Chương 381: Giới linh sư áo vàng
Thiện Lương Mật Phong
02/09/2018
Nơi mà Sở Phong chỉ vào chính là tòa cung điện hiện tại. Chỉ có điều
trên tấm bản đồ, ở giữa tòa cung điện này có một thứ nhưng ngay lúc này
bọn họ lại chẳng thấy gì cả.
Cái chính là nếu quan sát kỹ lưỡng sẽ phát hiện được, thực ra tòa cung điện này có hai tầng nhưng lúc này chỉ có một tầng xuất hiện mà thôi. Điều này có nghĩa là còn có một tầng khác ở phía trên hoặc phía dưới tòa cung điện này và đây vẫn chưa phải điểm tận cùng.
Sau khi Tử Linh phát hiện ra sự thật này, nàng nhanh chóng đi tới chỗ có đánh dấu vị trí của vật thể trên bản đồ và bố trí một trận pháp kết giới tại đó.
Sau đó chỉ nghe thấy tiếng nàng khẽ nói: “Mở!”. Trận pháp kết giới liền tỏa ra ánh sáng chói mắt. Cùng lúc đó, ở trong trận pháp ấy lại xuất hiện một tảng đá ánh lên bảy sắc cầu vòng.
Sau khi tảng đá này xuất hiện, ánh sáng bao quanh nó càng ngày càng mạnh, cuối cùng chiếu thẳng lên trên, bao phủ toàn bộ trần cung điện. Mà kỳ lạ là khi bảy sắc cầu vồng ấy chiếu đến, trần cung điện lại bắt đầu biến đổi. Lớp nham thạch đặc biệt trên trần càng ngày càng nhạt rồi cuối cùng tan biến, trước mắt Sở Phong và Tử Linh lại dần xuất hiện một tòa cung điện khác.
Hình dạng của tòa cung điện này giống với tòa cung điện khi nãy. Điểm khác biệt duy nhất là ở trung tâm của cung điện phía trên có một dòng bùa chú đang lơ lửng. Dòng bùa chú này bay qua bay lại giữa không trung, tỏa ra một loại năng lượng kỳ lạ. Dường như trong bùa chú xinh xắn kia ẩn chứa một sự biến đổi khôn lường.
Mà cái chính là phía ngoài bùa chú có chín chữ vàng bay bổng giữa không trung, đó là Cửu Đoạn võ kỹ.
“Hóa ra là Cửu Đoạn võ kỹ.” Trông thấy bốn chữ lớn Cửu Đoạn võ kỹ, ánh mắt Tử Linh bỗng sáng rực, cơ thể nhỏ bé nhảy lên, bàn tay ngọc nhanh chóng đưa ra tóm lấy bùa chú chứa đựng Cửu Đoạn võ kỹ này.
“Nha đầu này có tốc độ nhanh thật.”
Trông thấy thế, Sở Phong liền chau mày. Bởi hắn biết, Tử Linh ra tay nhanh như vậy nhất định là do sợ mình nhanh chân hơn, cướp được Cửu Đoạn võ kỹ kia trước. Nha đầu này thật sự vẫn chưa hề tin tưởng mình.
“Ầm!” Bàn tay ngọc mềm mại của Tử Linh còn chưa kịp chạm đến bùa chú thì một tầng năng lượng kỳ dị đã tỏa ra, lập tức bao trùm hết phần đỉnh cung điện.
“Xoẹt, xoẹt, xoẹt!”
Ngay sau đó, xung quanh Tử Linh xuất hiện mấy sợi xích kết giới màu vàng. Những sợi xích đó giống như những con rắn trườn quanh người Tử Linh rồi trói chặt nàng lại.
“Đáng ghét!”
“Hây a!”
Tử Linh định sử dụng hết sức lực của mình để thoát ra ngoài nhưng không ngờ nàng càng dùng lực, dây xích màu vàng siết lại càng chặt, gần như sắp chạm đến xương nàng. Cơ thể đau đớn như bị nghiền nát khiến cho mặt Tử Linh dần dần trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh từ trán tuôn xuống, nàng hét lên trong đau đớn.
“Sao lại thế này? Đây cũng là cơ quan sao? Nhưng ta đã dùng Tinh thần lực để thăm dò, rõ ràng là không có bất cứ vấn đề gì cả!”
Nhìn thấy Tử Linh đang phải chịu tra tấn ở bên trên, mặt Sở Phong liền biến sắc. Hắn không nhìn ra được cơ quan của tòa cung điện đó ở đâu nên cũng không biết làm thế nào để cứu được Tử Linh. Sợi xích kết giới màu vàng đó thực sự quá mạnh, Sở Phong chưa từng thấy lực kết giới ngưng tụ kiểu này bao giờ, quả thực là không thể phá được.
“Vù vù!” Mà ngay tại lúc này, không gian bên cạnh Tử Linh bỗng nhiên xoay chuyển, sau đó xuất hiện một bóng người.
Đây là một Thần thức, dù cơ thể hơi trong suốt nhưng họ vẫn nhận ra đây là một Giới Linh sư nhờ bộ áo Giới Linh người này mặc. Chiếc áo đó đã che kín tướng mạo của ông ta.
Mà điều khiến Sở Phong kinh ngạc nhất đó là áo Giới Linh mà người đó mặc rất đặc biệt, lấp lánh ánh vàng trông hết sức uy nghiêm.
Bùa chú khắc họa trong đó cũng rất đặc biệt. Dường như mỗi dòng bùa chú đều có thể biến hóa khôn lường, chứa sức mạnh vô biên. Thứ người đó mặc chính là áo Giới Linh màu vàng.
“Giới Linh sư áo vàng?”
Sở Phong hoàn toàn kinh ngạc, không khỏi hít vào một hơi thật sâu. Tại đại lục Cửu Châu, chưa ai đạt tới Giới Linh sư áo tím, nó giống như một thần thoại vậy. Nhưng ngay lúc này, trước mặt hắn lại xuất hiện một Giới Linh sư áo vàng, bảo sao hắn không kinh ngạc cho được.
Cùng lúc đó, vị Giới Linh sư áo vàng nọ cũng đưa mắt nhìn Sở Phong. Hai mắt người đó sáng quắc như hai lưỡi dao xuyên thẳng vào người Sở Phong, nhìn thấu hết mọi thứ, khiến Sở Phong không thể che giấu được.
“Đây... Đây là sức mạnh của Giới Linh sư áo vàng! Thật đáng sợ! Ngoại trừ Thần Lôi trong đan điền của ta ra dường như tất cả đều bị ông ta nhìn thấu.”
Sở Phong lại thất kinh lần nữa, đến mức trên trán không ngừng túa ra mồ hôi lạnh. Bởi hắn phát hiện, sức mạnh của vị Giới Linh sư áo vàng trước mặt quá đáng sợ. Hắn chưa từng thấy ai đáng sợ như vậy, chỉ một ánh mắt mà như muốn xuyên thủng người ta vậy.
“Hửm?” Sau khi liếc nhìn Sở Phong, vị Giới Linh sư áo vàng đó có vẻ cũng khá bất ngờ. Ông ta hỏi bằng giọng của một người trung niên: “Tuổi còn nhỏ mà đã ký kết giao ước với Tu La Giới Linh rồi à? Thật không đơn giản. Nhóc con, ngươi với con bé này có quan hệ gì?”
“Thưa tiền bối, nàng là bạn của ta.” Sở Phong cung kính trả lời. Đứng trước mặt vị này, hắn không dám nói lời bất kính, bởi đối phương thực sự quá mạnh. Sức mạnh mà ông ta nắm giữ chắc chắn vượt quá sức tưởng tượng của hắn. Sợ rằng chỉ cần một ý nghĩ thoáng qua của đối phương thôi là Sở Phong sẽ lập tức tan thành mây khói.
“Chỉ là bạn bè thôi sao?” Giới Linh sư áo vàng lạnh lùng hỏi, giọng nói tỏ vẻ nghi ngờ.
“Không, không đơn thuần chỉ là bạn bè. Nàng là…”
“Nàng là người trong lòng của ta. Cầu xin tiền bối hãy tha cho nàng.” Sở Phong khẩn cầu.
“Tha cho nó? Ngươi muốn cứu nó ư?” Giới Linh sư áo vàng tò mò hỏi.
“Muốn, đương nhiên là muốn. Chỉ cần tiền bối chịu thả nàng ra, muốn ta làm gì ta cũng bằng lòng. Người có thể tra tấn ta nhưng xin hãy tha cho nàng.”
Không biết vì sao, khi Sở Phong nhìn thấy bộ dạng đau đớn thống khổ của Tử Linh, hắn thật sự không đành lòng. Nếu có thể thay nàng chịu đựng sự đau đớn đó, hắn cũng chấp nhận.
“Hóa ra lại là một kẻ si tình. Nhưng ngươi cũng nên nhớ, vốn dĩ khi nãy trông thấy võ kỹ của ta, nó hoàn toàn không nghĩ đến cảm nhận của ngươi.”
“Nàng ta quá ích kỷ, muốn tự mình giành được. Loại con gái như vậy đáng để ngươi yêu không?” Giới Linh sư áo vàng như muốn nhắc nhở Sở Phong rằng Tử Linh chỉ là một đứa con gái bụng dạ khó lưởng.
“Có lẽ đối với tiền bối, nàng không đáng giá. Nhưng trong mắt Sở Phong, nàng thật sự quan trọng, quan trọng đến mức ta có thể bất chấp tính mạng để yêu.” Sở Phong thản nhiên nở nụ cười, trên mặt thể hiện rõ sự chân thành.
Không phải Sở Phong thật lòng yêu Tử Linh. Hắn cũng luôn đề phòng Tử Linh thì làm sao có thể yêu nàng được?
Chỉ là hắn không muốn trông thấy Tử linh bị thương. Hơn nữa, Sở Phong biết, nếu vị Giới Linh sư áo vàng này đã không muốn để hắn và Tử Linh sống sót rời khỏi đây thì hắn có nói gì cũng vô dụng.
Đối mặt với cao thủ như vậy, khi ngươi tự tiện xâm nhập vào lãnh địa của đối phương, khiến cho đối phương bất mãn thì mấy câu xin tha mạng đơn giản tuyệt đối không đủ để lay động và làm người ta buông tha cho mình được.
Cái chính là nếu quan sát kỹ lưỡng sẽ phát hiện được, thực ra tòa cung điện này có hai tầng nhưng lúc này chỉ có một tầng xuất hiện mà thôi. Điều này có nghĩa là còn có một tầng khác ở phía trên hoặc phía dưới tòa cung điện này và đây vẫn chưa phải điểm tận cùng.
Sau khi Tử Linh phát hiện ra sự thật này, nàng nhanh chóng đi tới chỗ có đánh dấu vị trí của vật thể trên bản đồ và bố trí một trận pháp kết giới tại đó.
Sau đó chỉ nghe thấy tiếng nàng khẽ nói: “Mở!”. Trận pháp kết giới liền tỏa ra ánh sáng chói mắt. Cùng lúc đó, ở trong trận pháp ấy lại xuất hiện một tảng đá ánh lên bảy sắc cầu vòng.
Sau khi tảng đá này xuất hiện, ánh sáng bao quanh nó càng ngày càng mạnh, cuối cùng chiếu thẳng lên trên, bao phủ toàn bộ trần cung điện. Mà kỳ lạ là khi bảy sắc cầu vồng ấy chiếu đến, trần cung điện lại bắt đầu biến đổi. Lớp nham thạch đặc biệt trên trần càng ngày càng nhạt rồi cuối cùng tan biến, trước mắt Sở Phong và Tử Linh lại dần xuất hiện một tòa cung điện khác.
Hình dạng của tòa cung điện này giống với tòa cung điện khi nãy. Điểm khác biệt duy nhất là ở trung tâm của cung điện phía trên có một dòng bùa chú đang lơ lửng. Dòng bùa chú này bay qua bay lại giữa không trung, tỏa ra một loại năng lượng kỳ lạ. Dường như trong bùa chú xinh xắn kia ẩn chứa một sự biến đổi khôn lường.
Mà cái chính là phía ngoài bùa chú có chín chữ vàng bay bổng giữa không trung, đó là Cửu Đoạn võ kỹ.
“Hóa ra là Cửu Đoạn võ kỹ.” Trông thấy bốn chữ lớn Cửu Đoạn võ kỹ, ánh mắt Tử Linh bỗng sáng rực, cơ thể nhỏ bé nhảy lên, bàn tay ngọc nhanh chóng đưa ra tóm lấy bùa chú chứa đựng Cửu Đoạn võ kỹ này.
“Nha đầu này có tốc độ nhanh thật.”
Trông thấy thế, Sở Phong liền chau mày. Bởi hắn biết, Tử Linh ra tay nhanh như vậy nhất định là do sợ mình nhanh chân hơn, cướp được Cửu Đoạn võ kỹ kia trước. Nha đầu này thật sự vẫn chưa hề tin tưởng mình.
“Ầm!” Bàn tay ngọc mềm mại của Tử Linh còn chưa kịp chạm đến bùa chú thì một tầng năng lượng kỳ dị đã tỏa ra, lập tức bao trùm hết phần đỉnh cung điện.
“Xoẹt, xoẹt, xoẹt!”
Ngay sau đó, xung quanh Tử Linh xuất hiện mấy sợi xích kết giới màu vàng. Những sợi xích đó giống như những con rắn trườn quanh người Tử Linh rồi trói chặt nàng lại.
“Đáng ghét!”
“Hây a!”
Tử Linh định sử dụng hết sức lực của mình để thoát ra ngoài nhưng không ngờ nàng càng dùng lực, dây xích màu vàng siết lại càng chặt, gần như sắp chạm đến xương nàng. Cơ thể đau đớn như bị nghiền nát khiến cho mặt Tử Linh dần dần trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh từ trán tuôn xuống, nàng hét lên trong đau đớn.
“Sao lại thế này? Đây cũng là cơ quan sao? Nhưng ta đã dùng Tinh thần lực để thăm dò, rõ ràng là không có bất cứ vấn đề gì cả!”
Nhìn thấy Tử Linh đang phải chịu tra tấn ở bên trên, mặt Sở Phong liền biến sắc. Hắn không nhìn ra được cơ quan của tòa cung điện đó ở đâu nên cũng không biết làm thế nào để cứu được Tử Linh. Sợi xích kết giới màu vàng đó thực sự quá mạnh, Sở Phong chưa từng thấy lực kết giới ngưng tụ kiểu này bao giờ, quả thực là không thể phá được.
“Vù vù!” Mà ngay tại lúc này, không gian bên cạnh Tử Linh bỗng nhiên xoay chuyển, sau đó xuất hiện một bóng người.
Đây là một Thần thức, dù cơ thể hơi trong suốt nhưng họ vẫn nhận ra đây là một Giới Linh sư nhờ bộ áo Giới Linh người này mặc. Chiếc áo đó đã che kín tướng mạo của ông ta.
Mà điều khiến Sở Phong kinh ngạc nhất đó là áo Giới Linh mà người đó mặc rất đặc biệt, lấp lánh ánh vàng trông hết sức uy nghiêm.
Bùa chú khắc họa trong đó cũng rất đặc biệt. Dường như mỗi dòng bùa chú đều có thể biến hóa khôn lường, chứa sức mạnh vô biên. Thứ người đó mặc chính là áo Giới Linh màu vàng.
“Giới Linh sư áo vàng?”
Sở Phong hoàn toàn kinh ngạc, không khỏi hít vào một hơi thật sâu. Tại đại lục Cửu Châu, chưa ai đạt tới Giới Linh sư áo tím, nó giống như một thần thoại vậy. Nhưng ngay lúc này, trước mặt hắn lại xuất hiện một Giới Linh sư áo vàng, bảo sao hắn không kinh ngạc cho được.
Cùng lúc đó, vị Giới Linh sư áo vàng nọ cũng đưa mắt nhìn Sở Phong. Hai mắt người đó sáng quắc như hai lưỡi dao xuyên thẳng vào người Sở Phong, nhìn thấu hết mọi thứ, khiến Sở Phong không thể che giấu được.
“Đây... Đây là sức mạnh của Giới Linh sư áo vàng! Thật đáng sợ! Ngoại trừ Thần Lôi trong đan điền của ta ra dường như tất cả đều bị ông ta nhìn thấu.”
Sở Phong lại thất kinh lần nữa, đến mức trên trán không ngừng túa ra mồ hôi lạnh. Bởi hắn phát hiện, sức mạnh của vị Giới Linh sư áo vàng trước mặt quá đáng sợ. Hắn chưa từng thấy ai đáng sợ như vậy, chỉ một ánh mắt mà như muốn xuyên thủng người ta vậy.
“Hửm?” Sau khi liếc nhìn Sở Phong, vị Giới Linh sư áo vàng đó có vẻ cũng khá bất ngờ. Ông ta hỏi bằng giọng của một người trung niên: “Tuổi còn nhỏ mà đã ký kết giao ước với Tu La Giới Linh rồi à? Thật không đơn giản. Nhóc con, ngươi với con bé này có quan hệ gì?”
“Thưa tiền bối, nàng là bạn của ta.” Sở Phong cung kính trả lời. Đứng trước mặt vị này, hắn không dám nói lời bất kính, bởi đối phương thực sự quá mạnh. Sức mạnh mà ông ta nắm giữ chắc chắn vượt quá sức tưởng tượng của hắn. Sợ rằng chỉ cần một ý nghĩ thoáng qua của đối phương thôi là Sở Phong sẽ lập tức tan thành mây khói.
“Chỉ là bạn bè thôi sao?” Giới Linh sư áo vàng lạnh lùng hỏi, giọng nói tỏ vẻ nghi ngờ.
“Không, không đơn thuần chỉ là bạn bè. Nàng là…”
“Nàng là người trong lòng của ta. Cầu xin tiền bối hãy tha cho nàng.” Sở Phong khẩn cầu.
“Tha cho nó? Ngươi muốn cứu nó ư?” Giới Linh sư áo vàng tò mò hỏi.
“Muốn, đương nhiên là muốn. Chỉ cần tiền bối chịu thả nàng ra, muốn ta làm gì ta cũng bằng lòng. Người có thể tra tấn ta nhưng xin hãy tha cho nàng.”
Không biết vì sao, khi Sở Phong nhìn thấy bộ dạng đau đớn thống khổ của Tử Linh, hắn thật sự không đành lòng. Nếu có thể thay nàng chịu đựng sự đau đớn đó, hắn cũng chấp nhận.
“Hóa ra lại là một kẻ si tình. Nhưng ngươi cũng nên nhớ, vốn dĩ khi nãy trông thấy võ kỹ của ta, nó hoàn toàn không nghĩ đến cảm nhận của ngươi.”
“Nàng ta quá ích kỷ, muốn tự mình giành được. Loại con gái như vậy đáng để ngươi yêu không?” Giới Linh sư áo vàng như muốn nhắc nhở Sở Phong rằng Tử Linh chỉ là một đứa con gái bụng dạ khó lưởng.
“Có lẽ đối với tiền bối, nàng không đáng giá. Nhưng trong mắt Sở Phong, nàng thật sự quan trọng, quan trọng đến mức ta có thể bất chấp tính mạng để yêu.” Sở Phong thản nhiên nở nụ cười, trên mặt thể hiện rõ sự chân thành.
Không phải Sở Phong thật lòng yêu Tử Linh. Hắn cũng luôn đề phòng Tử Linh thì làm sao có thể yêu nàng được?
Chỉ là hắn không muốn trông thấy Tử linh bị thương. Hơn nữa, Sở Phong biết, nếu vị Giới Linh sư áo vàng này đã không muốn để hắn và Tử Linh sống sót rời khỏi đây thì hắn có nói gì cũng vô dụng.
Đối mặt với cao thủ như vậy, khi ngươi tự tiện xâm nhập vào lãnh địa của đối phương, khiến cho đối phương bất mãn thì mấy câu xin tha mạng đơn giản tuyệt đối không đủ để lay động và làm người ta buông tha cho mình được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.