Chương 864: Lấy máu
Hoa Tiến Tửu
25/03/2024
Trong truyền thừa của tổ sư gia, phương pháp này cũng rất ít khi được dùng. Cho nên Giang Nguyên cũng chỉ nhớ mơ hồ có một phương pháp như vậy, nhưng hiệu quả của nó đối với tình huống của Tiểu Bảo lại cực kỳ thích hợp. Chỉ là lúc này Giang Nguyên có chút chần chừ, không dám chắc phương pháp này có hữu hiệu hay không. Bởi vì phương pháp này thật sự quá đơn giản. Giang Nguyên đại khái chỉ có thể đoán được một số đạo lý trong đó, nhưng cũng không tin lắm sẽ có hiệu quả.
Nhưng trước mắt, Giang Nguyên không tìm được phương pháp nào khác.
Cho nên, hẳn hít một hơi thật sâu, sau đó nhẹ nhàng bóp miệng Tiểu Bảo để cậu há miệng ra.
Lâm Ngọc Tường và Trương Ngọc Phượng bên cạnh nhìn động tác của Giang Nguyên, muốn nói rồi lại thôi. Trước mắt, bệnh này có thể lây lan qua chất dịch, động tác của Giang Nguyên như vậy là cực kỳ nguy hiểm. Vạn nhất trên tay có vết thương, dính vào một chút nước miếng của Tiểu Bảo, việc lây lan là có thể xảy ra.
Đừng nói trước mắt cũng không loại trừ căn bệnh này có thể truyền qua đường không khí. Giang Nguyên đến gần như vậy thật sự là quá nguy hiểm.
Nhưng hai người cũng không mở miệng ngăn cản Giang Nguyên. Nếu Giang Nguyên đã cởi đồ phòng hộ, như vậy hẳn đã tỏ rất rõ thái độ của mình. Hắn có thể vì đứa con nuôi này mà ngay cả mạng cũng không cần, vậy thì khuyên như thế nào đây?
Nhưng khi nhìn thấy Giang Nguyên cầm Tam Lăng Châm, chuẩn bị châm vào miệng Tiểu Bảo, Lâm Ngọc Tường nhịn không được vội vàng lên tiếng:
- Giang Nguyên, nếu không thì cậu mang bao tay vào đi.
Giang Nguyên mỉm cười lắc đầu, ý bảo không cần, sau đó nâng cằm của Tiểu Bảo cao hơn vài phần để thấy được đầu lưỡi của cậu bé tự động vểnh cao hơn bên trong.
Khi đầu lưỡi nhếch lên, hai mắt Giang Nguyên có chút nheo lại, dường như thấy rõ được tĩnh mạch xanh và hồng bên dưới lưỡi. Truyện Ngôn Tình
Tam Lăng Châm nhẹ nhàng lóe lên, sau đó đâm xuống hai tĩnh mạch.
Nhìn hai tĩnh mạch xuất hiện hai cái chấm đỏ nhỏ, Giang Nguyên hài lòng gật đầu, sau đó giao Tam Lăng Châm cho Viên Dũng đi khử trùng, tiếp theo hắn lấy ra một cây đè lưỡi, nhẹ nhàng đẩy lưỡi Tiểu Bảo lên cao hơn một chút.
Nhìn bên dưới lưỡi có hai điểm màu đỏ bừng, Giang Nguyên thở hắt ra, sau đó căm một cây gắp, gắp hai cục máu dưới lưỡi đi, sau đó mới rút cây đè lưỡi về.
Lâm Ngọc Tường và Trương Ngọc Phượng nhìn động tác của Giang Nguyên, ánh mắt tràn đầy vẻ hoài nghi. Bọn họ có chút không hiểu vừa rồi Giang Nguyên rốt cuộc đã làm cái gì.
Nếu Giang Nguyên muốn lấy máu để kiếm tra, tại sao lại không rút máu? Nếu không phải là rút máu, vậy thì vừa rồi hân đã làm cái gì?
Nhìn Giang Nguyên dường như không định tiếp tục làm gì nữa, Lâm Ngọc Tường vội vàng hỏi:
- Giang Nguyên, vừa rồi La y sư nói rằng sau khi cậu kiểm tra xong, nhất định phải mặc đồ phòng hộ vào.
Nghe Lâm Ngọc Tường nói, Giang Nguyên mỉm cười, sau đó quay sang nhìn Tiểu Bảo đang hôn mê, lắc đầu nói:
- Không cần đâu, cởi thì cũng đã cởi rồi. Tôi cứ để như vậy thôi, ở chỗ này chờ Tiểu Bảo tỉnh lại.
- Nhưng bây giờ cậu rất có khả năng sẽ bị lây nhiễm. Tình hình dịch bệnh vẫn còn chưa xác định rõ.
Lâm Ngọc Tường vội vàng khuyên can, nhưng lạ bị Giang Nguyên đưa tay cản lại.
- Lâm huynh, tôi hiểu ý tốt của anh. Nhưng thật sự không cần đâu. Tôi sẽ không bị lây nhiễm.
Giang Nguyên nhìn gương mặt tràn đầy lo âu của Lâm Ngọc Tường, mỉm cười nói:
- Hơn nữa, tôi cũng muốn Tiểu Bảo sau khi tỉnh lại sẽ nhìn thấy tôi, mà không phải là tôi trong bộ đồ phòng hộ, còn có mũ che mặt nữa.
Nhìn nụ cười và ánh mắt kiên định của hẳn, Lâm Ngọc Tường chần chừ một chút liền thở dài, sau đó lắc đầu, không kiên trì vấn đề này nữa. Y hiểu rất rõ suy nghĩ của Giang Nguyên. Cho nên cũng không miễn cưỡng nữa.
Chỉ thở dài, hỏi:
- Vậy cậu có đề nghị gì về phương pháp trị liệu cho Tiểu Bảo?
- Tạm thời không có. Thuốc mà Lâm huynh và y sĩ Trương kê rất hợp lý, bây giờ tôi chỉ muốn quan sát một chút, xem có thể giảm thân nhiệt cho Tiểu Bảo hay không.
Giang Nguyên nhìn Lâm Ngọc Tường và Trương Ngọc Phượng, sau đó nói:
- Tôi cũng không có kiến thức chuyên môn trong lĩnh vực nghiên cứu bệnh dịch, khẳng định phải nhờ hai vị giúp tôi rồi.
- Có thể giảm sốt được hay không?
Lâm Ngọc Tường và Trương Ngọc Phượng cảm. giác được trong giọng nói của Giang Nguyên dường như có hàm súc đặc biệt, liếc mắt nhìn nhau một cái, cả hai phát hiện sự nghỉ hoặc trong mắt đối phương.
Nhưng dường như đây cũng không phải là lúc để hỏi. Lâm Ngọc Tường chỉ có thể gật đầu:
- Về phương diện nghiên cứu dịch bệnh, tôi và y sĩ Trương sẽ cố hết sức. Hơn nữa, tổ viện trợ của Thiên Y Viện cũng sẽ đến. Đến lúc đó cứ giao cho bọn họ. Cậu yên tâm đi, thực lực của viện đối với phương diện này là rất mạnh,
- Được, vất vả cho hai người rồi.
Giang Nguyên gật đầu.
Bước ra khỏi phòng cách ly, Lâm Ngọc Tường và Trương Ngọc Phượng nhìn xuyên qua cánh cửa kính, nhìn Giang Nguyên đang âu yếm nhìn Tiểu Bảo, cả hai đều thở dài.
Lúc này, vị bác sĩ Đường bước đến, nói với hai người:
- Hai vị y sư, vừa rồi Trưởng phòng Nghiêm của ban Chỉ huy tạm thời điện thoại đến, muốn triển khai một cuộc họp.
Lâm Ngọc Tường gật đầu, sau đó nhìn vào phòng thí nghiệm, rồi quay sang nói với Trương Ngọc Phượng:
- Bây giờ còn đang tiến hành phân tích, hắn căn một tiếng nữa. Chúng ta đến phòng hội nghị trước đi, đồng thời thông báo cho bọn họ biết chuyện tiểu tổ sẽ đến trợ giúp.
- Vâng, chúng ta đi thôi.
Trương Ngọc Phượng gật đầu.
Nhìn trên màn hình xuất hiện hai người mặc đô. phòng chống lây nhiễm, Trưởng phòng Nghiêm lúc này gật đầu nói:
- Được rồi, Lâm y sư và Trương y sư cũng đã đến. Chúng ta họp thôi.
Mọi người nhìn nhau, sau đó gật đầu.
- Lâm y sự, xin hỏi tình huống của bệnh dịch như thế nào rồi?
Trưởng phòng Nghiêm nhìn hai người, khách khí hỏi.
- Tình huống chính xác còn chưa xác định được, phải tiếp tục quan sát và phân tích. Nhưng Thiên Y Viện đã cử một tiểu tổ đến trợ giúp. Đến lúc đó bọn họ sẽ tiếp nhận phụ trách công việc nghiên cứu và phân tích.
Nghe Lâm y sư nói, Giáo sư Bạch Quý và chủ nhiệm Tiền của trung tâm nghiên cứu và phòng chống dịch bệnh có chút sửng sốt. Bình thường, trợ giúp nghiên cứu hắn là người của trung tâm hoặc trong hệ thống bọn họ, nhưng tại sao bọn họ lại không nghe nói về chuyện này?
Nhưng trước mắt, Giang Nguyên không tìm được phương pháp nào khác.
Cho nên, hẳn hít một hơi thật sâu, sau đó nhẹ nhàng bóp miệng Tiểu Bảo để cậu há miệng ra.
Lâm Ngọc Tường và Trương Ngọc Phượng bên cạnh nhìn động tác của Giang Nguyên, muốn nói rồi lại thôi. Trước mắt, bệnh này có thể lây lan qua chất dịch, động tác của Giang Nguyên như vậy là cực kỳ nguy hiểm. Vạn nhất trên tay có vết thương, dính vào một chút nước miếng của Tiểu Bảo, việc lây lan là có thể xảy ra.
Đừng nói trước mắt cũng không loại trừ căn bệnh này có thể truyền qua đường không khí. Giang Nguyên đến gần như vậy thật sự là quá nguy hiểm.
Nhưng hai người cũng không mở miệng ngăn cản Giang Nguyên. Nếu Giang Nguyên đã cởi đồ phòng hộ, như vậy hẳn đã tỏ rất rõ thái độ của mình. Hắn có thể vì đứa con nuôi này mà ngay cả mạng cũng không cần, vậy thì khuyên như thế nào đây?
Nhưng khi nhìn thấy Giang Nguyên cầm Tam Lăng Châm, chuẩn bị châm vào miệng Tiểu Bảo, Lâm Ngọc Tường nhịn không được vội vàng lên tiếng:
- Giang Nguyên, nếu không thì cậu mang bao tay vào đi.
Giang Nguyên mỉm cười lắc đầu, ý bảo không cần, sau đó nâng cằm của Tiểu Bảo cao hơn vài phần để thấy được đầu lưỡi của cậu bé tự động vểnh cao hơn bên trong.
Khi đầu lưỡi nhếch lên, hai mắt Giang Nguyên có chút nheo lại, dường như thấy rõ được tĩnh mạch xanh và hồng bên dưới lưỡi. Truyện Ngôn Tình
Tam Lăng Châm nhẹ nhàng lóe lên, sau đó đâm xuống hai tĩnh mạch.
Nhìn hai tĩnh mạch xuất hiện hai cái chấm đỏ nhỏ, Giang Nguyên hài lòng gật đầu, sau đó giao Tam Lăng Châm cho Viên Dũng đi khử trùng, tiếp theo hắn lấy ra một cây đè lưỡi, nhẹ nhàng đẩy lưỡi Tiểu Bảo lên cao hơn một chút.
Nhìn bên dưới lưỡi có hai điểm màu đỏ bừng, Giang Nguyên thở hắt ra, sau đó căm một cây gắp, gắp hai cục máu dưới lưỡi đi, sau đó mới rút cây đè lưỡi về.
Lâm Ngọc Tường và Trương Ngọc Phượng nhìn động tác của Giang Nguyên, ánh mắt tràn đầy vẻ hoài nghi. Bọn họ có chút không hiểu vừa rồi Giang Nguyên rốt cuộc đã làm cái gì.
Nếu Giang Nguyên muốn lấy máu để kiếm tra, tại sao lại không rút máu? Nếu không phải là rút máu, vậy thì vừa rồi hân đã làm cái gì?
Nhìn Giang Nguyên dường như không định tiếp tục làm gì nữa, Lâm Ngọc Tường vội vàng hỏi:
- Giang Nguyên, vừa rồi La y sư nói rằng sau khi cậu kiểm tra xong, nhất định phải mặc đồ phòng hộ vào.
Nghe Lâm Ngọc Tường nói, Giang Nguyên mỉm cười, sau đó quay sang nhìn Tiểu Bảo đang hôn mê, lắc đầu nói:
- Không cần đâu, cởi thì cũng đã cởi rồi. Tôi cứ để như vậy thôi, ở chỗ này chờ Tiểu Bảo tỉnh lại.
- Nhưng bây giờ cậu rất có khả năng sẽ bị lây nhiễm. Tình hình dịch bệnh vẫn còn chưa xác định rõ.
Lâm Ngọc Tường vội vàng khuyên can, nhưng lạ bị Giang Nguyên đưa tay cản lại.
- Lâm huynh, tôi hiểu ý tốt của anh. Nhưng thật sự không cần đâu. Tôi sẽ không bị lây nhiễm.
Giang Nguyên nhìn gương mặt tràn đầy lo âu của Lâm Ngọc Tường, mỉm cười nói:
- Hơn nữa, tôi cũng muốn Tiểu Bảo sau khi tỉnh lại sẽ nhìn thấy tôi, mà không phải là tôi trong bộ đồ phòng hộ, còn có mũ che mặt nữa.
Nhìn nụ cười và ánh mắt kiên định của hẳn, Lâm Ngọc Tường chần chừ một chút liền thở dài, sau đó lắc đầu, không kiên trì vấn đề này nữa. Y hiểu rất rõ suy nghĩ của Giang Nguyên. Cho nên cũng không miễn cưỡng nữa.
Chỉ thở dài, hỏi:
- Vậy cậu có đề nghị gì về phương pháp trị liệu cho Tiểu Bảo?
- Tạm thời không có. Thuốc mà Lâm huynh và y sĩ Trương kê rất hợp lý, bây giờ tôi chỉ muốn quan sát một chút, xem có thể giảm thân nhiệt cho Tiểu Bảo hay không.
Giang Nguyên nhìn Lâm Ngọc Tường và Trương Ngọc Phượng, sau đó nói:
- Tôi cũng không có kiến thức chuyên môn trong lĩnh vực nghiên cứu bệnh dịch, khẳng định phải nhờ hai vị giúp tôi rồi.
- Có thể giảm sốt được hay không?
Lâm Ngọc Tường và Trương Ngọc Phượng cảm. giác được trong giọng nói của Giang Nguyên dường như có hàm súc đặc biệt, liếc mắt nhìn nhau một cái, cả hai phát hiện sự nghỉ hoặc trong mắt đối phương.
Nhưng dường như đây cũng không phải là lúc để hỏi. Lâm Ngọc Tường chỉ có thể gật đầu:
- Về phương diện nghiên cứu dịch bệnh, tôi và y sĩ Trương sẽ cố hết sức. Hơn nữa, tổ viện trợ của Thiên Y Viện cũng sẽ đến. Đến lúc đó cứ giao cho bọn họ. Cậu yên tâm đi, thực lực của viện đối với phương diện này là rất mạnh,
- Được, vất vả cho hai người rồi.
Giang Nguyên gật đầu.
Bước ra khỏi phòng cách ly, Lâm Ngọc Tường và Trương Ngọc Phượng nhìn xuyên qua cánh cửa kính, nhìn Giang Nguyên đang âu yếm nhìn Tiểu Bảo, cả hai đều thở dài.
Lúc này, vị bác sĩ Đường bước đến, nói với hai người:
- Hai vị y sư, vừa rồi Trưởng phòng Nghiêm của ban Chỉ huy tạm thời điện thoại đến, muốn triển khai một cuộc họp.
Lâm Ngọc Tường gật đầu, sau đó nhìn vào phòng thí nghiệm, rồi quay sang nói với Trương Ngọc Phượng:
- Bây giờ còn đang tiến hành phân tích, hắn căn một tiếng nữa. Chúng ta đến phòng hội nghị trước đi, đồng thời thông báo cho bọn họ biết chuyện tiểu tổ sẽ đến trợ giúp.
- Vâng, chúng ta đi thôi.
Trương Ngọc Phượng gật đầu.
Nhìn trên màn hình xuất hiện hai người mặc đô. phòng chống lây nhiễm, Trưởng phòng Nghiêm lúc này gật đầu nói:
- Được rồi, Lâm y sư và Trương y sư cũng đã đến. Chúng ta họp thôi.
Mọi người nhìn nhau, sau đó gật đầu.
- Lâm y sự, xin hỏi tình huống của bệnh dịch như thế nào rồi?
Trưởng phòng Nghiêm nhìn hai người, khách khí hỏi.
- Tình huống chính xác còn chưa xác định được, phải tiếp tục quan sát và phân tích. Nhưng Thiên Y Viện đã cử một tiểu tổ đến trợ giúp. Đến lúc đó bọn họ sẽ tiếp nhận phụ trách công việc nghiên cứu và phân tích.
Nghe Lâm y sư nói, Giáo sư Bạch Quý và chủ nhiệm Tiền của trung tâm nghiên cứu và phòng chống dịch bệnh có chút sửng sốt. Bình thường, trợ giúp nghiên cứu hắn là người của trung tâm hoặc trong hệ thống bọn họ, nhưng tại sao bọn họ lại không nghe nói về chuyện này?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.