Chương 125: Vậy thì không nghĩ nữa!
Phong Vũ
26/01/2024
Là do ông nội cũng không biết?
Trong lòng Triệu Lâm tiếp tục suy đoán, nhưng rất nhanh anh đã phủ định lại ý nghĩ này!
Nếu như ông nội cũng không biết, khi truyền lại Tam Thanh Công cho anh thì sẽ không nói cho anh biết có mười ba tầng rồi!
Triệu Lâm ngồi trầm tư suy nghĩ rất lâu.
Chiếc hộp sắt đã thu hút sự chú ý của anh nên anh bèn cầm nó lên.
Lật xem từng bức hôn thư một.
Nhưng nội dung của những bức hôn thư lại gần như giống nhau như đúc!
Cuối cùng, anh lại đặt lại về chỗ cũ. Lặng lẽ năm trên giường Không nghĩ ra?
Vậy thì không nghĩ nữa!
Dù sao thì thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.
Cần gì phải cố chấp phải biết được trong đêm nay cơ chứ?
Ngày mai còn phải cứu ông cụ Trần nữa!
Ông cụ Trần là bạn nối khố với ông nội mình, có lẽ ông ấy sẽ biết một số chuyện.
Nếu quả thật đối phương có mối quan hệ không hề bình thường với ông nội mình, nếu có thể tin tưởng được.
Đến lúc cứ hỏi bóng hỏi gió một chút cũng được!
Sáng sớm hôm sau, sau khi thành phố đã được nghỉ ngơi một đêm, lại lần nữa đã bắt đầu những hoạt động của mình.
Cả thành phố dần dần trở nên đông đúc!
Triệu Lâm vẫn đang ngủ, do buổi trưa phải đi khám bệnh cho ông cụ Trần, cho nên anh cần nghỉ ngơi dưỡng sức.
Cùng lúc đó, trong bệnh viện, một người đàn ông mặc áo. khoác màu đen cầm một tấm ảnh xác nhận với nhân viên bệnh viện một việc.
“Anh chắc chắc chẳn cậu ấy chính là Triệu Lâm, đúng không? Năm nay hai mươi mốt tuổi!"
“Mẹ cậu ấy họ gì, anh có biết không?”
“Kiều? Được được, ở gần khu Hạnh Phúc?”
Sau khi người đàn ông áo khoác màu đen liên tiếp xác nhận với nhân viên bệnh viện mấy lần, lấy từ trong túi của mình ra mấy tờ một trăm tệ đưa cho đối phương, đồng thời nhanh chóng cầm điện thoại ra gọi đi.
Chỉ trong chốc lát điện thoại đã được kết nối.
Người đàn ông áo khoác vội nói: “Sếp, chắc là cậu ta rồi, hai mốt tuổi, mẹ họ Kiều, mẹ đơn thân!”
Sống ở đâu? Tôi chỉ biết là ở gần tiểu khu Hạnh Phúc!”
“Tiểu khu Hạnh Phúc phải không? Cậu lập tức tới đây, chúng ta đi kiểm tra từng nhà một! Nhanh lên!”
Trước cửa miếu phía nam thành phố cách đó không xa, người đàn ông đầu trọc nghe được thông tin như vậy, cả người phấn chấn cả lên, giọng nói có mang theo một tia quá khích!
Đợi đến khi ông ấy cúp điện thoại, nhét luôn chiếc quẩy. đang cầm trong tay vào trong miệng, hưng phấn đi đến tiểu khu mà Triệu Lâm.
Vì để tìm được Triệu Lâm, ông ấy đã phải tổn hao vô số nhân lực vật lực tài lực!
Nếu như đơn hàng này được hoàn thành, thù lao mà chủ thuê trả là vô số kể!
“Mới sáng sớm đã gào khóc cái gì... Bệnh thần kinh!”, Trần Thi Mạn đứng ở cửa miếu phía Nam thành phố, không nhịn được lầm bầm mắng một câu.
Trong lòng Triệu Lâm tiếp tục suy đoán, nhưng rất nhanh anh đã phủ định lại ý nghĩ này!
Nếu như ông nội cũng không biết, khi truyền lại Tam Thanh Công cho anh thì sẽ không nói cho anh biết có mười ba tầng rồi!
Triệu Lâm ngồi trầm tư suy nghĩ rất lâu.
Chiếc hộp sắt đã thu hút sự chú ý của anh nên anh bèn cầm nó lên.
Lật xem từng bức hôn thư một.
Nhưng nội dung của những bức hôn thư lại gần như giống nhau như đúc!
Cuối cùng, anh lại đặt lại về chỗ cũ. Lặng lẽ năm trên giường Không nghĩ ra?
Vậy thì không nghĩ nữa!
Dù sao thì thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.
Cần gì phải cố chấp phải biết được trong đêm nay cơ chứ?
Ngày mai còn phải cứu ông cụ Trần nữa!
Ông cụ Trần là bạn nối khố với ông nội mình, có lẽ ông ấy sẽ biết một số chuyện.
Nếu quả thật đối phương có mối quan hệ không hề bình thường với ông nội mình, nếu có thể tin tưởng được.
Đến lúc cứ hỏi bóng hỏi gió một chút cũng được!
Sáng sớm hôm sau, sau khi thành phố đã được nghỉ ngơi một đêm, lại lần nữa đã bắt đầu những hoạt động của mình.
Cả thành phố dần dần trở nên đông đúc!
Triệu Lâm vẫn đang ngủ, do buổi trưa phải đi khám bệnh cho ông cụ Trần, cho nên anh cần nghỉ ngơi dưỡng sức.
Cùng lúc đó, trong bệnh viện, một người đàn ông mặc áo. khoác màu đen cầm một tấm ảnh xác nhận với nhân viên bệnh viện một việc.
“Anh chắc chắc chẳn cậu ấy chính là Triệu Lâm, đúng không? Năm nay hai mươi mốt tuổi!"
“Mẹ cậu ấy họ gì, anh có biết không?”
“Kiều? Được được, ở gần khu Hạnh Phúc?”
Sau khi người đàn ông áo khoác màu đen liên tiếp xác nhận với nhân viên bệnh viện mấy lần, lấy từ trong túi của mình ra mấy tờ một trăm tệ đưa cho đối phương, đồng thời nhanh chóng cầm điện thoại ra gọi đi.
Chỉ trong chốc lát điện thoại đã được kết nối.
Người đàn ông áo khoác vội nói: “Sếp, chắc là cậu ta rồi, hai mốt tuổi, mẹ họ Kiều, mẹ đơn thân!”
Sống ở đâu? Tôi chỉ biết là ở gần tiểu khu Hạnh Phúc!”
“Tiểu khu Hạnh Phúc phải không? Cậu lập tức tới đây, chúng ta đi kiểm tra từng nhà một! Nhanh lên!”
Trước cửa miếu phía nam thành phố cách đó không xa, người đàn ông đầu trọc nghe được thông tin như vậy, cả người phấn chấn cả lên, giọng nói có mang theo một tia quá khích!
Đợi đến khi ông ấy cúp điện thoại, nhét luôn chiếc quẩy. đang cầm trong tay vào trong miệng, hưng phấn đi đến tiểu khu mà Triệu Lâm.
Vì để tìm được Triệu Lâm, ông ấy đã phải tổn hao vô số nhân lực vật lực tài lực!
Nếu như đơn hàng này được hoàn thành, thù lao mà chủ thuê trả là vô số kể!
“Mới sáng sớm đã gào khóc cái gì... Bệnh thần kinh!”, Trần Thi Mạn đứng ở cửa miếu phía Nam thành phố, không nhịn được lầm bầm mắng một câu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.