Chương 17: Khoảng cách giữa Thiên Đường và Địa Ngục
Vô Nhân Lĩnh Thủ
27/02/2022
Chương 16: Khoảng cách giữa Thiên Đường và Địa Ngục
Tắc Mông nhìn vẻ mặt bi phẫn của Âu Dương Yên, cũng có chút kích động, nàng đứng dậy, nhìn xuống Âu Dương Yên, "Ta còn muốn như thế nào? Ta được cái gì sao? Thân thể của ngươi? Không, ta còn muốn ngươi yêu ta, nhưng mà, ngươi lần lượt lại đem tình yêu của ta dành cho ngươi dẫm nát dưới bàn chân." Nàng níu cằm Âu Dương Yên, buộc Âu Dương Yên nhìn mình, "Ngươi có biết đối mặt với ngươi như vậy, ta đau bao nhiêu hay không? Nhưng ta vẫn cố gắng nhẫn nại, thích ứng với sự lãnh mạc của ngươi. Yên, không người nào dám coi khinh ta như vậy, tình yêu của ta bao nhiêu người muốn cầu cũng không có."
Âu Dương Yên lạnh lùng cắt đứt lời nàng, nhìn thẳng lên nàng nói, "Tắc Mông, ngươi có thể đem tình yêu của ngươi cho những người cầu còn không được kia."
Con ngươi Tắc Mông hiện lên lửa giận, đau lòng của nàng đối với Âu Dương Yên xem ra không đáng để nhắc tới, "Yên, ngươi nghĩ rằng ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Không yêu ta thì sao, coi như ngươi không yêu ta, ta cũng sẽ không buông ngươi, vĩnh viễn sẽ không."
Âu Dương Yên phẫn nộ, bi ai, rồi lại không thể làm gì, nàng hiểu được mình vô luận như thế nào cũng không có biện pháp đối kháng với cường quyền của Tắc Mông, trừ phi có một ngày, Tắc Mông chán ghét, mệt mỏi, mà chủ động vứt bỏ nàng, nếu không, cả đời nàng cũng sẽ không có cách nào thoát ra được. Nàng yên lặng ngồi xổm xuống, đưa tay kiếm những mảnh vỡ của vòng ngọc trên sàn nhà. Tắc Mông lại dẫm nát vòng ngọc vỡ, lạnh lùng ra lệnh, "Yên! Cởi quần áo!"
Tay bỗng nhiên dừng giữa không trung, nhìn giày của Tắc Mông cắn chặt răng, Tắc Mông đứng ở một bên lên tiếng, "Ngươi đừng hy vọng nữa, ngươi không có khả năng chạy khỏi sự nắm giữ của ta, điều ngươi có thể làm chính là ngoan ngoãn nghe lời." Tay Âu Dương Yên run rẩy, tâm cũng đang run rẫy, ngồi ngây ngốc ở đó, tư thế vẫn duy trì như lúc trước.
Tắc Mông nhìn nàng, ngữ khí lại dịu dàng xuống, nhưng Âu Dương Yên nghe vào trong tai lại là ác độc và tàn nhẫn, "Yên, ta đang nghĩ đến chuyện đề bạc Ba Siết, ngươi phải biết rằng, ta có thể làm cho La Vũ trở thành đệ nhất phu nhân, trải qua cuộc sống phú quý, cũng có thể làm nàng hèn mọn đến độ bị người đời giẫm đạp." Âu Dương Yên quay đầu nhìn Tắc Mông, trong ánh mắt ngưng kết đau đớn thật sâu, còn có hận ý.
Nhưng cuối cùng Âu Dương Yên cũng đứng lên, cởi bỏ y phục trên người, từng cái từng cái ném lên trên thảm, thân thể mảnh khảnh của nàng bại lộ toàn bộ trước mắt Tắc Mông. Đầu vai mềm nhẵn mượt mà, bộ ngực cao nhọn, vòng eo lả lướt, cặp mông săn chắc, hai chân thon dài thẳng đứng, mỗi một bộ phận đều hiện rõ trước mắt Tắc Mông.
Trên người nàng còn lưu lại rất nhiều dấu vết roi da, dưới ánh sáng hôn ám, thân thể hiện ra như ánh sáng phản chiếu dưới dòng nước, chiếu vào những vết thương xanh tím, mang theo một loại mị lực quỷ dị, dẫn dụ dục vọng Tắc Mông.
Ánh mắt Tắc Mông đầy sương mù nhìn nàng, ôm nàng vào lòng ngực, vuốt ve thân thể nàng, đầu ngón tay run rẩy mang theo mê luyến thật sâu. Tắc Mông nhẹ nói bên tai nàng, "Yên, ngươi cần rõ ràng, ta muốn làm cái gì với ngươi, ngươi đều không thể phản kháng."
Tắc Mông đem nàng đặt trên thảm sàn hoa lệ, không biết là cố ý hay vô tình, mấy mảnh vỡ của khối ngọc kia lại nằm dưới lưng Âu Dương Yên. Tắc Mông cởi y phục của mình, đè lên thân thể nàng, sức nặng kia làm mấy mảnh ngọc vỡ khảm sâu vào da thịt sau lưng nàng, cảm giác đau đớn không thể chịu được truyền đến, Âu Dương Yên chỉ thấy đau tận xương cốt, nhưng nàng không phát ra bất cứ âm thanh gì, chỉ là lẳng lặng nằm dưới thân Tắc Mông.
Nhưng thật là rất đau, Âu Dương Yên lần nữa đối mặt với loại sỉ nhục này, kể cả vết thương trên thân thể, nàng hận bản thân mình sao lại không bất tỉnh, nhưng hết lần này đến lần khác nàng lại rõ ràng tỉnh táo như vậy, cảm giác được thân thể mềm mại nóng bỏng của Tắc Mông dán lên mình, cảm giác được Tắc Mông bừa bãi lưu lại vết cắn trên mỗi tất da thịt của mình.
Cảm xúc Tắc Mông có chút không khống chế được, nàng bừa bãi phát tiết dục vọng của mình, thô lỗ giày xéo lên thân thể vốn trải rộng vết thương. Người dưới thân thống khổ không thể kiềm chế được run rẩy, nhíu mày, lúc này Tắc Mông nhìn thấy, cư nhiên có một loại cảm giác thỏa mãn. Tắc Mông chính là muốn nói cho Âu Dương Yên biết, cho dù mình có làm chuyện gì với nàng, vô luận mình như thế nào, Âu Dương Yên đều không có quyền cự tuyệt, chỉ có thể nhận.
Âu Dương Yên cảm giác được Tắc Mông tách hai chân mình ra, dùng sức đè lên người mình, tư thế này đối với Âu Dương Yên mà nói, đó là sỉ nhục, bi phẫn tràn ngập đầu óc nàng, ý thức của nàng bắt đầu mơ hồ một mảnh, chỉ còn lại cảm giác duy nhất là hạ thể trơn ướt của Tắc Mông dán chặt lên hạ thể của mình, dây dưa không dứt.
Tắc Mông đắm chìm trong khoái cảm không thể diễn ta được thành lời, nàng gắt gao níu chặt Âu Dương Yên. Nơi tư mật tiếp xúc kích thích mãnh liệt, mãnh liệt làm nàng choáng váng đầu óc, nàng không ngừng dây dưa lên sỉ châu Âu Dương Yên, một bên ngậm lấy vành tai của nàng, dùng sút mút, mơ hồ thì thào lên tiếng, "Yên của ta, ngươi tốt đẹp như thế, để ta yêu đến mức không thể buông tay, Yên, ngươi có thể làm cho ta lên Thiên đường, cũng có thể đánh ta xuống Địa ngục."
Âu Dương Yên rốt cục hoàn toàn mất đi ý thức, đây cũng vốn là điều nàng đang hy vọng. Tắc Mông không phát giác, đến khi một trận khoái cảm mãnh liệt dâng lên trán, tâm tình của nàng mới bắt đầu dần dần bình phục lại, nàng thở gấp ngã nhào lên thân thể Âu Dương Yên, miệng nhẹ nhàng rên rỉ, "Yên.... Yêu ta.... Ta sẽ cho ngươi những thứ tốt nhất trên thế giới này..." Âu Dương Yên không có phản ứng, Tắc Mông xoa xoa hai má Âu Dương Yên, mới phát hiện nàng đã lâm vào hôn mê.
Tâm Tắc Mông nhói lên một cái, nàng ôm lấy Âu Dương Yên, phát hiện sau lưng Âu Dương Yên một mảng máu. Tắc Mông hoảng hốt, nàng không hiểu bản thân đến tột cùng đang làm những gì. Tắc Mông bối rối sờ lên gò má Âu Dương Yên, thấp giọng hô hoán, trong vui sướng cực độ rốt cục cũng tỉnh táo trở lại, bị cảm giác trống rỗng và sợ hãi mãnh liệt vây quanh.
Không lâu trước đó, nàng còn suy nghĩ sẽ yêu thương người này như thế nào, chính là không bao lâu, nàng lại thương tổn đến Âu Dương Yên. Khoái hoạt ngắn ngủi không bù được thống khổ khi mang đến thương tổn. Tắc Mông tỉnh táo lại bắt đầu tự trách bản thân, giống như nàng đã nói, Âu Dương Yên có thể cho nàng lên Thiên đường, cũng có thể làm nàng xuống địa ngục. Bây giờ, nàng tự trách bản thân mình mà rơi vào Địa ngục.
Từ sau lần đó, Âu Dương Yên càng thêm trầm mặc. Y Thụy Kha cũng thường xuyên bị Nữ Vương kêu vào cung, nghe nàng nói mình thất bại, nghe nàng nói nổi thống khổ của mình, Y Thụy Kha cuối cùng cũng hiểu, những tổn thương của Âu Dương Yên từ đâu mà có. Y Thụy Kha đối với chuyện Tắc Mông yêu Âu Dương Yên cuồng nhiệt mà lại đi thương tổn nàng có chút không thể lý giải, cũng sinh ra hứng thú nồng đậm với Âu Dương Yên.
Tắc Mông địa vị cao nhất, chỉ cần nàng nguyện ý, nàng có thể cho Âu Dương Yên tất cả những gì Âu Dương Yên muốn. Được Tắc Mông yêu, là chuyện bao nhiêu người nghĩ cũng không dám, nhưng là Âu Dương Yên lại không nghĩ như vậy. Âu Dương Yên không quan tâm đến chuyện Tắc Mông có thể làm cho mình cái gì, ngược lại còn xem những chuyện này như một loại sỉ nhục.
Trong trí nhớ của Y Thụy Kha, Âu Dương Yên có lẽ là cực kỳ thống hận Tắc Mông, nhưng sau sự kiện đó, Y Thụy Kha lại càng có cảm giác không thể hiểu được Âu Dương Yên. Chuyện này liên quan đến Nam Tước Ai Lặc Tư, người mang dã tâm bừng bừng.
Mới đầu, chuyện Âu Dương Yên từ quốc gia khác đến làm cho rất nhiều người sinh ra hứng thú. Đương nhiên, sau khi thấy rõ năng lực của Âu Dương Yên xong, rất nhiều người cũng không kèn không trống mà lui binh. Nhưng vẫn có một vài người không hết hi vọng, đó là con cả của Nam Tước Ai Lặc Tư – An Liệt Tắc Mông.
......
Editor: Đại loại Tắc Mông là cái họ. Nam tước Ai Lặc Tư là chú của Tắc Mông. Tên đầy đủ của Tắc Mông từ từ sẽ được bật mí.
Hình xăm trên người chế Yên là tên đầy đủ, không phải là họ Tắc Mông đâu nha.
Tắc Mông nhìn vẻ mặt bi phẫn của Âu Dương Yên, cũng có chút kích động, nàng đứng dậy, nhìn xuống Âu Dương Yên, "Ta còn muốn như thế nào? Ta được cái gì sao? Thân thể của ngươi? Không, ta còn muốn ngươi yêu ta, nhưng mà, ngươi lần lượt lại đem tình yêu của ta dành cho ngươi dẫm nát dưới bàn chân." Nàng níu cằm Âu Dương Yên, buộc Âu Dương Yên nhìn mình, "Ngươi có biết đối mặt với ngươi như vậy, ta đau bao nhiêu hay không? Nhưng ta vẫn cố gắng nhẫn nại, thích ứng với sự lãnh mạc của ngươi. Yên, không người nào dám coi khinh ta như vậy, tình yêu của ta bao nhiêu người muốn cầu cũng không có."
Âu Dương Yên lạnh lùng cắt đứt lời nàng, nhìn thẳng lên nàng nói, "Tắc Mông, ngươi có thể đem tình yêu của ngươi cho những người cầu còn không được kia."
Con ngươi Tắc Mông hiện lên lửa giận, đau lòng của nàng đối với Âu Dương Yên xem ra không đáng để nhắc tới, "Yên, ngươi nghĩ rằng ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Không yêu ta thì sao, coi như ngươi không yêu ta, ta cũng sẽ không buông ngươi, vĩnh viễn sẽ không."
Âu Dương Yên phẫn nộ, bi ai, rồi lại không thể làm gì, nàng hiểu được mình vô luận như thế nào cũng không có biện pháp đối kháng với cường quyền của Tắc Mông, trừ phi có một ngày, Tắc Mông chán ghét, mệt mỏi, mà chủ động vứt bỏ nàng, nếu không, cả đời nàng cũng sẽ không có cách nào thoát ra được. Nàng yên lặng ngồi xổm xuống, đưa tay kiếm những mảnh vỡ của vòng ngọc trên sàn nhà. Tắc Mông lại dẫm nát vòng ngọc vỡ, lạnh lùng ra lệnh, "Yên! Cởi quần áo!"
Tay bỗng nhiên dừng giữa không trung, nhìn giày của Tắc Mông cắn chặt răng, Tắc Mông đứng ở một bên lên tiếng, "Ngươi đừng hy vọng nữa, ngươi không có khả năng chạy khỏi sự nắm giữ của ta, điều ngươi có thể làm chính là ngoan ngoãn nghe lời." Tay Âu Dương Yên run rẩy, tâm cũng đang run rẫy, ngồi ngây ngốc ở đó, tư thế vẫn duy trì như lúc trước.
Tắc Mông nhìn nàng, ngữ khí lại dịu dàng xuống, nhưng Âu Dương Yên nghe vào trong tai lại là ác độc và tàn nhẫn, "Yên, ta đang nghĩ đến chuyện đề bạc Ba Siết, ngươi phải biết rằng, ta có thể làm cho La Vũ trở thành đệ nhất phu nhân, trải qua cuộc sống phú quý, cũng có thể làm nàng hèn mọn đến độ bị người đời giẫm đạp." Âu Dương Yên quay đầu nhìn Tắc Mông, trong ánh mắt ngưng kết đau đớn thật sâu, còn có hận ý.
Nhưng cuối cùng Âu Dương Yên cũng đứng lên, cởi bỏ y phục trên người, từng cái từng cái ném lên trên thảm, thân thể mảnh khảnh của nàng bại lộ toàn bộ trước mắt Tắc Mông. Đầu vai mềm nhẵn mượt mà, bộ ngực cao nhọn, vòng eo lả lướt, cặp mông săn chắc, hai chân thon dài thẳng đứng, mỗi một bộ phận đều hiện rõ trước mắt Tắc Mông.
Trên người nàng còn lưu lại rất nhiều dấu vết roi da, dưới ánh sáng hôn ám, thân thể hiện ra như ánh sáng phản chiếu dưới dòng nước, chiếu vào những vết thương xanh tím, mang theo một loại mị lực quỷ dị, dẫn dụ dục vọng Tắc Mông.
Ánh mắt Tắc Mông đầy sương mù nhìn nàng, ôm nàng vào lòng ngực, vuốt ve thân thể nàng, đầu ngón tay run rẩy mang theo mê luyến thật sâu. Tắc Mông nhẹ nói bên tai nàng, "Yên, ngươi cần rõ ràng, ta muốn làm cái gì với ngươi, ngươi đều không thể phản kháng."
Tắc Mông đem nàng đặt trên thảm sàn hoa lệ, không biết là cố ý hay vô tình, mấy mảnh vỡ của khối ngọc kia lại nằm dưới lưng Âu Dương Yên. Tắc Mông cởi y phục của mình, đè lên thân thể nàng, sức nặng kia làm mấy mảnh ngọc vỡ khảm sâu vào da thịt sau lưng nàng, cảm giác đau đớn không thể chịu được truyền đến, Âu Dương Yên chỉ thấy đau tận xương cốt, nhưng nàng không phát ra bất cứ âm thanh gì, chỉ là lẳng lặng nằm dưới thân Tắc Mông.
Nhưng thật là rất đau, Âu Dương Yên lần nữa đối mặt với loại sỉ nhục này, kể cả vết thương trên thân thể, nàng hận bản thân mình sao lại không bất tỉnh, nhưng hết lần này đến lần khác nàng lại rõ ràng tỉnh táo như vậy, cảm giác được thân thể mềm mại nóng bỏng của Tắc Mông dán lên mình, cảm giác được Tắc Mông bừa bãi lưu lại vết cắn trên mỗi tất da thịt của mình.
Cảm xúc Tắc Mông có chút không khống chế được, nàng bừa bãi phát tiết dục vọng của mình, thô lỗ giày xéo lên thân thể vốn trải rộng vết thương. Người dưới thân thống khổ không thể kiềm chế được run rẩy, nhíu mày, lúc này Tắc Mông nhìn thấy, cư nhiên có một loại cảm giác thỏa mãn. Tắc Mông chính là muốn nói cho Âu Dương Yên biết, cho dù mình có làm chuyện gì với nàng, vô luận mình như thế nào, Âu Dương Yên đều không có quyền cự tuyệt, chỉ có thể nhận.
Âu Dương Yên cảm giác được Tắc Mông tách hai chân mình ra, dùng sức đè lên người mình, tư thế này đối với Âu Dương Yên mà nói, đó là sỉ nhục, bi phẫn tràn ngập đầu óc nàng, ý thức của nàng bắt đầu mơ hồ một mảnh, chỉ còn lại cảm giác duy nhất là hạ thể trơn ướt của Tắc Mông dán chặt lên hạ thể của mình, dây dưa không dứt.
Tắc Mông đắm chìm trong khoái cảm không thể diễn ta được thành lời, nàng gắt gao níu chặt Âu Dương Yên. Nơi tư mật tiếp xúc kích thích mãnh liệt, mãnh liệt làm nàng choáng váng đầu óc, nàng không ngừng dây dưa lên sỉ châu Âu Dương Yên, một bên ngậm lấy vành tai của nàng, dùng sút mút, mơ hồ thì thào lên tiếng, "Yên của ta, ngươi tốt đẹp như thế, để ta yêu đến mức không thể buông tay, Yên, ngươi có thể làm cho ta lên Thiên đường, cũng có thể đánh ta xuống Địa ngục."
Âu Dương Yên rốt cục hoàn toàn mất đi ý thức, đây cũng vốn là điều nàng đang hy vọng. Tắc Mông không phát giác, đến khi một trận khoái cảm mãnh liệt dâng lên trán, tâm tình của nàng mới bắt đầu dần dần bình phục lại, nàng thở gấp ngã nhào lên thân thể Âu Dương Yên, miệng nhẹ nhàng rên rỉ, "Yên.... Yêu ta.... Ta sẽ cho ngươi những thứ tốt nhất trên thế giới này..." Âu Dương Yên không có phản ứng, Tắc Mông xoa xoa hai má Âu Dương Yên, mới phát hiện nàng đã lâm vào hôn mê.
Tâm Tắc Mông nhói lên một cái, nàng ôm lấy Âu Dương Yên, phát hiện sau lưng Âu Dương Yên một mảng máu. Tắc Mông hoảng hốt, nàng không hiểu bản thân đến tột cùng đang làm những gì. Tắc Mông bối rối sờ lên gò má Âu Dương Yên, thấp giọng hô hoán, trong vui sướng cực độ rốt cục cũng tỉnh táo trở lại, bị cảm giác trống rỗng và sợ hãi mãnh liệt vây quanh.
Không lâu trước đó, nàng còn suy nghĩ sẽ yêu thương người này như thế nào, chính là không bao lâu, nàng lại thương tổn đến Âu Dương Yên. Khoái hoạt ngắn ngủi không bù được thống khổ khi mang đến thương tổn. Tắc Mông tỉnh táo lại bắt đầu tự trách bản thân, giống như nàng đã nói, Âu Dương Yên có thể cho nàng lên Thiên đường, cũng có thể làm nàng xuống địa ngục. Bây giờ, nàng tự trách bản thân mình mà rơi vào Địa ngục.
Từ sau lần đó, Âu Dương Yên càng thêm trầm mặc. Y Thụy Kha cũng thường xuyên bị Nữ Vương kêu vào cung, nghe nàng nói mình thất bại, nghe nàng nói nổi thống khổ của mình, Y Thụy Kha cuối cùng cũng hiểu, những tổn thương của Âu Dương Yên từ đâu mà có. Y Thụy Kha đối với chuyện Tắc Mông yêu Âu Dương Yên cuồng nhiệt mà lại đi thương tổn nàng có chút không thể lý giải, cũng sinh ra hứng thú nồng đậm với Âu Dương Yên.
Tắc Mông địa vị cao nhất, chỉ cần nàng nguyện ý, nàng có thể cho Âu Dương Yên tất cả những gì Âu Dương Yên muốn. Được Tắc Mông yêu, là chuyện bao nhiêu người nghĩ cũng không dám, nhưng là Âu Dương Yên lại không nghĩ như vậy. Âu Dương Yên không quan tâm đến chuyện Tắc Mông có thể làm cho mình cái gì, ngược lại còn xem những chuyện này như một loại sỉ nhục.
Trong trí nhớ của Y Thụy Kha, Âu Dương Yên có lẽ là cực kỳ thống hận Tắc Mông, nhưng sau sự kiện đó, Y Thụy Kha lại càng có cảm giác không thể hiểu được Âu Dương Yên. Chuyện này liên quan đến Nam Tước Ai Lặc Tư, người mang dã tâm bừng bừng.
Mới đầu, chuyện Âu Dương Yên từ quốc gia khác đến làm cho rất nhiều người sinh ra hứng thú. Đương nhiên, sau khi thấy rõ năng lực của Âu Dương Yên xong, rất nhiều người cũng không kèn không trống mà lui binh. Nhưng vẫn có một vài người không hết hi vọng, đó là con cả của Nam Tước Ai Lặc Tư – An Liệt Tắc Mông.
......
Editor: Đại loại Tắc Mông là cái họ. Nam tước Ai Lặc Tư là chú của Tắc Mông. Tên đầy đủ của Tắc Mông từ từ sẽ được bật mí.
Hình xăm trên người chế Yên là tên đầy đủ, không phải là họ Tắc Mông đâu nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.