Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn
Chương 25: Cảm Nắng
Cẩm Hỏa Hỏa
27/08/2023
Vừa khéo Mạnh lão bà tử còn chút sức, lập tức được Mạnh đại bá đỡ xuống xe ngựa, ra hiệu cho đứa trẻ lên. Mạnh Thanh La tới gần xem, mặt đứa trẻ trắng bệch, trán đổ mồ hôi lạnh. Thừa dịp bà cụ bắt mạch, nàng thương tiếc kéo tay đứa nhỏ, thật ra cũng đang âm thầm bắt mạch.
“Trời nóng quá nên bị cảm nắng.”
Bà cụ vừa bắt mạch vừa hỏi tình huống của đứa nhỏ, sau đó thả tay xuống.
“Thường Hiếu à, đứa trẻ cảm nắng, sốt rất cao. Người nhà có mang thuốc không?”
“Cái này… Không có.” Mạnh Thường Hiếu uể oải cúi đầu, sau đó lại ngẩng đầu lên: “Tam nãi, có cách nào khác không?”
“Nếu là bình thường thì tam nãi có cách, lên núi hái chút thảo dược là được. Nhưng cháu nhìn xung quanh đây đi… Còn chẳng thấy cọng cỏ xanh nào.” Mạnh lão bà tử bất đắc dĩ lắc đầu.
Tổ phụ và cha của bà cụ đều là lang trung, hai người đều rất tiến bộ. Khi còn bé bà đã đi theo họ học được chút y thuật, nhận biết được thuốc và cũng biết bắt mạch, chữa được một số bệnh đơn giản. Nhưng phức tạp hơn thì Mạnh lão bà tử không dám chắc.
Mạnh lý chính và mẫu thân đứa trẻ cũng theo tới. Nghe xong, nữ tử kia lo lắng tới rơi lệ: “Trụ Tử à… Bảo bối của nương… Là nương không tốt, do ta không chăm sóc tốt cho con, hu hu…”
“Tam thúc, tam thẩm…”
Mạnh lý chính hơn năm mươi tuổi lại không có chính kiến như đứa trẻ ba tuổi, trơ mắt nhìn phu thê Mạnh lão gia tử, cầu xin hai người nghĩ cách giúp.
Trụ Tử là trưởng tôn của ông ấy, nếu xảy ra chuyện gì thì họ chạy tới đây từ ngàn dặm xa xôi còn nghĩa lý gì nữa?
“Nãi nãi, ta có thuốc, là công tử tốt bụng hôm qua cho nhưng cũng không nhiều, chỉ đủ để Trụ Tử uống ba lần.”
Mạnh Thanh La biết sau khi Trụ Tử bị ngộ độc, thừa dịp sự chú ý của mọi người đều ở trên người nãi nãi và thằng bé, nàng cho tay vào trong tay nải đựng quần áo, lặng lẽ lấy ba bình thuốc trong không gian ra, đổ hết thuốc vào trong bình sứ nhỏ.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, Đại Yến có đồ gốm sứ, kỹ thuật nung gốm rất cao. Thuốc và đồ ăn quý giá đều được đựng trong bình sứ, nắm bình thường được làm bằng gỗ.
Hôm qua, thuốc cho tiểu công tử kia uống cũng được chứa trong bình sứ. Mạnh Thanh La phải cảm ơn nơi bán đồ của không gian, ngay cả thứ này cũng có.
Mạnh lão bà tử nghe vậy, đưa tay nhận lấy cái bình đặt dưới mũi ngửi rồi gật đầu: “Có hoắc hương, quả thật là dược liệu trị cảm nắng. A La, công tử kia có nói dùng thế nào không?”
“Có nói, một bình chia làm ba lần uống, mỗi ngày một hoặc hai lần, chắc uống chừng ba lần sẽ không sao.”
“Được, được…”
Mạnh lão bà tử lắc lắc cái bình, ước chừng lượng thuốc bên trong, thành thạo cho Trụ Tử uống một phần thuốc.
Phần còn lại bà giao cho Mạnh Thường Hiếu: “Hiếu tiểu tử, nhận lấy đi. Buổi tối chuẩn bị đi ngủ cho thằng bé uống một nửa. Thuốc này là một quý công tử báo đáp A La. Tam nãi đã ngửi rồi, là thuốc tốt.”
“Cảm ơn Tam nãi, cảm ơn A La.” Hán tử bảy thước cảm kích rưng rưng nước mắt.
Mạnh Thanh La chủ động tiến tới cho Trụ Tử uống mấy ngụm nước, là nước trong giếng cổ không hề trộn lẫn với bất cứ nước nào khác.
Cũng lạ, thằng bé được đút thuốc và nước chưa được một buổi đã mở mắt, khóc oà lên: “Nương, nương…”
Tỉnh rồi là tốt, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Mạnh lý chính liên tục nói cảm ơn với Mạnh Thanh La. Trước kia, nàng cũng là một tiểu cô nương hoạt bát đáng yêu, nhưng từ lúc người của phủ tướng quân nhận về rồi lại trả lại, chưa thành thân đã có bầu. Dẫn tới đứa nhỏ này luôn u uất không vui, cả người tản ra sự u ám, thỉnh thoảng trong mắt còn lộ ra sự thù hận.
Cũng chẳng thể trách đứa trẻ được, bị đả kích lớn như vậy. Còn thỉnh thoảng có mấy bà nương thối mồm nói nàng là người cha không cần nương không thương, còn nói nàng…
Dù sao nói cũng chẳng dễ nghe.
“A La, cháu đúng là cô nương có phúc khí… Nếu không có cháu và Tam thẩm tử, hôm nay Trụ Tử nhà ta đã nguy rồi. Sau này, cháu có chuyện gì mà nhà ta có thể giúp được, cháu cứ tới tìm ta.” Mạnh lý chính đưa tay xoa xoa đầu Mạnh Thanh La, yêu thương nói.
“Trời nóng quá nên bị cảm nắng.”
Bà cụ vừa bắt mạch vừa hỏi tình huống của đứa nhỏ, sau đó thả tay xuống.
“Thường Hiếu à, đứa trẻ cảm nắng, sốt rất cao. Người nhà có mang thuốc không?”
“Cái này… Không có.” Mạnh Thường Hiếu uể oải cúi đầu, sau đó lại ngẩng đầu lên: “Tam nãi, có cách nào khác không?”
“Nếu là bình thường thì tam nãi có cách, lên núi hái chút thảo dược là được. Nhưng cháu nhìn xung quanh đây đi… Còn chẳng thấy cọng cỏ xanh nào.” Mạnh lão bà tử bất đắc dĩ lắc đầu.
Tổ phụ và cha của bà cụ đều là lang trung, hai người đều rất tiến bộ. Khi còn bé bà đã đi theo họ học được chút y thuật, nhận biết được thuốc và cũng biết bắt mạch, chữa được một số bệnh đơn giản. Nhưng phức tạp hơn thì Mạnh lão bà tử không dám chắc.
Mạnh lý chính và mẫu thân đứa trẻ cũng theo tới. Nghe xong, nữ tử kia lo lắng tới rơi lệ: “Trụ Tử à… Bảo bối của nương… Là nương không tốt, do ta không chăm sóc tốt cho con, hu hu…”
“Tam thúc, tam thẩm…”
Mạnh lý chính hơn năm mươi tuổi lại không có chính kiến như đứa trẻ ba tuổi, trơ mắt nhìn phu thê Mạnh lão gia tử, cầu xin hai người nghĩ cách giúp.
Trụ Tử là trưởng tôn của ông ấy, nếu xảy ra chuyện gì thì họ chạy tới đây từ ngàn dặm xa xôi còn nghĩa lý gì nữa?
“Nãi nãi, ta có thuốc, là công tử tốt bụng hôm qua cho nhưng cũng không nhiều, chỉ đủ để Trụ Tử uống ba lần.”
Mạnh Thanh La biết sau khi Trụ Tử bị ngộ độc, thừa dịp sự chú ý của mọi người đều ở trên người nãi nãi và thằng bé, nàng cho tay vào trong tay nải đựng quần áo, lặng lẽ lấy ba bình thuốc trong không gian ra, đổ hết thuốc vào trong bình sứ nhỏ.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, Đại Yến có đồ gốm sứ, kỹ thuật nung gốm rất cao. Thuốc và đồ ăn quý giá đều được đựng trong bình sứ, nắm bình thường được làm bằng gỗ.
Hôm qua, thuốc cho tiểu công tử kia uống cũng được chứa trong bình sứ. Mạnh Thanh La phải cảm ơn nơi bán đồ của không gian, ngay cả thứ này cũng có.
Mạnh lão bà tử nghe vậy, đưa tay nhận lấy cái bình đặt dưới mũi ngửi rồi gật đầu: “Có hoắc hương, quả thật là dược liệu trị cảm nắng. A La, công tử kia có nói dùng thế nào không?”
“Có nói, một bình chia làm ba lần uống, mỗi ngày một hoặc hai lần, chắc uống chừng ba lần sẽ không sao.”
“Được, được…”
Mạnh lão bà tử lắc lắc cái bình, ước chừng lượng thuốc bên trong, thành thạo cho Trụ Tử uống một phần thuốc.
Phần còn lại bà giao cho Mạnh Thường Hiếu: “Hiếu tiểu tử, nhận lấy đi. Buổi tối chuẩn bị đi ngủ cho thằng bé uống một nửa. Thuốc này là một quý công tử báo đáp A La. Tam nãi đã ngửi rồi, là thuốc tốt.”
“Cảm ơn Tam nãi, cảm ơn A La.” Hán tử bảy thước cảm kích rưng rưng nước mắt.
Mạnh Thanh La chủ động tiến tới cho Trụ Tử uống mấy ngụm nước, là nước trong giếng cổ không hề trộn lẫn với bất cứ nước nào khác.
Cũng lạ, thằng bé được đút thuốc và nước chưa được một buổi đã mở mắt, khóc oà lên: “Nương, nương…”
Tỉnh rồi là tốt, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Mạnh lý chính liên tục nói cảm ơn với Mạnh Thanh La. Trước kia, nàng cũng là một tiểu cô nương hoạt bát đáng yêu, nhưng từ lúc người của phủ tướng quân nhận về rồi lại trả lại, chưa thành thân đã có bầu. Dẫn tới đứa nhỏ này luôn u uất không vui, cả người tản ra sự u ám, thỉnh thoảng trong mắt còn lộ ra sự thù hận.
Cũng chẳng thể trách đứa trẻ được, bị đả kích lớn như vậy. Còn thỉnh thoảng có mấy bà nương thối mồm nói nàng là người cha không cần nương không thương, còn nói nàng…
Dù sao nói cũng chẳng dễ nghe.
“A La, cháu đúng là cô nương có phúc khí… Nếu không có cháu và Tam thẩm tử, hôm nay Trụ Tử nhà ta đã nguy rồi. Sau này, cháu có chuyện gì mà nhà ta có thể giúp được, cháu cứ tới tìm ta.” Mạnh lý chính đưa tay xoa xoa đầu Mạnh Thanh La, yêu thương nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.