Tướng Quân Trọng Sinh Sủng Ái Tiểu Nha Hoàn Thông Phòng
Chương 26:
Thâm Hải Lý Đích Vân Đóa
21/06/2024
“Ngươi đang viết cái gì vậy?” Song Nhi đi đến bên cạnh Lục Hằng thấy Lục Hằng không giống như đang viết chữ lớn cho nàng học thì lên tiếng hỏi, lúc trước thường viết trên giấy mỏng, bình thường hắn thường viết chuyện công việc lên giấy, nhưng loại giấy bây giờ hắn dùng rõ ràng là dày hơn, còn hơi có độ cứng nữa.
Sau khi liếc nhìn Song Nhi, Lục Hằng vẫn cúi đầu viết tiếp, sau khi viết nét móc cuối cùng, hắn di chuyển đến chiếc ghế tre, rồi kéo Song Nhi ngồi xuống bên cạnh mình, để nàng ngồi lên đùi mình, ôm lấy nàng từ phía sau khẽ lên tiếng nói: “Đây là thứ ta viết cho ngươi, loại giấy này được đặc biệt lấy để làm sách, không dễ bị hỏng, ngươi có thể viết đè lên mấy chữ đó.”
Là do lúc trước hắn không suy nghĩ kĩ càng, Song Nhi cũng không có nền tảng, dĩ nhiên việc học chữ cũng trở nên chậm hơn, viết đè lên chính là bước đầu tiên nàng phải làm. Kiếm trước Song Nhi cũng đã từng học chữ, là hắn đã tìm một nữ tiên sinh bên ngoài, hắn không chu ý tới loại giấy nàng dùng, chắc là do nữ tiên sinh đó mang đến.
Song Nhi rất vui, ban ngày nàng còn định tìm giấy viết, bây giờ hắn đã chuẩn bị cho nàng rồi, trong lòng cứ như có mật ngọt rót vào vậy. Chỉ có điều nàng muốn tìm giấy viết thì ra ngoài mua là được rồi, hắn cần gì phải thức khuya để viết vậy chứ?
Nàng nghĩ như vậy thì liền khẽ lên tiếng nói. Lúc hắn về thì đã rất muộn rồi, nếu còn không nghỉ ngơi thì sao ngày mai có tinh thần được. Người nữ nhân mình yêu đau lòng vì mình, Lục Hằng vui vẻ nhắm mắt lại, nắm chặt lấy Song Nhi.
Đột nhiên lại có ý định chọc nàng, hắn ghé sát đến cạnh bên vành tai ửng hồng của nàng rồi thấp giọng nói: “Bởi vì ta muốn chữ mà Song Nhi viết ra có vết tích của ta, ta muốn tất cả những thứ của Song Nhi đều liên quan đến ta.” Nói xong thì hắn lại động tình ngậm lấy vành tai của Song Nhi, đầu tiên hà hơi vào khiến vành tai nàng đỏ hồng, sau đó dùng đầu lưỡi liếm liếm, cuối cùng dùng răng nghiền ngẫm nó.
Song Nhi giật mình co người lại tránh né đòn công kích của hắn, mà lời nói của hắn vẫn còn bay lượn trong đầu của Song Nhi. Có phải sự chiếm hữu mà hắn dành cho nàng quá lớn rồi hay không?
“Chiếm hữu, chiếm hữu…” Song Nhi ngẩn người lẩm bẩm, Lục Hằng đang đắm chìm trong tai ngọc của Song Nhi, nghe nàng lẩm bẩm như thế còn tưởng nàng động tình.
Nàng khẽ nhíu mày nở nụ cười xinh đẹp, đột nhiên lại nhớ tới một chuyện mà lúc trước nàng từng nghe kể.
Lúc trước nàng không thích nói chuyện nhưng lại thích nghe người khác nói. nàng thích nghe nhất là mấy chuyện kỳ quặc do mấy cô nương nói.
Trong mấy chuyện đó có một chuyện vô cùng đáng sợ, lúc đó nàng còn nghĩ cả đời này không muốn gả đi nữa.
Trong chuyện đó có một tướng công vô cùng yêu thương thê tử của hắn, lúc nào cũng dẫn nàng đi theo bên cạnh, không cho phép nàng giao lưu với mấy người khác, thậm chí nói chuyện cũng không được, có điều nữ nhân đó không phải là người biết an phận thủ thường, nhân lúc tướng công của nàng đi ra ngoài làm việc không thể dẫn theo nàng đi bên cạnh, nàng đã dẫn một nam nhân cạnh nhà về, sau khi người tướng công phát hiện thì đau lòng vô cùng, hắn yêu nữ nhân này nhưng lại không thể bỏ qua cho tội phản bội của nàng, sau đó trong một đêm nọ, người tướng công đó đã cười ha ha giết chết thê tử của hắn rồi còn nấu ăn nữa.
Song Nhi liếc nhìn Lục Hằng ở phía sau lưng, đột nhiên nàng quay đầu lại, hơi thở của nàng phả thẳng vào mặt Lục Hằng, nàng ngạc nhiên hét lên: “Không phải ngươi muốn ăn ta đó chứ?”
Mắt của nàng trừng rất to, tray cũng đang che cái miệng đang mở rất to, dáng vẻ sợ sệt của nàng cứ như đã gặp phải quỷ rồi vậy.
Lục Hằng từ từ rơi vào im lặng, hắn chỉ muốn trải nghiệm những chỗ khác nhau trên người Song Nhi thôi, giờ đây nụ cười của hắn trở nên cứng đờ, Song Nhi đang nói cái gì vậy chứ?
“Song Nhi, có phải ngươi gặp ác mộng rồi hay không, đừng sợ, ta ở ngay đây này.” Nói xong thì hắn lấy tay xoa trán của Song Nhi, không phải gặp ác mộng thì cũng do bị sốt đến mệt rồi.
Thấy Lục Hằng bị ghẹo đến ngốc thì Song Nhi lại càng muốn chọc hắn hơn, nàng đột nhiên nhớ đến chuyện dùng cơm tối.
Lục Hằng đúng là rất quan tâm chuyện của nàng, có phải nàng vẫn sẽ giữ phụ đạo không, lỡ như Lục Hằng bệnh nặng hơn thì sao.
Song Nhi thôi không che miệng nữa, thấy nàng không nói gì thì Lục Hằng liền sốt ruột, hắn không nghĩ đến việc gì khác được nữa, hắn co người ôm nàng về chiếc giường hoa sang trọng rồi rót một cốc trà nóng dâng đến bên miệng nàng.
Lá trà do Lục Hằng lấy từ thư phòng của phủ Lục Quốc Công về, là cống phẩm dâng cho hoàng thượng, mùi vị nhàn nhạt, là cực phẩm trong các loại trà.
Nàng nghe lời uống trà, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đen láy của hắn như thể đang che giấu sự lo lắng trùng trùng.
Trong lòng nàng thở dài, Song Nhi tự thấy bản thân nàng buồn cười, truyền miệng là truyền miệng, sao lại có thể xem là thật được, làm phụ lòng hắn rồi: “Ngươi đối xử với ta tốt quá, tốt đến nỗi ta cứ tưởng ngươi sẽ ăn thịt ta.”
Sau đó Lục Hằng còn chưa kịp hỏi thì Song Nhi đã kể lại cho hắn nghe câu chuyện truyền miệng đó.
Người thiếu nữ xinh đẹp nhất, dáng vẻ hoạt bát đáng yêu, ánh mắt linh động khiến Lục Hằng mềm lòng vô cùng, hắn muốn kéo nàng lập tức chơi một trận thật lớn.
Quay về lâu rồi, nàng cũng từ từ ở lòng với hắn, để hắn vào trong lòng, có điều Lục Hằng cũng từ từ nhận ra điều gì đó: “Ngươi sợ ta sẽ ăn ngươi như thế sao?”
Đừng nghĩ ngươi giả bộ thoải mái kể chuyện truyền miệng này cho ta nghe thì ta không hiểu ý của ngươi.
Song Nhi ngưng bặt lại, khóe môi nàng giật giật, nàng nở nụ cười ngượng ngùng nhìn hắn.
“Có phải ngươi vẫn đang còn giận chuyện ta cho ngươi uống nước nóng và ăn cơm đúng giờ hay không?” Lục Hằng lên giường ôm lấy Song Nhi đang nằm ở phía bên ngoài.
Hắn vừa về chưa kị tắm rửa thì con nha đầu Xảo Nhi đó đã thút thít đi kể tội nàng rồi.
“Không có.” Song Nhi nhỏ tiếng nói. Nàng không lấy làm lạ khi hắn biết chuyện tối nay.
Lục Hằng nhấc tay đặt lên người Song Nhi lên rồi nắm lấy tóc của nàng, đột nhiên Song Nhi cảm thấy tóc sau gáy mình rối tung như cái ổ gà.
Song Nhi ngẩng đầu tức giận nhìn hắn.
Lục Hằng cười cười, sau đó ấn đầu nàng vào trong lồng ngực mình rồi ôm chặt nàng hơn. Dĩ nhiên nàng không hiểu vì sau hắn lại làm vậy.
Chuyện uống nước nóng là do hắn hiểu lầm, lúc đó hắn vẫn còn có mấy chuyện chưa phản ứng lại kịp, hắn cứ tưởng Song Nhi của hiện tại chính là Song Nhi không thể động vào nước lạnh sau khi sảy thai ở kiếp trước, phải ăn cơm đúng giờ là do lúc trước nàng làm nha hoàn ăn uống không đúng giờ làm ảnh hưởng tới dạ dày, sau khi uống rất nhiều thuốc thì dạ dày của nàng lại càng yếu hơn nữa.
“Là do ta không tốt.” Lục Hằng lấy tay giúp Song Nhi chải đầu: “Sau này nàng thích ăn nguội thì cứ ăn, chỉ có điều đừng để nguội quá, đồ ăn nguội không có lợi cho sức khỏe đâu, chuyện ăn uống đúng giờ, ta chỉ sợ nàng ngày xưa sống không tốt nên ảnh hưởng tới dạ dày mà thôi.”
Giọng nói của Lục Hằng ngày một thấp, khóe mắt Song Nhi ngày một cay.
Nàng xoa tay vào lồng ngực của Lục Hằng, Song Nhi khẽ lên tiếng nói: “Ngày tháng lúc trước của ta có gì không tốt đâu chứ, ngươi nói như vậy cẩn thận lão phu nhân không thương ngươi nữa cho xem.” Sau khi nói xong nàng còn khẽ hứ hai tiếng.
Dáng vẻ nhõng nhẽo này không còn giống với lúc làm nô tỳ nữa.
“Đúng đúng đúng, trước đây ngươi sống rất tốt.” Lục Hằng thương yêu hôn lên tóc Song Nhi: “Có ta ở đây, sau này ngươi sẽ sống tốt hơn nữa.”
“Còn nữa, ta muốn ăn ngươi đó, có điều ngươi có chịu ăn ta hay không?”
Song Nhi không hiểu ngẩng đầu, Lục Hằng thâm sâu nở nụ cười, khóe môi mấp máy nói gì đó.
Sau khi nàng nghe kỹ càng thì gương mặt đỏ bừng cả lên, nàng vùi đầu vào ngực Lục Hằng rồi mắng khốn nạn.
Lục Hằng bị mắng khốn nạn nhưng không hề tức giận, hắn vui vẻ đè Song Nhi xuống. Một đêm vui vẻ vô cùng, Xảo Nhi đứng bên ngoài cửa sổ cũng thẹn thùng đi mất.
Tết Trung thu ở Đại Tần là một ngày lễ rất quan trọng, theo lệ thường thì hoàng cung sẽ tổ chức tiệc, Quảng Bình Đế coi trọng sự đoàn viên của các cận thần và hoàng tộc nên đã tổ chức tiệc vào buổi trưa, lúc sau sẽ giải tán, quân thần về nhà đoàn viên, hắn và hoàng hậu, con cái hắn cũng có phút giây ở bên nhau.
Tiệc do thánh thượng tổ chức ngoài những công thần quan trọng ra thì một số gia quyến của các vị quan bình thường cũng có tư cách tham gia, lúc Trình Thị còn thuở thiếu thời, nàng cũng thường đi theo tổ phụ vào cung tham dự yến tiệc, bây giờ Lục Hãn có địa vị thấp nên nàng chỉ có thể đứng nhìn bọn họ lên xe ngựa rời đi mà thôi.
“Sao Trần Thị này lại quay về rồi vậy?” Trình Thị tức giận vỗ vào mặt bàn. Lúc trước sức khỏe của Trần Thị không được tốt, người đi vào cung tham dự yến tiệc của Lục gia chỉ có phi nhân Lục Quốc Công và Trần Diệu Hàm, tuổi tác lão phu nhân lớn rồi hiếm khi mới đi một lần, Trần Thị cũng không đi, nàng mới không đi chưa được bao lâu, giờ thì sao chứ, có mấy người thuở nhỏ chỉ có thể ngước nhìn nàng giờ chắc đang chê cười nàng rồi.
Trình Thị tức giận vô cùng, nha hoàn cũng không dám trả lời nàng.
Phu nhân thế tử nhà người ta đi tham gia yến tiệc, phu nhân nhà này không có tư cách đi thì liền lấy bọn họ ra xả giận.
“Ngươi đi nghe ngóng thử xem, có lão gà nào quay về cùng với Trần Thị hay không?” Trình Thị tức giận rất lâu vẫn không ai để ý đến, nàng im lặng một hồi rồi lại nghĩ đến Phương Thần Y.
Trần Thị do thế tử gia tự đi đón về, thấy hạ nhân của bọn họ rất nhiều, nha hoàn vừa đi ra ngoài thì đã nghe ngóng được rồi.
“Bẩm phu nhân, người quay về toàn là người cũ của thế tử phu nhân mà thôi, không có lão già nào cả.”
“Không sao, ta không tin ngươi cứ giấu hắn được mãi đó.” Trần Thị tức giận nói.
Trình Thị không hề biết trang tử Trần Thị ở là ở đâu, cũng không dám phái người đi theo thần y trong tay Lục Giác để hỏi thăm.
Chủ tử trong phủ đều đi vào cung hết rồi, nhà bếp cũng không dám chậm trễ, họ bưng rất nhiều món ngon lên, Trình Thị thấy vậy thì càng tức giận hơn, cảm thấy người trong phủ này đều đang chê cười nàng, nàng hất tung chén đũa, cãi nhau một trận với người cố tình về nhà ăn cơm với nàn là Lục Hãn.
Lục Hãn cảm thấy nữ nhân đứng trước mặt lạ lẫm vô cùng, hắn cứ nghĩ dù lúc nàng được gả cho hắn nàng không thật lòng thật dạ, nhiều năm như vậy rồi hắn vẫn không nạp thiếp, không kiếm mồi khác, chuyện gì cũng giao cho nàng xử lý, hắn tưởng vậy là có thể khiến nàng nhận ra.
Hắn ôm đứa con gái bị cơn giận của mẫu thân dọa sợ từ từ bước ra khỏi phòng.
Nhà Trình Thị sống không được vui vẻ lắm, nhưng Song Nhi lại rất vui, Lục Hằng đi yến tiệc mà nàng cũng không oán trách gì.
Lúc ăn Lục Hằng còn dặn dò nhà bếp nấu cho nàng một nồi nước cay, Song Nhi thấy món ăn trước đây của mình đều trở nên vô bổ.
Nói là một nồi nước cay, nhưng thật ra là một nồi nước được chia thành hai phần, một phần là vị cay người ở miền Tây thích, phần còn lại là nước bổ được nấu bằng máu vịt, trước giờ Song Nhi chưa từng ăn, lúc mới bắt đầu nàng còn tưởng mình thích ăn canh vịt, ai ngờ vừa nếm thử một ngụm nước cay, nàng đã hoàn toàn bỏ canh vịt qua một bên vui vẻ mà ăn.
“Di Nương, đây là lần đầu tiên ngươi ăn cay đến vậy, ngươi ăn ít một chút đi.”
Thanh Mai nhìn thấy đồ ăn được chuẩn bị sắp bị ăn sạch rồi thì lên tiếng khuyên răn. Xảo Nhi bưng thức ăn cho Song Nhi ngước nhìn Thanh Mai, lúc tam gia ra ngoài có dặn nàng đừng để Di Nương ăn nhiều quá, nhưng Di Nương lại ăn vui vẻ như vậy, nàng mới chọc giận Di Nương không lâu, dù tam gia có dặn dò thì nàng cũng không dám nói.
Song Nhi liếc nhìn bàn ăn lần nữa, quả nhiên không còn lại bao nhiêu đồ ăn.
“Được, không ăn nữa, đợi lần sau khi có tam gia ở đây thì ta sẽ ăn cùng hắn.”
Song Nhi chờ đợi ăn cùng với Lục Hằng nói.
Sau khi liếc nhìn Song Nhi, Lục Hằng vẫn cúi đầu viết tiếp, sau khi viết nét móc cuối cùng, hắn di chuyển đến chiếc ghế tre, rồi kéo Song Nhi ngồi xuống bên cạnh mình, để nàng ngồi lên đùi mình, ôm lấy nàng từ phía sau khẽ lên tiếng nói: “Đây là thứ ta viết cho ngươi, loại giấy này được đặc biệt lấy để làm sách, không dễ bị hỏng, ngươi có thể viết đè lên mấy chữ đó.”
Là do lúc trước hắn không suy nghĩ kĩ càng, Song Nhi cũng không có nền tảng, dĩ nhiên việc học chữ cũng trở nên chậm hơn, viết đè lên chính là bước đầu tiên nàng phải làm. Kiếm trước Song Nhi cũng đã từng học chữ, là hắn đã tìm một nữ tiên sinh bên ngoài, hắn không chu ý tới loại giấy nàng dùng, chắc là do nữ tiên sinh đó mang đến.
Song Nhi rất vui, ban ngày nàng còn định tìm giấy viết, bây giờ hắn đã chuẩn bị cho nàng rồi, trong lòng cứ như có mật ngọt rót vào vậy. Chỉ có điều nàng muốn tìm giấy viết thì ra ngoài mua là được rồi, hắn cần gì phải thức khuya để viết vậy chứ?
Nàng nghĩ như vậy thì liền khẽ lên tiếng nói. Lúc hắn về thì đã rất muộn rồi, nếu còn không nghỉ ngơi thì sao ngày mai có tinh thần được. Người nữ nhân mình yêu đau lòng vì mình, Lục Hằng vui vẻ nhắm mắt lại, nắm chặt lấy Song Nhi.
Đột nhiên lại có ý định chọc nàng, hắn ghé sát đến cạnh bên vành tai ửng hồng của nàng rồi thấp giọng nói: “Bởi vì ta muốn chữ mà Song Nhi viết ra có vết tích của ta, ta muốn tất cả những thứ của Song Nhi đều liên quan đến ta.” Nói xong thì hắn lại động tình ngậm lấy vành tai của Song Nhi, đầu tiên hà hơi vào khiến vành tai nàng đỏ hồng, sau đó dùng đầu lưỡi liếm liếm, cuối cùng dùng răng nghiền ngẫm nó.
Song Nhi giật mình co người lại tránh né đòn công kích của hắn, mà lời nói của hắn vẫn còn bay lượn trong đầu của Song Nhi. Có phải sự chiếm hữu mà hắn dành cho nàng quá lớn rồi hay không?
“Chiếm hữu, chiếm hữu…” Song Nhi ngẩn người lẩm bẩm, Lục Hằng đang đắm chìm trong tai ngọc của Song Nhi, nghe nàng lẩm bẩm như thế còn tưởng nàng động tình.
Nàng khẽ nhíu mày nở nụ cười xinh đẹp, đột nhiên lại nhớ tới một chuyện mà lúc trước nàng từng nghe kể.
Lúc trước nàng không thích nói chuyện nhưng lại thích nghe người khác nói. nàng thích nghe nhất là mấy chuyện kỳ quặc do mấy cô nương nói.
Trong mấy chuyện đó có một chuyện vô cùng đáng sợ, lúc đó nàng còn nghĩ cả đời này không muốn gả đi nữa.
Trong chuyện đó có một tướng công vô cùng yêu thương thê tử của hắn, lúc nào cũng dẫn nàng đi theo bên cạnh, không cho phép nàng giao lưu với mấy người khác, thậm chí nói chuyện cũng không được, có điều nữ nhân đó không phải là người biết an phận thủ thường, nhân lúc tướng công của nàng đi ra ngoài làm việc không thể dẫn theo nàng đi bên cạnh, nàng đã dẫn một nam nhân cạnh nhà về, sau khi người tướng công phát hiện thì đau lòng vô cùng, hắn yêu nữ nhân này nhưng lại không thể bỏ qua cho tội phản bội của nàng, sau đó trong một đêm nọ, người tướng công đó đã cười ha ha giết chết thê tử của hắn rồi còn nấu ăn nữa.
Song Nhi liếc nhìn Lục Hằng ở phía sau lưng, đột nhiên nàng quay đầu lại, hơi thở của nàng phả thẳng vào mặt Lục Hằng, nàng ngạc nhiên hét lên: “Không phải ngươi muốn ăn ta đó chứ?”
Mắt của nàng trừng rất to, tray cũng đang che cái miệng đang mở rất to, dáng vẻ sợ sệt của nàng cứ như đã gặp phải quỷ rồi vậy.
Lục Hằng từ từ rơi vào im lặng, hắn chỉ muốn trải nghiệm những chỗ khác nhau trên người Song Nhi thôi, giờ đây nụ cười của hắn trở nên cứng đờ, Song Nhi đang nói cái gì vậy chứ?
“Song Nhi, có phải ngươi gặp ác mộng rồi hay không, đừng sợ, ta ở ngay đây này.” Nói xong thì hắn lấy tay xoa trán của Song Nhi, không phải gặp ác mộng thì cũng do bị sốt đến mệt rồi.
Thấy Lục Hằng bị ghẹo đến ngốc thì Song Nhi lại càng muốn chọc hắn hơn, nàng đột nhiên nhớ đến chuyện dùng cơm tối.
Lục Hằng đúng là rất quan tâm chuyện của nàng, có phải nàng vẫn sẽ giữ phụ đạo không, lỡ như Lục Hằng bệnh nặng hơn thì sao.
Song Nhi thôi không che miệng nữa, thấy nàng không nói gì thì Lục Hằng liền sốt ruột, hắn không nghĩ đến việc gì khác được nữa, hắn co người ôm nàng về chiếc giường hoa sang trọng rồi rót một cốc trà nóng dâng đến bên miệng nàng.
Lá trà do Lục Hằng lấy từ thư phòng của phủ Lục Quốc Công về, là cống phẩm dâng cho hoàng thượng, mùi vị nhàn nhạt, là cực phẩm trong các loại trà.
Nàng nghe lời uống trà, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đen láy của hắn như thể đang che giấu sự lo lắng trùng trùng.
Trong lòng nàng thở dài, Song Nhi tự thấy bản thân nàng buồn cười, truyền miệng là truyền miệng, sao lại có thể xem là thật được, làm phụ lòng hắn rồi: “Ngươi đối xử với ta tốt quá, tốt đến nỗi ta cứ tưởng ngươi sẽ ăn thịt ta.”
Sau đó Lục Hằng còn chưa kịp hỏi thì Song Nhi đã kể lại cho hắn nghe câu chuyện truyền miệng đó.
Người thiếu nữ xinh đẹp nhất, dáng vẻ hoạt bát đáng yêu, ánh mắt linh động khiến Lục Hằng mềm lòng vô cùng, hắn muốn kéo nàng lập tức chơi một trận thật lớn.
Quay về lâu rồi, nàng cũng từ từ ở lòng với hắn, để hắn vào trong lòng, có điều Lục Hằng cũng từ từ nhận ra điều gì đó: “Ngươi sợ ta sẽ ăn ngươi như thế sao?”
Đừng nghĩ ngươi giả bộ thoải mái kể chuyện truyền miệng này cho ta nghe thì ta không hiểu ý của ngươi.
Song Nhi ngưng bặt lại, khóe môi nàng giật giật, nàng nở nụ cười ngượng ngùng nhìn hắn.
“Có phải ngươi vẫn đang còn giận chuyện ta cho ngươi uống nước nóng và ăn cơm đúng giờ hay không?” Lục Hằng lên giường ôm lấy Song Nhi đang nằm ở phía bên ngoài.
Hắn vừa về chưa kị tắm rửa thì con nha đầu Xảo Nhi đó đã thút thít đi kể tội nàng rồi.
“Không có.” Song Nhi nhỏ tiếng nói. Nàng không lấy làm lạ khi hắn biết chuyện tối nay.
Lục Hằng nhấc tay đặt lên người Song Nhi lên rồi nắm lấy tóc của nàng, đột nhiên Song Nhi cảm thấy tóc sau gáy mình rối tung như cái ổ gà.
Song Nhi ngẩng đầu tức giận nhìn hắn.
Lục Hằng cười cười, sau đó ấn đầu nàng vào trong lồng ngực mình rồi ôm chặt nàng hơn. Dĩ nhiên nàng không hiểu vì sau hắn lại làm vậy.
Chuyện uống nước nóng là do hắn hiểu lầm, lúc đó hắn vẫn còn có mấy chuyện chưa phản ứng lại kịp, hắn cứ tưởng Song Nhi của hiện tại chính là Song Nhi không thể động vào nước lạnh sau khi sảy thai ở kiếp trước, phải ăn cơm đúng giờ là do lúc trước nàng làm nha hoàn ăn uống không đúng giờ làm ảnh hưởng tới dạ dày, sau khi uống rất nhiều thuốc thì dạ dày của nàng lại càng yếu hơn nữa.
“Là do ta không tốt.” Lục Hằng lấy tay giúp Song Nhi chải đầu: “Sau này nàng thích ăn nguội thì cứ ăn, chỉ có điều đừng để nguội quá, đồ ăn nguội không có lợi cho sức khỏe đâu, chuyện ăn uống đúng giờ, ta chỉ sợ nàng ngày xưa sống không tốt nên ảnh hưởng tới dạ dày mà thôi.”
Giọng nói của Lục Hằng ngày một thấp, khóe mắt Song Nhi ngày một cay.
Nàng xoa tay vào lồng ngực của Lục Hằng, Song Nhi khẽ lên tiếng nói: “Ngày tháng lúc trước của ta có gì không tốt đâu chứ, ngươi nói như vậy cẩn thận lão phu nhân không thương ngươi nữa cho xem.” Sau khi nói xong nàng còn khẽ hứ hai tiếng.
Dáng vẻ nhõng nhẽo này không còn giống với lúc làm nô tỳ nữa.
“Đúng đúng đúng, trước đây ngươi sống rất tốt.” Lục Hằng thương yêu hôn lên tóc Song Nhi: “Có ta ở đây, sau này ngươi sẽ sống tốt hơn nữa.”
“Còn nữa, ta muốn ăn ngươi đó, có điều ngươi có chịu ăn ta hay không?”
Song Nhi không hiểu ngẩng đầu, Lục Hằng thâm sâu nở nụ cười, khóe môi mấp máy nói gì đó.
Sau khi nàng nghe kỹ càng thì gương mặt đỏ bừng cả lên, nàng vùi đầu vào ngực Lục Hằng rồi mắng khốn nạn.
Lục Hằng bị mắng khốn nạn nhưng không hề tức giận, hắn vui vẻ đè Song Nhi xuống. Một đêm vui vẻ vô cùng, Xảo Nhi đứng bên ngoài cửa sổ cũng thẹn thùng đi mất.
Tết Trung thu ở Đại Tần là một ngày lễ rất quan trọng, theo lệ thường thì hoàng cung sẽ tổ chức tiệc, Quảng Bình Đế coi trọng sự đoàn viên của các cận thần và hoàng tộc nên đã tổ chức tiệc vào buổi trưa, lúc sau sẽ giải tán, quân thần về nhà đoàn viên, hắn và hoàng hậu, con cái hắn cũng có phút giây ở bên nhau.
Tiệc do thánh thượng tổ chức ngoài những công thần quan trọng ra thì một số gia quyến của các vị quan bình thường cũng có tư cách tham gia, lúc Trình Thị còn thuở thiếu thời, nàng cũng thường đi theo tổ phụ vào cung tham dự yến tiệc, bây giờ Lục Hãn có địa vị thấp nên nàng chỉ có thể đứng nhìn bọn họ lên xe ngựa rời đi mà thôi.
“Sao Trần Thị này lại quay về rồi vậy?” Trình Thị tức giận vỗ vào mặt bàn. Lúc trước sức khỏe của Trần Thị không được tốt, người đi vào cung tham dự yến tiệc của Lục gia chỉ có phi nhân Lục Quốc Công và Trần Diệu Hàm, tuổi tác lão phu nhân lớn rồi hiếm khi mới đi một lần, Trần Thị cũng không đi, nàng mới không đi chưa được bao lâu, giờ thì sao chứ, có mấy người thuở nhỏ chỉ có thể ngước nhìn nàng giờ chắc đang chê cười nàng rồi.
Trình Thị tức giận vô cùng, nha hoàn cũng không dám trả lời nàng.
Phu nhân thế tử nhà người ta đi tham gia yến tiệc, phu nhân nhà này không có tư cách đi thì liền lấy bọn họ ra xả giận.
“Ngươi đi nghe ngóng thử xem, có lão gà nào quay về cùng với Trần Thị hay không?” Trình Thị tức giận rất lâu vẫn không ai để ý đến, nàng im lặng một hồi rồi lại nghĩ đến Phương Thần Y.
Trần Thị do thế tử gia tự đi đón về, thấy hạ nhân của bọn họ rất nhiều, nha hoàn vừa đi ra ngoài thì đã nghe ngóng được rồi.
“Bẩm phu nhân, người quay về toàn là người cũ của thế tử phu nhân mà thôi, không có lão già nào cả.”
“Không sao, ta không tin ngươi cứ giấu hắn được mãi đó.” Trần Thị tức giận nói.
Trình Thị không hề biết trang tử Trần Thị ở là ở đâu, cũng không dám phái người đi theo thần y trong tay Lục Giác để hỏi thăm.
Chủ tử trong phủ đều đi vào cung hết rồi, nhà bếp cũng không dám chậm trễ, họ bưng rất nhiều món ngon lên, Trình Thị thấy vậy thì càng tức giận hơn, cảm thấy người trong phủ này đều đang chê cười nàng, nàng hất tung chén đũa, cãi nhau một trận với người cố tình về nhà ăn cơm với nàn là Lục Hãn.
Lục Hãn cảm thấy nữ nhân đứng trước mặt lạ lẫm vô cùng, hắn cứ nghĩ dù lúc nàng được gả cho hắn nàng không thật lòng thật dạ, nhiều năm như vậy rồi hắn vẫn không nạp thiếp, không kiếm mồi khác, chuyện gì cũng giao cho nàng xử lý, hắn tưởng vậy là có thể khiến nàng nhận ra.
Hắn ôm đứa con gái bị cơn giận của mẫu thân dọa sợ từ từ bước ra khỏi phòng.
Nhà Trình Thị sống không được vui vẻ lắm, nhưng Song Nhi lại rất vui, Lục Hằng đi yến tiệc mà nàng cũng không oán trách gì.
Lúc ăn Lục Hằng còn dặn dò nhà bếp nấu cho nàng một nồi nước cay, Song Nhi thấy món ăn trước đây của mình đều trở nên vô bổ.
Nói là một nồi nước cay, nhưng thật ra là một nồi nước được chia thành hai phần, một phần là vị cay người ở miền Tây thích, phần còn lại là nước bổ được nấu bằng máu vịt, trước giờ Song Nhi chưa từng ăn, lúc mới bắt đầu nàng còn tưởng mình thích ăn canh vịt, ai ngờ vừa nếm thử một ngụm nước cay, nàng đã hoàn toàn bỏ canh vịt qua một bên vui vẻ mà ăn.
“Di Nương, đây là lần đầu tiên ngươi ăn cay đến vậy, ngươi ăn ít một chút đi.”
Thanh Mai nhìn thấy đồ ăn được chuẩn bị sắp bị ăn sạch rồi thì lên tiếng khuyên răn. Xảo Nhi bưng thức ăn cho Song Nhi ngước nhìn Thanh Mai, lúc tam gia ra ngoài có dặn nàng đừng để Di Nương ăn nhiều quá, nhưng Di Nương lại ăn vui vẻ như vậy, nàng mới chọc giận Di Nương không lâu, dù tam gia có dặn dò thì nàng cũng không dám nói.
Song Nhi liếc nhìn bàn ăn lần nữa, quả nhiên không còn lại bao nhiêu đồ ăn.
“Được, không ăn nữa, đợi lần sau khi có tam gia ở đây thì ta sẽ ăn cùng hắn.”
Song Nhi chờ đợi ăn cùng với Lục Hằng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.