Tướng Quân, Nàng Là Người Dẫn Độ
Chương 12: Báo Ứng Của Ngươi Đã Đến
Chỉ tiêm thượng đích hành tẩu
07/08/2024
"Ngươi sao có thể đối xử với lão phu nhân như vậy?" Lục Liễu kinh ngạc nhìn Vệ Thanh Yến, muốn cản đường nhưng không dám, phần nhiều là sợ hãi.
Lão phu nhân tỉnh lại, bên cạnh không có ai hầu hạ, nàng cân nhắc một chút, thấy đây là cơ hội.
Nhưng không ngờ tiểu thư mới đến lại dám to gan như vậy, dám ra tay với lão phu nhân.
Nàng có vẻ lại chọn sai phe rồi.
Ánh mắt Vệ Thanh Yến lạnh lùng, "Lão ma ma cùng lão phu nhân phát bệnh ở đâu? Dẫn đến đây."
Lục Liễu rất muốn kiên định lập trường, nhưng do dự không bao lâu, liền quay người đi vào gian phòng bên cạnh, mấy bà tử cùng đi với nàng cũng vội vàng theo sau.
Quách ma ma tỉnh muộn hơn lão phu nhân, lại thêm ngày thường không chăm sóc bản thân tốt bằng lão phu nhân, chưa kịp hồi phục sức lực đã bị Lục Liễu cùng mấy người kéo tới.
Bà ta theo hầu lão phu nhân suốt đời, chưa từng bị đối xử như vậy, giận dữ mắng, "Buông ta ra, các ngươi là đồ hỗn láo, muốn tạo phản sao..."
Lục Liễu không buồn đáp lại, lần này nàng đã quyết tâm đắc tội với Quách ma ma, kiên quyết đứng về phía tiểu thư.
Nhưng người đã mang tới, sao không thấy bóng dáng tiểu thư đâu nữa?
Vệ Thanh Yến trở về Phong Hiểu Viện, A Lộc đang cùng Tiếu Tiếu đợi nàng trong sân.
"Người vừa đi, đại tiểu thư đã tỉnh, luôn đợi người ở đây." A Lộc giải thích.
Vệ Thanh Yến cúi người, véo nhẹ má Tiếu Tiếu, "Về phòng trước, cô cô có chuyện muốn nói với A Lộc."
"Dạ." Đứa trẻ ngoan ngoãn đáp, quay người vào phòng.
"Đi thẩm vấn Quách ma ma, hỏi xem lão phu nhân vì sao lại hại cháu gái mình."
Hôm qua Quách ma ma ngủ mê mệt không tỉnh, Đỗ Học Nghĩa không thể thẩm vấn, hôm nay hắn lại không có ở phủ, Vệ Thanh Yến liền giao việc này cho A Lộc.
Dừng lại một chút, nàng lại nói, "Có lẽ cái chết của lão hầu gia và phu nhân cũng không thoát khỏi liên quan đến bà ta, hãy thẩm vấn kỹ lưỡng.
Ngoài ra, trước khi hầu gia của ngươi trở về phủ, đừng để bất kỳ ai trong phủ rời đi."
Trong đầu A Lộc vang lên tiếng nổ lớn, tim như bị trống đập, một lúc lâu không thể thốt ra lời nào.
Lời của tiểu thư nghe có vẻ khó tin, nhưng lượng thông tin quá lớn.
Nàng nói lão phu nhân đã hại muội muội của hầu gia, thậm chí cái chết của cha mẹ hầu gia cũng có liên quan đến lão phu nhân.
Điều đó sao có thể?
Đó là con trai, con dâu và cháu gái của lão phu nhân, bà ta điên rồi sao.
Dù có những điều hầu gia đã điều tra được hôm qua, trong lòng vẫn khó tin, nhưng thân thể đã chạy ra ngoài viện.
Một canh giờ sau, hắn mặt mày hoảng hốt rời khỏi viện của lão phu nhân.
Đỗ Học Nghĩa trở về phủ vào lúc hoàng hôn, A Lộc đem tất cả những lời hỏi được từ miệng Quách ma ma nói hết cho hắn, "Hầu gia, người dự định làm thế nào?"
Đến giờ hắn vẫn chưa tiêu hóa hết những thông tin đó, vị hầu gia đang ở trong hoàn cảnh này sẽ làm thế nào.
A Lộc đau lòng cho chủ tử.
Sắc mặt Đỗ Học Nghĩa từ đen chuyển sang trắng, rồi lại từ trắng chuyển sang xanh, thở ra một hơi thật mạnh, cuối cùng ép ra một câu, "Mời tiểu thư đến viện của lão phu nhân."
Hắn tưởng rằng mình đã điều tra đủ nhiều, không ngờ lão phu nhân làm ác còn nhiều hơn thế.
Những người bị bà ta hại, không thể như Phương thị hóa thành oan hồn, phải chăng đến chết cũng không biết mình chết vì lý do gì.
Nghĩ đến khả năng này, Đỗ Học Nghĩa tràn đầy căm hận và giận dữ, ngực như muốn nổ tung.
A Lộc lo lắng nhìn hắn một cái, vừa xoay người, liền thấy Vệ Thanh Yến dắt Tiếu Tiếu đi tới.
Đỗ Học Nghĩa cũng nhìn thấy, hắn quay lưng lại, hít sâu hai lần, cố gắng kiềm chế cảm xúc.
Sau đó tiến lên trước, cố gắng kéo khóe miệng, ngồi xổm trước Tiếu Tiếu, "Hôm nay đi chơi với cô cô có vui không?"
Tiếu Tiếu do dự một chút, gật đầu, giọng non nớt đáp, "Vui ạ."
Đỗ Học Nghĩa đưa tay muốn xoa đầu nàng, nhưng rất nhanh liền buông xuống, lại cố gắng kéo khóe miệng, "Vậy sau này phụ thân sẽ thường đưa con đi."
Hắn không chú ý giọng nói của mình đang run rẩy.
Tiếu Tiếu có chút sợ hãi, nép vào bên Vệ Thanh Yến.
Vệ Thanh Yến nhìn khuôn mặt khó coi của Đỗ Học Nghĩa, trong mắt hiện lên một tia thương hại, “Được rồi, cũng không muộn, ngươi cùng nữ nhi còn có cả một đời."
“Ừm.” Đỗ Học Nghĩa nhanh chóng cúi đầu, che giấu cảm xúc không thể kiềm chế trên khuôn mặt.
Đã muộn rồi, vẫn là quá muộn, gia đình đã mất không thể sống lại.
Hiện tại, người thân duy nhất còn lại trên đời của hắn chỉ có Tiếu Tiếu, nhưng hắn suýt nữa đã mất đứa trẻ.
Chỉ vì hắn tin lầm vào độc phụ kia.
Vệ Thanh Yến cho hắn một chút thời gian để bình tĩnh, sau đó bảo A Lộc đi cùng Tiếu Tiếu, nàng và Đỗ Học Nghĩa bước vào viện của lão phu nhân.
Đỗ Học Nghĩa đã nghe từ A Lộc rằng lão phu nhân bị Vệ Thanh Yến đánh ngất.
Hắn cầm ấm trà trên bàn đi đến bên giường, nhìn người bà thân thuộc ngày xưa, bỗng cảm thấy xa lạ vô cùng.
Nghĩ đến những việc bà đã làm, hắn đổ nước trà lạnh vào mặt lão phu nhân.
“Tôn nhi ngoan của ta đã về rồi, không về nữa ta sẽ bị bắt nạt chết mất.” Lão phu nhân tỉnh lại, thấy Đỗ Học Nghĩa, đầu tiên là vui mừng, nhưng khi thấy ấm trà trong tay hắn, bà liền chuyển vui thành giận, “Ngươi điên rồi? Ta là tổ mẫu của ngươi.”
“Ngươi không phải.” Đỗ Học Nghĩa lạnh lùng nói, “Ngươi không phải là tổ mẫu của ta.”
Lão phu nhân lòng chợt lạnh, giận dữ nói, “Hỗn xược, ngươi điên rồi sao, quên rằng mẫu thân ngươi mất sớm, phụ thân ngươi đau yếu, là ai nuôi dưỡng ngươi khôn lớn? Là ai gánh vác gia đình này, từng việc vì ngươi mà suy tính?”
“Ta nào dám quên?”
Đỗ Học Nghĩa đột nhiên đập mạnh ấm trà xuống đất, cảm xúc bộc phát hoàn toàn, “Nhưng tất cả chẳng phải đều do ngươi hại sao?
Muội muội có tội tình gì? Nàng chỉ mới ba tuổi, ngươi làm sao nhẫn tâm bán nàng đến nơi đó? Ngươi cũng là nữ nhân kia mà.
Ngươi còn giả vờ an ủi mẫu thân ta, đóng vai bà mẹ chồng từ bi, nhưng lại ngấm ngầm hạ độc khiến bà ấy sớm qua đời.
Còn phụ thân ta, dù người không phải con ruột của ngươi, nhưng người không biết xuất thân của mình, trong lòng người ngươi chính là mẹ ruột.
Người kính trọng, yêu thương ngươi, là người con hiếu thảo nhất, vậy mà ngươi lại hạ độc, khiến phụ thân ta ốm yếu suốt nhiều năm, ôm hận mà chết?
Trong thư của Phương thị gửi cho ta, ngoài việc viết về Tiếu Tiếu, còn có ngươi, nàng coi ngươi như tổ mẫu ruột của mình, sao ngươi dám đối xử với nàng như vậy? Sao ngươi dám chứ?”
Hôm qua thẩm vấn, từ lời khai của hạ nhân, hắn biết thuốc phụ thân mình uống hàng ngày có vấn đề, mà vấn đề này lại từ chính tổ mẫu.
Lòng vừa kinh ngạc vừa khó hiểu.
Năm xưa, tổ phụ theo tiên đế đánh trận, lập nhiều chiến công, nhưng lại tử trận trước khi lập quốc một tháng, tiên đế nhớ công lao của tổ phụ, phong phụ thân hắn còn nhỏ là An Viễn hầu.
Phụ thân hắn chịu ảnh hưởng từ tổ phụ, luôn ôm chí lớn báo quốc, lại không phải kẻ tầm thường, 16 tuổi vào quân đã được tiên đế khen ngợi.
Năm 18 tuổi, Ngô Đan xâm phạm, phụ thân hắn tự xin xuất chinh, có thể thỏa chí tang bồng, nhưng đột nhiên phát bệnh, không thể ra chiến trường, chỉ có thể làm một An Viễn hầu nhàn tản.
Hắn không thể hiểu nổi tại sao tổ mẫu lại hại người con duy nhất của mình.
Hôm nay ra ngoài tìm bạn cũ của tổ phụ, ban đầu người đó không muốn nói gì.
Cho đến khi hắn nói cái chết của phụ thân là do tổ mẫu gây ra, người đó mới tiết lộ sự thật.
Hóa ra phụ thân hắn là con của thiếp, được nhận nuôi dưới danh nghĩa của tổ mẫu, tổ phụ vì bảo vệ danh dự của tổ phụ, đã cho thiếp nhiều bạc rồi đuổi đi, tuyên bố ra ngoài rằng phụ thân hắn là con của tổ mẫu.
Đỗ Học Nghĩa vẻ mặt tràn đầy hận ý, bóp cổ lão thái thái, “Ngươi không thể có con của riêng mình, phụ thân ta có chí hướng, với ngươi chẳng phải càng tốt sao?
Vì sao muốn hại phụ thân ta? Sao ngươi lại hại mẫu thân và muội muội ta? Sao ngươi lại hại vợ con ta? Không ai đối xử tệ với ngươi, sao ngươi lại làm như vậy, nói đi!”
Lão phu nhân bị siết cổ, ngạt thở một lúc.
Nỗi sợ bí mật bị bại lộ nhanh chóng được thay thế bằng sự tức giận vì Đỗ Học Nghĩa đã biết mọi chuyện, nhất định cũng đã tìm đủ chứng cứ, bà không còn cách nào để phủ nhận.
Nhưng, liên quan đến người đó, bà có gì phải sợ?
Nghĩ vậy, bà cười nhẹ nhàng, “Ngươi biết rồi sao? Ta tưởng ngươi cả đời này sẽ không biết sự thật.”
Bà quay đầu nhìn Vệ Thanh Yến ngồi yên tĩnh bên cạnh, “Là ngươi nói cho hắn biết, đúng không? Đứa cháu này của ta giống cha nó, rất ngu ngốc, hiếu thuận với ta, sẽ không nghi ngờ ta.”
Vệ Thanh Yến với đôi mắt đen láy nhìn bà, “Có gió mới có sóng, không có nước thì sóng cũng lặng, đừng nói nhân quả không ai thấy, Quan thị, báo ứng của ngươi đã đến.”
“Báo ứng? Ha ha ha…” Lão phu nhân cười lớn, “Nếu trên đời này thực sự có báo ứng, ngươi đoán xem tại sao ta không thể có con của riêng mình?”
*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.com”
Lão phu nhân tỉnh lại, bên cạnh không có ai hầu hạ, nàng cân nhắc một chút, thấy đây là cơ hội.
Nhưng không ngờ tiểu thư mới đến lại dám to gan như vậy, dám ra tay với lão phu nhân.
Nàng có vẻ lại chọn sai phe rồi.
Ánh mắt Vệ Thanh Yến lạnh lùng, "Lão ma ma cùng lão phu nhân phát bệnh ở đâu? Dẫn đến đây."
Lục Liễu rất muốn kiên định lập trường, nhưng do dự không bao lâu, liền quay người đi vào gian phòng bên cạnh, mấy bà tử cùng đi với nàng cũng vội vàng theo sau.
Quách ma ma tỉnh muộn hơn lão phu nhân, lại thêm ngày thường không chăm sóc bản thân tốt bằng lão phu nhân, chưa kịp hồi phục sức lực đã bị Lục Liễu cùng mấy người kéo tới.
Bà ta theo hầu lão phu nhân suốt đời, chưa từng bị đối xử như vậy, giận dữ mắng, "Buông ta ra, các ngươi là đồ hỗn láo, muốn tạo phản sao..."
Lục Liễu không buồn đáp lại, lần này nàng đã quyết tâm đắc tội với Quách ma ma, kiên quyết đứng về phía tiểu thư.
Nhưng người đã mang tới, sao không thấy bóng dáng tiểu thư đâu nữa?
Vệ Thanh Yến trở về Phong Hiểu Viện, A Lộc đang cùng Tiếu Tiếu đợi nàng trong sân.
"Người vừa đi, đại tiểu thư đã tỉnh, luôn đợi người ở đây." A Lộc giải thích.
Vệ Thanh Yến cúi người, véo nhẹ má Tiếu Tiếu, "Về phòng trước, cô cô có chuyện muốn nói với A Lộc."
"Dạ." Đứa trẻ ngoan ngoãn đáp, quay người vào phòng.
"Đi thẩm vấn Quách ma ma, hỏi xem lão phu nhân vì sao lại hại cháu gái mình."
Hôm qua Quách ma ma ngủ mê mệt không tỉnh, Đỗ Học Nghĩa không thể thẩm vấn, hôm nay hắn lại không có ở phủ, Vệ Thanh Yến liền giao việc này cho A Lộc.
Dừng lại một chút, nàng lại nói, "Có lẽ cái chết của lão hầu gia và phu nhân cũng không thoát khỏi liên quan đến bà ta, hãy thẩm vấn kỹ lưỡng.
Ngoài ra, trước khi hầu gia của ngươi trở về phủ, đừng để bất kỳ ai trong phủ rời đi."
Trong đầu A Lộc vang lên tiếng nổ lớn, tim như bị trống đập, một lúc lâu không thể thốt ra lời nào.
Lời của tiểu thư nghe có vẻ khó tin, nhưng lượng thông tin quá lớn.
Nàng nói lão phu nhân đã hại muội muội của hầu gia, thậm chí cái chết của cha mẹ hầu gia cũng có liên quan đến lão phu nhân.
Điều đó sao có thể?
Đó là con trai, con dâu và cháu gái của lão phu nhân, bà ta điên rồi sao.
Dù có những điều hầu gia đã điều tra được hôm qua, trong lòng vẫn khó tin, nhưng thân thể đã chạy ra ngoài viện.
Một canh giờ sau, hắn mặt mày hoảng hốt rời khỏi viện của lão phu nhân.
Đỗ Học Nghĩa trở về phủ vào lúc hoàng hôn, A Lộc đem tất cả những lời hỏi được từ miệng Quách ma ma nói hết cho hắn, "Hầu gia, người dự định làm thế nào?"
Đến giờ hắn vẫn chưa tiêu hóa hết những thông tin đó, vị hầu gia đang ở trong hoàn cảnh này sẽ làm thế nào.
A Lộc đau lòng cho chủ tử.
Sắc mặt Đỗ Học Nghĩa từ đen chuyển sang trắng, rồi lại từ trắng chuyển sang xanh, thở ra một hơi thật mạnh, cuối cùng ép ra một câu, "Mời tiểu thư đến viện của lão phu nhân."
Hắn tưởng rằng mình đã điều tra đủ nhiều, không ngờ lão phu nhân làm ác còn nhiều hơn thế.
Những người bị bà ta hại, không thể như Phương thị hóa thành oan hồn, phải chăng đến chết cũng không biết mình chết vì lý do gì.
Nghĩ đến khả năng này, Đỗ Học Nghĩa tràn đầy căm hận và giận dữ, ngực như muốn nổ tung.
A Lộc lo lắng nhìn hắn một cái, vừa xoay người, liền thấy Vệ Thanh Yến dắt Tiếu Tiếu đi tới.
Đỗ Học Nghĩa cũng nhìn thấy, hắn quay lưng lại, hít sâu hai lần, cố gắng kiềm chế cảm xúc.
Sau đó tiến lên trước, cố gắng kéo khóe miệng, ngồi xổm trước Tiếu Tiếu, "Hôm nay đi chơi với cô cô có vui không?"
Tiếu Tiếu do dự một chút, gật đầu, giọng non nớt đáp, "Vui ạ."
Đỗ Học Nghĩa đưa tay muốn xoa đầu nàng, nhưng rất nhanh liền buông xuống, lại cố gắng kéo khóe miệng, "Vậy sau này phụ thân sẽ thường đưa con đi."
Hắn không chú ý giọng nói của mình đang run rẩy.
Tiếu Tiếu có chút sợ hãi, nép vào bên Vệ Thanh Yến.
Vệ Thanh Yến nhìn khuôn mặt khó coi của Đỗ Học Nghĩa, trong mắt hiện lên một tia thương hại, “Được rồi, cũng không muộn, ngươi cùng nữ nhi còn có cả một đời."
“Ừm.” Đỗ Học Nghĩa nhanh chóng cúi đầu, che giấu cảm xúc không thể kiềm chế trên khuôn mặt.
Đã muộn rồi, vẫn là quá muộn, gia đình đã mất không thể sống lại.
Hiện tại, người thân duy nhất còn lại trên đời của hắn chỉ có Tiếu Tiếu, nhưng hắn suýt nữa đã mất đứa trẻ.
Chỉ vì hắn tin lầm vào độc phụ kia.
Vệ Thanh Yến cho hắn một chút thời gian để bình tĩnh, sau đó bảo A Lộc đi cùng Tiếu Tiếu, nàng và Đỗ Học Nghĩa bước vào viện của lão phu nhân.
Đỗ Học Nghĩa đã nghe từ A Lộc rằng lão phu nhân bị Vệ Thanh Yến đánh ngất.
Hắn cầm ấm trà trên bàn đi đến bên giường, nhìn người bà thân thuộc ngày xưa, bỗng cảm thấy xa lạ vô cùng.
Nghĩ đến những việc bà đã làm, hắn đổ nước trà lạnh vào mặt lão phu nhân.
“Tôn nhi ngoan của ta đã về rồi, không về nữa ta sẽ bị bắt nạt chết mất.” Lão phu nhân tỉnh lại, thấy Đỗ Học Nghĩa, đầu tiên là vui mừng, nhưng khi thấy ấm trà trong tay hắn, bà liền chuyển vui thành giận, “Ngươi điên rồi? Ta là tổ mẫu của ngươi.”
“Ngươi không phải.” Đỗ Học Nghĩa lạnh lùng nói, “Ngươi không phải là tổ mẫu của ta.”
Lão phu nhân lòng chợt lạnh, giận dữ nói, “Hỗn xược, ngươi điên rồi sao, quên rằng mẫu thân ngươi mất sớm, phụ thân ngươi đau yếu, là ai nuôi dưỡng ngươi khôn lớn? Là ai gánh vác gia đình này, từng việc vì ngươi mà suy tính?”
“Ta nào dám quên?”
Đỗ Học Nghĩa đột nhiên đập mạnh ấm trà xuống đất, cảm xúc bộc phát hoàn toàn, “Nhưng tất cả chẳng phải đều do ngươi hại sao?
Muội muội có tội tình gì? Nàng chỉ mới ba tuổi, ngươi làm sao nhẫn tâm bán nàng đến nơi đó? Ngươi cũng là nữ nhân kia mà.
Ngươi còn giả vờ an ủi mẫu thân ta, đóng vai bà mẹ chồng từ bi, nhưng lại ngấm ngầm hạ độc khiến bà ấy sớm qua đời.
Còn phụ thân ta, dù người không phải con ruột của ngươi, nhưng người không biết xuất thân của mình, trong lòng người ngươi chính là mẹ ruột.
Người kính trọng, yêu thương ngươi, là người con hiếu thảo nhất, vậy mà ngươi lại hạ độc, khiến phụ thân ta ốm yếu suốt nhiều năm, ôm hận mà chết?
Trong thư của Phương thị gửi cho ta, ngoài việc viết về Tiếu Tiếu, còn có ngươi, nàng coi ngươi như tổ mẫu ruột của mình, sao ngươi dám đối xử với nàng như vậy? Sao ngươi dám chứ?”
Hôm qua thẩm vấn, từ lời khai của hạ nhân, hắn biết thuốc phụ thân mình uống hàng ngày có vấn đề, mà vấn đề này lại từ chính tổ mẫu.
Lòng vừa kinh ngạc vừa khó hiểu.
Năm xưa, tổ phụ theo tiên đế đánh trận, lập nhiều chiến công, nhưng lại tử trận trước khi lập quốc một tháng, tiên đế nhớ công lao của tổ phụ, phong phụ thân hắn còn nhỏ là An Viễn hầu.
Phụ thân hắn chịu ảnh hưởng từ tổ phụ, luôn ôm chí lớn báo quốc, lại không phải kẻ tầm thường, 16 tuổi vào quân đã được tiên đế khen ngợi.
Năm 18 tuổi, Ngô Đan xâm phạm, phụ thân hắn tự xin xuất chinh, có thể thỏa chí tang bồng, nhưng đột nhiên phát bệnh, không thể ra chiến trường, chỉ có thể làm một An Viễn hầu nhàn tản.
Hắn không thể hiểu nổi tại sao tổ mẫu lại hại người con duy nhất của mình.
Hôm nay ra ngoài tìm bạn cũ của tổ phụ, ban đầu người đó không muốn nói gì.
Cho đến khi hắn nói cái chết của phụ thân là do tổ mẫu gây ra, người đó mới tiết lộ sự thật.
Hóa ra phụ thân hắn là con của thiếp, được nhận nuôi dưới danh nghĩa của tổ mẫu, tổ phụ vì bảo vệ danh dự của tổ phụ, đã cho thiếp nhiều bạc rồi đuổi đi, tuyên bố ra ngoài rằng phụ thân hắn là con của tổ mẫu.
Đỗ Học Nghĩa vẻ mặt tràn đầy hận ý, bóp cổ lão thái thái, “Ngươi không thể có con của riêng mình, phụ thân ta có chí hướng, với ngươi chẳng phải càng tốt sao?
Vì sao muốn hại phụ thân ta? Sao ngươi lại hại mẫu thân và muội muội ta? Sao ngươi lại hại vợ con ta? Không ai đối xử tệ với ngươi, sao ngươi lại làm như vậy, nói đi!”
Lão phu nhân bị siết cổ, ngạt thở một lúc.
Nỗi sợ bí mật bị bại lộ nhanh chóng được thay thế bằng sự tức giận vì Đỗ Học Nghĩa đã biết mọi chuyện, nhất định cũng đã tìm đủ chứng cứ, bà không còn cách nào để phủ nhận.
Nhưng, liên quan đến người đó, bà có gì phải sợ?
Nghĩ vậy, bà cười nhẹ nhàng, “Ngươi biết rồi sao? Ta tưởng ngươi cả đời này sẽ không biết sự thật.”
Bà quay đầu nhìn Vệ Thanh Yến ngồi yên tĩnh bên cạnh, “Là ngươi nói cho hắn biết, đúng không? Đứa cháu này của ta giống cha nó, rất ngu ngốc, hiếu thuận với ta, sẽ không nghi ngờ ta.”
Vệ Thanh Yến với đôi mắt đen láy nhìn bà, “Có gió mới có sóng, không có nước thì sóng cũng lặng, đừng nói nhân quả không ai thấy, Quan thị, báo ứng của ngươi đã đến.”
“Báo ứng? Ha ha ha…” Lão phu nhân cười lớn, “Nếu trên đời này thực sự có báo ứng, ngươi đoán xem tại sao ta không thể có con của riêng mình?”
*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.com”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.