Chương 340: Huyết mạch hoàng cấp
Thiện Lương Mật Phong
19/08/2018
Giọng nói của Đản Đản êm tai nhưng ngữ khí lại trịnh trọng khiến Sở Phong như tỉnh mộng.
Hai người ở phía xa kia tuy rằng mạnh mẽ, thực lực của ai cũng hơn xa hắn, nhưng trước mắt cả hai đang tranh đấu quyết liệt ta chết ngươi sống, vốn không rảnh để tâm đến xung quanh.
Dưới tình huống này cũng liền có lợi cho Sở Phong, chỉ cần Sở Phong có thể chống đỡ được uy áp của bọn họ tạo thành rồi xuyên qua nó thì tức khắc sẽ trở thành ngư ông đắc lợi, cuỗm đi một vạn khỏa huyền châu.
"Nhị vị, xin lỗi."
Nghĩ đến đây thì Sở Phong cũng không do dự nữa, cất bước tiến tới, bắt đầu cẩn thận từng li đi vòng qua hai người đang tranh chiến kia mà đến cửa ra của địa cung.
Có điều khí tức của cả hai thật sự quá mạnh, tựa hồ đã phong tỏa cả con đường thông với lối ra, dưới tình huống này Sở Phong đành phải chống đỡ loại nguy hiểm có khả năng hai người kia sẽ phát hiện mà bước vào vòng chiến được bao phủ bởi uy áp của hai người.
"Mạnh thật, uy áp của hai tên gia hỏa này quá mạnh, mới chỉ vào trong khu vực dư áp mà đã thấy mạnh như thế rồi, nếu bọn họ mà dốc toàn bộ uy áp đánh vào ta thì e rằng dù có mượn lực lượng của Đản Đản ngươi ta cũng chẳng có cách nào chống đỡ được."
Lúc này Sở Phong cắn chặt răng, dốc sức điều động tinh thần lực ra để duy trì kết giới ẩn tàng ở quanh thân, nếu kết giới bị vỡ thì lấy lực lượng của hai người kia chắc chắn sẽ phát hiện ra Sở Phong ngay, lúc ấy Sở Phong chết chắc.
Có điều cũng may, hai người kia càng đánh càng xa nên chỉ còn lại dư áp, chỉ như thế thì Sở Phong vẫn đỡ được, dưới tình huống này Sở Phong rốt cuộc cũng đã thuận lợi đi qua con đường dẫn đến lối ra, hơn nữa cuối cùng còn đến được trước cửa lớn.
Trước cửa lớn này có một ngọc đài màu xanh biếc, ngọc đài này cao không đến nửa thước, trên mặt có treo một khối lệnh bài kim sắc, mặt trước của lệnh bài viết chữ Chí, mặt sau viết chữ Tôn, tất nhiên đây chính là Chí Tôn lệnh của Chí Tôn sơn trang.
Chí Tôn lệnh này treo ở trên ngọc đài giống như một cái chìa khóa, trực giác nói cho Sỏ Phong biết, chỉ cần rút khối Chí Tôn lệnh này ra thì cánh cửa lớn cao đến mười mét trước mắt này sẽ khai mở.
Có điều đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là ở phía sau Chí Tôn lệnh kia còn treo một cái túi càn khôn nữa, sau khi lấy túi càn khôn xuống, Sở Phong đưa tay vào mò thì thấy một hạt châu trong suốt như thủy tinh đã lăn vào trong tay Sở Phong.
Hạt châu này vô cùng xinh đẹp, trong đó còn ẩn chưa huyền lực cực kỳ nồng đậm, chỉ sợ mấy trăm viên huyền dược thượng phẩm cũng không có huyền lực nồng đậm được như nó.
"Đây chính là huyền dược đấy, ha ha, đúng là đồ tốt." Lúc này Sở Phong rất kích động, bởi vì trong túi càn khôn kia vẫn còn chín ngàn chín trăm chín mươi chín khỏa huyền châu giống như trong tay hắn vậy, lần này không thể nghi ngờ gì nữa, Sở Phong đã phát tài lớn rồi, đây là tài nguyên lớn nhất trong những thứ lấy được từ lúc được sinh ra đến nay.
"Ha ha, Sở Phong, mau rút lệnh bài kia ra rồi rời khỏi đây đi, để cho lão già đó cùng tên tiểu gia hỏa kia đánh nhau tiếp." Đản Đản cũng rất vui vẻ.
"Không được, nếu giờ ta ra ngoài thì mọi người ai cũng biết ta là người thứ nhất ra khỏi ải này, sẽ kéo thêm nhiều người chú ý nữa, như thế rất bất lợi cho ta."
"Quan trọng là sắc lão đầu Vương Cường cùng với thiếu niên thần bí kia cũng sẽ biết ta đầu cơ trục lợi, thừa lúc bọn họ đang giao chiến mà chui qua khe hở."
"Bây giờ ta đã đắc tội tộc nhân Giới thị rồi, ở đây không thể kéo thêm đại địch nữa, nếu không sau này khi bước vào Vạn Yêu sơn thì e rằng không cần yêu thú ra tay với ta, bọn họ sẽ tiên phong dồn ta vào chỗ chết trước."
"Thế phải làm sao? Cũng đâu thể vứt một vạn khỏa huyền châu này được?"
"Chỉ có một cách thôi, cứ coi như chưa từng phát sinh chuyện gì cả, đến từ đâu thì về chỗ đó." Lúc Sở Phong nói chuyện thì đã thu lấy túi càn khôn chứa đầy huyền châu kia vào người, sau đó lại bước đến chỗ hai người đang giao đấu kia."Không được, như thế quá nguy hiểm, ngươi không cần dấn thân vào nguy hiểm thế này đâu." Đản Đản ra sức khuyên nhủ.
"Yên tâm đi, ta có Du Long Cửu Thiên ở trong người, nếu bị phát hiện thì ta cứ cong cẳng chạy mất dạng thôi, còn nếu không bị phát hiện thì thế sẽ tránh được phải kết thù với hai người này." Sở Phong kiên trì nói.
Mà sau khi Đản Đản nghe được câu nói này của Sở Phong thì cũng cảm thấy rất có lý, nếu bây giờ mà ra ngoài thì chắc hẳn sẽ kết thù với hai đại địch này, sau này cũng khó tránh khỏi xung đột, nhưng nếu hiện tại có thể quay về chỗ cũ thì sẽ tránh được xung đột đó, vì thế Đản Đản cũng không khuyên nữa.
"Ầm."
Thế mà sau khi Sở Phong đi về chưa được bao xa thì lại có một làn sóng mạnh mẽ quét tới, sau khi chống đỡ được gợn sóng càn quét này thì Sở Phong lại kinh ngạc phát hiện rằng, sắc lão đầu Vương Cường kia thế mà giờ đây cả thân đẫm máu nằm lăn ở phía xa, tay cũng đã gãy mất một cái.
Mà thiếu niên kia lại phát ra tia sáng quanh thân, tựa như tiên nhân hạ phàm, khí thế bức người. Trên trán y giờ lại nổi lên một chữ mang ánh vàng rực rỡ, là chữ Hoàng.
"Đấy là huyết mạch Hoàng cấp, khó trách tiểu quỷ kia lại lợi hại đến thế, thì ra là nắm trong tay lực lượng huyết mạch nồng đậm như vậy." Đản Đản giải thích.
"Ngươi, ngươi, ngươi là người Khương thị Hoàng triều, ngươi thế mà lại là người Khương thị Hoàng triều!!!" Lúc này sắc lão đầu kia đã đầy vẻ sợ hãi, giọng lúc nói chuyện cũng run rẩy không ngớt, hẳn là đã bị thực lực cùng thân phận thiếu niên này dọa chết khiếp rồi.
"Bây giờ biết cũng chưa tính là muộn, nhưng cũng giống nhau mà thôi, hôm nay ngươi nhất định phải chết trong tay ta." Thiếu niên mỉm cười, từ từ áp sát lại về hướng sắc lão đầu.
"Muốn giết ta cũng không dễ vậy đâu." Tay sắc lão đầu bỗng lật lại, một viên thuốc màu đen đã ở trong tay lão, là cấm dược, sắc lão đầu nuốt cấm dược xuống thì thiên lực trong cơ thể nháy mắt gia tăng rất nhiều lần, thân người cũng nhoáng cái biến mất dạng, vậy mà lại đào tẩu rồi.
"Hừ, muốn trốn cũng không dễ đến thế đâu." Nhưng thiếu niên kia chỉ hừ lạnh một tiếng, ngay sau đó cũng đạp chân xuống đất rồi biến mất tại chỗ theo, chắc là đã đuổi theo sắc lão đầu đang chạy trốn kia.
"Thì ra người Khương thị Hoàng triều lại thâm nhập vào đây, khó trách lợi hại như thế."
"Khí tức đặc thù mà trên người y phát ra vừa rồi là lực lượng của huyết mạch sao?" Sau khi hai người kia rời đi thì Sở Phong cũng vội càng chạy về một hướng khác, nhưng cũng đồng thời cảm thấy hâm mộ với lực lượng đặc thù của người thiếu niên kia.
Có thể dựa vào Huyền Võ cảnh mà ép cường giả Thiên Võ cảnh đến được mức này thì có thể thấy được người Khương thị Hoàng triều nắm trong tay lực lượng huyết mạch không hề đơn giản, cũng chẳng trách Khương thị Hoàng triều tùy ý phát triển thế lực ở khắp nơi mà vẫn chưa có thế lực nào có thể lay động địa vị của Khương thị Hoàng triều cả.
Sau khi lấy được một vạn khỏa huyền châu vào trong tay thì Sở Phong cũng không sốt ruột rời khỏi chỗ này ngay mà là tránh vào một chỗ an tĩnh để nghỉ ngơi, bấm đốt ngón tay tính cho đến lúc vừa đủ năm canh giờ như hạn định thì mới vội vàng chạy đến chỗ lối ra.
Lúc Sở Phong đi ra khỏi cửa thì thấy đã có một đám người tụ tập ở đây, sau khi họ thấy Sở Phong thì trong mắt cũng hiện lên ít nhiều sự kinh ngạc, có điều sự ngạc nhiên này vẫn chưa tới mức khiếp sợ, cho nên đa số chỉ liếc mắt nhìn Sở Phong một cái rồi dời ánh nhìn khỏi hắn ngay.
Sở dĩ như thế vì thời gian lúc Sở Phong thoát ra chỉ là vừa đủ tư cách mà thôi, bọn họ kinh ngạc là vì tuổi tác còn rất nhỏ của Sở Phong, có thể dựa vào độ tuổi này để thông qua cửa ải thì có thể nói rằng, Sở Phong là một thiên tài. Chẳng qua loại thiên tài như thế này thì ở đây có rất nhiều, thế nên cũng không khiến người ta chú ý lắm.
Nếu lúc nãy Sở Phong cầm khối lệnh bài làm người ra cửa thứ nhất thì ánh mắt của những người này chắc chắn sẽ không đơn giản chỉ là kinh ngạc mà phải là vô cùng khiếp sợ, nhưng Sở Phong bây giờ cũng không muốn hạng nhất, như thế sẽ gây ra náo động không cần thiết, hắn muốn ít nổi tiếng một chút.
"Sở Phong huynh đệ." Đúng lúc này thì có một giọng nói quen thuộc vang lên, đưa mắt nhìn qua thì thấy Cố Bác tiểu bối của Giới linh công hội đang vừa đi vừa cười đến chỗ hắn, có thể thấy được bọn họ đã thành công cùng nhau vượt qua khảo hạch tư cách lần này.
Hai người ở phía xa kia tuy rằng mạnh mẽ, thực lực của ai cũng hơn xa hắn, nhưng trước mắt cả hai đang tranh đấu quyết liệt ta chết ngươi sống, vốn không rảnh để tâm đến xung quanh.
Dưới tình huống này cũng liền có lợi cho Sở Phong, chỉ cần Sở Phong có thể chống đỡ được uy áp của bọn họ tạo thành rồi xuyên qua nó thì tức khắc sẽ trở thành ngư ông đắc lợi, cuỗm đi một vạn khỏa huyền châu.
"Nhị vị, xin lỗi."
Nghĩ đến đây thì Sở Phong cũng không do dự nữa, cất bước tiến tới, bắt đầu cẩn thận từng li đi vòng qua hai người đang tranh chiến kia mà đến cửa ra của địa cung.
Có điều khí tức của cả hai thật sự quá mạnh, tựa hồ đã phong tỏa cả con đường thông với lối ra, dưới tình huống này Sở Phong đành phải chống đỡ loại nguy hiểm có khả năng hai người kia sẽ phát hiện mà bước vào vòng chiến được bao phủ bởi uy áp của hai người.
"Mạnh thật, uy áp của hai tên gia hỏa này quá mạnh, mới chỉ vào trong khu vực dư áp mà đã thấy mạnh như thế rồi, nếu bọn họ mà dốc toàn bộ uy áp đánh vào ta thì e rằng dù có mượn lực lượng của Đản Đản ngươi ta cũng chẳng có cách nào chống đỡ được."
Lúc này Sở Phong cắn chặt răng, dốc sức điều động tinh thần lực ra để duy trì kết giới ẩn tàng ở quanh thân, nếu kết giới bị vỡ thì lấy lực lượng của hai người kia chắc chắn sẽ phát hiện ra Sở Phong ngay, lúc ấy Sở Phong chết chắc.
Có điều cũng may, hai người kia càng đánh càng xa nên chỉ còn lại dư áp, chỉ như thế thì Sở Phong vẫn đỡ được, dưới tình huống này Sở Phong rốt cuộc cũng đã thuận lợi đi qua con đường dẫn đến lối ra, hơn nữa cuối cùng còn đến được trước cửa lớn.
Trước cửa lớn này có một ngọc đài màu xanh biếc, ngọc đài này cao không đến nửa thước, trên mặt có treo một khối lệnh bài kim sắc, mặt trước của lệnh bài viết chữ Chí, mặt sau viết chữ Tôn, tất nhiên đây chính là Chí Tôn lệnh của Chí Tôn sơn trang.
Chí Tôn lệnh này treo ở trên ngọc đài giống như một cái chìa khóa, trực giác nói cho Sỏ Phong biết, chỉ cần rút khối Chí Tôn lệnh này ra thì cánh cửa lớn cao đến mười mét trước mắt này sẽ khai mở.
Có điều đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là ở phía sau Chí Tôn lệnh kia còn treo một cái túi càn khôn nữa, sau khi lấy túi càn khôn xuống, Sở Phong đưa tay vào mò thì thấy một hạt châu trong suốt như thủy tinh đã lăn vào trong tay Sở Phong.
Hạt châu này vô cùng xinh đẹp, trong đó còn ẩn chưa huyền lực cực kỳ nồng đậm, chỉ sợ mấy trăm viên huyền dược thượng phẩm cũng không có huyền lực nồng đậm được như nó.
"Đây chính là huyền dược đấy, ha ha, đúng là đồ tốt." Lúc này Sở Phong rất kích động, bởi vì trong túi càn khôn kia vẫn còn chín ngàn chín trăm chín mươi chín khỏa huyền châu giống như trong tay hắn vậy, lần này không thể nghi ngờ gì nữa, Sở Phong đã phát tài lớn rồi, đây là tài nguyên lớn nhất trong những thứ lấy được từ lúc được sinh ra đến nay.
"Ha ha, Sở Phong, mau rút lệnh bài kia ra rồi rời khỏi đây đi, để cho lão già đó cùng tên tiểu gia hỏa kia đánh nhau tiếp." Đản Đản cũng rất vui vẻ.
"Không được, nếu giờ ta ra ngoài thì mọi người ai cũng biết ta là người thứ nhất ra khỏi ải này, sẽ kéo thêm nhiều người chú ý nữa, như thế rất bất lợi cho ta."
"Quan trọng là sắc lão đầu Vương Cường cùng với thiếu niên thần bí kia cũng sẽ biết ta đầu cơ trục lợi, thừa lúc bọn họ đang giao chiến mà chui qua khe hở."
"Bây giờ ta đã đắc tội tộc nhân Giới thị rồi, ở đây không thể kéo thêm đại địch nữa, nếu không sau này khi bước vào Vạn Yêu sơn thì e rằng không cần yêu thú ra tay với ta, bọn họ sẽ tiên phong dồn ta vào chỗ chết trước."
"Thế phải làm sao? Cũng đâu thể vứt một vạn khỏa huyền châu này được?"
"Chỉ có một cách thôi, cứ coi như chưa từng phát sinh chuyện gì cả, đến từ đâu thì về chỗ đó." Lúc Sở Phong nói chuyện thì đã thu lấy túi càn khôn chứa đầy huyền châu kia vào người, sau đó lại bước đến chỗ hai người đang giao đấu kia."Không được, như thế quá nguy hiểm, ngươi không cần dấn thân vào nguy hiểm thế này đâu." Đản Đản ra sức khuyên nhủ.
"Yên tâm đi, ta có Du Long Cửu Thiên ở trong người, nếu bị phát hiện thì ta cứ cong cẳng chạy mất dạng thôi, còn nếu không bị phát hiện thì thế sẽ tránh được phải kết thù với hai người này." Sở Phong kiên trì nói.
Mà sau khi Đản Đản nghe được câu nói này của Sở Phong thì cũng cảm thấy rất có lý, nếu bây giờ mà ra ngoài thì chắc hẳn sẽ kết thù với hai đại địch này, sau này cũng khó tránh khỏi xung đột, nhưng nếu hiện tại có thể quay về chỗ cũ thì sẽ tránh được xung đột đó, vì thế Đản Đản cũng không khuyên nữa.
"Ầm."
Thế mà sau khi Sở Phong đi về chưa được bao xa thì lại có một làn sóng mạnh mẽ quét tới, sau khi chống đỡ được gợn sóng càn quét này thì Sở Phong lại kinh ngạc phát hiện rằng, sắc lão đầu Vương Cường kia thế mà giờ đây cả thân đẫm máu nằm lăn ở phía xa, tay cũng đã gãy mất một cái.
Mà thiếu niên kia lại phát ra tia sáng quanh thân, tựa như tiên nhân hạ phàm, khí thế bức người. Trên trán y giờ lại nổi lên một chữ mang ánh vàng rực rỡ, là chữ Hoàng.
"Đấy là huyết mạch Hoàng cấp, khó trách tiểu quỷ kia lại lợi hại đến thế, thì ra là nắm trong tay lực lượng huyết mạch nồng đậm như vậy." Đản Đản giải thích.
"Ngươi, ngươi, ngươi là người Khương thị Hoàng triều, ngươi thế mà lại là người Khương thị Hoàng triều!!!" Lúc này sắc lão đầu kia đã đầy vẻ sợ hãi, giọng lúc nói chuyện cũng run rẩy không ngớt, hẳn là đã bị thực lực cùng thân phận thiếu niên này dọa chết khiếp rồi.
"Bây giờ biết cũng chưa tính là muộn, nhưng cũng giống nhau mà thôi, hôm nay ngươi nhất định phải chết trong tay ta." Thiếu niên mỉm cười, từ từ áp sát lại về hướng sắc lão đầu.
"Muốn giết ta cũng không dễ vậy đâu." Tay sắc lão đầu bỗng lật lại, một viên thuốc màu đen đã ở trong tay lão, là cấm dược, sắc lão đầu nuốt cấm dược xuống thì thiên lực trong cơ thể nháy mắt gia tăng rất nhiều lần, thân người cũng nhoáng cái biến mất dạng, vậy mà lại đào tẩu rồi.
"Hừ, muốn trốn cũng không dễ đến thế đâu." Nhưng thiếu niên kia chỉ hừ lạnh một tiếng, ngay sau đó cũng đạp chân xuống đất rồi biến mất tại chỗ theo, chắc là đã đuổi theo sắc lão đầu đang chạy trốn kia.
"Thì ra người Khương thị Hoàng triều lại thâm nhập vào đây, khó trách lợi hại như thế."
"Khí tức đặc thù mà trên người y phát ra vừa rồi là lực lượng của huyết mạch sao?" Sau khi hai người kia rời đi thì Sở Phong cũng vội càng chạy về một hướng khác, nhưng cũng đồng thời cảm thấy hâm mộ với lực lượng đặc thù của người thiếu niên kia.
Có thể dựa vào Huyền Võ cảnh mà ép cường giả Thiên Võ cảnh đến được mức này thì có thể thấy được người Khương thị Hoàng triều nắm trong tay lực lượng huyết mạch không hề đơn giản, cũng chẳng trách Khương thị Hoàng triều tùy ý phát triển thế lực ở khắp nơi mà vẫn chưa có thế lực nào có thể lay động địa vị của Khương thị Hoàng triều cả.
Sau khi lấy được một vạn khỏa huyền châu vào trong tay thì Sở Phong cũng không sốt ruột rời khỏi chỗ này ngay mà là tránh vào một chỗ an tĩnh để nghỉ ngơi, bấm đốt ngón tay tính cho đến lúc vừa đủ năm canh giờ như hạn định thì mới vội vàng chạy đến chỗ lối ra.
Lúc Sở Phong đi ra khỏi cửa thì thấy đã có một đám người tụ tập ở đây, sau khi họ thấy Sở Phong thì trong mắt cũng hiện lên ít nhiều sự kinh ngạc, có điều sự ngạc nhiên này vẫn chưa tới mức khiếp sợ, cho nên đa số chỉ liếc mắt nhìn Sở Phong một cái rồi dời ánh nhìn khỏi hắn ngay.
Sở dĩ như thế vì thời gian lúc Sở Phong thoát ra chỉ là vừa đủ tư cách mà thôi, bọn họ kinh ngạc là vì tuổi tác còn rất nhỏ của Sở Phong, có thể dựa vào độ tuổi này để thông qua cửa ải thì có thể nói rằng, Sở Phong là một thiên tài. Chẳng qua loại thiên tài như thế này thì ở đây có rất nhiều, thế nên cũng không khiến người ta chú ý lắm.
Nếu lúc nãy Sở Phong cầm khối lệnh bài làm người ra cửa thứ nhất thì ánh mắt của những người này chắc chắn sẽ không đơn giản chỉ là kinh ngạc mà phải là vô cùng khiếp sợ, nhưng Sở Phong bây giờ cũng không muốn hạng nhất, như thế sẽ gây ra náo động không cần thiết, hắn muốn ít nổi tiếng một chút.
"Sở Phong huynh đệ." Đúng lúc này thì có một giọng nói quen thuộc vang lên, đưa mắt nhìn qua thì thấy Cố Bác tiểu bối của Giới linh công hội đang vừa đi vừa cười đến chỗ hắn, có thể thấy được bọn họ đã thành công cùng nhau vượt qua khảo hạch tư cách lần này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.