Chương 213: Cậu đi chữa bệnh từ thiện khoảng mấy ngày?
Phong Vũ
06/03/2024
Rất nhanh sau đó... Anh thấy được một cái tên quen thuộc. Thôn Sơn Tiên!
Thôn Sơn Tiên cũng là thôn nghèo trọng điểm mà phía chính phủ muốn giúp đỡ.
Tư liệu ghi toàn bộ thôn đều phải tiến hành tích hợp các nguồn lực nhằm tạo điều kiện cho việc sử dụng nước máy.
Tư liệu còn ghi tình huống bệnh tật cơ bản của người dân trong thôn và phương án chữa trị cơ bản của bác sĩ.
Giá cả của mỗi loại thuốc cần dùng cho phương án chữa trị cũng được ghi ra rõ ràng.
Vương Kỳ thấy Triệu Lâm xem một cách nghiêm túc thì nói: “Giá ghi trên tư liệu là giá thấp nhất có thể lấy được trên thị trường. Dựa trên cái giá thấp nhất này, phía chính phủ sẽ cho thêm một phần trợ cấp nhất định.”
Sau khi xem xong, Triệu Lâm gật đầu, nói với Lý Thanh Nham: “Tư liệu không thành vấn đề. Ngày mốt tôi có lịch đi chữa bệnh từ thiện ở một thôn trang có tên trong tư liệu. Vậy nên tôi từng xem tư liệu về tình trạng sức khỏe của người dân trong thôn.
Tình trạng bệnh tật trong tư liệu này khớp với hồ sơ tôi xem ở bệnh viện. Phương án chữa trị cũng khá ổn, các loại thuốc được dùng đều là thuốc rẻ tiền.”
Nghe vậy, mọi người đều nhìn sang Triệu Lâm.
“Bác sĩ Triệu đi chữa bệnh từ thiện ở thôn nào vậy?” Lưu Thủ Cương chủ động hỏi.
“À... Tôi không tiện nói lắm. Bởi vì chúng tôi đã kí hợp đồng bảo mật” Triệu Lâm giải thích.
Lưu Thủ Cương gật đầu.
Nghe vậy, Lý Thanh Nham hơi thay đổi sắc mặt, hỏi: “Cậu đi chữa bệnh từ thiện khoảng mấy ngày?”
“Khoảng ba đến năm ngày, phụ thuộc vào quá trình khám bệnh của chúng tôi.” Triệu Lâm giải thích.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Lý Thanh Nham nghĩ nghĩ rồi nói: “Bộ trưởng Lưu, hay là thế này đi, đợi cháu trai tôi đi chữa bệnh từ thiện trở về, rồi chúng ta nghe thử ý kiến của cậu ấy, sau đó lại lên kế hoạch chỉ tiết cho việc quyên tiền, được không?”
“Được chứ! Bác sĩ Triệu, cậu có thể nghiêm túc mà đi điều tra thực địa, nếu có nhìn thấy đến thứ gì khác thì cũng có thể báo lại với tôi”
Lưu Thủ Cương đồng ý.
Sau khi nói chuyện xong, Lưu Thủ Cương và Vương Kỳ đi về, trong phòng chỉ còn lại ba người bọn họ.
Lý Thanh Nham nhắc nhở Triệu Lâm: “Lưu Thủ Cương và Vương Kỳ đều rất có lai lịch.
Cậu có thể chuẩn bị một phần báo cáo cơ bản về tình huống ở nông thôn mà cậu nhìn thấy, sau đó cứ bình thường mà gửi cho ông ta là được. Làm vậy sẽ có lợi cho tiền đồ của cậu.”
Triệu Lâm gật đầu. Anh biết Lý Thanh Nham làm vậy là vì tốt cho anh.
Nếu anh còn tiếp tục ở lại bệnh viện Bàn Bắc, anh quen biết thêm người của chính phủ, thì sẽ rất có lợi cho việc thăng chức.
“Không cần để ý gì nhiều, khi giao tiếp với người của chính phủ, nhất định phải chú ý khoảng cách.
Cậu đến gần quá thì đối phương sẽ vô thức mà xa cách cậu.
Còn nếu cậu xa cách quá thì mối quan hệ sẽ trở nên lạnh nhạt.
Khoảng cách tốt nhất chính là vừa phải, còn vừa phải thế nào... thì cậu phải tự mình xem rồi."
Lý Thanh Nham kiên nhẫn giải thích với Triệu Lâm.
Ông thật sự coi Triệu Lâm là người trong nhà nên mới nghiêm túc dạy dỗ như vậy.
“Chú nói có lý!” Triệu Lâm đáp lời.
Tuy rằng mình sắp từ chức ở bệnh viện Bàn Bắc, có lẽ tương lai sẽ không có qua lại với loại người như Lưu Thủ Cương và Vương Kỳ.
Nhưng mà đây là một hoạt động từ thiện. Khi đi thôn Sơn Tiên, anh nghiêm túc điều tra một chút để gửi tư liệu cho bọn họ cũng là một chuyện tốt.
“Cha định quyên góp bao nhiêu tiền?”
Lý Sơ Ảnh hỏi. “Quyên góp trong khả năng của mình thôi.”
Lý Thanh Nham đáp.
Sau đó, ông nhìn về phía Triệu Lâm, cười hỏi: “Hôm nay cậu tới đây, chắc chắn không phải chỉ vì ăn cơm đâu nhỉ?”
Ông rất hiểu Triệu Lâm.
Với tính cách của Triệu Lâm, cậu ta tuyệt đối sẽ không chủ động đến nhà họ Lý.
Thôn Sơn Tiên cũng là thôn nghèo trọng điểm mà phía chính phủ muốn giúp đỡ.
Tư liệu ghi toàn bộ thôn đều phải tiến hành tích hợp các nguồn lực nhằm tạo điều kiện cho việc sử dụng nước máy.
Tư liệu còn ghi tình huống bệnh tật cơ bản của người dân trong thôn và phương án chữa trị cơ bản của bác sĩ.
Giá cả của mỗi loại thuốc cần dùng cho phương án chữa trị cũng được ghi ra rõ ràng.
Vương Kỳ thấy Triệu Lâm xem một cách nghiêm túc thì nói: “Giá ghi trên tư liệu là giá thấp nhất có thể lấy được trên thị trường. Dựa trên cái giá thấp nhất này, phía chính phủ sẽ cho thêm một phần trợ cấp nhất định.”
Sau khi xem xong, Triệu Lâm gật đầu, nói với Lý Thanh Nham: “Tư liệu không thành vấn đề. Ngày mốt tôi có lịch đi chữa bệnh từ thiện ở một thôn trang có tên trong tư liệu. Vậy nên tôi từng xem tư liệu về tình trạng sức khỏe của người dân trong thôn.
Tình trạng bệnh tật trong tư liệu này khớp với hồ sơ tôi xem ở bệnh viện. Phương án chữa trị cũng khá ổn, các loại thuốc được dùng đều là thuốc rẻ tiền.”
Nghe vậy, mọi người đều nhìn sang Triệu Lâm.
“Bác sĩ Triệu đi chữa bệnh từ thiện ở thôn nào vậy?” Lưu Thủ Cương chủ động hỏi.
“À... Tôi không tiện nói lắm. Bởi vì chúng tôi đã kí hợp đồng bảo mật” Triệu Lâm giải thích.
Lưu Thủ Cương gật đầu.
Nghe vậy, Lý Thanh Nham hơi thay đổi sắc mặt, hỏi: “Cậu đi chữa bệnh từ thiện khoảng mấy ngày?”
“Khoảng ba đến năm ngày, phụ thuộc vào quá trình khám bệnh của chúng tôi.” Triệu Lâm giải thích.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Lý Thanh Nham nghĩ nghĩ rồi nói: “Bộ trưởng Lưu, hay là thế này đi, đợi cháu trai tôi đi chữa bệnh từ thiện trở về, rồi chúng ta nghe thử ý kiến của cậu ấy, sau đó lại lên kế hoạch chỉ tiết cho việc quyên tiền, được không?”
“Được chứ! Bác sĩ Triệu, cậu có thể nghiêm túc mà đi điều tra thực địa, nếu có nhìn thấy đến thứ gì khác thì cũng có thể báo lại với tôi”
Lưu Thủ Cương đồng ý.
Sau khi nói chuyện xong, Lưu Thủ Cương và Vương Kỳ đi về, trong phòng chỉ còn lại ba người bọn họ.
Lý Thanh Nham nhắc nhở Triệu Lâm: “Lưu Thủ Cương và Vương Kỳ đều rất có lai lịch.
Cậu có thể chuẩn bị một phần báo cáo cơ bản về tình huống ở nông thôn mà cậu nhìn thấy, sau đó cứ bình thường mà gửi cho ông ta là được. Làm vậy sẽ có lợi cho tiền đồ của cậu.”
Triệu Lâm gật đầu. Anh biết Lý Thanh Nham làm vậy là vì tốt cho anh.
Nếu anh còn tiếp tục ở lại bệnh viện Bàn Bắc, anh quen biết thêm người của chính phủ, thì sẽ rất có lợi cho việc thăng chức.
“Không cần để ý gì nhiều, khi giao tiếp với người của chính phủ, nhất định phải chú ý khoảng cách.
Cậu đến gần quá thì đối phương sẽ vô thức mà xa cách cậu.
Còn nếu cậu xa cách quá thì mối quan hệ sẽ trở nên lạnh nhạt.
Khoảng cách tốt nhất chính là vừa phải, còn vừa phải thế nào... thì cậu phải tự mình xem rồi."
Lý Thanh Nham kiên nhẫn giải thích với Triệu Lâm.
Ông thật sự coi Triệu Lâm là người trong nhà nên mới nghiêm túc dạy dỗ như vậy.
“Chú nói có lý!” Triệu Lâm đáp lời.
Tuy rằng mình sắp từ chức ở bệnh viện Bàn Bắc, có lẽ tương lai sẽ không có qua lại với loại người như Lưu Thủ Cương và Vương Kỳ.
Nhưng mà đây là một hoạt động từ thiện. Khi đi thôn Sơn Tiên, anh nghiêm túc điều tra một chút để gửi tư liệu cho bọn họ cũng là một chuyện tốt.
“Cha định quyên góp bao nhiêu tiền?”
Lý Sơ Ảnh hỏi. “Quyên góp trong khả năng của mình thôi.”
Lý Thanh Nham đáp.
Sau đó, ông nhìn về phía Triệu Lâm, cười hỏi: “Hôm nay cậu tới đây, chắc chắn không phải chỉ vì ăn cơm đâu nhỉ?”
Ông rất hiểu Triệu Lâm.
Với tính cách của Triệu Lâm, cậu ta tuyệt đối sẽ không chủ động đến nhà họ Lý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.