Chương 542: Cho dù là cha cậu đến tôi cũng không cho mượn
Hoa Tiến Tửu
11/02/2024
Thật ra sư phụ Kim cũng biết giữa hai người Cố tiên sinh và thầy thuốc Giang, mặc dù nhìn có vẻ như chuyện gì cũng nghe theo lời thầy thuốc Giang, nhưng những chuyện ngoài lề đều do Cố tiên sinh phụ trách, thầy thuốc Giang chỉ phụ trách phương diện tìm thuốc. Cho nên sư phụ Kim liền nói chuyện này với lão Cố.
- Lãnh đạo gì chứ? Tìm tôi làm gì?
Lúc này tâm tình lão Cố tương đối tốt, mặc dù nghe. có người tìm mình, có chút không nhãn nại nhưng vẫn đứng lên đi cùng sư phụ Kim ra bên ngoài.
Nhìn mấy người trước mắt, lão Cố hơi nhíu mày. Ông xuất thân từ nhà họ Dương, ai cũng từng gặp qua rồi, tất nhiên nhận ra ba người này, trừ vị thanh niên béo trẻ tuổi ra thì hai người còn lại rõ ràng mang theo hơi thở của nhân viên chính phủ.
Lập tức mặt ông hơi nghiêm lại, cười thản nhiên nói:
- Không biết mấy vị tìm tôi có chuyện gì?
- Mấy vị lãnh đạo, đây là chủ của chiếc trực thăng, Cố tiên sinh...
Sư phụ Kim vội vã giới thiệu.
Vị trung niên bên cạnh lúc này cũng lập tức giới thiệu:
- Cố tiên sinh, vị này là chủ nhiệm Trương của thành phố chúng ta. Vị này là công tử của thị trưởng Lý thành phố tôi, có chuyện muốn thương lượng với ông một chút!
Thư ký Lý của thị trưởng kia nhìn lão Cố một chút, thấy mặc dù ông mặc một bộ quần áo bình thường nhưng khí thế không tâm thường, lập tức không dám coi nhẹ như sư phụ Kim. Mặc dù vừa nhìn là biết chiếc trực. thăng này được thuê tới, nhưng dù sao người có thể thuê trực thăng cũng không phải hạng người tâm thường.
- Cố tiên sinh phải không... Xin chào xin chào. Chào mừng tới thành phố Sở Nam. Tôi đại biểu cho chính phủ Sở Nam chào mừng Gố tiên sinh tới Sở Nam làm khách...
Thư ký Trương cười hơi rụt rè, giơ tay bắt tay lão Cố, lời nói cũng thể hiện thân phận của mình.
Chẳng qua vẻ mặt lão Cố cũng không có gì đặc thù. Ông đã đi theo nhà họ Dương lâu năm như vậy, toàn gặp. các quan chức cao cấp, gần nhất cũng là nhân vật cầm thực quyền cấp cục, chẳng để ý tới thị trưởng Sở Nam, càng đừng nói tới một thư ký nho nhỏ như vậy.
Chẳng qua đang ở địa bàn của người ta, dù sao cũng phải nể mặt một chút. Ông miễn cưỡng cười, giơ tay bắt tay thư ký Trương, đáp lời:
- Hóa ra là chủ nhiệm Trương, không biết có chuyện gì không...
Thư ký Trương mỉm cười nói:
- Lần này tới đây quấy rầy là có chuyện muốn thương lượng với Cố tiên sinh...
- Hôm nay có mấy vị lãnh đạo cấp cao từ tỉnh tới. Thị trưởng đang đi cùng các lãnh đạo thị sát nơi này. Lãnh đạo đang tiếc nuối không được nhìn toàn cảnh trấn Võ Nguyên của chúng ta thì lại thấy chiếc trực thăng của Cố tiên sinh, cho nên muốn nhờ Cố tiên sinh ủng hộ công việc của chúng tôi một chút, cho mượn trực thăng của ngài. Đương nhiên... Chúng tôi thân là chủ nhà, nếu Cố tiên sinh có gì cần hỗ trợ tại Sở Nam thì cứ việc mở. lời. Chúng tôi nhất định sẽ ủng hộ và hỗ trợ hết sức...
Miệng lưỡi thư ký Trương dẻo quẹo, nói như hoa nở. Gã rất tự tin những lời này, cho dù là khách nào, hơn nữa có thị trưởng đứng đầu của tỉnh, lại có lời hứa hẹn cần gì mình hỗ trợ hết sức, dù sao đối phương cũng phải nể mặt một chút.
Lão Cố vẫn đang nhìn đám người trước mặt, nghe thấy lời này, lại nhìn con trai thị trưởng đang đứng kia, làm gì không hiểu ý nghĩ của thư ký Trương, biết sợ là đúng có người từ tỉnh tới thật, nhưng muốn mượn trực thăng sợ là muốn cho trẻ con đi chơi thôi, làm gì có chuyện đồng ý. Chiều ông còn cần vội đi hái thuốc, đừng nói là một thư ký mở miệng, dù là bản thân thị trường đứng ở đây cũng đừng mong.
Đường đường là người nhà của tổ bảy người tối cao, nghe lệnh làm việc quan trọng ở đây, cho dù là lãnh đạo tỉnh tới cũng phải phối hợp. Con mẹ nó chuyện mới vừa thuận lợi một chút, anh còn định phá đám tôi, không có cửa đâu...
Nghĩ tới đây, lập tức sắc mặt lão Cố lạnh hẳn, lạnh giọng nói:
- Xin lỗi, chúng ta đang có việc quan trọng, không cho mượn được...
Dứt lời, lão Cố liền quay đầu đi. Ông cũng không. muốn chờ ăn cơm nữa. Cơm nước xong còn cần vội vàng đi tìm thuốc. Phải biết rằng chậm một chút thời gian, thủ đô lại lo lắng hơn một chút.
Thấy không ngờ lão Cố không nể mặt chút nào, xoay. người rời đi, thư ký Trương sửng sốt, sau đó mắt mới lộ một tia kinh ngạc và nổi giận. Gã thật không ngờ người này lại chẳng nể mặt chút nào, lập tức không do dự, vội vàng kêu lên:
- Cố tiên sinh, tỉnh trưởng Dương trong tỉnh đang ở đây, xin ủng hộ công việc của chúng ta một chút!
- Cho dù là ai thì tôi cũng đã nói là chúng tôi có chuyện quan trọng hơn, không cho mượn!
Lúc này lão Cố cũng đã nổi giận. Thật ra ông cũng biết tỉnh trưởng Dương này là ai, là người của tỉnh Thị Nam, bị phái tới Sở Nam. Đương nhiên ông phải nắm rõ lãnh đạo chủ yếu ở nơi này, chẳng may chuyện không tốt thì có khi phải đi gặp đối phó nhờ trợ giúp. Chỉ là lúc này chuyện đã hoàn thành đại khái. Đang ở thời điểm mấu chốt, có người mang sang tỉnh trưởng Dương đến tìm ông gây chuyện, tất nhiên ông chẳng sợ.
Nghe thấy lão Cố không nể mặt như vậy, Lý Cường đứng một bên cũng căm tức. Gã đã hứa với Cát thiếu gia, hơn nữa còn có hai cô bé cũng đang chờ đợi. Nếu không mượn được, hắn còn thể diện đâu nữa?
- Này... Ông lão đừng đi. Trên địa bàn Sở Nam của chúng tôi còn dám kiêu ngạo như vậy... Mượn chút đồ của ông đã là nể mặt ông rồi đấy...
Lý Cường tức giận quát mắng:
- Tôi nói với ông, hôm nay phải cho mượn, nếu không hiện giờ tôi sẽ khiến ông không làm nổi chuyện gì ở Sở Nam đâu!
Thấy Lý Cường nhảy lên, lúc này thư ký Trương cũng không nói gì, chỉ cười lạnh nhìn lão Cố trước mắt. Người này chẳng nể mặt mình chút nào, không ngờ cũng chẳng nể mặt thị trưởng Lý và tỉnh trưởng Dương, hừ hừ... Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.
- Thằng ranh... Đừng có làm xăng. Cho dù là cha cậu đến tôi cũng không cho mượn...
Lúc này thật sự lão Cố đã nổi giận. Đám người chúa bản không biết trời cao đất dày này thật đúng là chẳng chuyện gì không dám làm. Nhưng nếu làm chậm trễ thời gian của mình thì đúng là phiền toái rồi. Ông lập tức. không nhịn được, xoay người lại cảnh cáo:
- Lãnh đạo gì chứ? Tìm tôi làm gì?
Lúc này tâm tình lão Cố tương đối tốt, mặc dù nghe. có người tìm mình, có chút không nhãn nại nhưng vẫn đứng lên đi cùng sư phụ Kim ra bên ngoài.
Nhìn mấy người trước mắt, lão Cố hơi nhíu mày. Ông xuất thân từ nhà họ Dương, ai cũng từng gặp qua rồi, tất nhiên nhận ra ba người này, trừ vị thanh niên béo trẻ tuổi ra thì hai người còn lại rõ ràng mang theo hơi thở của nhân viên chính phủ.
Lập tức mặt ông hơi nghiêm lại, cười thản nhiên nói:
- Không biết mấy vị tìm tôi có chuyện gì?
- Mấy vị lãnh đạo, đây là chủ của chiếc trực thăng, Cố tiên sinh...
Sư phụ Kim vội vã giới thiệu.
Vị trung niên bên cạnh lúc này cũng lập tức giới thiệu:
- Cố tiên sinh, vị này là chủ nhiệm Trương của thành phố chúng ta. Vị này là công tử của thị trưởng Lý thành phố tôi, có chuyện muốn thương lượng với ông một chút!
Thư ký Lý của thị trưởng kia nhìn lão Cố một chút, thấy mặc dù ông mặc một bộ quần áo bình thường nhưng khí thế không tâm thường, lập tức không dám coi nhẹ như sư phụ Kim. Mặc dù vừa nhìn là biết chiếc trực. thăng này được thuê tới, nhưng dù sao người có thể thuê trực thăng cũng không phải hạng người tâm thường.
- Cố tiên sinh phải không... Xin chào xin chào. Chào mừng tới thành phố Sở Nam. Tôi đại biểu cho chính phủ Sở Nam chào mừng Gố tiên sinh tới Sở Nam làm khách...
Thư ký Trương cười hơi rụt rè, giơ tay bắt tay lão Cố, lời nói cũng thể hiện thân phận của mình.
Chẳng qua vẻ mặt lão Cố cũng không có gì đặc thù. Ông đã đi theo nhà họ Dương lâu năm như vậy, toàn gặp. các quan chức cao cấp, gần nhất cũng là nhân vật cầm thực quyền cấp cục, chẳng để ý tới thị trưởng Sở Nam, càng đừng nói tới một thư ký nho nhỏ như vậy.
Chẳng qua đang ở địa bàn của người ta, dù sao cũng phải nể mặt một chút. Ông miễn cưỡng cười, giơ tay bắt tay thư ký Trương, đáp lời:
- Hóa ra là chủ nhiệm Trương, không biết có chuyện gì không...
Thư ký Trương mỉm cười nói:
- Lần này tới đây quấy rầy là có chuyện muốn thương lượng với Cố tiên sinh...
- Hôm nay có mấy vị lãnh đạo cấp cao từ tỉnh tới. Thị trưởng đang đi cùng các lãnh đạo thị sát nơi này. Lãnh đạo đang tiếc nuối không được nhìn toàn cảnh trấn Võ Nguyên của chúng ta thì lại thấy chiếc trực thăng của Cố tiên sinh, cho nên muốn nhờ Cố tiên sinh ủng hộ công việc của chúng tôi một chút, cho mượn trực thăng của ngài. Đương nhiên... Chúng tôi thân là chủ nhà, nếu Cố tiên sinh có gì cần hỗ trợ tại Sở Nam thì cứ việc mở. lời. Chúng tôi nhất định sẽ ủng hộ và hỗ trợ hết sức...
Miệng lưỡi thư ký Trương dẻo quẹo, nói như hoa nở. Gã rất tự tin những lời này, cho dù là khách nào, hơn nữa có thị trưởng đứng đầu của tỉnh, lại có lời hứa hẹn cần gì mình hỗ trợ hết sức, dù sao đối phương cũng phải nể mặt một chút.
Lão Cố vẫn đang nhìn đám người trước mặt, nghe thấy lời này, lại nhìn con trai thị trưởng đang đứng kia, làm gì không hiểu ý nghĩ của thư ký Trương, biết sợ là đúng có người từ tỉnh tới thật, nhưng muốn mượn trực thăng sợ là muốn cho trẻ con đi chơi thôi, làm gì có chuyện đồng ý. Chiều ông còn cần vội đi hái thuốc, đừng nói là một thư ký mở miệng, dù là bản thân thị trường đứng ở đây cũng đừng mong.
Đường đường là người nhà của tổ bảy người tối cao, nghe lệnh làm việc quan trọng ở đây, cho dù là lãnh đạo tỉnh tới cũng phải phối hợp. Con mẹ nó chuyện mới vừa thuận lợi một chút, anh còn định phá đám tôi, không có cửa đâu...
Nghĩ tới đây, lập tức sắc mặt lão Cố lạnh hẳn, lạnh giọng nói:
- Xin lỗi, chúng ta đang có việc quan trọng, không cho mượn được...
Dứt lời, lão Cố liền quay đầu đi. Ông cũng không. muốn chờ ăn cơm nữa. Cơm nước xong còn cần vội vàng đi tìm thuốc. Phải biết rằng chậm một chút thời gian, thủ đô lại lo lắng hơn một chút.
Thấy không ngờ lão Cố không nể mặt chút nào, xoay. người rời đi, thư ký Trương sửng sốt, sau đó mắt mới lộ một tia kinh ngạc và nổi giận. Gã thật không ngờ người này lại chẳng nể mặt chút nào, lập tức không do dự, vội vàng kêu lên:
- Cố tiên sinh, tỉnh trưởng Dương trong tỉnh đang ở đây, xin ủng hộ công việc của chúng ta một chút!
- Cho dù là ai thì tôi cũng đã nói là chúng tôi có chuyện quan trọng hơn, không cho mượn!
Lúc này lão Cố cũng đã nổi giận. Thật ra ông cũng biết tỉnh trưởng Dương này là ai, là người của tỉnh Thị Nam, bị phái tới Sở Nam. Đương nhiên ông phải nắm rõ lãnh đạo chủ yếu ở nơi này, chẳng may chuyện không tốt thì có khi phải đi gặp đối phó nhờ trợ giúp. Chỉ là lúc này chuyện đã hoàn thành đại khái. Đang ở thời điểm mấu chốt, có người mang sang tỉnh trưởng Dương đến tìm ông gây chuyện, tất nhiên ông chẳng sợ.
Nghe thấy lão Cố không nể mặt như vậy, Lý Cường đứng một bên cũng căm tức. Gã đã hứa với Cát thiếu gia, hơn nữa còn có hai cô bé cũng đang chờ đợi. Nếu không mượn được, hắn còn thể diện đâu nữa?
- Này... Ông lão đừng đi. Trên địa bàn Sở Nam của chúng tôi còn dám kiêu ngạo như vậy... Mượn chút đồ của ông đã là nể mặt ông rồi đấy...
Lý Cường tức giận quát mắng:
- Tôi nói với ông, hôm nay phải cho mượn, nếu không hiện giờ tôi sẽ khiến ông không làm nổi chuyện gì ở Sở Nam đâu!
Thấy Lý Cường nhảy lên, lúc này thư ký Trương cũng không nói gì, chỉ cười lạnh nhìn lão Cố trước mắt. Người này chẳng nể mặt mình chút nào, không ngờ cũng chẳng nể mặt thị trưởng Lý và tỉnh trưởng Dương, hừ hừ... Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.
- Thằng ranh... Đừng có làm xăng. Cho dù là cha cậu đến tôi cũng không cho mượn...
Lúc này thật sự lão Cố đã nổi giận. Đám người chúa bản không biết trời cao đất dày này thật đúng là chẳng chuyện gì không dám làm. Nhưng nếu làm chậm trễ thời gian của mình thì đúng là phiền toái rồi. Ông lập tức. không nhịn được, xoay người lại cảnh cáo:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.