Chương 110: Anh bắt đầu bối rối
Phong Vũ
25/01/2024
Kiều Phương trở về, thấy Triệu Lâm đang quét dọn nhà thì cười nói: “Mẹ nói cho con một tin tức tốt.”
“Năm nay mẹ lại được bình chọn là giáo viên ưu tú hả?” Triệu Lâm nhìn ngày tháng trên lịch, cười nói tiếp.
“Đúng vậy!" Trên mặt Kiều Phương có vài phần kiêu ngạo. “Chúc mừng cô Kiều!” Triệu Lâm cười trêu ghẹo một câu, thuận thế nói: “Mẹ, thật ra con cũng có một tin tức tốt muốn chia sẻ với mẹ”
“Tin gì?” Kiều Phương chờ anh nói tiếp.
Triệu Lâm thả cây lau nhà lại chỗ cũ, cười nói: “Con sắp được chuyển chính thức rồi. Cô Lăng nói với con là gửi danh sách lên trên rồi, chỉ còn đi bước cuối cùng nữa thôi.”
“Vậy sao con không nói sớm? Nếu hôm nay con nói sớm thì chúng ta đi tiệm ăn ăn mừng rồi, chứ ăn sủi cảo làm gì?” Kiều Phương vui mừng ra mặt.
“Đồ ăn trong tiệm không ngon bằng mẹ nấu” Triệu Lâm nịnh một câu, rồi cười nói tiếp: “Mẹ, con nghĩ kỹ rồi, chờ khi con chuyển chính thức, chúng ta lại nấu một bữa tiệc ngon, nhân tiện mời cô của con lại nhà ăn cơm, mẹ thấy sao?”
“Ở nhà mình hả? Người ta có chê nghèo hay không?” Kiều Phương hỏi.
“Không đâu, cô Lăng không phải kiểu người như vậy. Con cảm thấy ăn cơm ở nhà mới thích hợp, đi bên ngoài ăn thì có
hơi khách sáo.” Triệu Lâm cười nói.
“Ừ, vậy con hẹn thời gian rồi nói với mẹ, khi ấy mẹ sẽ chuẩn bị” Kiều Phương cười nói.
Hai mẹ con trò chuyện thêm vài câu.
Sau đó, Triệu Lâm trở về phòng, nằm xuống giường mình. “Phì!"
Anh thở hắt ra ngoài, tâm tình thoải mái chưa từng có.
Rốt cuộc thì mình cũng có thể trở thành trụ cột của cả nhà rồi!
Anh chờ đợi ngày này lâu lắm rồi.
“Tít tít...”
Triệu Lâm thấy điện thoại của mình đổ chuông.
Đã tối rồi mà còn ai nhắn tin cho anh nữa vậy?
Cùng lúc đó, trong trang viên nhà họ Lý, Lý Sơ Ảnh năm trên giường trong phòng ngủ, mặc đồ ngủ tơ tăm màu trằng,
mặt mày hiện vẻ rối rắm nhìn điện thoại trong tay.
Trên màn hình hiển thị khung tin nhắn, đối phương là Triệu Lâm.
Cô đã do dự gần ba mươi phút, có nên gửi tin nhắn cho Triệu Lâm hay không...
Thành lợn thì cứ thành lợn đi!
Cho dù mình làm lợn, thì cũng là chú lợn đáng yêu, xinh đẹp, người gặp người thích!
Lý Sơ Ảnh cần răng một cái, gửi một cái icon đáng yêu cho Triệu Lâm.
“Tôi đến nhà rồi” Lý Sơ Ảnh gửi bốn chữ, có chút lúng túng với lời mở cuộc trò chuyện này.
“OKI” Triệu Lâm lịch sự đáp lời.
Lý Sơ Ảnh thấy câu trả lời khó tiếp tục đề tài của anh thì không nhịn được chu môi.
Cô phải trả lời thế nào đây hả? Đúng là tức chết người ta!
“Mì cá dù vàng hôm nay thế nào?” Lý Sơ Ảnh do dự này, do dự kia, rồi quyết định tự mình tìm đề tài.
“Khá ngon, canh cá dễ ăn” Triệu Lâm trả lời đúng sự thật. “Chờ khi nào anh rảnh, tôi lại dân anh đi một tiệm ăn yêu thích khác của tôi. Cơm thịt kho và các món kho khác trong tiệm kia cực kì ngon luôn!” Lý Sơ Ảnh nhanh chóng đánh chữ.
Thấy đối phương nhiệt tình mời, Triệu Lâm trong nhất thời không biết phải làm sao.
Anh bắt đầu bối rối.
Bối rối không biết nên trả lời như thế nào.
Đây không phải là vấn đề đồng ý hay từ chối, mà là Lý Sơ Ảnh nhiệt tình với anh như vậy, rốt cuộc là vì ý muốn của cô,
hay là vì Lý Thanh Nham bảo cô làm vậy?
Nếu là cô muốn thì anh rất vui lòng làm bạn bè đi ăn với
Nếu là bố cô muốn thì... không cần thiết. Cô mệt, anh cũng mệt. “Ok, vừa lúc tôi cũng có một số chuyện cần nói với cô.”
Triệu Lâm nghĩ tới nghĩ lui rồi trả lời một câu.
“Năm nay mẹ lại được bình chọn là giáo viên ưu tú hả?” Triệu Lâm nhìn ngày tháng trên lịch, cười nói tiếp.
“Đúng vậy!" Trên mặt Kiều Phương có vài phần kiêu ngạo. “Chúc mừng cô Kiều!” Triệu Lâm cười trêu ghẹo một câu, thuận thế nói: “Mẹ, thật ra con cũng có một tin tức tốt muốn chia sẻ với mẹ”
“Tin gì?” Kiều Phương chờ anh nói tiếp.
Triệu Lâm thả cây lau nhà lại chỗ cũ, cười nói: “Con sắp được chuyển chính thức rồi. Cô Lăng nói với con là gửi danh sách lên trên rồi, chỉ còn đi bước cuối cùng nữa thôi.”
“Vậy sao con không nói sớm? Nếu hôm nay con nói sớm thì chúng ta đi tiệm ăn ăn mừng rồi, chứ ăn sủi cảo làm gì?” Kiều Phương vui mừng ra mặt.
“Đồ ăn trong tiệm không ngon bằng mẹ nấu” Triệu Lâm nịnh một câu, rồi cười nói tiếp: “Mẹ, con nghĩ kỹ rồi, chờ khi con chuyển chính thức, chúng ta lại nấu một bữa tiệc ngon, nhân tiện mời cô của con lại nhà ăn cơm, mẹ thấy sao?”
“Ở nhà mình hả? Người ta có chê nghèo hay không?” Kiều Phương hỏi.
“Không đâu, cô Lăng không phải kiểu người như vậy. Con cảm thấy ăn cơm ở nhà mới thích hợp, đi bên ngoài ăn thì có
hơi khách sáo.” Triệu Lâm cười nói.
“Ừ, vậy con hẹn thời gian rồi nói với mẹ, khi ấy mẹ sẽ chuẩn bị” Kiều Phương cười nói.
Hai mẹ con trò chuyện thêm vài câu.
Sau đó, Triệu Lâm trở về phòng, nằm xuống giường mình. “Phì!"
Anh thở hắt ra ngoài, tâm tình thoải mái chưa từng có.
Rốt cuộc thì mình cũng có thể trở thành trụ cột của cả nhà rồi!
Anh chờ đợi ngày này lâu lắm rồi.
“Tít tít...”
Triệu Lâm thấy điện thoại của mình đổ chuông.
Đã tối rồi mà còn ai nhắn tin cho anh nữa vậy?
Cùng lúc đó, trong trang viên nhà họ Lý, Lý Sơ Ảnh năm trên giường trong phòng ngủ, mặc đồ ngủ tơ tăm màu trằng,
mặt mày hiện vẻ rối rắm nhìn điện thoại trong tay.
Trên màn hình hiển thị khung tin nhắn, đối phương là Triệu Lâm.
Cô đã do dự gần ba mươi phút, có nên gửi tin nhắn cho Triệu Lâm hay không...
Thành lợn thì cứ thành lợn đi!
Cho dù mình làm lợn, thì cũng là chú lợn đáng yêu, xinh đẹp, người gặp người thích!
Lý Sơ Ảnh cần răng một cái, gửi một cái icon đáng yêu cho Triệu Lâm.
“Tôi đến nhà rồi” Lý Sơ Ảnh gửi bốn chữ, có chút lúng túng với lời mở cuộc trò chuyện này.
“OKI” Triệu Lâm lịch sự đáp lời.
Lý Sơ Ảnh thấy câu trả lời khó tiếp tục đề tài của anh thì không nhịn được chu môi.
Cô phải trả lời thế nào đây hả? Đúng là tức chết người ta!
“Mì cá dù vàng hôm nay thế nào?” Lý Sơ Ảnh do dự này, do dự kia, rồi quyết định tự mình tìm đề tài.
“Khá ngon, canh cá dễ ăn” Triệu Lâm trả lời đúng sự thật. “Chờ khi nào anh rảnh, tôi lại dân anh đi một tiệm ăn yêu thích khác của tôi. Cơm thịt kho và các món kho khác trong tiệm kia cực kì ngon luôn!” Lý Sơ Ảnh nhanh chóng đánh chữ.
Thấy đối phương nhiệt tình mời, Triệu Lâm trong nhất thời không biết phải làm sao.
Anh bắt đầu bối rối.
Bối rối không biết nên trả lời như thế nào.
Đây không phải là vấn đề đồng ý hay từ chối, mà là Lý Sơ Ảnh nhiệt tình với anh như vậy, rốt cuộc là vì ý muốn của cô,
hay là vì Lý Thanh Nham bảo cô làm vậy?
Nếu là cô muốn thì anh rất vui lòng làm bạn bè đi ăn với
Nếu là bố cô muốn thì... không cần thiết. Cô mệt, anh cũng mệt. “Ok, vừa lúc tôi cũng có một số chuyện cần nói với cô.”
Triệu Lâm nghĩ tới nghĩ lui rồi trả lời một câu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.