Chương 12: Giày cao gót màu trắng
Vạn Phi Ngư
03/07/2023
Editor: Tây An
Ngữ khí anh ta nghe như rất là tủi, bờ môi mỏng nhẹ nhàng mân mê, rất trẻ con. Bạch Cẩn bật cười, Lộ Kiêu luôn biết lợi dụng cái túi da của mình, đồng thời vận dụng thuần thục sự đáng yêu tương phản của mình để tấn công con gái. Nhưng chiêu này vô dụng với cô.
Bạch Cẩn bất đắc dĩ cười nói: “… Xin lỗi. Nên bữa sáng hôm nay coi như tôi mời, bồi tội thế này được rồi nhỉ… Ờ, tôi còn phải xử lý chút chuyện, anh dùng thong thả.”
Lộ Kiêu nhìn bóng lưng cô vội vàng rời khỏi, suýt thì nghẹn một hơi vào bụng.
Cô gái tối hôm qua mới gặp lại này xem ra cũng không bất ngờ nhiều, sáng nay lái xe thật xa tới tìm cô, thái độ cô cũng lạnh nhạt, trong trí nhớ hình như Lộ Kiêu chưa từng thấy cô bối rối kinh ngạc hưng phấn các kiểu bao giờ.
Thật sự là một cô gái không thú vị đó mà…
Lộ Kiêu nhẹ đâm đồ ăn trong đĩa, cảm thấy mình tới đây tìm cô thực sự ngu ngốc cực kì, cứ như vui vẻ đi đuổi theo một người bạn cũ, kết quả là người ta vốn không có thèm.
Anh ta nhìn đồ mình gọi mà cũng không muốn ăn, dứt khoát bỏ dao nĩa, ném một tờ cụ Mao (tiền NDT) rồi ra ngoài lấy xe. Đi đến bên cạnh xe chợt nhớ thần sắc quái dị của Bạch Cẩn ở cửa quán bar đêm đó, lấy điện thoại ra gọi điện thoại.
“Alo, Gấu Trúc, cậu tra người giúp tôi…”
Hoàn Tử thấy Lộ Kiêu rồi thì đến phòng nói với Bạch Cẩn, Bạch Cẩn chẳng ngẩng mắt chỉ nói “Kệ anh ta”, thấy Hoàn Tử và những người khác thật sự chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chị chủ nhà mình cứ lãnh đạm thể này đã thả chạy bao nhiêu người đàn ông rồi, không thì sao đến mức người đẹp như thế mà vẫn độc thân?
Bạch Cẩn sao lại không biết mấy đứa này nghĩ thế nào, nhưng giờ cô quả thực không có tâm trạng ôn chuyện cùng bạn cũ. Lần trước đã nói với Hứa Thạch Lan không quản chuyện của bà ta nữa, nhưng hình như bà ta không có ý định từ bỏ cái máy rút tiền dùng rất tốt là mình, nhiều lần gọi điện thoại tới khóc lóc kể lể, nói là Kim Nghị gần đây càng trầm trọng thêm, chặt đẹp đòi năm vạn, không thì sẽ ôm Tuệ Tuệ đi, thực sự bà ta không có cách nào vân vân.
Bạch Cẩn tỉnh táo mắng Hứa Thạch Lan suy nghĩ ngây thơ, Kim Nghị là tên nghiện, năm vạn cỏn con là món khai vị thôi, nếu cho anh ta thật, anh ta nhất định sẽ ôm cái cây to Hứa Thạch Lan này không chịu buông tay, sau này anh ta đòi năm mươi vạn, một trăm vạn thì làm sao? Dù anh ta mang Tuệ Tuệ ra áp chế, nhưng tình cảnh hiện tại của anh ta, sao có thể còn nuôi nổi đứa bé? Chỉ nắm lấy nhược điểm của Hứa Thạch Lan, cảm thấy có thể vòi ít tiền thôi. Chẳng bằng để anh ta ôm Tuệ Tuệ đi, cứ nói chắc chắn mình không có tiền, đợi đến khi Kim Nghị chán đứa bé rồi phát hiện không nhận được tiền, đương nhiên sẽ trả nó về.
Không ngờ sau khi Hứa Thạch Lan nghe thế thì thóa mạ Bạch Cẩn một trận, từng câu chỉ trích và lên án mạnh mẽ, “Sao tao có thể yên tâm đưa Tuệ Tuệ cho thằng đó! Đứa bé này là mạng của tao đó, nếu con bé ở trong tay Kim Nghị có chuyện bất trắc gì mày bảo tao sống thế nào đây! Nói trắng ra là mày không muốn giúp hai mẹ con chúng tao, sao mày lại ác độc thế? Tốt xấu gì lúc đầu tao cũng nuôi mày lớn như thế…”
Bạch Cẩn không để bà ta nói hết lời liền cúp điện thoại.
Cô thật sự rất mệt mỏi, bố bảo cô đừng hận, vậy cô phải cố gắng không để mình sống trong căm hận, dù Hứa Thạch Lan tìm tới cửa cô cũng chỉ là coi bà ta là người dưng. Nhưng giờ cô đã hết lòng quan tâm giúp đỡ. Truyện Điền Văn
Bạch Cẩn nhìn ảnh bố lúc sinh tiền trong điện thoại, lẩm bẩm nói: “Bố ơi, bố sẽ hiểu con, phải không bố?”
Bùi Dương gần đây bị một bản án không lớn không nhỏ cuốn lấy, chạy mấy thành phố rồi mới về đến nhà. Nhà đàn ông độc thân toàn là không có khói lửa gì, các ngõ ngách đều vắng vẻ nghiêm túc. Trước kia Bùi Dương một mình về đến nhà cũng không cảm thấy quạnh quẽ, nhưng bây giờ sau khi gặp được cô rồi, mới phát hiện rằng hình như cần phải có một người ở đây, không cần ai khác, chỉ cần cô ở đây đã rất tốt rồi.
Nằm nghiêng trên ghế nằm ban công, trong tay Bùi Dương là một cốc rượu đỏ, yên lặng chờ một vầng trăng sáng lên cao. Trăng cong cong, người ấy bên đó chắc hẳn vẫn chưa ngủ, Bùi Dương cảm thấy giờ này chắc cô về đến nhà vừa rửa mặt xong, thế là vui vẻ bấm điện thoại của cô.
Bên tai là giọng của cô —— “Alo?” Nghe giọng sa sút, tâm trạng cô hình như cũng không tốt lắm.
“Là anh đây.” Anh thả rượu đỏ trong tay ra, chuyên tâm để phân tích cảm xúc cô, “Làm sao thế? Hình như em hơi mệt, gặp chuyện gì à?”
“Không có, chỉ là đây đây mở chi nhánh, nên bận quá.” Bạch Cẩn sợ hãi thán phục độ nhạy cảm của Bùi Dương, nhưng cũng không muốn để chuyện của mình làm phiền anh. Dù sao công việc anh phải bận rộn tuyệt đối là vất vả hơn người không phận sự như mình.
“Ừm ——” anh nặng nề cất tiếng, nhớ lần trước đưa đồ cho cô, “Đúng rồi, quà lần trước tặng em, có hài lòng không?”
Bạch Cẩn nhìn về đôi giày cao gót trắng đặt phía cửa trước cửa ra vào, đầu nhọn gót nhỏ, ưu nhã phục cổ, kiểu dáng rất kinh điển.
“Ừm, em rất thích, cảm ơn.” Cô thực sự không nhìn ra người đàn ông như Bùi Dương có mắt tốt như vậy, bình thường trông thì anh chính là một luật sư trầm ổn khắc chế lại nghiêm cẩn, theo đám Hiểu Tĩnh nói thì chính là “Người đàn ông tinh anh”, người đàn ông như vậy căn bản không cần lấy đàn bà làm niềm vui, tự có cả mớ phụ nữ cướp giật tranh giành để được ôm ấp yêu thương, nên đàn ông ở giai tầng đó, có sự nhạy cảm với thẩm mỹ phái nữ như vậy thật sự là rất hiếm.
“Quả anh không giỏi chọn đồ cho con gái lắm, nhưng nhớ trong Sex and the city nói, không biết tặng gì cho phụ nữ, cứ tặng giày cao gót là được.” Bùi Dương nhớ lúc mình lĩnh hội ý kiến của em gái, vẻ mặt con bé kinh hỉ, vỗ vỗ bả vai người anh trai là anh, vui mừng mỉm cười kiểu “Gái già hơn ba mươi nhà mình gả đi được rồi”.
“Ánh mắt không tệ, em ta thật sự rất thích…” Bạch Cẩn khen một câu, bỗng nhiên linh quang lóe lên, hỏi: “Là A Nguyệt giúp anh chọn à?”
“Là nó đó…” Bùi Dương cười đáp, “Thật sự anh không có thẩm mỹ về phương diện này.”
Bạch Cẩn bật cười, không khỏi nhớ lúc đó khi họ vừa kết giao, đã từng đến nhà anh làm khách. Bố mẹ anh sáng sủa lại ôn hòa, còn có một cô em gái hoạt bát đáng yêu, chỉ nhỏ hơn Bạch Cẩn hai tuổi, vẫn học cấp hai. Khi đó Bùi Nguyệt trông thấy Bạch Cẩn lần đầu đã thân với cô, chắc con bé trông thấy đàn chị mặt mũi xinh đẹp lại thân thiết, nên không khỏi có hảo cảm. Cứ đòi đi cùng lúc Bùi Dương muốn dẫn Bạch Cẩn đi chơi, mỗi lần như thế Bùi Dương đều giận đến nghiến răng, lại bó tay với cô em gái.
Lâu không gặp như vậy rồi, con bé này giờ cũng tốt nghiệp đại học nhỉ?
“A Nguyệt giờ tốt nghiệp nhỉ? Ở thành phố A như anh sao?”
“Không phải, ” Bùi Dương nói: “Bố mẹ anh không nỡ để nó ở bên ngoài, bây giờ vẫn ở nhà.”
“Thế à—— “
“Có thời gian tới nhà ăn bữa cơm nhé, cũng đã lâu rồi họ không gặp em…” Bùi Dương thình lình hỏi.
Bạch Cẩn lập tức không biết trả lời thế nào, quan hệ họ như bây giờ tính là gì? Khi cô do dự không nên cho lời hứa hẹn gì, thế nhưng, giờ cô không cách nào kiên quyết cự tuyệt Bùi Dương được nữa.
Khi Bạch Cẩn cân nhắc làm sao để nói, Bùi Dương lại âm thầm chửi mình quả thực ngu quá thể.
Não lại chập mạch rồi, sao cứ trước mặt cô là thất thố nói nhầm, biết rõ là giờ vẫn chưa phải lúc, cô vẫn chưa hoàn toàn dỡ phòng bị mở trái tim với mình, thế mà cứ muốn gần thêm một bước, thêm gần một bước nữa…
Quả như đồ trẻ trâu mới yêu, Bùi Dương thế này nếu mà bị mấy luật sư khác biết thì sẽ ngoác mồm kinh ngạc. Luật sư Bùi ngày thường tỉnh táo cấm dục bị vứt hết ra sau đầu.
Bùi Dương ho khan một tiếng, muốn vãn hồi sự xấu hổ: “Ờ… Nếu như em bận thì cũng không sao…”
“Em rảnh —— “
Ngữ khí anh ta nghe như rất là tủi, bờ môi mỏng nhẹ nhàng mân mê, rất trẻ con. Bạch Cẩn bật cười, Lộ Kiêu luôn biết lợi dụng cái túi da của mình, đồng thời vận dụng thuần thục sự đáng yêu tương phản của mình để tấn công con gái. Nhưng chiêu này vô dụng với cô.
Bạch Cẩn bất đắc dĩ cười nói: “… Xin lỗi. Nên bữa sáng hôm nay coi như tôi mời, bồi tội thế này được rồi nhỉ… Ờ, tôi còn phải xử lý chút chuyện, anh dùng thong thả.”
Lộ Kiêu nhìn bóng lưng cô vội vàng rời khỏi, suýt thì nghẹn một hơi vào bụng.
Cô gái tối hôm qua mới gặp lại này xem ra cũng không bất ngờ nhiều, sáng nay lái xe thật xa tới tìm cô, thái độ cô cũng lạnh nhạt, trong trí nhớ hình như Lộ Kiêu chưa từng thấy cô bối rối kinh ngạc hưng phấn các kiểu bao giờ.
Thật sự là một cô gái không thú vị đó mà…
Lộ Kiêu nhẹ đâm đồ ăn trong đĩa, cảm thấy mình tới đây tìm cô thực sự ngu ngốc cực kì, cứ như vui vẻ đi đuổi theo một người bạn cũ, kết quả là người ta vốn không có thèm.
Anh ta nhìn đồ mình gọi mà cũng không muốn ăn, dứt khoát bỏ dao nĩa, ném một tờ cụ Mao (tiền NDT) rồi ra ngoài lấy xe. Đi đến bên cạnh xe chợt nhớ thần sắc quái dị của Bạch Cẩn ở cửa quán bar đêm đó, lấy điện thoại ra gọi điện thoại.
“Alo, Gấu Trúc, cậu tra người giúp tôi…”
Hoàn Tử thấy Lộ Kiêu rồi thì đến phòng nói với Bạch Cẩn, Bạch Cẩn chẳng ngẩng mắt chỉ nói “Kệ anh ta”, thấy Hoàn Tử và những người khác thật sự chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chị chủ nhà mình cứ lãnh đạm thể này đã thả chạy bao nhiêu người đàn ông rồi, không thì sao đến mức người đẹp như thế mà vẫn độc thân?
Bạch Cẩn sao lại không biết mấy đứa này nghĩ thế nào, nhưng giờ cô quả thực không có tâm trạng ôn chuyện cùng bạn cũ. Lần trước đã nói với Hứa Thạch Lan không quản chuyện của bà ta nữa, nhưng hình như bà ta không có ý định từ bỏ cái máy rút tiền dùng rất tốt là mình, nhiều lần gọi điện thoại tới khóc lóc kể lể, nói là Kim Nghị gần đây càng trầm trọng thêm, chặt đẹp đòi năm vạn, không thì sẽ ôm Tuệ Tuệ đi, thực sự bà ta không có cách nào vân vân.
Bạch Cẩn tỉnh táo mắng Hứa Thạch Lan suy nghĩ ngây thơ, Kim Nghị là tên nghiện, năm vạn cỏn con là món khai vị thôi, nếu cho anh ta thật, anh ta nhất định sẽ ôm cái cây to Hứa Thạch Lan này không chịu buông tay, sau này anh ta đòi năm mươi vạn, một trăm vạn thì làm sao? Dù anh ta mang Tuệ Tuệ ra áp chế, nhưng tình cảnh hiện tại của anh ta, sao có thể còn nuôi nổi đứa bé? Chỉ nắm lấy nhược điểm của Hứa Thạch Lan, cảm thấy có thể vòi ít tiền thôi. Chẳng bằng để anh ta ôm Tuệ Tuệ đi, cứ nói chắc chắn mình không có tiền, đợi đến khi Kim Nghị chán đứa bé rồi phát hiện không nhận được tiền, đương nhiên sẽ trả nó về.
Không ngờ sau khi Hứa Thạch Lan nghe thế thì thóa mạ Bạch Cẩn một trận, từng câu chỉ trích và lên án mạnh mẽ, “Sao tao có thể yên tâm đưa Tuệ Tuệ cho thằng đó! Đứa bé này là mạng của tao đó, nếu con bé ở trong tay Kim Nghị có chuyện bất trắc gì mày bảo tao sống thế nào đây! Nói trắng ra là mày không muốn giúp hai mẹ con chúng tao, sao mày lại ác độc thế? Tốt xấu gì lúc đầu tao cũng nuôi mày lớn như thế…”
Bạch Cẩn không để bà ta nói hết lời liền cúp điện thoại.
Cô thật sự rất mệt mỏi, bố bảo cô đừng hận, vậy cô phải cố gắng không để mình sống trong căm hận, dù Hứa Thạch Lan tìm tới cửa cô cũng chỉ là coi bà ta là người dưng. Nhưng giờ cô đã hết lòng quan tâm giúp đỡ. Truyện Điền Văn
Bạch Cẩn nhìn ảnh bố lúc sinh tiền trong điện thoại, lẩm bẩm nói: “Bố ơi, bố sẽ hiểu con, phải không bố?”
Bùi Dương gần đây bị một bản án không lớn không nhỏ cuốn lấy, chạy mấy thành phố rồi mới về đến nhà. Nhà đàn ông độc thân toàn là không có khói lửa gì, các ngõ ngách đều vắng vẻ nghiêm túc. Trước kia Bùi Dương một mình về đến nhà cũng không cảm thấy quạnh quẽ, nhưng bây giờ sau khi gặp được cô rồi, mới phát hiện rằng hình như cần phải có một người ở đây, không cần ai khác, chỉ cần cô ở đây đã rất tốt rồi.
Nằm nghiêng trên ghế nằm ban công, trong tay Bùi Dương là một cốc rượu đỏ, yên lặng chờ một vầng trăng sáng lên cao. Trăng cong cong, người ấy bên đó chắc hẳn vẫn chưa ngủ, Bùi Dương cảm thấy giờ này chắc cô về đến nhà vừa rửa mặt xong, thế là vui vẻ bấm điện thoại của cô.
Bên tai là giọng của cô —— “Alo?” Nghe giọng sa sút, tâm trạng cô hình như cũng không tốt lắm.
“Là anh đây.” Anh thả rượu đỏ trong tay ra, chuyên tâm để phân tích cảm xúc cô, “Làm sao thế? Hình như em hơi mệt, gặp chuyện gì à?”
“Không có, chỉ là đây đây mở chi nhánh, nên bận quá.” Bạch Cẩn sợ hãi thán phục độ nhạy cảm của Bùi Dương, nhưng cũng không muốn để chuyện của mình làm phiền anh. Dù sao công việc anh phải bận rộn tuyệt đối là vất vả hơn người không phận sự như mình.
“Ừm ——” anh nặng nề cất tiếng, nhớ lần trước đưa đồ cho cô, “Đúng rồi, quà lần trước tặng em, có hài lòng không?”
Bạch Cẩn nhìn về đôi giày cao gót trắng đặt phía cửa trước cửa ra vào, đầu nhọn gót nhỏ, ưu nhã phục cổ, kiểu dáng rất kinh điển.
“Ừm, em rất thích, cảm ơn.” Cô thực sự không nhìn ra người đàn ông như Bùi Dương có mắt tốt như vậy, bình thường trông thì anh chính là một luật sư trầm ổn khắc chế lại nghiêm cẩn, theo đám Hiểu Tĩnh nói thì chính là “Người đàn ông tinh anh”, người đàn ông như vậy căn bản không cần lấy đàn bà làm niềm vui, tự có cả mớ phụ nữ cướp giật tranh giành để được ôm ấp yêu thương, nên đàn ông ở giai tầng đó, có sự nhạy cảm với thẩm mỹ phái nữ như vậy thật sự là rất hiếm.
“Quả anh không giỏi chọn đồ cho con gái lắm, nhưng nhớ trong Sex and the city nói, không biết tặng gì cho phụ nữ, cứ tặng giày cao gót là được.” Bùi Dương nhớ lúc mình lĩnh hội ý kiến của em gái, vẻ mặt con bé kinh hỉ, vỗ vỗ bả vai người anh trai là anh, vui mừng mỉm cười kiểu “Gái già hơn ba mươi nhà mình gả đi được rồi”.
“Ánh mắt không tệ, em ta thật sự rất thích…” Bạch Cẩn khen một câu, bỗng nhiên linh quang lóe lên, hỏi: “Là A Nguyệt giúp anh chọn à?”
“Là nó đó…” Bùi Dương cười đáp, “Thật sự anh không có thẩm mỹ về phương diện này.”
Bạch Cẩn bật cười, không khỏi nhớ lúc đó khi họ vừa kết giao, đã từng đến nhà anh làm khách. Bố mẹ anh sáng sủa lại ôn hòa, còn có một cô em gái hoạt bát đáng yêu, chỉ nhỏ hơn Bạch Cẩn hai tuổi, vẫn học cấp hai. Khi đó Bùi Nguyệt trông thấy Bạch Cẩn lần đầu đã thân với cô, chắc con bé trông thấy đàn chị mặt mũi xinh đẹp lại thân thiết, nên không khỏi có hảo cảm. Cứ đòi đi cùng lúc Bùi Dương muốn dẫn Bạch Cẩn đi chơi, mỗi lần như thế Bùi Dương đều giận đến nghiến răng, lại bó tay với cô em gái.
Lâu không gặp như vậy rồi, con bé này giờ cũng tốt nghiệp đại học nhỉ?
“A Nguyệt giờ tốt nghiệp nhỉ? Ở thành phố A như anh sao?”
“Không phải, ” Bùi Dương nói: “Bố mẹ anh không nỡ để nó ở bên ngoài, bây giờ vẫn ở nhà.”
“Thế à—— “
“Có thời gian tới nhà ăn bữa cơm nhé, cũng đã lâu rồi họ không gặp em…” Bùi Dương thình lình hỏi.
Bạch Cẩn lập tức không biết trả lời thế nào, quan hệ họ như bây giờ tính là gì? Khi cô do dự không nên cho lời hứa hẹn gì, thế nhưng, giờ cô không cách nào kiên quyết cự tuyệt Bùi Dương được nữa.
Khi Bạch Cẩn cân nhắc làm sao để nói, Bùi Dương lại âm thầm chửi mình quả thực ngu quá thể.
Não lại chập mạch rồi, sao cứ trước mặt cô là thất thố nói nhầm, biết rõ là giờ vẫn chưa phải lúc, cô vẫn chưa hoàn toàn dỡ phòng bị mở trái tim với mình, thế mà cứ muốn gần thêm một bước, thêm gần một bước nữa…
Quả như đồ trẻ trâu mới yêu, Bùi Dương thế này nếu mà bị mấy luật sư khác biết thì sẽ ngoác mồm kinh ngạc. Luật sư Bùi ngày thường tỉnh táo cấm dục bị vứt hết ra sau đầu.
Bùi Dương ho khan một tiếng, muốn vãn hồi sự xấu hổ: “Ờ… Nếu như em bận thì cũng không sao…”
“Em rảnh —— “
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.