Chương 170: Đúng là kỳ quái!
Phong Vũ
30/01/2024
Lý Sơ Ảnh bĩu môi, gửi một tin nhắn: Alo alo? Nói gì đi chứ! Anh thèm đòn à, sao nói có một nửa vậy.
Alo alol
Hi, Hello boy!
Lý Sơ Ảnh gửi tù tì mấy tin mà bên kia vẫn không ai phản hồi.
“Cái tên ngốc này!”
Lý Sơ Ảnh lật mình, nằm sải lai ra giường, cô nhìn đèn treo mà bĩu môi.
Lúc này vang lên âm thanh thông báo của Zalo.
Cô lật người, nhìn khung đối thoại.
Tiếc là do người khác gửi tới.
Cô nhìn thoáng qua thì tắt màn hình, nằm ngẩn người, đợi Triệu Lâm trả lời. Khoảng hơn 20 phút sau.
Lý Sơ Ảnh không thấy tin nhắn trả lời thì miệng lầm bầm, gửi thêm một tin nhắn: Tôi cũng đi rửa mặt, có gì anh nhắn lại cho tôi biết nha!
Tuy ngoài miệng nói thế nhưng cô vẫn cầm theo điện thoại vào nhà tắm. Triệu Lâm rửa mặt xong thì thấy đống tin nhắn mà đối phương gửi cho mình, không nhịn được cười, nhắn lại: Xảy ra chút thay đổi, gặp mặt nói nha, tôi ngủ đây, mai còn đi cày!
Lý Sơ Ảnh nằm trong bồn tắm ngâm mình, nghe di động vang lên âm báo thì tức khắc cầm lấy.
Nhưng thấy câu trả lời của Triệu Lâm “tôi ngủ đây” thì lại trề môi. Cái gì chứt
Nói thêm chút thì có sao?
Hừ!
Không trả lời anh luôn!
Nhưng một lát sau, Lý Sơ Ảnh thấy điện thoại im lặng. Thì không nhịn được mà cầm lên lần nữa.
A!
Cái tên trời đánh này!
Anh ta không thể hỏi thêm một câu là “Cô ngủ chưa” hả? Lý Sơ Ảnh đập lên mặt nước phát tiết.
Đợi lau khô người rồi.
Cô mặc áo choàng tắm.
Rồi cầm điện thoại nhắn hai chữ: Ngủ ngon.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Lâm và Kiều Phương ra ngoài.
Khi họ vừa ra khỏi cửa thì căn nhà kế bên cũng có người bước ra.
Hôm nay Giang Tước Nhi mặc quần jean bó sát, bên trên mặt một chiếc áo hoa.
Dù đơn giản nhưng vẫn không che lấp được sức hút của cô ấy. “Cô Kiều, chào buổi sáng!”, Giang Tước Nhi khoá cửa, cười chào hỏi. “Cháu cũng tới trường à?”, Kiều Phương cười hỏi.
“Vâng ạ! Hôm nay là ngày đầu đi làm nên tính tới sớm một chút!”, Giang Tước Nhi đáp.
“Vậy chúng ta cùng đi thôi!”, Kiều Phương cười nói.
Triệu Lâm nhìn Giang Tước Nhi, gật một cái ra dấu chào hỏi rồi nói: “Mẹ, con đi trước nhé!”
“Đi đi, chú ý an toàn!”, Kiều Phương nói.
Triệu Lâm xuống lòng, trong lòng cân nhắc.
Sao lại trùng hợp như thế.
Giang Oanh Oanh này lại luôn “vô tình” gặp họ.
Đúng là kỳ quái!
Tuy trong lòng khá khó hiểu nhưng Triệu Lâm cũng không nghĩ nhiều. Kiều Phương: “Dì dẫn cháu tới trạm xe buýt, cách chỗ này không xa đâu!”
Giang Tước Nhi: “Ha ha, vâng, cháu còn chưa quen địa hình bên này nên định gọi xe, có dì thì tiết kiệm không ít tiền đâu ạ!”
Kiều Phương: “Cháu vừa mới đi làm, tiết kiệm một chút là đúng, đợi được vào chính thức thì tiền lương và thưởng sẽ được nâng lên rồi tính sau!”
Giang Tước Nhi: “Vâng, nghe chị gái nói thôi chứ cháu cũng không quen thuộc bên này!”
Alo alol
Hi, Hello boy!
Lý Sơ Ảnh gửi tù tì mấy tin mà bên kia vẫn không ai phản hồi.
“Cái tên ngốc này!”
Lý Sơ Ảnh lật mình, nằm sải lai ra giường, cô nhìn đèn treo mà bĩu môi.
Lúc này vang lên âm thanh thông báo của Zalo.
Cô lật người, nhìn khung đối thoại.
Tiếc là do người khác gửi tới.
Cô nhìn thoáng qua thì tắt màn hình, nằm ngẩn người, đợi Triệu Lâm trả lời. Khoảng hơn 20 phút sau.
Lý Sơ Ảnh không thấy tin nhắn trả lời thì miệng lầm bầm, gửi thêm một tin nhắn: Tôi cũng đi rửa mặt, có gì anh nhắn lại cho tôi biết nha!
Tuy ngoài miệng nói thế nhưng cô vẫn cầm theo điện thoại vào nhà tắm. Triệu Lâm rửa mặt xong thì thấy đống tin nhắn mà đối phương gửi cho mình, không nhịn được cười, nhắn lại: Xảy ra chút thay đổi, gặp mặt nói nha, tôi ngủ đây, mai còn đi cày!
Lý Sơ Ảnh nằm trong bồn tắm ngâm mình, nghe di động vang lên âm báo thì tức khắc cầm lấy.
Nhưng thấy câu trả lời của Triệu Lâm “tôi ngủ đây” thì lại trề môi. Cái gì chứt
Nói thêm chút thì có sao?
Hừ!
Không trả lời anh luôn!
Nhưng một lát sau, Lý Sơ Ảnh thấy điện thoại im lặng. Thì không nhịn được mà cầm lên lần nữa.
A!
Cái tên trời đánh này!
Anh ta không thể hỏi thêm một câu là “Cô ngủ chưa” hả? Lý Sơ Ảnh đập lên mặt nước phát tiết.
Đợi lau khô người rồi.
Cô mặc áo choàng tắm.
Rồi cầm điện thoại nhắn hai chữ: Ngủ ngon.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Lâm và Kiều Phương ra ngoài.
Khi họ vừa ra khỏi cửa thì căn nhà kế bên cũng có người bước ra.
Hôm nay Giang Tước Nhi mặc quần jean bó sát, bên trên mặt một chiếc áo hoa.
Dù đơn giản nhưng vẫn không che lấp được sức hút của cô ấy. “Cô Kiều, chào buổi sáng!”, Giang Tước Nhi khoá cửa, cười chào hỏi. “Cháu cũng tới trường à?”, Kiều Phương cười hỏi.
“Vâng ạ! Hôm nay là ngày đầu đi làm nên tính tới sớm một chút!”, Giang Tước Nhi đáp.
“Vậy chúng ta cùng đi thôi!”, Kiều Phương cười nói.
Triệu Lâm nhìn Giang Tước Nhi, gật một cái ra dấu chào hỏi rồi nói: “Mẹ, con đi trước nhé!”
“Đi đi, chú ý an toàn!”, Kiều Phương nói.
Triệu Lâm xuống lòng, trong lòng cân nhắc.
Sao lại trùng hợp như thế.
Giang Oanh Oanh này lại luôn “vô tình” gặp họ.
Đúng là kỳ quái!
Tuy trong lòng khá khó hiểu nhưng Triệu Lâm cũng không nghĩ nhiều. Kiều Phương: “Dì dẫn cháu tới trạm xe buýt, cách chỗ này không xa đâu!”
Giang Tước Nhi: “Ha ha, vâng, cháu còn chưa quen địa hình bên này nên định gọi xe, có dì thì tiết kiệm không ít tiền đâu ạ!”
Kiều Phương: “Cháu vừa mới đi làm, tiết kiệm một chút là đúng, đợi được vào chính thức thì tiền lương và thưởng sẽ được nâng lên rồi tính sau!”
Giang Tước Nhi: “Vâng, nghe chị gái nói thôi chứ cháu cũng không quen thuộc bên này!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.