Chương 12: 6 và 9
Nhược Liễu Tùy Phong
08/04/2018
- Đúng rồi, nhắc anh một chuyện, anh phải nhớ kỹ đấy. Tòa nhà này từ trước tới giờ chưa có đàn ông đến ở bao giờ, toàn là ba người chúng tôi ở với nhau nên có thể quen với việc đấy mà quên mất anh, mặc quần áo ngủ hoặc không mặc đồ đi qua đi lại, vậy nên nếu không có việc gì thì anh đừng ra ngoài đi lại lung tung.
Tống Duyệt Nhiên nhắc nhở hắn.
- Ồ, hiều rồi, hiểu rồi.
Tiêu Vân vội đồng ý, chuyện này đúng là rất có thể xảy ra. Nhưng mà, không nói ra còn đỡ, cô ta nói vậy lại khiến Tiêu Vân có chút mong chờ lần nào đó ngẫu nhiên nhìn thấy được. Mà nếu như người đó lại chính là Hạ Khinh Ca… ai ya, thực sự là quá kỳ diệu nha. Haha…
- Này, anh đang nghĩ chuyện gì xấu xa thế? Nhìn điệu cười dâm đãng quá.
Tống Duyệt Nhiên cười mờ ám.
- Hả? Không có, không có.
Tiêu Vân vội vàng lấy lại dáng vẻ đứng đắn. Đúng là bất cẩn quá, đã nghĩ đến chuyện này mà còn thể hiện ra mặt, lại còn là trước mặt cô nàng cổ quái lắm chiêu này nữa, đúng thật là…
Tống Duyệt Nhiên nhìn Tiêu Vân với vẻ mờ ám:
- Không được nghĩ đến mấy chuyện 18+ nha!
Nói xong, cô nàng đóng cửa “rầm” một cái, để Tiêu Vân ở lại trong phòng một mình.
Tiêu Vân nhăn mặt cười, cái cô nhóc này, có phải cố tình nói như vậy không? Nhìn cánh cửa phòng vừa được đóng lại, Tiêu Vân nghĩ, cũng rất có khả năng là như thế…
Nhưng hắn không biết rằng Tống Duyệt Nhiên đang đứng bên ngoài cánh cửa kia đang ngẩng đầu lên nhìn số “9” trên cánh cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn nở một nụ cười giảo hoạt, giống như chú cáo nhỏ vừa trộm được con gà.
Tiêu Vân hoàn toàn không ngờ được rằng, số “9” này thực ra không phải là số “9”, mà là số “6”. Tống Duyệt Nhiên cũng chỉ tình cờ phát hiện ra mấy hôm trước thôi. Chiếc đinh cố định số phòng bị lỏng, nên số 6 quay ngược lại thành số 9. Vì cũng chẳng phải chuyện gì to tát nên cô cũng quên nói ra, không ngờ hôm nay lại dùng đến nó.
Cũng may mà hôm nay là lần đầu tiên Tiêu Vân đến đây, nếu không hắn chỉ cần nhìn một lượt các gian phòng ở tầng 2 là sẽ phát hiện ra đã không có phòng số 6 mà có hai phòng số 9. Để không bị lộ tẩy, Tống Duyệt Nhiên mới cảnh cáo Tiêu Vân không được phép tùy tiện ra khỏi phòng.
Mà số chủ nhân của căn phòng số “6” này không phải ai khác, chính là Đường Khả Tâm…
Chị Đường chán ghét hắn như vậy, nếu như sau khi quay về, phát hiện ra tên cầm thú này ở trong căn phòng của chị ấy thì… sẽ xảy ra chuyện gì nhỉ? Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy đáng mong chờ rồi!
Tống Duyệt Nhiên tưởng tượng đến cảnh hai người đấy gặp nhau xong, vừa cười thầm vừa chạy xuống nhà.
Đúng như Hạ Khinh Ca nói, Đường Khả Tâm hết bực sẽ quay về.
Quả nhiên, đến chập tối, Đường Khả Tâm đã quay về.
- Về rồi, về rồi đây! Mệt chết mất!
Đường Khả Tâm ngồi phịch xuống sô pha.
- A, tên cầm thú kia đâu rồi? Có phải ba tôi đuổi hắn đi rồi không? Ha ha, tôi biết là ba tôi sẽ không nhẫn tâm với tôi như thế đâu mà, sẽ không giao tôi vào tay một tên cầm thú như thế.
Đường Khả Tâm nhìn quanh, không thấy Tiêu Vân đâu, cô vui vẻ nhéo nhéo khuôn mặt bầu bĩnh của Tống Duyệt Nhiên rồi nói:
- Toát hết mồ hôi rồi, khó chịu quá đi mất, chị đi tắm đây, bao giờ ăn cơm gọi chị nhé.
Nói xong liền chạy thẳng lên lầu.
Đường Khả Tâm vừa lên lầu, Tống Duyệt Nhiên đã đứng ngồi không yên, cô bật dậy, len lén đi lên cầu thang. Đôi thỏ trắng lớn trước ngực nảy lên nảy xuống.
A a a a a….
Tống Duyệt Nhiên vừa bước tới đầu bậc cầu thang, còn chưa lên lầu thì đã nghe thấy tiếng hét thảm thiết từ trên lầu, dọa cô nàng suýt chút nữa bị ngã.
Có chuyện gì vậy? Tình hình có vẻ không đúng lắm.
Cô cũng nghĩ đến việc có người hét lên, nhưng cô không ngờ rằng người hét lên không phải là Đường Khả Tâm, mà là Tiêu Vân.
Sao lại như thế được? Chẳng lẽ… Đường Khả Tâm lại còn muốn… phi lễ… Tiêu Vân?
Không thể nào!
Tiếng hét kinh thiên động địa như vậy, tất nhiên Hạ Khinh Ca cũng nghe thấy, vội vàng chạy đến:
- Bảo Nhi, xảy ra chuyện gì thế? Ai vừa hét vậy?
- Hình như… là Tiêu Vân… cái tên cầm thú kia…
Tống Duyệt Nhiên có chút chột dạ…
Trong phòng Đường Khả Tâm, Tiêu Vân ngồi co ro trên giường, mặt đầy vẻ oan ức, tay cầm ga giường che bộ phận quan trọng, dáng vẻ khóc không ra nước mắt.
Còn Đường Khả Tâm thì hoàn toàn hóa đá, không nhúc nhích, đứng như trời trồng ở đó, không nhịn được mà nói:
- Tôi còn nhìn thấy cái… tôi còn nhìn thấy cái…
Hạ Khinh Ca và Tống Duyệt Nhiên chạy đến, nhìn thấy cảnh tượng này cũng ngây người, sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Đăng bởi: admin
Tống Duyệt Nhiên nhắc nhở hắn.
- Ồ, hiều rồi, hiểu rồi.
Tiêu Vân vội đồng ý, chuyện này đúng là rất có thể xảy ra. Nhưng mà, không nói ra còn đỡ, cô ta nói vậy lại khiến Tiêu Vân có chút mong chờ lần nào đó ngẫu nhiên nhìn thấy được. Mà nếu như người đó lại chính là Hạ Khinh Ca… ai ya, thực sự là quá kỳ diệu nha. Haha…
- Này, anh đang nghĩ chuyện gì xấu xa thế? Nhìn điệu cười dâm đãng quá.
Tống Duyệt Nhiên cười mờ ám.
- Hả? Không có, không có.
Tiêu Vân vội vàng lấy lại dáng vẻ đứng đắn. Đúng là bất cẩn quá, đã nghĩ đến chuyện này mà còn thể hiện ra mặt, lại còn là trước mặt cô nàng cổ quái lắm chiêu này nữa, đúng thật là…
Tống Duyệt Nhiên nhìn Tiêu Vân với vẻ mờ ám:
- Không được nghĩ đến mấy chuyện 18+ nha!
Nói xong, cô nàng đóng cửa “rầm” một cái, để Tiêu Vân ở lại trong phòng một mình.
Tiêu Vân nhăn mặt cười, cái cô nhóc này, có phải cố tình nói như vậy không? Nhìn cánh cửa phòng vừa được đóng lại, Tiêu Vân nghĩ, cũng rất có khả năng là như thế…
Nhưng hắn không biết rằng Tống Duyệt Nhiên đang đứng bên ngoài cánh cửa kia đang ngẩng đầu lên nhìn số “9” trên cánh cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn nở một nụ cười giảo hoạt, giống như chú cáo nhỏ vừa trộm được con gà.
Tiêu Vân hoàn toàn không ngờ được rằng, số “9” này thực ra không phải là số “9”, mà là số “6”. Tống Duyệt Nhiên cũng chỉ tình cờ phát hiện ra mấy hôm trước thôi. Chiếc đinh cố định số phòng bị lỏng, nên số 6 quay ngược lại thành số 9. Vì cũng chẳng phải chuyện gì to tát nên cô cũng quên nói ra, không ngờ hôm nay lại dùng đến nó.
Cũng may mà hôm nay là lần đầu tiên Tiêu Vân đến đây, nếu không hắn chỉ cần nhìn một lượt các gian phòng ở tầng 2 là sẽ phát hiện ra đã không có phòng số 6 mà có hai phòng số 9. Để không bị lộ tẩy, Tống Duyệt Nhiên mới cảnh cáo Tiêu Vân không được phép tùy tiện ra khỏi phòng.
Mà số chủ nhân của căn phòng số “6” này không phải ai khác, chính là Đường Khả Tâm…
Chị Đường chán ghét hắn như vậy, nếu như sau khi quay về, phát hiện ra tên cầm thú này ở trong căn phòng của chị ấy thì… sẽ xảy ra chuyện gì nhỉ? Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy đáng mong chờ rồi!
Tống Duyệt Nhiên tưởng tượng đến cảnh hai người đấy gặp nhau xong, vừa cười thầm vừa chạy xuống nhà.
Đúng như Hạ Khinh Ca nói, Đường Khả Tâm hết bực sẽ quay về.
Quả nhiên, đến chập tối, Đường Khả Tâm đã quay về.
- Về rồi, về rồi đây! Mệt chết mất!
Đường Khả Tâm ngồi phịch xuống sô pha.
- A, tên cầm thú kia đâu rồi? Có phải ba tôi đuổi hắn đi rồi không? Ha ha, tôi biết là ba tôi sẽ không nhẫn tâm với tôi như thế đâu mà, sẽ không giao tôi vào tay một tên cầm thú như thế.
Đường Khả Tâm nhìn quanh, không thấy Tiêu Vân đâu, cô vui vẻ nhéo nhéo khuôn mặt bầu bĩnh của Tống Duyệt Nhiên rồi nói:
- Toát hết mồ hôi rồi, khó chịu quá đi mất, chị đi tắm đây, bao giờ ăn cơm gọi chị nhé.
Nói xong liền chạy thẳng lên lầu.
Đường Khả Tâm vừa lên lầu, Tống Duyệt Nhiên đã đứng ngồi không yên, cô bật dậy, len lén đi lên cầu thang. Đôi thỏ trắng lớn trước ngực nảy lên nảy xuống.
A a a a a….
Tống Duyệt Nhiên vừa bước tới đầu bậc cầu thang, còn chưa lên lầu thì đã nghe thấy tiếng hét thảm thiết từ trên lầu, dọa cô nàng suýt chút nữa bị ngã.
Có chuyện gì vậy? Tình hình có vẻ không đúng lắm.
Cô cũng nghĩ đến việc có người hét lên, nhưng cô không ngờ rằng người hét lên không phải là Đường Khả Tâm, mà là Tiêu Vân.
Sao lại như thế được? Chẳng lẽ… Đường Khả Tâm lại còn muốn… phi lễ… Tiêu Vân?
Không thể nào!
Tiếng hét kinh thiên động địa như vậy, tất nhiên Hạ Khinh Ca cũng nghe thấy, vội vàng chạy đến:
- Bảo Nhi, xảy ra chuyện gì thế? Ai vừa hét vậy?
- Hình như… là Tiêu Vân… cái tên cầm thú kia…
Tống Duyệt Nhiên có chút chột dạ…
Trong phòng Đường Khả Tâm, Tiêu Vân ngồi co ro trên giường, mặt đầy vẻ oan ức, tay cầm ga giường che bộ phận quan trọng, dáng vẻ khóc không ra nước mắt.
Còn Đường Khả Tâm thì hoàn toàn hóa đá, không nhúc nhích, đứng như trời trồng ở đó, không nhịn được mà nói:
- Tôi còn nhìn thấy cái… tôi còn nhìn thấy cái…
Hạ Khinh Ca và Tống Duyệt Nhiên chạy đến, nhìn thấy cảnh tượng này cũng ngây người, sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.