Chương 28
Nhi Karen
08/02/2020
- Mama, ông ta có kết hôn với mama chưa? Ông ta không phải papa của con đúng không?
Bầu không khí đang lộn xộn bỗng nhiên im lặng đến lạ lùng. Sau sự kết thúc của câu hỏi trẻ con đó, hai người lớn kia đang suy nghĩ gì đó mà cậu bé không hiểu nổi.
Đúng là cô với hắn chưa kết hôn với nhau nữa, cô chưa được thử chiếc váy cưới, chưa được nhìn thấy hắn mặc tây trang trong hôn lễ và cũng mình đổ rượu ăn mừng. Không biết khi nào hắn sẽ cho cô một danh phận đây? Nghĩ đến cô lại chạnh lòng, lặng thinh nhìn hắn cũng đang suy tư rồi thở dài buồn tẻ.
Riêng hắn, sau đó đã mượn cớ mệt rồi lên trên lầu. Hắn bước vào trong phòng làm việc tại nhà, ngồi vào ghế, tay lấy đại 1 quyển tài liệu để hờ trước mặt, theo thói quen mà lật đi lật lại từng trang.
"Vốn dĩ mình định sau khi 1 tháng đi nước ngoài sẽ cho cô ấy 1 cái bất ngờ, nhưng tại sự cố mà phải trì hoãn đến 1 năm. Chắc cô ấy buồn lắm!".
Hắn cũng đang suy nghĩ đến chuyện kết hôn, nhưng còn Vĩ Thanh không biết cô ấy nghĩ thế nào về việc này nữa.
Trong lúc đang suy nghĩ miên man thì có 1 ly sữa được đặt xuống trước mặt hắn. Vĩ Thanh đã đi vào từ lúc nào mà hắn không hay.
-Sao anh lại không về phòng nghỉ ngơi mà lại lên đây? Anh bảo mệt mà?
- Ờm... anh không cảm thấy mệt lắm!
- Anh ổn thật chứ?
- Ừm... anh ổn!
Vĩ Thanh chỉ tay xuống quyển sách hắn đang đọc nói:
- Vậy sao anh lại đọc sách ngược thế kia?
Chợt nhìn xuống, quả là anh đang đọc sách ngược, vậy mà còn lật đi lật lại như đúng rồi, còn để cô thấy hắn bây giờ nữa. Thật mất mặt!
Cô cố gắng nhịn cười để khỏi làm hắn ngại, thấy hắn ta khó đáp lại quá nên cô đã mở lời:
- Anh có chuyện gì muốn nói đúng không?
Cất quyển sách kia đi, hắn ấp úng trả lời:
- Không! Chỉ là...
Cô cúi xuống thấp hơn, khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại:
- Chỉ là gì?
Đột nhiên hắn ta đứng dậy chặt lấy Vĩ Thanh trước sự ngỡ ngàng của cô. Sau đó lại buông ra nắm lấy hai bàn tay cô, rồi chậm rãi nói:
- Vĩ Thanh! Chúng ta hẹn hò đi!
- Hả?
...
Tại khu du lịch X
Chiếc xe ô tô đang chạy trên con đường dọc theo bờ biển ở nơi này. Từ trong xe nhìn ra, có thể thấy bãi cát được nhuộm màu ánh nắng vàng. Những tràn sóng từ xa mờ ảo dập dìu trước mặt, mặt biển cũng với cuối chân trời kia dường như đã hòa vào làm một, cái nhẹ nhàng của ánh nắng chiều tà đã làm tan chảy những đám mây, khiến chúng như chảy xuống biển. Dưới cảnh vật hữu tình đó, có những cặp trai gái đang tâm tình cùng nhau, đi dạo trên bãi cát. Khung cảnh hoàng hôn nơi đây quả là làm say đắm lòng người.
Đối với cô, cảnh vật này không quá lạ lẫm, cả hắn, chắc Tịch Vũ cũng biết về nơi đây. Cái nơi ban ngày thì mát như suối tiên còn ban đêm thì trăng nước hữu tình khiến cho cô suy nghĩ về 1 khoảng hồi ức nào đó!
Lúc đầu cô cũng không nghĩ là hắn lại chọn đi nơi này đâu, trước khi đi, hắn với cô có tranh luận về việc có nên đưa Tiểu Khang đi cùng hay không. Nhưng sau một hồi thì Tiểu Khang đã được giao cho 1 người bảo mẫu cao cấp để hai người có 1 cuộc hẹn hò trọn vẹn.
Như thường lệ, cô vào trong khách sạn, tắm rửa cho sạch sẽ. Với chiếc áo sơ mi trắng và chiếc váy màu xanh nhạt dài đến đầu gối thanh lịch cô bước ra ngoài nhà tắm, nhưng chẳng thấy Tịch Vũ đâu, cô nhìn xung quang phòng.
"Lạ thật! Tịch Vũ đâu? Không lẽ đi xuống nhà hàng rồi?"- Cô thắc mắc.
Bỗng có tiếng gõ cửa phòng nên cô đã đi ra gõ cửa, nhưng khi mở cửa ra lại không thấy ai, chỉ thấy trên sàn nhà có một mảnh giấy nhỏ. Trước khi nhặt nó lên cô còn nhìn xung quanh xem có ai không rồi mới mở nó ra.
" Xin chào, người yêu cô đang lênh đênh trên mặt biển, hắn ta sắp mất đi sự tự do và phải trở thành 1 kẻ ngoan ngoãn đấy!"
Mảnh giấy chỉ ghi vỏn vẹn vài dòng như vậy, cô cũng không hiểu đây là do ai làm và có ý định thế nào, trong lúc đó bỗng tự dưng cô thấy rất choáng và mê man. Mọi vật trước mắt cô bỗng chao đảo rồi tối dần, cô biết rõ đây là cơn buồn ngủ mà sao không thể khống chế được. Rốt cuộc là sao, chuyện gì đang xảy ra?
Cô lấy tay đặt lên trán để trấn tĩnh nhưng vô dụng, mọi thứ đã là 1 màu đen mịt. Cô ngã xuống đất bất thình lình.
Bầu không khí đang lộn xộn bỗng nhiên im lặng đến lạ lùng. Sau sự kết thúc của câu hỏi trẻ con đó, hai người lớn kia đang suy nghĩ gì đó mà cậu bé không hiểu nổi.
Đúng là cô với hắn chưa kết hôn với nhau nữa, cô chưa được thử chiếc váy cưới, chưa được nhìn thấy hắn mặc tây trang trong hôn lễ và cũng mình đổ rượu ăn mừng. Không biết khi nào hắn sẽ cho cô một danh phận đây? Nghĩ đến cô lại chạnh lòng, lặng thinh nhìn hắn cũng đang suy tư rồi thở dài buồn tẻ.
Riêng hắn, sau đó đã mượn cớ mệt rồi lên trên lầu. Hắn bước vào trong phòng làm việc tại nhà, ngồi vào ghế, tay lấy đại 1 quyển tài liệu để hờ trước mặt, theo thói quen mà lật đi lật lại từng trang.
"Vốn dĩ mình định sau khi 1 tháng đi nước ngoài sẽ cho cô ấy 1 cái bất ngờ, nhưng tại sự cố mà phải trì hoãn đến 1 năm. Chắc cô ấy buồn lắm!".
Hắn cũng đang suy nghĩ đến chuyện kết hôn, nhưng còn Vĩ Thanh không biết cô ấy nghĩ thế nào về việc này nữa.
Trong lúc đang suy nghĩ miên man thì có 1 ly sữa được đặt xuống trước mặt hắn. Vĩ Thanh đã đi vào từ lúc nào mà hắn không hay.
-Sao anh lại không về phòng nghỉ ngơi mà lại lên đây? Anh bảo mệt mà?
- Ờm... anh không cảm thấy mệt lắm!
- Anh ổn thật chứ?
- Ừm... anh ổn!
Vĩ Thanh chỉ tay xuống quyển sách hắn đang đọc nói:
- Vậy sao anh lại đọc sách ngược thế kia?
Chợt nhìn xuống, quả là anh đang đọc sách ngược, vậy mà còn lật đi lật lại như đúng rồi, còn để cô thấy hắn bây giờ nữa. Thật mất mặt!
Cô cố gắng nhịn cười để khỏi làm hắn ngại, thấy hắn ta khó đáp lại quá nên cô đã mở lời:
- Anh có chuyện gì muốn nói đúng không?
Cất quyển sách kia đi, hắn ấp úng trả lời:
- Không! Chỉ là...
Cô cúi xuống thấp hơn, khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại:
- Chỉ là gì?
Đột nhiên hắn ta đứng dậy chặt lấy Vĩ Thanh trước sự ngỡ ngàng của cô. Sau đó lại buông ra nắm lấy hai bàn tay cô, rồi chậm rãi nói:
- Vĩ Thanh! Chúng ta hẹn hò đi!
- Hả?
...
Tại khu du lịch X
Chiếc xe ô tô đang chạy trên con đường dọc theo bờ biển ở nơi này. Từ trong xe nhìn ra, có thể thấy bãi cát được nhuộm màu ánh nắng vàng. Những tràn sóng từ xa mờ ảo dập dìu trước mặt, mặt biển cũng với cuối chân trời kia dường như đã hòa vào làm một, cái nhẹ nhàng của ánh nắng chiều tà đã làm tan chảy những đám mây, khiến chúng như chảy xuống biển. Dưới cảnh vật hữu tình đó, có những cặp trai gái đang tâm tình cùng nhau, đi dạo trên bãi cát. Khung cảnh hoàng hôn nơi đây quả là làm say đắm lòng người.
Đối với cô, cảnh vật này không quá lạ lẫm, cả hắn, chắc Tịch Vũ cũng biết về nơi đây. Cái nơi ban ngày thì mát như suối tiên còn ban đêm thì trăng nước hữu tình khiến cho cô suy nghĩ về 1 khoảng hồi ức nào đó!
Lúc đầu cô cũng không nghĩ là hắn lại chọn đi nơi này đâu, trước khi đi, hắn với cô có tranh luận về việc có nên đưa Tiểu Khang đi cùng hay không. Nhưng sau một hồi thì Tiểu Khang đã được giao cho 1 người bảo mẫu cao cấp để hai người có 1 cuộc hẹn hò trọn vẹn.
Như thường lệ, cô vào trong khách sạn, tắm rửa cho sạch sẽ. Với chiếc áo sơ mi trắng và chiếc váy màu xanh nhạt dài đến đầu gối thanh lịch cô bước ra ngoài nhà tắm, nhưng chẳng thấy Tịch Vũ đâu, cô nhìn xung quang phòng.
"Lạ thật! Tịch Vũ đâu? Không lẽ đi xuống nhà hàng rồi?"- Cô thắc mắc.
Bỗng có tiếng gõ cửa phòng nên cô đã đi ra gõ cửa, nhưng khi mở cửa ra lại không thấy ai, chỉ thấy trên sàn nhà có một mảnh giấy nhỏ. Trước khi nhặt nó lên cô còn nhìn xung quanh xem có ai không rồi mới mở nó ra.
" Xin chào, người yêu cô đang lênh đênh trên mặt biển, hắn ta sắp mất đi sự tự do và phải trở thành 1 kẻ ngoan ngoãn đấy!"
Mảnh giấy chỉ ghi vỏn vẹn vài dòng như vậy, cô cũng không hiểu đây là do ai làm và có ý định thế nào, trong lúc đó bỗng tự dưng cô thấy rất choáng và mê man. Mọi vật trước mắt cô bỗng chao đảo rồi tối dần, cô biết rõ đây là cơn buồn ngủ mà sao không thể khống chế được. Rốt cuộc là sao, chuyện gì đang xảy ra?
Cô lấy tay đặt lên trán để trấn tĩnh nhưng vô dụng, mọi thứ đã là 1 màu đen mịt. Cô ngã xuống đất bất thình lình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.