Chương 172: Anh nhìn thoáng qua
Phong Vũ
30/01/2024
“Cậu thấy sao?”, Lăng Nhạn Nam hỏi.
“Tôi cho rằng mình đã khổ lắm rồi nhưng giờ mới phát hiện... hoá ra còn nhiều người khổ hơn!”, Triệu Lâm cảm thấy rất phức tạp.
Dù xã hội đã phát triển như vậy nhưng thôn này mới thoát nghèo thôi, trong thôn chỉ còn lại người già và trẻ nhỏ.
“Hạnh phúc và khổ sở của con người đa số đều sinh ra do so sánh!”, Lăng Nhạn Nam thở dài: “Thật ra hai năm trước tôi từng tới thôn này”.
“Vâng?”, Triệu Lâm nghe ra ý trong lời Lăng Nhạn Nam.
Lăng Nhạn Nam nói tiếp: “Thật ra 10 năm trước thôn này phát triển khá nhanh, vì họ có núi, hàng năm mưa đều nên trên núi có không ít dược liệu hoang đại!”
Triệu Lâm không nói gì, anh biết Lăng Nhạn Nam còn chưa nói xong.
Lăng Nhạn Nam tiếp tục: “Trên núi của họ từng có linh chỉ trăm năm, thậm chí được đấu giá tận 12 triệu!”
12 triệu của 12 năm trước nhé!”
“Sau đó đã xảy ra chuyện gì?”, Triệu Lâm nhíu mày, theo lý thì nếu có thể hái thuốc thì họ không nên suy bại tới mức này.
Lăng Nhạn Nam nói: “Về sau thời đại thay đổi, có người bao trọn cả nửa ngọn núi, cho nổ núi lấy đá! Hơn nữa dân trong thôn chỉ có thể nhặt hái dược liệu chứ không biết gieo trồng nên dần dần không còn thu nhập!”
Triệu Lâm xoa ấn đường: “Tôi thấy những người lớn tuổi này đều mắc vài bệnh mạn tính, hơn nữa... còn gia tăng theo từng năm, họ không có tiền mua thuốc à?”
Quốc gia luôn có trợ cấp hay cho vay những trường hợp nghèo khó mà, thậm chí còn tặng thuốc miễn phí. Lăng Nhạn Nam cầm ly trà, nhấp một ngụm.
Triệu Lâm nhíu mày, trong mắt là sự khó hiểu. Theo lý thì có thuốc, họ cũng không bị nặng như thế.
Lăng Nhạn Nam từ từ nói: “Thế hệ trước ít đi học, không nắm nhiều tri thức về sức khoẻ, vào tai này ra tai kia, họ thà bái thần bái phật, xin bùa của đạo sĩ chứ không chịu uống thuốc”.
Nói rồi trong mắt Lăng Nhạn Nam hiện lên tia mệt mỏi.
Đáp án này khiến Triệu Lâm bất ngờ.
Nhưng...
Nó lại rất hợp lý.
“Hy!”
Mọi cảm xúc biến thành tiếng thở dài.
“Chúng ta chỉ cần làm tốt chuyện cần làm, thật ra bên kia mà chịu nghe phổ cập kiến thức thì mọi thứ sẽ ổn”, Lăng Nhạn Nam nói.
Triệu Lâm gật đầu, chờ tới nơi, anh sẽ điều tra thử, xem có thể giúp được gì thêm không.
“À, lần này người dẫn đội là Từ Khánh Sâm, rất ngạo mạn, nóng nảy, cậu phải giữ khoảng cách với đối phương nhé”, Lăng Nhạn Nam dặn dò một câu.
“Vâng!”
Lúc Triệu Lâm đang định xác nhận vài vấn đề khác với Lăng Nhạn Nam. Điện thoại bỗng reo chuông.
Anh nhìn thoáng qua, thấy là mẹ gọi thì vội bắt máy.
“Alo, là Triệu Lâm à?”
Bên kia truyền tới giọng nói sốt ruột, không phải của Kiều Phương mà của Giang Oanh Oanh.
“Sao thế?”, Triệu Lâm vội hỏi, trong lòng cảm thấy không yên.
“Dì suýt bị một chiếc xe tải tông, anh tan ca chưa? Nếu chưa thì mau chóng về đi!", Giang Tước Nhi nói.
“Tôi cho rằng mình đã khổ lắm rồi nhưng giờ mới phát hiện... hoá ra còn nhiều người khổ hơn!”, Triệu Lâm cảm thấy rất phức tạp.
Dù xã hội đã phát triển như vậy nhưng thôn này mới thoát nghèo thôi, trong thôn chỉ còn lại người già và trẻ nhỏ.
“Hạnh phúc và khổ sở của con người đa số đều sinh ra do so sánh!”, Lăng Nhạn Nam thở dài: “Thật ra hai năm trước tôi từng tới thôn này”.
“Vâng?”, Triệu Lâm nghe ra ý trong lời Lăng Nhạn Nam.
Lăng Nhạn Nam nói tiếp: “Thật ra 10 năm trước thôn này phát triển khá nhanh, vì họ có núi, hàng năm mưa đều nên trên núi có không ít dược liệu hoang đại!”
Triệu Lâm không nói gì, anh biết Lăng Nhạn Nam còn chưa nói xong.
Lăng Nhạn Nam tiếp tục: “Trên núi của họ từng có linh chỉ trăm năm, thậm chí được đấu giá tận 12 triệu!”
12 triệu của 12 năm trước nhé!”
“Sau đó đã xảy ra chuyện gì?”, Triệu Lâm nhíu mày, theo lý thì nếu có thể hái thuốc thì họ không nên suy bại tới mức này.
Lăng Nhạn Nam nói: “Về sau thời đại thay đổi, có người bao trọn cả nửa ngọn núi, cho nổ núi lấy đá! Hơn nữa dân trong thôn chỉ có thể nhặt hái dược liệu chứ không biết gieo trồng nên dần dần không còn thu nhập!”
Triệu Lâm xoa ấn đường: “Tôi thấy những người lớn tuổi này đều mắc vài bệnh mạn tính, hơn nữa... còn gia tăng theo từng năm, họ không có tiền mua thuốc à?”
Quốc gia luôn có trợ cấp hay cho vay những trường hợp nghèo khó mà, thậm chí còn tặng thuốc miễn phí. Lăng Nhạn Nam cầm ly trà, nhấp một ngụm.
Triệu Lâm nhíu mày, trong mắt là sự khó hiểu. Theo lý thì có thuốc, họ cũng không bị nặng như thế.
Lăng Nhạn Nam từ từ nói: “Thế hệ trước ít đi học, không nắm nhiều tri thức về sức khoẻ, vào tai này ra tai kia, họ thà bái thần bái phật, xin bùa của đạo sĩ chứ không chịu uống thuốc”.
Nói rồi trong mắt Lăng Nhạn Nam hiện lên tia mệt mỏi.
Đáp án này khiến Triệu Lâm bất ngờ.
Nhưng...
Nó lại rất hợp lý.
“Hy!”
Mọi cảm xúc biến thành tiếng thở dài.
“Chúng ta chỉ cần làm tốt chuyện cần làm, thật ra bên kia mà chịu nghe phổ cập kiến thức thì mọi thứ sẽ ổn”, Lăng Nhạn Nam nói.
Triệu Lâm gật đầu, chờ tới nơi, anh sẽ điều tra thử, xem có thể giúp được gì thêm không.
“À, lần này người dẫn đội là Từ Khánh Sâm, rất ngạo mạn, nóng nảy, cậu phải giữ khoảng cách với đối phương nhé”, Lăng Nhạn Nam dặn dò một câu.
“Vâng!”
Lúc Triệu Lâm đang định xác nhận vài vấn đề khác với Lăng Nhạn Nam. Điện thoại bỗng reo chuông.
Anh nhìn thoáng qua, thấy là mẹ gọi thì vội bắt máy.
“Alo, là Triệu Lâm à?”
Bên kia truyền tới giọng nói sốt ruột, không phải của Kiều Phương mà của Giang Oanh Oanh.
“Sao thế?”, Triệu Lâm vội hỏi, trong lòng cảm thấy không yên.
“Dì suýt bị một chiếc xe tải tông, anh tan ca chưa? Nếu chưa thì mau chóng về đi!", Giang Tước Nhi nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.