Chương 97: Phụ nữ thông minh quá nguy hiểm
Cố Nam Tây
13/03/2019
Cúi người, hôn trán, đôi má của cô một cái, sau đó là khóe môi: "Cuối cùng anh cũng không biết làm sao với em nữa?"
Xong một câu, nụ hôn kia sâu hơn. Giang Hạ Sơ, là thứ mà Tả Thành cai không hết nghiện, một khi dính vào, thì muốn ngừng cũng không được.
Không có trả lời, cô chỉ chậm rãi nhắm mắt lại, Guan_yutrong lòng, tách ra một đường, mềm mại, như muốn hòa tan tất cả.
**
Thế giới lớn như vậy, có lúc, vòng người lại rất nhỏ, lui lui tới tới, giao tập quá nhiều, trong bệnh viện người đến kẻ đi vội vã này, xoay người gặp nhau, quay người bỏ qua, như một tấm lưới, từ ngọn nguồn đến một cái kết, sau đó không một ai chạy thoát.
Trong phòng bệnh cao cấp, người phụ nữ nằm nghiêng, cái chân bó thạch cao bị treo lên thật cao, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tờ giấy, đẹp khiến cho người ta sinh lòng thương yêu, ngủ như không ngủ, con ngươi hơi thất vọng suy sụp.
Đột nhiên, con ngươi của người phụ nữ sáng rực lên, bởi vì gương mặt anh tuấn ở cửa kia: "Sao anh lại tới đây?"
Đúng, là kinh ngạc, cô ta rất kinh ngạc, kinh ngạc người đàn ông này sẽ đến, sau khi hiểu biết về sự vô tình độc ác của anh ta.
Diệp Tịch thuận tay ném hoa trong tay một cái, trả lời trong đau khổ ngứa ngáy không liên quan: "Diễn trò." Sau đó, sau đó chậm rãi gỡ tuần tự chiếc mũ và chiếc kính râm xuống, nhìn vào điện thoại di động, ngắm nghía mãi, giọng điệu nhàn tản lười biếng, "Bao nhiêu truyền thông nhìn đấy chứ, tôi không muốn bị viết thành thằng đàn ông phụ tình."
Truyền thông điên khùng truyền bá mười năm gần nhau chân tình không phụ, dùng lời nói của gã đương sự này – Diệp Tịch, thế là quy kết thành hai chữ: Diễn trò.
Quả nhiên, diễn viên vô tình mà!
Con người vừa sáng trưng đã ảm đạm đi, Lâm Khuynh Nghiên cười lạnh: "Anh vào giới diễn viên nghệ sĩ hơn mười năm, râu ria huyên náo trước giờ đếm không xuể, mà lần nào chẳng kết thúc bằng phụ lòng, bây giờ mới suy nghĩ đến danh tiếng không cảm thấy muộn sao?" Cô ta không chút hoang mang, một lời trúng phóc, "Anh chỉ không muốn Giang Hạ Sơ bị viết thành hồ ly tinh chứ gì."
Gương mặt tuấn tú khiến người thần căm phẫn kia trầm xuống, Diệp Tịch không trả lời.
Hai người cũng đã bụng bảo dạ, cho nên cũng đỡ phải đánh đố nhau.
"Lúc nên thông minh thì không thông minh." Diệp Tịch tức giận thì thầm một câu, ngồi vào bên mép giường, cười hỏi, "Có lẽ ký giả ở phụ cận nơi này, cô cứ phối hợp thôi."
Phối hợp? Trời mới biết cô ta muốn châm dầu vào lửa cho phá hủy người đàn bà kia đến cỡ nào, chỉ là đối với Diệp Tịch, cô ta không có cách nào nói không...... Cho tới bây giờ.
Cô ta cười khổ, khẽ động vào miệng vết thương, sắc mặt tái nhợt, trào phúng sâu xa: "Hắc Kỵ Sĩ của Giang Hạ Sơ cũng thật nhiều nhỉ, một Tả Thành còn chưa đủ."
Anh không phủ nhận, mà nói: "Nếu biết rồi, thì không nên đi trêu chọc cô ấy nữa, cũng chỉ là tự chuốc khổ ăn đắng." Giọng nói không kềm chế được, đâu đó hơi mềm mại.
Ít nhiều, anh hơi đau lòng về cô đi, cho dù không thương đi nữa.
Lâm Khuynh Nghiên cứ nhìn chằm chằm vào mặt anh, không biết tại sao hốc mắt đã đỏ hoe, ê ẩm chua chát đến độ thật khó chịu, giọng mũi vang lên – không đè nén được: "Nếu không thì sao? Như vậy ít nhất anh vẫn theo diễn trò với tôi, không phải sao?"
Người phụ nữ ngốc này! Chỉ là một gã đàn ông, mà lại vứt bỏ tất cả tư thái.
Hèn mọn, là thứ khó có thể chấp nhận nhất trong tình yêu, nhưng cũng là thứ không thể trách nhất.
Đầy sao quanh trăng tỏ thì thế nào, còn không phải là dùng tấm thân đầy vết thương chồng chất để đổi lấy một ánh mắt thậm chí không thể gọi là thương tiếc của anh ta ư.
Người phụ nữ, là vương giả trong biết bao loài động vật cảm tính. Thế nên, Diệp Tịch bất đắc dĩ: "Có đôi lời nói đúng, phụ nữ điên lên thì không còn có nguyên tắc." Trong mắt không có hài hước, anh ta nghiêm trang, nói, "Cô như vậy sẽ phá hủy bản thân cô."
Thật ra thì, anh ta càng muốn nói: đã phá hủy rồi.
Phụ nữ bao giờ cũng thích lưới rách cá chết, Diệp Tịch tự động loại trừ Giang Hạ Sơ ra khỏi tất cả những người phụ nữ.
Lâm Khuynh Nghiên chỉ cười, đôi môi tái nhợt gợi lên một tia yêu dị cực hạn: "Còn có một câu mà không biết sao? Một người đàn bà ghen tỵ sẽ phá hủy hai người đàn bà."
Quả nhiên! Cô ta tính làm lưới rách cá chết.
Phụ nữ ấy, đúng là loài động vật không cho người ta bớt lo. Diệp Tịch cũng không giận, liếc mắt nhìn chân Lâm Khuynh Nghiên, âm dương Q.nd.V.bn,l.q"đ quái khí nói: "Cái chân của cô, ít nhất mấy tháng còn chưa xuống giường được nhỉ, giáo huấn như vậy còn chưa đủ sao?"
Cứ phải tự đào hố chôn mình à? Những lời này, Diệp Tịch nhịn, bởi vì biết rõ không thể kích thích phụ nữ.
Cái này coi như là sợ ném chuột vỡ bình đi, vừa lo lắng người phụ nữ kia, vừa kiêng kỵ người phụ nữ này, đột nhiên cảm thấy yêu một người phụ nữ, và không thương một người phụ nữ là cùng một loại tội lỗi, mà chính anh ta đồng thời đã ăn phải hai chủng loại tội lỗi này.
Thật là báo ứng, trong mười năm trước, làm gã phụ tình nhiều lần như thế.
Thở dài một hơi, anh ta khuyên: "Chuyện như vậy, không nên nói thêm lần nào nữa."
"Đừng khẩn trương như vậy, Tả Thành sẽ không để cho tôi có cơ hội lần thứ hai."
Cô ta cười yếu ớt, giọng nói không nhanh không chậm, điệu bộ của người phụ nữ này thật đúng là y như chẳng có chuyện gì liên quan đến bản thân vậy.
Chỉ là, cô ta cười đến hoang đường, dường như chẳng giống Lâm Khuynh Nghiên cả người tỏa ra ánh hào quang nữa rồi.
Anh ta có chút không đành lòng: "Khuynh Nghiên, xin lỗi nhiều lắm." Giọng nói trầm thấp thật đè nén, "Là tôi phá hủy cô."
Con mắt cô ta đỏ đọc, môi mím chặt trắng bệch, giọng nói hơi tắc nhẹn rồi, cô ta nói: "Cho nên, đừng phá hủy bản thân anh lần nữa, Giang Hạ Sơ, không động vào được đâu." Giọng nói lại có chút năn nỉ, càng phát ra tắc nhẹn cứng ngắc, "Càng không thể yêu thêm nữa."
Đôi mắt vốn nhu hòa của Diệp Tịch bỗng lạnh lẽo.
Giang Hạ Sơ, là một bộ phận mà Lâm Khuynh Nghiên cô không thể chạm đến, Diệp Tịch đặt nó ở trên đầu quả tim.
Môi mấp máy, tất cả những lời khuyên can cô chuẩn bị đã nghẹn lại nơi cổ họng.
Lúc lâu sau, Diệp Tịch mới mở miệng, giọng nói lạnh tanh không chút ôn tồn, anh ta nói: "Đợi tình trạng vết thương của cô đỡ rồi, cô quay về Singapore đi, nơi này, Tả Thành sẽ không để lại đường lui cho cô."
Bộ mặt cô ta xám như tro tàn, có lẽ đã biết rõ, Diệp Tịch xong rồi, cuối cùng đã không thể tự kềm chế nữa rồi, mà bản thân cô ta cũng xong rồi.
Đã như thế rồi, thì còn sợ gì nữa chứ, cô ta quật cường, tiếp lời anh ta rồi hỏi ngược lại: "Tính tình của tôi, không phải anh đã biết rồi sao?"
Cô ta nhìn anh ta, hình như có cả ngàn câu vạn từ, chỉ là, cô ta không lên tiếng nữa.
Người phụ nữ này quật cường cỡ nào. Điên cuồng cỡ nào, Diệp Tịch biết rõ, khóe miệng chất chứa đựng cái chất chẳng liên quan đến bản thân mình: "Cô chuẩn bị tâm lý cho tốt, đến lúc đó cô sống hay chết, tôi cũng sẽ chẳng thèm liếc lấy một cái."
Chẳng đùa gì, lòng thương hại của đàn ông chỉ vô cùng vô tận đối với người phụ nữ mình yêu mà thôi.
Nếu thật sự có một ngày kia, hẳn là anh ta thực sự không liếc một cái, cũng chẳng lia một tia, sau đó thờ ơ bảo: Đáng đời!
Diệp Tịch chính là kiểu đàn ông như vậy, anh ta chỉ mang lòng dạ độc ác đôi xử với phụ nữ.
Lâm Khuynh Nghiên không khỏi cười thành tiếng, lơ đễnh nói: "Thật là vô tình!"
Miệng thì lẩm bẩm người đàn ông này vô tình, nhưng tim thì lại yêu chết cái tính vô tình của anh.
Chao ôi! Cuối cùng là tự làm tự chịu, hay là số mệnh khó thoát?
Bỗng, tiếng gõ cửa vọng lại.
Diệp Tịch liếc mắt nhìn, trong đầu chỉ thoáng qua tám chữ: Lang bái vi gian, bất tốc chi khách*.
* Lang bái vi gian, bất tốc chi khách [狼狈为奸, 不速之客]: Một giống thú như chó sói. Ngày xưa nói con lang con bái phải đưa nhau đi mới được, lìa nhau thì ngã, vì thế cùng nương tựa nhau gọi là lang bái 狼狽. Như lang bái vi gian 狼狽為奸 cùng dựa nhau làm bậy. 不速之客là khách không mời mà đến.
Phụ nữ, sở trường số một là tụm ba tụm năm lại làm mấy thứ chuyện người ta nhìn không nổi.
Ánh mắt Diệp Tịch khẽ nghiêm túc, liếc nhìn về phía Lâm Khuynh Nghiên, cô ta tỉnh bơ tránh né đi, nhìn về phía người ở cửa đang đến gần: "Phát thanh viên Quan tới rồi."
Người đàn bà này mà tới thì lắm thị phi! Cho đến lúc này, sắc mặt Diệp Tịch cũng không tốt lên.
"Chào cô." Quan Hân khẽ vuốt cằm, khí độ phong phạm cái nào cũng cực tốt.
Giao thiệp với phụ nữ nhiều năm, Diệp Tịch chỉ ngộ ra được một chút: Lòng của phụ nữ như kim dưới đáy biển, nhất là phụ nữ có dung mạo xinh đẹp. Hai người ngay trước mắt này chính là ví dụ điển hình.
Giọng điệu của Diệp đại thiếu gia rất không có chút thiện ý nào: "Sao tôi không biết hai người quen thân đến thế vậy?" Nghe thế nào cũng thấy dường như câu nói mang hàm ý khác.
Quan Hân hơi sững sờ,
Xong một câu, nụ hôn kia sâu hơn. Giang Hạ Sơ, là thứ mà Tả Thành cai không hết nghiện, một khi dính vào, thì muốn ngừng cũng không được.
Không có trả lời, cô chỉ chậm rãi nhắm mắt lại, Guan_yutrong lòng, tách ra một đường, mềm mại, như muốn hòa tan tất cả.
**
Thế giới lớn như vậy, có lúc, vòng người lại rất nhỏ, lui lui tới tới, giao tập quá nhiều, trong bệnh viện người đến kẻ đi vội vã này, xoay người gặp nhau, quay người bỏ qua, như một tấm lưới, từ ngọn nguồn đến một cái kết, sau đó không một ai chạy thoát.
Trong phòng bệnh cao cấp, người phụ nữ nằm nghiêng, cái chân bó thạch cao bị treo lên thật cao, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tờ giấy, đẹp khiến cho người ta sinh lòng thương yêu, ngủ như không ngủ, con ngươi hơi thất vọng suy sụp.
Đột nhiên, con ngươi của người phụ nữ sáng rực lên, bởi vì gương mặt anh tuấn ở cửa kia: "Sao anh lại tới đây?"
Đúng, là kinh ngạc, cô ta rất kinh ngạc, kinh ngạc người đàn ông này sẽ đến, sau khi hiểu biết về sự vô tình độc ác của anh ta.
Diệp Tịch thuận tay ném hoa trong tay một cái, trả lời trong đau khổ ngứa ngáy không liên quan: "Diễn trò." Sau đó, sau đó chậm rãi gỡ tuần tự chiếc mũ và chiếc kính râm xuống, nhìn vào điện thoại di động, ngắm nghía mãi, giọng điệu nhàn tản lười biếng, "Bao nhiêu truyền thông nhìn đấy chứ, tôi không muốn bị viết thành thằng đàn ông phụ tình."
Truyền thông điên khùng truyền bá mười năm gần nhau chân tình không phụ, dùng lời nói của gã đương sự này – Diệp Tịch, thế là quy kết thành hai chữ: Diễn trò.
Quả nhiên, diễn viên vô tình mà!
Con người vừa sáng trưng đã ảm đạm đi, Lâm Khuynh Nghiên cười lạnh: "Anh vào giới diễn viên nghệ sĩ hơn mười năm, râu ria huyên náo trước giờ đếm không xuể, mà lần nào chẳng kết thúc bằng phụ lòng, bây giờ mới suy nghĩ đến danh tiếng không cảm thấy muộn sao?" Cô ta không chút hoang mang, một lời trúng phóc, "Anh chỉ không muốn Giang Hạ Sơ bị viết thành hồ ly tinh chứ gì."
Gương mặt tuấn tú khiến người thần căm phẫn kia trầm xuống, Diệp Tịch không trả lời.
Hai người cũng đã bụng bảo dạ, cho nên cũng đỡ phải đánh đố nhau.
"Lúc nên thông minh thì không thông minh." Diệp Tịch tức giận thì thầm một câu, ngồi vào bên mép giường, cười hỏi, "Có lẽ ký giả ở phụ cận nơi này, cô cứ phối hợp thôi."
Phối hợp? Trời mới biết cô ta muốn châm dầu vào lửa cho phá hủy người đàn bà kia đến cỡ nào, chỉ là đối với Diệp Tịch, cô ta không có cách nào nói không...... Cho tới bây giờ.
Cô ta cười khổ, khẽ động vào miệng vết thương, sắc mặt tái nhợt, trào phúng sâu xa: "Hắc Kỵ Sĩ của Giang Hạ Sơ cũng thật nhiều nhỉ, một Tả Thành còn chưa đủ."
Anh không phủ nhận, mà nói: "Nếu biết rồi, thì không nên đi trêu chọc cô ấy nữa, cũng chỉ là tự chuốc khổ ăn đắng." Giọng nói không kềm chế được, đâu đó hơi mềm mại.
Ít nhiều, anh hơi đau lòng về cô đi, cho dù không thương đi nữa.
Lâm Khuynh Nghiên cứ nhìn chằm chằm vào mặt anh, không biết tại sao hốc mắt đã đỏ hoe, ê ẩm chua chát đến độ thật khó chịu, giọng mũi vang lên – không đè nén được: "Nếu không thì sao? Như vậy ít nhất anh vẫn theo diễn trò với tôi, không phải sao?"
Người phụ nữ ngốc này! Chỉ là một gã đàn ông, mà lại vứt bỏ tất cả tư thái.
Hèn mọn, là thứ khó có thể chấp nhận nhất trong tình yêu, nhưng cũng là thứ không thể trách nhất.
Đầy sao quanh trăng tỏ thì thế nào, còn không phải là dùng tấm thân đầy vết thương chồng chất để đổi lấy một ánh mắt thậm chí không thể gọi là thương tiếc của anh ta ư.
Người phụ nữ, là vương giả trong biết bao loài động vật cảm tính. Thế nên, Diệp Tịch bất đắc dĩ: "Có đôi lời nói đúng, phụ nữ điên lên thì không còn có nguyên tắc." Trong mắt không có hài hước, anh ta nghiêm trang, nói, "Cô như vậy sẽ phá hủy bản thân cô."
Thật ra thì, anh ta càng muốn nói: đã phá hủy rồi.
Phụ nữ bao giờ cũng thích lưới rách cá chết, Diệp Tịch tự động loại trừ Giang Hạ Sơ ra khỏi tất cả những người phụ nữ.
Lâm Khuynh Nghiên chỉ cười, đôi môi tái nhợt gợi lên một tia yêu dị cực hạn: "Còn có một câu mà không biết sao? Một người đàn bà ghen tỵ sẽ phá hủy hai người đàn bà."
Quả nhiên! Cô ta tính làm lưới rách cá chết.
Phụ nữ ấy, đúng là loài động vật không cho người ta bớt lo. Diệp Tịch cũng không giận, liếc mắt nhìn chân Lâm Khuynh Nghiên, âm dương Q.nd.V.bn,l.q"đ quái khí nói: "Cái chân của cô, ít nhất mấy tháng còn chưa xuống giường được nhỉ, giáo huấn như vậy còn chưa đủ sao?"
Cứ phải tự đào hố chôn mình à? Những lời này, Diệp Tịch nhịn, bởi vì biết rõ không thể kích thích phụ nữ.
Cái này coi như là sợ ném chuột vỡ bình đi, vừa lo lắng người phụ nữ kia, vừa kiêng kỵ người phụ nữ này, đột nhiên cảm thấy yêu một người phụ nữ, và không thương một người phụ nữ là cùng một loại tội lỗi, mà chính anh ta đồng thời đã ăn phải hai chủng loại tội lỗi này.
Thật là báo ứng, trong mười năm trước, làm gã phụ tình nhiều lần như thế.
Thở dài một hơi, anh ta khuyên: "Chuyện như vậy, không nên nói thêm lần nào nữa."
"Đừng khẩn trương như vậy, Tả Thành sẽ không để cho tôi có cơ hội lần thứ hai."
Cô ta cười yếu ớt, giọng nói không nhanh không chậm, điệu bộ của người phụ nữ này thật đúng là y như chẳng có chuyện gì liên quan đến bản thân vậy.
Chỉ là, cô ta cười đến hoang đường, dường như chẳng giống Lâm Khuynh Nghiên cả người tỏa ra ánh hào quang nữa rồi.
Anh ta có chút không đành lòng: "Khuynh Nghiên, xin lỗi nhiều lắm." Giọng nói trầm thấp thật đè nén, "Là tôi phá hủy cô."
Con mắt cô ta đỏ đọc, môi mím chặt trắng bệch, giọng nói hơi tắc nhẹn rồi, cô ta nói: "Cho nên, đừng phá hủy bản thân anh lần nữa, Giang Hạ Sơ, không động vào được đâu." Giọng nói lại có chút năn nỉ, càng phát ra tắc nhẹn cứng ngắc, "Càng không thể yêu thêm nữa."
Đôi mắt vốn nhu hòa của Diệp Tịch bỗng lạnh lẽo.
Giang Hạ Sơ, là một bộ phận mà Lâm Khuynh Nghiên cô không thể chạm đến, Diệp Tịch đặt nó ở trên đầu quả tim.
Môi mấp máy, tất cả những lời khuyên can cô chuẩn bị đã nghẹn lại nơi cổ họng.
Lúc lâu sau, Diệp Tịch mới mở miệng, giọng nói lạnh tanh không chút ôn tồn, anh ta nói: "Đợi tình trạng vết thương của cô đỡ rồi, cô quay về Singapore đi, nơi này, Tả Thành sẽ không để lại đường lui cho cô."
Bộ mặt cô ta xám như tro tàn, có lẽ đã biết rõ, Diệp Tịch xong rồi, cuối cùng đã không thể tự kềm chế nữa rồi, mà bản thân cô ta cũng xong rồi.
Đã như thế rồi, thì còn sợ gì nữa chứ, cô ta quật cường, tiếp lời anh ta rồi hỏi ngược lại: "Tính tình của tôi, không phải anh đã biết rồi sao?"
Cô ta nhìn anh ta, hình như có cả ngàn câu vạn từ, chỉ là, cô ta không lên tiếng nữa.
Người phụ nữ này quật cường cỡ nào. Điên cuồng cỡ nào, Diệp Tịch biết rõ, khóe miệng chất chứa đựng cái chất chẳng liên quan đến bản thân mình: "Cô chuẩn bị tâm lý cho tốt, đến lúc đó cô sống hay chết, tôi cũng sẽ chẳng thèm liếc lấy một cái."
Chẳng đùa gì, lòng thương hại của đàn ông chỉ vô cùng vô tận đối với người phụ nữ mình yêu mà thôi.
Nếu thật sự có một ngày kia, hẳn là anh ta thực sự không liếc một cái, cũng chẳng lia một tia, sau đó thờ ơ bảo: Đáng đời!
Diệp Tịch chính là kiểu đàn ông như vậy, anh ta chỉ mang lòng dạ độc ác đôi xử với phụ nữ.
Lâm Khuynh Nghiên không khỏi cười thành tiếng, lơ đễnh nói: "Thật là vô tình!"
Miệng thì lẩm bẩm người đàn ông này vô tình, nhưng tim thì lại yêu chết cái tính vô tình của anh.
Chao ôi! Cuối cùng là tự làm tự chịu, hay là số mệnh khó thoát?
Bỗng, tiếng gõ cửa vọng lại.
Diệp Tịch liếc mắt nhìn, trong đầu chỉ thoáng qua tám chữ: Lang bái vi gian, bất tốc chi khách*.
* Lang bái vi gian, bất tốc chi khách [狼狈为奸, 不速之客]: Một giống thú như chó sói. Ngày xưa nói con lang con bái phải đưa nhau đi mới được, lìa nhau thì ngã, vì thế cùng nương tựa nhau gọi là lang bái 狼狽. Như lang bái vi gian 狼狽為奸 cùng dựa nhau làm bậy. 不速之客là khách không mời mà đến.
Phụ nữ, sở trường số một là tụm ba tụm năm lại làm mấy thứ chuyện người ta nhìn không nổi.
Ánh mắt Diệp Tịch khẽ nghiêm túc, liếc nhìn về phía Lâm Khuynh Nghiên, cô ta tỉnh bơ tránh né đi, nhìn về phía người ở cửa đang đến gần: "Phát thanh viên Quan tới rồi."
Người đàn bà này mà tới thì lắm thị phi! Cho đến lúc này, sắc mặt Diệp Tịch cũng không tốt lên.
"Chào cô." Quan Hân khẽ vuốt cằm, khí độ phong phạm cái nào cũng cực tốt.
Giao thiệp với phụ nữ nhiều năm, Diệp Tịch chỉ ngộ ra được một chút: Lòng của phụ nữ như kim dưới đáy biển, nhất là phụ nữ có dung mạo xinh đẹp. Hai người ngay trước mắt này chính là ví dụ điển hình.
Giọng điệu của Diệp đại thiếu gia rất không có chút thiện ý nào: "Sao tôi không biết hai người quen thân đến thế vậy?" Nghe thế nào cũng thấy dường như câu nói mang hàm ý khác.
Quan Hân hơi sững sờ,
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.