Tuyệt Chiêu Theo Đuổi Vợ Yêu Của Bá Tổng
Chương 31: Đánh một trận
Lan Do005
01/10/2024
Giản Hi ôm chiếc áo đồng phục vào ngực, tay nhỏ túm góc áo đã bắt đầu đổ mồ hôi.
Cô không dám làm điều đó, không phải vì sợ bị người khác đánh, mà vì từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ xung đột với ai. Trước kia, khi bạn bè đồng học bắt nạt hay nói xấu cô, Giản Hi chỉ âm thầm chịu đựng và mọi chuyện rồi cũng qua. Bây giờ phải đối đầu trực tiếp với người khác, cô thực sự cảm thấy lo lắng.
"Có thể... không đi được không?"
Tiểu Hi Hi thì thầm với giọng nhỏ nhẹ, nghĩ rằng Thịnh Thừa Dương chắc chắn sẽ đồng ý. Nhưng không ngờ, người thường ngày luôn chiều theo mọi ý muốn của cô, lần này lại kiên quyết từ chối thẳng thừng.
"Không được!"
Giản Hi không còn cách nào khác, chỉ biết gật đầu đồng ý.
Đêm đó cô không ngủ ngon, chỉ lo lắng về việc ngày mai phải mở lời như thế nào để khiến nữ sinh kia đồng ý sửa lại chiếc áo cho cô.
Ngày hôm sau, Giản Hi thay một bộ đồng phục khác. Nhưng cứ nghĩ đến nhiệm vụ khó khăn hôm nay, cô thậm chí không muốn đi học.
"Đừng lề mề nữa, nhanh lên xe, không là muộn bây giờ," Thịnh Thừa Dương thúc giục khi thấy Giản Hi cứ chậm chạp mãi không bước được bước nào.
"Đến ngay."
Tiểu Hi Hi chậm chạp leo lên xe, suốt quãng đường từ cổng trường đến lớp học, mỗi bước chân của cô như nặng tựa ngàn cân.
Sau hai tiết học buổi sáng, do trời mưa, sân ướt nên không có thể dục giữa giờ.
Thịnh Thừa Dương dẫn Giản Hi đến lớp bên cạnh, nhưng khi đến cửa lớp, cô nghĩ rằng anh sẽ cùng cô đối mặt với mọi chuyện. Không ngờ, anh lại đứng từ xa quan sát, không có ý định ra mặt giúp cô.
Hừ!
Đến thời khắc mấu chốt, đàn ông quả nhiên đều không thể dựa vào.
Giản Hi cầm chiếc áo đồng phục, lúng túng không biết phải làm gì. Từ xa, Thịnh Thừa Dương nhắc nhở cô: "Gọi cậu ta ra đây."
Được sự chỉ dẫn, Giản Hi đứng ở cửa lớp, nhưng cô không biết tên nữ sinh kia, chỉ nhớ mặt. Nhìn thấy cậu ta ngồi ở dãy thứ ba, ánh mắt hai người vừa vặn chạm nhau. Không kịp suy nghĩ thêm, Giản Hi chỉ vào cậu ta và nói: "Cậu ra đây một chút."
Nữ sinh kia rõ ràng rất bất ngờ. Người mà thường ngày luôn nhút nhát, cúi đầu không dám nói lời nào, nay lại dám đứng trước mặt mình ra lệnh.
Nữ sinh kia chẳng thèm để Giản Hi vào mắt, trước tiên liếc Giản Hi một cái đầy khinh miệt, sau đó mới chậm rãi bước ra khỏi lớp.
"Làm gì?" Hỏi với vẻ mặt đầy khinh thường.
"Cậu đã xé rách áo đồng phục của tôi hôm qua, cậu phải giúp tôi khâu lại," Giản Hi bình tĩnh đưa ra yêu cầu.
Nữ sinh kia giọng điệu chanh chua, châm chọc Giản Hi: "Một cái áo đồng phục rách nát còn đòi khâu lại, đúng là con nhà nghèo, đã nghèo mà còn keo kiệt. Cũng chỉ hơn một triệu mà còn đòi khâu khâu vá vá, cậu biết xấu hổ không?"
Lời nói cay độc của cô ta khiến Giản Hi tức giận, nhưng vì có nhiều bạn học xung quanh, cô cố gắng kiềm chế không măng lại.
"Vậy thì vừa hay, nếu cậu thấy cái áo này không đáng để khâu lại, thì bồi thường cho tôi một cái mới đi!" Giản Hi đáp trả thăng thắn.
Giản Hi giữ vững giọng điệu kiên quyết, không hề nhượng bộ. Những gì Thịnh Thừa Dương đã dạy hôm qua, cô ghi nhớ rõ ràng-lúc này tuyệt đối không thể tỏ ra sợ hãi.
Nữ sinh kia ngạo mạn cười cợt: "Cậu nghèo đến phát điên rồi à! Bắt tôi bồi thường cho cậu một bộ đồng phục mới? Đầu cậu có vấn đề đi!" Khuôn mặt cô ta đầy khinh bỉ, còn thè lưỡi để khiêu khích, khiến Giản Hi tức giận nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. "Đúng là hạ nhân vẫn mãi là hạ nhân, keo kiệt lại còn tham lam. Muốn tôi bồi thường cho cậu áo mới? Không đời nào!"
Giản Hi thấy tình huống này, nhận ra rằng nữ sinh trước mặt thật sự không muốn nghe lý lẽ, bất kể là lời tốt hay xấu. Vậy thì chẳng cần phải tốn công nói đạo lý với cậu ta nữa.
"Được, nếu cậu không muốn khâu lại, cũng không muốn bồi thường, thì tôi sẽ tự giải quyết theo cách của mình."
Vừa dứt lời, không đợi nữ sinh kia kịp phản ứng, Giản Hi đã đưa tay xé rách áo đồng phục của cậu ta.
"Xoẹt" một tiếng, chiếc áo đồng phục bị xé rách, nghiêm trọng hơn rất nhiều so với chiếc trước đó.
"Có qua có lại, đây gọi là gậy ông đập lưng ông."
Giản Hi nhìn thấy áo của nữ sinh bị xé rách, cảm thấy rất hả hê, đang chuẩn bị xoay người rời đi thì bất ngờ nữ sinh lao tới muốn đánh cô.
Đứng bên cạnh, Thịnh Thừa Dương sợ hãi và định lao tới để ngăn cản, nhưng vừa chạy được hai bước, anh đã thấy Giản Hi ném chiếc áo đồng phục trong tay lên, che kín đầu nữ sinh kia. Sau đó, cô ôm lấy bả vai của nữ sinh, dùng một chút sức, khiến nữ sinh đó ngã xuống nền đá cẩm thạch.
"Bụp" một tiếng, âm thanh vang vọng trong hành lang hẹp dài, dường như càng thêm chói tai.
Thịnh Thừa Dương vội vàng chạy đến, nhưng chân anh lập tức dừng lại.
Hi Hi nhà anh, thật sự có chút công phu mèo cào trên người.
Giản Hi chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như vậy, trong lòng những cơn tức giận tích tụ bấy lâu rốt cuộc được giải tỏa. Thì ra, không phải lúc nào cũng phải chịu đựng, mà là có thể cảm nhận được sự phấn khích từ việc phản kháng, cảm giác này thật sự quá tuyệt vời.
Giản Hi trước đây luôn tự ép bản thân phải chịu đựng. Thế nhưng giờ đây, cô đã nhận ra rằng khi bị người khác ức hiếp, phản kháng là điều cần thiết. Sự nhẫn nhịn không làm cho kẻ thù ngừng lại, mà chỉ khiến kẻ đó thêm kiêu ngạo.
"Đi nào," Thịnh Thừa Dương nắm tay Giản Hi, dẫn cô trở lại lớp học. Tiểu nha đầu vừa trải qua thắng lợi, tâm trạng cô thật sự rất tốt.
"Có vui không?"
"Vui, ngày hôm qua tôi vẫn luôn không vui, nhưng giờ thì vui rồi! Cậu không thấy bộ dạng giận dữ của nữ sinh đó à? Cậu ta yếu như vậy, căn bản không phải là đối thủ của tôi."
Sau trận xô xát này, Giản Hi cảm thấy mình thật sự đã vượt qua rào cản tâm lý.
"Cho nên Hi Hi, về sau cậu không cần phải ủy khuất bản thân nữa. Nếu có người khác bắt nạt cậu, thì cậu phải đáp trả thật mạnh mẽ, làm cho họ không dám bắt nạt cậu nữa. Nhân tính chính là như vậy, càng nhẫn nhịn thì càng dễ bị người khác coi thường. Chúng ta không chủ động đi trêu chọc người khác, nhưng nếu bị chọc thì đừng để họ có cơ hội thoải mái."
Thịnh Thừa Dương biết rằng bây giờ nói những điều này với Giản Hi thì cô vẫn chưa thể hiểu thấu. Anh không muốn khiến cô cảm thấy thế giới này đầy rầy điều tồi tệ. Chỉ hy vọng rằng trong suốt cuộc đời này, Giản Hi sẽ không bao giờ phải chịu đựng ủy khuất. Chỉ cần cô hiểu rằng mình không bao giờ đơn độc, có anh bên cạnh, cô sẽ không phải lo lắng bị bắt nạt.
"Tôi đã biết, tôi cũng không phải là người thích so đo. Chỉ là cái nữ sinh đó thật sự quá đáng ghét, cho nên tôi mới đánh cậu ta."'
Giản Hi mở miệng nói không ngừng, Thịnh Thừa Dương sớm đã phát hiện, trước đây cô bé rất kiệm lời, giờ đây lại ngày càng hoạt bát.
"Hi Hi là giỏi nhất, để khen ngợi cậu, hôm nay tan học tôi sẽ đưa cậu đi chơi tennis. Cậu không phải nói muốn học tennis sao? Tôi sẽ tìm một giáo viên cho cậu."
"Thật sao?" Giản Hi hiếm khi có chút kích động, "Tuyệt quá, từ giờ tôi sẽ là một vận động viên tennis tài năng!"
Hai người trở lại phòng học, giáo viên tiếng Anh bước vào, mở sách giáo khoa và yêu cầu Giản Hi lên đọc bài khoá.
Giản Hi tự tin và phấn khởi đọc xong, phát âm của cô ngày càng chuẩn. Mới đến Nam Thành không lâu, Thịnh Thừa Dương đã tìm một giáo viên người Anh cho cô. Với ngôn ngữ, việc có thể giao tiếp lưu loát mới là điều quan trọng nhất.
Cuối cùng, khi Giản Hi ngồi xuống dưới ánh mắt tán thưởng của giáo viên, Thịnh Thừa Dương nhìn cô bé mà mình đã nuôi dưỡng hơn hai năm, cảm thấy cô thật sự ngày càng xuất sắc hơn.
Cô không dám làm điều đó, không phải vì sợ bị người khác đánh, mà vì từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ xung đột với ai. Trước kia, khi bạn bè đồng học bắt nạt hay nói xấu cô, Giản Hi chỉ âm thầm chịu đựng và mọi chuyện rồi cũng qua. Bây giờ phải đối đầu trực tiếp với người khác, cô thực sự cảm thấy lo lắng.
"Có thể... không đi được không?"
Tiểu Hi Hi thì thầm với giọng nhỏ nhẹ, nghĩ rằng Thịnh Thừa Dương chắc chắn sẽ đồng ý. Nhưng không ngờ, người thường ngày luôn chiều theo mọi ý muốn của cô, lần này lại kiên quyết từ chối thẳng thừng.
"Không được!"
Giản Hi không còn cách nào khác, chỉ biết gật đầu đồng ý.
Đêm đó cô không ngủ ngon, chỉ lo lắng về việc ngày mai phải mở lời như thế nào để khiến nữ sinh kia đồng ý sửa lại chiếc áo cho cô.
Ngày hôm sau, Giản Hi thay một bộ đồng phục khác. Nhưng cứ nghĩ đến nhiệm vụ khó khăn hôm nay, cô thậm chí không muốn đi học.
"Đừng lề mề nữa, nhanh lên xe, không là muộn bây giờ," Thịnh Thừa Dương thúc giục khi thấy Giản Hi cứ chậm chạp mãi không bước được bước nào.
"Đến ngay."
Tiểu Hi Hi chậm chạp leo lên xe, suốt quãng đường từ cổng trường đến lớp học, mỗi bước chân của cô như nặng tựa ngàn cân.
Sau hai tiết học buổi sáng, do trời mưa, sân ướt nên không có thể dục giữa giờ.
Thịnh Thừa Dương dẫn Giản Hi đến lớp bên cạnh, nhưng khi đến cửa lớp, cô nghĩ rằng anh sẽ cùng cô đối mặt với mọi chuyện. Không ngờ, anh lại đứng từ xa quan sát, không có ý định ra mặt giúp cô.
Hừ!
Đến thời khắc mấu chốt, đàn ông quả nhiên đều không thể dựa vào.
Giản Hi cầm chiếc áo đồng phục, lúng túng không biết phải làm gì. Từ xa, Thịnh Thừa Dương nhắc nhở cô: "Gọi cậu ta ra đây."
Được sự chỉ dẫn, Giản Hi đứng ở cửa lớp, nhưng cô không biết tên nữ sinh kia, chỉ nhớ mặt. Nhìn thấy cậu ta ngồi ở dãy thứ ba, ánh mắt hai người vừa vặn chạm nhau. Không kịp suy nghĩ thêm, Giản Hi chỉ vào cậu ta và nói: "Cậu ra đây một chút."
Nữ sinh kia rõ ràng rất bất ngờ. Người mà thường ngày luôn nhút nhát, cúi đầu không dám nói lời nào, nay lại dám đứng trước mặt mình ra lệnh.
Nữ sinh kia chẳng thèm để Giản Hi vào mắt, trước tiên liếc Giản Hi một cái đầy khinh miệt, sau đó mới chậm rãi bước ra khỏi lớp.
"Làm gì?" Hỏi với vẻ mặt đầy khinh thường.
"Cậu đã xé rách áo đồng phục của tôi hôm qua, cậu phải giúp tôi khâu lại," Giản Hi bình tĩnh đưa ra yêu cầu.
Nữ sinh kia giọng điệu chanh chua, châm chọc Giản Hi: "Một cái áo đồng phục rách nát còn đòi khâu lại, đúng là con nhà nghèo, đã nghèo mà còn keo kiệt. Cũng chỉ hơn một triệu mà còn đòi khâu khâu vá vá, cậu biết xấu hổ không?"
Lời nói cay độc của cô ta khiến Giản Hi tức giận, nhưng vì có nhiều bạn học xung quanh, cô cố gắng kiềm chế không măng lại.
"Vậy thì vừa hay, nếu cậu thấy cái áo này không đáng để khâu lại, thì bồi thường cho tôi một cái mới đi!" Giản Hi đáp trả thăng thắn.
Giản Hi giữ vững giọng điệu kiên quyết, không hề nhượng bộ. Những gì Thịnh Thừa Dương đã dạy hôm qua, cô ghi nhớ rõ ràng-lúc này tuyệt đối không thể tỏ ra sợ hãi.
Nữ sinh kia ngạo mạn cười cợt: "Cậu nghèo đến phát điên rồi à! Bắt tôi bồi thường cho cậu một bộ đồng phục mới? Đầu cậu có vấn đề đi!" Khuôn mặt cô ta đầy khinh bỉ, còn thè lưỡi để khiêu khích, khiến Giản Hi tức giận nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. "Đúng là hạ nhân vẫn mãi là hạ nhân, keo kiệt lại còn tham lam. Muốn tôi bồi thường cho cậu áo mới? Không đời nào!"
Giản Hi thấy tình huống này, nhận ra rằng nữ sinh trước mặt thật sự không muốn nghe lý lẽ, bất kể là lời tốt hay xấu. Vậy thì chẳng cần phải tốn công nói đạo lý với cậu ta nữa.
"Được, nếu cậu không muốn khâu lại, cũng không muốn bồi thường, thì tôi sẽ tự giải quyết theo cách của mình."
Vừa dứt lời, không đợi nữ sinh kia kịp phản ứng, Giản Hi đã đưa tay xé rách áo đồng phục của cậu ta.
"Xoẹt" một tiếng, chiếc áo đồng phục bị xé rách, nghiêm trọng hơn rất nhiều so với chiếc trước đó.
"Có qua có lại, đây gọi là gậy ông đập lưng ông."
Giản Hi nhìn thấy áo của nữ sinh bị xé rách, cảm thấy rất hả hê, đang chuẩn bị xoay người rời đi thì bất ngờ nữ sinh lao tới muốn đánh cô.
Đứng bên cạnh, Thịnh Thừa Dương sợ hãi và định lao tới để ngăn cản, nhưng vừa chạy được hai bước, anh đã thấy Giản Hi ném chiếc áo đồng phục trong tay lên, che kín đầu nữ sinh kia. Sau đó, cô ôm lấy bả vai của nữ sinh, dùng một chút sức, khiến nữ sinh đó ngã xuống nền đá cẩm thạch.
"Bụp" một tiếng, âm thanh vang vọng trong hành lang hẹp dài, dường như càng thêm chói tai.
Thịnh Thừa Dương vội vàng chạy đến, nhưng chân anh lập tức dừng lại.
Hi Hi nhà anh, thật sự có chút công phu mèo cào trên người.
Giản Hi chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như vậy, trong lòng những cơn tức giận tích tụ bấy lâu rốt cuộc được giải tỏa. Thì ra, không phải lúc nào cũng phải chịu đựng, mà là có thể cảm nhận được sự phấn khích từ việc phản kháng, cảm giác này thật sự quá tuyệt vời.
Giản Hi trước đây luôn tự ép bản thân phải chịu đựng. Thế nhưng giờ đây, cô đã nhận ra rằng khi bị người khác ức hiếp, phản kháng là điều cần thiết. Sự nhẫn nhịn không làm cho kẻ thù ngừng lại, mà chỉ khiến kẻ đó thêm kiêu ngạo.
"Đi nào," Thịnh Thừa Dương nắm tay Giản Hi, dẫn cô trở lại lớp học. Tiểu nha đầu vừa trải qua thắng lợi, tâm trạng cô thật sự rất tốt.
"Có vui không?"
"Vui, ngày hôm qua tôi vẫn luôn không vui, nhưng giờ thì vui rồi! Cậu không thấy bộ dạng giận dữ của nữ sinh đó à? Cậu ta yếu như vậy, căn bản không phải là đối thủ của tôi."
Sau trận xô xát này, Giản Hi cảm thấy mình thật sự đã vượt qua rào cản tâm lý.
"Cho nên Hi Hi, về sau cậu không cần phải ủy khuất bản thân nữa. Nếu có người khác bắt nạt cậu, thì cậu phải đáp trả thật mạnh mẽ, làm cho họ không dám bắt nạt cậu nữa. Nhân tính chính là như vậy, càng nhẫn nhịn thì càng dễ bị người khác coi thường. Chúng ta không chủ động đi trêu chọc người khác, nhưng nếu bị chọc thì đừng để họ có cơ hội thoải mái."
Thịnh Thừa Dương biết rằng bây giờ nói những điều này với Giản Hi thì cô vẫn chưa thể hiểu thấu. Anh không muốn khiến cô cảm thấy thế giới này đầy rầy điều tồi tệ. Chỉ hy vọng rằng trong suốt cuộc đời này, Giản Hi sẽ không bao giờ phải chịu đựng ủy khuất. Chỉ cần cô hiểu rằng mình không bao giờ đơn độc, có anh bên cạnh, cô sẽ không phải lo lắng bị bắt nạt.
"Tôi đã biết, tôi cũng không phải là người thích so đo. Chỉ là cái nữ sinh đó thật sự quá đáng ghét, cho nên tôi mới đánh cậu ta."'
Giản Hi mở miệng nói không ngừng, Thịnh Thừa Dương sớm đã phát hiện, trước đây cô bé rất kiệm lời, giờ đây lại ngày càng hoạt bát.
"Hi Hi là giỏi nhất, để khen ngợi cậu, hôm nay tan học tôi sẽ đưa cậu đi chơi tennis. Cậu không phải nói muốn học tennis sao? Tôi sẽ tìm một giáo viên cho cậu."
"Thật sao?" Giản Hi hiếm khi có chút kích động, "Tuyệt quá, từ giờ tôi sẽ là một vận động viên tennis tài năng!"
Hai người trở lại phòng học, giáo viên tiếng Anh bước vào, mở sách giáo khoa và yêu cầu Giản Hi lên đọc bài khoá.
Giản Hi tự tin và phấn khởi đọc xong, phát âm của cô ngày càng chuẩn. Mới đến Nam Thành không lâu, Thịnh Thừa Dương đã tìm một giáo viên người Anh cho cô. Với ngôn ngữ, việc có thể giao tiếp lưu loát mới là điều quan trọng nhất.
Cuối cùng, khi Giản Hi ngồi xuống dưới ánh mắt tán thưởng của giáo viên, Thịnh Thừa Dương nhìn cô bé mà mình đã nuôi dưỡng hơn hai năm, cảm thấy cô thật sự ngày càng xuất sắc hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.