Chương 9: quán Trọ Trá Hình
Dung Dung
07/01/2016
"Lộp độp,lộp độp".Trời bắt đầu đổ cơn mưa.Những hạt mưa trong veo cứ nặng dần,nặng dần,rơi trên mái nhà,rơi vào vai áo người bộ hành đang hớt hải tìm chỗ trú.
Nhóm người Hàn Dung vội vã nấp vào 1 quán trọ ven đường-nơi duy nhất còn thắp đèn trong buổi tối mịt mù này.
"Mời vào,mời vào".1 tiểu nhị nhanh nhẹn ra tiếp.Cậu ta lấy chiếc khăn vắt trên cổ xuống,lau qua mặt bàn ,mặt ghế,rồi mời họ ngồi xuống.
Hàn Dung đánh mắt nhìn xung quanh.Quán trọ này khá vắng khách,không tính nhóm cô thì chỉ có 3 ,4 người trong này và vài nhân viên phục vụ.Chính vì thế mà không khí trầm mặc khác xa với các nơi khác ồn ào,tấp nập.Nhưng chính vì thế mà mới lần đầu vào,cô đã ưng ý nơi này:yên tĩnh và bình lặng.
Thiên Thiên xem qua thực đơn của quán,rồi gọi lên toàn mấy món có cái tên kì lạ không lọt nổi tai:cô ni oánh bủm,gà đê mê,bò lên men,...Hoá ra đây là nguyên nhân mà quán có tên:Ảo Diệu.
"Tôi mà không nuốt nổi là lỗi tại cô đấy."Vũ Phong nhíu chặt mày lại.Oánh bủm với chả lên men,kinh quá!Đến cả bữa ăn mà chị ta cũng không bình thường nổi à???
Thiên Thiên nhún nhẹ vai,tỏ ra bàn quang trước thái độ đối nghịch của Vũ Phong:cậu ta không nuốt được thì thôi,tôi nuốt cho cậu ta xem.Xí!
"Đến rồi,đến rồi đây.Mời quý khách thưởng thức.Đảm bảo mọi người ăn 1 lần là nhớ mãi không quên."Tên tiểu nhị 1 tay bưng thức ăn,tay còn lại vung vẩy cái khăn lau bàn như mấy tú nữ ở lầu xanh,khiến Dung liên tưởng lại cái cảnh sướt mướt,yểu điệu của Vũ Phong trước đó mà phì cười,suýt ngã nhào xuống ghế.
"Tôi không biết cái cụm từ "nhớ mãi không quên của tên kia là nghĩa xấu hay nghĩa tốt đây."Minh Nam thò đũa chọc chọc vào mấy món ăn đang bốc 1 thứ mùi phải nói là :không có từ gì để diễn tả.
Cẩm Vũ hất tay Nam ra,sắn ống tay áo lên cao cho gọn gàng.Rồi dưới ánh mắt chứng kiến của bao người,Vũ từ từ rón 1 miếng cô ni oánh bủm,nhét vào miệng,nhai chầm chậm để thấm nhuần hết hương vị của nó.
"Ngon"...Chua chua cay cay,thêm chút ngọt.Cẩm Vũ thích "em" ý rồi đấy.
5 con người còn lại đưa mắt nhìn nhau,rồi lao vào ăn như hổ vồ mồi.Tuyệt,tuyệt vời!Ngoại trừ mùi hương ra thì cái gì cũng ngon,cắn 1 miếng thấm tận ruột gan,vị ngon vương mãi trong miệng.Đúng là không thể quên được mà.
"1...2...3".Bà chủ quán nhếch mép cười,vừa lật sổ sách vừa đếm thầm.
"Hơ"
Lưu Linh,Hàn Dung,Thiên Thiên,Vũ Phong,Cẩm Vũ ,Minh Nam cùng mấy người bàn khác,tất cả đều ngất lịm đi không rõ nguyên do.
"Ê ê.Thưa bà chủ,họ đã ngất hết rồi ạ."Sau 1 hồi day tới day lui,tên bồi bàn ra báo cáo tin mừng với bà chủ.
"Trói lại và kiếm tiền thôi."Bà ta xoa xoa tay,nhìn ngắm mấy con mồi đang bị trói mà lòng thầm đắc ý.Phen này bà kiếm bộn tiền rồi.
---------------------------------------------------------------
"Ôi!Đầu tôi."Dung cựa mình tỉnh dậy.2 tay ôm lấy đầu,nó cứ ong ong ,nhức nhức,đau quá!
Cô quan sát nơi mình đang ở.Không phải là quán trọ Ảo Diệu nữa rồi,mà là 1 nơi lạ hoắc,ánh sáng luồn qua khe tường gỗ chiếu vào đây,giữa phòng chứa chồng gỗ củi lớn,và vài thứ lặt vặt xếp lẫn lộn xung quanh.Đây chắc là nhà kho rồi.Bỗng cô giật mình nhớ ra:5 người đi với cô đâu?Nếu đây là 1 vụ bắt cóc ,thì họ bị bắt tới nơi nào?
"Két".Cánh cửa gỗ bật mở,bước vào là 1vị công công.Ông ta cầm bộ trang phục nữ nhi ném thẳng vào mặt cô.
"Thay đồ đi.Nhanh lên còn làm việc."Ông ta khinh khỉnh nói.
"Việc gì?".Dung gần như là hét lên,cô bị bắt làm nô lệ sao trời?Không thể nào!
"Hừ!Ngươi đã bị đem bán tới hoàng cung rồi,không làm nô tì phục dịch,thì ngươi định làm gì?An phận thủ thường đi,nhìn cô kể ra cũng xinh đẹp thanh tú,biết đâu có 1 ngày lọt vào mắt hoàng thượng,rồi 1 bước lên mây,chim sẻ hoá phượng hoàng thì sao."Mặt ông công công này rất nhiều cảm xúc,đôi mắt mông lung xa xôi,cộng thêm mấy điệu bộ lả lướt ,trông ông ta như đang tấu hài."Thay quần áo đi."Bỗng ông ta quay ra dậm chân 1 cái,rồi ngoáy mông bỏ đi.
Hàn Dung thôi đành nghe theo lời ông công công đó vậy.Có gì rồi tính sau.
* *
*
"Mau xem nàng ta tỉnh chưa còn xuống phục vụ khách khứa."Lưu Linh vừa mới tỉnh dậy,đây là câu đầu tiên nó nghe thấy.
Cái giọng chua loét dứt 1 cái,2 cô nương trang điểm loè loẹt xông vào,ném cho Linh ánh nhìn ghen ghét ,không mấy thiện cảm.Rồi không ai bảo ai,2 người họ tự tiện lột đồ ra thay cho nó thứ quần áo tràn ngập ý xuân.Giờ Linh mới thấy nhớ ,thấy yêu bộ quần áo cũ đến nhường nào.
"Mấy người là ai?Đây là đâu?Không nói là tôi đánh mấy người đấy!".Linh giằng tay ra khỏi lũ người kia,giở thói đầu gấu học lỏm từ ông anh ra doạ mấy tiểu cô nương "liễu yếu đào tơ" này.
"Cô nghĩ đánh được 2 bọn ta chắc."Cô nương váy tím nghiêng đầu nói."Đây là Mẫu Đơn-kĩ viện nổi tiếng nhất ở kinh thành Hoa Lư này.Ngươi là người mới,được bán vào đây đó.Mau ra nhanh tiếp khách đi."
Bị bán? Kĩ viện Mẫu Đơn?Ra tiếp khách?Thế thì nói trắng ra Lưu Linh cô là gái lầu xanh bán thân lẫn cả nghệ sao?Chẳng phải đó chính là cái dạng ở hiện đại người ta gọi là cave sao?Ôi,biết vậy không dại dột đi vào quán trọ Ảo Diệu trá hình chuyên bắt người đi buôn kia.Đời Linh ăn ở thế nào mà gặp phải kiếp nạn này?
Cha mẹ ơi,anh trai ơi,chị Thiên Thiên ơi,Dung ơi,Vũ ơi,anh Nam ơi,cùng toàn thể bà con đằng nội đằng ngoại lẫn cả những người đi đường,ai thương tình xả thân cứu lấy nó.Help Linh!!!!
"Trời ơi!Mau ra đi.Nhanh cái chân giùm cái."Tiếng tú bà thúc giục ngoài cửa.2 kĩ nữ kia "dạ" 1 cái dài tít,rồi sấn đến xách Linh đi như xách 1 con heo lợn.Nó sợ hãi quẫy chân đạp như con cá thiếu nước.Nhưng 2 kĩ nữ kia nhìn thục nữ vậy thôi,chứ sức mạnh thật phi thường.Họ thô bạo lẳng 1 cái,Linh lao vút ra ngoài cửa,đập mặt xuống nền đất,đau ứa nước mắt.
"Ấy ấy.Mấy người không định cho ta kiếm tiền à?Phải thật cẩn thận với thân thể ngọc ngà,xinh đẹp này để phục vụ khách quý.Như vậy ta mới được trả nhiều tiền.Thế các cô mới có tiền để ăn diện chứ."Tú bà vội đỡ Linh dậy,nhẹ nhàng vuốt y phục cho nó như đang lau 1 miếng ngọc quý hiếm,rồi liếc mắt nguýt 2 kĩ nĩ vừa vô lễ với Lưu Linh.
Lưu Linh sởn hết cả gai ốc.2 tay bất giác vắt chéo lên che ngực.Cái bà già son phấn loè loẹt kia từ nãy giờ cứ ngắm nghía nó từ trên xuống dưới,rồi lại từ dưới lên trên.Như kiểu bà ta đang hận không thể nhìn xuyên cả lỗ chân lông của nó vậy.
Linh phải làm gì đây?Làm gì mới có thể thoát ra khỏi cái ổ biến thái này đây?Hỡi ôi!!!Đất trời ơi,cưu mang đứa con tội nghiệp này với...!
"Khách tới rồi,khách tới rồi."1 kĩ nữ áo đỏ nhanh chân chạy tới,tay còn vung vẩy chiếc khăn tay hồng phấn thêu cánh hoa đào.
Tú bà nghe thấy thế,cái miệng liền ngoác ra cười tươi hết sức có thể.Trông chẳng khác gì quỷ dạ xoa phiên bản đầu thai.Lưu Linh nó thật khâm phục những người làm của bà ta.Vì giờ họ có thể bình tĩnh mà cười đáp trả,họ đã quá quen với việc được "nhìn ngắm" nụ cười "đẹp" nhất thế gian này rồi.
Nhóm người Hàn Dung vội vã nấp vào 1 quán trọ ven đường-nơi duy nhất còn thắp đèn trong buổi tối mịt mù này.
"Mời vào,mời vào".1 tiểu nhị nhanh nhẹn ra tiếp.Cậu ta lấy chiếc khăn vắt trên cổ xuống,lau qua mặt bàn ,mặt ghế,rồi mời họ ngồi xuống.
Hàn Dung đánh mắt nhìn xung quanh.Quán trọ này khá vắng khách,không tính nhóm cô thì chỉ có 3 ,4 người trong này và vài nhân viên phục vụ.Chính vì thế mà không khí trầm mặc khác xa với các nơi khác ồn ào,tấp nập.Nhưng chính vì thế mà mới lần đầu vào,cô đã ưng ý nơi này:yên tĩnh và bình lặng.
Thiên Thiên xem qua thực đơn của quán,rồi gọi lên toàn mấy món có cái tên kì lạ không lọt nổi tai:cô ni oánh bủm,gà đê mê,bò lên men,...Hoá ra đây là nguyên nhân mà quán có tên:Ảo Diệu.
"Tôi mà không nuốt nổi là lỗi tại cô đấy."Vũ Phong nhíu chặt mày lại.Oánh bủm với chả lên men,kinh quá!Đến cả bữa ăn mà chị ta cũng không bình thường nổi à???
Thiên Thiên nhún nhẹ vai,tỏ ra bàn quang trước thái độ đối nghịch của Vũ Phong:cậu ta không nuốt được thì thôi,tôi nuốt cho cậu ta xem.Xí!
"Đến rồi,đến rồi đây.Mời quý khách thưởng thức.Đảm bảo mọi người ăn 1 lần là nhớ mãi không quên."Tên tiểu nhị 1 tay bưng thức ăn,tay còn lại vung vẩy cái khăn lau bàn như mấy tú nữ ở lầu xanh,khiến Dung liên tưởng lại cái cảnh sướt mướt,yểu điệu của Vũ Phong trước đó mà phì cười,suýt ngã nhào xuống ghế.
"Tôi không biết cái cụm từ "nhớ mãi không quên của tên kia là nghĩa xấu hay nghĩa tốt đây."Minh Nam thò đũa chọc chọc vào mấy món ăn đang bốc 1 thứ mùi phải nói là :không có từ gì để diễn tả.
Cẩm Vũ hất tay Nam ra,sắn ống tay áo lên cao cho gọn gàng.Rồi dưới ánh mắt chứng kiến của bao người,Vũ từ từ rón 1 miếng cô ni oánh bủm,nhét vào miệng,nhai chầm chậm để thấm nhuần hết hương vị của nó.
"Ngon"...Chua chua cay cay,thêm chút ngọt.Cẩm Vũ thích "em" ý rồi đấy.
5 con người còn lại đưa mắt nhìn nhau,rồi lao vào ăn như hổ vồ mồi.Tuyệt,tuyệt vời!Ngoại trừ mùi hương ra thì cái gì cũng ngon,cắn 1 miếng thấm tận ruột gan,vị ngon vương mãi trong miệng.Đúng là không thể quên được mà.
"1...2...3".Bà chủ quán nhếch mép cười,vừa lật sổ sách vừa đếm thầm.
"Hơ"
Lưu Linh,Hàn Dung,Thiên Thiên,Vũ Phong,Cẩm Vũ ,Minh Nam cùng mấy người bàn khác,tất cả đều ngất lịm đi không rõ nguyên do.
"Ê ê.Thưa bà chủ,họ đã ngất hết rồi ạ."Sau 1 hồi day tới day lui,tên bồi bàn ra báo cáo tin mừng với bà chủ.
"Trói lại và kiếm tiền thôi."Bà ta xoa xoa tay,nhìn ngắm mấy con mồi đang bị trói mà lòng thầm đắc ý.Phen này bà kiếm bộn tiền rồi.
---------------------------------------------------------------
"Ôi!Đầu tôi."Dung cựa mình tỉnh dậy.2 tay ôm lấy đầu,nó cứ ong ong ,nhức nhức,đau quá!
Cô quan sát nơi mình đang ở.Không phải là quán trọ Ảo Diệu nữa rồi,mà là 1 nơi lạ hoắc,ánh sáng luồn qua khe tường gỗ chiếu vào đây,giữa phòng chứa chồng gỗ củi lớn,và vài thứ lặt vặt xếp lẫn lộn xung quanh.Đây chắc là nhà kho rồi.Bỗng cô giật mình nhớ ra:5 người đi với cô đâu?Nếu đây là 1 vụ bắt cóc ,thì họ bị bắt tới nơi nào?
"Két".Cánh cửa gỗ bật mở,bước vào là 1vị công công.Ông ta cầm bộ trang phục nữ nhi ném thẳng vào mặt cô.
"Thay đồ đi.Nhanh lên còn làm việc."Ông ta khinh khỉnh nói.
"Việc gì?".Dung gần như là hét lên,cô bị bắt làm nô lệ sao trời?Không thể nào!
"Hừ!Ngươi đã bị đem bán tới hoàng cung rồi,không làm nô tì phục dịch,thì ngươi định làm gì?An phận thủ thường đi,nhìn cô kể ra cũng xinh đẹp thanh tú,biết đâu có 1 ngày lọt vào mắt hoàng thượng,rồi 1 bước lên mây,chim sẻ hoá phượng hoàng thì sao."Mặt ông công công này rất nhiều cảm xúc,đôi mắt mông lung xa xôi,cộng thêm mấy điệu bộ lả lướt ,trông ông ta như đang tấu hài."Thay quần áo đi."Bỗng ông ta quay ra dậm chân 1 cái,rồi ngoáy mông bỏ đi.
Hàn Dung thôi đành nghe theo lời ông công công đó vậy.Có gì rồi tính sau.
* *
*
"Mau xem nàng ta tỉnh chưa còn xuống phục vụ khách khứa."Lưu Linh vừa mới tỉnh dậy,đây là câu đầu tiên nó nghe thấy.
Cái giọng chua loét dứt 1 cái,2 cô nương trang điểm loè loẹt xông vào,ném cho Linh ánh nhìn ghen ghét ,không mấy thiện cảm.Rồi không ai bảo ai,2 người họ tự tiện lột đồ ra thay cho nó thứ quần áo tràn ngập ý xuân.Giờ Linh mới thấy nhớ ,thấy yêu bộ quần áo cũ đến nhường nào.
"Mấy người là ai?Đây là đâu?Không nói là tôi đánh mấy người đấy!".Linh giằng tay ra khỏi lũ người kia,giở thói đầu gấu học lỏm từ ông anh ra doạ mấy tiểu cô nương "liễu yếu đào tơ" này.
"Cô nghĩ đánh được 2 bọn ta chắc."Cô nương váy tím nghiêng đầu nói."Đây là Mẫu Đơn-kĩ viện nổi tiếng nhất ở kinh thành Hoa Lư này.Ngươi là người mới,được bán vào đây đó.Mau ra nhanh tiếp khách đi."
Bị bán? Kĩ viện Mẫu Đơn?Ra tiếp khách?Thế thì nói trắng ra Lưu Linh cô là gái lầu xanh bán thân lẫn cả nghệ sao?Chẳng phải đó chính là cái dạng ở hiện đại người ta gọi là cave sao?Ôi,biết vậy không dại dột đi vào quán trọ Ảo Diệu trá hình chuyên bắt người đi buôn kia.Đời Linh ăn ở thế nào mà gặp phải kiếp nạn này?
Cha mẹ ơi,anh trai ơi,chị Thiên Thiên ơi,Dung ơi,Vũ ơi,anh Nam ơi,cùng toàn thể bà con đằng nội đằng ngoại lẫn cả những người đi đường,ai thương tình xả thân cứu lấy nó.Help Linh!!!!
"Trời ơi!Mau ra đi.Nhanh cái chân giùm cái."Tiếng tú bà thúc giục ngoài cửa.2 kĩ nữ kia "dạ" 1 cái dài tít,rồi sấn đến xách Linh đi như xách 1 con heo lợn.Nó sợ hãi quẫy chân đạp như con cá thiếu nước.Nhưng 2 kĩ nữ kia nhìn thục nữ vậy thôi,chứ sức mạnh thật phi thường.Họ thô bạo lẳng 1 cái,Linh lao vút ra ngoài cửa,đập mặt xuống nền đất,đau ứa nước mắt.
"Ấy ấy.Mấy người không định cho ta kiếm tiền à?Phải thật cẩn thận với thân thể ngọc ngà,xinh đẹp này để phục vụ khách quý.Như vậy ta mới được trả nhiều tiền.Thế các cô mới có tiền để ăn diện chứ."Tú bà vội đỡ Linh dậy,nhẹ nhàng vuốt y phục cho nó như đang lau 1 miếng ngọc quý hiếm,rồi liếc mắt nguýt 2 kĩ nĩ vừa vô lễ với Lưu Linh.
Lưu Linh sởn hết cả gai ốc.2 tay bất giác vắt chéo lên che ngực.Cái bà già son phấn loè loẹt kia từ nãy giờ cứ ngắm nghía nó từ trên xuống dưới,rồi lại từ dưới lên trên.Như kiểu bà ta đang hận không thể nhìn xuyên cả lỗ chân lông của nó vậy.
Linh phải làm gì đây?Làm gì mới có thể thoát ra khỏi cái ổ biến thái này đây?Hỡi ôi!!!Đất trời ơi,cưu mang đứa con tội nghiệp này với...!
"Khách tới rồi,khách tới rồi."1 kĩ nữ áo đỏ nhanh chân chạy tới,tay còn vung vẩy chiếc khăn tay hồng phấn thêu cánh hoa đào.
Tú bà nghe thấy thế,cái miệng liền ngoác ra cười tươi hết sức có thể.Trông chẳng khác gì quỷ dạ xoa phiên bản đầu thai.Lưu Linh nó thật khâm phục những người làm của bà ta.Vì giờ họ có thể bình tĩnh mà cười đáp trả,họ đã quá quen với việc được "nhìn ngắm" nụ cười "đẹp" nhất thế gian này rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.