Tuyết Nhĩ Hồ

Chương 8: vở Kịch Đam Mĩ Buồn Nôn Của 2 Vị Đại Mỹ Nam

Dung Dung

07/01/2016

"Chị Thiên Thiên,bọn họ trông cậy vào chị đấy,em phải đi đây."Hàn Dung nói vài câu rồi quay người định bỏ đi.

"Không được,em định đi đâu cơ chứ?".Thiên Thiên nhảy ra chặn đường cô lại.Còn 3 đứa kia thì cứ ngơ ngác nhìn theo màn giằng co của Thiên Thiên và Hàn Dung.

Cô bắt đầu đăm chiêu suy nghĩ.Phải dẫn họ theo thật sao?Còn nhiệm vụ của cô?Cô chỉ sợ khi họ đi cùng mình,họ sẽ vướng phải những rắc rối nguy hiểm thôi.

"Không phải sợ.Rồi họ sẽ biết tự bảo vệ mình."Thiên Thiên nhận ra vẻ lo lắng trên khuôn mặt Hàn Tuyết,nhẹ nhàng vỗ vai cô.

Cô lưỡng lự thêm 1 hồi,rồi gật đầu đồng ý.Dẫn theo 3 người đó,chắc sẽ không sao đâu.

Thiên Thiên nghe xong quyết định của cô,liền cười tươi như hoa.Hớn hở đi gọi 3 con người mù tịt kia lại.

"Tất cả nghe lệnh.Nếu muốn sống sót tại đây,thì mấy người nhất định phải bám chặt lấy áo của "cuốn bách khoa sống"-Hàn Dung này.Lưu ý:không bám được áo thì có thể bám...quần.Tất cả nghe thủng lỗ tai chưa?".Thiên Thiên bắt trước bộ mặt nghiêm trọng của mấy cán bộ cấp cao.

"Ok con dê".4con người kia cũng hùa theo,sống lưng thẳng tuột,ngực ưỡn lên.

Phải chăng đây là 1 định luật bảo toàn tính mạng mới trong Xã Hội cổ đại?

Nghĩ đến đây, trên trán Dung liền xuất hiện 3 vạch đen.Mấy người này thật hết nói nổi rồi!!!

---------------------------------------------------------------

"Thức ăn ngon quá à!Nhoàm nhoàm".Khuôn mặt Lưu Linh dính đầy dầu mỡ,cái miệng ních đầy thức ăn nên phình trướng lên,không khéo nàng ta vỡ mồm mất.

Hàn Dung vội vàng dịch ghế ra xa.Nhìn Lưu Linh ăn kìa,tốc độ nhét vào mồm nhanh mà khả năng văng vãi thức ăn cũng xa.Cô không muốn bộ lam y nam của mình vừa lấy trộm bị vấy bẩn.

"Bộp".Dung bất ngờ va phải ai đó,"tạt" 1 cái,cô nghe rõ tiếng nước bị hất đi.May là không phải vào người cô.An tâm mình không phải nạn nhân,Dung bèn đứng dậy,điều chỉnh lại cái ghế cho ngay ngắn,thoải mái rồi ngồi xuống.



"Này vị cô nương kia,cô làm thiếu gia nhà ta ướt tà áo trắng rồi kìa.Thử hỏi còn ai dám đi ra đường với trang phục ướt lướt thướt như con chuột vậy không hả?Mau đền đi."Ở đằng sau lưng Dung ,có 1 kẻ hùng hổ ,đập bàn đập ghế,quát tháo tùm lum tùm la,nếu không nhờ bộ quần áo nhìn coi có vẻ đoàng hoàng tử tế của kẻ đó thì đã sớm bị cô xếp vào dạng :mồm to,óc bằng quả nho,chui ra từ xó xỉnh nào chuyên đi ăn vạ để lấy tiền rồi.

Thiên Thiên,Lưu Linh,Minh Nam,Cẩm Vũ và Vũ Phong hít 1 hơi thật sâu,rồi ngó ra xem,xem cái đứa nào mồm loa giữ vậy.Mong là không phải dân giang hồ,không nhỡ lại bị dập te tua thì khổ.

Sặc!!!Dung hiện tại cũng đang hoá đá.Cái gì mà ướt lướt thướt như chuột lột cơ chứ???Chỉ là 1 cái chấm nước nhỏ tí tẹo ở đuôi áo,có gì mà không dám ra đường?Mà có vẻ vị thiếu gia nọ nhìn rất tuấn tú,xinh đẹp nhưng lại có phần yếu điệu thục nữ.Đàng hoàng vậy mà còn bày ra cho người hầu cái trò vớ vẩn đi đổ vạ nhà người ta.Thật khiến người đời ngàn lần khinh bỉ đến tận...sợi lông chân.

"Ngươi diễn tuồng xong chưa vậy?Làm ơn ngồi xuống đi,vở tuồng vớ vẩn của ngươi nhạt toẹt à".Vũ Phong vẩy vẩy đôi đũa,ý kêu tên kia đặt mông xuống.

"Mấy người....".Tên kia định nói gì đó nữa nhưng thiếu gia bạch y kia đứng dậy chặn lại.

"Phật".Hắn thuần thục xoè quạt ra,tay bạch ngọc quạt đều đều khiến cho mai tóc đen dài của hắn bay phấp phới.Quả là một mĩ nam tuyệt đẹp.

Hàn Dung có thể nghe rõ tiếng hét kinh thiên động địa của mấy vị cô nương trẻ tuổi,thêm 1 số thành phần là bà cô già hám trai;tất cả chỉ vì cuồng vị thiếu gia bạch y.

"Cô nương.Tại hạ đây trước nay luôn ăn ở sạch sẽ,quần áo có 1 giọt nước cũng cảm thấy thất kinh.Vì vậy...cô nương...đừng có làm ta khó xử khi ra đường vậy chứ."Hắn nhẹ nhàng lấy quạt che nửa mặt,lộ ra đôi mắt nai hơi cụp xuống thật tội nghiệp.

Ừm!Không thể phủ nhận rằng đôi mắt đó là 1 thứ vũ khí nguy hiểm.Nó chỉ trong vài giây đã khiến Dung là kẻ tội đồ trước mặt mọi người.Vũ Phong bỗng phút chốc manh động cầm chén rượu hất thẳng vào áo tên này.Rồi ưỡn ẹo chạy đến,đưa tay xoa xoa bộ ngực bị ướt rượu đó.

"Hô.Ta lỡ tay làm đổ nước rồi nè.Xin lỗi xin lỗi nha.Ngươi không cần phải lo gì hết á.Ta đây sẽ chịu trách nhiệm sống chết ở bên ngươi ha."Vũ Phong mắt chớp chớp long lanh,trông cực kì sến súa.Nhưng cái khuôn mặt đẹp trời ban này đã hút hồn của bao cô nương ,chẳng kém gì tên bạch y.

Vâng.Đó là đam mỹ,cuộc tình giữa 2 vị mỹ nam vừa mới chớm nở như nụ hoa tươi mới trước bầu trời xuân.Khiến người người trong tửu quá Xuân Mộng thập phần muốn...ói.

Ầy.Đừng có vô duyên đi hỏi người ta vào nhà vệ sinh tầng 2 để làm gì.Vào đấy ngoài việc nôn mửa thức ăn sau khi chứng kiến chuyện tình đam mỹ ,hay đi giải quyết nỗi buồn thì còn làm gì nữa cơ chứ?

"Bình tĩnh Lưu Linh,đừng ói,nhỡ ra áo huynh thì chết dở".Cẩm Vũ vỗ vỗ lưng Linh,cậu hiểu mà,bao năm nay mới biết anh trai mình bị đoạn tụ thì làm sau chịu cho cam.

"Ngươi...điên à?Ai cần ngươi chịu trách nhiệm,cút ra đi,gớm quá.Ngươi đã làm hỏng thanh danh 1 đời trong sạch của ta rồi.Ta sẽ quyết 1 phen sống mái với ngươi."Thiếu niên trong sự giận giữ đã rút ngay kiếm giắt sẵn nơi thắt lưng ra.Từng bước phiêu diêu như gió thực hiện những bước kiếm thuật đẹp mắt.

"Tránh ra Vũ Phong,hắn ta võ thuật dù chưa phải hạng nhất nhì gì,nhưng khinh công thì không phải dạng vừa đâu".Dung tiến lên 1 bước,đẩy Vũ Phong ra sau lưng.Dù biết Phong có võ rất thâm niên nhưng chưa lần nào nếm qua khinh công tuyệt đỉnh của cổ đại.Vậy nên ,chuyện này cứ để cô lên,mai sau có cơ hội,hắn sẽ được lĩnh hội thôi.



"Keng keng".Tiếng binh khí va vào nhau kịch liệt.Dung dùng cây sáo băng sư phụ trao cho để đấu lại thanh kiếm sắc bén -1 thanh kiếm mà người trong giang hồ ca tụng nó là 1 trong 5 thứ binh khí mạnh nhất,uy lực vô song ,ai cũng muốn sở hữu lấy.

Thiếu niên bạch y tung người lên,1 đường kiếm đâm từ trên cao xuống hòng lấy mạng cô.Dung ngửa người ra sau,chống 2 tay xuống đất làm đà để bật chân lên,đạp thẳng tay hắn ta cầm kiếm,rồi phi cây sáo qua.Cây sao xoay tít trên không trung và đập thẳng vào ngực hắn 1 cú đau điếng.Thiếu niên bạch y văng ra xa,nhưng vì trưởng đó của Dung khá nhẹ,chỉ muốn cho hắn bài học thôi nên hắn vẫn đủ khả năng vận khí đế bản thân đáp đất sao cho đẹp nhất có thể.Làm người ta thấy mình dù thua nhưng vẫn giữ được phong thái bất phàm.

"Cô nương không những xinh đẹp mà còn rất giỏi võ nữa,đến nỗi mà chỉ có vài trưởng là đã khiến tại hạ trở tay không kịp.Hiếm có hiếm có."Hắn ta bắt đầu nịnh đầm.Quả là 1 kẻ rất biết thức thời.

Trước sự nhiệt tình của thiếu niên bạch y,cô cũng chỉ ừ hử vài tiếng cho có.Điều này khiến tên hầu cận đằng sau tức xì khói vì từ

nhỏ đến giờ,làm gì có ai bất kính với thiếu gia vậy chứ.Đúng là không biết phép tắc gì hết.Dù võ có giỏi thì dân đen vẫn chỉ là dân đen thôi,sao so sánh được với thiên nga trắng là thiếu gia đây?!

"Cô nương cho biết quý danh"

"Tử Hàn Dung"

"Còn ta là Bạch Thiên Quân"

"Ta đâu hỏi ngươi"

"...."

"Chuyện này xong ở đây đi.Ân oán có gì để sau báo.Còn giờ,Hàn Dung,tôi buồn ngủ".Tên Minh Nam coi mình như chủ tớ,hậm hực xách cổ Hàn Dung đi chỉ vì muốn đáp ứng nhu cầu ngủ nghỉ của mình.

"Không bỏ ra ta cho ngươi nằm ngoài đường đấy".Cô quắc mắt nhìn,bà đây không dễ bắt nạt đâu.

Minh Nam hừ nhẹ 1 cái rồi giận dỗi đi trước,ấy mà hắn ta đâu có biết đường,còn bày đặt.Mà cũng chẳng hiểu sao hắn ta ăn phải gì để cho hâm hâm dở dở ương ương như con cá thiếu nước thế này đây.

6 người bọn họ đi ra khỏi quán tìm nơi khác dung thân vào tối nay,chứ ở lại quán kia,nhỡ lại bị đặt bẫy do chủ quán thù hằn vì để lại cho lão 1 bãi chiến trường thì khổ thân quá mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tuyết Nhĩ Hồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook