Quyển 1 - Chương 28: Đoán ý qua lời nói và sắc mặt
Thần Đăng
08/10/2013
Phụ thân của tiểu Vân sau khi nghe được lời nói của Đoàn Phi lập tức trừng mắt muốn nhằm Hứa Dục đánh tới, miệng nổi giận mắng:
- Người, tên súc sinh này, người làm gì con gái của ta! Mau trả con gái cho ta.
Hứa Dục né tránh, giải thích:
- Đó là bởi vì nàng ta lĩnh tiền công sau một ngày mới đề xuất thôi việc, chuyết kinh liền tiện tay bổ sung lên, như thế nói đã rõ chưa?
- Ngươi đã nói dối, ngay từ đầu tại sao không nói rõ ràng?
Đoàn Phi hướng Mẫn đại nhân chắp tay nói:
- Đại nhân, xin truyền tất cả người hầu, nha hoàn trong Hứa gia lại đây. Ta kiểm tra phòng của tiểu Vân xong liền từng câu từng câu hỏi bọn họ. Về phần Hứa đại nhân, tôi cảm thấy tốt nhất tạm thời không cho ông ta tiếp xúc với người nhà để tránh ảnh hưởng đến việc tra án.
Mẫn đại nhân ừ một tiếng, nói:
- Hứa đại nhân, ta thấy ngươi tạm thời lánh một chút cũng tốt. Nghiêm Bộ đầu đưa Hứa đại nhân đến sảnh khách nghỉ ngơi.
Hứa Dục còn muốn biện giải, Nghiêm Bộ đầu bề ngoài cười mỉm giơ tay ra nói:
- Hứa đại nhân, mời!
Hứa Dục hừ một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Được, Đoàn Phi, ngươi nhớ kĩ cho ta, chỉ cần ngươi hại ta không chết, ta tất trả cho ngươi gấp trăm lần!
- Ta đi ngay đứng thẳng, tất cả đều theo pháp luật, không thẹn với trời đất sao phải sợ ai nguyền rủa trả thù?
Đoàn Phi thản nhiên trả lời một câu, Hứa Dục cuối cùng tức giận mà đi thẳng.
Đoàn Phi vẻ mặt ôn hòa mà đỡ tiểu Chiêu dậy, nói:
- Tiểu Chiêu ngươi có biết chỗ tiểu Vân ở không? Dẫn chúng ta đi thôi.
Hoa viên chếch so với nội viện, tiểu nữ mất tích ở căn phòng ngay sát hoa viên. Sau khi tiểu Chiêu đưa mọi người sang đó lại bị Đoàn Phi sai mở. Sau đó, Đoàn Phi liền một mình đi vào phòng tiểu Vân.
Đây là một phòng nhỏ hẹp, một chiếc giường nhỏ tựa vào tường và cửa sổ, trên giường chỉ còn lại có ván giường, phía bên kia giường có một bàn trang điểm, trên bàn cũng không có vật gì. Đoàn Phi nhìn kĩ một chút, gian phòng kia hiển nhiên được quét tước cẩn thận, chẳng những không lưu lại đầu mối gì, thậm chí ngay cả một hạt bụi cũng không có.
Đoàn Phi dẫn Mẫn Đại nhân vào, quệt ngón tay lên trên bàn, ngón tay sạch sẽ không chút bụi. Đoàn Phi nói:
- Đại nhân, gian phòng kia đã bị dọn dẹp không còn một mảnh, ta nghĩ tìm người dọn dẹp căn phòng kia đến hỏi một chút.
- Hỏi đi, chỉ cần mau chóng phá án, những việc khác ngươi cứ xem mà làm đi!
Mẫn đại nhân đáp lại xong hạ thấp giọng nói:
- Ngươi đã đắc tội với Hứa đại nhân, tốt nhất ngươi tìm biện pháp làm cho hắn không thể xoay chuyển, nếu không ngươi tất sẽ bị hắn trả thù. Ngươi cảm thấy tì nữ kia có phải đúng là bị hắn hại không? Chỉ cần có chút chứng cớ xác thực chứng minh tì nữ kia đã chết trong nhà hắn.
Đoàn Phi không biết nên khóc hay nên cười đáp:
- Vâng, đại nhân ta sẽ theo lẽ công bằng xử lí.
Mẫn đại nhân muốn nói lại thôi, Đoàn Phi đã đi ra. Lúc này trong tiểu hoa viên đã đứng rất nhiều người. Trong nhà Hứa Dục vú già có tám người, ba người vợ của Hứa Dục mỗi người đều có một a hoàn theo sau, lão gia một thư đồng, thiếu gia một vú em, phòng bếp nha hoàn sai khiến một người, một người gác cổng, một tạp dịch quét rác, năm nam ba nữ lúc này đang xếp thành một hàng ngoài cửa phòng tiểu Vân.
Đoàn Phi đến trước mặt bọn họ chậm rãi đi, bất luận là người gác cổng đĩnh đạc, lão bộc hay nha hoàn cao ngạo bên cạnh đại phu nhân, dưới ánh mắt linh hoạt, sắc bén của Đoàn Phi đều không tự chủ được tránh đi.
Đoàn Phi sau khi nhìn xong trong lòng đã lập sẵn kế hoạch, hắn khoanh tay đứng trước nhóm người này, mười phần tự tin nhìn bọn họ một trận, đột nhiên chất vấn:
- Tiểu Vân là ai giết?
Bọn họ đều ngạc nhiên, thư đồng tiểu Chiêu vốn tâm hồn đi đâu, nghe được vậy a lên một tiếng sợ hãi, lập tức hai mắt trắng dã ngất trên mặt đất.
Đoàn Phi liếm liếm môi, ra vẻ kinh ngạc mà nói:
- Hắn, thế này là thế nào? Chẳng lẽ hắn có liên quan gì đến án này?
Người nha hoàn bên cạnh đại phu nhân tiểu Mai khinh miệt liếc nhìn tiểu Chiêu một cái đáp:
- Sai gia, bệnh kinh phong của hắn lại phát rồi, để ta đưa hắn về phòng nghỉ ngơi đi.
Đoàn Phi cười lạnh, nói :
- Bị kinh phong? Đúng lúc ta chuyên trị bệnh kinh phong! Các người đều tránh sang một bên đi, xem ta khiến hắn sống lại như thế nào!
Đoàn Phi cúi người nắm lấy áo tiểu Chiêu, đem nửa người hắn lôi dậy, sau đó giơ tay phải lên sau đó tát xuống một cái. Chỉ nghe một tiếng vang trong trẻo BA~, nửa bên mặt tiểu Chiêu đã cao cao sưng lên.
Theo tiếng BA~ kia xung quanh vang lên vài tiếng kinh hô, Đoàn Phi nhìn lại chỉ thấy nha hoàn bên cạnh ba vị thái thái thần sắc khác thường che miệng không nói, Đoàn Phi trong lòng chợt động, lật ngược tay tát xuống một cái, chỉ thấy tiểu Mai không kìm nổi thốt ra tiếng:
- Đừng đánh nữa, nào có chữa bệnh như vậy!
Đoàn Phi cười lạnh nói:
- Bản quan phá án cần ngươi đến chỉ điểm sao? Hắn bây giờ là nghi phạm giết người của ta, ta cứ coi như là dùng đại hình đánh chết hắn cũng được.
Tiểu Mai nhẫn nhịn, nhìn Đoàn Phi sắp giơ tay lên đánh tiếp, nàng rối cục quát nói:
- Đừng đánh nữa, tiểu Vân không chết, nàng ta ba ngày trước bị lão gia đuổi ra khỏi nhà, cho dù có chết ở bên ngoài cũng không liên quan đến chúng ta.
Cha tiểu Vân vừa khóc vừa nói:
- Con gái của ta luôn là đứa hiền lương thục đức, nhu thuận nghe lời, làm sao bị đuổi ra khỏi cửa? Nhất định là các ngươi hiệp mưu hại chết con gái của ta, mau đưa con gái ta đến đây!
Tì nữ của Nhị phu nhân tiểu Đào xinh đẹp hừ một tiếng, cười lạnh nói:
- Hiền lương thục đức? Ta xem là gà gáy cẩu trộm mới đúng, nàng ta trộm trang sức của phu nhân nhà ta, bị phát hiện lại mạnh miệng không chịu nhận, đến lúc đó mới bị đuổi đi đấy. Nếu không nhờ lão gia nể tình đã sớm đem nàng ta cáo lên nha môn theo tội trộm cắp luận xử rồi.
Cha tiểu Vân phẫn nộ nhìn tiểu Đào, khàn khàn quát:
- Ngươi nói bậy, con gái của ta tuyệt không phải loại người như vậy!
- Ai ầm ĩ nữa ta liền mời đại nhân vả vào miệng nữa!
Đoàn Phi quát một tiếng, đợi tiếng khóc ngừng, lại hỏi tiểu Đào:
- Ngươi nói tiểu Vân trộm trang sức của phu nhân nhà ngươi, nàng ta trộm trang sức gì? Ai có thể chứng minh?
Tiểu Đào cẩn thận lựa chọn nói:
- Tất cả mọi người có thể làm chứng, nàng trộm vòng ngọc mà phu nhân ta yêu thích nhất! Chính ta và tiểu Mai tìm được dưới gối của nàng ta!
Đoàn Phi nhìn chằm chằm vào tiểu Đào nói:
- Rốt cuộc là ai tìm ra cái vòng kia ở dưới gối của tiểu Vân? Luôn luôn có người trước kẻ sau, chẳng lẽ hai người các người ước định trước, cùng đồng tâm hiệp lực đem gối của tiểu Vân nhấc lên hay sao?
- Đúng, là ta tìm được.
Tiểu Mai thản nhiên nói :
- Phu nhân lệnh cho ta phụ trách bắt kẻ trộm, ta cũng vốn không tin tiểu Vân sẽ trộm đồ này vật nọ đâu. Thật không ngờ tới, tri nhân tri diện bất tri tâm.
- Nói dối
Đoàn Phi bỗng nhiên xoay người thét lớn một tiếng, sau đó hướng tiểu Mai đi nhanh tới quả quyết nói:
- Nếu là hảo tỉ muội, người vì sao phải hãm hại nàng!
- Ta không có.
Tiểu Mai ở trong phủ tác oai tác quái đã quen, nhưng chung quy vẫn là một thiếu nữ chưa đến mười mấy tuổi, việc trên đời chưa thấy bao nhiêu, lúc này người dựa dẫm lại không có bên cạnh, thấy Đoàn Phi giống như muốn ăn thịt người, kinh sợ đến toàn thân phát run, nói đều không rõ ràng nữa.
Đoàn Phi đứng trước mặt tiểu Mai, tiếp tục uy bức nói:
- Ngươi không có? Vậy ta hỏi ngươi tiểu Vân làm gì? Chỉ một nha đầu trồng hoa làm cỏ thô tục, nàng ta có tư cách đến nội viện, vào khuê phòng của Nhị phu nhân trộm đồ này vật nọ sao?
- Nàng, nàng
Tiểu Mai ấp úng nói không nên lời, tiểu Cúc ở bên cạnh chen mồm giải thích:
- Có lẽ nàng ta đã có ý định từ lâu, thừa dịp người không phòng bị mới làm ra chuyện xấu này.
Đoàn Phi ánh mắt lạnh liếc về phía tiểu Cúc, nói:
- Đáp thật tốt, vậy ngươi hãy thay tiểu Mai trả lời hết vấn đề của ta đi, một nha đầu thô tục có khả năng thường xuyên nhìn chằm chằm vào nội viện, nắm cuộc sống hàng ngày của ba vị phu nhân rõ như lòng ban tay sao? Nhị phu nhân nếu yêu mến chiếc vòng tay kia, chắc sẽ thường mang bên người rồi, cứ coi như là phu nhân ngẫu nhiên gỡ vòng tay xuống cũng sẽ lập tức mang đi cất kĩ. Vì sao vừa khi tháo vòng tay xuống chưa lâu liền bị tiểu Vân trộm đi? Tiểu Vân vì sao đối với nơi cất đồ của Nhị phu nhân quen thuộc như thế? Nói đi! Nói đi! Nếu ngươi có thể nói giỏi như vậy, ta cũng muốn xem người tự bào chữa như thế nào!
- Người, tên súc sinh này, người làm gì con gái của ta! Mau trả con gái cho ta.
Hứa Dục né tránh, giải thích:
- Đó là bởi vì nàng ta lĩnh tiền công sau một ngày mới đề xuất thôi việc, chuyết kinh liền tiện tay bổ sung lên, như thế nói đã rõ chưa?
- Ngươi đã nói dối, ngay từ đầu tại sao không nói rõ ràng?
Đoàn Phi hướng Mẫn đại nhân chắp tay nói:
- Đại nhân, xin truyền tất cả người hầu, nha hoàn trong Hứa gia lại đây. Ta kiểm tra phòng của tiểu Vân xong liền từng câu từng câu hỏi bọn họ. Về phần Hứa đại nhân, tôi cảm thấy tốt nhất tạm thời không cho ông ta tiếp xúc với người nhà để tránh ảnh hưởng đến việc tra án.
Mẫn đại nhân ừ một tiếng, nói:
- Hứa đại nhân, ta thấy ngươi tạm thời lánh một chút cũng tốt. Nghiêm Bộ đầu đưa Hứa đại nhân đến sảnh khách nghỉ ngơi.
Hứa Dục còn muốn biện giải, Nghiêm Bộ đầu bề ngoài cười mỉm giơ tay ra nói:
- Hứa đại nhân, mời!
Hứa Dục hừ một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Được, Đoàn Phi, ngươi nhớ kĩ cho ta, chỉ cần ngươi hại ta không chết, ta tất trả cho ngươi gấp trăm lần!
- Ta đi ngay đứng thẳng, tất cả đều theo pháp luật, không thẹn với trời đất sao phải sợ ai nguyền rủa trả thù?
Đoàn Phi thản nhiên trả lời một câu, Hứa Dục cuối cùng tức giận mà đi thẳng.
Đoàn Phi vẻ mặt ôn hòa mà đỡ tiểu Chiêu dậy, nói:
- Tiểu Chiêu ngươi có biết chỗ tiểu Vân ở không? Dẫn chúng ta đi thôi.
Hoa viên chếch so với nội viện, tiểu nữ mất tích ở căn phòng ngay sát hoa viên. Sau khi tiểu Chiêu đưa mọi người sang đó lại bị Đoàn Phi sai mở. Sau đó, Đoàn Phi liền một mình đi vào phòng tiểu Vân.
Đây là một phòng nhỏ hẹp, một chiếc giường nhỏ tựa vào tường và cửa sổ, trên giường chỉ còn lại có ván giường, phía bên kia giường có một bàn trang điểm, trên bàn cũng không có vật gì. Đoàn Phi nhìn kĩ một chút, gian phòng kia hiển nhiên được quét tước cẩn thận, chẳng những không lưu lại đầu mối gì, thậm chí ngay cả một hạt bụi cũng không có.
Đoàn Phi dẫn Mẫn Đại nhân vào, quệt ngón tay lên trên bàn, ngón tay sạch sẽ không chút bụi. Đoàn Phi nói:
- Đại nhân, gian phòng kia đã bị dọn dẹp không còn một mảnh, ta nghĩ tìm người dọn dẹp căn phòng kia đến hỏi một chút.
- Hỏi đi, chỉ cần mau chóng phá án, những việc khác ngươi cứ xem mà làm đi!
Mẫn đại nhân đáp lại xong hạ thấp giọng nói:
- Ngươi đã đắc tội với Hứa đại nhân, tốt nhất ngươi tìm biện pháp làm cho hắn không thể xoay chuyển, nếu không ngươi tất sẽ bị hắn trả thù. Ngươi cảm thấy tì nữ kia có phải đúng là bị hắn hại không? Chỉ cần có chút chứng cớ xác thực chứng minh tì nữ kia đã chết trong nhà hắn.
Đoàn Phi không biết nên khóc hay nên cười đáp:
- Vâng, đại nhân ta sẽ theo lẽ công bằng xử lí.
Mẫn đại nhân muốn nói lại thôi, Đoàn Phi đã đi ra. Lúc này trong tiểu hoa viên đã đứng rất nhiều người. Trong nhà Hứa Dục vú già có tám người, ba người vợ của Hứa Dục mỗi người đều có một a hoàn theo sau, lão gia một thư đồng, thiếu gia một vú em, phòng bếp nha hoàn sai khiến một người, một người gác cổng, một tạp dịch quét rác, năm nam ba nữ lúc này đang xếp thành một hàng ngoài cửa phòng tiểu Vân.
Đoàn Phi đến trước mặt bọn họ chậm rãi đi, bất luận là người gác cổng đĩnh đạc, lão bộc hay nha hoàn cao ngạo bên cạnh đại phu nhân, dưới ánh mắt linh hoạt, sắc bén của Đoàn Phi đều không tự chủ được tránh đi.
Đoàn Phi sau khi nhìn xong trong lòng đã lập sẵn kế hoạch, hắn khoanh tay đứng trước nhóm người này, mười phần tự tin nhìn bọn họ một trận, đột nhiên chất vấn:
- Tiểu Vân là ai giết?
Bọn họ đều ngạc nhiên, thư đồng tiểu Chiêu vốn tâm hồn đi đâu, nghe được vậy a lên một tiếng sợ hãi, lập tức hai mắt trắng dã ngất trên mặt đất.
Đoàn Phi liếm liếm môi, ra vẻ kinh ngạc mà nói:
- Hắn, thế này là thế nào? Chẳng lẽ hắn có liên quan gì đến án này?
Người nha hoàn bên cạnh đại phu nhân tiểu Mai khinh miệt liếc nhìn tiểu Chiêu một cái đáp:
- Sai gia, bệnh kinh phong của hắn lại phát rồi, để ta đưa hắn về phòng nghỉ ngơi đi.
Đoàn Phi cười lạnh, nói :
- Bị kinh phong? Đúng lúc ta chuyên trị bệnh kinh phong! Các người đều tránh sang một bên đi, xem ta khiến hắn sống lại như thế nào!
Đoàn Phi cúi người nắm lấy áo tiểu Chiêu, đem nửa người hắn lôi dậy, sau đó giơ tay phải lên sau đó tát xuống một cái. Chỉ nghe một tiếng vang trong trẻo BA~, nửa bên mặt tiểu Chiêu đã cao cao sưng lên.
Theo tiếng BA~ kia xung quanh vang lên vài tiếng kinh hô, Đoàn Phi nhìn lại chỉ thấy nha hoàn bên cạnh ba vị thái thái thần sắc khác thường che miệng không nói, Đoàn Phi trong lòng chợt động, lật ngược tay tát xuống một cái, chỉ thấy tiểu Mai không kìm nổi thốt ra tiếng:
- Đừng đánh nữa, nào có chữa bệnh như vậy!
Đoàn Phi cười lạnh nói:
- Bản quan phá án cần ngươi đến chỉ điểm sao? Hắn bây giờ là nghi phạm giết người của ta, ta cứ coi như là dùng đại hình đánh chết hắn cũng được.
Tiểu Mai nhẫn nhịn, nhìn Đoàn Phi sắp giơ tay lên đánh tiếp, nàng rối cục quát nói:
- Đừng đánh nữa, tiểu Vân không chết, nàng ta ba ngày trước bị lão gia đuổi ra khỏi nhà, cho dù có chết ở bên ngoài cũng không liên quan đến chúng ta.
Cha tiểu Vân vừa khóc vừa nói:
- Con gái của ta luôn là đứa hiền lương thục đức, nhu thuận nghe lời, làm sao bị đuổi ra khỏi cửa? Nhất định là các ngươi hiệp mưu hại chết con gái của ta, mau đưa con gái ta đến đây!
Tì nữ của Nhị phu nhân tiểu Đào xinh đẹp hừ một tiếng, cười lạnh nói:
- Hiền lương thục đức? Ta xem là gà gáy cẩu trộm mới đúng, nàng ta trộm trang sức của phu nhân nhà ta, bị phát hiện lại mạnh miệng không chịu nhận, đến lúc đó mới bị đuổi đi đấy. Nếu không nhờ lão gia nể tình đã sớm đem nàng ta cáo lên nha môn theo tội trộm cắp luận xử rồi.
Cha tiểu Vân phẫn nộ nhìn tiểu Đào, khàn khàn quát:
- Ngươi nói bậy, con gái của ta tuyệt không phải loại người như vậy!
- Ai ầm ĩ nữa ta liền mời đại nhân vả vào miệng nữa!
Đoàn Phi quát một tiếng, đợi tiếng khóc ngừng, lại hỏi tiểu Đào:
- Ngươi nói tiểu Vân trộm trang sức của phu nhân nhà ngươi, nàng ta trộm trang sức gì? Ai có thể chứng minh?
Tiểu Đào cẩn thận lựa chọn nói:
- Tất cả mọi người có thể làm chứng, nàng trộm vòng ngọc mà phu nhân ta yêu thích nhất! Chính ta và tiểu Mai tìm được dưới gối của nàng ta!
Đoàn Phi nhìn chằm chằm vào tiểu Đào nói:
- Rốt cuộc là ai tìm ra cái vòng kia ở dưới gối của tiểu Vân? Luôn luôn có người trước kẻ sau, chẳng lẽ hai người các người ước định trước, cùng đồng tâm hiệp lực đem gối của tiểu Vân nhấc lên hay sao?
- Đúng, là ta tìm được.
Tiểu Mai thản nhiên nói :
- Phu nhân lệnh cho ta phụ trách bắt kẻ trộm, ta cũng vốn không tin tiểu Vân sẽ trộm đồ này vật nọ đâu. Thật không ngờ tới, tri nhân tri diện bất tri tâm.
- Nói dối
Đoàn Phi bỗng nhiên xoay người thét lớn một tiếng, sau đó hướng tiểu Mai đi nhanh tới quả quyết nói:
- Nếu là hảo tỉ muội, người vì sao phải hãm hại nàng!
- Ta không có.
Tiểu Mai ở trong phủ tác oai tác quái đã quen, nhưng chung quy vẫn là một thiếu nữ chưa đến mười mấy tuổi, việc trên đời chưa thấy bao nhiêu, lúc này người dựa dẫm lại không có bên cạnh, thấy Đoàn Phi giống như muốn ăn thịt người, kinh sợ đến toàn thân phát run, nói đều không rõ ràng nữa.
Đoàn Phi đứng trước mặt tiểu Mai, tiếp tục uy bức nói:
- Ngươi không có? Vậy ta hỏi ngươi tiểu Vân làm gì? Chỉ một nha đầu trồng hoa làm cỏ thô tục, nàng ta có tư cách đến nội viện, vào khuê phòng của Nhị phu nhân trộm đồ này vật nọ sao?
- Nàng, nàng
Tiểu Mai ấp úng nói không nên lời, tiểu Cúc ở bên cạnh chen mồm giải thích:
- Có lẽ nàng ta đã có ý định từ lâu, thừa dịp người không phòng bị mới làm ra chuyện xấu này.
Đoàn Phi ánh mắt lạnh liếc về phía tiểu Cúc, nói:
- Đáp thật tốt, vậy ngươi hãy thay tiểu Mai trả lời hết vấn đề của ta đi, một nha đầu thô tục có khả năng thường xuyên nhìn chằm chằm vào nội viện, nắm cuộc sống hàng ngày của ba vị phu nhân rõ như lòng ban tay sao? Nhị phu nhân nếu yêu mến chiếc vòng tay kia, chắc sẽ thường mang bên người rồi, cứ coi như là phu nhân ngẫu nhiên gỡ vòng tay xuống cũng sẽ lập tức mang đi cất kĩ. Vì sao vừa khi tháo vòng tay xuống chưa lâu liền bị tiểu Vân trộm đi? Tiểu Vân vì sao đối với nơi cất đồ của Nhị phu nhân quen thuộc như thế? Nói đi! Nói đi! Nếu ngươi có thể nói giỏi như vậy, ta cũng muốn xem người tự bào chữa như thế nào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.