Chương 251: Có tín hiệu
Hoa Tiến Tửu
23/01/2024
- Còn mang xuống núi... Bỏ đi... Nó ít nhất phải trăm năm mươi cân, hai chúng ta làm sao mang đi được...
Giang Nguyên không còn gì để nói.
- Tôi mặc Đây là lần đầu tiên tôi đánh được con mồi to như vậy, nhất định phải mang đi...
Lúc này tính tiểu thư của Tuyên Tử Nguyệt phát tác, không chịu từ bỏ.
Giang Nguyên vẻ mặt buồn bực nhìn Tuyên Tử Nguyệt nói:
- Đây là do tôi đánh mà...
- Nhưng tôi cũng có một phần mà, nếu không phải tôi dẫn con heo rừng này chạy điên cưồng, thu hút sự chú ý của nó thì anh đâu dễ xử lý nó như vậy.
Tuyên Tử Nguyệt hừ một tiếng nói.
Đối mặt với những lời này của Tuyên đại tiểu thư, Giang Nguyên quả thật hết chỗ nói. Hản giơ tay che miệng, đau khổ một phen rồi mới bất đắc dĩ nói:
- Được rồi được rồi... Vậy thì mang xuống núi, nhưng cô cũng phải giúp đỡ, con này một mình tôi không mang được!
- Được... Giúp thì giúp...
Tuyên đại tiểu thư đồng ý nói.
Thấy Tuyên đại tiểu thư đồng ý một cách dứt khoát như vậy, Giang Nguyên liền biết là hết hy vọng rồi. Cô nàng này nhìn là biết từ nhỏ đã được nuông chiều, luyện võ còn miễn cưỡng được nhưng nếu để cô nàng làm việc nặng như vậy chỉ e là không tin cậy nổi.
Nhưng cũng không có cách nào khác, Giang Nguyên cũng không muốn cứ thế mất đi một con heo rừng. Trong thôn này loại động vật lớn như thế này rất hiếm gặp, không mang đi thì người từ nhỏ đã tiết kiệm quen rồi như Giang Nguyên cũng thấy đau lòng.
Giang Nguyên đành chạy vào trong rừng bên cạnh, chặt mấy cành cây to còn có mấy dây mây, đan thành một cái bè kéo đơn giản. Sau đó hẳn mất rất nhiều công sức dịch chuyển con heo rừng này lên trên bè kéo, giao gùi thuốc cho Tuyên Tử Nguyệt đeo, bản thân thì kéo. chiếc bè kéo này lên đường...
Cũng may là xuống núi, nếu là lên núi hoặc đi ở đất bằng thì Giang Nguyên đánh chết cũng không lôi con heo này đi.
Nhưng dù là xuống núi thì cũng là đường quanh co khúc khuỷu, cũng có những chỗ lên dốc khiến Giang Nguyên thở hổn hển.
Còn Tuyên đại tiểu thư ở phía sau tự vui vẻ một mình, thỉnh thoảng lại chụp ảnh con heo rừng này một cái, chắc là định lưu lại để khoe đây...
Giang Nguyên thở hổn hển kéo con heo rừng khổng lồ đi được một nửa đường, đi đến một đỉnh núi, thật sự cảm thấy không thể chịu nổi nên ném dây mây đi, ngồi lên người con heo rừng này, thở hồng hộc.
Có điều lúc này Tuyên đại tiểu thư lại đột nhiên nhìn trong rừng bên cạnh, kéo Giang Nguyên hưng phấn nói:
- Giang Nguyên... Giang Nguyên... Gà rừng kìa, có gà rừng...
Giang Nguyên vẻ mặt không còn gì để nói, nhìn Tuyên đại tiểu thư đang hưng phấn, bất đắc dĩ nói:
- Cô tự đi đi... Giờ tôi không có chút sức lực nào cả!
- Được rồi được rồi...
Thấy dáng vẻ cực khổ của Giang Nguyên, Tuyên Tử Nguyệt cũng hăng hái ném di động trong tay vào túi, đi cầm súng trúc.
Nhưng cô nàng vừa nhìn màn hình điện thoại một cái, bỗng ngạc nhiên nói:
- Ôi... Ở đây có tín hiệu này!
~ Có tín hiệu?
Giang Nguyên nhìn xung quanh, cũng không thấy kỳ lạ. Đỉnh núi này ở gần thôn nhỏ, tương đối trống trải, hơn nữa cũng có độ cao, có thể nhận được chút tín hiệu của thế giới bên ngoài cũng không lạ.
Nhưng lúc này trong lòng Giang Nguyên bỗng giật mình một cái, hưng phấn nói với Tuyên Tử Nguyệt:
- Nào nào... cô đưa điện thoại đây! - Để làm gì?
'Thấy dáng vẻ đột nhiên hưng phấn của Giang Nguyên, Tuyên Tử Nguyệt tò mò nói.
- Đồ ngốc... Gọi điện thoại kêu người đến chứ sao... Cô thật sự muốn để tôi một mình kéo con heo rừng này xuống núi à, thế thì tôi chết chắc rồi...
Giang Nguyên cười hì hì nói. - Hả... Ừ đúng vậy...
Nghe thấy câu này, Tuyên Tử Nguyệt cũng vội hưng phấn đưa di động cho Giang Nguyên.
Sau khi lấy di động gọi vào số điện thoại bàn mà nhà mới lắp, nói rõ tình hình với ông cụ xong, Giang Nguyên mới thở phào đưa trả di động cho Tuyên Tử Nguyệt, sau đó cười nói:
- Được rồi... Chúng ta ở đây đợi, lát nữa tôi sẽ đi bắt gà rừng cho côI
- Ôi... được được...
Tuyên Tử Nguyệt biết rõ với chút nhãn lực của mình, muốn dựa vào hai cây súng trúc để bắt gà rừng là chuyện không thể nào, Giang Nguyên đáng tin hơn nhiều.
Giang Nguyên không còn gì để nói.
- Tôi mặc Đây là lần đầu tiên tôi đánh được con mồi to như vậy, nhất định phải mang đi...
Lúc này tính tiểu thư của Tuyên Tử Nguyệt phát tác, không chịu từ bỏ.
Giang Nguyên vẻ mặt buồn bực nhìn Tuyên Tử Nguyệt nói:
- Đây là do tôi đánh mà...
- Nhưng tôi cũng có một phần mà, nếu không phải tôi dẫn con heo rừng này chạy điên cưồng, thu hút sự chú ý của nó thì anh đâu dễ xử lý nó như vậy.
Tuyên Tử Nguyệt hừ một tiếng nói.
Đối mặt với những lời này của Tuyên đại tiểu thư, Giang Nguyên quả thật hết chỗ nói. Hản giơ tay che miệng, đau khổ một phen rồi mới bất đắc dĩ nói:
- Được rồi được rồi... Vậy thì mang xuống núi, nhưng cô cũng phải giúp đỡ, con này một mình tôi không mang được!
- Được... Giúp thì giúp...
Tuyên đại tiểu thư đồng ý nói.
Thấy Tuyên đại tiểu thư đồng ý một cách dứt khoát như vậy, Giang Nguyên liền biết là hết hy vọng rồi. Cô nàng này nhìn là biết từ nhỏ đã được nuông chiều, luyện võ còn miễn cưỡng được nhưng nếu để cô nàng làm việc nặng như vậy chỉ e là không tin cậy nổi.
Nhưng cũng không có cách nào khác, Giang Nguyên cũng không muốn cứ thế mất đi một con heo rừng. Trong thôn này loại động vật lớn như thế này rất hiếm gặp, không mang đi thì người từ nhỏ đã tiết kiệm quen rồi như Giang Nguyên cũng thấy đau lòng.
Giang Nguyên đành chạy vào trong rừng bên cạnh, chặt mấy cành cây to còn có mấy dây mây, đan thành một cái bè kéo đơn giản. Sau đó hẳn mất rất nhiều công sức dịch chuyển con heo rừng này lên trên bè kéo, giao gùi thuốc cho Tuyên Tử Nguyệt đeo, bản thân thì kéo. chiếc bè kéo này lên đường...
Cũng may là xuống núi, nếu là lên núi hoặc đi ở đất bằng thì Giang Nguyên đánh chết cũng không lôi con heo này đi.
Nhưng dù là xuống núi thì cũng là đường quanh co khúc khuỷu, cũng có những chỗ lên dốc khiến Giang Nguyên thở hổn hển.
Còn Tuyên đại tiểu thư ở phía sau tự vui vẻ một mình, thỉnh thoảng lại chụp ảnh con heo rừng này một cái, chắc là định lưu lại để khoe đây...
Giang Nguyên thở hổn hển kéo con heo rừng khổng lồ đi được một nửa đường, đi đến một đỉnh núi, thật sự cảm thấy không thể chịu nổi nên ném dây mây đi, ngồi lên người con heo rừng này, thở hồng hộc.
Có điều lúc này Tuyên đại tiểu thư lại đột nhiên nhìn trong rừng bên cạnh, kéo Giang Nguyên hưng phấn nói:
- Giang Nguyên... Giang Nguyên... Gà rừng kìa, có gà rừng...
Giang Nguyên vẻ mặt không còn gì để nói, nhìn Tuyên đại tiểu thư đang hưng phấn, bất đắc dĩ nói:
- Cô tự đi đi... Giờ tôi không có chút sức lực nào cả!
- Được rồi được rồi...
Thấy dáng vẻ cực khổ của Giang Nguyên, Tuyên Tử Nguyệt cũng hăng hái ném di động trong tay vào túi, đi cầm súng trúc.
Nhưng cô nàng vừa nhìn màn hình điện thoại một cái, bỗng ngạc nhiên nói:
- Ôi... Ở đây có tín hiệu này!
~ Có tín hiệu?
Giang Nguyên nhìn xung quanh, cũng không thấy kỳ lạ. Đỉnh núi này ở gần thôn nhỏ, tương đối trống trải, hơn nữa cũng có độ cao, có thể nhận được chút tín hiệu của thế giới bên ngoài cũng không lạ.
Nhưng lúc này trong lòng Giang Nguyên bỗng giật mình một cái, hưng phấn nói với Tuyên Tử Nguyệt:
- Nào nào... cô đưa điện thoại đây! - Để làm gì?
'Thấy dáng vẻ đột nhiên hưng phấn của Giang Nguyên, Tuyên Tử Nguyệt tò mò nói.
- Đồ ngốc... Gọi điện thoại kêu người đến chứ sao... Cô thật sự muốn để tôi một mình kéo con heo rừng này xuống núi à, thế thì tôi chết chắc rồi...
Giang Nguyên cười hì hì nói. - Hả... Ừ đúng vậy...
Nghe thấy câu này, Tuyên Tử Nguyệt cũng vội hưng phấn đưa di động cho Giang Nguyên.
Sau khi lấy di động gọi vào số điện thoại bàn mà nhà mới lắp, nói rõ tình hình với ông cụ xong, Giang Nguyên mới thở phào đưa trả di động cho Tuyên Tử Nguyệt, sau đó cười nói:
- Được rồi... Chúng ta ở đây đợi, lát nữa tôi sẽ đi bắt gà rừng cho côI
- Ôi... được được...
Tuyên Tử Nguyệt biết rõ với chút nhãn lực của mình, muốn dựa vào hai cây súng trúc để bắt gà rừng là chuyện không thể nào, Giang Nguyên đáng tin hơn nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.