Từ Phế Vật Thành Thiên Tài Võ Đạo
Chương 55: Đàm đạo
Trần Minh
20/02/2024
Nàng ta biết rằng mặc dù vô số con cháu giàu có. và quyền lực đã theo đuổi nàng ta trong nhiều năm. qua, nhưng họ chỉ quan tâm đến ngoại hình và thân hình của nàng ta, họ vẫn coi thường thân phận nữ tử. lầu xanh như nàng ta.
Đây là sự phân biệt địa vị cao thấp trong thiên hạ, đã ăn sâu vào lòng người, không thể thay đổi được.
"Đương nhiên."
Lý Tử Dạ gật đầu thật mạnh, nói: 'Du cô nương,
nếu chúng ta ở bên nhau lâu rồi, ngươi sẽ biết, ta vốn là người lời nói đi đôi với hành động, tính tình lương thiện, quét nhà sợ làm chết kiến, dùng đèn chụp để bảo vệ những con bướm đêm, đêm qua thực sự là uống nhiều quá nên mới nói lời thô lỗ với ngươi."
A Di Đà Phật, các huynh đệ phỉ khấu dưới địa phủ kia, các ngươi chẳng phải kiến cũng chẳng phải bướm đêm, làm hại mạng sống của các ngươi thật ngại quá.
"Chuyện đêm qua, thôi bỏ qua đi”
Du Thanh Huyền có tâm tính tốt, không muốn tính toán thêm, nhẹ giọng nói
"Thật sao!"
Lý Tử Dạ lộ vẻ vui mừng, tiến lên nằm ly tay nữ tử phía trước, phấn khởi nói: "Đa tạ Du cô nương, đa tạ!"
Sắc mặt Du Thanh Huyền thay đổi, vừa định giằng ra thì cách đó không xa, một giọng nói tức giận vang lên.
"Đồ vô lại! Ngươi buông tay Thanh Huyền tiên tử ra!"
Lời chưa dứt, phía sau có hai người, một thiếu niên khoảng mười lăm mười sáu tuổi, mặt mang vẻ. tức giận lao tới, lông mày rậm, mắt to, dáng vẻ khỏe mạnh, chạy đến trước mặt hai người, dùng một tay đẩy Lý Tử Dạ ra, giận dữ nói: "Ngươi là người nào, dám bắt nạt Thanh Huyền tiên tử, coi chừng ta bảo phụ thân ta diệt trừ ngươi!
"Xin hỏi, phụ thân ngươi là ai?" Lý Tử Dạ bị dọa cho sửng sốt, hỏi.
"Phụ thân ta chính là một trong Thập Võ Vương, Đông Lâm Vương!"
Thiếu niên ngẩng đầu lên nói.
"Đông Lâm Vương?"
Sắc mặt Lý Tử Dạ ngẩn ra, lại một thế tử Võ Vương nữa sao? Từ bao giờ Võ Vương Đại Thương lại rẻ như bèo thế, đi đến đâu cũng có người xưng danh hiệu đó.
Đây không phải là bắt nạt người ta à?
"Sợ chưa, sợ thì mau đi đi, bằng không, ta sẽ cho. ngươi biết ta
Thế tử của Đông Lâm Vương, Ngô Đa Đa hai tay chống nạnh, mặt lộ vẻ ta rất đáng sợ, ngươi mau chạy. đi.
"Thế tử, Lý công tử không hề bắt nạt ta, lúc nãy chỉ là hiểu lầm thôi."
Bên cạnh, Du Thanh Huyền thấy tình thế căng thắng thêm, trong lòng không nỡ nên lên tiếng giải thích.
“Thanh Huyền tiên tử chớ sợ, có ta ở đây, hẳn không dám bắt nạt nữa đâu!"
Ngô Đa Đa quay đầu lại, trên mặt lộ nụ cười tự cho là đẹp nhất, nói.
Hắn ta chắc chắn Thanh Huyền tiên tử sợ tên vô lại kia, nên mới nói thế.
Cuối cùng thì đã đến lúc anh hùng cứu mỹ nhân của hẳn ta rồi!
"Tiểu tử, có can đảm đấy!
Lý Tử Dạ giơ ngón tay cái lên, tán thưởng một câu.
Dám làm anh hùng cứu mỹ nhân trước mặt hắn, xem ra hẳn chưa làm ác nhân thành công rồi,
Nghĩ vậy, Lý Tử Dạ cười nhếch mép, tiến lên. "Ngươi muốn làm gì?"
Ngô Đa Đa giật mình, vô thức lùi lại hai bước và
"Làm gì à?”
Trên mặt Lý Tử Dạ hiện vẻ tà ác, tay với ra túm lấy thiếu niên trước mặt, mắt lộ vẻ hung dữ, nói: "Thế tử Đông Lâm vương dám xen vào chuyện của ta, chán sống rồi, coi chừng ta ném ngươi xuống sông đấy!"
"Ngươi... ngươi thả ta rat"
Ngô Đa Đa thấy dáng vẻ đáng sợ của người trước. mặt, tâm thần run rẩy, cơ thể không ngừng vùng vẫy, sợ hãi nói: 'Bắng không, cha ta sẽ không tha cho ngươi đâu”
"Vậy ngươi cũng phải có mạng để gặp cha ngươi mới được”
Lý Tử Dạ nhìn xung quanh, nhéch mép cười nói: “Bốn bề vắng lặng, đúng là nơi thích hợp”
Nói xong, Lý Tử Dạ kéo người trước mặt đi đến bờ. sông.
"Cứu mạng!”
Thân thể Ngô Đa Đa run bần bật, trong lòng dấy. lên nỗi sợ hãi thật sự, gấp gáp hô lên.
"Kêu nữa đi, ngươi la hỏng cổ họng cũng chẳng ai đến cứu ngươi đâu!"
Lý Tử Dạ hung hăng nói
Bên cạnh, Du Thanh Huyền nhận ra Lý Tử Dạ chỉ đang dọa thế tử Đông Lâm Vương, không khỏi lộ vẻ bất đắc dĩ,
Tính tình của tam công tử Lý gia này, thật là... lộn xộn.
Bờ sông Tương Thủy, Lý Tử Dạ túm thế tử Đông Lâm Vương đi tới, khóe miệng nhếch lên, giọng điệu âm u: "Ngươi tự nhảy xuống hay ta ném ngươi xuống đây?"
"Cứu...cứu mạng, ta, ta không nhảy xuống đâu!" Ngô Đa Đa sợ đến nỗi sắp khóc, run run nói. "Không nhảy à?"
Lý Tử Dạ nở nụ cười độc ác, nói: "Vẫn làm anh hùng cứu mỹ nhân à?”
"Không... không cứu nữa”"
Ngô Đa Đa run rẩy nói.
"Thật sự không cứu nữa?"
Lý Tử Dạ hỏi lại.
"Không cứu nữa”
Ngô Đa Đa nói, giọng nói mang chút nghẹn ngào.
"Không có khí phách, cũng chắng kiên trì”
Lý Tử Dạ lộ vẻ nhàm chán, vung tay lên ném thiếu niên xuống bờ sông,
"Bịch" một tiếng, Ngô Đa Đa ngã sấp mặt xuống đất, nhìn dòng nước sông sâu thẳm phía trước, sợ đến nỗi suýt nữa tè ra quần.
"Du cô nương, chúng ta đi thôi
Lý Tử Dạ quay người bước tới, nhìn nữ tử phía rước, nở nụ cười lộ tám cái răng, nói: "Ta còn muốn tặng cho cô nương một khúc Quảng Lăng Tán, tuyệt đối không thua kém khúc tỳ bà cầm kia đâu”
Du Thanh Huyền nghe vậy, đôi mắt lóe lên vẻ kì lạ, rồi gật đầu, nói: "Vậy xin Lý công tử đến tệ xá đàm đạo."
"Ừm."
Lý Tử Dạ ừ một tiếng, quay đầu nhìn Ngô Đa Đa rên bờ sông, lại nhếch mép cười.
Tiểu tử đầu gấu, còn dám đấu với hắn à!
Ngô Đa Đa cảm nhận được ánh mắt đe dọa từ người kia, sợ đến nỗi giật thót người, vội vàng thu hồi tầm mắt,
Đây là sự phân biệt địa vị cao thấp trong thiên hạ, đã ăn sâu vào lòng người, không thể thay đổi được.
"Đương nhiên."
Lý Tử Dạ gật đầu thật mạnh, nói: 'Du cô nương,
nếu chúng ta ở bên nhau lâu rồi, ngươi sẽ biết, ta vốn là người lời nói đi đôi với hành động, tính tình lương thiện, quét nhà sợ làm chết kiến, dùng đèn chụp để bảo vệ những con bướm đêm, đêm qua thực sự là uống nhiều quá nên mới nói lời thô lỗ với ngươi."
A Di Đà Phật, các huynh đệ phỉ khấu dưới địa phủ kia, các ngươi chẳng phải kiến cũng chẳng phải bướm đêm, làm hại mạng sống của các ngươi thật ngại quá.
"Chuyện đêm qua, thôi bỏ qua đi”
Du Thanh Huyền có tâm tính tốt, không muốn tính toán thêm, nhẹ giọng nói
"Thật sao!"
Lý Tử Dạ lộ vẻ vui mừng, tiến lên nằm ly tay nữ tử phía trước, phấn khởi nói: "Đa tạ Du cô nương, đa tạ!"
Sắc mặt Du Thanh Huyền thay đổi, vừa định giằng ra thì cách đó không xa, một giọng nói tức giận vang lên.
"Đồ vô lại! Ngươi buông tay Thanh Huyền tiên tử ra!"
Lời chưa dứt, phía sau có hai người, một thiếu niên khoảng mười lăm mười sáu tuổi, mặt mang vẻ. tức giận lao tới, lông mày rậm, mắt to, dáng vẻ khỏe mạnh, chạy đến trước mặt hai người, dùng một tay đẩy Lý Tử Dạ ra, giận dữ nói: "Ngươi là người nào, dám bắt nạt Thanh Huyền tiên tử, coi chừng ta bảo phụ thân ta diệt trừ ngươi!
"Xin hỏi, phụ thân ngươi là ai?" Lý Tử Dạ bị dọa cho sửng sốt, hỏi.
"Phụ thân ta chính là một trong Thập Võ Vương, Đông Lâm Vương!"
Thiếu niên ngẩng đầu lên nói.
"Đông Lâm Vương?"
Sắc mặt Lý Tử Dạ ngẩn ra, lại một thế tử Võ Vương nữa sao? Từ bao giờ Võ Vương Đại Thương lại rẻ như bèo thế, đi đến đâu cũng có người xưng danh hiệu đó.
Đây không phải là bắt nạt người ta à?
"Sợ chưa, sợ thì mau đi đi, bằng không, ta sẽ cho. ngươi biết ta
Thế tử của Đông Lâm Vương, Ngô Đa Đa hai tay chống nạnh, mặt lộ vẻ ta rất đáng sợ, ngươi mau chạy. đi.
"Thế tử, Lý công tử không hề bắt nạt ta, lúc nãy chỉ là hiểu lầm thôi."
Bên cạnh, Du Thanh Huyền thấy tình thế căng thắng thêm, trong lòng không nỡ nên lên tiếng giải thích.
“Thanh Huyền tiên tử chớ sợ, có ta ở đây, hẳn không dám bắt nạt nữa đâu!"
Ngô Đa Đa quay đầu lại, trên mặt lộ nụ cười tự cho là đẹp nhất, nói.
Hắn ta chắc chắn Thanh Huyền tiên tử sợ tên vô lại kia, nên mới nói thế.
Cuối cùng thì đã đến lúc anh hùng cứu mỹ nhân của hẳn ta rồi!
"Tiểu tử, có can đảm đấy!
Lý Tử Dạ giơ ngón tay cái lên, tán thưởng một câu.
Dám làm anh hùng cứu mỹ nhân trước mặt hắn, xem ra hẳn chưa làm ác nhân thành công rồi,
Nghĩ vậy, Lý Tử Dạ cười nhếch mép, tiến lên. "Ngươi muốn làm gì?"
Ngô Đa Đa giật mình, vô thức lùi lại hai bước và
"Làm gì à?”
Trên mặt Lý Tử Dạ hiện vẻ tà ác, tay với ra túm lấy thiếu niên trước mặt, mắt lộ vẻ hung dữ, nói: "Thế tử Đông Lâm vương dám xen vào chuyện của ta, chán sống rồi, coi chừng ta ném ngươi xuống sông đấy!"
"Ngươi... ngươi thả ta rat"
Ngô Đa Đa thấy dáng vẻ đáng sợ của người trước. mặt, tâm thần run rẩy, cơ thể không ngừng vùng vẫy, sợ hãi nói: 'Bắng không, cha ta sẽ không tha cho ngươi đâu”
"Vậy ngươi cũng phải có mạng để gặp cha ngươi mới được”
Lý Tử Dạ nhìn xung quanh, nhéch mép cười nói: “Bốn bề vắng lặng, đúng là nơi thích hợp”
Nói xong, Lý Tử Dạ kéo người trước mặt đi đến bờ. sông.
"Cứu mạng!”
Thân thể Ngô Đa Đa run bần bật, trong lòng dấy. lên nỗi sợ hãi thật sự, gấp gáp hô lên.
"Kêu nữa đi, ngươi la hỏng cổ họng cũng chẳng ai đến cứu ngươi đâu!"
Lý Tử Dạ hung hăng nói
Bên cạnh, Du Thanh Huyền nhận ra Lý Tử Dạ chỉ đang dọa thế tử Đông Lâm Vương, không khỏi lộ vẻ bất đắc dĩ,
Tính tình của tam công tử Lý gia này, thật là... lộn xộn.
Bờ sông Tương Thủy, Lý Tử Dạ túm thế tử Đông Lâm Vương đi tới, khóe miệng nhếch lên, giọng điệu âm u: "Ngươi tự nhảy xuống hay ta ném ngươi xuống đây?"
"Cứu...cứu mạng, ta, ta không nhảy xuống đâu!" Ngô Đa Đa sợ đến nỗi sắp khóc, run run nói. "Không nhảy à?"
Lý Tử Dạ nở nụ cười độc ác, nói: "Vẫn làm anh hùng cứu mỹ nhân à?”
"Không... không cứu nữa”"
Ngô Đa Đa run rẩy nói.
"Thật sự không cứu nữa?"
Lý Tử Dạ hỏi lại.
"Không cứu nữa”
Ngô Đa Đa nói, giọng nói mang chút nghẹn ngào.
"Không có khí phách, cũng chắng kiên trì”
Lý Tử Dạ lộ vẻ nhàm chán, vung tay lên ném thiếu niên xuống bờ sông,
"Bịch" một tiếng, Ngô Đa Đa ngã sấp mặt xuống đất, nhìn dòng nước sông sâu thẳm phía trước, sợ đến nỗi suýt nữa tè ra quần.
"Du cô nương, chúng ta đi thôi
Lý Tử Dạ quay người bước tới, nhìn nữ tử phía rước, nở nụ cười lộ tám cái răng, nói: "Ta còn muốn tặng cho cô nương một khúc Quảng Lăng Tán, tuyệt đối không thua kém khúc tỳ bà cầm kia đâu”
Du Thanh Huyền nghe vậy, đôi mắt lóe lên vẻ kì lạ, rồi gật đầu, nói: "Vậy xin Lý công tử đến tệ xá đàm đạo."
"Ừm."
Lý Tử Dạ ừ một tiếng, quay đầu nhìn Ngô Đa Đa rên bờ sông, lại nhếch mép cười.
Tiểu tử đầu gấu, còn dám đấu với hắn à!
Ngô Đa Đa cảm nhận được ánh mắt đe dọa từ người kia, sợ đến nỗi giật thót người, vội vàng thu hồi tầm mắt,
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.