Chương 35: Canh ngó sen xương sườn
Vạn Phi Ngư
03/07/2023
Hiểu Tĩnh khóc một trận thật to, đến khi mắt sưng cả, có thể nhìn ra dạo này cô ấy gánh áp lực lớn vô cùng. Dù là vì cân nhắc với bạn trai hay
là lăn tăn với mối tình này, đều khiến thể xác và tinh thần cô ấy mệt
mỏi.
Bạch Cẩn hỏi cô ấy: “Vậy em dự định giải quyết chuyện này thế nào? Thật sự muốn chia tay sao?”
“Em không biết…” Hiểu Tĩnh lắc đầu, khàn giọng nói: “Em thật sự không biết nên làm sao bây giờ mới tốt, chị Bạch, chị nói xem em nên làm thế nào, em nghe chị.”
“Chị chỉ có thể giúp em phân tích thử, nhưng không thể giúp em quyết định.” Bạch Cẩn dịu dàng nói.
“Từ sự miêu tả của em, chị có thể cảm nhận được Hách Kiệt là một cậu trai rất có lòng cầu tiến, cậu ấy cố gắng như vậy chính là muốn trả hết người mình nợ tình, nắm giữ cuộc đời của mình. Với người không có bản lĩnh, chắc sẽ đợi đến khi tốt nghiệp rồi là tìm một chỗ mai danh ẩn tích, coi như mấy xu bạc không trả người nhà họ Tống cũng tìm không thấy anh ta. Đây là một cậu trai có trách nhiệm, chị có thể hiểu được sao em lại thích cậu ấy. Nhưng chuyện trước mắt, nếu hai em tiếp tục bên nhau, áp lực gặp phải sẽ phi thường lớn. Hai đứa nhận áp lực từ dư luận, mà Hách Kiệt cũng sẽ bị lương tâm khiển trách.”
Bạch Cẩn nhìn thẳng mắt Hiểu Tĩnh, tỉnh táo hỏi cô ấy: “Chị hỏi em, sau khi trải qua chuyện như vậy, giữa hai đứa còn có thể còn lại bao nhiêu tình yêu?”
Lời này đánh thẳng điểm chốt, đâm thẳng vào nơi do dự nhất bàng hoàng nhất trong lòng Hiểu Tĩnh, cô ấy không thể chắc chắn, tình cảm giữa họ có thể thuần túy như lúc ban đầu. Thật ra cô ấy không thể tin được mình, cô ấy sợ khi Hách Kiệt bằng lòng kiên trì cô ấy lại lùi bước.
Đến lúc đó cô ấy phải đối mặt với Hách Kiệt thế nào? Hiểu Tĩnh thật sự không biết, lần đầu tiên cô ấy cảm thấy xấu hổ vì mình nhu nhược.
Bạch Cẩn nói đến đó là dừng, cảm thấy mình nói đến đây, cho ra quyết định gì, đều là chuyện của cô ấy. Bản thân là người đứng xem thấy rõ ràng, lại không thể nào cảm nhận nổi, dày vò của người trong cuộc chịu đều phải do họ yên lặng chịu đựng.
Đưa Hiểu Tĩnh về dưới lầu ký túc xá, lại an ủi cô ấy vài câu, Bạch Cẩn mới mặc áo khoác rời khu đại học.
Lúc đầu muốn trực tiếp về nhà, thao trường gió lạnh thổi lâu như vậy, Bạch Cẩn cũng cảm thấy hơi đau đầu. Đi qua chợ bán thức ăn mới nhớ muốn thử nấu một món canh dinh dưỡng cho Bùi Dương. Thế là cô lại rẽ vào trong chợ, đi ba vòng mới quyết định sẽ làm một nồi canh ngó sen xương sườn.
Canh này đơn giản lại bổ dưỡng, ngó sen trong veo, có thể hút đi một ít thịt mỡ heo, mùa thu uống canh này thì không gì hợp hơn.
Bạch Cẩn cầm theo một đoạn ngó sen và nửa cân xương sườn đi ra chợ bán thức ăn, cô không dám nhiều mua, tối nay vẫn là một mình cô ăn, lỡ lần đầu làm không thể ăn thì lãng phí.
Ai ngờ lúc sắp đến dưới lầu từ xa xa trông thấy một bóng dáng quen thuộc, ngồi trên băng ghế đá công viên cúi đầu xem điện thoại, chính là Bùi Dương, trên mình còn mặc hoodie màu xanh da trời Bạch Cẩn chọn cho anh, trông qua không khác gì mấy cậu trai trẻ ban chiều Bạch Cẩn nhìn thấy.
Nhưng năm nay anh đã hai mươi tám.
Bạch Cẩn tính thử, đúng, tháng sau anh sẽ hai mươi chín.
Cô đi nhanh thêm hai bước đến bên cạnh anh, bày ngang một đoạn ngó sen trước mắt anh, “Này! Sao anh tới vậy?”
Bùi Dương bị ngó sen còn dính bùn làm giật nảy mình, ngẩng đầu nhìn lên là cô mới nở nụ cười, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy vui vẻ, “Em về rồi à?” Nói đoạn đưa tay bèn cầm cái túi trong tay Bạch Cẩn, “Hôm nay anh tan sớm, muốn đến quán đón em, Hoàn Tử nói em đi chi nhánh, anh nghĩ chắc em cũng sắp về, nên trực tiếp chờ em dưới lầu.”
“Sao không gọi cho em?” Bạch Cẩn kéo anh rất tự nhiên, đỡ cánh tay của anh nhìn về phía ít xương sườn phía kia, “Anh xem em cũng không có mua bao nhiêu đồ ăn, chắc không đủ ăn. Hay em ra ngoài mua thêm chút nhé.”
“Không cần, anh còn mua tôm, đủ ăn.” Bùi Dương giữ chặt cô, cười nói.
Bạch Cẩn à một tiếng, đi hai bước mới nghi ngờ nói: “Thế tôm đâu? Sao em không nhìn thấy?” Không nhìn thấy trên người anh còn giấu tôm á?
Bùi Dương cũng ngây ra, vỗ đầu một cái, “Quên rồi!” Anh vội vàng đi về băng ghế đá, nhặt một cái rổ bện trên đất, vừa đi vừa cười: “Anh quên mất…”
Bạch Cẩn cũng cười, “Đần quá đi thôi—— “
Vào cửa, Tiểu Bạch hân hoan chạy đến cổng nhào về phía Bùi Dương như thường ngày, lay ống quần anh. Bạch Cẩn lấy ra một đôi dép lê nam từ trong tủ giày.
“Cố tình mua cho anh, về sau không cần để anh tủi thân đi dép lê của em, cái kia nhỏ quá.”
Trước đó Bùi Dương toàn đi dép lê của Bạch Cẩn, tuy nói là mua cỡ lớn, nhưng đối với một cái người mà cao hơn một mét tám thì cũng nhỏ. Vừa hay hai ngày trước Bạch Cẩn đi cửa hàng chọn áo ngủ nhớ tới việc này, nên mua một đôi.
Bùi Dương sung sướng đi đôi dép lê dành riêng cho anh, rất tự giác đến phòng bếp đi làm việc.
Bạch Cẩn không quản anh, về phòng ngủ thay áo ngủ mới. Áo ngủ mới là màu lam đường vân tơ vàng bằng tơ, mặc trên người lỏng lỏng lẻo lẻo, rất lười biếng lại thoải mái dễ chịu. Sau khi Bạch Cẩn mặc vào, cảm thấy toàn thân lười cả ra, không muốn nhúc nhích tí ti, thêm cả trưa nay ngồi gió lạnh cả buổi, cô vừa mệt lại buồn ngủ, ngủ trên giường luôn.
Bùi Dương rửa sạch ngó sen trong phòng bếp xong, cũng không biết nên làm canh thế nào. Thành thành thật thật cắt gọn đồ ăn, lại nấu tôm, đợi trái đợi phải cũng không thấy cô ra, Bùi Dương đi đến cửa phòng ngủ Bạch Cẩn, phát hiện cửa khép hờ, anh liếc thấy Bạch Cẩn nằm ở trên giường.
Cô chỉ có nửa người trên là nằm hẳn hoi, hai chân để bên giường, nằm nghiêng bằng tư thế cực kỳ vặn vẹo, Bùi Dương trông mà cũng cảm thấy không thoải mái.
Cô gái này lười quá, cả sức lên giường thôi mà không muốn làm, cứ ngủ như vậy luôn.
Bùi Dương nhẹ nhàng đi vào, ôm cô đặt ngay ngắn trên giường, vừa muốn giúp cô đắp chăn mền, lại đối mặt với con ngươi mở ra của Bạch Cẩn.
“Ừm? Em ngủ rồi à?”
Cô xoa xoa mắt, ngáp một cái, miễn cưỡng híp mắt, cảm thấy miệng hơi khô, lại duỗi đầu lưỡi ra liếm một cái môi. Khuôn mặt xưa nay lãnh đạm sinh động lên ngay, Bùi Dương nhìn mà không chuyển mắt, trong lòng vạn phần nhu tình.
Cô thật sự y như một con mèo. Trong đầu của anh lóe lên ý nghĩ như vậy.
Bạch Cẩn thấy anh nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt càng ngày càng mờ, còn chưa có kịp phản ứng, trên mặt liền bị đánh chụt một cái. Cô che mặt, im lặng nói: “Sao bỗng nhiên anh hôn em?”
Bùi Dương thấp giọng cười: “Để một tay đầu bếp mới khổ cực không ai giúp ở phòng bếp, mình thì đi ngủ ngon? Trừng phạt em một chút.”
“A, quên…” Bạch Cẩn ngượng ngùng nói, đã nói nói sẽ làm canh dinh dưỡng cho anh, “Hôm nay em hơi mệt…”
“Ừm? Làm sao thế?” Bùi Dương ôm cô, hỏi. Cô là người rảnh rỗi, Bùi Dương biết vậy, chuyện gì có thể khiến cho cô cảm thấy mệt mỏi?
“Là… chuyện mẹ em sao?” Anh lo âu nhìn cô, tình cảm của Bạch Cẩn với mẹ cô rất phức tạp, anh sợ cô lại thương tổn vì chuyện này.
Bạch Cẩn lắc đầu, “Không phải, lúc ăn cơm nói với anh.”
Bạch Cẩn hỏi cô ấy: “Vậy em dự định giải quyết chuyện này thế nào? Thật sự muốn chia tay sao?”
“Em không biết…” Hiểu Tĩnh lắc đầu, khàn giọng nói: “Em thật sự không biết nên làm sao bây giờ mới tốt, chị Bạch, chị nói xem em nên làm thế nào, em nghe chị.”
“Chị chỉ có thể giúp em phân tích thử, nhưng không thể giúp em quyết định.” Bạch Cẩn dịu dàng nói.
“Từ sự miêu tả của em, chị có thể cảm nhận được Hách Kiệt là một cậu trai rất có lòng cầu tiến, cậu ấy cố gắng như vậy chính là muốn trả hết người mình nợ tình, nắm giữ cuộc đời của mình. Với người không có bản lĩnh, chắc sẽ đợi đến khi tốt nghiệp rồi là tìm một chỗ mai danh ẩn tích, coi như mấy xu bạc không trả người nhà họ Tống cũng tìm không thấy anh ta. Đây là một cậu trai có trách nhiệm, chị có thể hiểu được sao em lại thích cậu ấy. Nhưng chuyện trước mắt, nếu hai em tiếp tục bên nhau, áp lực gặp phải sẽ phi thường lớn. Hai đứa nhận áp lực từ dư luận, mà Hách Kiệt cũng sẽ bị lương tâm khiển trách.”
Bạch Cẩn nhìn thẳng mắt Hiểu Tĩnh, tỉnh táo hỏi cô ấy: “Chị hỏi em, sau khi trải qua chuyện như vậy, giữa hai đứa còn có thể còn lại bao nhiêu tình yêu?”
Lời này đánh thẳng điểm chốt, đâm thẳng vào nơi do dự nhất bàng hoàng nhất trong lòng Hiểu Tĩnh, cô ấy không thể chắc chắn, tình cảm giữa họ có thể thuần túy như lúc ban đầu. Thật ra cô ấy không thể tin được mình, cô ấy sợ khi Hách Kiệt bằng lòng kiên trì cô ấy lại lùi bước.
Đến lúc đó cô ấy phải đối mặt với Hách Kiệt thế nào? Hiểu Tĩnh thật sự không biết, lần đầu tiên cô ấy cảm thấy xấu hổ vì mình nhu nhược.
Bạch Cẩn nói đến đó là dừng, cảm thấy mình nói đến đây, cho ra quyết định gì, đều là chuyện của cô ấy. Bản thân là người đứng xem thấy rõ ràng, lại không thể nào cảm nhận nổi, dày vò của người trong cuộc chịu đều phải do họ yên lặng chịu đựng.
Đưa Hiểu Tĩnh về dưới lầu ký túc xá, lại an ủi cô ấy vài câu, Bạch Cẩn mới mặc áo khoác rời khu đại học.
Lúc đầu muốn trực tiếp về nhà, thao trường gió lạnh thổi lâu như vậy, Bạch Cẩn cũng cảm thấy hơi đau đầu. Đi qua chợ bán thức ăn mới nhớ muốn thử nấu một món canh dinh dưỡng cho Bùi Dương. Thế là cô lại rẽ vào trong chợ, đi ba vòng mới quyết định sẽ làm một nồi canh ngó sen xương sườn.
Canh này đơn giản lại bổ dưỡng, ngó sen trong veo, có thể hút đi một ít thịt mỡ heo, mùa thu uống canh này thì không gì hợp hơn.
Bạch Cẩn cầm theo một đoạn ngó sen và nửa cân xương sườn đi ra chợ bán thức ăn, cô không dám nhiều mua, tối nay vẫn là một mình cô ăn, lỡ lần đầu làm không thể ăn thì lãng phí.
Ai ngờ lúc sắp đến dưới lầu từ xa xa trông thấy một bóng dáng quen thuộc, ngồi trên băng ghế đá công viên cúi đầu xem điện thoại, chính là Bùi Dương, trên mình còn mặc hoodie màu xanh da trời Bạch Cẩn chọn cho anh, trông qua không khác gì mấy cậu trai trẻ ban chiều Bạch Cẩn nhìn thấy.
Nhưng năm nay anh đã hai mươi tám.
Bạch Cẩn tính thử, đúng, tháng sau anh sẽ hai mươi chín.
Cô đi nhanh thêm hai bước đến bên cạnh anh, bày ngang một đoạn ngó sen trước mắt anh, “Này! Sao anh tới vậy?”
Bùi Dương bị ngó sen còn dính bùn làm giật nảy mình, ngẩng đầu nhìn lên là cô mới nở nụ cười, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy vui vẻ, “Em về rồi à?” Nói đoạn đưa tay bèn cầm cái túi trong tay Bạch Cẩn, “Hôm nay anh tan sớm, muốn đến quán đón em, Hoàn Tử nói em đi chi nhánh, anh nghĩ chắc em cũng sắp về, nên trực tiếp chờ em dưới lầu.”
“Sao không gọi cho em?” Bạch Cẩn kéo anh rất tự nhiên, đỡ cánh tay của anh nhìn về phía ít xương sườn phía kia, “Anh xem em cũng không có mua bao nhiêu đồ ăn, chắc không đủ ăn. Hay em ra ngoài mua thêm chút nhé.”
“Không cần, anh còn mua tôm, đủ ăn.” Bùi Dương giữ chặt cô, cười nói.
Bạch Cẩn à một tiếng, đi hai bước mới nghi ngờ nói: “Thế tôm đâu? Sao em không nhìn thấy?” Không nhìn thấy trên người anh còn giấu tôm á?
Bùi Dương cũng ngây ra, vỗ đầu một cái, “Quên rồi!” Anh vội vàng đi về băng ghế đá, nhặt một cái rổ bện trên đất, vừa đi vừa cười: “Anh quên mất…”
Bạch Cẩn cũng cười, “Đần quá đi thôi—— “
Vào cửa, Tiểu Bạch hân hoan chạy đến cổng nhào về phía Bùi Dương như thường ngày, lay ống quần anh. Bạch Cẩn lấy ra một đôi dép lê nam từ trong tủ giày.
“Cố tình mua cho anh, về sau không cần để anh tủi thân đi dép lê của em, cái kia nhỏ quá.”
Trước đó Bùi Dương toàn đi dép lê của Bạch Cẩn, tuy nói là mua cỡ lớn, nhưng đối với một cái người mà cao hơn một mét tám thì cũng nhỏ. Vừa hay hai ngày trước Bạch Cẩn đi cửa hàng chọn áo ngủ nhớ tới việc này, nên mua một đôi.
Bùi Dương sung sướng đi đôi dép lê dành riêng cho anh, rất tự giác đến phòng bếp đi làm việc.
Bạch Cẩn không quản anh, về phòng ngủ thay áo ngủ mới. Áo ngủ mới là màu lam đường vân tơ vàng bằng tơ, mặc trên người lỏng lỏng lẻo lẻo, rất lười biếng lại thoải mái dễ chịu. Sau khi Bạch Cẩn mặc vào, cảm thấy toàn thân lười cả ra, không muốn nhúc nhích tí ti, thêm cả trưa nay ngồi gió lạnh cả buổi, cô vừa mệt lại buồn ngủ, ngủ trên giường luôn.
Bùi Dương rửa sạch ngó sen trong phòng bếp xong, cũng không biết nên làm canh thế nào. Thành thành thật thật cắt gọn đồ ăn, lại nấu tôm, đợi trái đợi phải cũng không thấy cô ra, Bùi Dương đi đến cửa phòng ngủ Bạch Cẩn, phát hiện cửa khép hờ, anh liếc thấy Bạch Cẩn nằm ở trên giường.
Cô chỉ có nửa người trên là nằm hẳn hoi, hai chân để bên giường, nằm nghiêng bằng tư thế cực kỳ vặn vẹo, Bùi Dương trông mà cũng cảm thấy không thoải mái.
Cô gái này lười quá, cả sức lên giường thôi mà không muốn làm, cứ ngủ như vậy luôn.
Bùi Dương nhẹ nhàng đi vào, ôm cô đặt ngay ngắn trên giường, vừa muốn giúp cô đắp chăn mền, lại đối mặt với con ngươi mở ra của Bạch Cẩn.
“Ừm? Em ngủ rồi à?”
Cô xoa xoa mắt, ngáp một cái, miễn cưỡng híp mắt, cảm thấy miệng hơi khô, lại duỗi đầu lưỡi ra liếm một cái môi. Khuôn mặt xưa nay lãnh đạm sinh động lên ngay, Bùi Dương nhìn mà không chuyển mắt, trong lòng vạn phần nhu tình.
Cô thật sự y như một con mèo. Trong đầu của anh lóe lên ý nghĩ như vậy.
Bạch Cẩn thấy anh nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt càng ngày càng mờ, còn chưa có kịp phản ứng, trên mặt liền bị đánh chụt một cái. Cô che mặt, im lặng nói: “Sao bỗng nhiên anh hôn em?”
Bùi Dương thấp giọng cười: “Để một tay đầu bếp mới khổ cực không ai giúp ở phòng bếp, mình thì đi ngủ ngon? Trừng phạt em một chút.”
“A, quên…” Bạch Cẩn ngượng ngùng nói, đã nói nói sẽ làm canh dinh dưỡng cho anh, “Hôm nay em hơi mệt…”
“Ừm? Làm sao thế?” Bùi Dương ôm cô, hỏi. Cô là người rảnh rỗi, Bùi Dương biết vậy, chuyện gì có thể khiến cho cô cảm thấy mệt mỏi?
“Là… chuyện mẹ em sao?” Anh lo âu nhìn cô, tình cảm của Bạch Cẩn với mẹ cô rất phức tạp, anh sợ cô lại thương tổn vì chuyện này.
Bạch Cẩn lắc đầu, “Không phải, lúc ăn cơm nói với anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.