Chương 23: bị theo đuổi (2)
Tư Không Vũ Tịch
26/04/2021
Hàm Chi đi càng lúc càng nhanh, sau đó trở thành chạy gấp, chiếc xe hơi phía sau cũng nhanh chóng tăng tốc mà bám đuôi theo sau cô. Hàm Chi mới vừa nghĩ ra, hiện tại cô đang đi trên đường lớn, nên có phải người này vẫn đang đi theo cô để tìm kiếm thời cơ không? Trên đường trở về nhà của Hàm Chi có một đoạn hẻm rất vắng, nếu lúc đó hắn ra tay đối với cô thì thật sự đúng là không ai hay biết cả.
Hàm Chi sợ hãi nên chỉ có thể cắm đầu chạy, cô suy nghĩ phải làm sao cất đuôi chiếc xe đáng sợ này. Hàm Chi chạy ngang qua một con hẻm nhỏ, trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ. Hàm Chi ngay lập tức chuyển hướng, rẽ vào con hẻm nhỏ đó mà chạy tiếp. Hẻm này rất nhỏ, chiếc xe hơi đó chắc chắn không thể nào đuổi theo vào được. Vì vậy Hàm Chi an tâm mà chạy vào. Thế nhưng cô quên mất rằng thường những hẻm nhỏ này là hẻm bỏ đồ vứt đi, đồ đạc cũ lăn lộn đầy đất. Hàm Chi vì sợ hãi nên chỉ lo mãi chạy nhanh, không chú ý dưới chân có vật ngáng đường. Và thế là chuyện gì đến cũng đến, chân Hàm Chi bị vấp ngã mà té nhào xuống đất. "Á."
Nơi cổ chân đau nhói khiến cho Hàm Chi la lên. Lúc bị ngã, theo quán tính nên Hàm Chi đưa tay ra chống xuống đất. Vì vậy mà bàn tay lập tức bị cà xuống mặt đường đất, rách cả da tay. Hàm Chi cả người lem luốc, đau đớn khắp nơi. Bỗng dưng phía sau lưng vang lên bước chân chầm chậm, Hàm Chi giật thót người, lập tức cố hết sức mình mà bò đến một góc khuất, trốn sau những bịch đồ cũ vứt đi. Trong lòng thầm cầu trời khẩn phật. Bước chân ngày càng đến gần, Hàm Chi nhắm tịt mắt lại không dám mở ra. Cầu xin cho người đó không thấy cô mà bỏ đi ngay đi.
"Hàm Chi? Cố Hàm Chi."
Giọng nói người đàn ông vang lên trong con hẻm vắng, vừa tối vừa bẩn. Đến tiếng gọi thứ hai Hàm Chi mới ngờ ngợ ra giọng nói này có chút quen thuộc. Cô không dám tin mà mở mắt ra, dựa theo ánh sáng lòe nhòe của đèn đường bên ngoài hắt vào mà cố nhìn rõ bóng dáng người trước mặt. Người đàn ông đó đang quay lưng lại hướng Hàm Chi mà tìm kiếm, dựa vào bóng lưng Hàm Chi có chút không chắc chắn.
"Tiểu Chi. Em ở đâu?”
Giọng nói của anh ta một lần nữa vang lên, lần này Hàm Chi có thể nghe rõ hơn. Hàm Chi mở miệng ra, giọng nói run rẩy mà khẽ gọi một cách hoang mang.
"Thẩm Quân Kỳ?"
Thẩm Quân Kỳ nghe tiếng gọi của Hàm Chi thì quay người lại nhìn theo nơi phát ra tiếng động.
"Thẩm Quân Kỳ? Sao anh lại ở đây? Á."
Lúc bấy giờ Hàm Chi mới có thể khẳng định một lần nữa người đến là Thẩm Quân Kỳ, cô ngạc nhiên đến mức đứng bật dậy. Thế nhưng Hàm Chi quên mất vết thương ngay mắt cá chân của mình, vì vậy khi cô chưa đứng dậy được thì đã bị ngã ngược lại xuống mặt đất. Hàm Chi đáng thương mà ôm chân cô một cách đau đớn.
Thẩm Quân Kỳ thấy bộ dạng hiện tại của Hàm Chi thì cũng tỏ ra rất bất ngờ. Anh không ngờ mới có không gặp mấy phút mà cô ta đã có thể trở nên thảm thương như vậy. Cả người Hàm Chi dính đầy bụi đất, mắt đỏ hoe lên, có lẽ do vừa mới khóc. Cô đang ngồi ôm mắt cá chân sưng đỏ của mình, lòng bàn tay cũng đầy vết trầy xước.
"Sao lại thế này? Có chuyện gì xảy ra?" Thẩm Quân Kỳ vội vã tiến đến gần Hàm Chi, nhìn nơi mắt cá chân của Hàm Chi mà hỏi.
"Anh có thể đưa tôi ra khỏi đây được không? Cho tôi đi ké về với?"
Hàm Chi ngước lên nhìn Thẩm Quân Kỳ, ánh mắt lại ngân ngấn nước, nói một cách đáng thương. Hiện tại trong lòng Hàm Chi thật sự rất sợ hãi, cô không biết phải kêu gọi sự giúp đỡ từ ai cả. Từ nãy đến giờ đều phải tự dựa vào chính bản thân mình mà vượt qua sợ hãi, mà bỏ chạy. Thẩm Quân Kỳ xuất hiện như một kỳ tích mà ông trời ban cho cô, ít nhất tại giờ phút này Hàm Chi tình nguyện tin tưởng anh, dựa dẫm vào anh. Ở một nơi xa lạ như thế này, chân cô bị thương, chiếc xe bên ngoài đáng sợ bám theo như vậy, Hàm Chi chỉ còn cách nhờ cậy vào Thẩm Quân Kỳ đưa mình về nhà mà thôi.
"À. Hả? Được. Được thôi. Tôi đưa em về."
Thẩm Quân Kỳ thấy Hàm Chi trở nên yếu đuối như vậy thì có chút không quen. Thường ngày cô với anh gặp nhau thì toàn là gây chiến, cô nàng này mồm mép không thua ai, toàn là khiến anh tức giận thôi. Thế nên bây giờ khi thấy bộ dạng này của Hàm Chi, Thẩm Quân Kỳ lại có chút hoài niệm. Anh nhớ lần đầu tiên anh gặp Hàm Chi cũng là bộ dáng bất lực cầu xin sự giúp đỡ như thế này. Hàm Chi té xuống trước xe anh, níu tay anh mà nhờ anh giúp. Một khi Hàm Chi dùng đôi mắt ngấn nước, nói một cách bất lực mà nhờ vả vào anh, Thẩm Quân Kỳ đều không thể nào từ chối được. Lần trước cũng vậy, lần này cũng là như vậy.
Khi nãy khi đang lái xe đuổi theo sau lưng Hàm Chi thì bỗng dưng cô lại thay đổi hướng đi mà chạy vào một con hẻm nhỏ. Bên trong hẻm tối thui không nhìn rõ được hình dạng. Thẩm Quân Kỳ chỉ thấy Hàm Chi chạy vào rồi khuất đi trong bóng tối. Anh đang phân vân có nên tiếp tục đuổi theo để hù cô hay không, hẻm quá nhỏ vì vậy xe không thể đi vào. Trong lúc Thẩm Quân Kỳ đang suy nghĩ thì bỗng dưng nghe thấy tiếng hét của Hàm Chi, dù cho nó rất nhỏ nhưng anh xác định là đã nghe thấy. Thẩm Quân Kỳ không kịp suy nghĩ kỹ càng mà đã mở cửa, bỏ xuống xe chạy vào trong hẻm tối để tìm kiếm Hàm Chi.
Anh không ngờ đến khi anh tìm được cô thì lại trở nên thê thảm đến thế này. Thẩm Quân Kỳ vội vã tiến đến bên cạnh Hàm Chi, vòng tay qua eo cô, để tay cô lên vai của anh rồi dìu Hàm Chi
đứng dậy.
"A."
Vừa đứng dậy thôi mà nơi cổ chân của Hàm Chi đã dâng lên trận đau nhức khiến cô không thể nào nhịn xuống được. Cả mặt Hàm Chi nhăn lại thành một đoàn, đau đớn rên lên,
"Em ổn không đó? Có vẻ là đi không được rồi?"
Thẩm Quân Kỳ nhìn nét mặt đau đớn của Hàm Chi mà càng trở nên hốt hoảng hơn. Bàn tay của anh ở bên eo Hàm Chi khẽ run lên trong vô thức mà Thẩm Quân Kỳ cũng không để ý thấy. Hàm Chi vẫn đang trong cơn đau đớn vì vết thương nơi cổ chân khi đứng dậy liền bị động đến, đau đến buốt cả đầu. Tiểu Chi nghe câu hỏi của anh nhưng lại không trả lời lại được cho Thẩm Quân Kỳ. Anh lo lắng nhìn Tiểu Chi, sau đó liền đưa ra quyết định.
"Em lên lưng tôi đi. Tôi cõng em đi ra ngoài."
Nói xong rồi Thẩm Quân Kỳ không chờ Tiểu Chi kịp phản ứng mà đã tiến đến trước người cô. Anh cúi người thấp xuống rồi nắm hai cánh tay của Tiểu Chi đặt trên vai mình, lấy sức mà công Tiểu Chi trên lưng.
"Này. Thẩm Quân Kỳ"
Tiểu Chi bất ngờ vì hành động của Thẩm Quân Kỳ, khi cô nhìn rõ lại thì đã là ở trên lưng của Thẩm Quân Kỳ rồi. Da thịt kề sát nhau, việc động chạm như vậy khiến cho mặt của Tiểu Chi bất giác đỏ lên, cô nhỏ tiếng kêu lên.
"Sao thế? Động vào vết thương trên cổ chân em à?"
Thẩm Quân Kỳ đang chuẩn bị bước đi thì nghe Tiểu Chi gọi tên mình liền dừng bước lại. Anh tưởng trong lúc đặt Tiểu Chi trên lưng đã vô tình chạm vào cổ chân của cô nên lo lắng hỏi. "Không phải."
Tiểu Chi lắc đầu, nhỏ giọng trả lời. Cô chán nản, cũng không biết mình gọi tên anh ta làm gì nữa. Trường hợp này anh ta cõng cô đi làm hợp lý nhất rồi.
Hàm Chi sợ hãi nên chỉ có thể cắm đầu chạy, cô suy nghĩ phải làm sao cất đuôi chiếc xe đáng sợ này. Hàm Chi chạy ngang qua một con hẻm nhỏ, trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ. Hàm Chi ngay lập tức chuyển hướng, rẽ vào con hẻm nhỏ đó mà chạy tiếp. Hẻm này rất nhỏ, chiếc xe hơi đó chắc chắn không thể nào đuổi theo vào được. Vì vậy Hàm Chi an tâm mà chạy vào. Thế nhưng cô quên mất rằng thường những hẻm nhỏ này là hẻm bỏ đồ vứt đi, đồ đạc cũ lăn lộn đầy đất. Hàm Chi vì sợ hãi nên chỉ lo mãi chạy nhanh, không chú ý dưới chân có vật ngáng đường. Và thế là chuyện gì đến cũng đến, chân Hàm Chi bị vấp ngã mà té nhào xuống đất. "Á."
Nơi cổ chân đau nhói khiến cho Hàm Chi la lên. Lúc bị ngã, theo quán tính nên Hàm Chi đưa tay ra chống xuống đất. Vì vậy mà bàn tay lập tức bị cà xuống mặt đường đất, rách cả da tay. Hàm Chi cả người lem luốc, đau đớn khắp nơi. Bỗng dưng phía sau lưng vang lên bước chân chầm chậm, Hàm Chi giật thót người, lập tức cố hết sức mình mà bò đến một góc khuất, trốn sau những bịch đồ cũ vứt đi. Trong lòng thầm cầu trời khẩn phật. Bước chân ngày càng đến gần, Hàm Chi nhắm tịt mắt lại không dám mở ra. Cầu xin cho người đó không thấy cô mà bỏ đi ngay đi.
"Hàm Chi? Cố Hàm Chi."
Giọng nói người đàn ông vang lên trong con hẻm vắng, vừa tối vừa bẩn. Đến tiếng gọi thứ hai Hàm Chi mới ngờ ngợ ra giọng nói này có chút quen thuộc. Cô không dám tin mà mở mắt ra, dựa theo ánh sáng lòe nhòe của đèn đường bên ngoài hắt vào mà cố nhìn rõ bóng dáng người trước mặt. Người đàn ông đó đang quay lưng lại hướng Hàm Chi mà tìm kiếm, dựa vào bóng lưng Hàm Chi có chút không chắc chắn.
"Tiểu Chi. Em ở đâu?”
Giọng nói của anh ta một lần nữa vang lên, lần này Hàm Chi có thể nghe rõ hơn. Hàm Chi mở miệng ra, giọng nói run rẩy mà khẽ gọi một cách hoang mang.
"Thẩm Quân Kỳ?"
Thẩm Quân Kỳ nghe tiếng gọi của Hàm Chi thì quay người lại nhìn theo nơi phát ra tiếng động.
"Thẩm Quân Kỳ? Sao anh lại ở đây? Á."
Lúc bấy giờ Hàm Chi mới có thể khẳng định một lần nữa người đến là Thẩm Quân Kỳ, cô ngạc nhiên đến mức đứng bật dậy. Thế nhưng Hàm Chi quên mất vết thương ngay mắt cá chân của mình, vì vậy khi cô chưa đứng dậy được thì đã bị ngã ngược lại xuống mặt đất. Hàm Chi đáng thương mà ôm chân cô một cách đau đớn.
Thẩm Quân Kỳ thấy bộ dạng hiện tại của Hàm Chi thì cũng tỏ ra rất bất ngờ. Anh không ngờ mới có không gặp mấy phút mà cô ta đã có thể trở nên thảm thương như vậy. Cả người Hàm Chi dính đầy bụi đất, mắt đỏ hoe lên, có lẽ do vừa mới khóc. Cô đang ngồi ôm mắt cá chân sưng đỏ của mình, lòng bàn tay cũng đầy vết trầy xước.
"Sao lại thế này? Có chuyện gì xảy ra?" Thẩm Quân Kỳ vội vã tiến đến gần Hàm Chi, nhìn nơi mắt cá chân của Hàm Chi mà hỏi.
"Anh có thể đưa tôi ra khỏi đây được không? Cho tôi đi ké về với?"
Hàm Chi ngước lên nhìn Thẩm Quân Kỳ, ánh mắt lại ngân ngấn nước, nói một cách đáng thương. Hiện tại trong lòng Hàm Chi thật sự rất sợ hãi, cô không biết phải kêu gọi sự giúp đỡ từ ai cả. Từ nãy đến giờ đều phải tự dựa vào chính bản thân mình mà vượt qua sợ hãi, mà bỏ chạy. Thẩm Quân Kỳ xuất hiện như một kỳ tích mà ông trời ban cho cô, ít nhất tại giờ phút này Hàm Chi tình nguyện tin tưởng anh, dựa dẫm vào anh. Ở một nơi xa lạ như thế này, chân cô bị thương, chiếc xe bên ngoài đáng sợ bám theo như vậy, Hàm Chi chỉ còn cách nhờ cậy vào Thẩm Quân Kỳ đưa mình về nhà mà thôi.
"À. Hả? Được. Được thôi. Tôi đưa em về."
Thẩm Quân Kỳ thấy Hàm Chi trở nên yếu đuối như vậy thì có chút không quen. Thường ngày cô với anh gặp nhau thì toàn là gây chiến, cô nàng này mồm mép không thua ai, toàn là khiến anh tức giận thôi. Thế nên bây giờ khi thấy bộ dạng này của Hàm Chi, Thẩm Quân Kỳ lại có chút hoài niệm. Anh nhớ lần đầu tiên anh gặp Hàm Chi cũng là bộ dáng bất lực cầu xin sự giúp đỡ như thế này. Hàm Chi té xuống trước xe anh, níu tay anh mà nhờ anh giúp. Một khi Hàm Chi dùng đôi mắt ngấn nước, nói một cách bất lực mà nhờ vả vào anh, Thẩm Quân Kỳ đều không thể nào từ chối được. Lần trước cũng vậy, lần này cũng là như vậy.
Khi nãy khi đang lái xe đuổi theo sau lưng Hàm Chi thì bỗng dưng cô lại thay đổi hướng đi mà chạy vào một con hẻm nhỏ. Bên trong hẻm tối thui không nhìn rõ được hình dạng. Thẩm Quân Kỳ chỉ thấy Hàm Chi chạy vào rồi khuất đi trong bóng tối. Anh đang phân vân có nên tiếp tục đuổi theo để hù cô hay không, hẻm quá nhỏ vì vậy xe không thể đi vào. Trong lúc Thẩm Quân Kỳ đang suy nghĩ thì bỗng dưng nghe thấy tiếng hét của Hàm Chi, dù cho nó rất nhỏ nhưng anh xác định là đã nghe thấy. Thẩm Quân Kỳ không kịp suy nghĩ kỹ càng mà đã mở cửa, bỏ xuống xe chạy vào trong hẻm tối để tìm kiếm Hàm Chi.
Anh không ngờ đến khi anh tìm được cô thì lại trở nên thê thảm đến thế này. Thẩm Quân Kỳ vội vã tiến đến bên cạnh Hàm Chi, vòng tay qua eo cô, để tay cô lên vai của anh rồi dìu Hàm Chi
đứng dậy.
"A."
Vừa đứng dậy thôi mà nơi cổ chân của Hàm Chi đã dâng lên trận đau nhức khiến cô không thể nào nhịn xuống được. Cả mặt Hàm Chi nhăn lại thành một đoàn, đau đớn rên lên,
"Em ổn không đó? Có vẻ là đi không được rồi?"
Thẩm Quân Kỳ nhìn nét mặt đau đớn của Hàm Chi mà càng trở nên hốt hoảng hơn. Bàn tay của anh ở bên eo Hàm Chi khẽ run lên trong vô thức mà Thẩm Quân Kỳ cũng không để ý thấy. Hàm Chi vẫn đang trong cơn đau đớn vì vết thương nơi cổ chân khi đứng dậy liền bị động đến, đau đến buốt cả đầu. Tiểu Chi nghe câu hỏi của anh nhưng lại không trả lời lại được cho Thẩm Quân Kỳ. Anh lo lắng nhìn Tiểu Chi, sau đó liền đưa ra quyết định.
"Em lên lưng tôi đi. Tôi cõng em đi ra ngoài."
Nói xong rồi Thẩm Quân Kỳ không chờ Tiểu Chi kịp phản ứng mà đã tiến đến trước người cô. Anh cúi người thấp xuống rồi nắm hai cánh tay của Tiểu Chi đặt trên vai mình, lấy sức mà công Tiểu Chi trên lưng.
"Này. Thẩm Quân Kỳ"
Tiểu Chi bất ngờ vì hành động của Thẩm Quân Kỳ, khi cô nhìn rõ lại thì đã là ở trên lưng của Thẩm Quân Kỳ rồi. Da thịt kề sát nhau, việc động chạm như vậy khiến cho mặt của Tiểu Chi bất giác đỏ lên, cô nhỏ tiếng kêu lên.
"Sao thế? Động vào vết thương trên cổ chân em à?"
Thẩm Quân Kỳ đang chuẩn bị bước đi thì nghe Tiểu Chi gọi tên mình liền dừng bước lại. Anh tưởng trong lúc đặt Tiểu Chi trên lưng đã vô tình chạm vào cổ chân của cô nên lo lắng hỏi. "Không phải."
Tiểu Chi lắc đầu, nhỏ giọng trả lời. Cô chán nản, cũng không biết mình gọi tên anh ta làm gì nữa. Trường hợp này anh ta cõng cô đi làm hợp lý nhất rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.