễm, không cần biết những cái khác, chỉ cần bộ ngực vĩ đại mà thôi.
Đi theo phía sau, loại người nào cũng có.
Nhưng nếu nhìn kỹ, hầu hết những người đi theo phía sau đều bị bệnh.
Nhìn thấy cảnh này, Vương Diên Châu lập tức đứng dậy, đi ra ngoài chào đón.
Vừa ra khỏi cửa, Vương Diên Châu lập tức đi về phía Mạc Tiểu Nhiễm.
Gặp lại Mạc Tiểu Nhiễm một lần nữa, trong lòng hắn vẫn không thể không tán thưởng, đúng là thần khí của tạo hóa.
Làm sao có thể lớn như vậy?
“Bác sĩ Mạc, đây là ai?” Vương Diên Châu liếc mắt nhìn đám người sau lưng Mạc Tiểu Nhiễm hỏi.
“Anh còn không biết xấu hổ mà hỏi tôi, chuyện anh chữa bệnh cho người bên đường ngày hôm qua đã bị người qua đường truyền tai nhau, những người này đều là vì cái tiếng tăm đó mà tới đây khám bệnh.” Mạc Tiểu Nhiễm tức giận cười nói.
Nghe được Mạc Tiểu Nhiễm nói.
Vương Diên Châu lại lần nữa nhìn nhóm người phía sau.
Mặc dù những người này ở các độ tuổi khác nhau, nhưng họ đều có một đặc điểm.
Bọn họ mặc đồ rất cũ nát, người cũng gầy yếu.
Nghĩ lại thì, họ đều là người nghèo, không đủ tiền để đến Bệnh viện đầu tiên của Hộ nông dân.
“Nhiều người như thế này, một mình tôi cũng không lo liệu hết được, quá nhiều việc rồi?” Vương Diên Châu bất đắc dĩ nói.
Hắn thực sự quá bận rộn, lo liệu không hết việc.
Về phần châm cứu, mỗi lần làm xong đều phải khử trùng châm bạc, còn cả kim khâu dùng để băng bó.
Nếu gặp phải một người có bệnh khó chữa, gần như không thể chữa khỏi trong vòng một giờ.
Bây giờ đột nhiên có nhiều người tới như vậy, hắn muốn cứu bọn họ, nhưng thực sự không thể.
Ngày hôm nay không giống ngày hôm qua.
Ngày hôm qua ở ven đường khám cho nhiều người như vậy, nhiều người trong số họ là những người mắc bệnh nhẹ.
Nhưng những người trước mắt này, nhiều người trong số họ cần tốn nhiều thời gian cho việc điều trị.
Nhìn Vương Diên Châu tỏ ra ngượng ngùng.
Mạc Tiểu Nhiễm cũng biết, nhiều người kéo đến cùng lúc như vậy, đúng là có hơi vất vả.
“Vậy đi, hôm nay để tôi giúp anh cả ngày nhé!” Mạc Tiểu Nhiễm rất có tâm nói.
Hử?
Vương Diên Châu lại đánh giá Mạc Tiểu Nhiễm lần nữa.
Hắn là thực sự không ngờ rằng, Mạc Tiểu Nhiễm sẽ nói rằng cô ấy muốn ở lại giúp đỡ.
Hắn cố gắng hết sức xem bệnh cho người ta là vì tích lũy điểm, nhưng Mạc Tiểu Nhiễm thì có lí do gì?
Y đức sao?
Vương Diên Châu nhìn Mạc Tiểu Nhiễm, đôi mắt trong veo vô cùng đó,nụ cười hồn nhiên kia, còn có OO vĩ đại nữa.
Cái quái gì vậy, suýt chút nữa hắn đã cương lên rồi.
“Vậy thì làm phiền bác sĩ Mạc.” Vương Diên Châu không khách sáo chút nào.
"Bây giờ có việc gì cần tôi làm không?" Mạc Tiểu Nhiễm thấy Vương Diên Châu không có từ chối việc mình ở lại, vui mừng khôn xiết, cô ấy không phải tới đây chơi, cô ấy tới để học trộm, hừ, cô ấy chỉ tới để giao lưu học tập mà thôi.
“Có! Trước tiên cô sắp xếp cho mọi người ổn định đã, chữa bệnh cho người già và trẻ em trước. Hôm nay tôi sẽ cố gắng hết sức để khám bệnh xong cho tất cả những người này.” Vương Diên Châu trực tiếp giao nhiệm vụ cho Mạc Tiểu Nhiễm.
“Được! Tôi sẽ thu xếp ngay.”
Sau đó, Mạc Tiểu Nhiễm đưa những người này đi xếp hàng.
Mà Vương Diên Châu, trước tiên hắn đi chẩn bệnh cho mấy người đến trước vào buổi sáng.
Trong khoảng thời gian này.
Phòng khám nhỏ này bận rộn hẳn lên.
Sau khi Mạc Tiểu Nhiễm sắp xếp người ổn thỏa xong, cô ấy đến phòng khám để hỗ trợ.
Cô ấy cũng là bác sĩ, có một số chuyện Vương Diên Châu không cần nói, Mạc Tiểu Nhiễm đã đưa tới tận tay cho hắn.
Thậm chí cả khi Vương Diên Châu đổ mồ hôi, Mạc Tiểu Nhiễm sẽ chủ động lau mồ hôi cho hắn.
Cảm giác này là tình yêu sao?
Vương Diên Châu suy nghĩ lung tung một hồi.
Sau buổi khám bệnh sáng hôm đó.
Khoảng 20 người đã được khám bệnh.
Một số người trong số họ có vấn đề nhỏ, Vương Diên Châu đã trực tiếp chữa khỏi.
Cũng có một số người mắc bệnh nan y, Vương Diên Châu chỉ có thể an ủi vài câu, sau đó kê một số đơn thuốc để giảm đau.
Cũng không còn cách nào khác.
Sinh lão bệnh tử không do con người quyết định.
Buổi trưa, sắp đến giờ ăn cơm.
Vương Diên Châu muốn sắp xếp cho những bệnh nhân vẫn đang đợi đến nhà ăn để ăn cơm trưa trước đã.
Nhưng cuối cùng hắn đành từ bỏ.
Các bữa ăn trong nhà ăn được làm cho công nhân của xưởng cán thép, và tất cả đều được chia theo khẩu phần, vì vậy cũng không có dư bao nhiêu.
Cuối cùng, Vương Diên Châu không còn cách nào khác đành phải mời một mình Mạc Tiểu Nhiễm đến nhà ăn.
Đối với những bệnh nhân này, Vương Diên Châu thực sự bất lực.
Điều duy nhất hắn có thể làm là ăn trưa mau một chút, không để những người này đợi lâu.
Lúc đi nhà ăn, Vương Diên Châu trực tiếp đạp xe chở Mạc Tiểu Nhiễm đi.
Bây giờ đang là mùa thu, trên đường đến nhà ăn, đâu đâu cũng thấy lá phong đỏ rơi xuống.
Mạc Tiểu Nhiễm ngồi nghiêng trên xe đạp của Vương Diên Châu.
Cảnh này rất giống với các cặp tình nhân trẻ trong TV.
Hơn nữa Mạc Tiểu Nhiễm có ấn tượng tốt với Vương Diên Châu và cô ấy thậm chí còn dùng tay ôm lấy eo của Vương Diên Châu.
Khi tay cô ấy chạm vào cơ bắp cường tráng của Vương Diên Châu, mặt cô ấy hơi ửng hồng.
Con người ở thời đại này rất ngây thơ.
Nhưng tên biến thái già Vương Diên Châu này thì khác.
Suy nghĩ của hắn thoáng hơn rất nhiều.
Hắn không những không kiêng dè những điều này mà thậm chí còn phanh xe gấp một cách đáng khinh.
Đương nhiên, tên lưu manh này làm rất lén lút, Mạc Tiểu Nhiễm mấy lần cũng không phát hiện ra.
“Xin lỗi, hôm trước mới có xe đạp, tôi dùng chưa quen lắm.” Lời bào chữa rất thô bỉ.
Thế mà, Mạc Tiểu Nhiễm tin điều đó.
Những người có kỹ năng y tế tuyệt vời và y đức cao quý như vậy sẽ không nói dối.
“Cậu cần phòng bệnh cái con khỉ, cậu chỉ muốn lừa ông đây ra ngoài.” Bác sĩ Phùng vẫn luôn trốn ở bên trong không biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài.
Ông ta ở bên trong, trong lòng vẫn còn tự đắc nghĩ.
Ông đây sẽ không ra ngoài, để xem các người có thể làm gì tôi.
Tuy nhiên, hành động của bác sĩ Phùng đã hoàn toàn chọc giận những những người đang chờ khám bệnh bên ngoài.
Bây giờ cũng không phải chỉ có tám người như lúc trước.
Bên ngoài lại có vài người lần lượt chạy tới.
Hiện tại bên ngoài trung tâm y tế đã có đến hơn chục người.
“Lão già ông còn không đi ra ngoài, ông đây đạp cửa xông vào.” Có người ở bên ngoài mắng.
“Các người có gan thì cứ đập phá, nơi này là cơ quan nhà nước, nếu đập phá chính là phá hoại của công, phải ngồi tù.” Bác sĩ Phùng ở bên trong đắc ý nói.
Nhóm người bên ngoài tức giận giậm chân trước bộ mặt vô liêm sỉ của bác sĩ Phùng.
Bọn họ thực sự không dám phá cửa.
Lúc mọi người ở đây không biết phải làm gì.
Vương Diên Châu ra tay.
Cũng không thấy hắn có nhiều động tác, chỉ dùng tay đẩy nhẹ một cái.
Cánh cửa ngã xuống.
Trong phòng, bác sĩ Phùng: “...”
Bên ngoài, người bệnh: “...”
“Mau ra đây, tôi phải dùng phòng bệnh.” Vương Diên Châu nhíu mày nói.
Lúc này, bác sĩ Phùng cũng không dám già mồm nữa.
Ông ta thật thà từ trong phòng bệnh đi ra.
Sau đó, nhân lúc những người khác không chú ý, ông ta vội vàng bỏ chạy.
Kỳ thật người khác không chú ý đến ông ta là do không thèm để ý.
Sau khi bác sĩ Phùng rời đi rồi.
Vương Diên Châu ngay lập tức bắt đầu sử dụng phòng bệnh, bắt đầu chữa bệnh cho mọi người.
Ở trong trung tâm y tế chữa bệnh cho người khác thoải mái hơn nhiều so ở ven đường.
Cũng nhanh hơn nhiều.
Trong vòng nửa giờ, bốn người đã được Vương Diên Châu chữa khỏi.
Ngay khi Vương Diên Châu chuẩn bị tiếp tục chữa trị cho người tiếp theo.
Có tiếng ồn ào bên ngoài phòng khám.
Bệnh nhân trong phòng đều quay đầu nhìn ra bên ngoài.
Bệnh nhân chắn tầm nhìn của Vương Diên Châu cũng nhường vị trí của mình để Vương Diên Châu có thể quan sát tình hình bên ngoài.
Chỉ thấy một đội ngũ khoảng bốn mươi năm mươi người ở bên ngoài.
Dẫn đầu là một nữ bác sĩ chân dài, rất trắng, rất cao lớn.
Vương Diên Châu chỉ cần nhìn nghiêng đã biết người này là Mạc Tiểu Nhiễm, không cần biết những cái khác, chỉ cần bộ ngực vĩ đại mà thôi.
Đi theo phía sau, loại người nào cũng có.
Nhưng nếu nhìn kỹ, hầu hết những người đi theo phía sau đều bị bệnh.
Nhìn thấy cảnh này, Vương Diên Châu lập tức đứng dậy, đi ra ngoài chào đón.
Vừa ra khỏi cửa, Vương Diên Châu lập tức đi về phía Mạc Tiểu Nhiễm.
Gặp lại Mạc Tiểu Nhiễm một lần nữa, trong lòng hắn vẫn không thể không tán thưởng, đúng là thần khí của tạo hóa.
Làm sao có thể lớn như vậy?
“Bác sĩ Mạc, đây là ai?” Vương Diên Châu liếc mắt nhìn đám người sau lưng Mạc Tiểu Nhiễm hỏi.
“Anh còn không biết xấu hổ mà hỏi tôi, chuyện anh chữa bệnh cho người bên đường ngày hôm qua đã bị người qua đường truyền tai nhau, những người này đều là vì cái tiếng tăm đó mà tới đây khám bệnh.” Mạc Tiểu Nhiễm tức giận cười nói.
Nghe được Mạc Tiểu Nhiễm nói.
Vương Diên Châu lại lần nữa nhìn nhóm người phía sau.
Mặc dù những người này ở các độ tuổi khác nhau, nhưng họ đều có một đặc điểm.
Bọn họ mặc đồ rất cũ nát, người cũng gầy yếu.
Nghĩ lại thì, họ đều là người nghèo, không đủ tiền để đến Bệnh viện đầu tiên của Hộ nông dân.
“Nhiều người như thế này, một mình tôi cũng không lo liệu hết được, quá nhiều việc rồi?” Vương Diên Châu bất đắc dĩ nói.
Hắn thực sự quá bận rộn, lo liệu không hết việc.
Về phần châm cứu, mỗi lần làm xong đều phải khử trùng châm bạc, còn cả kim khâu dùng để băng bó.
Nếu gặp phải một người có bệnh khó chữa, gần như không thể chữa khỏi trong vòng một giờ.
Bây giờ đột nhiên có nhiều người tới như vậy, hắn muốn cứu bọn họ, nhưng thực sự không thể.
Ngày hôm nay không giống ngày hôm qua.
Ngày hôm qua ở ven đường khám cho nhiều người như vậy, nhiều người trong số họ là những người mắc bệnh nhẹ.
Nhưng những người trước mắt này, nhiều người trong số họ cần tốn nhiều thời gian cho việc điều trị.
Nhìn Vương Diên Châu tỏ ra ngượng ngùng.
Mạc Tiểu Nhiễm cũng biết, nhiều người kéo đến cùng lúc như vậy, đúng là có hơi vất vả.
“Vậy đi, hôm nay để tôi giúp anh cả ngày nhé!” Mạc Tiểu Nhiễm rất có tâm nói.
Hử?
Vương Diên Châu lại đánh giá Mạc Tiểu Nhiễm lần nữa.
Hắn là thực sự không ngờ rằng, Mạc Tiểu Nhiễm sẽ nói rằng cô ấy muốn ở lại giúp đỡ.
Hắn cố gắng hết sức xem bệnh cho người ta là vì tích lũy điểm, nhưng Mạc Tiểu Nhiễm thì có lí do gì?
Y đức sao?
Vương Diên Châu nhìn Mạc Tiểu Nhiễm, đôi mắt trong veo vô cùng đó,nụ cười hồn nhiên kia, còn có OO vĩ đại nữa.
Cái quái gì vậy, suýt chút nữa hắn đã cương lên rồi.
“Vậy thì làm phiền bác sĩ Mạc.” Vương Diên Châu không khách sáo chút nào.
"Bây giờ có việc gì cần tôi làm không?" Mạc Tiểu Nhiễm thấy Vương Diên Châu không có từ chối việc mình ở lại, vui mừng khôn xiết, cô ấy không phải tới đây chơi, cô ấy tới để học trộm, hừ, cô ấy chỉ tới để giao lưu học tập mà thôi.
“Có! Trước tiên cô sắp xếp cho mọi người ổn định đã, chữa bệnh cho người già và trẻ em trước. Hôm nay tôi sẽ cố gắng hết sức để khám bệnh xong cho tất cả những người này.” Vương Diên Châu trực tiếp giao nhiệm vụ cho Mạc Tiểu Nhiễm.
“Được! Tôi sẽ thu xếp ngay.”
Sau đó, Mạc Tiểu Nhiễm đưa những người này đi xếp hàng.
Mà Vương Diên Châu, trước tiên hắn đi chẩn bệnh cho mấy người đến trước vào buổi sáng.
Trong khoảng thời gian này.
Phòng khám nhỏ này bận rộn hẳn lên.
Sau khi Mạc Tiểu Nhiễm sắp xếp người ổn thỏa xong, cô ấy đến phòng khám để hỗ trợ.
Cô ấy cũng là bác sĩ, có một số chuyện Vương Diên Châu không cần nói, Mạc Tiểu Nhiễm đã đưa tới tận tay cho hắn.
Thậm chí cả khi Vương Diên Châu đổ mồ hôi, Mạc Tiểu Nhiễm sẽ chủ động lau mồ hôi cho hắn.
Cảm giác này là tình yêu sao?
Vương Diên Châu suy nghĩ lung tung một hồi.
Sau buổi khám bệnh sáng hôm đó.
Khoảng 20 người đã được khám bệnh.
Một số người trong số họ có vấn đề nhỏ, Vương Diên Châu đã trực tiếp chữa khỏi.
Cũng có một số người mắc bệnh nan y, Vương Diên Châu chỉ có thể an ủi vài câu, sau đó kê một số đơn thuốc để giảm đau.
Cũng không còn cách nào khác.
Sinh lão bệnh tử không do con người quyết định.
Buổi trưa, sắp đến giờ ăn cơm.
Vương Diên Châu muốn sắp xếp cho những bệnh nhân vẫn đang đợi đến nhà ăn để ăn cơm trưa trước đã.
Nhưng cuối cùng hắn đành từ bỏ.
Các bữa ăn trong nhà ăn được làm cho công nhân của xưởng cán thép, và tất cả đều được chia theo khẩu phần, vì vậy cũng không có dư bao nhiêu.
Cuối cùng, Vương Diên Châu không còn cách nào khác đành phải mời một mình Mạc Tiểu Nhiễm đến nhà ăn.
Đối với những bệnh nhân này, Vương Diên Châu thực sự bất lực.
Điều duy nhất hắn có thể làm là ăn trưa mau một chút, không để những người này đợi lâu.
Lúc đi nhà ăn, Vương Diên Châu trực tiếp đạp xe chở Mạc Tiểu Nhiễm đi.
Bây giờ đang là mùa thu, trên đường đến nhà ăn, đâu đâu cũng thấy lá phong đỏ rơi xuống.
Mạc Tiểu Nhiễm ngồi nghiêng trên xe đạp của Vương Diên Châu.
Cảnh này rất giống với các cặp tình nhân trẻ trong TV.
Hơn nữa Mạc Tiểu Nhiễm có ấn tượng tốt với Vương Diên Châu và cô ấy thậm chí còn dùng tay ôm lấy eo của Vương Diên Châu.
Khi tay cô ấy chạm vào cơ bắp cường tráng của Vương Diên Châu, mặt cô ấy hơi ửng hồng.
Con người ở thời đại này rất ngây thơ.
Nhưng tên biến thái già Vương Diên Châu này thì khác.
Suy nghĩ của hắn thoáng hơn rất nhiều.
Hắn không những không kiêng dè những điều này mà thậm chí còn phanh xe gấp một cách đáng khinh.
Đương nhiên, tên lưu manh này làm rất lén lút, Mạc Tiểu Nhiễm mấy lần cũng không phát hiện ra.
“Xin lỗi, hôm trước mới có xe đạp, tôi dùng chưa quen lắm.” Lời bào chữa rất thô bỉ.
Thế mà, Mạc Tiểu Nhiễm tin điều đó.
Những người có kỹ năng y tế tuyệt vời và y đức cao quý như vậy sẽ không nói dối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.