Chương 20: Lại thiếu một nữa
Quỷ Cổ Nữ
29/10/2013
Cốc Y Dương chạy ào ra khỏi phòng tôi, rồi chạy sang phòng Thành Lộ và La Lập
Phàm. Tôi kéo Lê Vận Chi để cùng đi theo. Cô ấy định vùng ra, tôi ghét tai cô
nói nhỏ: “Kể từ lúc này, nếu muốn giữ được mạng thì chúng ta phải luôn ở bên
nhau.”
Nghe có vẻ cường điệu, chắc tôi đã quá nhạy cảm. Tôi cảm thấy chúng tôi đang ở vào tình thế nguy hiểm, e không đơn giản chỉ là mất điện và một đôi vợ chồng mất tích.
Hân Nghi và Giản Tự Viễn đã đứng trước cửa phòng La Lập Phàm, vẻ mặt đầy lo âu sợ hãi, Hân Nghi rơm rớm nước mắt. Bị đói, bị phong tỏa, bạn đồng hành mất tích một cách bí hiểm. Tôi chợt hiểu sao Lê Vận Chi dường như suy sụp đến nơi.
Tôi thầm cảnh cáo mình, trong những ngày đen tối này phải giữ được đầu óc tỉnh táo thì mới có hy vọng nhìn thấy ánh dương. Nhưng tôi vẫn nhức đầu kéo dài, mỗi khi suy nghĩ căng thẳng thì nó lại lạnh lùng nhói lên từng cơn.
Chăn đệm trên giường lộn xộn giống như lúc mới ngủ dậy; bên dưới có hai đôi dép lê, chứng tỏ lúc mất tích La Lập Phàm đi ủng, nhưng áo khoác vắt trên lưng ghế lại chứng tỏ anh ấy chưa ra khỏi nhà. Giản Tự Viễn kể lúc nãy bụng anh đói meo, bèn sang phòng La Lập Phàm định bàn cách chia mấy cái bánh bao còn sót lại thì không thấy La Lập Phàm đâu nữa; anh không sang “làm phiền” tôi và Cốc Y Dương, anh ra phòng khách thì thấy Hân Nghi, anh sang các phòng khác tìm, vẫn không thấy La Lập Phàm. Cuối cùng anh sang phòng Lê Vận Chi, cô ấy đang mặc đủ bộ và nằm trên giường; nghe nói La Lập Phàm mất tích, cô ấy cũng cùng đi tìm một lượt. Khi Lê Vận Chi nhận ra rằng có lẽ La Lập Phàm đã đi theo Thành Lộ thì cô rụng rời hồn vía.
Lê Vận Chi tuyệt vọng cũng tác động đến Hân Nghi, cả hai cùng cố gắng trấn tĩnh.
Cốc Y Dương hỏi: “Vừa nãy mọi người ở đây? Có nhìn thấy anh ấy không? Có nghe thấy tiếng bước chân đi ra không?”
Tôi nhìn đồng hồ điện tử trong phòng, 11:43 sáng. Thời gian trôi quá nhanh, tôi và Giản Tự Viễn cùng xem hình ảnh giám sát, rồi nói chuyện với Cốc Y Dương, thế mà gần hết cả buổi sáng; trong ba tiếng đồng hồ, tôi hoàn toàn không nhìn thấy La Lập Phàm. Đã xảy ra chuyện gì thế này?
Mọi người đều lắc đầu, thay cho câu trả lời của Cốc Y Dương. Giản Tự Viễn nói: “Tôi và Na Lan… trò chuyện, sau đó tôi vào bếp xem có phát hiện ra manh mối gì không, rồi tôi ngán ngẩm trở về phòng… để xem máy tính.”
Hân Nghi bỗng nhíu mày: “Sao máy tính của anh mạnh thế, pin vẫn còn điện à?”
“Đây chính là điểm khác nhau giữa Ta-ba-lô giàu kinh nghiệm và lính mới tò te! Máy tính của tôi lắp pin 9 cục, lại thiết kế tiết kiệm điện, pin duy trì tối thiểu 6 tiếng đồng hồ; ngoài ra, còn đem theo pin dự phòng đã nạp đủ điện. Làm việc ở Cục Năng Lượng mất điện như cơm bữa, nên sư phụ này đã được tôi luyện rồi…” Giản Tự Viễn nhìn sang Hân Nghi: “Em Hân Nghi đang ngờ anh làm cho La Lập Phàm bốc hơi à?”
Hân Nghi nói: “Anh đừng nên nhạy cảm kiểu ấy. Em chỉ tò mò hỏi vậy thôi!”
Giản Tự Viễn vẫn chưa chịu thôi: “Thế thì cô em nói xem, vừa rồi em ở đâu, làm những gì?”
“Em chỉ ở phòng khách và tiền sảnh, gần như lật từng mảnh ván sàn lên để kiểm tra.” Hân Nghi nói.
Tôi hỏi: “Vậy nếu La Lập Phàm ra khỏi nhà, cậu phải nhìn thấy?” Hân nghi gật đầu: “Khẳng định 100%... ngoại trừ… cách đây nửa giờ tôi vào toa-lét; nếu lúc đó anh ấy ra ngoài thì tôi không thể nhìn thấy.”
Cốc Y Dương mở cửa, bước ra nhìn xuống dưới, không một dấu chân; anh lại nhìn trời, gió mạnh nhưng tuyết rơi rất ít, trong khoảng một tiếng đồng hồ, tuyết không thể lập kín các dấu chân. Anh đóng cửa, quay vào, nhìn Lê Vận Chi: “Vận Chi vừa nãy ở đâu?”
Lê Vận Chi sửng sốt, dường như lần đầu tiên trong đời phải nghe câu nói hạ nhục cô như vậy: “Y Dương! Lẽ nào… anh lại nghi ngờ em?”
Ánh mắt Vận Chi hiền hòa, hơi buồn, một cô gái mảnh mai đâu có thể làm gì nổi La Lập Phàm cao to lực lưỡng? Nhưng Cốc Y Dương hỏi thế cũng phải thôi, lúc này anh cần biết rõ tình hình của từng người. Tôi nhẹ nhàng an ủi cô: “Tôi cho rằng không phải Y Dương nghi ngờ cậu. Đã có hai người mất tích không để lại một dấu vết gì, ta chỉ còn lại năm người, ta cần dốc sức tìm kiếm mọi khả năng.”
Lê Vận Chi nói: “Em chỉ ở trong phòng mình, chứ có thể ở đâu khác?”
Tôi nhận ra rằng, trong ngôi nhà này có ba người trong chúng tôi không thể làm chứng lẫn chu nhau vì ba người ở ba chỗ khác nhau; vậy thì La Lập Phàm mất tích có thể liên quan đến bất cứ ai trong số họ.
Nhưng điều đáng sợ hơn là rất có thể cả ba đều không liên quan. Nếu thế thì ai liên quan?
Cốc Y Dương nói: “Thôi không nói nữa, ta bắt đầu đi tìm!”
Năm chúng tôi tự động tản ra, tôi kêu lên: “Đừng nên tách nhau ra! Cả năm người chúng ta cùng đi tìm.”
Bốn người ngơ ngác, Giản Tự Viễn lắc đầu nói: “Cô nói đùa hay sao? Ngôi nhà chỉ rộng chừng này, nếu có chuyện gì thì gọi nhau một tiếng, không được à?”
Tôi nói: “Thành Lộ và La Lập Phàm biến mất, anh có nghe thấy họ gọi không?”
Hân Nghi nói: “Na Lan nói rất có lý! Khi ta chưa làm rõ tại sao họ biến mất thì cách an toàn hất là ta nên ở gần nhau. Ngôi nhà này không lớn, bị hãm ở đây, ta cũng chẳng thể làm việc gì khác, ta nên tìm thật kỹ xem sao.”
Chúng tôi đương nhiên tìm sợ bộ từng phòng, mở từng ô tủ bếp. Không thấy bóng La Lập Phàm đâu. Đây là lần thứ ba mọi người sục tìm các phòng, Giản Tự Viễn ca cẩm: “Cứ dắt díu nhau đi quanh như các cháu ở nhà trẻ thế này, chẳng rõ có phát hiện ra điều gì mới không?”
Anh ta thật đáng ghét! Kêu ca than vãn chỉ khiến tôi thêm nhức đầu. Tôi bèn hỏi: “Vậy anh có cao kiến gì không?”
“Không dám nói là cao kiến, nhưng ít ra cũng không nên giẫm chân tại chỗ mãi, chi bằng nên nghiên cứu xem ngôi nhà này có căn hầm nào không.” Giản Tự Viễn nói.
Hân Nghi nói: “Nói về hầm ngầm, thì tôi xin loại trừ trước gian bếp và phòng khách; khi Y Dương đi rồi, tôi đã bò toài ra sàn tìm rất tỉ mỉ, gõ kiểm tra từng mảnh ván, từng viên gạch, tuyệt đối không có.”
Giản Tự Viễn nói; “Đừng chê cô ấy, tôi cũng đã giúp cô ấy tìm mà!”
Hân Nghi cười nhạt: “Vâng, anh đã tìm giúp cả thảy hơn bốn phút, công lao rất lớn đấy!”
Lê Vận Chi bỗng nói: “Cái gì đây?”
Mấy người đang đấu khẩu im bặt, đầy kinh ngạc: trên sàn gỗ có hai giọt tròn tròn đỏ sẫm.
Rồi ba giọt, bốn giọt.
Máu, từ trên gác rỏ xuống.
Nghe có vẻ cường điệu, chắc tôi đã quá nhạy cảm. Tôi cảm thấy chúng tôi đang ở vào tình thế nguy hiểm, e không đơn giản chỉ là mất điện và một đôi vợ chồng mất tích.
Hân Nghi và Giản Tự Viễn đã đứng trước cửa phòng La Lập Phàm, vẻ mặt đầy lo âu sợ hãi, Hân Nghi rơm rớm nước mắt. Bị đói, bị phong tỏa, bạn đồng hành mất tích một cách bí hiểm. Tôi chợt hiểu sao Lê Vận Chi dường như suy sụp đến nơi.
Tôi thầm cảnh cáo mình, trong những ngày đen tối này phải giữ được đầu óc tỉnh táo thì mới có hy vọng nhìn thấy ánh dương. Nhưng tôi vẫn nhức đầu kéo dài, mỗi khi suy nghĩ căng thẳng thì nó lại lạnh lùng nhói lên từng cơn.
Chăn đệm trên giường lộn xộn giống như lúc mới ngủ dậy; bên dưới có hai đôi dép lê, chứng tỏ lúc mất tích La Lập Phàm đi ủng, nhưng áo khoác vắt trên lưng ghế lại chứng tỏ anh ấy chưa ra khỏi nhà. Giản Tự Viễn kể lúc nãy bụng anh đói meo, bèn sang phòng La Lập Phàm định bàn cách chia mấy cái bánh bao còn sót lại thì không thấy La Lập Phàm đâu nữa; anh không sang “làm phiền” tôi và Cốc Y Dương, anh ra phòng khách thì thấy Hân Nghi, anh sang các phòng khác tìm, vẫn không thấy La Lập Phàm. Cuối cùng anh sang phòng Lê Vận Chi, cô ấy đang mặc đủ bộ và nằm trên giường; nghe nói La Lập Phàm mất tích, cô ấy cũng cùng đi tìm một lượt. Khi Lê Vận Chi nhận ra rằng có lẽ La Lập Phàm đã đi theo Thành Lộ thì cô rụng rời hồn vía.
Lê Vận Chi tuyệt vọng cũng tác động đến Hân Nghi, cả hai cùng cố gắng trấn tĩnh.
Cốc Y Dương hỏi: “Vừa nãy mọi người ở đây? Có nhìn thấy anh ấy không? Có nghe thấy tiếng bước chân đi ra không?”
Tôi nhìn đồng hồ điện tử trong phòng, 11:43 sáng. Thời gian trôi quá nhanh, tôi và Giản Tự Viễn cùng xem hình ảnh giám sát, rồi nói chuyện với Cốc Y Dương, thế mà gần hết cả buổi sáng; trong ba tiếng đồng hồ, tôi hoàn toàn không nhìn thấy La Lập Phàm. Đã xảy ra chuyện gì thế này?
Mọi người đều lắc đầu, thay cho câu trả lời của Cốc Y Dương. Giản Tự Viễn nói: “Tôi và Na Lan… trò chuyện, sau đó tôi vào bếp xem có phát hiện ra manh mối gì không, rồi tôi ngán ngẩm trở về phòng… để xem máy tính.”
Hân Nghi bỗng nhíu mày: “Sao máy tính của anh mạnh thế, pin vẫn còn điện à?”
“Đây chính là điểm khác nhau giữa Ta-ba-lô giàu kinh nghiệm và lính mới tò te! Máy tính của tôi lắp pin 9 cục, lại thiết kế tiết kiệm điện, pin duy trì tối thiểu 6 tiếng đồng hồ; ngoài ra, còn đem theo pin dự phòng đã nạp đủ điện. Làm việc ở Cục Năng Lượng mất điện như cơm bữa, nên sư phụ này đã được tôi luyện rồi…” Giản Tự Viễn nhìn sang Hân Nghi: “Em Hân Nghi đang ngờ anh làm cho La Lập Phàm bốc hơi à?”
Hân Nghi nói: “Anh đừng nên nhạy cảm kiểu ấy. Em chỉ tò mò hỏi vậy thôi!”
Giản Tự Viễn vẫn chưa chịu thôi: “Thế thì cô em nói xem, vừa rồi em ở đâu, làm những gì?”
“Em chỉ ở phòng khách và tiền sảnh, gần như lật từng mảnh ván sàn lên để kiểm tra.” Hân Nghi nói.
Tôi hỏi: “Vậy nếu La Lập Phàm ra khỏi nhà, cậu phải nhìn thấy?” Hân nghi gật đầu: “Khẳng định 100%... ngoại trừ… cách đây nửa giờ tôi vào toa-lét; nếu lúc đó anh ấy ra ngoài thì tôi không thể nhìn thấy.”
Cốc Y Dương mở cửa, bước ra nhìn xuống dưới, không một dấu chân; anh lại nhìn trời, gió mạnh nhưng tuyết rơi rất ít, trong khoảng một tiếng đồng hồ, tuyết không thể lập kín các dấu chân. Anh đóng cửa, quay vào, nhìn Lê Vận Chi: “Vận Chi vừa nãy ở đâu?”
Lê Vận Chi sửng sốt, dường như lần đầu tiên trong đời phải nghe câu nói hạ nhục cô như vậy: “Y Dương! Lẽ nào… anh lại nghi ngờ em?”
Ánh mắt Vận Chi hiền hòa, hơi buồn, một cô gái mảnh mai đâu có thể làm gì nổi La Lập Phàm cao to lực lưỡng? Nhưng Cốc Y Dương hỏi thế cũng phải thôi, lúc này anh cần biết rõ tình hình của từng người. Tôi nhẹ nhàng an ủi cô: “Tôi cho rằng không phải Y Dương nghi ngờ cậu. Đã có hai người mất tích không để lại một dấu vết gì, ta chỉ còn lại năm người, ta cần dốc sức tìm kiếm mọi khả năng.”
Lê Vận Chi nói: “Em chỉ ở trong phòng mình, chứ có thể ở đâu khác?”
Tôi nhận ra rằng, trong ngôi nhà này có ba người trong chúng tôi không thể làm chứng lẫn chu nhau vì ba người ở ba chỗ khác nhau; vậy thì La Lập Phàm mất tích có thể liên quan đến bất cứ ai trong số họ.
Nhưng điều đáng sợ hơn là rất có thể cả ba đều không liên quan. Nếu thế thì ai liên quan?
Cốc Y Dương nói: “Thôi không nói nữa, ta bắt đầu đi tìm!”
Năm chúng tôi tự động tản ra, tôi kêu lên: “Đừng nên tách nhau ra! Cả năm người chúng ta cùng đi tìm.”
Bốn người ngơ ngác, Giản Tự Viễn lắc đầu nói: “Cô nói đùa hay sao? Ngôi nhà chỉ rộng chừng này, nếu có chuyện gì thì gọi nhau một tiếng, không được à?”
Tôi nói: “Thành Lộ và La Lập Phàm biến mất, anh có nghe thấy họ gọi không?”
Hân Nghi nói: “Na Lan nói rất có lý! Khi ta chưa làm rõ tại sao họ biến mất thì cách an toàn hất là ta nên ở gần nhau. Ngôi nhà này không lớn, bị hãm ở đây, ta cũng chẳng thể làm việc gì khác, ta nên tìm thật kỹ xem sao.”
Chúng tôi đương nhiên tìm sợ bộ từng phòng, mở từng ô tủ bếp. Không thấy bóng La Lập Phàm đâu. Đây là lần thứ ba mọi người sục tìm các phòng, Giản Tự Viễn ca cẩm: “Cứ dắt díu nhau đi quanh như các cháu ở nhà trẻ thế này, chẳng rõ có phát hiện ra điều gì mới không?”
Anh ta thật đáng ghét! Kêu ca than vãn chỉ khiến tôi thêm nhức đầu. Tôi bèn hỏi: “Vậy anh có cao kiến gì không?”
“Không dám nói là cao kiến, nhưng ít ra cũng không nên giẫm chân tại chỗ mãi, chi bằng nên nghiên cứu xem ngôi nhà này có căn hầm nào không.” Giản Tự Viễn nói.
Hân Nghi nói: “Nói về hầm ngầm, thì tôi xin loại trừ trước gian bếp và phòng khách; khi Y Dương đi rồi, tôi đã bò toài ra sàn tìm rất tỉ mỉ, gõ kiểm tra từng mảnh ván, từng viên gạch, tuyệt đối không có.”
Giản Tự Viễn nói; “Đừng chê cô ấy, tôi cũng đã giúp cô ấy tìm mà!”
Hân Nghi cười nhạt: “Vâng, anh đã tìm giúp cả thảy hơn bốn phút, công lao rất lớn đấy!”
Lê Vận Chi bỗng nói: “Cái gì đây?”
Mấy người đang đấu khẩu im bặt, đầy kinh ngạc: trên sàn gỗ có hai giọt tròn tròn đỏ sẫm.
Rồi ba giọt, bốn giọt.
Máu, từ trên gác rỏ xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.