Chương 71: Quyển 2 - Chương 71: Giao dịch
Phi Thiên Dạ Tường
15/12/2017
Đêm khuya.
Vũ Độc một thân hắc y lẻn vào thư phòng của Biên Lệnh Bạch, trên tay mang bao tay tàm ti bắt đầu lục lọi trên kệ công văn bám đầy bụi bặm, cố hết sức để không lưu lại dấu tay nào.
Trong hộp công văn lưu lại không ít thư tín, còn dùng bút mực ghi chú đánh dấu lại, Vũ Độc vừa nhìn thấy liền trầm ngâm một chút, sau đó bỏ qua nơi này lại dò xét một vòng xung quanh. Một lúc sau Vũ Độc đột nhiên dừng tay lại, xoay người ngồi vào vị trí của Biên Lệnh Bạch, tay đặt trên đầu gối nghiêm túc nhìn thi họa trong phòng.
Ánh mắt của hắn đảo qua tranh chữ trên tường, những vật trang trí trên kệ, gạch xanh lót dưới nền, bày biện tại án thư, mỗi một phân tấc đều không buông tha.
–
Phí Hoành Đức nằm ở trên giường nhẹ nhàng ho khan mấy tiếng.
Cửa phòng không gió tự mở, một người vô thanh vô tức tiến vào bên trong.
“ban đầu ta cũng không quá xác định.” Thanh âm của Phí Hoành Đức có chút khàn đặt, nói, “Thẳng đến khi ngươi ra tay giết ta, ta mới khẳng định.”
Lưỡi kiếm ánh ngược vầng trăng lạnh lùng trong trẻo, hắc y nhân che mặt chậm rãi tiến đến.
“Ngươi thực sự không nên làm như vậy.” Phí Hoành Đức lại nói, “Giấu đầu hở đuôi, vị Thái tử kia là từ đâu đến?”
“Một thiếu niên đã từng gặp qua Lý Tiệm Hồng, đồng môn của hài tử kia.”
Thích khách kéo vải che mặt xuống lộ ra dung mạo anh tuấn trắng nõn, giữa chân mày phong mang lộ rõ lại có mấy phần ôn nhuận như ngọc, người này chẳng ai khác chính là Lang Tuấn Hiệp một đường truy đuổi từ Tây Xuyên đến đây.
“Ngươi đáng ra nên giết chết y.” Phí Hoành Đức nói, “Để ta cả gan đoán thử một lần, ngươi có phải đã từng thử hạ sát hài tử kia rồi không.”
“Ta không hạ thủ được.” Lang Tuấn Hiệp đáp, “Y là do ta thả ra ngoài, bất quá ta quả thực đã thiếu chút nữa giết chết y.”
Phí Hoành Đức nói: “Ngươi luôn thích động thủ sát nhân trước, đợi đến khi phát hiện giết người không thành mới bắt đầu bàn điều kiện..”
“Đây là sư phụ dạy.” Lang Tuấn Hiệp đáp, “Lúc có thể giết người thì không cần bàn điều kiện làm gì.”
“Thế nhưng nếu đã bị ngươi giết qua một lần.” Phí Hoành Đức chậm rãi ngồi dậy, khoác ngoại bào lên nhìn chằm chằm vào Lang Tuấn Hiệp, nói, “Làm sao đối phương lại có thể bàn điều kiện với ngươi?”
“Lý Tiệm Hồng bị ta giết ba lần.” Lang Tuấn Hiệp nói, “Vẫn có thể bàn điều kiện với ta.”
“Trên đời này cũng chỉ có người đó mà thôi.” Phí Hoành Đức ra hiệu cho y ngồi xuống, “Ngồi đi, Lang Tuấn Hiệp, cửu biệt trùng phùng, làm sao có thể không ôn chuyện ngày xưa?”
Lang Tuấn Hiệp nheo mắt lại có chút do dự, Phí Hoành Đức lại nói: “Người cầm kiếm, trên tay thường đều đeo theo một chuỗi phật châu.”
“Ánh mắt của tiên sinh vẫn tinh minh uyên bác như vậy. ” Lang Tuấn Hiệp đáp.
“Ta còn nhớ mình tựa hồ đã nhìn thấy chuỗi phật châu này ở đâu đó.” Phí Hoành Đức thản nhiên nói, “Xem ra ngươi vẫn đang cầu sinh. Cũng được, đã như vậy ta dùng cái mạng già này của mình thành toàn ngươi, thế nào?”
Lang Tuấn Hiệp trầm mặc không nói, Phí Hoành Đức lại cười ha hả.
“Ngửa cổ đợi chém, ngươi ngược lại là không thể rat ay sao?” Phí Hoành Đức còn nói.
Ánh mắt của Lang Tuấn Hiệp hơi dao động, chậm rãi thu hồi kiếm.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên một trận thanh âm.
“Phí tiên sinh.” Biên Lệnh Bạch gọi.
Phí Hoành Đức đứng dậy, đang muốn trả lời lại bị lưỡi kiếm của Lang Tuấn Hiệp gác lên ngang cổ. Phí Hoành Đức mỉm cười buông tay nhìn đối phương, ý bảo ngươi muốn thế nào?
“Phí tiên sinh?” Biên Lệnh Bạch gọi thêm lần nữa, tùy tùng cũng theo đó gõ cửa vài cái vẫn không nghe được đáp lời.
Lang Tuấn Hiệp do dự một lúc lâu, thủy chung vẫn không hạ thủ được, Phí Hoành Đức cứ yên tĩnh đứng đó chờ đợi đối phương hạ quyết định sau cùng.
Giữa lúc sinh tử nhất niệm này, Biên Lệnh Bạch đột nhiên cảm giác được có chỗ không đúng, gấp gáp gọi: “Phí tiên sinh!”
Ngay sau đó hắn liền đẩy mạnh cửa phòng xông vào, Lang Tuấn Hiệp tông cửa sổ nhảy ra.
“Có thích khách!” Biên Lệnh Bạch kinh hãi gào lên, “Người đâu——!”
Vũ Độc còn đang trầm tư trong thư phòng Biên Lệnh Bạch, tay chống gối có chút mệt nhọc, hắn ngáp dài một cái lấy lại tinh thần, đến giờ vẫn chưa tìm được cơ quan ẩn mật, những thứ quân tình kia rốt cuộc đã giấu ở đâu rồi?
Chân mày Vũ Độc nhíu chặt, ánh mắt nheo lại, đột nhiên hắn nghe được bên ngoài có động tĩnh.
“Mau đi đến khách viện ——!” Có người hô to.
Vũ Độc đang muốn đứng dậy rời đi lại nghe thấy tiếng bước chân xa dần, từng đoàn hộ vệ xách đèn chạy vụt qua, vì vậy lại nhàm chán chống kiếm ngồi xuống. Thế nhưng chỉ một khắc sau, Biên Lệnh Bạch lại cùng Phí tiên sinh tiến vào thư phòng.
Ngay trong sát na cánh cửa được mở ra, Vũ Độc nhấc chân đạp mạnh án thư.
Lúc đó Biên Lệnh Bạch mới bước vào phòng, ánh đèn leo lét trên tay chỉ vừa kịp rọi sáng thân hình của một hắc y nhân tràn ngập khí phách ngồi trên chính vị, dung mạo hoàn toàn không rõ.
Ngay sau đó, án thư bị Vũ Độc đạp mạnh bay thẳng về phía Biên Lệnh Bạch.
Biên Lệnh Bạch còn chưa kịp thét lên đã bị án thư mạnh mẽ đập vào ngực, “Hộc ——” một tiếng bị đánh bay ra ngoài sân viện. Vũ Độc xoay người nhảy qua cửa sổ, tiêu thất vô tung.
“Người đâu ——!” Biên Lệnh Bạch ngã vào hồ nước tạo ra tiếng vang ầm ỹ, chỉ kịp hô ra nửa câu.
Trong lúc cả phủ đệ đang ồn ào, Đoạn Lĩnh vẫn còn đang cùng Hách Liên Bác cầm tay rơi nước mắt nhớ lại chuyện năm xưa, không hề biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì. Thường Nhạc Quan vội vã gõ cửa tiến vào, Đoạn Lĩnh hỏi: “Làm sao vậy?”
Thường Nhạc Quan đầu tiên nhìn Đoạn Lĩnh sau đó mới nhìn Hách Liên Bác, Hách Liên Bác phẫn nộ, đối phương chỉ đành lui ra ngoài.
“Có, một nhóm người.” Hách Liên Bác nói với Đoạn Lĩnh, “Bá phụ ta… không cho ta… thú Diêu gia.”
Trong nháy mắt đối phương phảng phất nghĩ ra được chuyện gì, đi lại mấy bước xung quanh Hách Liên Bác, lẩm bẩm: “Ta hoài nghi Biên Lệnh Bạch cũng có làm giao dịch với hắn.”
Mã tặc!
Chính là đám mã tặc mưu đồ bắt cóc Diêu Tĩnh kia!
Đoạn Lĩnh hỏi tiếp: “Vậy bọn họ đã có hành động gì chưa?”
Hách Liên Bác liếc nhìn Đoạn Lĩnh, không chút do dự làm ra một động tác cắt cổ.
“Không nghe lời, giết.” Hách Liên Bác nói.
Trong lòng Đoạn Lĩnh bỗng nhiên nhói lên.
“Giết ai?”
Hách Liên Bác nhướn mày, ý bảo ngươi nghĩ người nào thì chính là kẻ ấy. Trái tim của Đoạn Lĩnh nhất thời dấy lên một trận sóng gió.
Biên, Lệnh, Bạch!
Hách Liên Bác ngồi xuống, tiện tay lật bức họa của Đoạn Lĩnh lại, dùng bút phát họa một tấm bản đồ địa hình xung quanh Đồng Quan, hắn dùng bút khoanh mấy cái vòng lại đánh dấu vài địa điểm, Đoạn Lĩnh nhìn xong suýt nữa cũng thổ huyết.
“Phục binh.” Hách Liên Bác nói với Đoạn Lĩnh.
Đoạn Lĩnh: “…”
“Bao nhiêu người?” Đoạn Lĩnh dự cảm lần can qua này vô cùng không đơn giản, Hách Liên Bác giơ hai ngón tay lên với Đoạn Lĩnh —— hai vạn nhân mã.
“Mã tặc sao?” Đoạn Lĩnh lại hỏi.
Hách Liên Bác lắc đầu, ý tứ chính là không biết, Đoạn Lĩnh hiểu rõ, ngày đó đám mã tặc phục kích xe ngựa của bọn họ chỉ là một tiểu đồi nhỏ. Nhiều người như vậy tản vào rừng núi trùng điệp của Đồng Quan là muốn làm cái gì? Đoạn Lĩnh lập tức cuốn tấm bản đồ kia lại cất vào trong ngực, nói với Hách Liên Bác: “Ta sẽ nghĩ biện pháp dụ bọn họ lộ mặt.”
Hách Liên Bác nhìn Đoạn Lĩnh xua tay, trong mắt có một phần thâm ý.
Xua tay có nghĩa là không cần, mà ánh mắt kia là đang nói, những người này cũng là tộc nhân của hắn.
“Trao đổi.” Đoạn Lĩnh nói.
Ngày xưa khi còn ở học đường bọn họ vẫn thường dùng từ này, ta dùng thức ăn ngon đổi lấy đồ chơi của ngươi, thiếu niên tâm tính đơn thuần, những đồ vật nhỏ kia luôn có thể trao đổi cho nhau chơi đùa. Hách Liên Bác, Đoạn Lĩnh, Bạt Đô, qua lại đến cuối cùng cũng không biết món đồ là đang ở trên tay ai.
Hách Liên Bác nghe được từ này bất giác cũng nở nụ cười, xoay người ngồi nghiêm chỉnh trên giường, hướng về phía Đoạn Lĩnh, ý bảo: “Nói.”
Hách Liên Bác ngồi trên giường, một chân đạp bàn, tuy rằng chỉ có mười bảy tuổi nhưng lại mơ hồ mang theo oai nghi quân lâm thiên hạ. Đoạn Lĩnh nhìn người trước mặt, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, bọn họ đều đã trưởng thành rồi, hiện giờ y lại sắp đại biểu cho một quốc gia đưa ra giao dịch với Hách Liên Bác sao?
Thế nhưng, y lại không có bất kỳ lợi thế gì có thể đưa ra trao đổi với Hách Liên Bác, thần kỳ hơn chính là đối phương cũng không cần hỏi đến lai lịch của y. Ví dụ như, y tộ cùng có thân phận gì, vì sao lại đi tới Đồng Quan, tựa hồ chỉ cần Đoạn Lĩnh nói một câu ‘trao đổi’, Hách Liên Bác liền rất đương nhiên để y định giá.
“Mở lại con đường tơ lụa.” Đoạn Lĩnh không chút do dự nói.
Hách Liên Bác rơi vào tự hỏi, vẫn chưa trả lời.
Đoạn Lĩnh biết mở lại con đường tơ lụa là chuyện Tây Lương rất mong muốn, cũng là mục đích của đám hỏi lần này trong lòng Hoài Âm Hầu Diêu Phục. Chỉ là, Hách Liên Bác nhất định muốn giành lấy quyền khống chế thương lộ này.
“Sau khi mở lại con đường này.” Đoạn Lĩnh lại nói, “Thương đội phải dùng công văn thông quan mới có thể tiến vào Đồng Quan, trên công văn nhất định phải có ấn ký chấp thuân của Hách liên gia. Đồng Quan thủ vệ chỉ nhận ấn không nhận người..”
Ánh mắt của Hách Liên Bác sáng rực lên, thế nhưng cũng không trực tiếp trả lời.
Có thể làm được chuyện này sao? Trong lòng Đoạn Lĩnh nhanh chóng tính toán. Sau khi Biên Lệnh Bạch mất mạng, Đồng Quan nhất định sẽ được triều đình phái tới một vị tướng trấn thủ khác, toàn bộ tiền cược của Diêu Phục trên người Biên Lệnh Bạch đều đã mất trắng, quyền lực thông quan đều nắm trên tay Mục Khoáng Đạt. Về phần thuế thu làm sao, vận hàng thế nào cùng với Đoạn Lĩnh y không quan hệ.
Nếu như y là Thái tử, quả thật có đủ tiền vốn để thuyết phục triều định, nhận định Hách Liên Bác làm người chấp hành hợp pháp. Thế nhưng y bây giờ cái gì cũng không phải, cơ hội Mục Khoáng Đạt sẽ đáp ứng giao dịch này lại có bao nhiêu?
“Ngươi, là, ai?” Hách Liên Bác lại hỏi.
“Ta không phải Đoạn Lĩnh sao?” Đoạn Lĩnh giơ giơ cánh tay bảo Hách Liên Bác nhìn, nếu giả bao đổi.
“Nếu như ngươi không yên tâm.” Đoạn Lĩnh còn nói, “Ta liền viết một phong thư gởi về Tây Xuyên, ngựa không dừng vó một gnày đem có thể hồi đáp. Ngươi có thể trước tiên suy nghĩ kỹ càng, hoặc là có thể phái người về nhà hỏi thăm một chút.”
Ngay lúc này, bên ngoài lại vang lên một hồi thanh âm ồn ào, chỉ nghe có người hô: “Bắt thích khách!”
Đoạn Lĩnh và Hách Liên Bác lập tức kết thúc cuộc nói chuyện, Đoạn Lĩnh quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ngoài viện có không ít người xông vào, Hách Liên Bác vẻ mặt cực kỳ nghi hoặc. Đoạn Lĩnh lại lo lắng không biết có phải là Vũ Độc đã bị phát hiện hay không?! Thế nhưng nhìn thấy mọi người đều đang hô hào bắt thích khách, như vậy Vũ Độc hẳn đã đoán được, vạn nhất Biên Lệnh Bạch tự mình đến tra lại phát hiện chỉ có mình y ở đây, chuyện này khó nói…
Thế nhưng thời gian quá cấp bách, y cũng không nghĩ được nhiều nữa, cửa phòng đột nhiên vang lên một tiếng thật lớn, có hai tên hộ vệ đánh sập cửa lớn tiến vào, theo ngay sau đó là Hạ Lan Yết. Hắn giơ móc sắt lên hướng về y phục của Đoạn Lĩnh ghim qua, giật người kéo về, cùng lúc đó Hách Liên Bác cũng tung người lên, một chân đạp lên bàn, lợi dụng thời gian ở giữa không trung rút đao ra. Đoạn Lĩnh lập tức nghiêng người né tránh đao phong, loan đao của Hách Liên Bác lóe lên chém về phía Hạ Lan Yết!
Hạ Lan Yết đổi thành tay trái giữ Đoạn Lĩnh, móc sắt bên tay phải giương cao mượn lực vung lên, đem loan đao của Hách Liên Bác đánh bay.
“Quả nhiên Vũ Độc không ở đây!” Hạ Lan Yết cười to quái dị, “Đi với ta gặp tướng quân!”
Hạ Lan Yết trực tiếp kéo Đoạn Lĩnh phi thân lên tường viện, Đoạn Lĩnh thầm nghĩ không xong, Hạ Lan Yết xông đến đây quá nửa là bắt không được thích khách, muốn tìm mình thế tội, thậm chí trực tiếp sát nhân!
“Buông!” Đoạn Lĩnh mạnh mẽ giãy dụa, khủy tay thốc mạnh vào bụng Hạ Lan Yết. Chỉ nghe bên tai vang lên một tiếng động nhỏ.
Trước mặt đột nhiên xuất hiện một hắc y nhân thân thủ mẫn tiệp, tay cầm kiếm sáng loáng đâm về phía cổ họng của Hạ Lan Yết, thế công không thể không cứu, Hạ Lan Yết vốn vừa phi thân lên tưởng còn chưa đứng vững chỉ có thể chật vật né tránh, lần nữa nhảy xuống sân viện. Trong khoảnh khắc đó, hắc y nhân đã kịp xé vạt áo Đoạn Lĩnh khỏi tay Hạ Lan Yết, ôm người vào lòng.
Đám người Hách Liên Bác cho đến bây giờ vẫn chưa biết chuyện gì phát sinh, chỉ có thể vây chặt viện tử, hắc y nhân vừa ôm được Đoạn Lĩnh liền tung người rời đi, Hạ Lan Yết gầm lên giận dữ lập tức đuổi theo. Thân ảnh của cả ba người lần lượt chìm vào bóng tối mất hút.
Vũ Độc một thân hắc y lẻn vào thư phòng của Biên Lệnh Bạch, trên tay mang bao tay tàm ti bắt đầu lục lọi trên kệ công văn bám đầy bụi bặm, cố hết sức để không lưu lại dấu tay nào.
Trong hộp công văn lưu lại không ít thư tín, còn dùng bút mực ghi chú đánh dấu lại, Vũ Độc vừa nhìn thấy liền trầm ngâm một chút, sau đó bỏ qua nơi này lại dò xét một vòng xung quanh. Một lúc sau Vũ Độc đột nhiên dừng tay lại, xoay người ngồi vào vị trí của Biên Lệnh Bạch, tay đặt trên đầu gối nghiêm túc nhìn thi họa trong phòng.
Ánh mắt của hắn đảo qua tranh chữ trên tường, những vật trang trí trên kệ, gạch xanh lót dưới nền, bày biện tại án thư, mỗi một phân tấc đều không buông tha.
–
Phí Hoành Đức nằm ở trên giường nhẹ nhàng ho khan mấy tiếng.
Cửa phòng không gió tự mở, một người vô thanh vô tức tiến vào bên trong.
“ban đầu ta cũng không quá xác định.” Thanh âm của Phí Hoành Đức có chút khàn đặt, nói, “Thẳng đến khi ngươi ra tay giết ta, ta mới khẳng định.”
Lưỡi kiếm ánh ngược vầng trăng lạnh lùng trong trẻo, hắc y nhân che mặt chậm rãi tiến đến.
“Ngươi thực sự không nên làm như vậy.” Phí Hoành Đức lại nói, “Giấu đầu hở đuôi, vị Thái tử kia là từ đâu đến?”
“Một thiếu niên đã từng gặp qua Lý Tiệm Hồng, đồng môn của hài tử kia.”
Thích khách kéo vải che mặt xuống lộ ra dung mạo anh tuấn trắng nõn, giữa chân mày phong mang lộ rõ lại có mấy phần ôn nhuận như ngọc, người này chẳng ai khác chính là Lang Tuấn Hiệp một đường truy đuổi từ Tây Xuyên đến đây.
“Ngươi đáng ra nên giết chết y.” Phí Hoành Đức nói, “Để ta cả gan đoán thử một lần, ngươi có phải đã từng thử hạ sát hài tử kia rồi không.”
“Ta không hạ thủ được.” Lang Tuấn Hiệp đáp, “Y là do ta thả ra ngoài, bất quá ta quả thực đã thiếu chút nữa giết chết y.”
Phí Hoành Đức nói: “Ngươi luôn thích động thủ sát nhân trước, đợi đến khi phát hiện giết người không thành mới bắt đầu bàn điều kiện..”
“Đây là sư phụ dạy.” Lang Tuấn Hiệp đáp, “Lúc có thể giết người thì không cần bàn điều kiện làm gì.”
“Thế nhưng nếu đã bị ngươi giết qua một lần.” Phí Hoành Đức chậm rãi ngồi dậy, khoác ngoại bào lên nhìn chằm chằm vào Lang Tuấn Hiệp, nói, “Làm sao đối phương lại có thể bàn điều kiện với ngươi?”
“Lý Tiệm Hồng bị ta giết ba lần.” Lang Tuấn Hiệp nói, “Vẫn có thể bàn điều kiện với ta.”
“Trên đời này cũng chỉ có người đó mà thôi.” Phí Hoành Đức ra hiệu cho y ngồi xuống, “Ngồi đi, Lang Tuấn Hiệp, cửu biệt trùng phùng, làm sao có thể không ôn chuyện ngày xưa?”
Lang Tuấn Hiệp nheo mắt lại có chút do dự, Phí Hoành Đức lại nói: “Người cầm kiếm, trên tay thường đều đeo theo một chuỗi phật châu.”
“Ánh mắt của tiên sinh vẫn tinh minh uyên bác như vậy. ” Lang Tuấn Hiệp đáp.
“Ta còn nhớ mình tựa hồ đã nhìn thấy chuỗi phật châu này ở đâu đó.” Phí Hoành Đức thản nhiên nói, “Xem ra ngươi vẫn đang cầu sinh. Cũng được, đã như vậy ta dùng cái mạng già này của mình thành toàn ngươi, thế nào?”
Lang Tuấn Hiệp trầm mặc không nói, Phí Hoành Đức lại cười ha hả.
“Ngửa cổ đợi chém, ngươi ngược lại là không thể rat ay sao?” Phí Hoành Đức còn nói.
Ánh mắt của Lang Tuấn Hiệp hơi dao động, chậm rãi thu hồi kiếm.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên một trận thanh âm.
“Phí tiên sinh.” Biên Lệnh Bạch gọi.
Phí Hoành Đức đứng dậy, đang muốn trả lời lại bị lưỡi kiếm của Lang Tuấn Hiệp gác lên ngang cổ. Phí Hoành Đức mỉm cười buông tay nhìn đối phương, ý bảo ngươi muốn thế nào?
“Phí tiên sinh?” Biên Lệnh Bạch gọi thêm lần nữa, tùy tùng cũng theo đó gõ cửa vài cái vẫn không nghe được đáp lời.
Lang Tuấn Hiệp do dự một lúc lâu, thủy chung vẫn không hạ thủ được, Phí Hoành Đức cứ yên tĩnh đứng đó chờ đợi đối phương hạ quyết định sau cùng.
Giữa lúc sinh tử nhất niệm này, Biên Lệnh Bạch đột nhiên cảm giác được có chỗ không đúng, gấp gáp gọi: “Phí tiên sinh!”
Ngay sau đó hắn liền đẩy mạnh cửa phòng xông vào, Lang Tuấn Hiệp tông cửa sổ nhảy ra.
“Có thích khách!” Biên Lệnh Bạch kinh hãi gào lên, “Người đâu——!”
Vũ Độc còn đang trầm tư trong thư phòng Biên Lệnh Bạch, tay chống gối có chút mệt nhọc, hắn ngáp dài một cái lấy lại tinh thần, đến giờ vẫn chưa tìm được cơ quan ẩn mật, những thứ quân tình kia rốt cuộc đã giấu ở đâu rồi?
Chân mày Vũ Độc nhíu chặt, ánh mắt nheo lại, đột nhiên hắn nghe được bên ngoài có động tĩnh.
“Mau đi đến khách viện ——!” Có người hô to.
Vũ Độc đang muốn đứng dậy rời đi lại nghe thấy tiếng bước chân xa dần, từng đoàn hộ vệ xách đèn chạy vụt qua, vì vậy lại nhàm chán chống kiếm ngồi xuống. Thế nhưng chỉ một khắc sau, Biên Lệnh Bạch lại cùng Phí tiên sinh tiến vào thư phòng.
Ngay trong sát na cánh cửa được mở ra, Vũ Độc nhấc chân đạp mạnh án thư.
Lúc đó Biên Lệnh Bạch mới bước vào phòng, ánh đèn leo lét trên tay chỉ vừa kịp rọi sáng thân hình của một hắc y nhân tràn ngập khí phách ngồi trên chính vị, dung mạo hoàn toàn không rõ.
Ngay sau đó, án thư bị Vũ Độc đạp mạnh bay thẳng về phía Biên Lệnh Bạch.
Biên Lệnh Bạch còn chưa kịp thét lên đã bị án thư mạnh mẽ đập vào ngực, “Hộc ——” một tiếng bị đánh bay ra ngoài sân viện. Vũ Độc xoay người nhảy qua cửa sổ, tiêu thất vô tung.
“Người đâu ——!” Biên Lệnh Bạch ngã vào hồ nước tạo ra tiếng vang ầm ỹ, chỉ kịp hô ra nửa câu.
Trong lúc cả phủ đệ đang ồn ào, Đoạn Lĩnh vẫn còn đang cùng Hách Liên Bác cầm tay rơi nước mắt nhớ lại chuyện năm xưa, không hề biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì. Thường Nhạc Quan vội vã gõ cửa tiến vào, Đoạn Lĩnh hỏi: “Làm sao vậy?”
Thường Nhạc Quan đầu tiên nhìn Đoạn Lĩnh sau đó mới nhìn Hách Liên Bác, Hách Liên Bác phẫn nộ, đối phương chỉ đành lui ra ngoài.
“Có, một nhóm người.” Hách Liên Bác nói với Đoạn Lĩnh, “Bá phụ ta… không cho ta… thú Diêu gia.”
Trong nháy mắt đối phương phảng phất nghĩ ra được chuyện gì, đi lại mấy bước xung quanh Hách Liên Bác, lẩm bẩm: “Ta hoài nghi Biên Lệnh Bạch cũng có làm giao dịch với hắn.”
Mã tặc!
Chính là đám mã tặc mưu đồ bắt cóc Diêu Tĩnh kia!
Đoạn Lĩnh hỏi tiếp: “Vậy bọn họ đã có hành động gì chưa?”
Hách Liên Bác liếc nhìn Đoạn Lĩnh, không chút do dự làm ra một động tác cắt cổ.
“Không nghe lời, giết.” Hách Liên Bác nói.
Trong lòng Đoạn Lĩnh bỗng nhiên nhói lên.
“Giết ai?”
Hách Liên Bác nhướn mày, ý bảo ngươi nghĩ người nào thì chính là kẻ ấy. Trái tim của Đoạn Lĩnh nhất thời dấy lên một trận sóng gió.
Biên, Lệnh, Bạch!
Hách Liên Bác ngồi xuống, tiện tay lật bức họa của Đoạn Lĩnh lại, dùng bút phát họa một tấm bản đồ địa hình xung quanh Đồng Quan, hắn dùng bút khoanh mấy cái vòng lại đánh dấu vài địa điểm, Đoạn Lĩnh nhìn xong suýt nữa cũng thổ huyết.
“Phục binh.” Hách Liên Bác nói với Đoạn Lĩnh.
Đoạn Lĩnh: “…”
“Bao nhiêu người?” Đoạn Lĩnh dự cảm lần can qua này vô cùng không đơn giản, Hách Liên Bác giơ hai ngón tay lên với Đoạn Lĩnh —— hai vạn nhân mã.
“Mã tặc sao?” Đoạn Lĩnh lại hỏi.
Hách Liên Bác lắc đầu, ý tứ chính là không biết, Đoạn Lĩnh hiểu rõ, ngày đó đám mã tặc phục kích xe ngựa của bọn họ chỉ là một tiểu đồi nhỏ. Nhiều người như vậy tản vào rừng núi trùng điệp của Đồng Quan là muốn làm cái gì? Đoạn Lĩnh lập tức cuốn tấm bản đồ kia lại cất vào trong ngực, nói với Hách Liên Bác: “Ta sẽ nghĩ biện pháp dụ bọn họ lộ mặt.”
Hách Liên Bác nhìn Đoạn Lĩnh xua tay, trong mắt có một phần thâm ý.
Xua tay có nghĩa là không cần, mà ánh mắt kia là đang nói, những người này cũng là tộc nhân của hắn.
“Trao đổi.” Đoạn Lĩnh nói.
Ngày xưa khi còn ở học đường bọn họ vẫn thường dùng từ này, ta dùng thức ăn ngon đổi lấy đồ chơi của ngươi, thiếu niên tâm tính đơn thuần, những đồ vật nhỏ kia luôn có thể trao đổi cho nhau chơi đùa. Hách Liên Bác, Đoạn Lĩnh, Bạt Đô, qua lại đến cuối cùng cũng không biết món đồ là đang ở trên tay ai.
Hách Liên Bác nghe được từ này bất giác cũng nở nụ cười, xoay người ngồi nghiêm chỉnh trên giường, hướng về phía Đoạn Lĩnh, ý bảo: “Nói.”
Hách Liên Bác ngồi trên giường, một chân đạp bàn, tuy rằng chỉ có mười bảy tuổi nhưng lại mơ hồ mang theo oai nghi quân lâm thiên hạ. Đoạn Lĩnh nhìn người trước mặt, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, bọn họ đều đã trưởng thành rồi, hiện giờ y lại sắp đại biểu cho một quốc gia đưa ra giao dịch với Hách Liên Bác sao?
Thế nhưng, y lại không có bất kỳ lợi thế gì có thể đưa ra trao đổi với Hách Liên Bác, thần kỳ hơn chính là đối phương cũng không cần hỏi đến lai lịch của y. Ví dụ như, y tộ cùng có thân phận gì, vì sao lại đi tới Đồng Quan, tựa hồ chỉ cần Đoạn Lĩnh nói một câu ‘trao đổi’, Hách Liên Bác liền rất đương nhiên để y định giá.
“Mở lại con đường tơ lụa.” Đoạn Lĩnh không chút do dự nói.
Hách Liên Bác rơi vào tự hỏi, vẫn chưa trả lời.
Đoạn Lĩnh biết mở lại con đường tơ lụa là chuyện Tây Lương rất mong muốn, cũng là mục đích của đám hỏi lần này trong lòng Hoài Âm Hầu Diêu Phục. Chỉ là, Hách Liên Bác nhất định muốn giành lấy quyền khống chế thương lộ này.
“Sau khi mở lại con đường này.” Đoạn Lĩnh lại nói, “Thương đội phải dùng công văn thông quan mới có thể tiến vào Đồng Quan, trên công văn nhất định phải có ấn ký chấp thuân của Hách liên gia. Đồng Quan thủ vệ chỉ nhận ấn không nhận người..”
Ánh mắt của Hách Liên Bác sáng rực lên, thế nhưng cũng không trực tiếp trả lời.
Có thể làm được chuyện này sao? Trong lòng Đoạn Lĩnh nhanh chóng tính toán. Sau khi Biên Lệnh Bạch mất mạng, Đồng Quan nhất định sẽ được triều đình phái tới một vị tướng trấn thủ khác, toàn bộ tiền cược của Diêu Phục trên người Biên Lệnh Bạch đều đã mất trắng, quyền lực thông quan đều nắm trên tay Mục Khoáng Đạt. Về phần thuế thu làm sao, vận hàng thế nào cùng với Đoạn Lĩnh y không quan hệ.
Nếu như y là Thái tử, quả thật có đủ tiền vốn để thuyết phục triều định, nhận định Hách Liên Bác làm người chấp hành hợp pháp. Thế nhưng y bây giờ cái gì cũng không phải, cơ hội Mục Khoáng Đạt sẽ đáp ứng giao dịch này lại có bao nhiêu?
“Ngươi, là, ai?” Hách Liên Bác lại hỏi.
“Ta không phải Đoạn Lĩnh sao?” Đoạn Lĩnh giơ giơ cánh tay bảo Hách Liên Bác nhìn, nếu giả bao đổi.
“Nếu như ngươi không yên tâm.” Đoạn Lĩnh còn nói, “Ta liền viết một phong thư gởi về Tây Xuyên, ngựa không dừng vó một gnày đem có thể hồi đáp. Ngươi có thể trước tiên suy nghĩ kỹ càng, hoặc là có thể phái người về nhà hỏi thăm một chút.”
Ngay lúc này, bên ngoài lại vang lên một hồi thanh âm ồn ào, chỉ nghe có người hô: “Bắt thích khách!”
Đoạn Lĩnh và Hách Liên Bác lập tức kết thúc cuộc nói chuyện, Đoạn Lĩnh quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ngoài viện có không ít người xông vào, Hách Liên Bác vẻ mặt cực kỳ nghi hoặc. Đoạn Lĩnh lại lo lắng không biết có phải là Vũ Độc đã bị phát hiện hay không?! Thế nhưng nhìn thấy mọi người đều đang hô hào bắt thích khách, như vậy Vũ Độc hẳn đã đoán được, vạn nhất Biên Lệnh Bạch tự mình đến tra lại phát hiện chỉ có mình y ở đây, chuyện này khó nói…
Thế nhưng thời gian quá cấp bách, y cũng không nghĩ được nhiều nữa, cửa phòng đột nhiên vang lên một tiếng thật lớn, có hai tên hộ vệ đánh sập cửa lớn tiến vào, theo ngay sau đó là Hạ Lan Yết. Hắn giơ móc sắt lên hướng về y phục của Đoạn Lĩnh ghim qua, giật người kéo về, cùng lúc đó Hách Liên Bác cũng tung người lên, một chân đạp lên bàn, lợi dụng thời gian ở giữa không trung rút đao ra. Đoạn Lĩnh lập tức nghiêng người né tránh đao phong, loan đao của Hách Liên Bác lóe lên chém về phía Hạ Lan Yết!
Hạ Lan Yết đổi thành tay trái giữ Đoạn Lĩnh, móc sắt bên tay phải giương cao mượn lực vung lên, đem loan đao của Hách Liên Bác đánh bay.
“Quả nhiên Vũ Độc không ở đây!” Hạ Lan Yết cười to quái dị, “Đi với ta gặp tướng quân!”
Hạ Lan Yết trực tiếp kéo Đoạn Lĩnh phi thân lên tường viện, Đoạn Lĩnh thầm nghĩ không xong, Hạ Lan Yết xông đến đây quá nửa là bắt không được thích khách, muốn tìm mình thế tội, thậm chí trực tiếp sát nhân!
“Buông!” Đoạn Lĩnh mạnh mẽ giãy dụa, khủy tay thốc mạnh vào bụng Hạ Lan Yết. Chỉ nghe bên tai vang lên một tiếng động nhỏ.
Trước mặt đột nhiên xuất hiện một hắc y nhân thân thủ mẫn tiệp, tay cầm kiếm sáng loáng đâm về phía cổ họng của Hạ Lan Yết, thế công không thể không cứu, Hạ Lan Yết vốn vừa phi thân lên tưởng còn chưa đứng vững chỉ có thể chật vật né tránh, lần nữa nhảy xuống sân viện. Trong khoảnh khắc đó, hắc y nhân đã kịp xé vạt áo Đoạn Lĩnh khỏi tay Hạ Lan Yết, ôm người vào lòng.
Đám người Hách Liên Bác cho đến bây giờ vẫn chưa biết chuyện gì phát sinh, chỉ có thể vây chặt viện tử, hắc y nhân vừa ôm được Đoạn Lĩnh liền tung người rời đi, Hạ Lan Yết gầm lên giận dữ lập tức đuổi theo. Thân ảnh của cả ba người lần lượt chìm vào bóng tối mất hút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.