Chương 276: TRỪNG PHẠT LƯƠNG KHUÊ NHƯ THẾ NÀO?
Ôn Uyển
18/04/2021
Lộ tổng quản khom người tiếp nhận thánh chỉ, nâng trên tay sau đó đi xuống tới bên cạnh Lương Khuê: “Lương đại nhân, xin mời xem qua.”
Trong lòng Lương Khuê cười lạnh, làm sao có hai bản ý chỉ được chứ? Tuyệt đối không thể, ông ta nhớ rõ ràng, sử quan ghi chép của triều Thái Tổ, lúc Thái Tổ viết phần thánh chỉ này chỉ tuyên đọc trước mặt mọi người trên đại điện, sau khi tuyên đọc xong thì thu hồi thánh chỉ vào khố phòng, căn bản không có giao cho Phi Long Môn.
Đương nhiên phần ghi chép này của sử quan cũng đã bị thiêu rụi trong trận hỏa hoạn lớn ở ngự thư phòng lần đó rồi.
Hơn nữa, lúc nãy Lương Quang Tường cũng nói, tuy hắn ta xử lý công việc văn thư của Phi Long Môn nhưng chưa từng thấy qua phần thánh chỉ này.
Ông ta chậm rãi mở thánh chỉ ra, khi thấy dấu bảo ấn của Thái tổ thì sắc mặt dần trắng bệch, khi tiếp tục nhìn tới bút tích kia thì toàn thân mềm nhũn.
Đây là bút tích của Thái Tổ. Ngày đó ông ta từng xử lý thánh chỉ và văn tự của Thái Tổ để lại. Ông ta rất rõ ràng, đây quả thật là bút tích của Thái tổ.
Hễ là Hoàng đế ra ý chỉ thì rất ít khi đích thân viết ra, đều là để cho học sĩ hạ chỉ, trừ khi là chuyện vô cùng quan trọng, mới do Hoàng đế đích thân viết, sau đó đóng dấu bảo ấn lên.
Ôn Yến cong khóe môi: “Ngự Sử đại phu, thế nào? Đây có phải là ý chỉ của Thái Tổ để lại không?”
Môi Lương Khuê run run: “Chuyện này… làm sao có thể?”
Lý Trường An hừ một tiếng: “Ngươi cho rằng ngươi biết tất cả mọi chuyện sao? Vô cùng sai lầm. Ngày đó Thái tổ vì tỏ lòng tôn trọng Môn Chủ Phi Long Môn nên đặc biệt đích thân hạ chỉ, sau đó giao phần thánh chỉ này cho Phi Long Môn cất giữ.”
Vào lúc này Lương Khuê bỗng nhiên ý thức được một điều tuy Lương Quang Tường đứng về phía ông ta, nhưng lại là cố ý đánh lạc hướng ông ta.
Ông ta cũng vì vậy mà hiểu rõ, Lương Quang Tường là kẻ thù chứ không phải là bạn.
Vẻ mặt Tống Vĩnh Kỳ đột nhiên thay đổi, lạnh lùng nói: “Lương Khuê, ngươi hãy tuyên đọc ý chỉ của Thái Tổ trước mặt mọi người đi!”
Cả người Lương Khuê run lên, ông ta quỳ trên mặt đất, nhưng lại nói không ra lời.
Ông ta nhớ rõ lúc nãy bản thân đã nói nếu có thể lấy ra được chứng cứ thì ông ta sẽ từ quan rời đi.
Không, ông ta không thể từ quan. Hoàng đế oán hận ông ta đã lâu, nếu chức vụ Ngự Sử đại phu của ông ta không giữ được thì mũi tên của Hoàng thượng chắc chắn sẽ nhắm ngay lên đầu ông ta trước tiên.
Nghĩ tới đây, ông ta gào khóc: “Thái Tổ à, thần có tội, thần từng sắp xếp thánh chỉ của Thái tổ, lại không phát hiện được bản thánh chỉ này, thần đúng là có mắt mà không tròng …”
Ông ta vừa khóc vừa dập đầu, dáng vẻ kia thoạt nhìn thật đáng thương.
Trương Tiên Huy cũng không nghĩ tới chuyện lại thay đổi như thế này. Ông ta sững sờ nửa ngày nhưng không biết nên phản ứng thế nào. Khi thấy Lương Khuê nhận lấy phần thánh chỉ này thì ông ta cũng không dám lên tiếng, ngược lại hơi lùi về trong hàng ngũ.
Tống Vĩnh Kỳ lạnh lùng nhìn Lương Khuê. Hay cho một câu có mắt không tròng, nói như thể ông ta không có ý ngăn cản Ôn Yến vào cung, mà là do mắt ông ta có vấn đề nên không phát hiện được phần thánh chỉ này.
“Có mắt không tròng? Trẫm thấy ngươi là cố ý dây dưa, cản trở Môn Chủ vào cung nắm giữ phượng ấn, còn nhớ lời ngươi mới vừa nói không? Nếu có thể lấy được chứng cứ, ngươi cam tâm tình nguyện từ quan rời đi. Trẫm muốn xem là ngươi tự vả miệng mình hay là da mặt dày đây?”
Lời này của Tống Vĩnh Kỳ rất nặng nề, thẳng thắn vạch trần Lương Khuê, cho dù Lương Khuê muốn giả bộ cũng không giả bộ được nữa.
Những người ủng hộ cho Lương Khuê nhao nhao đứng ra cầu xin. Bọn họ hiểu rất rõ Lương Khuê không thể ngã xuống, không có Lương Khuê bọn họ sẽ không còn chỗ dựa. Lúc nãy tất cả bọn họ đều đứng về phía Lương Khuê, Hoàng thượng đều thấy được. Nếu Lương Khuê bị lật đổ thì chỉ sợ Hoàng thượng sẽ trả thù bọn họ ngay thôi.
“Hoàng thượng, Lương đại nhân tuổi tác đã cao, có quên cũng là chuyện khó tránh, xin Hoàng thượng tha tội cho ông ta.”
“Đúng đấy, Hoàng thượng, Lương đại nhân ở triều nhiều năm, từng phụng dưỡng Tiên đế, có công với giang sơn xã tắc, xin Hoàng thượng nể tình ông ấy một lòng trung thành với Quốc gia nhiều năm mà giơ cao đánh khẽ!”
“Hoàng thượng, trong năm năm Hoàng thượng đăng cơ này, Lương đại nhân có công lao phò tá Hoàng thượng, mà Quý phi nương nương cũng hầu hạ Hoàng thượng trong cung, xin Hoàng thượng nể mặt nương nương xử phạt nhẹ tay.”
Tống Vĩnh Kỳ lần lượt nhìn từng đại thần quỳ xuống cầu xin cho Lương Khuê, trong lòng hơi lay động, vây cánh của Lương Khuê đã chiếm hơn phân nửa, người này tuyệt đối không thể xử lý ngay lúc này, nếu không một khi ông ta quy hàng Tống Vân Lễ thì hoàng vị chẳng khác nào sẽ chắp tay dâng cho Tống Vân Lễ.
Tống Vĩnh Kỳ nghĩ tới chuyện này tuy trong lòng rất giận dữ nhưng chàng chỉ có thể ráng nhịn xuống.
“Trương ái khanh, khanh nói xem nên xử trí ông ta thế nào?” Tống Vĩnh Kỳ nhìn Trương Tiên Huy chậm rãi hỏi.
Trương Tiên Huy mắng thầm một câu. Hoàng thượng đúng là tâm cơ mà. Tất cả mọi người đều biết ông ta cùng một phe với Lương Khuê, nếu ông ta đề nghị xử phạt nhẹ, người bên cạnh sẽ nói ông ta thiên vị, nhưng nếu đề nghị phạt nặng thì Lương Khuê chắc chắn sẽ có ý kiến. Từ đó hai người, thậm chí là hai gia tộc sẽ vì chuyện này mà nảy sinh hiềm khích.
Vì thế, chuyện xử phạt này làm thế nào để vừa lòng mọi người đúng là khó cho ông ta mà.
Tất cả mọi người đều nhìn ông ta, ngay cả Ôn Yến cũng cảm thấy bị khó xử thay ông ta đấy.
Trương Tiên Huy quỳ trên mặt đất, mồ hôi trán chảy ròng ròng, thậm chí ông ta không dám ngẩng đầu nhìn Tống Vĩnh Kỳ. Hôm nay, ông ta luôn cảm thấy ánh mắt của Hoàng đế vô cùng sắc bén, là sự sắc bén hoàn toàn không e dè.
Ông ta không kích động như Lương Khuê, trên thực tế, có rất nhiều chuyện Trương Tiên Huy đều đắn đo suy nghĩ, chỉ là ông ta xem Lương Khuê là người đứng đầu nên có đôi lúc không thể không nghe theo lời của Lương Khuê.
Ông ta biết bản thân lúc này không có cách nào trốn tránh được. Tuy Hoàng thượng không nói rõ sẽ trách phạt ông ta, nhưng mà lại bảo ông ta cân nhắc mức hình phạt xử trí Lương Khuê, đối với ông ta mà nói chuyện này chẳng khác gì đang trách phạt ông ta cả?
Cuối cùng, ông ta cúi đầu xuống nói: “Hồi Hoàng thượng, thần cho rằng lời nói của Ngự Sử đại phu không thỏa đáng, mà ngày trước lại không làm tốt công việc thuộc chức trách của mình đó gọi là không làm tròn trách nhiệm, thần kiến nghị giáng cấp Ngự Sử đại xuống ba cấp, phạt bổng lộc một năm để răn đe.”
Ôn Yến mỉm cười: “Lời nói không thỏa đáng, không làm tròn trách nhiệm”, những thứ này đều không phải là tội lớn gì, quả thật giáng chức là có thể xử lý được nhưng mà tất cả mọi người đều biết Lương Khuê không phải là không làm tròn trách nhiệm, mà là nhục mạ Thái tổ, nghi ngờ Thái tổ, lại còn chỉ trích vô lễ Môn Chủ Phi Long Môn, cản trở Môn Chủ Phi Long Môn vào cung, nếu đúng là muốn bàn luận chuyện này thì việc tạm thời cắt chức cũng không quá đáng.
Trương Tiên Huy đề nghị giáng xuống ba cấp, ngược lại cũng không coi như là hoàn toàn thiên vị. Bây giờ Ngự Sử đại phu là chính nhất phẩm, giáng xuống ba cấp, chỉ là giáng cấp quan thôi, nhưng chức vị vẫn là Ngự Sử đại phu.
Nghĩ tới đây Ôn Yến đứng lên chắp tay nói: “Hoàng thượng, xin thứ cho ta nhiều lời, những năm này Ngự Sử đại phu làm việc trong triều đình, quả thật nên xử phạt nhẹ tay, đề nghị của Trương đại nhân không khỏi quá mức cay nghiệt, không bằng xử lý như vầy, chỉ cần hạ xuống một cấp, dừng chức vị vốn có một năm, trong một năm này không được vào triều bàn bạc việc triều chính, Hoàng thượng thấy thế nào?”
Lương Khuê đột nhiên ngẩng phắt đầu lên, nhìn chằm chằm Ôn Yến với ánh mắt hung ác.
Chuyện hạ cấp bậc này tuy nghe không êm tai, nhưng ít nhất quyền lực vẫn còn trong tay nhưng một khi một năm không được bàn bạc chuyện triều chính thì có nghĩa là ông ta không thể can dự vào chuyện trong triều, không thể chi phối bất cứ quyết định nào của Hoàng đế nữa rồi.
Hơn nữa, sau một năm sẽ là cục diện gì? Ai cũng không biết, những quan viên này đều là hàng mượn gió bẻ măng, một năm này nếu ông ta không được bàn luận chuyện triều chính thì ông ta có thể kết luận, ít nhất người của ông ta sẽ mất đi một nửa.
Ôn Yến này nhìn như âm thầm, nhưng lại rất sắc bén ác độc.
Tống Vĩnh Kỳ nhìn Binh bộ Thượng thư Trần Nguyên Khánh: “Trần ái khanh, khanh có lời gì muốn nói đối với đề nghị của Ôn Môn Chủ không?”
Hôm nay Trần Nguyên Khánh vẫn không tỏ thái độ gì, lúc nãy đứng thành hàng hắn ta đứng bên phía Tư Không đại nhân.
Ngược lại không phải hắn ta muốn ủng hộ Ôn Yến, chỉ là hắn ta biết Phi Long Vệ của Ôn Yến sẽ không phải tay không mà vào cung. Hắn ta biết Ôn Yến nắm chắc phần thắng, vì thế không cần thiết phải chống lại.
Lúc này hắn ta lại nghe được Tống Vĩnh Kỳ hỏi tới mình, hắn ta chỉ hơi im lặng một chút bèn nói: “Hoàng thượng, không làm tròn trách nhiệm quả thật là tội lớn, đề nghị tạm cách chức cùng với một năm không được vào triều bàn bạc việc triều chính của Ôn Môn Chủ cũng là hợp tình hợp lý và đúng với pháp luật, thế nhưng chức vị Ngự Sử đại phu vô cùng quan trọng, rất nhiều chuyện không thể không có ông ấy, nếu tạm cách chức một năm sẽ gây tổn hại với giang sơn xã tắc. Thần kiến nghị không bằng phạt bổng lộc một năm, tạm cách chức ba tháng, lại hạ xuống hai cấp.”
Trong lòng Lương Khuê cười lạnh, làm sao có hai bản ý chỉ được chứ? Tuyệt đối không thể, ông ta nhớ rõ ràng, sử quan ghi chép của triều Thái Tổ, lúc Thái Tổ viết phần thánh chỉ này chỉ tuyên đọc trước mặt mọi người trên đại điện, sau khi tuyên đọc xong thì thu hồi thánh chỉ vào khố phòng, căn bản không có giao cho Phi Long Môn.
Đương nhiên phần ghi chép này của sử quan cũng đã bị thiêu rụi trong trận hỏa hoạn lớn ở ngự thư phòng lần đó rồi.
Hơn nữa, lúc nãy Lương Quang Tường cũng nói, tuy hắn ta xử lý công việc văn thư của Phi Long Môn nhưng chưa từng thấy qua phần thánh chỉ này.
Ông ta chậm rãi mở thánh chỉ ra, khi thấy dấu bảo ấn của Thái tổ thì sắc mặt dần trắng bệch, khi tiếp tục nhìn tới bút tích kia thì toàn thân mềm nhũn.
Đây là bút tích của Thái Tổ. Ngày đó ông ta từng xử lý thánh chỉ và văn tự của Thái Tổ để lại. Ông ta rất rõ ràng, đây quả thật là bút tích của Thái tổ.
Hễ là Hoàng đế ra ý chỉ thì rất ít khi đích thân viết ra, đều là để cho học sĩ hạ chỉ, trừ khi là chuyện vô cùng quan trọng, mới do Hoàng đế đích thân viết, sau đó đóng dấu bảo ấn lên.
Ôn Yến cong khóe môi: “Ngự Sử đại phu, thế nào? Đây có phải là ý chỉ của Thái Tổ để lại không?”
Môi Lương Khuê run run: “Chuyện này… làm sao có thể?”
Lý Trường An hừ một tiếng: “Ngươi cho rằng ngươi biết tất cả mọi chuyện sao? Vô cùng sai lầm. Ngày đó Thái tổ vì tỏ lòng tôn trọng Môn Chủ Phi Long Môn nên đặc biệt đích thân hạ chỉ, sau đó giao phần thánh chỉ này cho Phi Long Môn cất giữ.”
Vào lúc này Lương Khuê bỗng nhiên ý thức được một điều tuy Lương Quang Tường đứng về phía ông ta, nhưng lại là cố ý đánh lạc hướng ông ta.
Ông ta cũng vì vậy mà hiểu rõ, Lương Quang Tường là kẻ thù chứ không phải là bạn.
Vẻ mặt Tống Vĩnh Kỳ đột nhiên thay đổi, lạnh lùng nói: “Lương Khuê, ngươi hãy tuyên đọc ý chỉ của Thái Tổ trước mặt mọi người đi!”
Cả người Lương Khuê run lên, ông ta quỳ trên mặt đất, nhưng lại nói không ra lời.
Ông ta nhớ rõ lúc nãy bản thân đã nói nếu có thể lấy ra được chứng cứ thì ông ta sẽ từ quan rời đi.
Không, ông ta không thể từ quan. Hoàng đế oán hận ông ta đã lâu, nếu chức vụ Ngự Sử đại phu của ông ta không giữ được thì mũi tên của Hoàng thượng chắc chắn sẽ nhắm ngay lên đầu ông ta trước tiên.
Nghĩ tới đây, ông ta gào khóc: “Thái Tổ à, thần có tội, thần từng sắp xếp thánh chỉ của Thái tổ, lại không phát hiện được bản thánh chỉ này, thần đúng là có mắt mà không tròng …”
Ông ta vừa khóc vừa dập đầu, dáng vẻ kia thoạt nhìn thật đáng thương.
Trương Tiên Huy cũng không nghĩ tới chuyện lại thay đổi như thế này. Ông ta sững sờ nửa ngày nhưng không biết nên phản ứng thế nào. Khi thấy Lương Khuê nhận lấy phần thánh chỉ này thì ông ta cũng không dám lên tiếng, ngược lại hơi lùi về trong hàng ngũ.
Tống Vĩnh Kỳ lạnh lùng nhìn Lương Khuê. Hay cho một câu có mắt không tròng, nói như thể ông ta không có ý ngăn cản Ôn Yến vào cung, mà là do mắt ông ta có vấn đề nên không phát hiện được phần thánh chỉ này.
“Có mắt không tròng? Trẫm thấy ngươi là cố ý dây dưa, cản trở Môn Chủ vào cung nắm giữ phượng ấn, còn nhớ lời ngươi mới vừa nói không? Nếu có thể lấy được chứng cứ, ngươi cam tâm tình nguyện từ quan rời đi. Trẫm muốn xem là ngươi tự vả miệng mình hay là da mặt dày đây?”
Lời này của Tống Vĩnh Kỳ rất nặng nề, thẳng thắn vạch trần Lương Khuê, cho dù Lương Khuê muốn giả bộ cũng không giả bộ được nữa.
Những người ủng hộ cho Lương Khuê nhao nhao đứng ra cầu xin. Bọn họ hiểu rất rõ Lương Khuê không thể ngã xuống, không có Lương Khuê bọn họ sẽ không còn chỗ dựa. Lúc nãy tất cả bọn họ đều đứng về phía Lương Khuê, Hoàng thượng đều thấy được. Nếu Lương Khuê bị lật đổ thì chỉ sợ Hoàng thượng sẽ trả thù bọn họ ngay thôi.
“Hoàng thượng, Lương đại nhân tuổi tác đã cao, có quên cũng là chuyện khó tránh, xin Hoàng thượng tha tội cho ông ta.”
“Đúng đấy, Hoàng thượng, Lương đại nhân ở triều nhiều năm, từng phụng dưỡng Tiên đế, có công với giang sơn xã tắc, xin Hoàng thượng nể tình ông ấy một lòng trung thành với Quốc gia nhiều năm mà giơ cao đánh khẽ!”
“Hoàng thượng, trong năm năm Hoàng thượng đăng cơ này, Lương đại nhân có công lao phò tá Hoàng thượng, mà Quý phi nương nương cũng hầu hạ Hoàng thượng trong cung, xin Hoàng thượng nể mặt nương nương xử phạt nhẹ tay.”
Tống Vĩnh Kỳ lần lượt nhìn từng đại thần quỳ xuống cầu xin cho Lương Khuê, trong lòng hơi lay động, vây cánh của Lương Khuê đã chiếm hơn phân nửa, người này tuyệt đối không thể xử lý ngay lúc này, nếu không một khi ông ta quy hàng Tống Vân Lễ thì hoàng vị chẳng khác nào sẽ chắp tay dâng cho Tống Vân Lễ.
Tống Vĩnh Kỳ nghĩ tới chuyện này tuy trong lòng rất giận dữ nhưng chàng chỉ có thể ráng nhịn xuống.
“Trương ái khanh, khanh nói xem nên xử trí ông ta thế nào?” Tống Vĩnh Kỳ nhìn Trương Tiên Huy chậm rãi hỏi.
Trương Tiên Huy mắng thầm một câu. Hoàng thượng đúng là tâm cơ mà. Tất cả mọi người đều biết ông ta cùng một phe với Lương Khuê, nếu ông ta đề nghị xử phạt nhẹ, người bên cạnh sẽ nói ông ta thiên vị, nhưng nếu đề nghị phạt nặng thì Lương Khuê chắc chắn sẽ có ý kiến. Từ đó hai người, thậm chí là hai gia tộc sẽ vì chuyện này mà nảy sinh hiềm khích.
Vì thế, chuyện xử phạt này làm thế nào để vừa lòng mọi người đúng là khó cho ông ta mà.
Tất cả mọi người đều nhìn ông ta, ngay cả Ôn Yến cũng cảm thấy bị khó xử thay ông ta đấy.
Trương Tiên Huy quỳ trên mặt đất, mồ hôi trán chảy ròng ròng, thậm chí ông ta không dám ngẩng đầu nhìn Tống Vĩnh Kỳ. Hôm nay, ông ta luôn cảm thấy ánh mắt của Hoàng đế vô cùng sắc bén, là sự sắc bén hoàn toàn không e dè.
Ông ta không kích động như Lương Khuê, trên thực tế, có rất nhiều chuyện Trương Tiên Huy đều đắn đo suy nghĩ, chỉ là ông ta xem Lương Khuê là người đứng đầu nên có đôi lúc không thể không nghe theo lời của Lương Khuê.
Ông ta biết bản thân lúc này không có cách nào trốn tránh được. Tuy Hoàng thượng không nói rõ sẽ trách phạt ông ta, nhưng mà lại bảo ông ta cân nhắc mức hình phạt xử trí Lương Khuê, đối với ông ta mà nói chuyện này chẳng khác gì đang trách phạt ông ta cả?
Cuối cùng, ông ta cúi đầu xuống nói: “Hồi Hoàng thượng, thần cho rằng lời nói của Ngự Sử đại phu không thỏa đáng, mà ngày trước lại không làm tốt công việc thuộc chức trách của mình đó gọi là không làm tròn trách nhiệm, thần kiến nghị giáng cấp Ngự Sử đại xuống ba cấp, phạt bổng lộc một năm để răn đe.”
Ôn Yến mỉm cười: “Lời nói không thỏa đáng, không làm tròn trách nhiệm”, những thứ này đều không phải là tội lớn gì, quả thật giáng chức là có thể xử lý được nhưng mà tất cả mọi người đều biết Lương Khuê không phải là không làm tròn trách nhiệm, mà là nhục mạ Thái tổ, nghi ngờ Thái tổ, lại còn chỉ trích vô lễ Môn Chủ Phi Long Môn, cản trở Môn Chủ Phi Long Môn vào cung, nếu đúng là muốn bàn luận chuyện này thì việc tạm thời cắt chức cũng không quá đáng.
Trương Tiên Huy đề nghị giáng xuống ba cấp, ngược lại cũng không coi như là hoàn toàn thiên vị. Bây giờ Ngự Sử đại phu là chính nhất phẩm, giáng xuống ba cấp, chỉ là giáng cấp quan thôi, nhưng chức vị vẫn là Ngự Sử đại phu.
Nghĩ tới đây Ôn Yến đứng lên chắp tay nói: “Hoàng thượng, xin thứ cho ta nhiều lời, những năm này Ngự Sử đại phu làm việc trong triều đình, quả thật nên xử phạt nhẹ tay, đề nghị của Trương đại nhân không khỏi quá mức cay nghiệt, không bằng xử lý như vầy, chỉ cần hạ xuống một cấp, dừng chức vị vốn có một năm, trong một năm này không được vào triều bàn bạc việc triều chính, Hoàng thượng thấy thế nào?”
Lương Khuê đột nhiên ngẩng phắt đầu lên, nhìn chằm chằm Ôn Yến với ánh mắt hung ác.
Chuyện hạ cấp bậc này tuy nghe không êm tai, nhưng ít nhất quyền lực vẫn còn trong tay nhưng một khi một năm không được bàn bạc chuyện triều chính thì có nghĩa là ông ta không thể can dự vào chuyện trong triều, không thể chi phối bất cứ quyết định nào của Hoàng đế nữa rồi.
Hơn nữa, sau một năm sẽ là cục diện gì? Ai cũng không biết, những quan viên này đều là hàng mượn gió bẻ măng, một năm này nếu ông ta không được bàn luận chuyện triều chính thì ông ta có thể kết luận, ít nhất người của ông ta sẽ mất đi một nửa.
Ôn Yến này nhìn như âm thầm, nhưng lại rất sắc bén ác độc.
Tống Vĩnh Kỳ nhìn Binh bộ Thượng thư Trần Nguyên Khánh: “Trần ái khanh, khanh có lời gì muốn nói đối với đề nghị của Ôn Môn Chủ không?”
Hôm nay Trần Nguyên Khánh vẫn không tỏ thái độ gì, lúc nãy đứng thành hàng hắn ta đứng bên phía Tư Không đại nhân.
Ngược lại không phải hắn ta muốn ủng hộ Ôn Yến, chỉ là hắn ta biết Phi Long Vệ của Ôn Yến sẽ không phải tay không mà vào cung. Hắn ta biết Ôn Yến nắm chắc phần thắng, vì thế không cần thiết phải chống lại.
Lúc này hắn ta lại nghe được Tống Vĩnh Kỳ hỏi tới mình, hắn ta chỉ hơi im lặng một chút bèn nói: “Hoàng thượng, không làm tròn trách nhiệm quả thật là tội lớn, đề nghị tạm cách chức cùng với một năm không được vào triều bàn bạc việc triều chính của Ôn Môn Chủ cũng là hợp tình hợp lý và đúng với pháp luật, thế nhưng chức vị Ngự Sử đại phu vô cùng quan trọng, rất nhiều chuyện không thể không có ông ấy, nếu tạm cách chức một năm sẽ gây tổn hại với giang sơn xã tắc. Thần kiến nghị không bằng phạt bổng lộc một năm, tạm cách chức ba tháng, lại hạ xuống hai cấp.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.