Chương 104: Từ chối nhận cha! (1)
Nhược Thanh Ngôn
21/12/2016
Thiên Sở Tu sững sờ, Quân Mạc Ly không lên thì không sao nhưng vừa lên
tiếng liền kinh động bốn phía. Nhất là Thiên Sở Tu, vẻ mặt khiếp sợ
không thể tin được, người đang đứng trước mặt mình chính là nhi tử của
Lan phi?
“Ngươi...ngươi nói gì, lặp lại lần nữa!“. Hoàn toàn không có thể tiếp nhận nổi chân tướng, hài tử mới hơn một tháng, năm đó đã vùi thân trong biển lửa, tự tay ông đã ôm thi thể ra cơ mà.
Mà người trước mắt này…, tại sao chứ?
“Này, lão hồ ly, đừng trưng bộ dáng này ra chứ, thật mất thể diện!”, Thiên Mị lên tiếng trào phúng, nhìn Thiên Sở Tu đứng ngồi không yên, vừa muốn đứng lên xác nhận, lại vừa nghi hoặc không dứt.
Thật là, xấu hổ!
“Thiên Mị, đó là cha của ngươi đấy!“.
Đường Mẫn lặng lẽ lại gần Thiên Mị, nói thầm. Đại ý chính là, người kia là lão hồ ly, còn ngươi chính là tiểu hồ ly. Thiên Mị cũng không e dè, vẫy vẫy Đường Mẫn, ý bảo nàng tới đây.
“Người kia của ngươi cũng là hồ ly đấy!“. Nói xong, liền bật cười.
Đường Mẫn ngẩn người, sắc mặt lập tức hồng thấu, tức giận không nhẹ. Quả thật nếu Quân Mạc Ly là nhi tử của Thiên Sở Tu, vậy thì cũng không thoát khỏi biệt danh này rồi.
“Chứng cớ ở chỗ nào? Tại sao trẫm lại phải tin tưởng lời của ngươi?“. Không phải lão không tin, mà là không dám tin. Kỳ vọng càng cao thất vọng càng lớn, nếu cuối cùng chứng minh người này không phải, thì chẳng phải lão sẽ bị đả kích thêm một lần sao.
“Chứng cớ, hừ….”, Quân Mạc Ly hừ lạnh, thờ ơ không quan tâm.
Thiên Sở Tu vô cùng sốt ruột, nhìn dáng vẻ bất cần của Quân Mạc Ly, lại càng cảm thấy không thể bỏ qua cơ hội lần này. Lão vội vàng đi xuống, đứng đối diện với Quân Mạc Ly, nhìn thẳng vào mắt nhau dò xét.
Dáng dấp của người này rất giống Lan phi, lông mày kia, đôi mắt, thậm chí cả khóe môi hơi vểnh lên kia nữa, đều mang bóng dáng của người xưa. Thiên Sở Tu xúc động thật lâu, thì ra, đứa bé còn sống!
“Hài tử ~”
Thân thể Quân Mạc Ly khẽ động, tránh thoát khỏi tay của Thiên Sở Tu.
“Ta không có chứng cớ.”
“Ngươi có, bản thân ngươi chính là chứng cớ!“. Thiên Sở Tu chỉ vào phía sau vai của Quân Mạc Ly nói tiếp: “Năm đó khi Tứ hoàng tử vừa đầy tháng, Lan phi đã cố ý xăm lên vai thằng bé một con giao long màu trắng!“.
Quân Mạc Ly im lặng, còn Đường Mẫn thì đầy kinh ngạc.
Vẻ mặt của hai người đã nói lên tất cả, Quân Mạc Ly đích thực là Tứ hoàng tử năm đó đã chết cháy trong tẩm cung của Lan phi. Lúc trước, Đường Mẫn vẫn thấy rất hiếu kỳ, vì sao trên vai Quân Mạc Ly lại có một con Giao Long trắng như tuyết, quả thực rất đáng yêu. Quân Mạc Ly đã nói, hình xăm này từ nhỏ đã có.
Nói như vậy, thì không thể nào sai lệch được.
“Hoàng nhi ~”, lúc này Thiên Sở Tu kích động không thôi, đứa bé này là lão vẫn luôn mong đợi sự có mặt của nó, khi ấy Lan phi vẫn còn tại thế. Nhưng không ngờ, sau một cơn hỏa hoạn, sau khi Lan phi chết không lâu, tất cả nơi đó đều bị thiêu hủy, ngay cả đứa bé cũng vùi thân trong biển lửa.
Lúc ấy lão đã rất hối tiếc, nên sớm cứu đứa bé ra mới phải. Nhưng đứa trẻ này cuãng hết sức cổ quái, chỉ có khi ở trong tẩm cung của Lan phi nó mới không khóc.
“Ta không phải.”
“Nhi tử, ta…”
“Câm miệng!”
Quân Mạc Ly lạnh lùng nhíu mày, tuy nhiên vẻ mặt bi thương của Thiên Sở Tu vẫn lọt vào tầm mắt.
“Bà là mẫu thân của ta, nhưng, ông và ta lại không hề liên quan!“. Tuy trong lòng Quân Mạc Ly thừa nhận Lan phi, vì cả đời bà đã phải chịu quá nhiều uất ức khổ sở, sư phụ từng nói là bà yêu người kia, nhưng tất cả đều do tạo hóa trêu ngươi. Còn người nam nhân kia, cũng chính là phụ thân của hắn, lại khiến cho bà vừa yêu vừa hận, cuối cùng đành ôm hận mà chết.
Thiên Sở Tu, ông hãy nói cho ta biết, chuyện như vậy, ta phải chấp nhận vị trí của ông như thế nào?
Thân hình Thiên Sở Tu thoáng khựng lại, sau đó lùi ra sau mấy bước, Thiên Mị thấy thế liền tiến lên đỡ. Trong nháy mắt, lão như già thêm mười tuổi.
Quân Mạc Ly kiêu ngạo cự tuyệt lẫn không chịu thừa nhận, khiến trong lòng lão đau xót vô cùng.
Lan phi, Lan phi, cho dù ngươi đã đi, nhưng ngay cả hài tử cũng không chịu lưu lại sao? Đứa nhỏ này, nhìn lão bằng ánh mắt khiêu khích vô hạn, trong đó còn bao hàm cả oán hận khó có thể nói rõ.
Lão cái gì cũng không thể biện minh, sự thật chính là lão đã không bảo vệ tốt nàng, cho nên nhi tử hận lão như vậy cũng phải. Quân Mạc Ly hận lão, là đúng.
“Đối với mẫu phi của con, ta thật sự rất áy náy, cho nên, để hãy để ta bồi thường cho con, được không?“. Thiên Sở Tu lộ vẻ xúc động nói: “Con và nha đầu này đã kết thành phu thê, nha đầu này lại là nữ nhi của Ưu nhi, như vậy rất tốt, ta chỉ hi vọng các con có thể ở bên nhau cả đời!“.
“Không cần ông tốn sức phí tâm!”, Quân Mạc Ly dắt Đường Mẫn, lướt qua mọi người, rời đi.
“Này?”
Trương Diêm há hốc miệng, nhìn Quân Mạc Ly tức giận đùng đùng rời đi, mà bên trong hình như không hề có động tĩnh gì. Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?
“Hoàng thượng?”
Trương Diêm đi vào trong điện Thái Hòa, nhìn vẻ mặt đau lòng của Thiên Sở Tu, lại nhìn sang vẻ mặt vô tội của Thiên Mị, hắn thực sự rất có hảo cảm với Quân Mạc Ly, người này mà trở thành Tứ đệ của hắn thì còn gì tốt hơn. Huống chi, thê tử của Hoàng đệ còn là muội muội của Hoành Ngọc, lần này, quan hệ càng thêm thân rồi.
Ngàn mị ngây ngô nghĩ tới đây liền nhìn Hoành Ngọc mà bật cười.
“Nhi tử đi đây, về phần Tứ hoàng đệ, cứ để hắn tmaj thời ở trong phủ của con!”
Thiên Mị dẫn Hoành Ngọc rời đi, Quân Mạc Ly và Đường Mẫn đường đột xông ra như vậy, hắn có chút không yên lòng. Cần phải đi tìm hai người họ, đề phòng chẳng may lại xảy ra chuyện gì.
Trương Diêm thấy từng người nối đuôi rời đi, vẫn không tài nào hiểu được chuyện gì đang phát sinh. Dáng vẻ không giống như đang tức giận, chỉ có thương cảm nồng đậm bao trùm toàn thân ngay cả lão ta cũng phát giác ra được.
“Trương Diêm này, nếu Tứ hoàng tử còn sống, thì hiện tại bao nhiêu tuổi rồi?”
Trương Diêm khựng lại, sau đó lập tức trả lời: “Có lẽ đã mười bảy tuổi rồi.”
“Đúng vậy, mười bảy rồi, cũng đã lớn như vậy, thì ra là bộ dáng kia, thực giống với Lan phi. Trẫm đầu tiên nhìn thằng bé đã cảm thấy hắn rất quen thuộc, thì ra là, là giống hệt Lan phi. Có điều đứa nhỏ này, e là rất hận trẫm, cứ thế mà dẫn nha đầu kia rời đi......”
Trương Diêm càng nghe càng kinh hãi, xâu chuỗi những lời nói đứt quãng của Thiên Sở Tu lại với nhau liền cho ra một đáp án kinh người. Nhớ tới nam tử vừa lao ra cửa kia, lại chính là Tứ hoàng tử?
Tứ hoàng tử đã chết 17 năm, lại là hắn!
××××××
Quân Mạc Ly kéo Đường Mẫn lao ra khỏi điện Thái Hòa, đáy mắt chứa đầy phẫn hận. Đường Mẫn cũng yên lặng đi theo, không lên tiếng, để hắn tự dừng lại.
Quân Mạc Ly quay đầu lại, nhìn Đường Mẫn, lấy một tay đặt lên ngực mình.
“Mẫn nhi.”
“Ừm, ta ở đây!”
“Mẫn nhi!”
“Ta ở đây!”
“Ta nên hận ông ấy sao?”
Đường Mẫn không biết, Thiên Sở Tu là phụ thân của hắn, nhưng nhìn nét mặt kia của Quân Mạc Ly, nhất định là có rất nhiều ẩn tình mà nàng không biết. Chỉ biết người ta đồn rằng Lan phi nhận hết sự sủng ái của Thương Lan đế, cho đến chết cả đời vẫn cao quý.
Nhưng A Ly rõ ràng rất hận người kia, kể từ khi biết được Lan phi là mẫu thân của mình, nỗi oán hận lại cứ tăng dần tăng dần thêm từng chút.
“A Ly, có thể nói cho ta biết, tại sao không?”
Nàng thử lên tiếng, muốn tìm kiếm đáp án.
Quân Mạc Ly không trốn tránh nữa, liền chậm rãi kể cho Đường Mẫn nghec.
Mười bảy năm trước Lan phi từ Hiên Viên Quốc đến đây hòa thân, Thương Lan Đế vừa gặp đã yêu, lập tức tấn phong làm phi tần. Vào cung chưa tới một tháng, đã trực tiếp thăng làm Lan phi, một trong bốn phi, điều này đối với một người mới vừa vào cung không lâu, lại là một nữ tử nước khác mà nói, là phúc cũng chính là họa.
Lan phi cũng không tranh thủ tình cảm, nhưng Thương Lan đế Thiên Sở Tu vẫn trước sau như một ân sủng chỉ có thêm không giảm.
Cho đến vài tháng sau, tin tức Lan phi có thai truyền ra. Thiên Sở Tu tuy không gọi thị tẩm, nhưng lại ban thưởng liên tục không ngừng, cho đến khi Lan phi sinh hạ Tứ hoàng tử. Thiên Sở Tu tính toán tấn phong Lan phi lên vị trí Hoàng quý phi, nhưng trước hôm sắc phong một ngày, Lan phi lại treo cổ tự tử trong tẩm cung của mình. Bên cạnh chỉ có Tứ hoàng tử gào khóc không ngừng.
Thiên Sở Tu ở trong tẩm cung của Lan phi ba ngày, cuối cùng lấy thân phận Hoàng quý phi chôn cất Lan phi vào Hoàng Lăng. Mà mười ngày sau, tẩm cung của Lan phi bỗng nhiên bốc cháy, còn Tứ hoàng tử bị vùi thân trong biển lửa.
Thiên Sở Tu phong tỏa tẩm cung kia, còn ngôi vị Lan phi vị không một ai kế tục cả, hiện tại vẫn luôn để trống.
Đến nay, chuyện về Lan phi vẫn còn ồn ào náo động trong một thời gian dài.
Đường Mẫn nghe xong, vẫn không hiểu. Nếu nói như vậy, chẳng phải chứng tỏ Thiên Sở Tu thật sự rất yêu Lan phi sao, vì sao?
Quân Mạc Ly cười lạnh, nói tiếp: “Giả tạo, tất cả đều là giả tạo. Thiên Sở Tu lấy danh nghĩa ở tẩm cung của bà mà “Kim ốc tàng kiều”, còn bà thì có khổ nhưng lại không thể nói. Hàng đêm sênh ca, chỉ có thể rưng rưng trầm mặc. Người đời đều nói Lan phi nhận hết ân sủng, nhưng chưa ai từng nghĩ đến, tất cả đều là giả dối!“.
“Kim ốc tàng kiều, giấu ai chứ?”, Đường Mẫn hiếu kỳ không thôi, trong tẩm cung Lan phi lại cất giấu một nữ nhân khác, một Hoàng đế như Thiên Sở Tu, có quá đáng hay không?
“Đúng vậy!”
“Chàng nói đi!” Đường Mẫn nóng nảy, tại sao mãi mà không chịu nói.
“Là Bách Lý Ưu!”
“Ngươi...ngươi nói gì, lặp lại lần nữa!“. Hoàn toàn không có thể tiếp nhận nổi chân tướng, hài tử mới hơn một tháng, năm đó đã vùi thân trong biển lửa, tự tay ông đã ôm thi thể ra cơ mà.
Mà người trước mắt này…, tại sao chứ?
“Này, lão hồ ly, đừng trưng bộ dáng này ra chứ, thật mất thể diện!”, Thiên Mị lên tiếng trào phúng, nhìn Thiên Sở Tu đứng ngồi không yên, vừa muốn đứng lên xác nhận, lại vừa nghi hoặc không dứt.
Thật là, xấu hổ!
“Thiên Mị, đó là cha của ngươi đấy!“.
Đường Mẫn lặng lẽ lại gần Thiên Mị, nói thầm. Đại ý chính là, người kia là lão hồ ly, còn ngươi chính là tiểu hồ ly. Thiên Mị cũng không e dè, vẫy vẫy Đường Mẫn, ý bảo nàng tới đây.
“Người kia của ngươi cũng là hồ ly đấy!“. Nói xong, liền bật cười.
Đường Mẫn ngẩn người, sắc mặt lập tức hồng thấu, tức giận không nhẹ. Quả thật nếu Quân Mạc Ly là nhi tử của Thiên Sở Tu, vậy thì cũng không thoát khỏi biệt danh này rồi.
“Chứng cớ ở chỗ nào? Tại sao trẫm lại phải tin tưởng lời của ngươi?“. Không phải lão không tin, mà là không dám tin. Kỳ vọng càng cao thất vọng càng lớn, nếu cuối cùng chứng minh người này không phải, thì chẳng phải lão sẽ bị đả kích thêm một lần sao.
“Chứng cớ, hừ….”, Quân Mạc Ly hừ lạnh, thờ ơ không quan tâm.
Thiên Sở Tu vô cùng sốt ruột, nhìn dáng vẻ bất cần của Quân Mạc Ly, lại càng cảm thấy không thể bỏ qua cơ hội lần này. Lão vội vàng đi xuống, đứng đối diện với Quân Mạc Ly, nhìn thẳng vào mắt nhau dò xét.
Dáng dấp của người này rất giống Lan phi, lông mày kia, đôi mắt, thậm chí cả khóe môi hơi vểnh lên kia nữa, đều mang bóng dáng của người xưa. Thiên Sở Tu xúc động thật lâu, thì ra, đứa bé còn sống!
“Hài tử ~”
Thân thể Quân Mạc Ly khẽ động, tránh thoát khỏi tay của Thiên Sở Tu.
“Ta không có chứng cớ.”
“Ngươi có, bản thân ngươi chính là chứng cớ!“. Thiên Sở Tu chỉ vào phía sau vai của Quân Mạc Ly nói tiếp: “Năm đó khi Tứ hoàng tử vừa đầy tháng, Lan phi đã cố ý xăm lên vai thằng bé một con giao long màu trắng!“.
Quân Mạc Ly im lặng, còn Đường Mẫn thì đầy kinh ngạc.
Vẻ mặt của hai người đã nói lên tất cả, Quân Mạc Ly đích thực là Tứ hoàng tử năm đó đã chết cháy trong tẩm cung của Lan phi. Lúc trước, Đường Mẫn vẫn thấy rất hiếu kỳ, vì sao trên vai Quân Mạc Ly lại có một con Giao Long trắng như tuyết, quả thực rất đáng yêu. Quân Mạc Ly đã nói, hình xăm này từ nhỏ đã có.
Nói như vậy, thì không thể nào sai lệch được.
“Hoàng nhi ~”, lúc này Thiên Sở Tu kích động không thôi, đứa bé này là lão vẫn luôn mong đợi sự có mặt của nó, khi ấy Lan phi vẫn còn tại thế. Nhưng không ngờ, sau một cơn hỏa hoạn, sau khi Lan phi chết không lâu, tất cả nơi đó đều bị thiêu hủy, ngay cả đứa bé cũng vùi thân trong biển lửa.
Lúc ấy lão đã rất hối tiếc, nên sớm cứu đứa bé ra mới phải. Nhưng đứa trẻ này cuãng hết sức cổ quái, chỉ có khi ở trong tẩm cung của Lan phi nó mới không khóc.
“Ta không phải.”
“Nhi tử, ta…”
“Câm miệng!”
Quân Mạc Ly lạnh lùng nhíu mày, tuy nhiên vẻ mặt bi thương của Thiên Sở Tu vẫn lọt vào tầm mắt.
“Bà là mẫu thân của ta, nhưng, ông và ta lại không hề liên quan!“. Tuy trong lòng Quân Mạc Ly thừa nhận Lan phi, vì cả đời bà đã phải chịu quá nhiều uất ức khổ sở, sư phụ từng nói là bà yêu người kia, nhưng tất cả đều do tạo hóa trêu ngươi. Còn người nam nhân kia, cũng chính là phụ thân của hắn, lại khiến cho bà vừa yêu vừa hận, cuối cùng đành ôm hận mà chết.
Thiên Sở Tu, ông hãy nói cho ta biết, chuyện như vậy, ta phải chấp nhận vị trí của ông như thế nào?
Thân hình Thiên Sở Tu thoáng khựng lại, sau đó lùi ra sau mấy bước, Thiên Mị thấy thế liền tiến lên đỡ. Trong nháy mắt, lão như già thêm mười tuổi.
Quân Mạc Ly kiêu ngạo cự tuyệt lẫn không chịu thừa nhận, khiến trong lòng lão đau xót vô cùng.
Lan phi, Lan phi, cho dù ngươi đã đi, nhưng ngay cả hài tử cũng không chịu lưu lại sao? Đứa nhỏ này, nhìn lão bằng ánh mắt khiêu khích vô hạn, trong đó còn bao hàm cả oán hận khó có thể nói rõ.
Lão cái gì cũng không thể biện minh, sự thật chính là lão đã không bảo vệ tốt nàng, cho nên nhi tử hận lão như vậy cũng phải. Quân Mạc Ly hận lão, là đúng.
“Đối với mẫu phi của con, ta thật sự rất áy náy, cho nên, để hãy để ta bồi thường cho con, được không?“. Thiên Sở Tu lộ vẻ xúc động nói: “Con và nha đầu này đã kết thành phu thê, nha đầu này lại là nữ nhi của Ưu nhi, như vậy rất tốt, ta chỉ hi vọng các con có thể ở bên nhau cả đời!“.
“Không cần ông tốn sức phí tâm!”, Quân Mạc Ly dắt Đường Mẫn, lướt qua mọi người, rời đi.
“Này?”
Trương Diêm há hốc miệng, nhìn Quân Mạc Ly tức giận đùng đùng rời đi, mà bên trong hình như không hề có động tĩnh gì. Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?
“Hoàng thượng?”
Trương Diêm đi vào trong điện Thái Hòa, nhìn vẻ mặt đau lòng của Thiên Sở Tu, lại nhìn sang vẻ mặt vô tội của Thiên Mị, hắn thực sự rất có hảo cảm với Quân Mạc Ly, người này mà trở thành Tứ đệ của hắn thì còn gì tốt hơn. Huống chi, thê tử của Hoàng đệ còn là muội muội của Hoành Ngọc, lần này, quan hệ càng thêm thân rồi.
Ngàn mị ngây ngô nghĩ tới đây liền nhìn Hoành Ngọc mà bật cười.
“Nhi tử đi đây, về phần Tứ hoàng đệ, cứ để hắn tmaj thời ở trong phủ của con!”
Thiên Mị dẫn Hoành Ngọc rời đi, Quân Mạc Ly và Đường Mẫn đường đột xông ra như vậy, hắn có chút không yên lòng. Cần phải đi tìm hai người họ, đề phòng chẳng may lại xảy ra chuyện gì.
Trương Diêm thấy từng người nối đuôi rời đi, vẫn không tài nào hiểu được chuyện gì đang phát sinh. Dáng vẻ không giống như đang tức giận, chỉ có thương cảm nồng đậm bao trùm toàn thân ngay cả lão ta cũng phát giác ra được.
“Trương Diêm này, nếu Tứ hoàng tử còn sống, thì hiện tại bao nhiêu tuổi rồi?”
Trương Diêm khựng lại, sau đó lập tức trả lời: “Có lẽ đã mười bảy tuổi rồi.”
“Đúng vậy, mười bảy rồi, cũng đã lớn như vậy, thì ra là bộ dáng kia, thực giống với Lan phi. Trẫm đầu tiên nhìn thằng bé đã cảm thấy hắn rất quen thuộc, thì ra là, là giống hệt Lan phi. Có điều đứa nhỏ này, e là rất hận trẫm, cứ thế mà dẫn nha đầu kia rời đi......”
Trương Diêm càng nghe càng kinh hãi, xâu chuỗi những lời nói đứt quãng của Thiên Sở Tu lại với nhau liền cho ra một đáp án kinh người. Nhớ tới nam tử vừa lao ra cửa kia, lại chính là Tứ hoàng tử?
Tứ hoàng tử đã chết 17 năm, lại là hắn!
××××××
Quân Mạc Ly kéo Đường Mẫn lao ra khỏi điện Thái Hòa, đáy mắt chứa đầy phẫn hận. Đường Mẫn cũng yên lặng đi theo, không lên tiếng, để hắn tự dừng lại.
Quân Mạc Ly quay đầu lại, nhìn Đường Mẫn, lấy một tay đặt lên ngực mình.
“Mẫn nhi.”
“Ừm, ta ở đây!”
“Mẫn nhi!”
“Ta ở đây!”
“Ta nên hận ông ấy sao?”
Đường Mẫn không biết, Thiên Sở Tu là phụ thân của hắn, nhưng nhìn nét mặt kia của Quân Mạc Ly, nhất định là có rất nhiều ẩn tình mà nàng không biết. Chỉ biết người ta đồn rằng Lan phi nhận hết sự sủng ái của Thương Lan đế, cho đến chết cả đời vẫn cao quý.
Nhưng A Ly rõ ràng rất hận người kia, kể từ khi biết được Lan phi là mẫu thân của mình, nỗi oán hận lại cứ tăng dần tăng dần thêm từng chút.
“A Ly, có thể nói cho ta biết, tại sao không?”
Nàng thử lên tiếng, muốn tìm kiếm đáp án.
Quân Mạc Ly không trốn tránh nữa, liền chậm rãi kể cho Đường Mẫn nghec.
Mười bảy năm trước Lan phi từ Hiên Viên Quốc đến đây hòa thân, Thương Lan Đế vừa gặp đã yêu, lập tức tấn phong làm phi tần. Vào cung chưa tới một tháng, đã trực tiếp thăng làm Lan phi, một trong bốn phi, điều này đối với một người mới vừa vào cung không lâu, lại là một nữ tử nước khác mà nói, là phúc cũng chính là họa.
Lan phi cũng không tranh thủ tình cảm, nhưng Thương Lan đế Thiên Sở Tu vẫn trước sau như một ân sủng chỉ có thêm không giảm.
Cho đến vài tháng sau, tin tức Lan phi có thai truyền ra. Thiên Sở Tu tuy không gọi thị tẩm, nhưng lại ban thưởng liên tục không ngừng, cho đến khi Lan phi sinh hạ Tứ hoàng tử. Thiên Sở Tu tính toán tấn phong Lan phi lên vị trí Hoàng quý phi, nhưng trước hôm sắc phong một ngày, Lan phi lại treo cổ tự tử trong tẩm cung của mình. Bên cạnh chỉ có Tứ hoàng tử gào khóc không ngừng.
Thiên Sở Tu ở trong tẩm cung của Lan phi ba ngày, cuối cùng lấy thân phận Hoàng quý phi chôn cất Lan phi vào Hoàng Lăng. Mà mười ngày sau, tẩm cung của Lan phi bỗng nhiên bốc cháy, còn Tứ hoàng tử bị vùi thân trong biển lửa.
Thiên Sở Tu phong tỏa tẩm cung kia, còn ngôi vị Lan phi vị không một ai kế tục cả, hiện tại vẫn luôn để trống.
Đến nay, chuyện về Lan phi vẫn còn ồn ào náo động trong một thời gian dài.
Đường Mẫn nghe xong, vẫn không hiểu. Nếu nói như vậy, chẳng phải chứng tỏ Thiên Sở Tu thật sự rất yêu Lan phi sao, vì sao?
Quân Mạc Ly cười lạnh, nói tiếp: “Giả tạo, tất cả đều là giả tạo. Thiên Sở Tu lấy danh nghĩa ở tẩm cung của bà mà “Kim ốc tàng kiều”, còn bà thì có khổ nhưng lại không thể nói. Hàng đêm sênh ca, chỉ có thể rưng rưng trầm mặc. Người đời đều nói Lan phi nhận hết ân sủng, nhưng chưa ai từng nghĩ đến, tất cả đều là giả dối!“.
“Kim ốc tàng kiều, giấu ai chứ?”, Đường Mẫn hiếu kỳ không thôi, trong tẩm cung Lan phi lại cất giấu một nữ nhân khác, một Hoàng đế như Thiên Sở Tu, có quá đáng hay không?
“Đúng vậy!”
“Chàng nói đi!” Đường Mẫn nóng nảy, tại sao mãi mà không chịu nói.
“Là Bách Lý Ưu!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.