Quyển 1 - Chương 6: Đánh Bạc
Kim Kiếm
13/01/2014
Buổi sáng tinh mơ.
Trong khu rừng còn vương vấn những làn sương mù như ẩn như hiện. Mọi người của thôn Bình Công lại lên đường. Cả đoàn người chỉ có Bạch Vân và A Tủn tỏ ra hứng khởi. Những người còn lại đều không thích thú lắm. Cũng phải thôi, những việc này cứ lập đi lập lại huống hồ bọn họ lại không thích vẻ ồn ào, náo nhiệt của trấn.
Đến giờ ngọ thì đến trấn. Trước trấn có một cái cổng nhỏ, phía trên có ba chữ to: Hoang Kỹ trấn. Theo Bạch Vân được biết thị trấn này khá rộng lớn. Cổng đông, tây, bắc thì lớn giống nhau. Riêng cổng phía nam thì lớn gấp đôi, chuyên dùng để thông thương lên miền nam. Đó là một vùng đất rộng lớn, danh lam thắng cảnh được tạo hóa ưu đãi, đều có ở đó hết. Nhắc tới miền nam này, ai cũng biết ở đó có Cổ thành - một toà thành có lịch sử lâu đời. Nó rất vững chắc vì lưng dựa vào núi Thiên Hỏa. Nếu có chiến tranh, khi ở trong thành sẽ không ai phải lo lắng gì cả. Mà núi Thiên Hỏa cũng là danh lam thắng cảnh của miền nam này. Nếu đi sâu vào trong núi sẽ cảm thấy nóng như bị thiêu đốt, vì vậy được gọi là núi Thiên Hỏa. Còn có bến Tam Kiều, nơi trao đổi hàng hóa trên sông rất tấp nập, nhộn nhịp… Ngoài ra còn có trà lâu, thanh lâu nằm trên sông, du thuyền tấp nập đưa đón khách, Trà quán... Nếu từ trấn Hoang Kỹ lên phía nam sẽ gặp đồi Long Phụng trước, đây cũng là một nơi không thể bỏ qua đối với khách lữ hành. Theo lời đồn thì từ rất lâu rồi, nơi đó long, phụng thay nhau đến đó ngủ. Dần trở thành truyền thuyết và có được cái tên như vậy.
Khi mọi người cùng nhau tụ tập tại một góc trong trấn, cùng nhau vác đồ xuống, thì Bạch Vân nói là đi dạo một vòng quanh trấn rồi sẽ quay lại. Không chờ A Tủn trả lời, gã đi một mạch đến đường lớn. Quang cảnh nơi đây làm gã thích thú cười lớn.
“Phải như vậy mới được chứ, haha.”
Con đường nối dài đến tận cửa phía nam. Hai bên đường có các dãy nhà san sát nhau, trên lòng đường có nhiều người, họ rao bán rất nhiều thứ: nào là hồ lô ngào đường, nào là bán đồ trang sức, nào là bán trái cây, có xạp hủ tíu nữa… Buồn cười là còn có cả xạp xem tướng nữa chứ, rất đông khách. Xem ra “làm ăn” rất khấm khá. Còn phía trong nhà thì bán vải có, bán thuốc có... có khách điếm nữa. Các bảng hiệu treo trước nhà trông thật bắt mắt, thu hút người mua. Đang thưởng thức sự mới lạ của con đường. Bỗng có tiếng cười nham nhở, rồi có tiếng giả vờ trách móc vang lên. Bạch Vân hiếu kì nhìn qua. Bên con đường nhỏ có một tên đi cùng với hai cô nàng đi phía trước. Mỗi tay hắn ôm eo một người, cứ thế ngênh ngang mà cười đùa cợt nhả. Căn nhà bên tay trái thì nhộn nhịp vô cùng. Trên lầu, mấy ả kỹ nữ đang phe phẩy chiếc khăn của mình kêu kêu gọi gọi khách qua đường, mà phía dưới thì đa số là đàn ông đi vào. Trước cửa của căn nhà có hai gã đại hán đứng hai bên lối vào giống như bảo vệ ở thời hiện đại vậy.
Bạch Vân nhìn qua liền biết đây là nơi nào. Tim gã đập nhanh hơn:
“Đây là kỹ viện sao? Thật là sảng khoái, thế này mới là hưởng thụ chứ.”
Gã vội bước nhanh vào. Máu nóng trong người gã trào lên, gã thật muốn biết kỹ viện thật ra là nơi thế nào. Khi đi ngang qua hai tên đại hán, Bạch Vân mỉm cười chào chúng, chúng nhìn gã mà hai hàng lông mày nhăn lại. Bạch Vân không biết tại sao bọn chúng lại có phản ứng như vậy nhưng gã chẳng thèm để tâm. Hắn liền bước nhanh vào trong. Bên trong bàn ghế rất nhiều. Ở đại sảnh có năm, sáu bàn đã có người ngồi. Bàn thì bốn, năm người cả nam lẫn nữ đều đang to nhỏ vui vẻ. Có bàn chỉ có một người nhưng bên cạnh lại có hai ả kỹ nữ đang ngồi rót rượu, hai ả khác thì vịn vai làm nũng. Ở cầu thang thì có mấy ả đang dẫn khách lên lầu, không khí rất là sôi nổi, tất bật. Thấy dáng vẻ lóng ngóng nhìn quanh của Bạch Vân, một ả kỷ nữ đã quá ba mươi cái xuân (1) bước tới hỏi:
“Vị công tử này lần đầu đến sao?”
Nhưng càng tới gần, vẻ tươi cười trên mặt ả ta càng tắt dần. Thấy Bạch Vân cười cười nhìn mình, ả hỏi lại:
“Đến chơi sao?”
Nhìn Bạch Vân từ trên xuống dưới rồi từ dưới lên trên, ả thay đổi cách xưng hô và cả cái vẻ mời gọi lúc ban đầu. Bạch Vân cũng không tệ lắm gã cao 1m76, thân hình cũng cân đối nhưng vì hắn mặc y phục của A Tủn nên nhìn chẳng giống ai cả. Trông Bạch Vân rất là buồn cười: quần áo rộng thùng thình mà đay lưng bằng vải thì buộc sát vào, nhìn hắn hệt như con khô vậy, đôi giày vải cũng rách mỏ rồi. Ai nhìn gã cũng khó hiểu, không biết vì sao gã lại ăn mặc kỳ quái như thế. Bạch Vân thấy mọi người nhìn mình thì cũng hiểu đại khái. Gã cũng định khi thắng bạc sẽ mua một bộ y phục mới. Bỗng có tiếng quát vang lên:
“Không có tiền thì xéo ra ngoài, ngươi làm mất nhã hứng của bổn công tử đó.”
Bạch Vân không để ý đến ai đã nói lời khó nghe đó. Gã cố nặn ra một nụ cười, nói với ả kỷ nữ:
“Ta đến tham quan.”
Ả nhăn tít cặp lông mày và nói gằn thành tiếng:
“Nhưng mà...”
Thấy vậy, Bạch Vân liền quay người đi ra ngoài. Lúc nãy phấn khích quá, quên mất trong người không có tiền. Trên mặt cố giữ vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng gã hối hận không thôi. Lần này chịu nhục, coi như rút được bài học kinh nghiệm đầu tiên. Bạch Vân chưa đi khỏi, lại giọng nói đó vang lên:
"Bò lại đây giả tiếng chó sủa. Nếu thấy tốt, công tử sẽ cho ngươi một lượng bạc hahaha."
Lời này vừa dứt, mấy ả kỷ nữ xung quanh cười rần cả lên. Bạch Vân thấy đó là một tên thanh niên mặt trắng. Hắn chừng mười chín, hai muổi tuổi, cũng khá tuấn tú. Bạch Vân quay lại, cười mỉm hỏi:
“Giả tiếng chó sủa là như thế nào?”
“Gâu gâu gâu, như vậy đó.”
“Sủa rất hay, nhưng không có một lượng bạc cho ngươi rồi.”
Nghe hai người đối thoại, cả đại sảnh cười ầm lên. Tên công tử mặt trắng mặt mày đỏ bừng đứng dậy, tay run run chỉ về phía Bạch Vân đang rời khỏi. Hắn giận rung cả người nhưng cố nhẫn nhịn, ngồi xuống uống rượu tiếp. Ngay góc hẻm có lão khất cái. Lão thấy cái vẻ phấn khởi, hối hả khi đi vào, ung dung khi đi ra và khi khuất con hẻm thì vội vàng như bỏ chạy của Bạch Vân thì lắc đầu cười mỉa mai.
…
Bạch Vân vừa quay về nơi của Bình Công thôn thì A Tủn kéo gã tới chỗ đỗ phường ngay. A Tủn lôi gã đi rất nhanh nhưng gã vẫn để ý thấy: đỗ phường cách nơi Bình Công thôn dừng chân khá xa. Nó nằm ở con hẻm nhỏ, gần giữa con đường lớn, phải quẹo hai con hẻm nữa mới tìm thấy. Khi đến nơi, Bạch Vân thấy không có cửa ra vào mà chỉ thấy một tấm màng đen phủ xuống liền hiếu kỳ vô cùng. Bên trong cũng chẳng nghe âm thanh gì phát ra cả. A Tủn vén màng đi vào rồi kéo Bạch Vân vào theo. Bạch Vân vừa đi vào thì những tiếng reo hò, than thở, chưởi rủa vang vọng vào tai gã, làm cả người gã cảm thấy hồ hởi cả lên. Nhưng những âm thanh đó nằm ở phía sau tấm vách trước mặt, phải quẹo sang một trong hai bên một lúc, rồi mới có thể vào bên trong. Những tiếng hối thúc, chửi rủa càng lớn càng làm cho máu cờ bạc của Bạch Vân sôi trào lên.
“Nè, nè đặt xong lấy tay lên. Khui, 15 điểm, tài (2).”
“Haha, ta thắng rồi.”
“Tài, tài ,tài… con bà nó, sao ra xỉu hoài thế?”
Nơi đây, ánh sáng chập chờn, không khí ngột ngạt. Nhưng mọi người chẳng thèm để ý đến việc đó. Họ chỉ quan tâm đến những con xúc xắc đang xoay trong chén bạc mà thôi. Bên trong, chỉ có ba bàn tài xỉu nhưng xung quanh bốn góc phòng chật kín cả người. Kẻ cười người mếu, rất là máu lửa. Ở một góc phòng, có một tên đang ngồi trên ghế đẩu, nhâm nhi tẩu thuốc. Ánh mắt hắn khép hờ như không quan tâm đến chuyện thắng thua ở ba bàn tài xỉu bên kia. Kế bên gã là lối vào phòng trong, cũng được che phủ bởi tấm màn màu đen. Bạch Vân nhìn hắn mà cảm thấy hiếu kỳ:
“Không biết tên này là bảo kê hay là ông chủ mà dáng vẻ kiêu ngạo thế kia.”
Bạch Vân thấy hắn hút thuốc liền thấy nhớ nhớ ở cổ họng. Đã ba tháng hơn, gã chưa đụng đến một hơi thuốc nào cả. Lắc đầu, Bạch Vân đi tìm A Tủn. Gã thầm nghĩ:
“Đã làm lại từ đầu thì cũng nên bỏ luôn thuốc lá chứ nhỉ?”
Tìm một lúc mới thấy A Tủn. Bạch Vân chạy lại, thấy vẻ mặt hắn đang nhăn nhó liền biết hắn đã thua mấy ván rồi. Gã cười bảo:
“Đưa tiền cho ta.”
Leng keng leng keng, vù vù...
“Đặt tiền xong lấy tay lên.”
“Khui, 16 điểm, tài.”
A Tủn cười rộ lên. Hắn có ba lạng bạc, đã thua hết hai. Khi nãy là một lạng bạc cuối cùng của hắn. Thấy Bạch Vân đặt tiền vào cửa “tài”, tim hắn đập liên hồi, hắn than: “nãy giờ hai ván “tài” rồi mà?”. Khi khui ra thì tim hắn lại đập mạnh hơn nữa nhưng không phải vì lo lắng mà đó là vì vui sướng. Hắn thầm nghĩ: “thật may mắn là có tên Bạch Vân này đi cùng.”. Ván tiếp theo lại là “tài”, Bạch Vân thắng tiếp một ván nữa. Năm ván tiếp theo cũng là “tài” nhưng Bạch Vân không đặt. Sau đó thì liên tiếp là những ván “xỉu” (2) liên tiếp, Bạch Vân vẫn không đặt. Gã kéo A Tủn qua bàn kế bên, khi nghe xúc xắc đã dừng hẳn. Gã đặt “xỉu”. Tên lắc xúc xắc liếc Bạch Vân một cái, rồi khui:
“5 điểm, xỉu."
“Trời ơi, tí nữa là “bão” rồi hên quá.”
“Trời ơi, chết ta rồi."
Cứ thế, Bạch Vân chơi vài ván ở bàn này rồi lại qua bàn khác. Không bàn nào gã chơi hơn năm ván cả. Khi kiếm được hai mươi lượng bạc, Bạch Vân cùng A Tủn qua bàn thứ ba, đây là bàn có ít người chơi nhất. Ở bàn này có đặt “điểm” và có đặt “bão” nữa. Bạch Vân thấy vậy thì mắt sáng lên, gã thầm tính toán trong lòng một lúc rồi kéo A Tủn đi về. Ra khỏi đỗ phường, Bạch Vân thấy A Tủn còn tiếc nuối thì cười nói:
“Tham thì thâm, hôm nay như vậy thì đã là may mắn lắm rồi.”
A Tủn nghe thế liền cười vui vẻ. Hắn rủ Bạch Vân đi mua hai bình rượu mang về. Trên đường, A Tủn cười toe toét. Dường như miệng của hắn không thể nào ngậm lại được vậy. Dọc đường, Bạch Vân đưa mười hai lượng bạc cho A Tủn. Gã chỉ lấy tám lượng bạc mà thôi. Khi đi ngang qua con hẻm, Bạch Vân thấy lão khất cái lúc sáng thì lấy một lượng bạc cho lão. Bạch Vân và A Tủn rời đi khá xa nhưng lão khất cái vẫn dõi theo với ánh mắt sáng quắc.
Chú thích:
(1) Ba mươi tuổi.
(2) Trò chơi tài - xỉu
(3) Trò chơi tài - xỉu
Trong khu rừng còn vương vấn những làn sương mù như ẩn như hiện. Mọi người của thôn Bình Công lại lên đường. Cả đoàn người chỉ có Bạch Vân và A Tủn tỏ ra hứng khởi. Những người còn lại đều không thích thú lắm. Cũng phải thôi, những việc này cứ lập đi lập lại huống hồ bọn họ lại không thích vẻ ồn ào, náo nhiệt của trấn.
Đến giờ ngọ thì đến trấn. Trước trấn có một cái cổng nhỏ, phía trên có ba chữ to: Hoang Kỹ trấn. Theo Bạch Vân được biết thị trấn này khá rộng lớn. Cổng đông, tây, bắc thì lớn giống nhau. Riêng cổng phía nam thì lớn gấp đôi, chuyên dùng để thông thương lên miền nam. Đó là một vùng đất rộng lớn, danh lam thắng cảnh được tạo hóa ưu đãi, đều có ở đó hết. Nhắc tới miền nam này, ai cũng biết ở đó có Cổ thành - một toà thành có lịch sử lâu đời. Nó rất vững chắc vì lưng dựa vào núi Thiên Hỏa. Nếu có chiến tranh, khi ở trong thành sẽ không ai phải lo lắng gì cả. Mà núi Thiên Hỏa cũng là danh lam thắng cảnh của miền nam này. Nếu đi sâu vào trong núi sẽ cảm thấy nóng như bị thiêu đốt, vì vậy được gọi là núi Thiên Hỏa. Còn có bến Tam Kiều, nơi trao đổi hàng hóa trên sông rất tấp nập, nhộn nhịp… Ngoài ra còn có trà lâu, thanh lâu nằm trên sông, du thuyền tấp nập đưa đón khách, Trà quán... Nếu từ trấn Hoang Kỹ lên phía nam sẽ gặp đồi Long Phụng trước, đây cũng là một nơi không thể bỏ qua đối với khách lữ hành. Theo lời đồn thì từ rất lâu rồi, nơi đó long, phụng thay nhau đến đó ngủ. Dần trở thành truyền thuyết và có được cái tên như vậy.
Khi mọi người cùng nhau tụ tập tại một góc trong trấn, cùng nhau vác đồ xuống, thì Bạch Vân nói là đi dạo một vòng quanh trấn rồi sẽ quay lại. Không chờ A Tủn trả lời, gã đi một mạch đến đường lớn. Quang cảnh nơi đây làm gã thích thú cười lớn.
“Phải như vậy mới được chứ, haha.”
Con đường nối dài đến tận cửa phía nam. Hai bên đường có các dãy nhà san sát nhau, trên lòng đường có nhiều người, họ rao bán rất nhiều thứ: nào là hồ lô ngào đường, nào là bán đồ trang sức, nào là bán trái cây, có xạp hủ tíu nữa… Buồn cười là còn có cả xạp xem tướng nữa chứ, rất đông khách. Xem ra “làm ăn” rất khấm khá. Còn phía trong nhà thì bán vải có, bán thuốc có... có khách điếm nữa. Các bảng hiệu treo trước nhà trông thật bắt mắt, thu hút người mua. Đang thưởng thức sự mới lạ của con đường. Bỗng có tiếng cười nham nhở, rồi có tiếng giả vờ trách móc vang lên. Bạch Vân hiếu kì nhìn qua. Bên con đường nhỏ có một tên đi cùng với hai cô nàng đi phía trước. Mỗi tay hắn ôm eo một người, cứ thế ngênh ngang mà cười đùa cợt nhả. Căn nhà bên tay trái thì nhộn nhịp vô cùng. Trên lầu, mấy ả kỹ nữ đang phe phẩy chiếc khăn của mình kêu kêu gọi gọi khách qua đường, mà phía dưới thì đa số là đàn ông đi vào. Trước cửa của căn nhà có hai gã đại hán đứng hai bên lối vào giống như bảo vệ ở thời hiện đại vậy.
Bạch Vân nhìn qua liền biết đây là nơi nào. Tim gã đập nhanh hơn:
“Đây là kỹ viện sao? Thật là sảng khoái, thế này mới là hưởng thụ chứ.”
Gã vội bước nhanh vào. Máu nóng trong người gã trào lên, gã thật muốn biết kỹ viện thật ra là nơi thế nào. Khi đi ngang qua hai tên đại hán, Bạch Vân mỉm cười chào chúng, chúng nhìn gã mà hai hàng lông mày nhăn lại. Bạch Vân không biết tại sao bọn chúng lại có phản ứng như vậy nhưng gã chẳng thèm để tâm. Hắn liền bước nhanh vào trong. Bên trong bàn ghế rất nhiều. Ở đại sảnh có năm, sáu bàn đã có người ngồi. Bàn thì bốn, năm người cả nam lẫn nữ đều đang to nhỏ vui vẻ. Có bàn chỉ có một người nhưng bên cạnh lại có hai ả kỹ nữ đang ngồi rót rượu, hai ả khác thì vịn vai làm nũng. Ở cầu thang thì có mấy ả đang dẫn khách lên lầu, không khí rất là sôi nổi, tất bật. Thấy dáng vẻ lóng ngóng nhìn quanh của Bạch Vân, một ả kỷ nữ đã quá ba mươi cái xuân (1) bước tới hỏi:
“Vị công tử này lần đầu đến sao?”
Nhưng càng tới gần, vẻ tươi cười trên mặt ả ta càng tắt dần. Thấy Bạch Vân cười cười nhìn mình, ả hỏi lại:
“Đến chơi sao?”
Nhìn Bạch Vân từ trên xuống dưới rồi từ dưới lên trên, ả thay đổi cách xưng hô và cả cái vẻ mời gọi lúc ban đầu. Bạch Vân cũng không tệ lắm gã cao 1m76, thân hình cũng cân đối nhưng vì hắn mặc y phục của A Tủn nên nhìn chẳng giống ai cả. Trông Bạch Vân rất là buồn cười: quần áo rộng thùng thình mà đay lưng bằng vải thì buộc sát vào, nhìn hắn hệt như con khô vậy, đôi giày vải cũng rách mỏ rồi. Ai nhìn gã cũng khó hiểu, không biết vì sao gã lại ăn mặc kỳ quái như thế. Bạch Vân thấy mọi người nhìn mình thì cũng hiểu đại khái. Gã cũng định khi thắng bạc sẽ mua một bộ y phục mới. Bỗng có tiếng quát vang lên:
“Không có tiền thì xéo ra ngoài, ngươi làm mất nhã hứng của bổn công tử đó.”
Bạch Vân không để ý đến ai đã nói lời khó nghe đó. Gã cố nặn ra một nụ cười, nói với ả kỷ nữ:
“Ta đến tham quan.”
Ả nhăn tít cặp lông mày và nói gằn thành tiếng:
“Nhưng mà...”
Thấy vậy, Bạch Vân liền quay người đi ra ngoài. Lúc nãy phấn khích quá, quên mất trong người không có tiền. Trên mặt cố giữ vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng gã hối hận không thôi. Lần này chịu nhục, coi như rút được bài học kinh nghiệm đầu tiên. Bạch Vân chưa đi khỏi, lại giọng nói đó vang lên:
"Bò lại đây giả tiếng chó sủa. Nếu thấy tốt, công tử sẽ cho ngươi một lượng bạc hahaha."
Lời này vừa dứt, mấy ả kỷ nữ xung quanh cười rần cả lên. Bạch Vân thấy đó là một tên thanh niên mặt trắng. Hắn chừng mười chín, hai muổi tuổi, cũng khá tuấn tú. Bạch Vân quay lại, cười mỉm hỏi:
“Giả tiếng chó sủa là như thế nào?”
“Gâu gâu gâu, như vậy đó.”
“Sủa rất hay, nhưng không có một lượng bạc cho ngươi rồi.”
Nghe hai người đối thoại, cả đại sảnh cười ầm lên. Tên công tử mặt trắng mặt mày đỏ bừng đứng dậy, tay run run chỉ về phía Bạch Vân đang rời khỏi. Hắn giận rung cả người nhưng cố nhẫn nhịn, ngồi xuống uống rượu tiếp. Ngay góc hẻm có lão khất cái. Lão thấy cái vẻ phấn khởi, hối hả khi đi vào, ung dung khi đi ra và khi khuất con hẻm thì vội vàng như bỏ chạy của Bạch Vân thì lắc đầu cười mỉa mai.
…
Bạch Vân vừa quay về nơi của Bình Công thôn thì A Tủn kéo gã tới chỗ đỗ phường ngay. A Tủn lôi gã đi rất nhanh nhưng gã vẫn để ý thấy: đỗ phường cách nơi Bình Công thôn dừng chân khá xa. Nó nằm ở con hẻm nhỏ, gần giữa con đường lớn, phải quẹo hai con hẻm nữa mới tìm thấy. Khi đến nơi, Bạch Vân thấy không có cửa ra vào mà chỉ thấy một tấm màng đen phủ xuống liền hiếu kỳ vô cùng. Bên trong cũng chẳng nghe âm thanh gì phát ra cả. A Tủn vén màng đi vào rồi kéo Bạch Vân vào theo. Bạch Vân vừa đi vào thì những tiếng reo hò, than thở, chưởi rủa vang vọng vào tai gã, làm cả người gã cảm thấy hồ hởi cả lên. Nhưng những âm thanh đó nằm ở phía sau tấm vách trước mặt, phải quẹo sang một trong hai bên một lúc, rồi mới có thể vào bên trong. Những tiếng hối thúc, chửi rủa càng lớn càng làm cho máu cờ bạc của Bạch Vân sôi trào lên.
“Nè, nè đặt xong lấy tay lên. Khui, 15 điểm, tài (2).”
“Haha, ta thắng rồi.”
“Tài, tài ,tài… con bà nó, sao ra xỉu hoài thế?”
Nơi đây, ánh sáng chập chờn, không khí ngột ngạt. Nhưng mọi người chẳng thèm để ý đến việc đó. Họ chỉ quan tâm đến những con xúc xắc đang xoay trong chén bạc mà thôi. Bên trong, chỉ có ba bàn tài xỉu nhưng xung quanh bốn góc phòng chật kín cả người. Kẻ cười người mếu, rất là máu lửa. Ở một góc phòng, có một tên đang ngồi trên ghế đẩu, nhâm nhi tẩu thuốc. Ánh mắt hắn khép hờ như không quan tâm đến chuyện thắng thua ở ba bàn tài xỉu bên kia. Kế bên gã là lối vào phòng trong, cũng được che phủ bởi tấm màn màu đen. Bạch Vân nhìn hắn mà cảm thấy hiếu kỳ:
“Không biết tên này là bảo kê hay là ông chủ mà dáng vẻ kiêu ngạo thế kia.”
Bạch Vân thấy hắn hút thuốc liền thấy nhớ nhớ ở cổ họng. Đã ba tháng hơn, gã chưa đụng đến một hơi thuốc nào cả. Lắc đầu, Bạch Vân đi tìm A Tủn. Gã thầm nghĩ:
“Đã làm lại từ đầu thì cũng nên bỏ luôn thuốc lá chứ nhỉ?”
Tìm một lúc mới thấy A Tủn. Bạch Vân chạy lại, thấy vẻ mặt hắn đang nhăn nhó liền biết hắn đã thua mấy ván rồi. Gã cười bảo:
“Đưa tiền cho ta.”
Leng keng leng keng, vù vù...
“Đặt tiền xong lấy tay lên.”
“Khui, 16 điểm, tài.”
A Tủn cười rộ lên. Hắn có ba lạng bạc, đã thua hết hai. Khi nãy là một lạng bạc cuối cùng của hắn. Thấy Bạch Vân đặt tiền vào cửa “tài”, tim hắn đập liên hồi, hắn than: “nãy giờ hai ván “tài” rồi mà?”. Khi khui ra thì tim hắn lại đập mạnh hơn nữa nhưng không phải vì lo lắng mà đó là vì vui sướng. Hắn thầm nghĩ: “thật may mắn là có tên Bạch Vân này đi cùng.”. Ván tiếp theo lại là “tài”, Bạch Vân thắng tiếp một ván nữa. Năm ván tiếp theo cũng là “tài” nhưng Bạch Vân không đặt. Sau đó thì liên tiếp là những ván “xỉu” (2) liên tiếp, Bạch Vân vẫn không đặt. Gã kéo A Tủn qua bàn kế bên, khi nghe xúc xắc đã dừng hẳn. Gã đặt “xỉu”. Tên lắc xúc xắc liếc Bạch Vân một cái, rồi khui:
“5 điểm, xỉu."
“Trời ơi, tí nữa là “bão” rồi hên quá.”
“Trời ơi, chết ta rồi."
Cứ thế, Bạch Vân chơi vài ván ở bàn này rồi lại qua bàn khác. Không bàn nào gã chơi hơn năm ván cả. Khi kiếm được hai mươi lượng bạc, Bạch Vân cùng A Tủn qua bàn thứ ba, đây là bàn có ít người chơi nhất. Ở bàn này có đặt “điểm” và có đặt “bão” nữa. Bạch Vân thấy vậy thì mắt sáng lên, gã thầm tính toán trong lòng một lúc rồi kéo A Tủn đi về. Ra khỏi đỗ phường, Bạch Vân thấy A Tủn còn tiếc nuối thì cười nói:
“Tham thì thâm, hôm nay như vậy thì đã là may mắn lắm rồi.”
A Tủn nghe thế liền cười vui vẻ. Hắn rủ Bạch Vân đi mua hai bình rượu mang về. Trên đường, A Tủn cười toe toét. Dường như miệng của hắn không thể nào ngậm lại được vậy. Dọc đường, Bạch Vân đưa mười hai lượng bạc cho A Tủn. Gã chỉ lấy tám lượng bạc mà thôi. Khi đi ngang qua con hẻm, Bạch Vân thấy lão khất cái lúc sáng thì lấy một lượng bạc cho lão. Bạch Vân và A Tủn rời đi khá xa nhưng lão khất cái vẫn dõi theo với ánh mắt sáng quắc.
Chú thích:
(1) Ba mươi tuổi.
(2) Trò chơi tài - xỉu
(3) Trò chơi tài - xỉu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.