Chương 330: Khánh Quốc công trúng độc 2
Trầm Hoan
17/07/2020
Lòng của Thu Nguyệt chợt trầm xuống, mấy ngày nay nàng thấy rõ ràng, Nạp Lan Tĩnh đối với Lưu Thúy cũng không có thân thiện như xưa, ngay cả
phân phó công chuyện, cũng là cố ý tránh Lưu Thúy, nàng vốn không có suy nghĩ nhiều, nhưng đêm qua càng nghĩ càng thấy kỳ quái, Lưu Thúy vô cùng thông minh, nếu như trong phủ xảy ra biến hóa lớn như vậy, làm sao nàng có thể không biết được, nàng hỏi như vậy, thật ra là muốn để cho Lưu
Thúy biết mà chủ động nói cho Nạp Lan Tĩnh, suy cho cùng Thu Nguyệt cùng với nàng (Lưu Thúy) cũng tính là thân thiết, cuối cùng không muốn nàng
rơi vào kết quả bất trung!
Lưu Thúy nhẹ nhàng chải lấy sợi tóc của Nạp Lan Tĩnh, thật lâu sau nàng thở một hơi thật dài, "Hôm nay phòng bếp mua thật nhiều thức ăn trở về, nếu như trong ngày thường có thể ăn ba ngày, nhưng hôm nay cũng là chỉ dùng trong một ngày, nha đầu bên ngoài hình như cũng ít đi, ngay cả thị vệ cũng hết sức lạ mặt!" Lưu Thúy giống như có chút rối rắm, nhưng cuối cùng vẫn nói ra!
Nạp Lan Tĩnh chỉ gật đầu một cái, tâm tư của hai nha đầu này Nạp Lan Tĩnh biết được, tới cùng Thu Nguyệt là một người trung thành, nhưng nếu Lưu Thúy thật sự có ý định khác, nha đầu Thu Nguyệt này hỏi như vậy chẳng qua chỉ biết bứt dây động rừng thôi, nhưng Nạp Lan Tĩnh ngược lại cũng không có ý định ngăn cản, trái lại Thu Nguyệt, nghe được Lưu Thúy trả lời như vậy, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm!
"Bẩm Vương phi, Khánh Quốc công cho người đưa thiệp mời tới!" Nạp Lan Tĩnh vừa rửa mặt xong, chính là có người phía dưới vào bẩm báo, Nạp Lan Tĩnh cầm thiệp mời, nhìn bên ngoài ngược lại rất tinh sảo, màu vàng này, cũng có mấy phần quý khí, nàng chậm rãi mở ra, hóa ra ba ngày sau là đại thọ của Khánh Quốc công!
Nạp Lan Tĩnh nhìn xong liền tiện tay đặt ở một bên, phân phó Lưu Thúy đi phòng kho chọn lễ vật cho Khánh Quốc công! Nhưng trong lòng cũng chỉ nhớ tới nhóm người Nạp Lan Hiên, cũng không biết bọn họ có chuẩn bị thỏa đáng hay không!
Ba ngày nói dài cũng không dài, cũng chỉ trong chớp mắt là đến, thời điểm Nạp Lan Tĩnh đến đây, bên ngoài phủ Khánh Quốc công đã không ít xe ngựa ngừng đỗ, nhưng suy nghĩ một chút cũng là cực kỳ bình thường, hiện nay sủng phi Đồng Quý phi là xuất thân từ phủ Khánh Quốc công, Thái hoàng Thái hậu cầm quyền Đại Dung cũng xuất thân từ phủ Khánh Quốc công, lúc này dĩ nhiên mọi người đều phải qua!
Nhưng suy cho cùng thân phận Nạp Lan Tĩnh tôn quý, nàng xuống xe ngựa được Khánh Quốc công tự mình ở bên ngoài đón, vào đến bên trong, Khánh Quốc công mới đi ra ngoài tiếp khách khác, Nạp Lan Tĩnh được Lưu Thúy cùng Thu Nguyệt đỡ, tùy ý đi dạo, lúc này khách đến phủ Khánh Quốc công đến cũng không ít người, bốn phía cũng có thể thấy rằng tráng lệ!
"Không ngờ Tiêu Dao Vương phi cũng tới!" Nạp Lan Tĩnh cũng chỉ muốn tùy ý đi dạo một chút, ngược lại bị Hữu Tướng nhìn thấy, hắn nhanh chóng đi tới, trong giọng nói mang theo mấy phần giễu cợt!
"Tướng gia cũng tới, Bổn Vương phi sao lại có thể không đến chứ?" Nạp Lan Tĩnh hơi cong môi một cái, cho dù là hạng nữ lưu (ý là cho dù chị có là nữ nhân), nhưng đối mặt với người đứng đầu bách quan, nhưng khí thế kia không phải ai cũng có thể áp đảo!
"Suy nghĩ một chút cũng đúng, trường hợp như vậy, nhất định không thể thiếu Vương phi nương nương tới đây tham gia náo nhiệt!" Hữu Tướng cười một tiếng, trên mặt càng thêm có dụng ý khác!
"Tướng gia không phải cũng giống vậy sao?" Nạp Lan Tĩnh nhíu mày, cười như không cười nhìn chằm chằm Hữu Tướng, ngược lại những quan viên khác, thấy Nạp Lan Tĩnh vừa bước vào phủ, Hữu Tướng liền đi tới đây, còn tưởng rằng có trò hay gì tốt để xem, nhưng không có nghĩ đến hai người này giống như đang chơi đánh thái cực, chưa nói được mấy câu, đều tách ra đi!
Mừng thọ là việc cực kỳ vui mừng, cũng đều không thể thiếu việc phải nghe một chút ca khúc, sau đó nghe Khánh Quốc công nói một ít cảm tạ, sau đó là các vị vãn bối dâng tặng quà tặng, sau đó nữa là xem quà tặng của người nào dụng tâm nhất, tinh xảo nhất!
Chỉ là mọi người mới vừa ngồi xuống, bên ngoài liền truyền đến tiếng lanh lảnh của thái giám, "Hoàng thượng giá lâm, Thái hoàng Thái hậu nương nương giá lâm, Đồng Quý phi nương nương đến, Hiền phi nương nương đến!"
Nghe được âm thanh này, mọi người nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài đón, chỉ là Nạp Lan Tĩnh có chút không nghĩ tới, Hoàng đế cùng Đồng Quý phi, Thái hoàng Thái hậu tới đây cũng hợp tình hợp lý, ngược lại Vận Ninh, không biết nàng tới đây có chuyện gì!
Thái hoàng Thái hậu đáp lời tiếng mọi người quỳ lạy ngồi ở chủ vị, mà Hoàng đế cùng Đồng Quý phi ngồi ở một bên, Vận Ninh cùng Nạp Lan Tĩnh cùng nữ quyến ngồi chung một chỗ!
"Khánh Quốc công có công với giang sơn xã tắc, hôm nay là ngày đại thọ của Khánh Quốc công, Trẫm đích thân đề một tấm biển ban cho Khánh Quốc công!" Gương mặt Kiếm Thiếu Phong nụ cười, hắn hơi khoát tay áo, liền có cung nhân đã sớm mang tấm biển được khảm tốt tới đây, "Khánh Quốc công còn không mau nhìn một chút?" Kiếm Thiếu Phong chỉ bảng kia, ý bảo Khánh Quốc công mau gỡ tấm vải đỏ che biển xuống!
Tự nhiên Khánh Quốc công nhanh chóng gỡ xuống, lại không nghĩ rằng trên bảng kia lại khảm bốn chữ lớn, Dữ Thiên Đồng Thọ (sánh cùng trời đất), sắc mặt những người ở chỗ này đều đổi một cái, người như thế nào mới có thể xưng là Dữ Thiên Đồng Thọ, đó chính là Hoàng đế, là Vạn tuế gia, hôm nay hắn chỉ là một cái Quốc Công nho nhỏ, làm sao có thể nhận nổi!
Nhưng lại là đồ mà Hoàng đế ban thưởng, hơn nữa không thể từ chối, Khánh Quốc công không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt cúi đầu tạ ơn, nhưng nhìn dáng vẻ của Kiếm Thiếu Phong, giống như cực kỳ hài lòng, cũng không cảm thấy chuyện này có gì không ổn!
"Tổ phụ, đây là tâm ý của Dung nhi!" Trán của Khánh Quốc công hơi rỉ ra một ít mồ hôi, vừa mới sai người mang biển này đi xuống, đây là vinh hạnh đặc biệt lớn lao, nhưng hắn chịu đựng không được, bên này Đồng Quý phi liền khoát tay áo, tự mình lấy quà tặng mang qua!
Khánh Quốc công nhanh chóng nhận lấy, ngược lại nhìn cái hộp kia bên trên hoa văn trạm trổ rất tinh sảo, hắn nhẹ nhàng mở ra, trong lúc bất chợt, cho dù là giữa ban ngày cũng khó giấu được ánh sáng của nó, ở dưới sự chiếu rọi của ánh mặt trời càng phát ra chói mắt, "Đây là Bách Chuyển Như Ý Châu tổ phụ có thích không?" Đồng Quý phi thấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người, trên mặt mang theo vài phần hài lòng, Như Ý Châu này được chế tác khá phức tạp, hao phí không ít nhân lực mới làm ra được, dĩ nhiên là vô cùng xinh đẹp!
"Thần tạ ơn Đồng Quý phi nương nương!" Khánh Quốc công vội vàng quỳ xuống tạ ơn!
"Tổ phụ ngài làm cái gì vậy!" Ở trên mặt Đồng Quý phi có mấy phần không vui, xưa nay Khánh Quốc công luôn thương yêu nàng, vào lúc này lại ở trước mặt của mọi người, để cho ông cùng mình khấu đầu, tới cùng ở bên trong lòng của Đồng Quý phi có chút không dễ chịu!
"Đồng Quý phi nương nương, lễ Vua - Tôi không thể bỏ!" Khánh Quốc công chỉ sợ Đồng Quý phi lại nói thêm lời gì dọa người, mặc dù không cùng cấp bậc lễ nghĩa, vẫn không tránh khỏi nói lời nhắc nhở, nhưng nhìn Đồng Quý phi mặc dù không vui mừng, cũng không có dây dưa nhiều hơn nữa, Khánh Quốc công mới thở phào nhẹ nhõm, để cho người ta đặt Như Ý Châu ở một bên!
"Nghe nói xưa nay tâm tư Hiền phi nhanh nhẹn, chắc rằng lễ thọ của Hiền phi nhất định rất hiếm lạ!" Đồng Quý phi không vui hừ lạnh một tiếng, thế nhưng đưa mắt đặt ở trên người của Vận Ninh, nhưng trong lòng cũng có mấy phần không vui, dù sao đại thọ của Khánh Quốc công cùng Vận Ninh có quan hệ gì đâu, nàng như thế nào vẫn đến đây chúc thọ, rõ ràng là có dụng ý khác!
Vận Ninh cũng không giận, để cho Xuân Hương trình đồ vật tới, "Bổn cung cũng không có cái gì tốt đưa, liền vẽ bức họa này, chúc Khánh Quốc công Thọ sánh Nam Sơn bất lão tùng ( trường thọ như cây tùng ở núi Nam)!" Gióng nói Vận Ninh rất nhẹ, lại mang theo vài phần văn nhã, ngược lại giống như Đồng Quý phi có chút thất lễ!
Ánh mắt của mọi người mở thật to, ngược lại muốn nhìn một chút, tâm tư sắc xảo như Vận Ninh sẽ vẽ ra sao, đến khi tranh kia được mở ra toàn bộ, ngược lại mọi người cảm thấy không có bao nhiêu mới lạ, nhìn tỉ mỉ một chút sẽ thấy, chữ Thọ thật to này lại dùng cành tùng dính thành, tuy không quý bằng Đồng Quý phi, nhưng cũng có thể nói là rất hợp!
"Vi thần đa tạ Hiền phi nương nương!" Khánh Quốc công cúi chào một cái, thật ra nếu như bình tĩnh mà xem xét, hắn càng thêm thích một chữ thọ này của Vận Ninh, nhưng rốt cuộc ở trước mặt Đồng Quý phi không thể bác (chê, bắt bẻ), ngược lại hắn không có lộ ra mấy phần mừng rỡ !
"Hiền phi thật đúng là có lòng!" Đồng Quý phi hừ lạnh một tiếng, nhưng trong lòng thì có chút khinh thường, cảm thấy Vận Ninh rất keo kiệt, cũng chỉ là một vài nhánh cây nát, lại vẫn không biết xấu hổ ở tiệc mừng thọ mà bày ra! Da mặt thật dầy!
"Đa tạ Đồng Quý phi khích lệ, chỉ là tần thiếp so với Đồng Quý phi mà nói tới cùng còn kém rất nhiều, Như Ý Châu này rất có danh tiếng, chưa nói đến giá trị của bản thân nó, chỉ riêng việc chế tạo Như Ý Châu cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy, cung nhân trong cung phải bảy ngày không ngủ không nghỉ để chế tạo gấp gáp ra!" Vận Ninh khẽ gật đầu, nghe giống như đang tán tụng Đồng Quý phi, nhưng lời nói cũng khiến cho người ta cảm thấy không dễ chịu!
"Đây đều là việc Bổn cung phải làm!" Đồng Quý phi hừ lạnh một tiếng, nàng cũng chỉ là nha đâu bị Khánh Quốc công cưng chiều đến lớn, trong lòng không có nhiều tâm tư như vậy, nghe lời nói của Vận Ninh giống như có chút không đúng, nhưng không có phát giác ra chỗ nào không ổn!
"Đó là tự nhiên, Đồng Quý phi nương nương hiếu tâm có thể khen, nhưng khiến nhóm cung nhân mệt chết đi được, tần thiếp chỉ nghĩ, họ biết được một mảnh hiếu tâm của Đồng Quý phi, nghĩ đến cũng vui mừng!" Vận Ninh cười một tiếng, nói rất chậm chạp, nhưng khiến tất cả mọi người nghe rõ ràng!
"Ngươi!" Đồng Quý phi giơ nón tay chỉ vận Ninh, vào lúc này cho dù là người ngu đần đi nữa cũng rõ ràng ý tứ của Vận Ninh, mặt nàng chợt đỏ bừng, nhưng lại không tìm được từ ngữ thích hợp tới phản bác nàng (Vận Ninh)!
"Đủ rồi, Hiền phi ngươi nên nhớ thân phận của mình, cũng chỉ là chết một ít nô tài, như thế nào có thể nhắc nhở ở trên thọ yến này, đừng nói nô tài, cho dù là dùng cả Đại Dung trao đổi, cũng không sánh được một nụ cười của Đồng Quý phi!" Kiếm Thiếu Phong không vui trách móc Vận Ninh một tiếng, nhưng mà hắn nói những lời này chẳng những không thể đè xuống chuyện này, còn giống như đang đổ thêm dầu vào lửa!
Vận Ninh cúi đầu không hờn giận, nhưng trên mặt mọi triều thần đều rất không vui, trong lòng không khỏi thầm mắng Đồng Quý phi là một họa thủy, nếu như một ngày chưa diệt trừ Đồng Quý phi, sợ rằng Đại Dung này không được an bình một ngày!
Trên mặt Thái hoàng Thái hậu cũng trầm xuống, nhưng cuối cùng ngại vì đây là thọ yến của Khánh Quốc công, áp chế dòng suy nghĩ của mình, không để cho mình phát tác!
Thế nhưng Đồng Quý phi thật không có tự biết điều, chẳng qua cảm thấy Kiếm Thiếu Phong có thể quát mắng Vân Ninh trước mặt nhiều người như vậy vì mình, trong lòng giống như mật ngọt, nàng khẽ ngẩng đầu, trên mặt dường như còn có mấy phần đỏ ửng, chỉ là ánh mắt lại rơi vào trên người của Nạp Lan Tĩnh, "Đoán rằng quà tặng của Tiêu Dao Vương phi cũng rất đặc biệt!" Đồng Quý phi cười một tiếng, hết sức quyến rũ, vào lúc này ở trong mắt mọi người, lại trông rất chán ghét, hận không thể đi lên giết cái họa thủy này!
Nạp Lan Tĩnh nhàn nhạt cười một tiếng, nàng chính là biết được Đồng Quý phi này là người rất không an phận, Nạp Lan Tĩnh khoát tay áo để Lưu Thúy bưng tới, "Bổn Vương phi cũng chúc Khánh Quốc công Phúc như Đông Hải!"
Khánh Quốc công nhanh cúi đầu tạ lễ, Lưu Thúy giao quà tặng đến trên tay Khánh Quốc công, Khánh Quốc công đưa tay nhận lấy, mặc dù hiện tại nói thật dễ nghe, giống như thật sự tặng lễ, thế nhưng người của Hoàng thất, đều nên dùng một chữ ban thưởng, cũng phải muốn Khánh Quốc công vô cùng thành kính nhận vào tay, Khánh Quốc công chậm rãi mở ra, ngược lại bên trong để San Hô màu đỏ, mặc dù không đặc biệt cầu kỳ, nhưng cũng không tìm không ra lỗi nào!
Dù sao Tiêu Dao Vương phủ cùng Khánh Quốc công phủ cũng không có giao tình gì quá nhiều, ngược lại còn có mấy phần thù địch không nói ra lời, tự nhiên Nạp Lan Tĩnh sẽ không phí tâm chuẩn bị lễ thọ cho hắn, đây tất cả chỉ là cho có liền thôi!
Thế nhưng khi đồ được giao đến trong tay người của Khánh Quốc công, trên mặt chợt thay đổi, tay run rẩy vô cùng, đột nhiên khóe miệng chảy ra một ít máu, liền té ở trên mặt đất!
"Tổ phụ!" Đồng Quý phi không khỏi hô to một tiếng, vội vàng từ trên chỗ ngồi đứng lên, nhìn mặt Khánh Quốc công có vẻ hơi biến thành màu đen, tay không tự giác run rẩy, "Đi, nhanh đi mang thầy thuốc trong phủ đến!" Đồng Quý phi lớn tiếng nói, trong lòng mơ hồ đoán được cái gì, nhưng cuối cùng không dám nghĩ tới!
Đột nhiên Khánh Quốc công phủ xảy ra chuyện, vốn sân viện coi như náo nhiệt, trong lúc nhất thời đều yên tĩnh lại, chỉ chốc lát sau thầy thuốc trong phủ (phủ y) liền chạy tới, hắn còn chưa hành lễ, đã bị Đồng Quý phi kéo xuống, "Ngươi mau nhìn, tổ phụ đến tột cùng bị làm sao?" Đồng Quý phi nổi giận một tiếng, dọa phủ y cũng không có dám lên tiếng!
Phủ y cúi thấp đầu, chăm chú nhìn trên mặt Khánh Quốc công, hồi lâu sau hắn mới quỳ trên mặt đất, "Bẩm Quý phi nương nương, Quốc Công thân trúng kịch độc, hết cách xoay chuyển rồi !"
Phủ y nói xong, mặt Đồng Quý phi ngẩn ra, mặc dù nàng lôi kéo Khánh Quốc công cảm nhận được lạnh lẽo trên người của ông, chóp mũi ông cũng không có hơi thở, nhưng nàng lại thủy chung không thể tin được, một người vừa mới còn tốt, làm sao nói không còn liền không còn?"Ngươi nói bậy? Tổ phụ làm sao quay người lại trúng kịch độc, ngươi nói bậy!" Đồng Quý phi chợt đẩy phủ y ra, trước sau không tin điều nàng nghe được!
Thái hoàng Thái hậu cũng đứng dậy, nghe được một câu hết cách xoay chuyển kia thân thể của bà không khỏi run lên, suy cho cùng bà tỉnh táo hơn rất nhiều so với Đồng Quý phi. Đúng vậy, đây là ở phủ Khánh Quốc công, Khánh Quốc công làm sao có thể không duyên cớ trúng kịch độc, mắt Thái hoàng Thái hậu chợt nhìn Nạp Lan Tĩnh, mang theo vài phần sát ý, "Người tới, mang Huyết San Hô tới, để phủ y nhìn một chút!"
Thái hoàng Thái hậu không có một câu giải thích, nhưng khiến mọi người nhìn hiểu, Thái hoàng Thái hậu đang hoài nghi Nạp Lan Tĩnh, Huyết San Hô đặt ở bên cạnh phủ y, phủ y nhẹ nhàng từ phía trên lấy một chút bột nhỏ, đặt ở trong chén dùng nước để nở ra, hắn đặt ngân châm ở trong chén nước kia, trong nháy mắt ngân châm liền biến thành màu đen!
Mọi người không khỏi nhìn rõ tàng, đây mới chỉ từ trên Huyết San Hô lấy một chút xíu, đã có độc tính lớn như vậy, bên trên Huyết San Hô này không biết đến cùng thả dạng kịch độc gì, lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi vào trên người của Nạp Lan Tĩnh!
"Tiểu thư, nô tỳ thật sự không biết, đây tới cùng là chuyện gì xảy ra!" Trên mặt Nạp Lan Tĩnh không có thay đổi gì, ngược lại Lưu Thúy bên cạnh khẽ hoảng, quà tặng này Lưu Thúy tự mình chọn, lúc đưa đi cũng là tự cầm, chưa bao giờ qua tay người khác, cho dù nàng có trăm miệng cũng không thể cãi được!
Lưu Thúy nhẹ nhàng chải lấy sợi tóc của Nạp Lan Tĩnh, thật lâu sau nàng thở một hơi thật dài, "Hôm nay phòng bếp mua thật nhiều thức ăn trở về, nếu như trong ngày thường có thể ăn ba ngày, nhưng hôm nay cũng là chỉ dùng trong một ngày, nha đầu bên ngoài hình như cũng ít đi, ngay cả thị vệ cũng hết sức lạ mặt!" Lưu Thúy giống như có chút rối rắm, nhưng cuối cùng vẫn nói ra!
Nạp Lan Tĩnh chỉ gật đầu một cái, tâm tư của hai nha đầu này Nạp Lan Tĩnh biết được, tới cùng Thu Nguyệt là một người trung thành, nhưng nếu Lưu Thúy thật sự có ý định khác, nha đầu Thu Nguyệt này hỏi như vậy chẳng qua chỉ biết bứt dây động rừng thôi, nhưng Nạp Lan Tĩnh ngược lại cũng không có ý định ngăn cản, trái lại Thu Nguyệt, nghe được Lưu Thúy trả lời như vậy, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm!
"Bẩm Vương phi, Khánh Quốc công cho người đưa thiệp mời tới!" Nạp Lan Tĩnh vừa rửa mặt xong, chính là có người phía dưới vào bẩm báo, Nạp Lan Tĩnh cầm thiệp mời, nhìn bên ngoài ngược lại rất tinh sảo, màu vàng này, cũng có mấy phần quý khí, nàng chậm rãi mở ra, hóa ra ba ngày sau là đại thọ của Khánh Quốc công!
Nạp Lan Tĩnh nhìn xong liền tiện tay đặt ở một bên, phân phó Lưu Thúy đi phòng kho chọn lễ vật cho Khánh Quốc công! Nhưng trong lòng cũng chỉ nhớ tới nhóm người Nạp Lan Hiên, cũng không biết bọn họ có chuẩn bị thỏa đáng hay không!
Ba ngày nói dài cũng không dài, cũng chỉ trong chớp mắt là đến, thời điểm Nạp Lan Tĩnh đến đây, bên ngoài phủ Khánh Quốc công đã không ít xe ngựa ngừng đỗ, nhưng suy nghĩ một chút cũng là cực kỳ bình thường, hiện nay sủng phi Đồng Quý phi là xuất thân từ phủ Khánh Quốc công, Thái hoàng Thái hậu cầm quyền Đại Dung cũng xuất thân từ phủ Khánh Quốc công, lúc này dĩ nhiên mọi người đều phải qua!
Nhưng suy cho cùng thân phận Nạp Lan Tĩnh tôn quý, nàng xuống xe ngựa được Khánh Quốc công tự mình ở bên ngoài đón, vào đến bên trong, Khánh Quốc công mới đi ra ngoài tiếp khách khác, Nạp Lan Tĩnh được Lưu Thúy cùng Thu Nguyệt đỡ, tùy ý đi dạo, lúc này khách đến phủ Khánh Quốc công đến cũng không ít người, bốn phía cũng có thể thấy rằng tráng lệ!
"Không ngờ Tiêu Dao Vương phi cũng tới!" Nạp Lan Tĩnh cũng chỉ muốn tùy ý đi dạo một chút, ngược lại bị Hữu Tướng nhìn thấy, hắn nhanh chóng đi tới, trong giọng nói mang theo mấy phần giễu cợt!
"Tướng gia cũng tới, Bổn Vương phi sao lại có thể không đến chứ?" Nạp Lan Tĩnh hơi cong môi một cái, cho dù là hạng nữ lưu (ý là cho dù chị có là nữ nhân), nhưng đối mặt với người đứng đầu bách quan, nhưng khí thế kia không phải ai cũng có thể áp đảo!
"Suy nghĩ một chút cũng đúng, trường hợp như vậy, nhất định không thể thiếu Vương phi nương nương tới đây tham gia náo nhiệt!" Hữu Tướng cười một tiếng, trên mặt càng thêm có dụng ý khác!
"Tướng gia không phải cũng giống vậy sao?" Nạp Lan Tĩnh nhíu mày, cười như không cười nhìn chằm chằm Hữu Tướng, ngược lại những quan viên khác, thấy Nạp Lan Tĩnh vừa bước vào phủ, Hữu Tướng liền đi tới đây, còn tưởng rằng có trò hay gì tốt để xem, nhưng không có nghĩ đến hai người này giống như đang chơi đánh thái cực, chưa nói được mấy câu, đều tách ra đi!
Mừng thọ là việc cực kỳ vui mừng, cũng đều không thể thiếu việc phải nghe một chút ca khúc, sau đó nghe Khánh Quốc công nói một ít cảm tạ, sau đó là các vị vãn bối dâng tặng quà tặng, sau đó nữa là xem quà tặng của người nào dụng tâm nhất, tinh xảo nhất!
Chỉ là mọi người mới vừa ngồi xuống, bên ngoài liền truyền đến tiếng lanh lảnh của thái giám, "Hoàng thượng giá lâm, Thái hoàng Thái hậu nương nương giá lâm, Đồng Quý phi nương nương đến, Hiền phi nương nương đến!"
Nghe được âm thanh này, mọi người nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài đón, chỉ là Nạp Lan Tĩnh có chút không nghĩ tới, Hoàng đế cùng Đồng Quý phi, Thái hoàng Thái hậu tới đây cũng hợp tình hợp lý, ngược lại Vận Ninh, không biết nàng tới đây có chuyện gì!
Thái hoàng Thái hậu đáp lời tiếng mọi người quỳ lạy ngồi ở chủ vị, mà Hoàng đế cùng Đồng Quý phi ngồi ở một bên, Vận Ninh cùng Nạp Lan Tĩnh cùng nữ quyến ngồi chung một chỗ!
"Khánh Quốc công có công với giang sơn xã tắc, hôm nay là ngày đại thọ của Khánh Quốc công, Trẫm đích thân đề một tấm biển ban cho Khánh Quốc công!" Gương mặt Kiếm Thiếu Phong nụ cười, hắn hơi khoát tay áo, liền có cung nhân đã sớm mang tấm biển được khảm tốt tới đây, "Khánh Quốc công còn không mau nhìn một chút?" Kiếm Thiếu Phong chỉ bảng kia, ý bảo Khánh Quốc công mau gỡ tấm vải đỏ che biển xuống!
Tự nhiên Khánh Quốc công nhanh chóng gỡ xuống, lại không nghĩ rằng trên bảng kia lại khảm bốn chữ lớn, Dữ Thiên Đồng Thọ (sánh cùng trời đất), sắc mặt những người ở chỗ này đều đổi một cái, người như thế nào mới có thể xưng là Dữ Thiên Đồng Thọ, đó chính là Hoàng đế, là Vạn tuế gia, hôm nay hắn chỉ là một cái Quốc Công nho nhỏ, làm sao có thể nhận nổi!
Nhưng lại là đồ mà Hoàng đế ban thưởng, hơn nữa không thể từ chối, Khánh Quốc công không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt cúi đầu tạ ơn, nhưng nhìn dáng vẻ của Kiếm Thiếu Phong, giống như cực kỳ hài lòng, cũng không cảm thấy chuyện này có gì không ổn!
"Tổ phụ, đây là tâm ý của Dung nhi!" Trán của Khánh Quốc công hơi rỉ ra một ít mồ hôi, vừa mới sai người mang biển này đi xuống, đây là vinh hạnh đặc biệt lớn lao, nhưng hắn chịu đựng không được, bên này Đồng Quý phi liền khoát tay áo, tự mình lấy quà tặng mang qua!
Khánh Quốc công nhanh chóng nhận lấy, ngược lại nhìn cái hộp kia bên trên hoa văn trạm trổ rất tinh sảo, hắn nhẹ nhàng mở ra, trong lúc bất chợt, cho dù là giữa ban ngày cũng khó giấu được ánh sáng của nó, ở dưới sự chiếu rọi của ánh mặt trời càng phát ra chói mắt, "Đây là Bách Chuyển Như Ý Châu tổ phụ có thích không?" Đồng Quý phi thấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người, trên mặt mang theo vài phần hài lòng, Như Ý Châu này được chế tác khá phức tạp, hao phí không ít nhân lực mới làm ra được, dĩ nhiên là vô cùng xinh đẹp!
"Thần tạ ơn Đồng Quý phi nương nương!" Khánh Quốc công vội vàng quỳ xuống tạ ơn!
"Tổ phụ ngài làm cái gì vậy!" Ở trên mặt Đồng Quý phi có mấy phần không vui, xưa nay Khánh Quốc công luôn thương yêu nàng, vào lúc này lại ở trước mặt của mọi người, để cho ông cùng mình khấu đầu, tới cùng ở bên trong lòng của Đồng Quý phi có chút không dễ chịu!
"Đồng Quý phi nương nương, lễ Vua - Tôi không thể bỏ!" Khánh Quốc công chỉ sợ Đồng Quý phi lại nói thêm lời gì dọa người, mặc dù không cùng cấp bậc lễ nghĩa, vẫn không tránh khỏi nói lời nhắc nhở, nhưng nhìn Đồng Quý phi mặc dù không vui mừng, cũng không có dây dưa nhiều hơn nữa, Khánh Quốc công mới thở phào nhẹ nhõm, để cho người ta đặt Như Ý Châu ở một bên!
"Nghe nói xưa nay tâm tư Hiền phi nhanh nhẹn, chắc rằng lễ thọ của Hiền phi nhất định rất hiếm lạ!" Đồng Quý phi không vui hừ lạnh một tiếng, thế nhưng đưa mắt đặt ở trên người của Vận Ninh, nhưng trong lòng cũng có mấy phần không vui, dù sao đại thọ của Khánh Quốc công cùng Vận Ninh có quan hệ gì đâu, nàng như thế nào vẫn đến đây chúc thọ, rõ ràng là có dụng ý khác!
Vận Ninh cũng không giận, để cho Xuân Hương trình đồ vật tới, "Bổn cung cũng không có cái gì tốt đưa, liền vẽ bức họa này, chúc Khánh Quốc công Thọ sánh Nam Sơn bất lão tùng ( trường thọ như cây tùng ở núi Nam)!" Gióng nói Vận Ninh rất nhẹ, lại mang theo vài phần văn nhã, ngược lại giống như Đồng Quý phi có chút thất lễ!
Ánh mắt của mọi người mở thật to, ngược lại muốn nhìn một chút, tâm tư sắc xảo như Vận Ninh sẽ vẽ ra sao, đến khi tranh kia được mở ra toàn bộ, ngược lại mọi người cảm thấy không có bao nhiêu mới lạ, nhìn tỉ mỉ một chút sẽ thấy, chữ Thọ thật to này lại dùng cành tùng dính thành, tuy không quý bằng Đồng Quý phi, nhưng cũng có thể nói là rất hợp!
"Vi thần đa tạ Hiền phi nương nương!" Khánh Quốc công cúi chào một cái, thật ra nếu như bình tĩnh mà xem xét, hắn càng thêm thích một chữ thọ này của Vận Ninh, nhưng rốt cuộc ở trước mặt Đồng Quý phi không thể bác (chê, bắt bẻ), ngược lại hắn không có lộ ra mấy phần mừng rỡ !
"Hiền phi thật đúng là có lòng!" Đồng Quý phi hừ lạnh một tiếng, nhưng trong lòng thì có chút khinh thường, cảm thấy Vận Ninh rất keo kiệt, cũng chỉ là một vài nhánh cây nát, lại vẫn không biết xấu hổ ở tiệc mừng thọ mà bày ra! Da mặt thật dầy!
"Đa tạ Đồng Quý phi khích lệ, chỉ là tần thiếp so với Đồng Quý phi mà nói tới cùng còn kém rất nhiều, Như Ý Châu này rất có danh tiếng, chưa nói đến giá trị của bản thân nó, chỉ riêng việc chế tạo Như Ý Châu cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy, cung nhân trong cung phải bảy ngày không ngủ không nghỉ để chế tạo gấp gáp ra!" Vận Ninh khẽ gật đầu, nghe giống như đang tán tụng Đồng Quý phi, nhưng lời nói cũng khiến cho người ta cảm thấy không dễ chịu!
"Đây đều là việc Bổn cung phải làm!" Đồng Quý phi hừ lạnh một tiếng, nàng cũng chỉ là nha đâu bị Khánh Quốc công cưng chiều đến lớn, trong lòng không có nhiều tâm tư như vậy, nghe lời nói của Vận Ninh giống như có chút không đúng, nhưng không có phát giác ra chỗ nào không ổn!
"Đó là tự nhiên, Đồng Quý phi nương nương hiếu tâm có thể khen, nhưng khiến nhóm cung nhân mệt chết đi được, tần thiếp chỉ nghĩ, họ biết được một mảnh hiếu tâm của Đồng Quý phi, nghĩ đến cũng vui mừng!" Vận Ninh cười một tiếng, nói rất chậm chạp, nhưng khiến tất cả mọi người nghe rõ ràng!
"Ngươi!" Đồng Quý phi giơ nón tay chỉ vận Ninh, vào lúc này cho dù là người ngu đần đi nữa cũng rõ ràng ý tứ của Vận Ninh, mặt nàng chợt đỏ bừng, nhưng lại không tìm được từ ngữ thích hợp tới phản bác nàng (Vận Ninh)!
"Đủ rồi, Hiền phi ngươi nên nhớ thân phận của mình, cũng chỉ là chết một ít nô tài, như thế nào có thể nhắc nhở ở trên thọ yến này, đừng nói nô tài, cho dù là dùng cả Đại Dung trao đổi, cũng không sánh được một nụ cười của Đồng Quý phi!" Kiếm Thiếu Phong không vui trách móc Vận Ninh một tiếng, nhưng mà hắn nói những lời này chẳng những không thể đè xuống chuyện này, còn giống như đang đổ thêm dầu vào lửa!
Vận Ninh cúi đầu không hờn giận, nhưng trên mặt mọi triều thần đều rất không vui, trong lòng không khỏi thầm mắng Đồng Quý phi là một họa thủy, nếu như một ngày chưa diệt trừ Đồng Quý phi, sợ rằng Đại Dung này không được an bình một ngày!
Trên mặt Thái hoàng Thái hậu cũng trầm xuống, nhưng cuối cùng ngại vì đây là thọ yến của Khánh Quốc công, áp chế dòng suy nghĩ của mình, không để cho mình phát tác!
Thế nhưng Đồng Quý phi thật không có tự biết điều, chẳng qua cảm thấy Kiếm Thiếu Phong có thể quát mắng Vân Ninh trước mặt nhiều người như vậy vì mình, trong lòng giống như mật ngọt, nàng khẽ ngẩng đầu, trên mặt dường như còn có mấy phần đỏ ửng, chỉ là ánh mắt lại rơi vào trên người của Nạp Lan Tĩnh, "Đoán rằng quà tặng của Tiêu Dao Vương phi cũng rất đặc biệt!" Đồng Quý phi cười một tiếng, hết sức quyến rũ, vào lúc này ở trong mắt mọi người, lại trông rất chán ghét, hận không thể đi lên giết cái họa thủy này!
Nạp Lan Tĩnh nhàn nhạt cười một tiếng, nàng chính là biết được Đồng Quý phi này là người rất không an phận, Nạp Lan Tĩnh khoát tay áo để Lưu Thúy bưng tới, "Bổn Vương phi cũng chúc Khánh Quốc công Phúc như Đông Hải!"
Khánh Quốc công nhanh cúi đầu tạ lễ, Lưu Thúy giao quà tặng đến trên tay Khánh Quốc công, Khánh Quốc công đưa tay nhận lấy, mặc dù hiện tại nói thật dễ nghe, giống như thật sự tặng lễ, thế nhưng người của Hoàng thất, đều nên dùng một chữ ban thưởng, cũng phải muốn Khánh Quốc công vô cùng thành kính nhận vào tay, Khánh Quốc công chậm rãi mở ra, ngược lại bên trong để San Hô màu đỏ, mặc dù không đặc biệt cầu kỳ, nhưng cũng không tìm không ra lỗi nào!
Dù sao Tiêu Dao Vương phủ cùng Khánh Quốc công phủ cũng không có giao tình gì quá nhiều, ngược lại còn có mấy phần thù địch không nói ra lời, tự nhiên Nạp Lan Tĩnh sẽ không phí tâm chuẩn bị lễ thọ cho hắn, đây tất cả chỉ là cho có liền thôi!
Thế nhưng khi đồ được giao đến trong tay người của Khánh Quốc công, trên mặt chợt thay đổi, tay run rẩy vô cùng, đột nhiên khóe miệng chảy ra một ít máu, liền té ở trên mặt đất!
"Tổ phụ!" Đồng Quý phi không khỏi hô to một tiếng, vội vàng từ trên chỗ ngồi đứng lên, nhìn mặt Khánh Quốc công có vẻ hơi biến thành màu đen, tay không tự giác run rẩy, "Đi, nhanh đi mang thầy thuốc trong phủ đến!" Đồng Quý phi lớn tiếng nói, trong lòng mơ hồ đoán được cái gì, nhưng cuối cùng không dám nghĩ tới!
Đột nhiên Khánh Quốc công phủ xảy ra chuyện, vốn sân viện coi như náo nhiệt, trong lúc nhất thời đều yên tĩnh lại, chỉ chốc lát sau thầy thuốc trong phủ (phủ y) liền chạy tới, hắn còn chưa hành lễ, đã bị Đồng Quý phi kéo xuống, "Ngươi mau nhìn, tổ phụ đến tột cùng bị làm sao?" Đồng Quý phi nổi giận một tiếng, dọa phủ y cũng không có dám lên tiếng!
Phủ y cúi thấp đầu, chăm chú nhìn trên mặt Khánh Quốc công, hồi lâu sau hắn mới quỳ trên mặt đất, "Bẩm Quý phi nương nương, Quốc Công thân trúng kịch độc, hết cách xoay chuyển rồi !"
Phủ y nói xong, mặt Đồng Quý phi ngẩn ra, mặc dù nàng lôi kéo Khánh Quốc công cảm nhận được lạnh lẽo trên người của ông, chóp mũi ông cũng không có hơi thở, nhưng nàng lại thủy chung không thể tin được, một người vừa mới còn tốt, làm sao nói không còn liền không còn?"Ngươi nói bậy? Tổ phụ làm sao quay người lại trúng kịch độc, ngươi nói bậy!" Đồng Quý phi chợt đẩy phủ y ra, trước sau không tin điều nàng nghe được!
Thái hoàng Thái hậu cũng đứng dậy, nghe được một câu hết cách xoay chuyển kia thân thể của bà không khỏi run lên, suy cho cùng bà tỉnh táo hơn rất nhiều so với Đồng Quý phi. Đúng vậy, đây là ở phủ Khánh Quốc công, Khánh Quốc công làm sao có thể không duyên cớ trúng kịch độc, mắt Thái hoàng Thái hậu chợt nhìn Nạp Lan Tĩnh, mang theo vài phần sát ý, "Người tới, mang Huyết San Hô tới, để phủ y nhìn một chút!"
Thái hoàng Thái hậu không có một câu giải thích, nhưng khiến mọi người nhìn hiểu, Thái hoàng Thái hậu đang hoài nghi Nạp Lan Tĩnh, Huyết San Hô đặt ở bên cạnh phủ y, phủ y nhẹ nhàng từ phía trên lấy một chút bột nhỏ, đặt ở trong chén dùng nước để nở ra, hắn đặt ngân châm ở trong chén nước kia, trong nháy mắt ngân châm liền biến thành màu đen!
Mọi người không khỏi nhìn rõ tàng, đây mới chỉ từ trên Huyết San Hô lấy một chút xíu, đã có độc tính lớn như vậy, bên trên Huyết San Hô này không biết đến cùng thả dạng kịch độc gì, lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi vào trên người của Nạp Lan Tĩnh!
"Tiểu thư, nô tỳ thật sự không biết, đây tới cùng là chuyện gì xảy ra!" Trên mặt Nạp Lan Tĩnh không có thay đổi gì, ngược lại Lưu Thúy bên cạnh khẽ hoảng, quà tặng này Lưu Thúy tự mình chọn, lúc đưa đi cũng là tự cầm, chưa bao giờ qua tay người khác, cho dù nàng có trăm miệng cũng không thể cãi được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.