Chương 56: đi trung tâm mua sắm (1)
Tư Không Vũ Tịch
25/05/2021
"Ừ. Tớ biết rồi mà. Không nói cho ai nghe đâu" Quỳnh Giang gật đầu cam kết với Hàm Chi. Sau đó lại tiếp tục thỏ thẻ.
"Mà cậu có thấy rõ người con trai đó là ai không?"
"Không. Tớ sợ chết khiếp. Chỉ là không ngờ Tân Quân lại phát hiện ra tớ có thấy, vì vậy mà đã uy hiếp tớ. Sau đó bọn tớ có nói chuyện qua lại một chút, xem nhau là bạn mà thôi."
Hàm Chi nhún vai, chối bay biến về việc đã nhìn thấy người con trai đó là ai. Có cho tiền Hàm Chi cũng không dám khai là cô đã thấy Tân Quân và Mạnh Tuấn Linh hôn nhau đâu. Đây tuyệt đối là một scandal lớn đó, lớn đến mức chắc chắn sẽ khiến mọi người già, trẻ, lớn bé đều quan tâm. Tất cả các mặt báo sẽ phủ kín hình của hai người. Vì vậy Hàm Chi sẽ không bao giờ nói ra.
"Ồ. Vậy tiếc thật đó"
Quỳnh Giang chậc lưỡi vì không thể nào tiếp tục hỏi được thông tin từ Hàm Chi rồi. "Cậu bớt tò mò đi. Chuyện này nói ra cũng chẳng có hay ho gì cho Tân Quân cả. Cậu đừng bàn tán nhiều về nó nữa được không?" Hàm Chi thấy Quỳnh Giang vẫn còn đang suy nghĩ về vấn đề của Tân Quần thì vội vàng lên tiếng khuyên can.
"Biết rồi mà. Người ta chỉ tò mò chút thôi chứ bộ. Tớ thật không ngờ một người hoàn hảo như Tân Quân lại có mối quan hệ với bạn cùng giới. Chà chà, thế giới này thật là khó nói. Mà sao cậu lại bênh vực Tân Quân dữ vậy. Tiểu Chi, không phải cậu có tư tình gì với Tân Quân chứ?".
Quỳnh Giang nói một hồi sau đó lại quay vấn đề lại trên người của Hàm Chi. Quỳnh Giang nhìn Hàm Chi với ánh mắt suy xét. Cô cứ cảm thấy Hàm Chi với Tân Quân vẫn thân nhau quá nhanh. Trong đây chắc chắn là còn có gian tình gì đó mà cô chưa biết được.
"Quỳnh Giang. Cậu thôi đi nha. Tớ với Tân Quân không có chút tình cảm gì hết đâu đó."
Hàm Chi bị Quỳnh Giang hỏi như vậy thì lập tức nhảy dựng lên. Oan ức quá đi mất. Cô với Tân Quân thì có thể có chuyện gì chứ? Người ta có một người trong lòng rồi kìa.
"Ơ. Tớ nói vậy thôi mà. Cậu làm gì phản ứng mạnh như vậy hả? Cái này người ta gọi là có tật giật mình đúng không?" Quỳnh Giang thấy Hàm Chi phản bác thì lại càng thêm hứng thú
trêu chọc cô nàng hơn. "Không có là không có. Cậu đừng có mà đoán bậy bạ nữa."
Hàm Chi giơ tay lên đánh mạnh vào cánh tay của Quỳnh Giang coi như trừng phạt cô bạn.
"Mà cậu không muốn đi trung tâm thương mại mua đồ nữa à? Không phải khi sáng nằn nặc bảo tớ phải đi cùng sao?”
Hàm Chi không muốn tiếp tục chủ đề của Tân Quân nữa nên vội vàng nói sang chủ đề khác với Quỳnh Giang.
"Ơ. Đi chứ. Tớ đang cần mua đồ mà. Cậu hỏi làm gì? Tớ không phải dù có nằn nặc đến cỡ nào thì cậu cũng không chịu đi với tớ sao?"
Quỳnh Giang nghe Hàm Chi hỏi lại càng thấy ấm ức hơn. Buổi sáng lúc mới gặp Hàm Chi, Quỳnh Giang hào hứng bước vào lớp rủ Hàm Chi lúc tan học thì cùng đi đến trung tâm mua sắm. Thế mà ai ngờ Hàm Chi lập tức tạt gáo nước lạnh vào mặt cô mà lạnh lùng nói không đi. Dù cho Quỳnh Giang năn nỉ đến cỡ nào thì Hàm Chi cũng không hề bị lung lay mới tức. Hàm Chi bảo cô chẳng có gì muốn mua cả đi trung tâm thương mại tốn thời gian. Vậy mà giờ đây còn hỏi cô sao?
"Thì không phải giờ tớ chịu đi với cậu là được chứ gì?" Hàm Chi thở dài rồi nói. Cô thật sự không thích đi siêu thị lắm.
Nhưng để thay đổi chủ đề với Quỳnh Giang và khiến cô nàng quên việc của Tân Quân đi thì cô đành hi sinh một chút vậy. " Cậu đi thật à?"
Quỳnh Giang nghe Hàm Chi nói như vậy thì thật sự quăng việc của Tân Quân ra sau đầu mà hỏi.
"Ừ. Lát hết giờ tớ đi với cậu." Hàm Chi gật đầu khẳng định lại một lần nữa.
"Sao lúc sáng cậu nói cậu không muốn đi mà? Không phải là gạt tớ chứ?"
Quỳnh Giang nhìn Hàm Chi, nghi ngờ mà hỏi lại.
“Thì đột nhiên tớ nhớ ra có cái muốn mua rồi. Vì thế lại tiện dịp cậu muốn đi trung tâm thương mại thì tớ đi chung luôn. Không
được sao?"
Hàm Chi giải thích lại một lần nữa lý do vì sao mình lại muốn đi cùng với Quỳnh Giang. Đúng là cô vừa nhớ ra bác Phúc luôn ở nhà nấu ăn, dọn dẹp cho cô nhưng Hàm Chi lại chưa có gì đáp lễ lại cho bác cả. Vì vậy Hàm Chi cảm thấy mình nên mua cái gì đó đẹp chút để mà tặng cho bác Phúc.
"Được chứ. Được chứ. Chỉ cần cậu muốn thì tớ nhất định sẽ đi theo phục tùng cậu cho đến hơi thở cuối cùng"
Quỳnh Giang nói xong thì ôm bụng cười lớn, Hàm Chi cũng cười theo.
Tiết học tiếp theo lại bắt đầu. Hàm Chi và Quỳnh Giang ngoan ngoãn ngồi học. Chỉ chờ đến khi chuông reo thì Quỳnh Giang lập tức bỏ sách vở vào cặp mà kéo Hàm Chi chạy đi về hướng trung tâm thương mại.
Ở gần trường học của Hàm Chi đúng là có một trung tâm thương mại rất lớn, bán đủ thứ đồ. Quỳnh Giang vô đây thì chủ yếu là mua mỹ phẩm và quần áo.
Đầu tiên Quỳnh Giang dẫn Hàm Chi chạy băng băng đến khu quần áo. Hôm qua cô nàng đi dạo đã nhắm được một bộ váy rất đẹp, vì vậy mà hôm nay nhất định phải đi ra hốt em đó đem về nhà.
Trong lúc Quỳnh Giang thay đồ thử thì Hàm Chi trở nên rất nhàm chán. Cô đi dạo vòng vòng trong khu quần áo. Sau đó vô tình đứng lại tại khu đồ nam. Hàm Chi nhìn chiếc cà vạt màu xám màu mới nhất của năm nay. Chiếc cà vạt được may rất cầu kỳ và kỹ lưỡng. Hàm Chi giơ tay chạm nhẹ vào chiếc cà vạt, cảm nhận được chất liệu mềm mại dưới tay. Trong đầu của Hàm Chi lại vô tình hiện lên hình ảnh của Thẩm Quân Kỳ. Hàm Chi có thể chắc chắn nếu chiếc cà vạt được đeo trên người của Thẩm Quân Kỳ thì còn trở nên hoàn hảo hơn nhiều.
Nhắc mới nhớ Thẩm Quân Kỳ bảo với Hàm Chi sẽ đi công tác xa một tuần. Hôm nay đã là ngày thứ sáu rồi, có lẽ tối mai thôi là anh ta đã có mặt ở nhà rồi cũng nên.
Nghĩ như vậy Hàm Chi lại cầm lấy chiếc cà vạt màu xám tinh tế đó lên một lần nữa. Cô ngẩm nghĩ hồi lâu và quyết định sẽ mua nó. Hàm Chi cũng không hiểu tại sao mình lại muốn mua quà tặng cho Thẩm Quân Kỳ đến như vậy. Có lẽ là như một sự chào đón của Thẩm Quân Kỳ trở lại nhỉ? Hơn nữa Thẩm Quân Kỳ giúp đỡ cô rất nhiều, dù thật sự là anh ta có mục đích riêng thì cũng là Hàm Chi nợ anh ấy. Chiếc cà vạt này lại hợp với anh như vậy nên chắc chắn cô phải chọn nó rồi.
Sau khi Hàm Chi đã xác định được sẽ mua chiếc cà vạt màu xám đó để tặng Thẩm Quân Kỳ. Cô nhanh chóng cầm nó ra quầy tính tiền sau đó bỏ vội vàng vào túi xách. Cô sợ rằng Quỳnh Giang thấy rồi sẽ nghĩ lung tung nữa, nên Hàm Chi quyết định sẽ giấu nó không cho Quỳnh Giang biết. Hàm Chi thanh toán và cất chiếc cà vạt vào túi xong thì Quỳnh Giang cũng vừa bước ra ngoài với bộ váy xinh đẹp trên người.
"Đẹp không hả?” Quỳnh Giang xoay vòng trước mặt Hàm Chi rồi hỏi.
"Đẹp"
Hàm Chi trả lời thật lòng. Dáng người của Quỳnh Giang trước giờ luôn là rất đẹp, Hàm Chi và Quỳnh Giang học trường sân khấu điện ảnh, mọi người trong trường đều có mộng tưởng trở thành diễn viên, ngôi sao nên nhan sắc đều được chăm chút mỗi ngày.
"Mà cậu có thấy rõ người con trai đó là ai không?"
"Không. Tớ sợ chết khiếp. Chỉ là không ngờ Tân Quân lại phát hiện ra tớ có thấy, vì vậy mà đã uy hiếp tớ. Sau đó bọn tớ có nói chuyện qua lại một chút, xem nhau là bạn mà thôi."
Hàm Chi nhún vai, chối bay biến về việc đã nhìn thấy người con trai đó là ai. Có cho tiền Hàm Chi cũng không dám khai là cô đã thấy Tân Quân và Mạnh Tuấn Linh hôn nhau đâu. Đây tuyệt đối là một scandal lớn đó, lớn đến mức chắc chắn sẽ khiến mọi người già, trẻ, lớn bé đều quan tâm. Tất cả các mặt báo sẽ phủ kín hình của hai người. Vì vậy Hàm Chi sẽ không bao giờ nói ra.
"Ồ. Vậy tiếc thật đó"
Quỳnh Giang chậc lưỡi vì không thể nào tiếp tục hỏi được thông tin từ Hàm Chi rồi. "Cậu bớt tò mò đi. Chuyện này nói ra cũng chẳng có hay ho gì cho Tân Quân cả. Cậu đừng bàn tán nhiều về nó nữa được không?" Hàm Chi thấy Quỳnh Giang vẫn còn đang suy nghĩ về vấn đề của Tân Quần thì vội vàng lên tiếng khuyên can.
"Biết rồi mà. Người ta chỉ tò mò chút thôi chứ bộ. Tớ thật không ngờ một người hoàn hảo như Tân Quân lại có mối quan hệ với bạn cùng giới. Chà chà, thế giới này thật là khó nói. Mà sao cậu lại bênh vực Tân Quân dữ vậy. Tiểu Chi, không phải cậu có tư tình gì với Tân Quân chứ?".
Quỳnh Giang nói một hồi sau đó lại quay vấn đề lại trên người của Hàm Chi. Quỳnh Giang nhìn Hàm Chi với ánh mắt suy xét. Cô cứ cảm thấy Hàm Chi với Tân Quân vẫn thân nhau quá nhanh. Trong đây chắc chắn là còn có gian tình gì đó mà cô chưa biết được.
"Quỳnh Giang. Cậu thôi đi nha. Tớ với Tân Quân không có chút tình cảm gì hết đâu đó."
Hàm Chi bị Quỳnh Giang hỏi như vậy thì lập tức nhảy dựng lên. Oan ức quá đi mất. Cô với Tân Quân thì có thể có chuyện gì chứ? Người ta có một người trong lòng rồi kìa.
"Ơ. Tớ nói vậy thôi mà. Cậu làm gì phản ứng mạnh như vậy hả? Cái này người ta gọi là có tật giật mình đúng không?" Quỳnh Giang thấy Hàm Chi phản bác thì lại càng thêm hứng thú
trêu chọc cô nàng hơn. "Không có là không có. Cậu đừng có mà đoán bậy bạ nữa."
Hàm Chi giơ tay lên đánh mạnh vào cánh tay của Quỳnh Giang coi như trừng phạt cô bạn.
"Mà cậu không muốn đi trung tâm thương mại mua đồ nữa à? Không phải khi sáng nằn nặc bảo tớ phải đi cùng sao?”
Hàm Chi không muốn tiếp tục chủ đề của Tân Quân nữa nên vội vàng nói sang chủ đề khác với Quỳnh Giang.
"Ơ. Đi chứ. Tớ đang cần mua đồ mà. Cậu hỏi làm gì? Tớ không phải dù có nằn nặc đến cỡ nào thì cậu cũng không chịu đi với tớ sao?"
Quỳnh Giang nghe Hàm Chi hỏi lại càng thấy ấm ức hơn. Buổi sáng lúc mới gặp Hàm Chi, Quỳnh Giang hào hứng bước vào lớp rủ Hàm Chi lúc tan học thì cùng đi đến trung tâm mua sắm. Thế mà ai ngờ Hàm Chi lập tức tạt gáo nước lạnh vào mặt cô mà lạnh lùng nói không đi. Dù cho Quỳnh Giang năn nỉ đến cỡ nào thì Hàm Chi cũng không hề bị lung lay mới tức. Hàm Chi bảo cô chẳng có gì muốn mua cả đi trung tâm thương mại tốn thời gian. Vậy mà giờ đây còn hỏi cô sao?
"Thì không phải giờ tớ chịu đi với cậu là được chứ gì?" Hàm Chi thở dài rồi nói. Cô thật sự không thích đi siêu thị lắm.
Nhưng để thay đổi chủ đề với Quỳnh Giang và khiến cô nàng quên việc của Tân Quân đi thì cô đành hi sinh một chút vậy. " Cậu đi thật à?"
Quỳnh Giang nghe Hàm Chi nói như vậy thì thật sự quăng việc của Tân Quân ra sau đầu mà hỏi.
"Ừ. Lát hết giờ tớ đi với cậu." Hàm Chi gật đầu khẳng định lại một lần nữa.
"Sao lúc sáng cậu nói cậu không muốn đi mà? Không phải là gạt tớ chứ?"
Quỳnh Giang nhìn Hàm Chi, nghi ngờ mà hỏi lại.
“Thì đột nhiên tớ nhớ ra có cái muốn mua rồi. Vì thế lại tiện dịp cậu muốn đi trung tâm thương mại thì tớ đi chung luôn. Không
được sao?"
Hàm Chi giải thích lại một lần nữa lý do vì sao mình lại muốn đi cùng với Quỳnh Giang. Đúng là cô vừa nhớ ra bác Phúc luôn ở nhà nấu ăn, dọn dẹp cho cô nhưng Hàm Chi lại chưa có gì đáp lễ lại cho bác cả. Vì vậy Hàm Chi cảm thấy mình nên mua cái gì đó đẹp chút để mà tặng cho bác Phúc.
"Được chứ. Được chứ. Chỉ cần cậu muốn thì tớ nhất định sẽ đi theo phục tùng cậu cho đến hơi thở cuối cùng"
Quỳnh Giang nói xong thì ôm bụng cười lớn, Hàm Chi cũng cười theo.
Tiết học tiếp theo lại bắt đầu. Hàm Chi và Quỳnh Giang ngoan ngoãn ngồi học. Chỉ chờ đến khi chuông reo thì Quỳnh Giang lập tức bỏ sách vở vào cặp mà kéo Hàm Chi chạy đi về hướng trung tâm thương mại.
Ở gần trường học của Hàm Chi đúng là có một trung tâm thương mại rất lớn, bán đủ thứ đồ. Quỳnh Giang vô đây thì chủ yếu là mua mỹ phẩm và quần áo.
Đầu tiên Quỳnh Giang dẫn Hàm Chi chạy băng băng đến khu quần áo. Hôm qua cô nàng đi dạo đã nhắm được một bộ váy rất đẹp, vì vậy mà hôm nay nhất định phải đi ra hốt em đó đem về nhà.
Trong lúc Quỳnh Giang thay đồ thử thì Hàm Chi trở nên rất nhàm chán. Cô đi dạo vòng vòng trong khu quần áo. Sau đó vô tình đứng lại tại khu đồ nam. Hàm Chi nhìn chiếc cà vạt màu xám màu mới nhất của năm nay. Chiếc cà vạt được may rất cầu kỳ và kỹ lưỡng. Hàm Chi giơ tay chạm nhẹ vào chiếc cà vạt, cảm nhận được chất liệu mềm mại dưới tay. Trong đầu của Hàm Chi lại vô tình hiện lên hình ảnh của Thẩm Quân Kỳ. Hàm Chi có thể chắc chắn nếu chiếc cà vạt được đeo trên người của Thẩm Quân Kỳ thì còn trở nên hoàn hảo hơn nhiều.
Nhắc mới nhớ Thẩm Quân Kỳ bảo với Hàm Chi sẽ đi công tác xa một tuần. Hôm nay đã là ngày thứ sáu rồi, có lẽ tối mai thôi là anh ta đã có mặt ở nhà rồi cũng nên.
Nghĩ như vậy Hàm Chi lại cầm lấy chiếc cà vạt màu xám tinh tế đó lên một lần nữa. Cô ngẩm nghĩ hồi lâu và quyết định sẽ mua nó. Hàm Chi cũng không hiểu tại sao mình lại muốn mua quà tặng cho Thẩm Quân Kỳ đến như vậy. Có lẽ là như một sự chào đón của Thẩm Quân Kỳ trở lại nhỉ? Hơn nữa Thẩm Quân Kỳ giúp đỡ cô rất nhiều, dù thật sự là anh ta có mục đích riêng thì cũng là Hàm Chi nợ anh ấy. Chiếc cà vạt này lại hợp với anh như vậy nên chắc chắn cô phải chọn nó rồi.
Sau khi Hàm Chi đã xác định được sẽ mua chiếc cà vạt màu xám đó để tặng Thẩm Quân Kỳ. Cô nhanh chóng cầm nó ra quầy tính tiền sau đó bỏ vội vàng vào túi xách. Cô sợ rằng Quỳnh Giang thấy rồi sẽ nghĩ lung tung nữa, nên Hàm Chi quyết định sẽ giấu nó không cho Quỳnh Giang biết. Hàm Chi thanh toán và cất chiếc cà vạt vào túi xong thì Quỳnh Giang cũng vừa bước ra ngoài với bộ váy xinh đẹp trên người.
"Đẹp không hả?” Quỳnh Giang xoay vòng trước mặt Hàm Chi rồi hỏi.
"Đẹp"
Hàm Chi trả lời thật lòng. Dáng người của Quỳnh Giang trước giờ luôn là rất đẹp, Hàm Chi và Quỳnh Giang học trường sân khấu điện ảnh, mọi người trong trường đều có mộng tưởng trở thành diễn viên, ngôi sao nên nhan sắc đều được chăm chút mỗi ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.