Chương 32: Là người hạnh phúc nhất thế gian( Ái_Nhi)
Nhii_Min
13/04/2022
~~~Trở lại với couple Khả Ái và Uyển Nhi nào~~~
________________________⬇️⬇️⬇️⬇️⬇️
Đã gần 6 tháng kể từ khi Uyển Nhi xảy ra tai nạn và mất trí nhớ. Đến nay, cô vẫn không có một chút kí ức nào về chuyện của mình. Khả Ái thì bận trăm công nghìn việc, buổi sáng thì lái xe đến công ty, chiều tối có khi là gần qua ngày mới cô mới về nhà. Vì thế thời gian cô dành cho Uyển Nhi giảm đi một nửa. Nhưng không vì vậy mà cô từ bỏ quyết tâm của mình đó chính là giúp Uyển Nhi hồi phục trí nhớ.
Cô cứ nghĩ đến lúc Uyển Nhi có thể nhớ lại tất cả mọi chuyện thì mọi sự mệt mỏi trong người đều tan biến. Uyển Nhi như một liều thuốc tinh thần thật sự rất cần thiết cho Khả Ái a.
Khả Ái vừa về đến nhà, liền không thay quần áo mà hướng lên phòng của cô và Uyển Nhi đi thẳng lên đó. Cả ngày hôm nay cô đã không được nhìn thấy cô gái bé nhỏ ấy rồi.
Khả Ái vặn nắm cửa nhẹ nhàng đẩy cửa vào phòng, cô bước chân nhẹ hết mức có thể để tránh làm cho mèo nhỏ thức giấc. Uyển Nhi nằm cuộn tròn trong chăn, có lẽ vì cô đã ngủ say nên không hề hay biết là Khả Ái đang kế bên mình. Khả Ái đi đến bên giường, dùng tay ôn nhu vén những sợi tóc tinh nghịch trên khuôn mặt Uyển Nhi, hơi cuối người đặt lên trán Uyển Nhi một nụ hôn chứa đầy sự yêu thương và mong nhớ.
Ngắm gương mặt ấy một lúc lâu cô cuối cùng cũng chịu đi tắm. Cô nhẹ bước đến tủ quần áo, chọn cho mình một bộ thật thoải mái rồi cất bước vào phòng tắm. Vì sợ mình sẽ làm ra tiếng động đánh thức Uyển Nhi nên tất cả mọi hành động của cô đều không hề phát ra bất kì tiếng động nào.
20 phút sau, cô bước ra. Đi đến chiếc giường, vén một góc chăn lên rồi nhẹ nhàng nằm xuống. Cô vươn tay ôm trọn lấy cơ thể nhỏ nhắn của Uyển Nhi vào người. Mũi liên tục hít ngửi hương thơm lavender nhè nhẹ tỏa ra từ người và mái tóc của Uyển Nhi. Tay cô vô thức lại siết chặt hơn cái ôm đó làm cho Uyển Nhi thức giấc.
Nhận biết được người đang nằm bên cạnh và ôm mình là Khả Ái nên Uyển Nhi không có phản ứng.
-Chị, sao lại không ngủ?! Uyển Nhi vẫn giữ nguyên tư thế như lúc ban đầu, nói chuyện với Khả Ái
-Bảo bối, tôi nhớ em. Khả Ái vẫn như vậy, vùi mặt vào mái tóc Uyển Nhi.
-Câu hỏi và câu trả lời không giống nhau. Uyển Nhi bất ngờ xoay người đối diện với Khả Ái.
-Sao lại không sấy tóc, như vậy sẽ bệnh. Để em sấy cho chị nhé. Uyển Nhi định quay sang hỏi chuyện Khả Ái vì sao lại về khuya đến như vậy nhưng thấy tóc của Khả Ái vẫn chưa được sấy nên cất giọng quan tâm, lo lắng.
-Tôi rất mệt, chỉ muốn ngủ. Khả Ái mỉm cười, rồi kéo Uyển Nhi nằm xuống ôm mèo nhỏ thật chặt. Thật ra, khi nghe được những lời quan tâm đó của mèo nhỏ thì trong lòng Khả Ái như có hàng ngàn hàng vạn con bướm đang bay lượn bên trong. Nếu có một từ nào đó hơn từ hạnh phúc thì Khả Ái sẽ dùng từ đó để bộc lộ cảm xúc của chính cô bây giờ.
-Không được, mau ngồi dậy, em sấy tóc cho. Nhanh thôi không lâu đâu. Uyển Nhi cựa quậy để ngồi dậy nhưng con người kia vẫn không cử động gì cả.
-Yahh, chị có nghe em nói gì không vậy!!! Uyển Nhi sau vài phút cực lực thoát khỏi vòng tay của Khả Ái không được nên nổi quạo.
-Được rồi được rồi. Tôi ngồi dậy liền đây. Khả Ái thật không thể làm trái ý mèo nhỏ mà. Vì cô biết một khi mèo nhỏ đã xù lông thì rất khó để dỗ ngọt a.
-Để em đi lấy máy sấy. Uyển Nhi bước xuống giường nhanh chóng lấy cái máy sấy đặt gọn gàng trên bàn trang điểm rồi bước chân về phía Khả Ái đang ngồi trên giường.
-Để em giúp chị sấy tóc.
Uyển Nhi tay trái vừa cầm những lọn tóc mềm mượt màu đen tuyền của Khả Ái tay phải thì cầm máy sấy sấy khô tóc cho người kia. Từng làn hơi nóng hổi thổi vào mặt và tai làm cho Khả Ái có chút nhột và khó chịu khiến cô phải nhăn mày lại. Nhưng dưới ban tay dịu dàng của Uyển Nhi thì mọi cảm giác khó chịu như không còn nữa. Khả Ái im lặng và nhắm mắt lại để hưởng thụ giây phút thoải mái này. Uyển Nhi biết Khả Ái suốt cả ngày hôm nay đã rất mệt, cô phải dùng trí óc nhiều nên khó tránh khỏi chuyện bị nhức đầu vì thế mọi động tác của cô đều rất nhẹ nhàng và thuần thục như thể nếu cô hơi mạnh tay tí thôi thì sẽ làm người kia đau. Không những sấy tóc mà cô còn kết hợp cả mát-xa đầu nữa.
-Thoải mái không?! Uyển Nhi nhẹ nhàng cất giọng.
-Ừm. Rất thoải mái. Khả Ái vẫn đang nhắm mắt hưởng thụ.
-Hôm nay trông chị rất mệt mỏi.
-Tập đoàn đang trong thời kỳ quảng bá mặt hàng mới sang thị trường nước ngoài nên tôi có chút bận rộn.
-Đừng làm việc quá sức nhé, em sẽ lo.
-Bảo bối à. Khả Ái dùng tay gỡ hai bàn tay đang bận rộn sấy tóc cho mình xuống và xoay lưng lại mặt đối diện với Uyển Nhi.
-Hửm?! Uyển Nhi tay cũng buông bỏ máy sấy xuống rồi nhìn Khả Ái.
-Tôi yêu em.
Ngay sau câu nói đó Khả Ái lập tức chiếm lấy đôi môi của Uyển Nhi mà nhẹ nhàng mút mát, đôi mỏi nhỏ xinh như cánh hoa đang hé mở cùng cái lưỡi đinh hương thơm mát tất cả làm cho Khả Ái cứ muốn hôn mãi không ngừng. Lúc đầu, Uyển Nhi không có ý định đáp trả lại nhưng Khả Ái thật là biết cách làm cho người ta gây nghiện nên Uyển Nhi cũng phối hợp ăn ý theo. Khả Ái tiếp tục hôn, Uyển Nhi thì bị rút cạn không khí liền khó chịu ngâm vài tiếng "ưm" trong cổ họng, tay đánh nhẹ lên vai Khả Ái.
-Em thật là khiến người khác phải mất tự chủ mà. Khả Ái rời khỏi cánh môi Uyển Nhi ôn nhu nói.
-Chị... Uyển Nhi vẫn còn đang cố hít lấy hít để oxi để lấp đầy buồng phổi, con người này muốn gϊếŧ cô luôn hay sao.
-Được rồi, chúng ta đi ngủ thôi. Khả Ái kéo Uyển Nhi nằm xuống, ôm chặt Uyển Nhi vào lòng. Rồi từ từ khép mi mắt nặng trĩu của mình xuống.
-Ngủ ngon, em yêu chị. Uyển Nhi nằm trong lòng Khả Ái một lúc nghe thấy tiếng thở đều đều bên cạnh mới ngẩng đầu lên thì thầm nho nhỏ rồi đặt lên môi Khả Ái một nụ hôn nhẹ. Xong, cô cũng nhanh chóng đi vào "thế giới riêng" của mình.
Khả Ái mặc dù nhắm mắt nhưng vẫn nghe thấy Uyển Nhi nói gì. Vào khoảnh khắc ấy Khả Ái cảm thấy mình là một người hạnh phúc nhất trên đời này. Cô vòng tay ôm chặt Uyển Nhi hơn nữa, môi mỉm cười rồi cũng đi vào "thế giới riêng" của mình luôn.
________________________⬇️⬇️⬇️⬇️⬇️
Đã gần 6 tháng kể từ khi Uyển Nhi xảy ra tai nạn và mất trí nhớ. Đến nay, cô vẫn không có một chút kí ức nào về chuyện của mình. Khả Ái thì bận trăm công nghìn việc, buổi sáng thì lái xe đến công ty, chiều tối có khi là gần qua ngày mới cô mới về nhà. Vì thế thời gian cô dành cho Uyển Nhi giảm đi một nửa. Nhưng không vì vậy mà cô từ bỏ quyết tâm của mình đó chính là giúp Uyển Nhi hồi phục trí nhớ.
Cô cứ nghĩ đến lúc Uyển Nhi có thể nhớ lại tất cả mọi chuyện thì mọi sự mệt mỏi trong người đều tan biến. Uyển Nhi như một liều thuốc tinh thần thật sự rất cần thiết cho Khả Ái a.
Khả Ái vừa về đến nhà, liền không thay quần áo mà hướng lên phòng của cô và Uyển Nhi đi thẳng lên đó. Cả ngày hôm nay cô đã không được nhìn thấy cô gái bé nhỏ ấy rồi.
Khả Ái vặn nắm cửa nhẹ nhàng đẩy cửa vào phòng, cô bước chân nhẹ hết mức có thể để tránh làm cho mèo nhỏ thức giấc. Uyển Nhi nằm cuộn tròn trong chăn, có lẽ vì cô đã ngủ say nên không hề hay biết là Khả Ái đang kế bên mình. Khả Ái đi đến bên giường, dùng tay ôn nhu vén những sợi tóc tinh nghịch trên khuôn mặt Uyển Nhi, hơi cuối người đặt lên trán Uyển Nhi một nụ hôn chứa đầy sự yêu thương và mong nhớ.
Ngắm gương mặt ấy một lúc lâu cô cuối cùng cũng chịu đi tắm. Cô nhẹ bước đến tủ quần áo, chọn cho mình một bộ thật thoải mái rồi cất bước vào phòng tắm. Vì sợ mình sẽ làm ra tiếng động đánh thức Uyển Nhi nên tất cả mọi hành động của cô đều không hề phát ra bất kì tiếng động nào.
20 phút sau, cô bước ra. Đi đến chiếc giường, vén một góc chăn lên rồi nhẹ nhàng nằm xuống. Cô vươn tay ôm trọn lấy cơ thể nhỏ nhắn của Uyển Nhi vào người. Mũi liên tục hít ngửi hương thơm lavender nhè nhẹ tỏa ra từ người và mái tóc của Uyển Nhi. Tay cô vô thức lại siết chặt hơn cái ôm đó làm cho Uyển Nhi thức giấc.
Nhận biết được người đang nằm bên cạnh và ôm mình là Khả Ái nên Uyển Nhi không có phản ứng.
-Chị, sao lại không ngủ?! Uyển Nhi vẫn giữ nguyên tư thế như lúc ban đầu, nói chuyện với Khả Ái
-Bảo bối, tôi nhớ em. Khả Ái vẫn như vậy, vùi mặt vào mái tóc Uyển Nhi.
-Câu hỏi và câu trả lời không giống nhau. Uyển Nhi bất ngờ xoay người đối diện với Khả Ái.
-Sao lại không sấy tóc, như vậy sẽ bệnh. Để em sấy cho chị nhé. Uyển Nhi định quay sang hỏi chuyện Khả Ái vì sao lại về khuya đến như vậy nhưng thấy tóc của Khả Ái vẫn chưa được sấy nên cất giọng quan tâm, lo lắng.
-Tôi rất mệt, chỉ muốn ngủ. Khả Ái mỉm cười, rồi kéo Uyển Nhi nằm xuống ôm mèo nhỏ thật chặt. Thật ra, khi nghe được những lời quan tâm đó của mèo nhỏ thì trong lòng Khả Ái như có hàng ngàn hàng vạn con bướm đang bay lượn bên trong. Nếu có một từ nào đó hơn từ hạnh phúc thì Khả Ái sẽ dùng từ đó để bộc lộ cảm xúc của chính cô bây giờ.
-Không được, mau ngồi dậy, em sấy tóc cho. Nhanh thôi không lâu đâu. Uyển Nhi cựa quậy để ngồi dậy nhưng con người kia vẫn không cử động gì cả.
-Yahh, chị có nghe em nói gì không vậy!!! Uyển Nhi sau vài phút cực lực thoát khỏi vòng tay của Khả Ái không được nên nổi quạo.
-Được rồi được rồi. Tôi ngồi dậy liền đây. Khả Ái thật không thể làm trái ý mèo nhỏ mà. Vì cô biết một khi mèo nhỏ đã xù lông thì rất khó để dỗ ngọt a.
-Để em đi lấy máy sấy. Uyển Nhi bước xuống giường nhanh chóng lấy cái máy sấy đặt gọn gàng trên bàn trang điểm rồi bước chân về phía Khả Ái đang ngồi trên giường.
-Để em giúp chị sấy tóc.
Uyển Nhi tay trái vừa cầm những lọn tóc mềm mượt màu đen tuyền của Khả Ái tay phải thì cầm máy sấy sấy khô tóc cho người kia. Từng làn hơi nóng hổi thổi vào mặt và tai làm cho Khả Ái có chút nhột và khó chịu khiến cô phải nhăn mày lại. Nhưng dưới ban tay dịu dàng của Uyển Nhi thì mọi cảm giác khó chịu như không còn nữa. Khả Ái im lặng và nhắm mắt lại để hưởng thụ giây phút thoải mái này. Uyển Nhi biết Khả Ái suốt cả ngày hôm nay đã rất mệt, cô phải dùng trí óc nhiều nên khó tránh khỏi chuyện bị nhức đầu vì thế mọi động tác của cô đều rất nhẹ nhàng và thuần thục như thể nếu cô hơi mạnh tay tí thôi thì sẽ làm người kia đau. Không những sấy tóc mà cô còn kết hợp cả mát-xa đầu nữa.
-Thoải mái không?! Uyển Nhi nhẹ nhàng cất giọng.
-Ừm. Rất thoải mái. Khả Ái vẫn đang nhắm mắt hưởng thụ.
-Hôm nay trông chị rất mệt mỏi.
-Tập đoàn đang trong thời kỳ quảng bá mặt hàng mới sang thị trường nước ngoài nên tôi có chút bận rộn.
-Đừng làm việc quá sức nhé, em sẽ lo.
-Bảo bối à. Khả Ái dùng tay gỡ hai bàn tay đang bận rộn sấy tóc cho mình xuống và xoay lưng lại mặt đối diện với Uyển Nhi.
-Hửm?! Uyển Nhi tay cũng buông bỏ máy sấy xuống rồi nhìn Khả Ái.
-Tôi yêu em.
Ngay sau câu nói đó Khả Ái lập tức chiếm lấy đôi môi của Uyển Nhi mà nhẹ nhàng mút mát, đôi mỏi nhỏ xinh như cánh hoa đang hé mở cùng cái lưỡi đinh hương thơm mát tất cả làm cho Khả Ái cứ muốn hôn mãi không ngừng. Lúc đầu, Uyển Nhi không có ý định đáp trả lại nhưng Khả Ái thật là biết cách làm cho người ta gây nghiện nên Uyển Nhi cũng phối hợp ăn ý theo. Khả Ái tiếp tục hôn, Uyển Nhi thì bị rút cạn không khí liền khó chịu ngâm vài tiếng "ưm" trong cổ họng, tay đánh nhẹ lên vai Khả Ái.
-Em thật là khiến người khác phải mất tự chủ mà. Khả Ái rời khỏi cánh môi Uyển Nhi ôn nhu nói.
-Chị... Uyển Nhi vẫn còn đang cố hít lấy hít để oxi để lấp đầy buồng phổi, con người này muốn gϊếŧ cô luôn hay sao.
-Được rồi, chúng ta đi ngủ thôi. Khả Ái kéo Uyển Nhi nằm xuống, ôm chặt Uyển Nhi vào lòng. Rồi từ từ khép mi mắt nặng trĩu của mình xuống.
-Ngủ ngon, em yêu chị. Uyển Nhi nằm trong lòng Khả Ái một lúc nghe thấy tiếng thở đều đều bên cạnh mới ngẩng đầu lên thì thầm nho nhỏ rồi đặt lên môi Khả Ái một nụ hôn nhẹ. Xong, cô cũng nhanh chóng đi vào "thế giới riêng" của mình.
Khả Ái mặc dù nhắm mắt nhưng vẫn nghe thấy Uyển Nhi nói gì. Vào khoảnh khắc ấy Khả Ái cảm thấy mình là một người hạnh phúc nhất trên đời này. Cô vòng tay ôm chặt Uyển Nhi hơn nữa, môi mỉm cười rồi cũng đi vào "thế giới riêng" của mình luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.