Chương 384: Ghét bỏ cha
Giáp Ất
26/12/2020
Pen: Do mình thấy gọi phụ thân thì xa cách quá, nên mình sửa lại là cha nhé, có vài chương trước cũng vậy.
“…” Lục Vân Khai thương tâm, lại bị khuê nữ ghét bỏ, có điều cũng không nói gì thêm, nâng tay áo lên ngửi ngửi, quả nhiên ngửi thấy được một cỗ mùi vị khó nghe.
Tống Tân Đồng phì một tiếng bật cười rộ lên: “Ở nhà mỗi ngày đều nhớ cha đây, hiện tại lại ghét bỏ cha? Cha thương tâm, không bế con nha.”
“A.” Noãn Noãn ở thế khó xử, vẫn là vươn tay về phía Lục Vân Khai: “Cha không thương tâm, Noãn Noãn sai rồi.”
Tống Tân Đồng đỡ Lục Vân Khai lên trên xe ngựa: “Về nhà tắm rửa trước, Chu tẩu tử đã chuẩn bị nước nóng xong rồi, chàng tắm rửa xong là có thể dùng cơm.”
“Tốt, nếu không Noãn Noãn đều ghét bỏ ta.” Lục Vân Khai vừa về đến nhà liền tắm rửa, tắm xong rồi cạo râu sạch sẽ, cả người lại khôi phục thành bộ dáng đẹp đẽ ôn nhuận như ngọc, Noãn Noãn vừa nhìn thấy cha khôi phục nguyên dạng, lại ôm không nỡ buông ra.
“Đến, ngồi xuống dùng cơm đi.” Tống Tân Đồng dọn xong bát đũa, múc canh gà cho hắn: “Mau uống một chút, chàng xem chàng đều gầy.”
“Mấy ngày nay ở bên trong có phải không ăn uống tốt hay không?” Tống Tân Đồng nói: “Mấy ngày nay nhưng nhìn thấy không ít người bị đưa đến y quán, thật dọa hỏng ta.”
“Ta không sao, có thức ăn nàng chuẩn bị cho ta, ta dễ chịu hơn những người khác không ít.” Lục Vân Khai uống canh xong: “Vẫn là ở trong nhà tốt.”
“Vậy khẳng định đúng thế.” Tống Tân Đồng lại thêm cơm cho Lục Vân Khai: “Ăn cơm xong ngủ tiếp một chút, ta không để Noãn Noãn đi ầm ĩ chàng.”
Lục Vân Khai cường chống mí mắt, “Ta không sao.”
“Còn nói không sao? Dưới mí mắt tất cả đều là xanh.” Tống Tân Đồng đem Noãn Noãn bế vào trong ngực, đút đồ ăn cho bé: “Ăn xong rồi nhanh đi ngủ một chút.”
Chờ lúc Lục Vân Khai tỉnh ngủ dậy đã là sáng sớm hôm sau.
Hắn rời giường sau không thấy bóng Tống Tân Đồng và Noãn Noãn đâu, liền đi ra ngoài tìm kiếm, mới vừa đi tới tiền viện liền nghe thấy tiếng cười ha ha ha lanh lảnh dễ nghe của Noãn Noãn.
“Cha.” Noãn Noãn sải chân ngắn nhỏ nhào tới Lục Vân Khai.
“Cẩn thận.” Tống Tân Đồng bất đắc dĩ nhìn Noãn Noãn, sau đó thu lại kim chỉ đang cầm trong tay, cười mỉm nhìn Lục Vân Khai: “Tỉnh ngủ? Ta còn tưởng rằng chàng phải ngủ ba ngày ba đêm đâu.”
“Ngủ đủ rồi.” Lục Vân Khai ngồi sát Tống Tân Đồng dưới tàng cây hải đường: “Sao không gọi ta dậy chứ.”
“Gọi không tỉnh a, ta sợ đến thiếu chút nữa mời đại phu.” Tống Tân Đồng cười nói: “Vừa mới chạy tới cửa liền gặp được Giang công tử, hắn nói là bình thường, ngủ được hai ba ngày thì tốt rồi.”
Lục Vân Khai nhéo nhéo mi tâm: “Hắn đã tới?”
“Tới, hình như là tìm chàng có việc, chỉ là không biết muốn nói gì.” Tống Tân Đồng rót chén trà đưa cho hắn: “Đói bụng không? Chu tẩu tử đang làm bữa trưa, còn cần một lúc sau, nếu không ta tìm một chút thức ăn cho chàng lót dạ trước?”
“Không cần.” Lục Vân Khai đặt Noãn Noãn ở trên đùi của mình.
“Chàng cảm thấy thi được thế nào?” Tống Tân Đồng hỏi.
“Không có vấn đề gì.” Lục Vân Khai có tự tin này, hắn cầm lấy cái tay thịt nhỏ của con gái: “Tháng chín mới yết bảng, chúng ta có thể trở về trong thôn chờ mấy ngày.”
“Vậy ta dọn dẹp một chút, lúc nào trở lại?” Tống Tân Đồng hỏi.
“Ngày mai là có thể trở lại.” Đã rất lâu Lục Vân Khai chưa về trong nhà xem nương, muốn mau chóng mang theo đứa nhỏ trở lại.
“Vậy được, ta đi dọn dẹp một chút.”
Lúc đến xế chiều, Giang Minh Chiêu tới.
“Ngươi đã tỉnh ngủ, đệ muội đều thiếu chút nữa đi mời đại phu.”
“Đa tạ.” Lục Vân Khai rót chén trà cho hắn: “Hôm qua ngươi tới là có việc gì?”
“Có.” Giang Minh Chiêu nói: “Ngươi tính vào kinh lúc nào?”
Lục Vân Khai thản nhiên nói: “Còn chưa có yết bảng, gấp cái gì?”
“Chẳng lẽ ngươi còn không có lòng tin?” Giang Minh Chiêu nhíu mày: “Ta thế nhưng còn chờ ngươi trúng liền tam nguyên.”
Lục Vân Khai xì một tiếng: “Ta trúng lại không liên quan đến ngươi.”
Giang Minh Chiêu: “Tại sao không có, ngươi là bằng hữu của Giang tam ta, ta cao hứng cho ngươi.”
“Tự ngươi thi, tự mình cao hứng mới là đạo lý cứng.”
“Ta không thể đi thi, ngươi cũng không phải không biết.” Giang Minh Chiêu thở dài: “Lại nói ta cũng không có cái bản lĩnh kia, thi không đậu.”
Lục Vân Khai nghĩ đến việc kia của nhà Giang Minh Chiêu, liền không nói gì khuyên nữa: “Nếu ta thi đỗ liền mời ngươi ăn cơm.”
“Tốt lắm.” Giang Minh Chiêu tức thì cười đáp ứng, lại uống chén trà, lúc này mới lại nói: “Đúng rồi, có một chuyện ngươi phải biết.”
“Chuyện gì?” Lục Vân Khai nâng mắt nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.
Giang Minh Chiêu nói: “Gần đây có người đang hỏi thăm thân phận của đệ muội.”
Lục Vân Khai lập tức nhíu mày, mắt hơi thoáng qua lệ* khí: “Ai?”
*: Lệ này là ý hung dữ, bạo ngược, mạnh mẽ.
“Một thương hộ Kinh Châu.” Giang Minh Chiêu nói: “Là làm sinh ý dâu tằm, hẳn không phải đánh chủ ý tửu lầu của đệ muội.”
Lục Vân Khai nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Là một nam nhân trung niên?”
Giang Minh Chiêu kinh ngạc hỏi: “Làm sao ngươi biết?”
Lục Vân Khai khẽ nhíu mày: “Ngươi giúp hỏi thăm thân phận bối cảnh của người này một chút.”
“Hỏi thăm để làm cái gì?” Giang Minh Chiêu nhấp một miếng trà: “Chẳng lẽ là lo lắng nam nhân kia đánh chủ ý với đệ muội?”
Dừng một chút, lại đáng đánh đòn nói: “Ngươi yên tâm, đi, đệ muội đối với ngươi một tấm chân tình, cũng không sẽ không liếc mắt nhìn người khác một cái.”
Lục Vân Khai liếc xéo hắn một cái, hơi lộ ra bất mãn.
“Được rồi được rồi, xem như ta chưa nói.” Giang Minh Chiêu nhún vai: “Vậy ta bàn giao xuống, có tin tức nói với ngươi.”
“Đúng rồi, hôm sau các học sinh Lĩnh Nam sẽ có một buổi tụ họp, ngươi có muốn đi không?”
“Không đi, ngày mai ta phải về Đào Hoa thôn.” Lục Vân Khai không có hứng thú gì với buổi tụ họp thương xuân bi thu của những học sinh kia.
Giang Minh Chiêu sửng sốt: “Ngươi không đợi yết bảng?”
Lục Vân Khai nói: “Yết bảng phải đợi đến cuối tháng chín, ta về thôn một chuyến trước, nếu như trúng cử, ta liền thu thập hành lý vào kinh.”
“Vậy cũng tốt.”
Ngày hôm sau, Lục Vân Khai liền dẫn Tống Tân Đồng và Noãn Noãn cùng nhau về Đào Hoa thôn.
Cặp song sinh bởi vì phải ở thư viện đọc sách, cho nên Đại Nha lưu lại chiếu cố hai cậu.
Vừa về tới trong thôn đã liền bị các thôn dân hoan nghênh: “Tân Đồng, Lục tú tài, các ngươi về a? Về nhìn nương các ngươi?”
“Tân Đồng, nhà chúng ta dựng nhà mới, ngày mai mời khách, ngày mai các ngươi đến a.”
“Được.” Tống Tân Đồng đáp ứng, sau đó lớn tiếng nói: “Chúng ta về nhà trước, chậm chút lại nói a.”
“Tốt tốt tốt, vậy trên đường các ngươi chậm chút a, vừa mới xuống mưa, đường có hơi trơn.”
Trong thôn đều lát đá xanh bản, trừ ngày đông sương xuống đóng băng ra thì trời mưa là sẽ không trượt.
Xe ngựa vừa tới trong nhà, Lục mẫu đã đi ra, thấy con trai con dâu còn có cháu gái đều về, mắt cười đến đều híp thành khe hở, khoa tay múa chân nói: “Về? Đã thi xong?”
Lục Vân Khai đỡ nương: “Đã thi xong, về bồi người chờ mấy ngày.”
“Thi được thế nào?”
“Cũng được.”
“Vậy thì tốt.” Hai tay Lục mẫu tạo thành chữ thập, đáy lòng nói thầm A di đà phật, ông trời phù hộ.
“Nãi nãi.” Noãn Noãn sải chân ngắn nhỏ chạy tới lôi kéo quần áo của Lục mẫu, miệng đặc biệt ngọt hô: “Nãi nãi, Noãn Noãn nhớ người.”
Lục mẫu ôm lấy Noãn Noãn, đáy lòng kích động đến không được, nãi nãi cũng nhớ Noãn Noãn, cháu gái ngoan của nãi nãi.
“…” Lục Vân Khai thương tâm, lại bị khuê nữ ghét bỏ, có điều cũng không nói gì thêm, nâng tay áo lên ngửi ngửi, quả nhiên ngửi thấy được một cỗ mùi vị khó nghe.
Tống Tân Đồng phì một tiếng bật cười rộ lên: “Ở nhà mỗi ngày đều nhớ cha đây, hiện tại lại ghét bỏ cha? Cha thương tâm, không bế con nha.”
“A.” Noãn Noãn ở thế khó xử, vẫn là vươn tay về phía Lục Vân Khai: “Cha không thương tâm, Noãn Noãn sai rồi.”
Tống Tân Đồng đỡ Lục Vân Khai lên trên xe ngựa: “Về nhà tắm rửa trước, Chu tẩu tử đã chuẩn bị nước nóng xong rồi, chàng tắm rửa xong là có thể dùng cơm.”
“Tốt, nếu không Noãn Noãn đều ghét bỏ ta.” Lục Vân Khai vừa về đến nhà liền tắm rửa, tắm xong rồi cạo râu sạch sẽ, cả người lại khôi phục thành bộ dáng đẹp đẽ ôn nhuận như ngọc, Noãn Noãn vừa nhìn thấy cha khôi phục nguyên dạng, lại ôm không nỡ buông ra.
“Đến, ngồi xuống dùng cơm đi.” Tống Tân Đồng dọn xong bát đũa, múc canh gà cho hắn: “Mau uống một chút, chàng xem chàng đều gầy.”
“Mấy ngày nay ở bên trong có phải không ăn uống tốt hay không?” Tống Tân Đồng nói: “Mấy ngày nay nhưng nhìn thấy không ít người bị đưa đến y quán, thật dọa hỏng ta.”
“Ta không sao, có thức ăn nàng chuẩn bị cho ta, ta dễ chịu hơn những người khác không ít.” Lục Vân Khai uống canh xong: “Vẫn là ở trong nhà tốt.”
“Vậy khẳng định đúng thế.” Tống Tân Đồng lại thêm cơm cho Lục Vân Khai: “Ăn cơm xong ngủ tiếp một chút, ta không để Noãn Noãn đi ầm ĩ chàng.”
Lục Vân Khai cường chống mí mắt, “Ta không sao.”
“Còn nói không sao? Dưới mí mắt tất cả đều là xanh.” Tống Tân Đồng đem Noãn Noãn bế vào trong ngực, đút đồ ăn cho bé: “Ăn xong rồi nhanh đi ngủ một chút.”
Chờ lúc Lục Vân Khai tỉnh ngủ dậy đã là sáng sớm hôm sau.
Hắn rời giường sau không thấy bóng Tống Tân Đồng và Noãn Noãn đâu, liền đi ra ngoài tìm kiếm, mới vừa đi tới tiền viện liền nghe thấy tiếng cười ha ha ha lanh lảnh dễ nghe của Noãn Noãn.
“Cha.” Noãn Noãn sải chân ngắn nhỏ nhào tới Lục Vân Khai.
“Cẩn thận.” Tống Tân Đồng bất đắc dĩ nhìn Noãn Noãn, sau đó thu lại kim chỉ đang cầm trong tay, cười mỉm nhìn Lục Vân Khai: “Tỉnh ngủ? Ta còn tưởng rằng chàng phải ngủ ba ngày ba đêm đâu.”
“Ngủ đủ rồi.” Lục Vân Khai ngồi sát Tống Tân Đồng dưới tàng cây hải đường: “Sao không gọi ta dậy chứ.”
“Gọi không tỉnh a, ta sợ đến thiếu chút nữa mời đại phu.” Tống Tân Đồng cười nói: “Vừa mới chạy tới cửa liền gặp được Giang công tử, hắn nói là bình thường, ngủ được hai ba ngày thì tốt rồi.”
Lục Vân Khai nhéo nhéo mi tâm: “Hắn đã tới?”
“Tới, hình như là tìm chàng có việc, chỉ là không biết muốn nói gì.” Tống Tân Đồng rót chén trà đưa cho hắn: “Đói bụng không? Chu tẩu tử đang làm bữa trưa, còn cần một lúc sau, nếu không ta tìm một chút thức ăn cho chàng lót dạ trước?”
“Không cần.” Lục Vân Khai đặt Noãn Noãn ở trên đùi của mình.
“Chàng cảm thấy thi được thế nào?” Tống Tân Đồng hỏi.
“Không có vấn đề gì.” Lục Vân Khai có tự tin này, hắn cầm lấy cái tay thịt nhỏ của con gái: “Tháng chín mới yết bảng, chúng ta có thể trở về trong thôn chờ mấy ngày.”
“Vậy ta dọn dẹp một chút, lúc nào trở lại?” Tống Tân Đồng hỏi.
“Ngày mai là có thể trở lại.” Đã rất lâu Lục Vân Khai chưa về trong nhà xem nương, muốn mau chóng mang theo đứa nhỏ trở lại.
“Vậy được, ta đi dọn dẹp một chút.”
Lúc đến xế chiều, Giang Minh Chiêu tới.
“Ngươi đã tỉnh ngủ, đệ muội đều thiếu chút nữa đi mời đại phu.”
“Đa tạ.” Lục Vân Khai rót chén trà cho hắn: “Hôm qua ngươi tới là có việc gì?”
“Có.” Giang Minh Chiêu nói: “Ngươi tính vào kinh lúc nào?”
Lục Vân Khai thản nhiên nói: “Còn chưa có yết bảng, gấp cái gì?”
“Chẳng lẽ ngươi còn không có lòng tin?” Giang Minh Chiêu nhíu mày: “Ta thế nhưng còn chờ ngươi trúng liền tam nguyên.”
Lục Vân Khai xì một tiếng: “Ta trúng lại không liên quan đến ngươi.”
Giang Minh Chiêu: “Tại sao không có, ngươi là bằng hữu của Giang tam ta, ta cao hứng cho ngươi.”
“Tự ngươi thi, tự mình cao hứng mới là đạo lý cứng.”
“Ta không thể đi thi, ngươi cũng không phải không biết.” Giang Minh Chiêu thở dài: “Lại nói ta cũng không có cái bản lĩnh kia, thi không đậu.”
Lục Vân Khai nghĩ đến việc kia của nhà Giang Minh Chiêu, liền không nói gì khuyên nữa: “Nếu ta thi đỗ liền mời ngươi ăn cơm.”
“Tốt lắm.” Giang Minh Chiêu tức thì cười đáp ứng, lại uống chén trà, lúc này mới lại nói: “Đúng rồi, có một chuyện ngươi phải biết.”
“Chuyện gì?” Lục Vân Khai nâng mắt nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.
Giang Minh Chiêu nói: “Gần đây có người đang hỏi thăm thân phận của đệ muội.”
Lục Vân Khai lập tức nhíu mày, mắt hơi thoáng qua lệ* khí: “Ai?”
*: Lệ này là ý hung dữ, bạo ngược, mạnh mẽ.
“Một thương hộ Kinh Châu.” Giang Minh Chiêu nói: “Là làm sinh ý dâu tằm, hẳn không phải đánh chủ ý tửu lầu của đệ muội.”
Lục Vân Khai nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Là một nam nhân trung niên?”
Giang Minh Chiêu kinh ngạc hỏi: “Làm sao ngươi biết?”
Lục Vân Khai khẽ nhíu mày: “Ngươi giúp hỏi thăm thân phận bối cảnh của người này một chút.”
“Hỏi thăm để làm cái gì?” Giang Minh Chiêu nhấp một miếng trà: “Chẳng lẽ là lo lắng nam nhân kia đánh chủ ý với đệ muội?”
Dừng một chút, lại đáng đánh đòn nói: “Ngươi yên tâm, đi, đệ muội đối với ngươi một tấm chân tình, cũng không sẽ không liếc mắt nhìn người khác một cái.”
Lục Vân Khai liếc xéo hắn một cái, hơi lộ ra bất mãn.
“Được rồi được rồi, xem như ta chưa nói.” Giang Minh Chiêu nhún vai: “Vậy ta bàn giao xuống, có tin tức nói với ngươi.”
“Đúng rồi, hôm sau các học sinh Lĩnh Nam sẽ có một buổi tụ họp, ngươi có muốn đi không?”
“Không đi, ngày mai ta phải về Đào Hoa thôn.” Lục Vân Khai không có hứng thú gì với buổi tụ họp thương xuân bi thu của những học sinh kia.
Giang Minh Chiêu sửng sốt: “Ngươi không đợi yết bảng?”
Lục Vân Khai nói: “Yết bảng phải đợi đến cuối tháng chín, ta về thôn một chuyến trước, nếu như trúng cử, ta liền thu thập hành lý vào kinh.”
“Vậy cũng tốt.”
Ngày hôm sau, Lục Vân Khai liền dẫn Tống Tân Đồng và Noãn Noãn cùng nhau về Đào Hoa thôn.
Cặp song sinh bởi vì phải ở thư viện đọc sách, cho nên Đại Nha lưu lại chiếu cố hai cậu.
Vừa về tới trong thôn đã liền bị các thôn dân hoan nghênh: “Tân Đồng, Lục tú tài, các ngươi về a? Về nhìn nương các ngươi?”
“Tân Đồng, nhà chúng ta dựng nhà mới, ngày mai mời khách, ngày mai các ngươi đến a.”
“Được.” Tống Tân Đồng đáp ứng, sau đó lớn tiếng nói: “Chúng ta về nhà trước, chậm chút lại nói a.”
“Tốt tốt tốt, vậy trên đường các ngươi chậm chút a, vừa mới xuống mưa, đường có hơi trơn.”
Trong thôn đều lát đá xanh bản, trừ ngày đông sương xuống đóng băng ra thì trời mưa là sẽ không trượt.
Xe ngựa vừa tới trong nhà, Lục mẫu đã đi ra, thấy con trai con dâu còn có cháu gái đều về, mắt cười đến đều híp thành khe hở, khoa tay múa chân nói: “Về? Đã thi xong?”
Lục Vân Khai đỡ nương: “Đã thi xong, về bồi người chờ mấy ngày.”
“Thi được thế nào?”
“Cũng được.”
“Vậy thì tốt.” Hai tay Lục mẫu tạo thành chữ thập, đáy lòng nói thầm A di đà phật, ông trời phù hộ.
“Nãi nãi.” Noãn Noãn sải chân ngắn nhỏ chạy tới lôi kéo quần áo của Lục mẫu, miệng đặc biệt ngọt hô: “Nãi nãi, Noãn Noãn nhớ người.”
Lục mẫu ôm lấy Noãn Noãn, đáy lòng kích động đến không được, nãi nãi cũng nhớ Noãn Noãn, cháu gái ngoan của nãi nãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.