Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn
Chương 23: Không Đi Nổi Nữa
Cẩm Hỏa Hỏa
27/08/2023
Cha ngốc cõng Đại Bảo, trong tay ôm dùi cui điện gắt gao đi theo Mạnh Thanh La, phía trước là Dương thị, Dương thị một tay kéo Thập Lang, một tay kéo Cửu Lang. Bát Lang đi ở giữa bọn họ.
Thỉnh thoảng, Dương thị quay đầu lại nhìn bốn người Mạnh Thanh La một cái.
Ba ngày trải qua tuyệt vọng và giày vò như thế này làm cho nàng không bao giờ muốn trải qua một lần nào nữa.
Nhà của Mạnh Thanh La còn có một chiếc xe lừa do Đại Lang điều khiển, trên xe đặt nồi chén gáo bồn, lương thực…những đồ vật có thể xem như đắt tiền này nọ.
Mặt khác còn có ba chiếc xe đẩy tay, xe đẩy tay do ba người Mạnh đại bá, Mạnh tam bá và Mạnh lão gia tử phụ kéo.
Trên xe đẩy tay là quần áo bốn mùa, chăn…cùng với một ít đồ vụn vặt khác của cả nhà, ngoài ra còn có Mạnh lão bà tử ngồi ở trên.
Thời Mạnh lão bà tử còn trẻ, hoàn cảnh gia đình nhà mẹ đẻ không tệ nên chưa từng chịu khổ.
Khi bà cụ gả tới Mạnh gia, Mạnh lão gia tử lại càng bảo vệ bà cụ nhiều thêm, trừ bỏ thời điểm mấy hài tử còn nhỏ có cực khổ một chút thì chẳng còn chịu một chút khổ nào nữa cả.
Hiện tại già rồi, lại phải chạy nạn nên thể lực chịu không nổi.
Hơn nữa, vì Mạnh Thanh La bị mất tích ba ngày, bà cụ buồn rầu một hồi, sau khi nàng trở về bà cụ mới vui vẻ được một chút, tối hôm qua còn ráng vực dậy tinh thần, bây giờ đã bơ phờ.
Nhị Lang ôm Đại Nha giúp đại tẩu tiểu Phan thị, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn nhóm người Mạnh Thanh La một cái vì sợ thất lạc người nhà.
Những người khác cũng cõng gói đồ hoặc là cái sọt trên lưng.
Trong sinh hoạt thường ngày, trông đồ đạc của cả nhà không có là bao, nhưng khi mọi người cõng lên lưng thì tại không ít.
Không gian của Mạnh Thanh La có thể lấy đồ vật ra, bản thân nàng cũng có thể đi vào, thì tất nhiên cũng có thể bỏ đồ vật vào trong đó, nhưng dưới nhiều ánh mắt nhìn như vậy thì làm sao nàng có thể dám đặt đồ vật vào trong không gian.
Về phần những vật thể sống, đến bây giờ nàng vẫn chưa tìm được cơ hội thí nghiệm xem có thể mang vào hay không, hoặc là khi mang trở ra thì sẽ có tác dụng phụ gì không?
Có được thời gian ba ngày để nghỉ ngơi và hồi phục tại chỗ nên tinh thần và sức lực đều của mọi người cũng không tệ lắm.
Trước khi mặt trời trở nên nắng nóng gay gắt, mọi người đã đi được một đoạn đường khá dài. Nhưng thời gian tiếp theo là giữa trưa, mọi người bắt đầu đi không nỗi nữa.
Người lớn thì còn cắn răng cố gắng đi tiếp, nhưng tụi nhỏ đã bắt đầu gào khóc.
"Cha, con đi không nỗi nữa..."
"Nương, con đói bụng…"
"Gia gia, Nha Nha khát..."
Giọng nói vang lên liên tiếp không ngừng.
Những người lớn đã quen với loại trường hợp này, biết tính tình của con cháu nhà mình..
Có người nhẹ giọng dỗ dành: "Nha Nha, chúng ta đi thêm một chút nữa, một chút nữa thôi là chúng ta có thể nghỉ chân ăn cơm rồi..."
Hoặc là rống to: "Đi không nổi cũng phải đi, nếu bị lùi lại phía sau sẽ bị ăn mày bắt cóc, bị người xấu cướp đi bán..."
Mạnh Thanh La quan sát mấy đứa nhỏ nhà mình, ngoại trừ ba đứa bé được cõng trên lưng thì chỉ có đệ đệ Thập Lang là nhỏ nhất.
Có lẽ là bởi vì cha của bọn họ không giống với cha của người khác, nên ba đứa đệ đệ của nàng mặc dù mỗi người mỗi tính, nhưng từ nhỏ đã rất ngoan ngoãn nghe lời.
Lúc này, cái sọt trên lưng của nàng đã bị Dương thị đoạt lấy, nên so với lúc đầu nhẹ nhàng hơn nhiều.
Nàng quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn đã trắng bệch đổ đầy mồ hôi của Thập Lang, nó đang cố gắng di chuyển từng bước chân nhỏ của mình, môi mím chặt đi theo giữa đoàn người mà không tránh khỏi đau lòng.
"Thập Lang, đến uống nước nào."
Tối hôm qua Thập Lang vô tình nghe được nãi nãi và đại bá nói rằng nhà mình đã sắp sửa hết nước, hiện tại vẫn chưa tìm được nguồn nước, nên cho dù môi khô nứt nó vẫn cố gắng ngăn chặn khát vọng trong lòng mà lắc đầu.
"Tỷ, gia gia nói chúng ta kiên trì đến nơi nghỉ chân rồi hãy uống."
Thỉnh thoảng, Dương thị quay đầu lại nhìn bốn người Mạnh Thanh La một cái.
Ba ngày trải qua tuyệt vọng và giày vò như thế này làm cho nàng không bao giờ muốn trải qua một lần nào nữa.
Nhà của Mạnh Thanh La còn có một chiếc xe lừa do Đại Lang điều khiển, trên xe đặt nồi chén gáo bồn, lương thực…những đồ vật có thể xem như đắt tiền này nọ.
Mặt khác còn có ba chiếc xe đẩy tay, xe đẩy tay do ba người Mạnh đại bá, Mạnh tam bá và Mạnh lão gia tử phụ kéo.
Trên xe đẩy tay là quần áo bốn mùa, chăn…cùng với một ít đồ vụn vặt khác của cả nhà, ngoài ra còn có Mạnh lão bà tử ngồi ở trên.
Thời Mạnh lão bà tử còn trẻ, hoàn cảnh gia đình nhà mẹ đẻ không tệ nên chưa từng chịu khổ.
Khi bà cụ gả tới Mạnh gia, Mạnh lão gia tử lại càng bảo vệ bà cụ nhiều thêm, trừ bỏ thời điểm mấy hài tử còn nhỏ có cực khổ một chút thì chẳng còn chịu một chút khổ nào nữa cả.
Hiện tại già rồi, lại phải chạy nạn nên thể lực chịu không nổi.
Hơn nữa, vì Mạnh Thanh La bị mất tích ba ngày, bà cụ buồn rầu một hồi, sau khi nàng trở về bà cụ mới vui vẻ được một chút, tối hôm qua còn ráng vực dậy tinh thần, bây giờ đã bơ phờ.
Nhị Lang ôm Đại Nha giúp đại tẩu tiểu Phan thị, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn nhóm người Mạnh Thanh La một cái vì sợ thất lạc người nhà.
Những người khác cũng cõng gói đồ hoặc là cái sọt trên lưng.
Trong sinh hoạt thường ngày, trông đồ đạc của cả nhà không có là bao, nhưng khi mọi người cõng lên lưng thì tại không ít.
Không gian của Mạnh Thanh La có thể lấy đồ vật ra, bản thân nàng cũng có thể đi vào, thì tất nhiên cũng có thể bỏ đồ vật vào trong đó, nhưng dưới nhiều ánh mắt nhìn như vậy thì làm sao nàng có thể dám đặt đồ vật vào trong không gian.
Về phần những vật thể sống, đến bây giờ nàng vẫn chưa tìm được cơ hội thí nghiệm xem có thể mang vào hay không, hoặc là khi mang trở ra thì sẽ có tác dụng phụ gì không?
Có được thời gian ba ngày để nghỉ ngơi và hồi phục tại chỗ nên tinh thần và sức lực đều của mọi người cũng không tệ lắm.
Trước khi mặt trời trở nên nắng nóng gay gắt, mọi người đã đi được một đoạn đường khá dài. Nhưng thời gian tiếp theo là giữa trưa, mọi người bắt đầu đi không nỗi nữa.
Người lớn thì còn cắn răng cố gắng đi tiếp, nhưng tụi nhỏ đã bắt đầu gào khóc.
"Cha, con đi không nỗi nữa..."
"Nương, con đói bụng…"
"Gia gia, Nha Nha khát..."
Giọng nói vang lên liên tiếp không ngừng.
Những người lớn đã quen với loại trường hợp này, biết tính tình của con cháu nhà mình..
Có người nhẹ giọng dỗ dành: "Nha Nha, chúng ta đi thêm một chút nữa, một chút nữa thôi là chúng ta có thể nghỉ chân ăn cơm rồi..."
Hoặc là rống to: "Đi không nổi cũng phải đi, nếu bị lùi lại phía sau sẽ bị ăn mày bắt cóc, bị người xấu cướp đi bán..."
Mạnh Thanh La quan sát mấy đứa nhỏ nhà mình, ngoại trừ ba đứa bé được cõng trên lưng thì chỉ có đệ đệ Thập Lang là nhỏ nhất.
Có lẽ là bởi vì cha của bọn họ không giống với cha của người khác, nên ba đứa đệ đệ của nàng mặc dù mỗi người mỗi tính, nhưng từ nhỏ đã rất ngoan ngoãn nghe lời.
Lúc này, cái sọt trên lưng của nàng đã bị Dương thị đoạt lấy, nên so với lúc đầu nhẹ nhàng hơn nhiều.
Nàng quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn đã trắng bệch đổ đầy mồ hôi của Thập Lang, nó đang cố gắng di chuyển từng bước chân nhỏ của mình, môi mím chặt đi theo giữa đoàn người mà không tránh khỏi đau lòng.
"Thập Lang, đến uống nước nào."
Tối hôm qua Thập Lang vô tình nghe được nãi nãi và đại bá nói rằng nhà mình đã sắp sửa hết nước, hiện tại vẫn chưa tìm được nguồn nước, nên cho dù môi khô nứt nó vẫn cố gắng ngăn chặn khát vọng trong lòng mà lắc đầu.
"Tỷ, gia gia nói chúng ta kiên trì đến nơi nghỉ chân rồi hãy uống."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.