Chương 421: Mặt nạ thần kỳ
Thiện Lương Mật Phong
15/09/2018
"Nếu không thì thế nào?" Sở Phong cười trơ tráo, sau đó tò mò hỏi.
"Nếu không... Nếu không ta giết huynh!" Tử Linh nhếch khóe môi, trong đôi mắt trong veo kia lại hiện lên một tia sát khí.
"Ấy!" Lúc này Sở Phong thầm kêu không ổn rồi, bởi hắn có thể nhìn ra Tử Linh thật sự là một cô nương giữ thân như ngọc. Dù trước mặt người khác nàng tuyên bố thích Sở Phong như thế nào nhưng trước mặt Sở Phong lại khá ngượng ngùng xấu hổ.
Một cô nương như thế này rất khó đối phó. Sở Phong không thể cưỡng ép, bằng không sẽ thất bại trong gang tấc. Vậy nên hắn chỉ có thể đeo bám dai dẳng, gỡ bỏ từng bức tường phòng vệ của Tử Linh.
Cũng may là Tử Linh đã động lòng với hắn, dù Tử Linh chưa từng nói ra nhưng Sở Phong vẫn có thể cảm nhận được. Thế nên hắn không gấp, bởi hắn tự tin rằng sớm muộn gì Tử Linh cũng sẽ thuộc về hắn.
Hơn nữa Sở Phong còn phát hiện, sau khi một tiểu mỹ nhân tuyệt thế như Tử Linh gỡ bỏ cảnh giác với mình, nàng biến thành một cô nương vừa nham hiểm vừa đáng yêu, lại mãnh liệt quật cường. Những tính cách ấy khiến Sở Phong thực sự cảm thấy yêu thích từ đáy lòng, mà không muốn yêu thích cũng khó.
"Huynh cười ngây dại gì vậy?" Tử Linh liếc xéo Sở Phong một cái, biết chắc rằng hắn chẳng nghĩ được chuyện gì tốt đẹp. Nàng cũng chẳng thèm để ý đến Sở Phong nữa mà nhìn sang thi thể của Bách Diện lão nhân cách đó không xa.
Nàng lẩm nhẩm tự nói: "Huynh đánh bại được cả Bách Diện lão nhân cơ à? Vẫn dũng mãnh như xưa nhỉ!"
"Ừm, vơ vét cũng gọn ghẽ lắm nhưng vẫn cứ bị thiếu sót đây này!" Tử Linh đi đến trước thi thể của Bách Diện lão nhân, bĩu môi nói.
"Còn sót gì thế?" Sở Phong khó hiểu hỏi lại, rõ ràng là hắn đã lấy sạch bảo vật của Bách Diện lão nhân rồi mà.
"Huynh có biết vì sao lão ta được đặt cho cái tên Bách Diện lão nhân không? Đó là vì lão có thể hoán đổi cả trăm gương mặt và hàng trăm loại khí tức khác nhau, khiến cho người khác không cách nào bắt được, cũng khó mà đề phòng được lão."
"Sở dĩ lão ta làm được như vậy, cũng không phải dựa vào huyền công đặc biệt gì cả, mà dựa vào cái này..."
Tử Linh vừa nói vừa vươn tay ra chạm vào gương mặt đầy máu tươi của Bách Diện lão nhân, hơn nữa còn đâm ngón tay sâu vào trong da thịt lão.
"Xì…"
Đúng như dự đoán, nha đầu tàn nhẫn Tử Linh thật sự cắm luôn mấy ngón tay của mình vào trong gương mặt của Bách Diện lão nhân.
Chỉ có điều, khi năm ngón tay ngọc của nàng đâm sâu vào, khuôn mặt be bét máu thịt của lão ta bỗng tỏa ra một ánh sáng nhàn nhạt.
Sau đó, Tử Linh đột nhiên rút tay về, một tấm mặt nạ mờ mờ lại xuất hiện trong lòng bàn tay nàng. Cũng vào lúc ấy, gương mặt của Bạch Diện lão nhân chẳng còn giống trước nữa. Tuy vẫn be bét máu như thế nhưng quả thực đã có sự biến đổi.
"Đây mới là bảo bối mà Bạch Diện lão nhân nâng niu nhất, không những có thể hoán đổi gương mặt mà còn thay đổi cả khí tức. Thậm chí cả Giới Linh sư cũng không thể nào tra ra được!"
"Ta muốn lấy bảo bối này từ lâu lắm rồi mà không biết làm cách nào. Vì Bách Diện lão nhân có mặt nạ thần kỳ này bên người nên hầu như không một ai có thể tìm được lão, ngay cả ông nội ta cũng không tìm được hành tung của lão."
"Nhưng mà hiện tại, vật này là chiến lợi phẩm của huynh!" Nói hết mấy lời trên, Tử Linh vung tay lên rồi ném chiếc mặt nạ thần kì đó về phía Sở Phong.
"Nếu nàng đã thích như vậy thì nàng cứ giữ đi." Sở Phong cười vô tư, ném trả lại cho Tử Linh.
Thấy thế, Tử Linh híp hai mắt lại, khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười ngọt ngào say đắm lòng người.
Sau đó nàng ung dung bước từng bước đến trước mặt Sở Phong, ngước gương mặt vui tươi lên nói với hắn: "So với ta, huynh càng cần nó hơn, cứ ngoan ngoãn giữ lại đi." Tử Linh vừa nói vừa đặt mặt nạ lên mặt của Sở Phong.
"Xoẹt!"
Sở Phong chỉ cảm thấy mặt nạ này phát ra một lực hút rất lớn, hút chặt lấy gương mặt của hắn, như muốn hòa làm một với da thịt hắn vậy.
Đồng thời gương mặt của hắn cũng lập tức biến đổi, hóa thành diện mạo của một người khác. Dù vẫn là dáng vẻ của thiếu niên nhưng lại khác hẳn với diện mạo vốn có của hắn, ngay cả khí tức cũng đổi khác.
"Xoẹt xoẹt xoẹt!"
Sau đó Sở Phong thử suy nghĩ, không ngờ nét mặt của hắn cũng liên tục thay đổi theo mỗi một ý nghĩ của hắn, cuối cùng còn có thể phục hồi lại diện mạo ban đầu.
"Ha ha, đây đúng thật là bảo bối tốt!" Sau khi cảm nhận được sự kì diệu của mặt nạ này, Sở Phong vui mừng cực kỳ. Hắn nhớ lại lần đầu tiên khi gặp Bách Diện lão nhân, hắn không thể nào nhìn ra được lão là một người tu võ, nhất định là nhờ chiếc mặt nạ thần kì này.
Có bảo bối như vậy bên người, vậy thì sau này Sở Phong có thể làm việc xấu mà không sợ ai phát hiện ra, không ai biết được hắn từng làm chuyện gì, quả thực là một công cụ phạm tội rất tốt.
"Đó là chuyện đương nhiên, sở dĩ Bách Diện lão nhân có được địa vị như ngày hôm nay đều nhờ bảo vật này cả. Ông nội ta cũng nói mặt nạ này tuyệt đối là kỳ bảo, cũng không biết Bách Diện lão nhân lấy từ đâu ra." Tử Linh hiếu kỳ nói, có điều ngay sau đó lại hỏi Sở Phong: "Tiếp theo huynh có dự định gì không?"
"Có, ta chuẩn bị ghé thăm Hỏa Thần môn một chút đây!" Sở Phong đáp.
"Huynh muốn đi Hỏa Thần môn?" Nghe được lời này, nét mặt Tử Linh hơi thay đổi nhưng cũng không đến mức quá ngạc nhiên. Nàng cũng không hỏi Sở Phong vì sao mà chỉ nói luôn: "Được, vậy chúng ta xuất phát thôi."
"Tử Linh, nàng thật sự muốn đi theo ta ư? Chắc nàng cũng biết lúc này đi cùng ta sẽ nguy hiểm đến mức nào chứ?" Sở Phong hỏi.
Nghe câu hỏi này, Tử Linh lại ngọt ngào cười một cái, đáp: "Chẳng qua chỉ là Lục Đại Thế Lực thôi mà, có gì phải sợ bọn chúng?"
"Đừng nói đến chúng, cho dù ngày sau huynh có khuấy đảo trời xanh thì cũng có sao đâu? Tử Linh ta vẫn sẽ ở bên cạnh huynh. Dù cho trời đất muốn tiêu diệt huynh, ta vẫn sẽ cùng huynh chống lại trời đất!"
"Thình thịch" nghe được những lời này, trái tim Sở Phong không khỏi đập mạnh hai nhịp. Đầu óc hắn trống rỗng, một cảm giác nói không nên lời dâng lên trong lòng, truyền vào tâm trí.
Dù trước đó hắn từng nghe mọi người kể lại rằng Tử Linh quyết tâm muốn đi theo mình đến nhường nào, nhưng dù sao cũng chỉ là lời truyền miệng, Sở Phong khó mà phân biệt được thực hư nên cũng không hoàn toàn tin tưởng.
Hôm nay, nghe được Tử Linh nói ra những lời này ngay trước mặt mình, Sở Phong quả thực cảm động, tình cảm dành cho nàng cũng sâu thêm vài phần.
"Được rồi, đừng ngây ra vậy nữa, nếu đã quyết định xong hành trình thì mau mau xuất phát thôi!" Tử Linh nói.
"Được, xin mời nương tử lên rồng!" Sở Phong cười đắc ý, Thanh Long đã hiện ra bên dưới. Hắn vỗ vỗ vào chỗ Tử Linh từng ngồi hôm ấy, ý bảo nàng mau ngồi lên.
Đối với việc Sở Phong cứ mãi gọi mình như thế, Tử Linh chỉ hung hăng trừng mắt với Sở Phong một cái chứ chẳng nói gì thêm. Nàng bĩu môi bảo: "Võ kỹ thân pháp này của huynh quả thực không tệ, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là võ kỹ. Nếu đã muốn gấp rút lên đường chi bằng dùng cái này của ta đi."
Trong lúc nói, Tử Linh lật tay phải lên, một chiếc chiến xa tinh xảo hiện lên trên bàn tay nàng.
Chiếc chiến xa này chỉ bé bằng lòng bàn tay, màu xanh biếc tựa như được đúc ra từ ngọc, trông đẹp đẽ vô cùng.
Chiến xa tổng cộng có mười bánh xe, phía trước xe còn có hai chiếc sừng, vừa giống sừng dê lại giống sừng trâu mà cũng giống sừng rồng, vừa đẹp lại vừa khí phách. Trên đỉnh xe có khắc hình một loài vật không thể tả được, vừa giống yêu thú lại vừa hệt như bùa chú.
Nhưng chủ yếu là chiếc xe này mang đến cho Sở Phong cảm giác chắc chắn giống như không thể phá vỡ được, ẩn chứa vẻ uy nghiêm vô cùng.
"Nếu không... Nếu không ta giết huynh!" Tử Linh nhếch khóe môi, trong đôi mắt trong veo kia lại hiện lên một tia sát khí.
"Ấy!" Lúc này Sở Phong thầm kêu không ổn rồi, bởi hắn có thể nhìn ra Tử Linh thật sự là một cô nương giữ thân như ngọc. Dù trước mặt người khác nàng tuyên bố thích Sở Phong như thế nào nhưng trước mặt Sở Phong lại khá ngượng ngùng xấu hổ.
Một cô nương như thế này rất khó đối phó. Sở Phong không thể cưỡng ép, bằng không sẽ thất bại trong gang tấc. Vậy nên hắn chỉ có thể đeo bám dai dẳng, gỡ bỏ từng bức tường phòng vệ của Tử Linh.
Cũng may là Tử Linh đã động lòng với hắn, dù Tử Linh chưa từng nói ra nhưng Sở Phong vẫn có thể cảm nhận được. Thế nên hắn không gấp, bởi hắn tự tin rằng sớm muộn gì Tử Linh cũng sẽ thuộc về hắn.
Hơn nữa Sở Phong còn phát hiện, sau khi một tiểu mỹ nhân tuyệt thế như Tử Linh gỡ bỏ cảnh giác với mình, nàng biến thành một cô nương vừa nham hiểm vừa đáng yêu, lại mãnh liệt quật cường. Những tính cách ấy khiến Sở Phong thực sự cảm thấy yêu thích từ đáy lòng, mà không muốn yêu thích cũng khó.
"Huynh cười ngây dại gì vậy?" Tử Linh liếc xéo Sở Phong một cái, biết chắc rằng hắn chẳng nghĩ được chuyện gì tốt đẹp. Nàng cũng chẳng thèm để ý đến Sở Phong nữa mà nhìn sang thi thể của Bách Diện lão nhân cách đó không xa.
Nàng lẩm nhẩm tự nói: "Huynh đánh bại được cả Bách Diện lão nhân cơ à? Vẫn dũng mãnh như xưa nhỉ!"
"Ừm, vơ vét cũng gọn ghẽ lắm nhưng vẫn cứ bị thiếu sót đây này!" Tử Linh đi đến trước thi thể của Bách Diện lão nhân, bĩu môi nói.
"Còn sót gì thế?" Sở Phong khó hiểu hỏi lại, rõ ràng là hắn đã lấy sạch bảo vật của Bách Diện lão nhân rồi mà.
"Huynh có biết vì sao lão ta được đặt cho cái tên Bách Diện lão nhân không? Đó là vì lão có thể hoán đổi cả trăm gương mặt và hàng trăm loại khí tức khác nhau, khiến cho người khác không cách nào bắt được, cũng khó mà đề phòng được lão."
"Sở dĩ lão ta làm được như vậy, cũng không phải dựa vào huyền công đặc biệt gì cả, mà dựa vào cái này..."
Tử Linh vừa nói vừa vươn tay ra chạm vào gương mặt đầy máu tươi của Bách Diện lão nhân, hơn nữa còn đâm ngón tay sâu vào trong da thịt lão.
"Xì…"
Đúng như dự đoán, nha đầu tàn nhẫn Tử Linh thật sự cắm luôn mấy ngón tay của mình vào trong gương mặt của Bách Diện lão nhân.
Chỉ có điều, khi năm ngón tay ngọc của nàng đâm sâu vào, khuôn mặt be bét máu thịt của lão ta bỗng tỏa ra một ánh sáng nhàn nhạt.
Sau đó, Tử Linh đột nhiên rút tay về, một tấm mặt nạ mờ mờ lại xuất hiện trong lòng bàn tay nàng. Cũng vào lúc ấy, gương mặt của Bạch Diện lão nhân chẳng còn giống trước nữa. Tuy vẫn be bét máu như thế nhưng quả thực đã có sự biến đổi.
"Đây mới là bảo bối mà Bạch Diện lão nhân nâng niu nhất, không những có thể hoán đổi gương mặt mà còn thay đổi cả khí tức. Thậm chí cả Giới Linh sư cũng không thể nào tra ra được!"
"Ta muốn lấy bảo bối này từ lâu lắm rồi mà không biết làm cách nào. Vì Bách Diện lão nhân có mặt nạ thần kỳ này bên người nên hầu như không một ai có thể tìm được lão, ngay cả ông nội ta cũng không tìm được hành tung của lão."
"Nhưng mà hiện tại, vật này là chiến lợi phẩm của huynh!" Nói hết mấy lời trên, Tử Linh vung tay lên rồi ném chiếc mặt nạ thần kì đó về phía Sở Phong.
"Nếu nàng đã thích như vậy thì nàng cứ giữ đi." Sở Phong cười vô tư, ném trả lại cho Tử Linh.
Thấy thế, Tử Linh híp hai mắt lại, khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười ngọt ngào say đắm lòng người.
Sau đó nàng ung dung bước từng bước đến trước mặt Sở Phong, ngước gương mặt vui tươi lên nói với hắn: "So với ta, huynh càng cần nó hơn, cứ ngoan ngoãn giữ lại đi." Tử Linh vừa nói vừa đặt mặt nạ lên mặt của Sở Phong.
"Xoẹt!"
Sở Phong chỉ cảm thấy mặt nạ này phát ra một lực hút rất lớn, hút chặt lấy gương mặt của hắn, như muốn hòa làm một với da thịt hắn vậy.
Đồng thời gương mặt của hắn cũng lập tức biến đổi, hóa thành diện mạo của một người khác. Dù vẫn là dáng vẻ của thiếu niên nhưng lại khác hẳn với diện mạo vốn có của hắn, ngay cả khí tức cũng đổi khác.
"Xoẹt xoẹt xoẹt!"
Sau đó Sở Phong thử suy nghĩ, không ngờ nét mặt của hắn cũng liên tục thay đổi theo mỗi một ý nghĩ của hắn, cuối cùng còn có thể phục hồi lại diện mạo ban đầu.
"Ha ha, đây đúng thật là bảo bối tốt!" Sau khi cảm nhận được sự kì diệu của mặt nạ này, Sở Phong vui mừng cực kỳ. Hắn nhớ lại lần đầu tiên khi gặp Bách Diện lão nhân, hắn không thể nào nhìn ra được lão là một người tu võ, nhất định là nhờ chiếc mặt nạ thần kì này.
Có bảo bối như vậy bên người, vậy thì sau này Sở Phong có thể làm việc xấu mà không sợ ai phát hiện ra, không ai biết được hắn từng làm chuyện gì, quả thực là một công cụ phạm tội rất tốt.
"Đó là chuyện đương nhiên, sở dĩ Bách Diện lão nhân có được địa vị như ngày hôm nay đều nhờ bảo vật này cả. Ông nội ta cũng nói mặt nạ này tuyệt đối là kỳ bảo, cũng không biết Bách Diện lão nhân lấy từ đâu ra." Tử Linh hiếu kỳ nói, có điều ngay sau đó lại hỏi Sở Phong: "Tiếp theo huynh có dự định gì không?"
"Có, ta chuẩn bị ghé thăm Hỏa Thần môn một chút đây!" Sở Phong đáp.
"Huynh muốn đi Hỏa Thần môn?" Nghe được lời này, nét mặt Tử Linh hơi thay đổi nhưng cũng không đến mức quá ngạc nhiên. Nàng cũng không hỏi Sở Phong vì sao mà chỉ nói luôn: "Được, vậy chúng ta xuất phát thôi."
"Tử Linh, nàng thật sự muốn đi theo ta ư? Chắc nàng cũng biết lúc này đi cùng ta sẽ nguy hiểm đến mức nào chứ?" Sở Phong hỏi.
Nghe câu hỏi này, Tử Linh lại ngọt ngào cười một cái, đáp: "Chẳng qua chỉ là Lục Đại Thế Lực thôi mà, có gì phải sợ bọn chúng?"
"Đừng nói đến chúng, cho dù ngày sau huynh có khuấy đảo trời xanh thì cũng có sao đâu? Tử Linh ta vẫn sẽ ở bên cạnh huynh. Dù cho trời đất muốn tiêu diệt huynh, ta vẫn sẽ cùng huynh chống lại trời đất!"
"Thình thịch" nghe được những lời này, trái tim Sở Phong không khỏi đập mạnh hai nhịp. Đầu óc hắn trống rỗng, một cảm giác nói không nên lời dâng lên trong lòng, truyền vào tâm trí.
Dù trước đó hắn từng nghe mọi người kể lại rằng Tử Linh quyết tâm muốn đi theo mình đến nhường nào, nhưng dù sao cũng chỉ là lời truyền miệng, Sở Phong khó mà phân biệt được thực hư nên cũng không hoàn toàn tin tưởng.
Hôm nay, nghe được Tử Linh nói ra những lời này ngay trước mặt mình, Sở Phong quả thực cảm động, tình cảm dành cho nàng cũng sâu thêm vài phần.
"Được rồi, đừng ngây ra vậy nữa, nếu đã quyết định xong hành trình thì mau mau xuất phát thôi!" Tử Linh nói.
"Được, xin mời nương tử lên rồng!" Sở Phong cười đắc ý, Thanh Long đã hiện ra bên dưới. Hắn vỗ vỗ vào chỗ Tử Linh từng ngồi hôm ấy, ý bảo nàng mau ngồi lên.
Đối với việc Sở Phong cứ mãi gọi mình như thế, Tử Linh chỉ hung hăng trừng mắt với Sở Phong một cái chứ chẳng nói gì thêm. Nàng bĩu môi bảo: "Võ kỹ thân pháp này của huynh quả thực không tệ, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là võ kỹ. Nếu đã muốn gấp rút lên đường chi bằng dùng cái này của ta đi."
Trong lúc nói, Tử Linh lật tay phải lên, một chiếc chiến xa tinh xảo hiện lên trên bàn tay nàng.
Chiếc chiến xa này chỉ bé bằng lòng bàn tay, màu xanh biếc tựa như được đúc ra từ ngọc, trông đẹp đẽ vô cùng.
Chiến xa tổng cộng có mười bánh xe, phía trước xe còn có hai chiếc sừng, vừa giống sừng dê lại giống sừng trâu mà cũng giống sừng rồng, vừa đẹp lại vừa khí phách. Trên đỉnh xe có khắc hình một loài vật không thể tả được, vừa giống yêu thú lại vừa hệt như bùa chú.
Nhưng chủ yếu là chiếc xe này mang đến cho Sở Phong cảm giác chắc chắn giống như không thể phá vỡ được, ẩn chứa vẻ uy nghiêm vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.