Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt
Chương 24: Suốt Ngày Chơi Ưng Có Ngày Bị Ưng Mổ
Cửu Trọng Tuyết
16/06/2023
Editor: Bánh bao chay nhân thịt
“Hôm qua trước khi xuống núi, Đại sư huynh đã thừa nhận thân phận của A Tứ, ngươi đây là muốn cùng chúng ta khai chiến?”
“Bớt lấy Nguyệt Li áp ta đi!” Mặc Khí ho khan một tiếng, sắc mặt càng thêm tái nhợt, hai mắt lại đen nhánh như mực, liếc mắt một cái có thể làm người ta rơi vào vực sâu vô tận: “Luân hồi đã mở, tướng ác quỷ hay tướng bồ đề đều là mệnh, mỗi người một khác.”
Y cô độc một mình, không cần tiểu sư muội. Muốn trách phải trách con nhóc mệnh không tốt, không bái nhập Nhị phong.
“Ý, tiểu nương tử giống như không đau khổ chút nào?” Lý Đồng tri đại nhân lúc này mới chú ý tới tiểu Khương Tự đang ngủ say, phát hiện đối phương lộ ra nụ cười ngọt ngào như rơi vào mộng đẹp vậy.
Đầu ngón tay Lan Tấn hơi động một chút, Thanh Mang hoàn toàn đi vào giữa mày Khương Tự. Chỉ thấy cảnh trong mơ, tuyết lớn bay tán loạn, trong trời đất thuần trắng một mảnh, Khương Tự ôm một con thỏ trắng tai dài, nắm tay nữ tử, vui sướng giống như một con hỉ thước nho nhỏ.
“Mẹ, thỏ con bị chúng ta nuôi có thể không vui không nha?”
“Vậy chờ mùa đông qua, A Tứ liền đem nó phóng sinh?”
“Vâng ạ, A Tứ hy vọng con thỏ này giống A Tứ, có thể khoái hoạt vui sướng cùng mẹ cha vĩnh viễn ở bên nhau.”
“Được, cha mẹ vĩnh viễn ở cùng A Tứ.”
Thế giới thuần trắng không có một tia khói mù hay dơ bẩn, không có địa ngục hay ác quỷ, không có tham giận ái dục của nhân gian, chỉ có tình. Đây là tâm ma sâu nhất trong đáy lòng Khương Tự, nếu đây có thể gọi là tâm ma!
Hai mắt Mặc Khí đau đớn, kịch liệt ho khan, môi tái nhợt nhiễm một tia đỏ tươi, ngay cả khóe mắt cũng chảy ra máu tươi.
“Mặc, Mặc, Mặc đại nhân…… Ngài làm sao vậy?” Lý Đồng tri ngửi được mùi máu tươi trong không khí, khóe mắt quét qua thấy vị Địa Sử ngày xưa không ai bì nổi vậy mà hai mắt đổ máu, vui đến suýt nữa khắc chế nổi khóe miệng nhếch lên, ha hả, cái này gọi là suốt ngày chơi ưng có ngày bị ưng mổ.
Lan Tấn nhìn lướt qua Mặc Khí, thấy y bị mắt Luân Hồi phản phệ, không rảnh lo chế nhạo, vội vàng qua gọi Khương Tự.
Khương Tự còn ở trong mộng cảnh nuôi thỏ con, không dao động chút nào.
“Ngu xuẩn.” Hai mắt Mặc Khí đổ máu, không lâu nữa sẽ mù. Y tùy ý xé một miếng vải đen qua loa che đôi mắt lại, lạnh lùng nói, “Trong vòng tam tức*, con nhóc kia mà không tỉnh lại sẽ rơi vào tầng tầng lớp lớp mộng cảnh, cho đến khi điên khùng mới thôi.”
(*) Tức: Hơi thở
Sắc mặt Lan Tấn đột biến, vội vàng nói: “Mặc Khí, làm thế nào để phá mộng cảnh?”
Khóe môi Mặc Khí nổi lên nụ cười lạnh băng: “Ngươi, phá không được.”
Khi nói chuyện, chỉ thấy túi bách bảo của Khương Tự phát ra ánh sáng chợt lóe, một mảnh lá nguyệt quế không một tiếng động bay vào mộng cảnh. Trong chốc lát đã trưởng thành một cây nguyệt quế thật lớn trên nền tuyết. Gió lạnh thổi qua, cành lá lay động. Ánh trăng xuất hiện lẳng lặng chiếu vào tuyết trên nền đất. Cây nguyệt quế phát ra ánh sáng vàng nhàn nhạt.
Trong mộng cảnh, Khương Tự ôm con thỏ trong ngực đi khỏi cung điện, ngửa đầu nhìn cây nguyệt quế tản ra mùi hương nhàn nhạt thanh mát, trong chốc lát đã lệ rơi đầy mặt.
Bé duỗi tay tiếp được lá cây nguyệt quế bay xuống, mộng cảnh từng chút sụp đổ. Thỏ con biến mất, mẹ biến mất, cha cũng biến mất, hết thảy đều không còn gì.
Khương Tự đứng ở tiền thính phủ nha Thanh Châu, nhìn vẻ mặt Lan Tấn nôn nóng, muốn lộ ra một nụ cười, sờ soạng mặt một chút lại phát hiện đầy tay đều là nước.
“Sư huynh, trời mưa ạ?”
Lan Tấn đau lòng ôm lấy bé, đem tiểu cô nương ấn vào ngực mình, khàn khàn nói: “Trời mưa, luôn có lúc thời tiết thay đổi.”
“Hôm qua trước khi xuống núi, Đại sư huynh đã thừa nhận thân phận của A Tứ, ngươi đây là muốn cùng chúng ta khai chiến?”
“Bớt lấy Nguyệt Li áp ta đi!” Mặc Khí ho khan một tiếng, sắc mặt càng thêm tái nhợt, hai mắt lại đen nhánh như mực, liếc mắt một cái có thể làm người ta rơi vào vực sâu vô tận: “Luân hồi đã mở, tướng ác quỷ hay tướng bồ đề đều là mệnh, mỗi người một khác.”
Y cô độc một mình, không cần tiểu sư muội. Muốn trách phải trách con nhóc mệnh không tốt, không bái nhập Nhị phong.
“Ý, tiểu nương tử giống như không đau khổ chút nào?” Lý Đồng tri đại nhân lúc này mới chú ý tới tiểu Khương Tự đang ngủ say, phát hiện đối phương lộ ra nụ cười ngọt ngào như rơi vào mộng đẹp vậy.
Đầu ngón tay Lan Tấn hơi động một chút, Thanh Mang hoàn toàn đi vào giữa mày Khương Tự. Chỉ thấy cảnh trong mơ, tuyết lớn bay tán loạn, trong trời đất thuần trắng một mảnh, Khương Tự ôm một con thỏ trắng tai dài, nắm tay nữ tử, vui sướng giống như một con hỉ thước nho nhỏ.
“Mẹ, thỏ con bị chúng ta nuôi có thể không vui không nha?”
“Vậy chờ mùa đông qua, A Tứ liền đem nó phóng sinh?”
“Vâng ạ, A Tứ hy vọng con thỏ này giống A Tứ, có thể khoái hoạt vui sướng cùng mẹ cha vĩnh viễn ở bên nhau.”
“Được, cha mẹ vĩnh viễn ở cùng A Tứ.”
Thế giới thuần trắng không có một tia khói mù hay dơ bẩn, không có địa ngục hay ác quỷ, không có tham giận ái dục của nhân gian, chỉ có tình. Đây là tâm ma sâu nhất trong đáy lòng Khương Tự, nếu đây có thể gọi là tâm ma!
Hai mắt Mặc Khí đau đớn, kịch liệt ho khan, môi tái nhợt nhiễm một tia đỏ tươi, ngay cả khóe mắt cũng chảy ra máu tươi.
“Mặc, Mặc, Mặc đại nhân…… Ngài làm sao vậy?” Lý Đồng tri ngửi được mùi máu tươi trong không khí, khóe mắt quét qua thấy vị Địa Sử ngày xưa không ai bì nổi vậy mà hai mắt đổ máu, vui đến suýt nữa khắc chế nổi khóe miệng nhếch lên, ha hả, cái này gọi là suốt ngày chơi ưng có ngày bị ưng mổ.
Lan Tấn nhìn lướt qua Mặc Khí, thấy y bị mắt Luân Hồi phản phệ, không rảnh lo chế nhạo, vội vàng qua gọi Khương Tự.
Khương Tự còn ở trong mộng cảnh nuôi thỏ con, không dao động chút nào.
“Ngu xuẩn.” Hai mắt Mặc Khí đổ máu, không lâu nữa sẽ mù. Y tùy ý xé một miếng vải đen qua loa che đôi mắt lại, lạnh lùng nói, “Trong vòng tam tức*, con nhóc kia mà không tỉnh lại sẽ rơi vào tầng tầng lớp lớp mộng cảnh, cho đến khi điên khùng mới thôi.”
(*) Tức: Hơi thở
Sắc mặt Lan Tấn đột biến, vội vàng nói: “Mặc Khí, làm thế nào để phá mộng cảnh?”
Khóe môi Mặc Khí nổi lên nụ cười lạnh băng: “Ngươi, phá không được.”
Khi nói chuyện, chỉ thấy túi bách bảo của Khương Tự phát ra ánh sáng chợt lóe, một mảnh lá nguyệt quế không một tiếng động bay vào mộng cảnh. Trong chốc lát đã trưởng thành một cây nguyệt quế thật lớn trên nền tuyết. Gió lạnh thổi qua, cành lá lay động. Ánh trăng xuất hiện lẳng lặng chiếu vào tuyết trên nền đất. Cây nguyệt quế phát ra ánh sáng vàng nhàn nhạt.
Trong mộng cảnh, Khương Tự ôm con thỏ trong ngực đi khỏi cung điện, ngửa đầu nhìn cây nguyệt quế tản ra mùi hương nhàn nhạt thanh mát, trong chốc lát đã lệ rơi đầy mặt.
Bé duỗi tay tiếp được lá cây nguyệt quế bay xuống, mộng cảnh từng chút sụp đổ. Thỏ con biến mất, mẹ biến mất, cha cũng biến mất, hết thảy đều không còn gì.
Khương Tự đứng ở tiền thính phủ nha Thanh Châu, nhìn vẻ mặt Lan Tấn nôn nóng, muốn lộ ra một nụ cười, sờ soạng mặt một chút lại phát hiện đầy tay đều là nước.
“Sư huynh, trời mưa ạ?”
Lan Tấn đau lòng ôm lấy bé, đem tiểu cô nương ấn vào ngực mình, khàn khàn nói: “Trời mưa, luôn có lúc thời tiết thay đổi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.