Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt
Chương 38: Không Vứt
Cửu Trọng Tuyết
16/06/2023
Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Một giấc này của Khương Tự ngủ vô cùng say sưa. Khi tỉnh lại, bé chỉ thấy mình đã về tới phủ Thiều Quang, trong phủ trăm hoa đua nở, suối trong ào ạt, giường nhỏ trên đài Nguyệt Thạch cũng thoải mái hơn nhiều so với giỏ tre mềm mại đan từ cỏ trên núi Thanh Vụ.
Bé duỗi người, tiểu động phủ trong thức hải liền kích động hô: “Tiểu Khương Tự, cô mau nhìn xem điểm thiện ác của cô này!!”
Hở? Bé có điểm thiện ác sao? Khương Tự lúc này mới nhớ tới một đêm kinh tâm động phách ở Tây Sơn. Nếu không phải Lan Tấn cùng Mặc Khí liên thủ, bọn bé sợ là tất cả đều phải bỏ mạng ở địa cung.
Khương Tự lấy ra lệnh bài chữ “Hoàng” trong túi bách bảo, chỉ thấy lệnh bài bằng ngọc như có một đám tinh linh nhỏ vào ở cứ chợt lóe chợt lóe đẹp cực kỳ.
“Đây là điểm thiện ác sao?” Khương Tự tò mò hỏi.
“Không sai, đây chính là nhất thứ sạch sẽ tốt đẹp nhất trong trời đất này, chỉ có nhân tài phúc trạch thâm hậu mới có được.” Tiểu động phủ vui mừng đến mức cắn tay tay, giờ mọi chuyện đã chuẩn bị, chỉ thiếu gió đông. Khó nhất là tích cóp điểm thiện ác, lại lập tức tích cóp nhiều như vậy, chờ tiểu Khương Tự tinh luyện cánh hoa thành dịch tinh túy nữa là xong.
Tầng động phủ đầu tiên chữa trị xong, nó sẽ không phải tiểu động phủ cùi bắp nữa, chờ chữa trị cả tầng thứ hai, tầng thứ ba……rồi sẽ có một ngày Vân Mộng Thập Bát Châu đều sẽ phải nhìn lên Khương Tự, thế gian này không phải chỉ có một cách tu hành.
“5200 điểm?” Khương Tự cảm ứng được điểm thiện ác trong lệnh bài kinh hỉ nói: “Tiểu động phủ, chúng ta đây có phải có thể chữa trị xong luôn động phủ rồi không?”
Tiểu động phủ ấp úng: “Động phủ tổng cộng có chín tầng cần chữa trị, chẳng qua chúng ta rất nhanh sẽ có thể chữa trị lên tầng thứ hai.”
“Rất nhanh?” Khương Tự hiện giờ đã đem tính cách tiểu động phủ sờ đến rõ ràng, con hàng này đại khái chính là đại diện tiêu biểu cho chứng ham ăn biếng làm lại còn thích nói mạnh miệng giống như đứa bé ba tuổi. Cũng may bé không thể tu luyện, tiểu động phủ cũng không ghét bỏ bé, xem như sống nương tựa lẫn nhau, chắp vá thôi vậy.
“Chữa trị tầng thứ hai cần… cần 8000 điểm thiện ác.” Tiểu động phủ nói xong liền lộc cộc một tiếng chìm vào thức hải, trong bao lâu lại không cam lòng thò đầu ra: “Khương Tự, bằng đó điểm thiện ác cũng không phải ta ăn luôn đâu nha, chờ cô tinh luyện ra 1000 dịch tinh túy cánh hoa, chữa trị xong tầng thứ nhất động phủ, cô sẽ biết nó có bao nhiêu nghịch thiên!”
Khương Tự đem lệnh bài chữ “Hoàng” nhét vào túi bách bảo, trượt xuống giường nhỏ nguyệt thạch ấm áp, nghịch hay không nghịch thiên bé không để bụng. Chẳng qua bé muốn chữa trị xong tầng thứ nhất động phủ, học được kỹ năng gieo trồng.
Bé nghĩ con người phải có một nghề, về sau bé muốn dựa vào gieo trồng linh hoa linh thảo để sinh sống ở Vân Mộng Thập Bát Châu.
Khương Tự ra khỏi phủ Thiều Quang, không thấy bóng dáng Lan Tấn đâu cả, cũng không thèm để ý. Bé chuẩn bị đi lên núi tìm kiếm linh hoa linh thảo cấp thấp trong ngọc giản, chăm chỉ thu thập, học tập dược lý và thử làm đồ chay cùng thanh lộ.
Trong khoảng thời gian này, bé vẫn luôn học tập tri thức về linh hoa linh thảo trong ngọc giản, không tùy tiện tinh luyện cánh hoa thành dịch tinh túy nữa. Lúc trước bé giã mười vạn đóa hoa sen cực phẩm, dược đỉnh nhỏ mới tinh luyện ra một giọt dịch tinh túy cánh hoa bé bằng trân châu. Khi đó bé đã biết, dược đỉnh nhỏ rất bắt bẻ, cực kỳ bắt bẻ. Sau này lựa chọn linh hoa linh thảo phải thật thận trọng.
“Tiểu Khương Tự, sao nhóc lại cõng giỏ tre còn cao hơn mình thế?” Một trận cười sang sảng truyền đến. Hách Liên Chẩn cưỡi chim lớn màu đen từ khe núi lao xuống rất soái khí hạ cánh rồi đem Khương Tự cả người lẫn sọt ôm lên: “Ha ha, Thất sư huynh cho nhóc lông chim, nhóc không ném đi chứ?”
Hai chân Khương Tự cách mặt đất, giận trừng mắt Thất sư huynh soái khí bức người, đầu óc lại không tốt, bĩu môi nói: “Không vứt……”
Hách Liên Chẩn vừa nghe đã hớn hở vô cùng, còn mang theo bé trực tiếp bay lên tọa kỵ, cười nói: “Không vứt là được, nhóc cần phải cẩn thận cất đi đấy, người bình thường ta không bỏ được rút lông chim Tiểu Hắc cho đâu.”
Chim lớn màu đen nghe đến rút lông đã đau đến mức lông chim đều xù cả lên, kháng nghị kêu một tiếng, sau đó mới mang theo chủ nhân cùng nhóc con mềm mại kia bay về phía chủ điện Kiếm Tông.
Một giấc này của Khương Tự ngủ vô cùng say sưa. Khi tỉnh lại, bé chỉ thấy mình đã về tới phủ Thiều Quang, trong phủ trăm hoa đua nở, suối trong ào ạt, giường nhỏ trên đài Nguyệt Thạch cũng thoải mái hơn nhiều so với giỏ tre mềm mại đan từ cỏ trên núi Thanh Vụ.
Bé duỗi người, tiểu động phủ trong thức hải liền kích động hô: “Tiểu Khương Tự, cô mau nhìn xem điểm thiện ác của cô này!!”
Hở? Bé có điểm thiện ác sao? Khương Tự lúc này mới nhớ tới một đêm kinh tâm động phách ở Tây Sơn. Nếu không phải Lan Tấn cùng Mặc Khí liên thủ, bọn bé sợ là tất cả đều phải bỏ mạng ở địa cung.
Khương Tự lấy ra lệnh bài chữ “Hoàng” trong túi bách bảo, chỉ thấy lệnh bài bằng ngọc như có một đám tinh linh nhỏ vào ở cứ chợt lóe chợt lóe đẹp cực kỳ.
“Đây là điểm thiện ác sao?” Khương Tự tò mò hỏi.
“Không sai, đây chính là nhất thứ sạch sẽ tốt đẹp nhất trong trời đất này, chỉ có nhân tài phúc trạch thâm hậu mới có được.” Tiểu động phủ vui mừng đến mức cắn tay tay, giờ mọi chuyện đã chuẩn bị, chỉ thiếu gió đông. Khó nhất là tích cóp điểm thiện ác, lại lập tức tích cóp nhiều như vậy, chờ tiểu Khương Tự tinh luyện cánh hoa thành dịch tinh túy nữa là xong.
Tầng động phủ đầu tiên chữa trị xong, nó sẽ không phải tiểu động phủ cùi bắp nữa, chờ chữa trị cả tầng thứ hai, tầng thứ ba……rồi sẽ có một ngày Vân Mộng Thập Bát Châu đều sẽ phải nhìn lên Khương Tự, thế gian này không phải chỉ có một cách tu hành.
“5200 điểm?” Khương Tự cảm ứng được điểm thiện ác trong lệnh bài kinh hỉ nói: “Tiểu động phủ, chúng ta đây có phải có thể chữa trị xong luôn động phủ rồi không?”
Tiểu động phủ ấp úng: “Động phủ tổng cộng có chín tầng cần chữa trị, chẳng qua chúng ta rất nhanh sẽ có thể chữa trị lên tầng thứ hai.”
“Rất nhanh?” Khương Tự hiện giờ đã đem tính cách tiểu động phủ sờ đến rõ ràng, con hàng này đại khái chính là đại diện tiêu biểu cho chứng ham ăn biếng làm lại còn thích nói mạnh miệng giống như đứa bé ba tuổi. Cũng may bé không thể tu luyện, tiểu động phủ cũng không ghét bỏ bé, xem như sống nương tựa lẫn nhau, chắp vá thôi vậy.
“Chữa trị tầng thứ hai cần… cần 8000 điểm thiện ác.” Tiểu động phủ nói xong liền lộc cộc một tiếng chìm vào thức hải, trong bao lâu lại không cam lòng thò đầu ra: “Khương Tự, bằng đó điểm thiện ác cũng không phải ta ăn luôn đâu nha, chờ cô tinh luyện ra 1000 dịch tinh túy cánh hoa, chữa trị xong tầng thứ nhất động phủ, cô sẽ biết nó có bao nhiêu nghịch thiên!”
Khương Tự đem lệnh bài chữ “Hoàng” nhét vào túi bách bảo, trượt xuống giường nhỏ nguyệt thạch ấm áp, nghịch hay không nghịch thiên bé không để bụng. Chẳng qua bé muốn chữa trị xong tầng thứ nhất động phủ, học được kỹ năng gieo trồng.
Bé nghĩ con người phải có một nghề, về sau bé muốn dựa vào gieo trồng linh hoa linh thảo để sinh sống ở Vân Mộng Thập Bát Châu.
Khương Tự ra khỏi phủ Thiều Quang, không thấy bóng dáng Lan Tấn đâu cả, cũng không thèm để ý. Bé chuẩn bị đi lên núi tìm kiếm linh hoa linh thảo cấp thấp trong ngọc giản, chăm chỉ thu thập, học tập dược lý và thử làm đồ chay cùng thanh lộ.
Trong khoảng thời gian này, bé vẫn luôn học tập tri thức về linh hoa linh thảo trong ngọc giản, không tùy tiện tinh luyện cánh hoa thành dịch tinh túy nữa. Lúc trước bé giã mười vạn đóa hoa sen cực phẩm, dược đỉnh nhỏ mới tinh luyện ra một giọt dịch tinh túy cánh hoa bé bằng trân châu. Khi đó bé đã biết, dược đỉnh nhỏ rất bắt bẻ, cực kỳ bắt bẻ. Sau này lựa chọn linh hoa linh thảo phải thật thận trọng.
“Tiểu Khương Tự, sao nhóc lại cõng giỏ tre còn cao hơn mình thế?” Một trận cười sang sảng truyền đến. Hách Liên Chẩn cưỡi chim lớn màu đen từ khe núi lao xuống rất soái khí hạ cánh rồi đem Khương Tự cả người lẫn sọt ôm lên: “Ha ha, Thất sư huynh cho nhóc lông chim, nhóc không ném đi chứ?”
Hai chân Khương Tự cách mặt đất, giận trừng mắt Thất sư huynh soái khí bức người, đầu óc lại không tốt, bĩu môi nói: “Không vứt……”
Hách Liên Chẩn vừa nghe đã hớn hở vô cùng, còn mang theo bé trực tiếp bay lên tọa kỵ, cười nói: “Không vứt là được, nhóc cần phải cẩn thận cất đi đấy, người bình thường ta không bỏ được rút lông chim Tiểu Hắc cho đâu.”
Chim lớn màu đen nghe đến rút lông đã đau đến mức lông chim đều xù cả lên, kháng nghị kêu một tiếng, sau đó mới mang theo chủ nhân cùng nhóc con mềm mại kia bay về phía chủ điện Kiếm Tông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.