Chương 177: Tới rồi!
Phong Vũ
01/02/2024
Triệu Lâm chạy đến khách sạn Hoa Nam với tốc độ gần như nhanh nhất.
Lúc anh xuất hiện trong đại sảnh, tai mắt của Tê Nguyên liền phát hiện anh ngay, rồi vội vàng dùng bộ đàm báo cáo tình huống.
Sau khi biết tin tức, đầu trọc mặt mày phấn chấn nhìn về phía Tê Nguyên, nói: “Tới rồi!”
Tề Nguyên cười dữ tợn: “Cậu đi bảo đám người biết võ kia chuẩn bị ra tay!”
“Vâng, thiếu gia yên tâm đi!” Đầu trọc cười tủm tỉm, vẻ mặt có hơi kích động.
Vì giăng cái bẫy này, bọn họ phải nói là hao tâm tốn sức, đi mời tay đấm, đi điều camera quan sát, đi tìm hiểu tin tức của Triệu Lâm, Kiều Phương, Lăng Nhạn Nam và người thân bạn bè, trả giá rất nhiều tài nguyên.
Bây giờ là lúc bắt ba ba trong rọ để báo thù.
Vẻ dữ tợn trên mặt Tề Nguyên nhiều hơn nữa.
Lần trước, Triệu Lâm đánh anh ta một trận tơi bời ngay trước mặt đám đàn em của anh ta.
Không có gì bất ngờ khi loại nhục nhã ấy bị truyền ra ngoài. Truyền đến tai rất nhiều người có thù với anh ta.
Bọn họ bắt đầu ở trong giới cười nhạo anh ta, khiến anh ta lại mất mặt một trận nữa.
Làm sao để tìm về mặt mũi đã bị vứt đi?
Đương nhiên là xử lý người làm mình bị mất mặt.
Sau đó lại đi xử lý người nói với người khác chuyện mình bị mất mặt. Bên nào cũng đang sắp bùng nổ.
Triệu Lâm cực kì giận dữ, gân như mất hết lý trí.
Dịu dàng của anh.
Lễ nghĩa của anh.
Giáo dưỡng của anh.
Mọi đức tính tốt đẹp của anh đều được thành lập dưới tình huống bình thường, nghĩa là được thành lập khi anh và mẹ anh có thể sống yên bình.
Chính vì như thế nên trước đây Triệu Lâm mới lựa chọn chịu đựng khi bị nhà họ Vương nhục nhã.
Vì sao chứ?
Đương nhiên là vì sợ mình gây ra sai lầm, ảnh hưởng đến gia đình hai người là anh và mẹ anh!
Kiều Phương là điểm mấu chốt tuyệt đối không thể chạm vào của Triệu Lâm.
Triệu Lâm chạy thẳng lên lầu ba, đi tìm từng phòng một, tới khi nhìn thấy phòng 302 thì gõ cửa.
Cốc cốc! Tiếng gõ cửa nặng nề quanh quẩn trong hành lang. Lúc này, Triệu Lâm đã âm thầm vận chuyển chân khí.
Nguyên nhân lớn nhất khiến anh dám một mình đi thẳng tới khách sạn Hoa Nam chính là thực lực hiện nay của anh.
“Ai vậy?” Trong phòng truyền đến giọng nói của Lữ Nam Nam.
“Lữ Nam Nam?” Triệu Lâm mặt mày nhăn nhó, nghe thấy giọng nói kia thì tức giận nói.
“Triệu Lâm?” Trong phòng, khi xác nhận được người ngoài phòng là ai, Lữ Nam Nam liền mở cửa.
Hình ảnh đối phương mặc áo ngủ ren trắng đập vào mắt Triệu Lâm. Nhưng anh không hề có ý định ngắm nhìn dáng người quyến rũ và cách trang điểm xinh đẹp của Lữ Nam Nam. Anh chỉ nhìn thẳng vào trong phòng để tìm Tề Nguyên.
Lữ Nam Nam lập tức ôm Triệu Lâm, khóc lóc nói: “Triệu Lâm, em không ngờ là anh sẽ đến đây!”
“Cút ngay!” Triệu Lâm dùng một tay đẩy cô ta ra, trực tiếp đi vào trong phòng, tìm tòi khắp cả phòng.
Lúc anh xuất hiện trong đại sảnh, tai mắt của Tê Nguyên liền phát hiện anh ngay, rồi vội vàng dùng bộ đàm báo cáo tình huống.
Sau khi biết tin tức, đầu trọc mặt mày phấn chấn nhìn về phía Tê Nguyên, nói: “Tới rồi!”
Tề Nguyên cười dữ tợn: “Cậu đi bảo đám người biết võ kia chuẩn bị ra tay!”
“Vâng, thiếu gia yên tâm đi!” Đầu trọc cười tủm tỉm, vẻ mặt có hơi kích động.
Vì giăng cái bẫy này, bọn họ phải nói là hao tâm tốn sức, đi mời tay đấm, đi điều camera quan sát, đi tìm hiểu tin tức của Triệu Lâm, Kiều Phương, Lăng Nhạn Nam và người thân bạn bè, trả giá rất nhiều tài nguyên.
Bây giờ là lúc bắt ba ba trong rọ để báo thù.
Vẻ dữ tợn trên mặt Tề Nguyên nhiều hơn nữa.
Lần trước, Triệu Lâm đánh anh ta một trận tơi bời ngay trước mặt đám đàn em của anh ta.
Không có gì bất ngờ khi loại nhục nhã ấy bị truyền ra ngoài. Truyền đến tai rất nhiều người có thù với anh ta.
Bọn họ bắt đầu ở trong giới cười nhạo anh ta, khiến anh ta lại mất mặt một trận nữa.
Làm sao để tìm về mặt mũi đã bị vứt đi?
Đương nhiên là xử lý người làm mình bị mất mặt.
Sau đó lại đi xử lý người nói với người khác chuyện mình bị mất mặt. Bên nào cũng đang sắp bùng nổ.
Triệu Lâm cực kì giận dữ, gân như mất hết lý trí.
Dịu dàng của anh.
Lễ nghĩa của anh.
Giáo dưỡng của anh.
Mọi đức tính tốt đẹp của anh đều được thành lập dưới tình huống bình thường, nghĩa là được thành lập khi anh và mẹ anh có thể sống yên bình.
Chính vì như thế nên trước đây Triệu Lâm mới lựa chọn chịu đựng khi bị nhà họ Vương nhục nhã.
Vì sao chứ?
Đương nhiên là vì sợ mình gây ra sai lầm, ảnh hưởng đến gia đình hai người là anh và mẹ anh!
Kiều Phương là điểm mấu chốt tuyệt đối không thể chạm vào của Triệu Lâm.
Triệu Lâm chạy thẳng lên lầu ba, đi tìm từng phòng một, tới khi nhìn thấy phòng 302 thì gõ cửa.
Cốc cốc! Tiếng gõ cửa nặng nề quanh quẩn trong hành lang. Lúc này, Triệu Lâm đã âm thầm vận chuyển chân khí.
Nguyên nhân lớn nhất khiến anh dám một mình đi thẳng tới khách sạn Hoa Nam chính là thực lực hiện nay của anh.
“Ai vậy?” Trong phòng truyền đến giọng nói của Lữ Nam Nam.
“Lữ Nam Nam?” Triệu Lâm mặt mày nhăn nhó, nghe thấy giọng nói kia thì tức giận nói.
“Triệu Lâm?” Trong phòng, khi xác nhận được người ngoài phòng là ai, Lữ Nam Nam liền mở cửa.
Hình ảnh đối phương mặc áo ngủ ren trắng đập vào mắt Triệu Lâm. Nhưng anh không hề có ý định ngắm nhìn dáng người quyến rũ và cách trang điểm xinh đẹp của Lữ Nam Nam. Anh chỉ nhìn thẳng vào trong phòng để tìm Tề Nguyên.
Lữ Nam Nam lập tức ôm Triệu Lâm, khóc lóc nói: “Triệu Lâm, em không ngờ là anh sẽ đến đây!”
“Cút ngay!” Triệu Lâm dùng một tay đẩy cô ta ra, trực tiếp đi vào trong phòng, tìm tòi khắp cả phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.