Tuyệt Kỹ Cứu Tông Môn - Thức Thứ Nhất: Chơi Xỏ Lá
Chương 146: Diệp Kiều móc họng số hai thì không ai số một
Công Chủ Bất Hồi Gia
07/06/2024
Đoàn người nhí nhố xuất phát đến nhà họ Minh. Khi đứng trước cổng nhà họ Minh, Minh Huyền xà quần hồi lâu vẫn chưa chịu bước vào. Cuối cùng Diệp Kiều túm lấy áo hắn kéo vào trong. Nàng học lỏm bùa gia truyền nhà người ta còn không chột dạ, hắn chột dạ cái gì.
“Hình như lâu rồi huynh chưa về nhà.” Minh Huyền lẩm bẩm: “Nhìn thấy huynh, hẳn cha sẽ rất vui nhỉ?”
Mộc Trọng Hi duỗi người: “Sau khi đại hội tông môn kết thúc, đệ phải về nhà một chuyến mới được.”
“Sai rồi!” Minh Huyền sửa lại cho đúng: “Phải là đệ sẽ hồi cung một chuyến.”
Gia chủ nhà họ Minh là một ông lão có vẻ mặt hiền từ. Nhìn thấy đám người mặc tông phục màu đỏ đang đứng cách mình không xa, ông hắng giọng rồi từ ái nói: “Đã đến rồi à.”
Minh Huyền đứng ở đó, những tưởng sẽ được hưởng thụ tình thân ấm áp và những lời hỏi thăm ân cần nhưng gia chủ nhà họ Minh đã hững hờ đẩy hắn sang một bên, chạy về phía Diệp Kiều. Đoàn người -dẫn đầu là cha hắn đi đến vây quanh Diệp Kiều, ánh mắt thiết tha, thái độ thân thiện.
“Ôi ôi, cháu chính là Diệp Kiều mà người ta luôn kháo nhau sao?” Gia chủ nhà họ Minh cười tươi không cần tưới: “Rất vui được gặp cháu. Diệp Kiều à, cháu quả là anh hùng xuất thiếu niên, trăm nghe không bằng một thấy.”
“Cái nhà này đã không còn chỗ dành cho huynh nữa rồi.” Tiết Dư dành vài giây cuộc đời để đồng tình Minh Huyền bằng chất giọng dối trá.
Minh Huyền bị người nhà làm lơ: “Thực dụng! Cái đám người sống thực dụng này!”
Hắn u oán ngồi một xó trồng nấm.
Diệp Kiều thoáng ngẩn ngơ chốc lát sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại. Những người này muốn gặp mình không phải để chất vấn chuyện nàng học lỏm bùa của nhà họ, Bọn họ chỉ tò mò về kỹ năng của nàng mà thôi.
Diệp Kiều nói: “Trận đấu tiếp theo...”
Những trận sau có khả năng chạm mặt các đệ tử chân truyền rất lớn. Lúc đó, nàng phải dùng đến kỹ năng vẽ bùa của mình.
Nàng lựa lời mà nói: “... có khả năng cháu sẽ giao thủ với đệ tử chân truyền. Nếu ngài không chê thì có thể đến xem cháu thi đấu.”
Gia chủ nhà họ Minh mỉm cười: “Được, được, được.”
Trận đấu của các đệ tử chân truyền, ai lại chẳng muốn đến chiêm ngưỡng và cổ vũ, nhất là cô đệ tử được Thiên Đạo yêu thích ban cho một tá tia sáng chúc phúc.
Hơn nữa, nếu Diệp Kiều không muốn thi triển khả năng vẽ bùa tại đây, ông cũng không thể ép buộc con bé làm thế. Gia chủ nhà họ Minh hiền lành nói tiếp: “Các cháu cùng lứa nhau, nên qua lại thân thiết với nhau nhiều hơn. Minh Huyền, đi theo ta.”
Minh Huyền u oán đứng một góc đột nhiên bị gọi tên. Hắn ngẩng đầu trả lời: “Ai gọi đó? À, con còn tưởng cha già dấu yêu của con không nhìn thấy con chứ?”
“Ta hỏi con một chuyện.” Gia chủ nhà họ Minh vội vàng hỏi: “Con bé Diệp Kiều...”
“Rất mạnh.” Minh Huyền cắt ngang lời ông: “Cha có thể Thiên Đạo chúc phúc chưa? Có thấy sư muội vẽ bùa bằng một nét bút? Thiên tài đó! Hai chữ thiên tài này dùng để miêu tả Diệp Kiều đấy!”
Gia chủ nhà họ Minh: “Ta còn chưa nói xong mà.”
Đương nhiên ông biết Diệp Kiều rất mạnh. Chỉ riêng khả năng vẽ bùa bằng một nét bút đã mạnh hơn khối phù tu rồi. Không phải ai cũng có thể làm được điều này.
“Là con dạy bùa Che Chắn cho Diệp Kiều?”
Minh Huyền gật đầu.
Gia chủ nhà họ Minh cười khẽ: “Minh Huyền à, con hỏi thăm Diệp Kiều xem, làm cách nào để được Thiên Đạo chúc phúc nhiều như thế?”
Minh Huyền lập tức đáp thẳng: “Này hả? Con không biết.”
“Đần!” Ông ký đầu hắn một cái: “Không thử sao biết? Hai người các con thân thiết với nhau như thế, biết đâu con bé chỉ cho con?”
Minh Huyền cạn lời: “Thứ đó là Thiên Đạo chúc phúc đó cha à! Cái này phải dựa vào khí vận mỗi người hoặc là sự yêu ghét của Thiên Đạo. Không phải muốn là có đâu!”
Chúc phúc của Thiên Đạo rất huyền bí, chẳng ai thể giải mã được. Ngay cả người được Thiên Đạo chúc phúc nhiều như Diệp Kiều cũng chẳng hiểu tại sao mình được Thiên Đạo chúc phúc.
“Con cháu dòng chính của chúng ta ai cũng điển trai. Số lượng cũng không ít.” Ông liên tục ám chỉ Minh Huyền: “Hay là con giới thiệu vài người cho sư muội của con đi?”
Khóe miệng Minh Huyền giật giật: “Không cần đâu ạ. Bọn con là phù tu, đời này đã định sẵn là hiến dâng cho phù đạo, sẽ không yếu bất kỳ kẻ nào. Cha vẫn nên tỉnh lại đi.”
Cho dù muốn làm mai cũng không thể làm mai với con cháu của tám đại gia tộc được. Cứ nhìn Tống Hàn Thanh - kẻ nổi bật nhất trong dòng chính thế gia, là biết. Đám con cháu này được mấy người được tính là kèo ngon? Còn tiểu sư muội? Muội ấy là người muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn EQ có EQ, muốn trí tuệ có trí tuệ. Chắc gì muội ấy đã đếm xỉa đến đám con cháu thế gia?
Hơn nữa, với cá tính đặc biệt của mình, muội ấy gần như đắc tội toàn bộ các đệ tử chân truyền. Thế này thì ai dám làm đạo lữ với muội ấy?
Chỉ sợ vừa kết đạo lữ với muội ấy chưa được mấy ngày đã bị giang hồ cho bán muối.
Ở phía bên kia, Diệp Kiều và Minh Ý đang trò chuyện với nhau. Minh Ý là một thiếu nữ điềm tĩnh, ít nói. Sự lạnh lùng nàng thể hiện trên khuôn mặt không thể che nổi vẻ đáng yêu thanh tú vốn có.
Hai người nói về bảng xếp hạng thành tích. Minh Ý từ tốn nói: “Ta xếp ở vị trí thứ bảy.”
Diệp Kiều kinh ngạc. Có thể leo được vị trí thứ bảy giữa rừng các đệ tử chân truyền, thực lực của Minh Ý chắc chắn không thấp.
“Thế đã rút thăm đối thủ tiếp theo chưa?” Mộc Trọng Hi chớp mắt hỏi.
Minh Ý ừ một tiếng: “Đối thủ xếp vị trí thứ năm, là Vân Thước.”
Nàng rất chướng mắt Vân Thước và khinh thường cách dùng kiếm đối chiến với phù tu của nàng ta. Nhưng bên ngoài ai cũng tung hô Vân Thước, bảo rằng cách thi đấu của nàng ta rất thông minh. Dường như cả thế giới ai cũng xum xuê, tán dương thiên phú và trí tuệ ngút trời của nàng ta.
Các tu sĩ có thể nhịn nhưng tám đại gia tộc thì không.
Vân Thước là đệ tử chân truyền của năm đại tông môn nên lúc trước bọn họ chỉ có thể nhẫn nhịn. Nàng ta có rất nhiều thiên tài địa bảo, dù không đánh lại cũng có thể dùng tài nguyên đè đầu đối thủ bón hành. Nhưng cái gì cũng phải có giới hạn của nó. Nàng ta không thể cứ khiêu chiến sự nhẫn nại của tám đại gia tộc bằng cách liên tục vi phạm quy định thi đấu của bọn họ.
Nàng ta đã lách luật, dùng kiếm đánh phù tu để leo vào thứ hạng một trăm rồi tiến vào mười vị trí đầu bảng. Tuyển thủ thi đấu trong vòng này đều là con cháu dòng chính thế gia và đệ tử chân truyền của năm đại tông môn. Bọn họ không thể tiếp tục để mặc nàng ta nhiễu loạn quy tắc thi đấu. Nếu như người bị nàng ta đánh bại là các đệ tử chân truyền khác thì không sao, nhưng ngộ nhỡ người bị bón hành lại là con cháu dòng chính nhà bọn họ thì sao?
“Mi tiêu chắc rồi.” Thanh niên nói chuyện không bao giờ dùng nào -Mộc Trọng Hi lên tiếng: “Dù sao thì mi cũng chỉ là một phù tu nhu nhược không thể tự bảo vệ mình.”
Mộc Trọng Hi nói chuyện quá thẳng thắn, thiếu điều muốn chỉ thẳng con gái người ta là thứ cùi bắp.
Diệp Kiều nhân danh chính nghĩa đấm hắn một cú thật mạnh. Bài học của cú đấm là phải nói chuyện dịu dàng, nhẹ nhàng với con gái.
Mộc Trọng Hi la oai oái. Hắn tủi thân nói: “Thì vốn là thế mà. Nếu trận đấu lúc trước Minh Huyền không lách luật, đảm bảo huynh ấy cũng bị bón hành sấp mặt.”
Tiết Dư cực kỳ bội phục kỹ năng công kích ngôn ngữ không phân địch ta của Mộc Trọng Hi. Hắn bất lực nói: “Đệ đừng nói nữa.”
Không thấy mặt của Minh Ý lạnh te sao?
“Luật thi đấu đã được sửa lại.” Minh Ý mím môi, lạnh nhạt nói: “Thí sinh phải vẽ bùa tại sân đấu, và phải dùng bùa do chính mình vẽ.”
“Hả?” Diệp Kiều phản ứng chậm nửa nhịp. Nàng nâng mắt, ngạc nhiên hỏi: “Sao lại đổi rồi?”
Lý do đổi quy tắc không cần nói cũng biết là vì sao.
“Khi nào bên bảng đấu phù tu có trận thì đến xem thử.” Vừa khéo Diệp Kiều cũng rất tò mò về thực lực của nữ chính. Trong cốt truyện, tác giả chưa từng miêu tả rõ ràng về năng lực và trình độ lưỡng đạo song tu của nàng ta như thế nào. Đọc hết cuốn tiểu thuyết, thứ đọng lại trong đầu nàng chỉ có nữ chính đẹp như thế nào và các nam chính, nam phụ say mê nàng ta ra sao.
Bảng đấu phù tu đột nhiên sửa quy tắc, các tuyển thủ vòng này phải gấp rút vẽ bùa trong đêm để kịp thời gian thi đấu. Mục đích sửa quy tắc là để nhắm vào một người, nhưng người chịu trận lại là tập thể mười tuyển thủ thi đấu. Các phù tu bắt đầu thức đêm dậy sớm, miệt mài vẽ bùa. Liên tục mấy ngày liền, sân viện nào cũng thắp đèn sáng trưng, không khí ồn ào náo nhiệt.
Minh Huyền ngáp một cái, lại chuẩn bị một đêm thức trắng: “Huynh có cảm giác, từ sau khi trở thành đệ tử chân truyền, huynh đã không còn là một con người nữa.”
Ngày nào hắn cũng vất vả như chóa. Đến con trâu cày ruộng cũng không chăm chỉ như hắn.
“Huynh vẫn còn luyện tập?” Diệp Kiều đung đưa chân hỏi sư huynh. Theo hiểu biết của nàng, Minh Huyền được liệt vào hành ngũ cẩu thiên phú. Sao bây giờ hắn cũng gia nhập vào đội ngũ những con ong chăm chỉ tu luyện ngày đêm rồi?
“Huynh ấy đang luyện vẽ bùa tấn công.” Tiết Dư hững hờ đáp.
Số hắn xui thôi, biết sao được. Ai bảo tám đại gia tộc đột nhiên sửa quy tắc thi đấu. Bùa chú gia truyền của nhà họ Minh đa số thuộc loại phòng ngự. Theo quy tắc ban đầu, Minh Huyền vốn có thể mua bùa tấn công từ bên ngoài để thi đấu. Nhưng bây giờ quy định bắt buộc bùa người nào người nấy xài. Minh Huyền chỉ có thể nước đến chân mới nhảy, tranh thủ mấy ngày trước khi thi đấu, học thêm bùa tấn công trong sách bùa chú.
Minh Huyền chết lặng liên tục đập đầu xuống bàn. Dáng vẻ hắn tiêu điều như thể cuộc sống này không còn gì luyến tiếc nữa.
“Thôi nào sư huynh.” Diệp Kiều trấn an hắn. May mắn Minh Huyền chỉ sụp đổ tinh thần, không lên cơn điên như người ở sân viện cách vách.
Hàng xóm cách vách lâu lâu lại cười rú lên như kẻ điên trốn trại. Lâu lâu hắn cú hú lên một tiếng khiến Diệp Kiều ở bên này giật mình thức giấc. Nàng móc lỗ tai, gào to: “Ai đó? Nửa đêm nửa hôm sao không ngủ đi, hú hét điên khùng cái gì?!”
“...” Tiếng cười bên sân viện cách vách đột nhiên im bặt.
Đệ tử Nguyệt Thanh Tông nghe thấy thế, nụ cười trên môi cứng đờ. Hắn hộc máu, rủa thầm: “Con nhỏ Diệp Kiều này!”
Vân Thước cắn đầu bút lông sói. Nàng chần chừ cả buổi vẫn không thể đặt bút xuống giấy: “Sao tự nhiên lại đổi quy tắc?”
Không riêng gì Minh Huyền của Trường Minh Tông phải thức đêm vẽ bùa, mà đệ tử Nguyệt Thanh Tông cũng thế. Tống Hàn Thanh vừa vẽ bùa, vừa câu được câu không nói với Vân Thước: “Nếu mi không cầm kiếm đánh phù tu thì chúng ta đã không phải thức đêm luyện vẽ bùa thế này.”
Tô Trạc cũng không nhịn được mà nhỏ giọng lên án: “Tiểu sư muội à, muội làm thế là không đúng.”
“Tại sao Trường Minh Tông có thể làm thế nhưng muội thì không?” Nghe thấy lời trách cứ của hắn, mặt Vân Thước trắng bệch. Sao cuộc thi lại đổi quy tắc vì nàng được?
Địch Trầm nói theo sự thật: “Bởi vì bọn họ lấn lướt giới hạn của tám đại gia tộc. Hơn nữa, bọn họ không bao giờ lặp lại hai lần một chiêu lách luật.”
Mắt thấy bầu không khí của đám đệ tử càng lúc càng căng thẳng và có xu hướng nổ ra một trận cãi vã, trưởng lão Nguyệt Thanh Tông vội vàng an ủi: “Không có gì phải vội. Như thế cũng tốt, vừa khéo có thể chứng minh thực lực của Vân Thước.”
Tống Hàn Thanh bật cười.
Hắn không cười còn đỡ. Hắn vừa cười, mọi ánh mắt đã đổ dồn về phía hắn.
“Huynh cười cái gì?” Tô Trạc không hiểu.
Tống Hàn Thanh: “Ta thích cười thế đấy.”
Thật luôn? Sao trước kia hắn không nhận ra đại sư huynh nhà hắn là một chàng trai thích cười?
Bình thường nụ cười của Tống Hàn Thanh chỉ hàm chứa ý trào phúng và chế giễu mà thôi.
Địch Trầm gặng hỏi: “Đại sư huynh, rốt cuộc huynh có ý gì?”
Tống Hàn Thanh không nỡ đả kích sĩ khí của bọn họ. Nhưng nói thật, với trình độ của Vân Thước, dùng kiếm đánh phù tu có thể che giấu phần nào trình độ kém cỏi của nàng ta. Nhưng nếu không có thanh kiếm ấy, nàng ta có thể đấu lại ai? Thi đấu bằng phù chú với phù tu nằm trong mười thứ hạng đầu bảng, chỉ e rằng nàng ta chỉ có mỗi kết cục mất mặt.
Tống Hàn Thanh đột nhiên nhớ đến câu nói lúc trước của Trường Minh Tông. Hắn hất cằm sang một bên, dáng vẻ lạnh nhạt, nói: “Hiểu được thì hiểu.”
Tống Hàn Thanh bỗng nhiên thốt ra một câu không đầu không đuôi. Đám người nhìn nhau, chẳng hiểu hắn đang có ý gì. Ngay cả trưởng lão cũng không hiểu. Những người ở đây chưa từng nhìn thấy Vân Thước vẽ bùa nên bọn họ không hiểu ý của Tống Hàn Thanh.
Ai cũng nghĩ Vân Thước là tu sĩ lưỡng đạo song tu, có thể xem như cùng cấp bậc với Diệp Kiều. Diệp Kiều có thể làm được vì linh căn nàng ta cao. Nếu thế thì, Vân Thước - người có phẩm cấp linh căn chỉ thấp hơn nàng ta một bậc, hiển nhiên sẽ không kém cỏi.
“Nói chuyện đàng hoàng đi.” Trưởng lão thấp giọng quát: “Đừng hung dữ với tiểu sư muội trò như thế.”
Tống Hàn Thanh: “Chậc.”
Hàm ý châm chọc lại càng rõ.
Bốn phù tu của Nguyệt Thanh Tông đều lọt vào mười hạng đầu bảng. Năm vị trí khác là con cháu dòng chính của nhà họ Tống và nhà họ Minh. Và vị trí còn lại là Minh Huyền của Trường Minh Tông. Hạng mục cá nhân là nơi mà các thí sinh so bì thiên phú. Ai xuất chúng hơn thì người đó nổi tiếng hơn. Một đám thiếu niên với nhiệt huyết tuổi trẻ hừng hực trong người. Bọn họ ai cũng muốn bản thân được nổi danh, được các tu sĩ khác tán dương tài năng của mình. Cũng vì thế, hạng mục thi đấu cá nhân là cơ hội thể hiện bản thân của các thiếu niên, thiếu nữ.
Sân đấu phù tu chật kín người. Năm đệ tử chân truyền và năm con cháu dòng chính thế gia. Thực lực của tuyển thủ nào cũng đáng gờm. Vòng đấu lần này dự đoán là sẽ rất náo nhiệt và hấp dẫn.
Nhìn dòng người chen chúc, Minh Huyền nhịn không được lay tay áo của Diệp Kiều: “Ôi mẹ ơi, tự nhiên huynh rất run chân quá.”
Diệp Kiều: “Tự tin lên nào. Ngẩng đầu, ưỡn ngực, huynh là người điển trai nhất khu này!”
Nàng suy nghĩ thêm gì đó, sau đó chỉ vào Tống Hàn Thanh đứng cách đó không xa: “Hay là huynh học theo hắn kìa. Hất cằm hếch mũi nhìn đời. Đúng, đúng rồi. Chính xác là như thế. Giữ nguyên tư thế đó. Vẻ mặt lạnh lùng một chút. Không sai, chính là vẻ mặt ngạo nghễ nhìn đời này.”
Diệp Kiều bận rộn chỉ dẫn hắn phô ra tư thế tự tin nhìn đời. Nếu không phải không có tông phục, nàng đã thị phạm cho Minh Huyền biết thế nào là dáng vẻ cao thủ cô độc, một mình đứng trên đỉnh cao nhân sinh mà không ai thấu hiểu.
“Ngầu lòi!”
Mộc Trọng Hi: “Mau đi đi!”
Sau khi đá Minh Huyền lên sân đấu, các thí sinh thi đấu vòng này xem như tề tựu đông đủ. Đám thí sinh này nhìn nhau như nhìn không khí, chẳng ai vừa mắt ai. Khi trọng tài hô to bắt đầu, đám phù tu mới lục đục hành động.
Người bắt đầu nhanh nhất là Tống Hàn Thanh. Các thí sinh khác cũng nhanh chóng bám sát theo sau.
Vẽ bùa càng nhanh, xác suất thất bại càng cao. Có vài người còn cố tình vẽ bùa thật chậm để đảm bảo tỷ lệ thành công. Thứ bọn họ cần chạy đua hiện tại là số lượng và phẩm cấp bùa chú.
Ngoài trừ Minh Huyền, trong Trường Minh Tông chỉ có Tạ Sơ Tuyết và Diệp Kiều là hiểu biết về bùa chú. Hai người nhìn cả buổi, sau đó đưa ra kết luận:
“Nếu không có gì trục trặc, Minh Huyền sẽ đứng nhì.”
“Còn quá sớm, chưa thể đoán chắc được điều gì.” Tạ Sơ Tuyết thấp giọng nói: “Phải xem xem Vân Thước có thể vẽ ra loại bùa gì.”
Các phù tu khác đã sắp vẽ xong. Vân Thước, không biết tại sao, vẫn đang cầm bút, chưa vẽ xong một lá bùa. Có thể nói, tình thế hiện tại càn khôn chưa định, không thể nói trước được điều gì. Sau phần vẽ bùa, còn có phần thi đấu bùa chú, như thế lại càng khó dự đoán kết quả hơn.
Những thí sinh bên cạnh Vân Thước đã vẽ thành công lá bùa thứ nhất, bọn họ đã bắt tay vẽ lá bùa thứ hai. Vân Thước trở nên luống cuống, tâm lý gấp gáp muốn nhanh chóng vẽ xong. Thế là nàng sốt ruột điều khiển bút lông sói, thần thức mạnh mẽ áp xuống, bút lông sói cuối cùng cũng chuyển động.
Ngòi bút vẽ một đường dọc trên lá bùa. Vân Thước tỉ mỉ, cẩn thận vẽ từng nét. Lần vẽ này trôi chảy và thuận lợi hơn những lần trước. Lòng nàng thoáng vui mừng. Nét bút di chuyển nhanh hơn. Khoảnh khắc lá bùa sắp vẽ thành công, khóe môi nàng cong lên, tạo thành một nụ cười yêu kiều.
“Nhìn kìa.”
Giữa không trung xuất hiện một tia sáng khác thường. Một tu sĩ lẩm bẩm: “Là Thiên Đạo chúc phúc sao?”
Đại hội tông môn năm nay được trời độ thế sao? Sơ hở là Thiên Đạo giáng chúc phúc?
Diệp Kiều cũng kinh ngạc ngước đầu nhìn lên. Một ánh sáng vàng nhạt chợt lóe lên trên viền lá bùa của Vân Thước. Khoảnh khắc tia sáng chúc phúc sắp thành hình, lá bùa đột nhiên bốc cháy rồi hóa thành tro.
Tia sáng chúc phúc còn chưa kịp thành hình đã tan biến.
Trưởng lão Nguyệt Thanh Tông vốn đang chờ mong cũng khựng lại, nụ cười trên môi cũng trở nên cứng đờ.
Bùa tự bốc cháy tức là vẽ bùa thất bại. Cả sân đấu chìm vào bầu không khí yên tĩnh. Diệp Kiều như có như không liếc lên trời một cái. Nàng cảm thấy Thiên Đạo thật đỏng đảnh và khó hiểu.
“Lần đầu tiên nhìn thấy phù tu nằm trong mười thứ hạng đầu bảng vẽ bùa thất bại.”
Có thể vào được mười thứ hạng đầu bảng đều là đệ tử chân truyền và con cháu dòng chính thế gia. Hiển nhiên thực lực của bọn họ phải cao hơn tu sĩ bình thường rất nhiều, sao có thể vẽ bùa thất bại được?
Nghe tiếng nghị luận xôn xao từ xung quanh, trưởng lão Nguyệt Thanh Tông cứng người, giọng nói đột nhiên nhảy lên quãng tám: “Thất bại là chuyện bình thường. Ai chưa từng vẽ bùa thất bại? Thắng bại là chuyện thường tình, chẳng có gì ngạc nhiên.”
Lão lia mắt nhìn xung quanh, toan tìm một phù tu có thực lực cao nào đó làm bậc thang để đồ đệ tông môn nhà mình có thể vãn hồi mặt mũi.
Các phù tu đang trên sân đấu thì lão không dám quấy rầy, thế nên lão nhìn về phía Diệp Kiều đang đứng dưới khán đài, hỏi: “Diệp Kiều, trò cũng từng vẽ bùa thất bại phải không?”
Diệp Kiều là một người thành thật nên nàng thật thà đáp: “Trò từng thất bại.”
“Đấy!” Lão thở phào nhẹ nhõm, tựa như tìm được cái cớ thích hợp cho việc vẽ bùa thất bại của Vân Thước, giọng nói trở nên nhẹ bẫng: “Vẽ bùa thất bại là chuyện bình thường mà.”
Lúc này, Diệp Kiều chậm chạp nói thêm: “Thất bại vì lúc đó trò vẽ bùa bằng cây bút cũ mèm bị chẻ ngòi.”
Đám người xung quanh nghe thế thì cười như điên.
“Diệp Kiều à, thím móc họng số hai không ai số một!”
Khóe miệng trưởng lão Nguyệt Thanh Tông giật giật. Lão cố gắng moi móc cho ra khuyết điểm của Diệp Kiều: “Thế chắc là trò vẽ bùa rất lâu phải không?”
Diệp Kiều chống cằm, hơi mỉm cười: “Cũng bình thường thôi, tầm cỡ Tống Hàn Thanh ấy mà.”
“???”
Tầm cỡ Tống Hàn Thanh là tầm cỡ nào?
Trưởng lão Nguyệt Thanh Tông nhìn thoáng qua đại đệ tử nhà mình. Tống Hàn Thanh đang nhẹ nhàng vung bút, tốc độ cực nhanh. Hắn chỉ cần một nét bút là vẽ xong một lá bùa. Trình độ cao siêu khiến người xem liên tục thán phục.
______
Thuỵ Vũ: chương siêu dài, gần 4000 chữ ~~~~~
“Hình như lâu rồi huynh chưa về nhà.” Minh Huyền lẩm bẩm: “Nhìn thấy huynh, hẳn cha sẽ rất vui nhỉ?”
Mộc Trọng Hi duỗi người: “Sau khi đại hội tông môn kết thúc, đệ phải về nhà một chuyến mới được.”
“Sai rồi!” Minh Huyền sửa lại cho đúng: “Phải là đệ sẽ hồi cung một chuyến.”
Gia chủ nhà họ Minh là một ông lão có vẻ mặt hiền từ. Nhìn thấy đám người mặc tông phục màu đỏ đang đứng cách mình không xa, ông hắng giọng rồi từ ái nói: “Đã đến rồi à.”
Minh Huyền đứng ở đó, những tưởng sẽ được hưởng thụ tình thân ấm áp và những lời hỏi thăm ân cần nhưng gia chủ nhà họ Minh đã hững hờ đẩy hắn sang một bên, chạy về phía Diệp Kiều. Đoàn người -dẫn đầu là cha hắn đi đến vây quanh Diệp Kiều, ánh mắt thiết tha, thái độ thân thiện.
“Ôi ôi, cháu chính là Diệp Kiều mà người ta luôn kháo nhau sao?” Gia chủ nhà họ Minh cười tươi không cần tưới: “Rất vui được gặp cháu. Diệp Kiều à, cháu quả là anh hùng xuất thiếu niên, trăm nghe không bằng một thấy.”
“Cái nhà này đã không còn chỗ dành cho huynh nữa rồi.” Tiết Dư dành vài giây cuộc đời để đồng tình Minh Huyền bằng chất giọng dối trá.
Minh Huyền bị người nhà làm lơ: “Thực dụng! Cái đám người sống thực dụng này!”
Hắn u oán ngồi một xó trồng nấm.
Diệp Kiều thoáng ngẩn ngơ chốc lát sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại. Những người này muốn gặp mình không phải để chất vấn chuyện nàng học lỏm bùa của nhà họ, Bọn họ chỉ tò mò về kỹ năng của nàng mà thôi.
Diệp Kiều nói: “Trận đấu tiếp theo...”
Những trận sau có khả năng chạm mặt các đệ tử chân truyền rất lớn. Lúc đó, nàng phải dùng đến kỹ năng vẽ bùa của mình.
Nàng lựa lời mà nói: “... có khả năng cháu sẽ giao thủ với đệ tử chân truyền. Nếu ngài không chê thì có thể đến xem cháu thi đấu.”
Gia chủ nhà họ Minh mỉm cười: “Được, được, được.”
Trận đấu của các đệ tử chân truyền, ai lại chẳng muốn đến chiêm ngưỡng và cổ vũ, nhất là cô đệ tử được Thiên Đạo yêu thích ban cho một tá tia sáng chúc phúc.
Hơn nữa, nếu Diệp Kiều không muốn thi triển khả năng vẽ bùa tại đây, ông cũng không thể ép buộc con bé làm thế. Gia chủ nhà họ Minh hiền lành nói tiếp: “Các cháu cùng lứa nhau, nên qua lại thân thiết với nhau nhiều hơn. Minh Huyền, đi theo ta.”
Minh Huyền u oán đứng một góc đột nhiên bị gọi tên. Hắn ngẩng đầu trả lời: “Ai gọi đó? À, con còn tưởng cha già dấu yêu của con không nhìn thấy con chứ?”
“Ta hỏi con một chuyện.” Gia chủ nhà họ Minh vội vàng hỏi: “Con bé Diệp Kiều...”
“Rất mạnh.” Minh Huyền cắt ngang lời ông: “Cha có thể Thiên Đạo chúc phúc chưa? Có thấy sư muội vẽ bùa bằng một nét bút? Thiên tài đó! Hai chữ thiên tài này dùng để miêu tả Diệp Kiều đấy!”
Gia chủ nhà họ Minh: “Ta còn chưa nói xong mà.”
Đương nhiên ông biết Diệp Kiều rất mạnh. Chỉ riêng khả năng vẽ bùa bằng một nét bút đã mạnh hơn khối phù tu rồi. Không phải ai cũng có thể làm được điều này.
“Là con dạy bùa Che Chắn cho Diệp Kiều?”
Minh Huyền gật đầu.
Gia chủ nhà họ Minh cười khẽ: “Minh Huyền à, con hỏi thăm Diệp Kiều xem, làm cách nào để được Thiên Đạo chúc phúc nhiều như thế?”
Minh Huyền lập tức đáp thẳng: “Này hả? Con không biết.”
“Đần!” Ông ký đầu hắn một cái: “Không thử sao biết? Hai người các con thân thiết với nhau như thế, biết đâu con bé chỉ cho con?”
Minh Huyền cạn lời: “Thứ đó là Thiên Đạo chúc phúc đó cha à! Cái này phải dựa vào khí vận mỗi người hoặc là sự yêu ghét của Thiên Đạo. Không phải muốn là có đâu!”
Chúc phúc của Thiên Đạo rất huyền bí, chẳng ai thể giải mã được. Ngay cả người được Thiên Đạo chúc phúc nhiều như Diệp Kiều cũng chẳng hiểu tại sao mình được Thiên Đạo chúc phúc.
“Con cháu dòng chính của chúng ta ai cũng điển trai. Số lượng cũng không ít.” Ông liên tục ám chỉ Minh Huyền: “Hay là con giới thiệu vài người cho sư muội của con đi?”
Khóe miệng Minh Huyền giật giật: “Không cần đâu ạ. Bọn con là phù tu, đời này đã định sẵn là hiến dâng cho phù đạo, sẽ không yếu bất kỳ kẻ nào. Cha vẫn nên tỉnh lại đi.”
Cho dù muốn làm mai cũng không thể làm mai với con cháu của tám đại gia tộc được. Cứ nhìn Tống Hàn Thanh - kẻ nổi bật nhất trong dòng chính thế gia, là biết. Đám con cháu này được mấy người được tính là kèo ngon? Còn tiểu sư muội? Muội ấy là người muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn EQ có EQ, muốn trí tuệ có trí tuệ. Chắc gì muội ấy đã đếm xỉa đến đám con cháu thế gia?
Hơn nữa, với cá tính đặc biệt của mình, muội ấy gần như đắc tội toàn bộ các đệ tử chân truyền. Thế này thì ai dám làm đạo lữ với muội ấy?
Chỉ sợ vừa kết đạo lữ với muội ấy chưa được mấy ngày đã bị giang hồ cho bán muối.
Ở phía bên kia, Diệp Kiều và Minh Ý đang trò chuyện với nhau. Minh Ý là một thiếu nữ điềm tĩnh, ít nói. Sự lạnh lùng nàng thể hiện trên khuôn mặt không thể che nổi vẻ đáng yêu thanh tú vốn có.
Hai người nói về bảng xếp hạng thành tích. Minh Ý từ tốn nói: “Ta xếp ở vị trí thứ bảy.”
Diệp Kiều kinh ngạc. Có thể leo được vị trí thứ bảy giữa rừng các đệ tử chân truyền, thực lực của Minh Ý chắc chắn không thấp.
“Thế đã rút thăm đối thủ tiếp theo chưa?” Mộc Trọng Hi chớp mắt hỏi.
Minh Ý ừ một tiếng: “Đối thủ xếp vị trí thứ năm, là Vân Thước.”
Nàng rất chướng mắt Vân Thước và khinh thường cách dùng kiếm đối chiến với phù tu của nàng ta. Nhưng bên ngoài ai cũng tung hô Vân Thước, bảo rằng cách thi đấu của nàng ta rất thông minh. Dường như cả thế giới ai cũng xum xuê, tán dương thiên phú và trí tuệ ngút trời của nàng ta.
Các tu sĩ có thể nhịn nhưng tám đại gia tộc thì không.
Vân Thước là đệ tử chân truyền của năm đại tông môn nên lúc trước bọn họ chỉ có thể nhẫn nhịn. Nàng ta có rất nhiều thiên tài địa bảo, dù không đánh lại cũng có thể dùng tài nguyên đè đầu đối thủ bón hành. Nhưng cái gì cũng phải có giới hạn của nó. Nàng ta không thể cứ khiêu chiến sự nhẫn nại của tám đại gia tộc bằng cách liên tục vi phạm quy định thi đấu của bọn họ.
Nàng ta đã lách luật, dùng kiếm đánh phù tu để leo vào thứ hạng một trăm rồi tiến vào mười vị trí đầu bảng. Tuyển thủ thi đấu trong vòng này đều là con cháu dòng chính thế gia và đệ tử chân truyền của năm đại tông môn. Bọn họ không thể tiếp tục để mặc nàng ta nhiễu loạn quy tắc thi đấu. Nếu như người bị nàng ta đánh bại là các đệ tử chân truyền khác thì không sao, nhưng ngộ nhỡ người bị bón hành lại là con cháu dòng chính nhà bọn họ thì sao?
“Mi tiêu chắc rồi.” Thanh niên nói chuyện không bao giờ dùng nào -Mộc Trọng Hi lên tiếng: “Dù sao thì mi cũng chỉ là một phù tu nhu nhược không thể tự bảo vệ mình.”
Mộc Trọng Hi nói chuyện quá thẳng thắn, thiếu điều muốn chỉ thẳng con gái người ta là thứ cùi bắp.
Diệp Kiều nhân danh chính nghĩa đấm hắn một cú thật mạnh. Bài học của cú đấm là phải nói chuyện dịu dàng, nhẹ nhàng với con gái.
Mộc Trọng Hi la oai oái. Hắn tủi thân nói: “Thì vốn là thế mà. Nếu trận đấu lúc trước Minh Huyền không lách luật, đảm bảo huynh ấy cũng bị bón hành sấp mặt.”
Tiết Dư cực kỳ bội phục kỹ năng công kích ngôn ngữ không phân địch ta của Mộc Trọng Hi. Hắn bất lực nói: “Đệ đừng nói nữa.”
Không thấy mặt của Minh Ý lạnh te sao?
“Luật thi đấu đã được sửa lại.” Minh Ý mím môi, lạnh nhạt nói: “Thí sinh phải vẽ bùa tại sân đấu, và phải dùng bùa do chính mình vẽ.”
“Hả?” Diệp Kiều phản ứng chậm nửa nhịp. Nàng nâng mắt, ngạc nhiên hỏi: “Sao lại đổi rồi?”
Lý do đổi quy tắc không cần nói cũng biết là vì sao.
“Khi nào bên bảng đấu phù tu có trận thì đến xem thử.” Vừa khéo Diệp Kiều cũng rất tò mò về thực lực của nữ chính. Trong cốt truyện, tác giả chưa từng miêu tả rõ ràng về năng lực và trình độ lưỡng đạo song tu của nàng ta như thế nào. Đọc hết cuốn tiểu thuyết, thứ đọng lại trong đầu nàng chỉ có nữ chính đẹp như thế nào và các nam chính, nam phụ say mê nàng ta ra sao.
Bảng đấu phù tu đột nhiên sửa quy tắc, các tuyển thủ vòng này phải gấp rút vẽ bùa trong đêm để kịp thời gian thi đấu. Mục đích sửa quy tắc là để nhắm vào một người, nhưng người chịu trận lại là tập thể mười tuyển thủ thi đấu. Các phù tu bắt đầu thức đêm dậy sớm, miệt mài vẽ bùa. Liên tục mấy ngày liền, sân viện nào cũng thắp đèn sáng trưng, không khí ồn ào náo nhiệt.
Minh Huyền ngáp một cái, lại chuẩn bị một đêm thức trắng: “Huynh có cảm giác, từ sau khi trở thành đệ tử chân truyền, huynh đã không còn là một con người nữa.”
Ngày nào hắn cũng vất vả như chóa. Đến con trâu cày ruộng cũng không chăm chỉ như hắn.
“Huynh vẫn còn luyện tập?” Diệp Kiều đung đưa chân hỏi sư huynh. Theo hiểu biết của nàng, Minh Huyền được liệt vào hành ngũ cẩu thiên phú. Sao bây giờ hắn cũng gia nhập vào đội ngũ những con ong chăm chỉ tu luyện ngày đêm rồi?
“Huynh ấy đang luyện vẽ bùa tấn công.” Tiết Dư hững hờ đáp.
Số hắn xui thôi, biết sao được. Ai bảo tám đại gia tộc đột nhiên sửa quy tắc thi đấu. Bùa chú gia truyền của nhà họ Minh đa số thuộc loại phòng ngự. Theo quy tắc ban đầu, Minh Huyền vốn có thể mua bùa tấn công từ bên ngoài để thi đấu. Nhưng bây giờ quy định bắt buộc bùa người nào người nấy xài. Minh Huyền chỉ có thể nước đến chân mới nhảy, tranh thủ mấy ngày trước khi thi đấu, học thêm bùa tấn công trong sách bùa chú.
Minh Huyền chết lặng liên tục đập đầu xuống bàn. Dáng vẻ hắn tiêu điều như thể cuộc sống này không còn gì luyến tiếc nữa.
“Thôi nào sư huynh.” Diệp Kiều trấn an hắn. May mắn Minh Huyền chỉ sụp đổ tinh thần, không lên cơn điên như người ở sân viện cách vách.
Hàng xóm cách vách lâu lâu lại cười rú lên như kẻ điên trốn trại. Lâu lâu hắn cú hú lên một tiếng khiến Diệp Kiều ở bên này giật mình thức giấc. Nàng móc lỗ tai, gào to: “Ai đó? Nửa đêm nửa hôm sao không ngủ đi, hú hét điên khùng cái gì?!”
“...” Tiếng cười bên sân viện cách vách đột nhiên im bặt.
Đệ tử Nguyệt Thanh Tông nghe thấy thế, nụ cười trên môi cứng đờ. Hắn hộc máu, rủa thầm: “Con nhỏ Diệp Kiều này!”
Vân Thước cắn đầu bút lông sói. Nàng chần chừ cả buổi vẫn không thể đặt bút xuống giấy: “Sao tự nhiên lại đổi quy tắc?”
Không riêng gì Minh Huyền của Trường Minh Tông phải thức đêm vẽ bùa, mà đệ tử Nguyệt Thanh Tông cũng thế. Tống Hàn Thanh vừa vẽ bùa, vừa câu được câu không nói với Vân Thước: “Nếu mi không cầm kiếm đánh phù tu thì chúng ta đã không phải thức đêm luyện vẽ bùa thế này.”
Tô Trạc cũng không nhịn được mà nhỏ giọng lên án: “Tiểu sư muội à, muội làm thế là không đúng.”
“Tại sao Trường Minh Tông có thể làm thế nhưng muội thì không?” Nghe thấy lời trách cứ của hắn, mặt Vân Thước trắng bệch. Sao cuộc thi lại đổi quy tắc vì nàng được?
Địch Trầm nói theo sự thật: “Bởi vì bọn họ lấn lướt giới hạn của tám đại gia tộc. Hơn nữa, bọn họ không bao giờ lặp lại hai lần một chiêu lách luật.”
Mắt thấy bầu không khí của đám đệ tử càng lúc càng căng thẳng và có xu hướng nổ ra một trận cãi vã, trưởng lão Nguyệt Thanh Tông vội vàng an ủi: “Không có gì phải vội. Như thế cũng tốt, vừa khéo có thể chứng minh thực lực của Vân Thước.”
Tống Hàn Thanh bật cười.
Hắn không cười còn đỡ. Hắn vừa cười, mọi ánh mắt đã đổ dồn về phía hắn.
“Huynh cười cái gì?” Tô Trạc không hiểu.
Tống Hàn Thanh: “Ta thích cười thế đấy.”
Thật luôn? Sao trước kia hắn không nhận ra đại sư huynh nhà hắn là một chàng trai thích cười?
Bình thường nụ cười của Tống Hàn Thanh chỉ hàm chứa ý trào phúng và chế giễu mà thôi.
Địch Trầm gặng hỏi: “Đại sư huynh, rốt cuộc huynh có ý gì?”
Tống Hàn Thanh không nỡ đả kích sĩ khí của bọn họ. Nhưng nói thật, với trình độ của Vân Thước, dùng kiếm đánh phù tu có thể che giấu phần nào trình độ kém cỏi của nàng ta. Nhưng nếu không có thanh kiếm ấy, nàng ta có thể đấu lại ai? Thi đấu bằng phù chú với phù tu nằm trong mười thứ hạng đầu bảng, chỉ e rằng nàng ta chỉ có mỗi kết cục mất mặt.
Tống Hàn Thanh đột nhiên nhớ đến câu nói lúc trước của Trường Minh Tông. Hắn hất cằm sang một bên, dáng vẻ lạnh nhạt, nói: “Hiểu được thì hiểu.”
Tống Hàn Thanh bỗng nhiên thốt ra một câu không đầu không đuôi. Đám người nhìn nhau, chẳng hiểu hắn đang có ý gì. Ngay cả trưởng lão cũng không hiểu. Những người ở đây chưa từng nhìn thấy Vân Thước vẽ bùa nên bọn họ không hiểu ý của Tống Hàn Thanh.
Ai cũng nghĩ Vân Thước là tu sĩ lưỡng đạo song tu, có thể xem như cùng cấp bậc với Diệp Kiều. Diệp Kiều có thể làm được vì linh căn nàng ta cao. Nếu thế thì, Vân Thước - người có phẩm cấp linh căn chỉ thấp hơn nàng ta một bậc, hiển nhiên sẽ không kém cỏi.
“Nói chuyện đàng hoàng đi.” Trưởng lão thấp giọng quát: “Đừng hung dữ với tiểu sư muội trò như thế.”
Tống Hàn Thanh: “Chậc.”
Hàm ý châm chọc lại càng rõ.
Bốn phù tu của Nguyệt Thanh Tông đều lọt vào mười hạng đầu bảng. Năm vị trí khác là con cháu dòng chính của nhà họ Tống và nhà họ Minh. Và vị trí còn lại là Minh Huyền của Trường Minh Tông. Hạng mục cá nhân là nơi mà các thí sinh so bì thiên phú. Ai xuất chúng hơn thì người đó nổi tiếng hơn. Một đám thiếu niên với nhiệt huyết tuổi trẻ hừng hực trong người. Bọn họ ai cũng muốn bản thân được nổi danh, được các tu sĩ khác tán dương tài năng của mình. Cũng vì thế, hạng mục thi đấu cá nhân là cơ hội thể hiện bản thân của các thiếu niên, thiếu nữ.
Sân đấu phù tu chật kín người. Năm đệ tử chân truyền và năm con cháu dòng chính thế gia. Thực lực của tuyển thủ nào cũng đáng gờm. Vòng đấu lần này dự đoán là sẽ rất náo nhiệt và hấp dẫn.
Nhìn dòng người chen chúc, Minh Huyền nhịn không được lay tay áo của Diệp Kiều: “Ôi mẹ ơi, tự nhiên huynh rất run chân quá.”
Diệp Kiều: “Tự tin lên nào. Ngẩng đầu, ưỡn ngực, huynh là người điển trai nhất khu này!”
Nàng suy nghĩ thêm gì đó, sau đó chỉ vào Tống Hàn Thanh đứng cách đó không xa: “Hay là huynh học theo hắn kìa. Hất cằm hếch mũi nhìn đời. Đúng, đúng rồi. Chính xác là như thế. Giữ nguyên tư thế đó. Vẻ mặt lạnh lùng một chút. Không sai, chính là vẻ mặt ngạo nghễ nhìn đời này.”
Diệp Kiều bận rộn chỉ dẫn hắn phô ra tư thế tự tin nhìn đời. Nếu không phải không có tông phục, nàng đã thị phạm cho Minh Huyền biết thế nào là dáng vẻ cao thủ cô độc, một mình đứng trên đỉnh cao nhân sinh mà không ai thấu hiểu.
“Ngầu lòi!”
Mộc Trọng Hi: “Mau đi đi!”
Sau khi đá Minh Huyền lên sân đấu, các thí sinh thi đấu vòng này xem như tề tựu đông đủ. Đám thí sinh này nhìn nhau như nhìn không khí, chẳng ai vừa mắt ai. Khi trọng tài hô to bắt đầu, đám phù tu mới lục đục hành động.
Người bắt đầu nhanh nhất là Tống Hàn Thanh. Các thí sinh khác cũng nhanh chóng bám sát theo sau.
Vẽ bùa càng nhanh, xác suất thất bại càng cao. Có vài người còn cố tình vẽ bùa thật chậm để đảm bảo tỷ lệ thành công. Thứ bọn họ cần chạy đua hiện tại là số lượng và phẩm cấp bùa chú.
Ngoài trừ Minh Huyền, trong Trường Minh Tông chỉ có Tạ Sơ Tuyết và Diệp Kiều là hiểu biết về bùa chú. Hai người nhìn cả buổi, sau đó đưa ra kết luận:
“Nếu không có gì trục trặc, Minh Huyền sẽ đứng nhì.”
“Còn quá sớm, chưa thể đoán chắc được điều gì.” Tạ Sơ Tuyết thấp giọng nói: “Phải xem xem Vân Thước có thể vẽ ra loại bùa gì.”
Các phù tu khác đã sắp vẽ xong. Vân Thước, không biết tại sao, vẫn đang cầm bút, chưa vẽ xong một lá bùa. Có thể nói, tình thế hiện tại càn khôn chưa định, không thể nói trước được điều gì. Sau phần vẽ bùa, còn có phần thi đấu bùa chú, như thế lại càng khó dự đoán kết quả hơn.
Những thí sinh bên cạnh Vân Thước đã vẽ thành công lá bùa thứ nhất, bọn họ đã bắt tay vẽ lá bùa thứ hai. Vân Thước trở nên luống cuống, tâm lý gấp gáp muốn nhanh chóng vẽ xong. Thế là nàng sốt ruột điều khiển bút lông sói, thần thức mạnh mẽ áp xuống, bút lông sói cuối cùng cũng chuyển động.
Ngòi bút vẽ một đường dọc trên lá bùa. Vân Thước tỉ mỉ, cẩn thận vẽ từng nét. Lần vẽ này trôi chảy và thuận lợi hơn những lần trước. Lòng nàng thoáng vui mừng. Nét bút di chuyển nhanh hơn. Khoảnh khắc lá bùa sắp vẽ thành công, khóe môi nàng cong lên, tạo thành một nụ cười yêu kiều.
“Nhìn kìa.”
Giữa không trung xuất hiện một tia sáng khác thường. Một tu sĩ lẩm bẩm: “Là Thiên Đạo chúc phúc sao?”
Đại hội tông môn năm nay được trời độ thế sao? Sơ hở là Thiên Đạo giáng chúc phúc?
Diệp Kiều cũng kinh ngạc ngước đầu nhìn lên. Một ánh sáng vàng nhạt chợt lóe lên trên viền lá bùa của Vân Thước. Khoảnh khắc tia sáng chúc phúc sắp thành hình, lá bùa đột nhiên bốc cháy rồi hóa thành tro.
Tia sáng chúc phúc còn chưa kịp thành hình đã tan biến.
Trưởng lão Nguyệt Thanh Tông vốn đang chờ mong cũng khựng lại, nụ cười trên môi cũng trở nên cứng đờ.
Bùa tự bốc cháy tức là vẽ bùa thất bại. Cả sân đấu chìm vào bầu không khí yên tĩnh. Diệp Kiều như có như không liếc lên trời một cái. Nàng cảm thấy Thiên Đạo thật đỏng đảnh và khó hiểu.
“Lần đầu tiên nhìn thấy phù tu nằm trong mười thứ hạng đầu bảng vẽ bùa thất bại.”
Có thể vào được mười thứ hạng đầu bảng đều là đệ tử chân truyền và con cháu dòng chính thế gia. Hiển nhiên thực lực của bọn họ phải cao hơn tu sĩ bình thường rất nhiều, sao có thể vẽ bùa thất bại được?
Nghe tiếng nghị luận xôn xao từ xung quanh, trưởng lão Nguyệt Thanh Tông cứng người, giọng nói đột nhiên nhảy lên quãng tám: “Thất bại là chuyện bình thường. Ai chưa từng vẽ bùa thất bại? Thắng bại là chuyện thường tình, chẳng có gì ngạc nhiên.”
Lão lia mắt nhìn xung quanh, toan tìm một phù tu có thực lực cao nào đó làm bậc thang để đồ đệ tông môn nhà mình có thể vãn hồi mặt mũi.
Các phù tu đang trên sân đấu thì lão không dám quấy rầy, thế nên lão nhìn về phía Diệp Kiều đang đứng dưới khán đài, hỏi: “Diệp Kiều, trò cũng từng vẽ bùa thất bại phải không?”
Diệp Kiều là một người thành thật nên nàng thật thà đáp: “Trò từng thất bại.”
“Đấy!” Lão thở phào nhẹ nhõm, tựa như tìm được cái cớ thích hợp cho việc vẽ bùa thất bại của Vân Thước, giọng nói trở nên nhẹ bẫng: “Vẽ bùa thất bại là chuyện bình thường mà.”
Lúc này, Diệp Kiều chậm chạp nói thêm: “Thất bại vì lúc đó trò vẽ bùa bằng cây bút cũ mèm bị chẻ ngòi.”
Đám người xung quanh nghe thế thì cười như điên.
“Diệp Kiều à, thím móc họng số hai không ai số một!”
Khóe miệng trưởng lão Nguyệt Thanh Tông giật giật. Lão cố gắng moi móc cho ra khuyết điểm của Diệp Kiều: “Thế chắc là trò vẽ bùa rất lâu phải không?”
Diệp Kiều chống cằm, hơi mỉm cười: “Cũng bình thường thôi, tầm cỡ Tống Hàn Thanh ấy mà.”
“???”
Tầm cỡ Tống Hàn Thanh là tầm cỡ nào?
Trưởng lão Nguyệt Thanh Tông nhìn thoáng qua đại đệ tử nhà mình. Tống Hàn Thanh đang nhẹ nhàng vung bút, tốc độ cực nhanh. Hắn chỉ cần một nét bút là vẽ xong một lá bùa. Trình độ cao siêu khiến người xem liên tục thán phục.
______
Thuỵ Vũ: chương siêu dài, gần 4000 chữ ~~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.