Chương 37
Phượng Triệt
18/05/2021
“Vậy còn ta? Ly vương cảm thấy ta sẽ yêu ngươi sao?” Ta không e sợ mà hỏi, nếu như ta cũng giống nữ nhân kia không thể yêu ngươi, vậy liệu có bị ngươi giết không chút do dự giống nàng không đây? Ly Ngu, ngươi thực sự quá nhẫn tâm a.
“Sẽ.” Ly Ngu trả lời câu hỏi này mà chẳng có đến nửa giây chần chừ, chén trà lại được giam chặt trong lòng bàn tay nàng. “Vãn Ca, thực sự sẽ không yêu ta sao?”
“Có lẽ vậy.” Ta buồn bã cười, cũng không biết rốt cuộc mình đang suy nghĩ những gì, liệu một phen gặp gỡ giữa mình và Hoa Khuynh kia có phải chỉ là một mảnh ảo giác do chính mình tạo ra hay không?
“Vãn Ca, ngươi vẫn thật là…” Ly Ngu nhịn không được bật cười khẽ, người này trả lời vẫn luôn dễ thương như vậy, chuyện ái tình nào có hai từ “có lẽ” a! Có lẽ, ta sẽ không giết ngươi. Vãn Ca, ngươi và ta đều là những kẻ sống trong bóng tối, ta sẽ không làm như vậy với ngươi, dù sao ngươi cũng không làm sai, chỉ là nữ nhân kia phản bội ngươi mà thôi.
“Ly vương thích uống trà sao?” Ta lắc lắc chén trà trong tay, nhẹ nhàng hỏi.
“Ừm, trà là một thứ rất tươi mát.” Ly vương cười nói: “Thế nào? Ngươi không thích uống trà?”
Ta nhấp một ngụm nước trà, khẽ nhíu mày, có chút vị đắng nhàn nhạt, “Có chút đắng.”
“Ha ha…” Ly Ngu nhìn lông mày cô nhíu lại, bật cười khẽ, lại tự mình nhấp một ngụm trà rồi mới chậm rãi nói: “Trà, vốn chính là đắng, nhưng ngươi phải từ trong vị đắng này mà nhấm nháp ra được một chút vị ngọt nhàn nhạt kìa.”
“Vậy sao? Ly vương thật đúng là thích uống trà a, chỉ tiếc là ta từ trước tới giờ không uống trà, vậy nên cũng không nhấm nháp ra được loại vị ngọt mà Ly vương nói.” Ta đặt chén trà trong tay xuống, nhìn bốn phía xung quanh lương đình, vẫn là một mảnh vắng vẻ hoang sơ, kỳ thực trái tim của nàng hẳn cũng là như vậy.
“Vãn Ca không thích uống vậy đừng uống, không phải ai cũng đều thích uống trà.” Ly Ngu cũng đặt chén trà trong tay xuống, ngón tay miết nhẹ lên thân chén trơn nhẵn.
“Ly vương còn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của ta đó?” Ta ngoảnh đầu sang hỏi lại một lần nữa: “Thị nữ kia có thể ở lại bên cạnh ta hay không? Như vậy ta cũng yên tâm hơn một chút.”
Ly Ngu khẽ nhíu mày, hàng lông mày rậm hơi nhướng lên, có chút không vui, “Thế nào? Ngươi đã muốn thị nữ kia, ta cũng đã nói sẽ để nàng lưu lại bên cạnh ngươi thì sẽ không nuốt lời, cũng sẽ không làm ra chuyện gì, ngươi vẫn không tin ta được sao?”
“Không phải, Ly vương, ta không phải không tin ngươi, chỉ là tuổi nàng còn nhỏ, ta không muốn để nàng phải chịu sự tổn thương nào mà thôi, nàng ở bên cạnh ta, ta sẽ yên tâm.” Ta cười nhạt.
“Vãn Ca, Ngươi có biết ngươi làm như vậy sẽ rất dễ khiến mình rơi vào vòng nguy hiểm hay không?” Ly Ngu nheo mắt nói, thật không biết nữ nhân này có biết tới sự nguy hiểm của thị nữ kia không.
“Cho dù nguy hiểm thì lại thế nào? Chỉ là muốn để cho mình được an tâm một chút thôi mà.” Ta cười nói, kỳ thực cho dù biết dụng ý A Lương tới gần bên ta đi chăng nữa, ta cũng luyến tiếc không nỡ hại nàng, nụ cười của nàng vẫn luôn rạng rỡ như vậy, sao nỡ để nụ cười kia phải xuống địa ngục đây? Ly Ngu, ta không giống ngươi, thứ không phải của mình ta cũng sẽ không hủy diệt nó.
“Buổi tối ta sẽ để cho nàng tới chỗ ngươi, hiện tại chỉ là để cung nữ mang nàng đi làm quen với môi trường mới một chút thôi, ngươi cứ yên tâm đi.” Ly Ngu khẽ mở môi chậm rãi nói.
“Ừm, có lẽ chỉ là do ta tự mình đa tâm rồi, Ly vương đừng nên trách móc.” Ta cười cười nhận lỗi với nàng. Phải a, chỉ là tự mình đa tâm thôi, nàng còn chưa đến mức sẽ làm như vậy.
“Vãn Ca, ngươi thực sự là tướng quân anh dũng giết địch trên chiến trường kia sao?” Ly Ngu mang theo một tia cười trào phúng, nói: “Sao nhìn kiểu gì cũng không thấy giống a.”
“Vậy sao? Ly vương thật đúng là biết nói đùa, trên thế gian này cũng chỉ có duy nhất một Vãn Ca, không phải ta vậy còn có thể là ai đây?” Ta cười cười nhìn Ly Ngu.
“Cũng phải, ta nói đùa thôi.” Ly Ngu khẽ nhếch khóe miệng.
“Ly vương, ngươi nói cuộc đời của chúng ta liệu còn bao lâu nữa đây!” Ta bạo gan cảm khái, từ trước tới giờ đều trải qua từng ngày trong tâm trạng lờ mờ, không một ngày nào có thể bình yên cùng người khác nói chuyện như hiện giờ, sau những tháng ngày an bình nhất định sẽ là lại một phen rung chuyển, Ly Ngu, chúng ta còn có thể tâm sự như vậy bao lâu nữa đây.
“Ngươi nói bao lâu thì sẽ có bấy lâu, những việc này chỉ là ý nghĩ trong lòng mình mà thôi, biết sao không Vãn Ca, chỉ cần đừng bận tâm tới những chuyện khiến mình không vui vẻ kia nữa thì nó sẽ không tới, ngươi nói có phải không?” Ly Ngu cười nói.
“Vậy sao?” Ta khẽ thì thầm. Ta muốn bao lâu thì sẽ có bấy lâu, chỉ là một lời an ủi mà thôi, cái mà ta muốn chính là vĩnh viễn, vĩnh viễn đều an tĩnh như vậy, không có bất luận tranh chấp nào, không có thế gian bi thương, nhưng thế gian không có Hoa Khuynh thì ta còn có thể như vậy được sao?
“Vãn Ca, đừng nghĩ tới những chuyện có chuyện không ấy nữa.” Ly Ngu đứng dậy nhìn ra bên ngoài lương đình, ánh mắt lại không biết đã phiêu thổi tới nơi nào.
“Vậy ngươi thì sao? Ly vương, kỳ thực ngươi cũng giống ta, không phải sao?” Ta đứng dậy đi tới bên cạnh nàng, nàng so với ta thì cao hơn một chút, tóc đen phi tán trên đầu vai giống ta, chỉ là nàng trời sinh có một cỗ sức mạnh không để cho người ta cự tuyệt, còn ta lại trời sinh có một cỗ khí tức lãnh mạc vô tình, kỳ thực hai chúng ta đều giống nhau không phải sao?
“Vãn Ca, không nên thử chọc giận ta.” Ly Ngu xoay người sang, hơi cúi đầu xuống nhìn người cũng đang dõi mắt nhìn chăm chú về một phương không biết tên, bí mật trong lòng nàng không muốn để cho bất kỳ kẻ nào biết, cho dù là cô.
“Kỳ thực chúng ta đều là người giống nhau!” Ta không biết mình không nghe thấy lời nàng nói hay chỉ đơn giản là muốn nói như vậy mà thôi. Ly Ngu, ta không phải đang thử chọc giận ngươi, chỉ là muốn để cho ngươi hiểu được rõ ràng, cho dù ngươi có biểu hiện hiền lành vô hại thế nào đi nữa, nhưng bên trong con người ngươi vẫn là lãnh huyết vô tình.
“Vãn Ca, xem ra ta đối với ngươi quá tốt rồi có phải không?” Những đau đớn thống khổ trong lòng Ly Ngu kia cứ như vậy bị cô đào sống ra, cường ngạng xé rách. Nàng xoay người sang tựa lên cây cột đình, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen sẫm kia, trong đôi mắt không có một chút ý sợ, chỉ lẳng lặng nhìn mình, lẳng lặng như không một ai có thể uy hiếp đến cô.
“Ly Ngu, ta chỉ muốn để cho ngươi hiểu được, thế gian tối tăm vĩnh viễn đều không thể trở thành màu trắng, ngươi muốn ta hiểu được nhiều chuyện như vậy, ta chỉ muốn để ngươi hiểu rõ một chuyện này mà thôi.” Ta nhìn chăm chú vào đôi mắt thèm khát vị máu của nàng, nhẹ nhàng nói.
“Ha ha –” Ly Ngu bật cười lớn, buông bàn tay đang nắm cây cột trụ ra, nhìn khóe miệng của người trước mặt còn đang vương một ý cười, đột nhiên hiểu được vì sao cô lại như vậy, kỳ thực chúng ta đều giống nhau sao? Không, chúng ta không giống nhau, mùi huyết tinh trên người ta so với ngươi lại càng thêm nồng đặc, càng không cách nào quay đầu.
Ta chẳng chút bận tâm đến một màn vừa xong, khoát tay tiếp tục ngồi xuống trước mặt nàng, cầm lấy ấm trà giúp nàng rót một chén, “Ngồi xuống uống trà đi.”
“Vãn Ca, ngươi vẫn là khác hẳn so với thường nhân a!” Ly Ngu ngồi xuống cảm thán, cầm lấy chèn trà trên tay cô khẽ nhấp một ngụm, ánh mắt lại chưa từng rời khỏi người cô.
“Ta chỉ là người bình thường mà thôi, nào có chỗ nào khác với thường nhân, Ly vương hôm nay thật đúng là kỳ lạ a!” Ta không ngẩng đầu lên nhìn nàng, bởi vì ánh mắt nóng rực của nàng vẫn đang rơi thẳng trên người ta, không ngừng thiêu đốt.
“Là thường nhân, nhưng có hơn thường nhân một chút gì đó mà thôi.” Ly Ngu cũng không bận tâm đến biểu tình của cô, vẫn mặc sức nhìn, thỉnh thoảng còn đem chén trà trong tay gõ nhẹ lên mặt bàn, mặt bàn đá liền vang lên âm hưởng trầm muộn.
“Ồ?” Ta nhướn mày, nâng mắt lên nhìn nữ nhân vẫn đang ngậm cười nơi khóe miệng kia, hỏi: “Nếu vậy, Ly vương thử nói xem thứ gì trên người ta khác hẳn so với thường nhân đây?”
“Nhiều hơn một trái tim.” Ly Vương chăm chú nhìn xuống bên ngực trái của cô, cười nói.
“Hơn một trái tim?” Ta đột nhiên muốn bật cười, sao lại là hơn một trái tim chứ? “Ta thấy ít hơn một trái tim hẳn mới đúng đi, lời này của Ly vương là có ý gì?”
“Vãn Ca, ngươi hơn một trái tim, một trái tim nhân từ, so với trái tim tàn lãnh vô tình kia của ngươi, thực sự là nhân từ hơn rất nhiều, ngươi xem ta nói có phải hay không?” Ly Ngu cười nói, chẳng thèm bận tâm khuôn mặt của người trước mặt lúc này đang có bao nhiêu băng lãnh, trong ánh mắt còn thấu ra hàn khí nhè nhẹ.
“A — Ta đây chính là nhiều hơn một trái tim nhân từ, Ly vương đúng là có con mắt tinh tường a, ta cũng chưa từng phát hiện ra mình còn có một trái tim nhân từ đấy, ta còn tưởng rằng Vãn Ca chính là ma đầu sát nhân lãnh huyết vô tình như trong lời bách tính vẫn thường hay nói chứ.” Miệng tuy nói như thế, thân thể lại không tự chủ được mà trở nên cứng đờ. Trái tim nhân từ, cũng chỉ có nàng mới có thể nói như vậy, ta còn có một trái tim nhân từ.
“Sẽ.” Ly Ngu trả lời câu hỏi này mà chẳng có đến nửa giây chần chừ, chén trà lại được giam chặt trong lòng bàn tay nàng. “Vãn Ca, thực sự sẽ không yêu ta sao?”
“Có lẽ vậy.” Ta buồn bã cười, cũng không biết rốt cuộc mình đang suy nghĩ những gì, liệu một phen gặp gỡ giữa mình và Hoa Khuynh kia có phải chỉ là một mảnh ảo giác do chính mình tạo ra hay không?
“Vãn Ca, ngươi vẫn thật là…” Ly Ngu nhịn không được bật cười khẽ, người này trả lời vẫn luôn dễ thương như vậy, chuyện ái tình nào có hai từ “có lẽ” a! Có lẽ, ta sẽ không giết ngươi. Vãn Ca, ngươi và ta đều là những kẻ sống trong bóng tối, ta sẽ không làm như vậy với ngươi, dù sao ngươi cũng không làm sai, chỉ là nữ nhân kia phản bội ngươi mà thôi.
“Ly vương thích uống trà sao?” Ta lắc lắc chén trà trong tay, nhẹ nhàng hỏi.
“Ừm, trà là một thứ rất tươi mát.” Ly vương cười nói: “Thế nào? Ngươi không thích uống trà?”
Ta nhấp một ngụm nước trà, khẽ nhíu mày, có chút vị đắng nhàn nhạt, “Có chút đắng.”
“Ha ha…” Ly Ngu nhìn lông mày cô nhíu lại, bật cười khẽ, lại tự mình nhấp một ngụm trà rồi mới chậm rãi nói: “Trà, vốn chính là đắng, nhưng ngươi phải từ trong vị đắng này mà nhấm nháp ra được một chút vị ngọt nhàn nhạt kìa.”
“Vậy sao? Ly vương thật đúng là thích uống trà a, chỉ tiếc là ta từ trước tới giờ không uống trà, vậy nên cũng không nhấm nháp ra được loại vị ngọt mà Ly vương nói.” Ta đặt chén trà trong tay xuống, nhìn bốn phía xung quanh lương đình, vẫn là một mảnh vắng vẻ hoang sơ, kỳ thực trái tim của nàng hẳn cũng là như vậy.
“Vãn Ca không thích uống vậy đừng uống, không phải ai cũng đều thích uống trà.” Ly Ngu cũng đặt chén trà trong tay xuống, ngón tay miết nhẹ lên thân chén trơn nhẵn.
“Ly vương còn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của ta đó?” Ta ngoảnh đầu sang hỏi lại một lần nữa: “Thị nữ kia có thể ở lại bên cạnh ta hay không? Như vậy ta cũng yên tâm hơn một chút.”
Ly Ngu khẽ nhíu mày, hàng lông mày rậm hơi nhướng lên, có chút không vui, “Thế nào? Ngươi đã muốn thị nữ kia, ta cũng đã nói sẽ để nàng lưu lại bên cạnh ngươi thì sẽ không nuốt lời, cũng sẽ không làm ra chuyện gì, ngươi vẫn không tin ta được sao?”
“Không phải, Ly vương, ta không phải không tin ngươi, chỉ là tuổi nàng còn nhỏ, ta không muốn để nàng phải chịu sự tổn thương nào mà thôi, nàng ở bên cạnh ta, ta sẽ yên tâm.” Ta cười nhạt.
“Vãn Ca, Ngươi có biết ngươi làm như vậy sẽ rất dễ khiến mình rơi vào vòng nguy hiểm hay không?” Ly Ngu nheo mắt nói, thật không biết nữ nhân này có biết tới sự nguy hiểm của thị nữ kia không.
“Cho dù nguy hiểm thì lại thế nào? Chỉ là muốn để cho mình được an tâm một chút thôi mà.” Ta cười nói, kỳ thực cho dù biết dụng ý A Lương tới gần bên ta đi chăng nữa, ta cũng luyến tiếc không nỡ hại nàng, nụ cười của nàng vẫn luôn rạng rỡ như vậy, sao nỡ để nụ cười kia phải xuống địa ngục đây? Ly Ngu, ta không giống ngươi, thứ không phải của mình ta cũng sẽ không hủy diệt nó.
“Buổi tối ta sẽ để cho nàng tới chỗ ngươi, hiện tại chỉ là để cung nữ mang nàng đi làm quen với môi trường mới một chút thôi, ngươi cứ yên tâm đi.” Ly Ngu khẽ mở môi chậm rãi nói.
“Ừm, có lẽ chỉ là do ta tự mình đa tâm rồi, Ly vương đừng nên trách móc.” Ta cười cười nhận lỗi với nàng. Phải a, chỉ là tự mình đa tâm thôi, nàng còn chưa đến mức sẽ làm như vậy.
“Vãn Ca, ngươi thực sự là tướng quân anh dũng giết địch trên chiến trường kia sao?” Ly Ngu mang theo một tia cười trào phúng, nói: “Sao nhìn kiểu gì cũng không thấy giống a.”
“Vậy sao? Ly vương thật đúng là biết nói đùa, trên thế gian này cũng chỉ có duy nhất một Vãn Ca, không phải ta vậy còn có thể là ai đây?” Ta cười cười nhìn Ly Ngu.
“Cũng phải, ta nói đùa thôi.” Ly Ngu khẽ nhếch khóe miệng.
“Ly vương, ngươi nói cuộc đời của chúng ta liệu còn bao lâu nữa đây!” Ta bạo gan cảm khái, từ trước tới giờ đều trải qua từng ngày trong tâm trạng lờ mờ, không một ngày nào có thể bình yên cùng người khác nói chuyện như hiện giờ, sau những tháng ngày an bình nhất định sẽ là lại một phen rung chuyển, Ly Ngu, chúng ta còn có thể tâm sự như vậy bao lâu nữa đây.
“Ngươi nói bao lâu thì sẽ có bấy lâu, những việc này chỉ là ý nghĩ trong lòng mình mà thôi, biết sao không Vãn Ca, chỉ cần đừng bận tâm tới những chuyện khiến mình không vui vẻ kia nữa thì nó sẽ không tới, ngươi nói có phải không?” Ly Ngu cười nói.
“Vậy sao?” Ta khẽ thì thầm. Ta muốn bao lâu thì sẽ có bấy lâu, chỉ là một lời an ủi mà thôi, cái mà ta muốn chính là vĩnh viễn, vĩnh viễn đều an tĩnh như vậy, không có bất luận tranh chấp nào, không có thế gian bi thương, nhưng thế gian không có Hoa Khuynh thì ta còn có thể như vậy được sao?
“Vãn Ca, đừng nghĩ tới những chuyện có chuyện không ấy nữa.” Ly Ngu đứng dậy nhìn ra bên ngoài lương đình, ánh mắt lại không biết đã phiêu thổi tới nơi nào.
“Vậy ngươi thì sao? Ly vương, kỳ thực ngươi cũng giống ta, không phải sao?” Ta đứng dậy đi tới bên cạnh nàng, nàng so với ta thì cao hơn một chút, tóc đen phi tán trên đầu vai giống ta, chỉ là nàng trời sinh có một cỗ sức mạnh không để cho người ta cự tuyệt, còn ta lại trời sinh có một cỗ khí tức lãnh mạc vô tình, kỳ thực hai chúng ta đều giống nhau không phải sao?
“Vãn Ca, không nên thử chọc giận ta.” Ly Ngu xoay người sang, hơi cúi đầu xuống nhìn người cũng đang dõi mắt nhìn chăm chú về một phương không biết tên, bí mật trong lòng nàng không muốn để cho bất kỳ kẻ nào biết, cho dù là cô.
“Kỳ thực chúng ta đều là người giống nhau!” Ta không biết mình không nghe thấy lời nàng nói hay chỉ đơn giản là muốn nói như vậy mà thôi. Ly Ngu, ta không phải đang thử chọc giận ngươi, chỉ là muốn để cho ngươi hiểu được rõ ràng, cho dù ngươi có biểu hiện hiền lành vô hại thế nào đi nữa, nhưng bên trong con người ngươi vẫn là lãnh huyết vô tình.
“Vãn Ca, xem ra ta đối với ngươi quá tốt rồi có phải không?” Những đau đớn thống khổ trong lòng Ly Ngu kia cứ như vậy bị cô đào sống ra, cường ngạng xé rách. Nàng xoay người sang tựa lên cây cột đình, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen sẫm kia, trong đôi mắt không có một chút ý sợ, chỉ lẳng lặng nhìn mình, lẳng lặng như không một ai có thể uy hiếp đến cô.
“Ly Ngu, ta chỉ muốn để cho ngươi hiểu được, thế gian tối tăm vĩnh viễn đều không thể trở thành màu trắng, ngươi muốn ta hiểu được nhiều chuyện như vậy, ta chỉ muốn để ngươi hiểu rõ một chuyện này mà thôi.” Ta nhìn chăm chú vào đôi mắt thèm khát vị máu của nàng, nhẹ nhàng nói.
“Ha ha –” Ly Ngu bật cười lớn, buông bàn tay đang nắm cây cột trụ ra, nhìn khóe miệng của người trước mặt còn đang vương một ý cười, đột nhiên hiểu được vì sao cô lại như vậy, kỳ thực chúng ta đều giống nhau sao? Không, chúng ta không giống nhau, mùi huyết tinh trên người ta so với ngươi lại càng thêm nồng đặc, càng không cách nào quay đầu.
Ta chẳng chút bận tâm đến một màn vừa xong, khoát tay tiếp tục ngồi xuống trước mặt nàng, cầm lấy ấm trà giúp nàng rót một chén, “Ngồi xuống uống trà đi.”
“Vãn Ca, ngươi vẫn là khác hẳn so với thường nhân a!” Ly Ngu ngồi xuống cảm thán, cầm lấy chèn trà trên tay cô khẽ nhấp một ngụm, ánh mắt lại chưa từng rời khỏi người cô.
“Ta chỉ là người bình thường mà thôi, nào có chỗ nào khác với thường nhân, Ly vương hôm nay thật đúng là kỳ lạ a!” Ta không ngẩng đầu lên nhìn nàng, bởi vì ánh mắt nóng rực của nàng vẫn đang rơi thẳng trên người ta, không ngừng thiêu đốt.
“Là thường nhân, nhưng có hơn thường nhân một chút gì đó mà thôi.” Ly Ngu cũng không bận tâm đến biểu tình của cô, vẫn mặc sức nhìn, thỉnh thoảng còn đem chén trà trong tay gõ nhẹ lên mặt bàn, mặt bàn đá liền vang lên âm hưởng trầm muộn.
“Ồ?” Ta nhướn mày, nâng mắt lên nhìn nữ nhân vẫn đang ngậm cười nơi khóe miệng kia, hỏi: “Nếu vậy, Ly vương thử nói xem thứ gì trên người ta khác hẳn so với thường nhân đây?”
“Nhiều hơn một trái tim.” Ly Vương chăm chú nhìn xuống bên ngực trái của cô, cười nói.
“Hơn một trái tim?” Ta đột nhiên muốn bật cười, sao lại là hơn một trái tim chứ? “Ta thấy ít hơn một trái tim hẳn mới đúng đi, lời này của Ly vương là có ý gì?”
“Vãn Ca, ngươi hơn một trái tim, một trái tim nhân từ, so với trái tim tàn lãnh vô tình kia của ngươi, thực sự là nhân từ hơn rất nhiều, ngươi xem ta nói có phải hay không?” Ly Ngu cười nói, chẳng thèm bận tâm khuôn mặt của người trước mặt lúc này đang có bao nhiêu băng lãnh, trong ánh mắt còn thấu ra hàn khí nhè nhẹ.
“A — Ta đây chính là nhiều hơn một trái tim nhân từ, Ly vương đúng là có con mắt tinh tường a, ta cũng chưa từng phát hiện ra mình còn có một trái tim nhân từ đấy, ta còn tưởng rằng Vãn Ca chính là ma đầu sát nhân lãnh huyết vô tình như trong lời bách tính vẫn thường hay nói chứ.” Miệng tuy nói như thế, thân thể lại không tự chủ được mà trở nên cứng đờ. Trái tim nhân từ, cũng chỉ có nàng mới có thể nói như vậy, ta còn có một trái tim nhân từ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.